2 - 3

Chương 3: Ta không phải tiểu thư!

"Oh! Các người là đội mạo hiểm à." Lưu Tinh mở to mắt.

"Tôi là chiến sĩ." Agito cười toét miệng, còn đem đại đao trên vai ầm một tiếng nện xuống đất, muốn biểu diễn uy phong của mình trước mặt "hai vị mỹ nhân".

Pease chẳng ừ hử gì cả mà nhún vai nói: "Đạo tặc Pease."

"Tôi là tế ti, tôi tên là Belle." Belle cười hì hì nhìn Lưu Tinh, cô thật sự yêu chết Lưu Tinh đáng yêu rồi.

"Tôi là ma pháp sư Elena." Nữ ma pháp sư mỹ lệ nãy giờ không mở miệng, không lạnh không nóng mà nói.

Cuối cùng là chàng trai tóc vàng mắt lam kia, hắn cười cười: "Tôi là đội trưởng Philo, là một thánh kỵ sĩ."

"Có vẻ hình như rất vui đấy, này! Tiểu Bạch, chúng ta cũng thành lập đội mạo hiểm được không?" Lưu Tinh bừng bừng hứng trí nói.

Bai Saya chỉ là quay đầu nhìn cậu một cái.

"Gì vậy chứ, làm gì không nói chuyện!" Lưu Tinh đánh hắn một cái, bất mãn nói.

Bai Saya mắt trợn trắng, ra sức chỉ vào Lưu Tinh, rồi lại chỉ vào cổ họng mình. Ý là, "không phải cậu nói tôi câm sao?"

Chết rồi, suýt nữa quên... đối mặt với năm ánh nhìn phía sau, Lưu Tinh "ngây thơ vô tội" sờ đầu cười ngô nghê: "Ờ ha, em quên mất chị không biết nói chuyện."

"Lưu Tinh thật là, đây cũng quên được à!" Belle cười hì hì nói, lại thừa dịp xoa xoa đầu của Lưu Tinh.

"Người ta ngốc mà." Lưu Tinh ha ha cười ngây ngô, dưới lòng lại ảo não, đúng là mua dây buộc mình, sớm biết vậy đã nói Tiểu Bạch là dùng thuốc biến thanh biến giọng của mình thành nam.

Rất nhanh chóng, Belle và Lưu Tinh cùng đùa giỡn với nhau, đạo tặc Pease bên cạnh thì thảo luận với đội trưởng Philo: "Không biết nhiệm vụ có phải là đã hoàn thành hay không? Thôn dân rõ ràng nói bầy sói có tới mấy chục con, nhưng vừa rồi chỉ có mười mấy con mà thôi."

"Theo lý thuyết, bầy sói hẳn là sẽ cùng nhau hành động." Philo cẩn thận suy nghĩ: "Có lẽ thôn dân bởi vì sợ hãi, cho nên đã thổi phồng số lượng?"

"Bầy sói?" Lưu Tinh nhảy qua, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đứa trẻ đang cầu xin trưởng bối kể chuyện, khiến người không thể cự tuyệt.

Ngay cả đạo tặc Pease khá lãnh đạm cũng không thể chịu đựng công thế này, chỉ có thành thật nói: "Chúng tôi đã nhận nhiệm vụ tiêu diệt bầy sói, đang tìm kiếm bầy sói."

Nhận nhiệm vụ giống với bọn ta? Trong mắt Lưu Tinh lóe lên tia sáng.

"Các cô có ở gần đây nhìn thấy bầy sói không?" Philo hỏi.

Lưu Tinh do dự một chút. Dao động ở giữa phần thưởng nhiệm vụ và thú vui gạt người, cuối cùng dưới lý do trên tay còn một đống nhiệm vụ, nhưng đội ngũ coi Bai Saya thành nữ nhân thì không dễ tìm, thế là đã lựa chọn nguy hại người khác.

"Không có." Lưu Tinh lắc lắc đầu.

"Hai người lên núi để làm cái gì?" Elena vẫn luôn không làm sao nói chuyện đột nhiên mở miệng hỏi.

"Chúng tôi..." Lưu Tinh thấy Elena trên mặt không hề có biểu tình, giờ đây hiểu rõ nữ nhân này có khả năng là người duy nhất trong cả đội ngũ có nhớ mang theo não đi mạo hiểm.

"Lạc đường rồi."

Lạc đường? Ở trên núi tuyết này? Đáp án kia khiến Elena không khỏi ngẩn người: "Các người muốn đi đâu?"

"Tân thành, đi làm giám định đẳng cấp." Lưu Tinh cười một cách ngây thơ vô tội, lấy ra bản đồ, còn nghiêng đầu giả vờ lơ mơ vừa nhìn bản đồ, vừa nói: "Trên bản đồ, con đường này là lộ trình ngắn nhất từ thành Sidula đến Tân thành, không đúng sao?"

"Trời ơi!" Pease kêu trách một tiếng: "Đường kính trên bản đồ là ngắn nhất không sai, nhưng trung gian đều toàn là núi cao và đầm lầy, có rất nhiều nơi nguy hiểm, bình thường mà nói không ai lại đi con đường này."

"Hu hu, thì ra là như thế, tôi cũng không biết... Saya tỷ tỷ, là em đã hại chị rồi." Lưu Tinh xoay người nhào vào trong lòng của Bai Saya.

Khóc lóc xin lỗi của Lưu Tinh chỉ khiến Bai Saya cảm thấy có một luồng khí lạnh luồn lên sống lưng.

"Đừng khóc nữa, Lưu Tinh, không sao đâu, bọn tôi có thể mang các người đến Tân thành." Belle đau lòng nói.

Ta mới không dám khóc đây, lát nữa mí mắt mở không ra thì thảm! Lưu Tinh trong mắt hoàn toàn không có nước mắt giả vờ chùi chùi mắt, xoay người nói: "Thật sao? Có làm phiền các người lắm không? Bằng không, chúng tôi tự mình đi cũng được, chúng tôi mạnh lắm đấy nhé! Tôi và Saya tỷ tỷ có thể đánh ngã mấy con sói đấy!"

Lời này vừa ra, Elena và Pease vốn còn muốn phản đối cũng nhíu mày, không nói nữa.

He he! Lưu Tinh cười thầm, cậu đương nhiên là cố ý nói như thế. Để cho bọn họ tưởng rằng mình là một tiểu quỷ không biết trời cao đất dày, tự cho rằng mình rất mạnh. Thế này, bọn họ sẽ vì sợ mình bởi vì cậy mạnh mà vứt bỏ tính mạng, tuyệt đối không dám tùy tiện từ chối mang theo hai người bọn họ. Cộng thêm tên Agito đần độn kia còn tưởng rằng Tiểu Bạch và cậu là mỹ nữ, tuyệt đối sẽ kiên quyết muốn mang bọn họ cùng đi... Về phần đội trưởng Philo, he he he, nhìn hắn thỉnh thoảng liếc mấy cái về phía mắt và tóc của Tiểu Bạch... ha ha ha! Đan có tình địch rồi.

Làm sao lại thú vị như thế đây! Vui quá đi mất! Lưu Tinh nỗ lực đè nén ý cười ở khóe miệng.

Nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng Lưu Tinh, Bai Saya đột nhiên cảm thấy rùng mình, ngay cả đống lửa bên cạnh cũng không thể cho hắn ấm áp.

"Nhưng trên tay chúng tôi còn có mấy cái nhiệm vụ..." Philo có chút do dự nói.

"Chúng tôi cũng có nè! Anh xem, nhiều nhiệm vụ lắm đó!" Lưu Tinh lấy ra một đống đơn nhiệm vụ.

Philo ngẩn người, nhận lấy đơn nhiệm vụ để xem, nhìn qua từng tấm từng tấm, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, cuối cùng nhíu chặt mày hỏi: "Các cô làm sao lại nhận những nhiệm vụ này?"

"Là người của công hội mạo hiểm giả giới thiệu cho chúng tôi." Lưu Tinh lóe lên ánh mắt ngây thơ, mừng rỡ nói: "Nói với các người nhé! Người giới thiệu nhiệm vụ cho chúng tôi là người tốt lắm đấy, mặc dù anh ta nhiều lần mời Saya tỷ tỷ đi ăn cơm, Saya tỷ tỷ đều không có đáp ứng anh ta, nhưng anh ta cũng không tức giận, còn giới thiệu những nhiệm vụ này cho chúng tôi nữa cơ!"

Nghe thấy lời này, mặt Philo lập tức biến sắc, khẽ gầm lên: "Con đường đi đến Tân thành này hẳn sẽ không cũng là hắn nói cho các cô đi?"

"Đúng thế, anh ta nói có thể vừa làm nhiệm vụ, vừa đến Tân Thành." Lưu Tinh cười một cách ngọt ngào.

"Các cô bị lừa đấy!" Agito cũng lớn tiếng kêu lên: "Cái người của công hội đó đúng là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, lại có thể bởi vì đeo đuổi Saya tiểu thư không được, liền hãm hại các cô như thế."

"Hãm hại chúng tôi?" Lưu Tinh lộ ra ánh mắt khó hiểu, dưới lòng lại rất hưng phấn, cắn câu rồi! Cá cắn câu rồi!

"Hừ!" Đạo tặc Pease hừ một tiếng, bất mãn giải thích: "Đẳng cấp của những nhiệm vụ này tuy đều không cao, thù lao nhìn sơ có vẻ không tệ, nhưng làm mới biết, căn bản là cái được không bù được cái mất. Nhìn cái nhiệm vụ tiêu diệt bầy sói này là biết, giết sói không có gì khó khăn, nhưng chỉ là muốn trèo lên ngọn núi tuyết này, tìm được thôn xóm, còn phải tìm được bầy sói kia... chúng tôi thế nhưng đã tốn suốt ba tuần để làm, bây giờ cũng không biết rốt cuộc tiêu diệt hết chưa."

Đã tiêu diệt rồi, hơn nữa chứng cứ ở ngay trong đống lửa trước mắt ngươi... Bai Saya bên cạnh lặng lẽ hơ lửa.

"Chúng tôi cũng là đã làm mấy cái nhiệm vụ mới phát hiện." Philo cười khổ lắc lắc đầu nói: "Trong những nhiệm vụ này của các cô, chúng tôi cũng đã tiếp gần mười vụ, nhưng chỉ làm xong hai vụ, đã tốn hơn một tháng, phần thưởng nhận được ngay cả lữ phí cũng bù không đủ."

Thang Vô Liệt... ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện ta sẽ không trở về thành Sidula, bằng không ngươi chết chắc rồi! Lưu Tinh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

"Cho nên các cô đừng làm những nhiệm vụ này nữa." Philo trả đơn nhiệm vụ cho Lưu Tinh.

Lưu Tinh nhất thời nhảy dựng lên: "Không được! Nhất định phải làm!"

"Vì sao?" Philo nhíu mày.

Bởi vì nếu không làm nhiệm vụ, chỉ là trả tiền ăn của Lưu Tinh, trả một mạch đến Tân thành... đừng nói lấy tiền tham gia giám định, có khả năng ngay cả tiền ăn cơm cũng không có... Bai Saya lần nữa lặng lẽ giải thích.

"Bởi, bởi vì papa tôi nói, làm người phải có trước có sau, chuyện đã đáp ứng tuyệt đối không thể nuốt lời!" Lưu Tinh có chút hoảng loạn giải thích, khi nói xong, ngay cả chính cậu cũng ảo não cái lý do này thật tệ hại.

"Phụ thân cô là vị kỵ sĩ sao?" Philo lại đột nhiên nổi lên kính nể hỏi.

"Hả? Ơ... hình như là vậy đi, tôi là nói rất lâu trước kia là vậy, ông ấy bây giờ chỉ là người bình thường, ông ấy không thường nhắc tới chuyện trước kia..."

Philo gật đầu: "Nhất định là vậy, chỉ có kỵ sĩ mới có tinh thần cao thượng như thế."

Haiz, Phụ thân của Lưu Tinh tuyệt đối không thể nào là kỵ sĩ, người có tinh thần cao thượng là nuôi không ra một đứa con ác liệt như Lưu Tinh... Bai Saya lần nữa kéo áo trùm.

"Saya, cô lạnh sao? Nhìn cô cứ luôn hơ lửa rồi lại không ngừng kéo áo trùm."

Nghe thấy có người gọi mình, Bai Saya vừa ngẩng đầu, đập vào tầm mắt lại là khuôn mặt góc cạnh rõ nét vừa lại dựa quá gần của Agito, may là đã bị dọa một lần, Bai Saya chỉ là yên ắng lùi lại một chút.

Agito nỗ lựa đẩy ra mặt cười dịu dàng... nếu như dáng vẻ mắt biến dạng, miệng nứt toác, lộ ra răng vàng cũng gọi là tươi cười... sau đó đem khăn quàng cổ da lông trên người mình khoác lên người Bai Saya.

Có thêm cái khăn quàng (ở trên người Agito là khăn quàng, khoác lên người Bai Saya lại biến thành áo choàng nửa người), trên người Bai Saya nhất thời cảm thấy ấm áp hơn, đột nhiên cảm thấy giả trang nữ kỳ thực cũng có chỗ tốt... khoan khoan! Hắn làm sao có thể cảm thấy lừa người là tốt! Bai Saya nhíu mày, âm thầm sám hối cách nghĩ lầm lỗi nhất thời của mình.

Nhìn thấy Bai Saya nhíu mày, Agito rất tự nhiên mà giải thích thành Bai Saya đang lo lắng cho mình, lập tức cậy mạnh nói: "Ha ha ha! Cô đừng lo lắng, tôi không lạnh, ha ha ha... hắt xì!"

Bai Saya ở giữa lương tâm và rét lạnh kéo co một hồi, cuối cùng vẫn là cảm thấy không thể chiếm lợi ích của người ta như thế, sau khi thở dài rồi cởi khăn lông xuống, nhưng cởi được dở chừng, một cơn gió lạnh thổi qua, lương tâm của hắn lập tức đóng băng, chớp mắt mặc lại khăn lông, còn bạt mạng túm lấy không chịu buông tay.

Agito thấy vậy, lập tức cảm động vạn phần, Saya tiểu thư lại có thể túm khăn lông của hắn chặt như thế, chẳng lẽ đeo đuổi lần này của hắn thật sẽ thành công? Rốt cuộc sắp thành công rồi sao?

"Agito, Agito, anh có muốn cùng mạo hiểm với Saya không?"

"Chết cũng muốn!"

Agito nắm chặt nắm tay kêu lớn... Ơ? Lạ quá! Người vừa rồi hỏi hắn hình như không phải người trong đội ngũ? Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trứng ngỗng và nụ cười đáng yêu của Lưu Tinh, cho nên hắn cũng cười theo một chút, loại cười rất háo sắc.

Làm sao giờ? Đây cũng rất đáng yêu!

"Agito tán thành, Belle cũng tán thành, vậy Philo anh thì sao?" Lưu Tinh quay đầu dùng ánh mắt sáng lấp lánh hỏi đội trưởng.

"Tôi..." Philo có chút do dự.

Tán thành cái gì? Bai Saya khó hiểu kéo góc áo của Lưu Tinh, chỉ là ngại "hắn bị câm", cho nên không thể mở miệng hỏi.

May là Lưu Tinh vẫn hiểu rõ nghi vấn trong mắt của Bai Saya, liền giải thích: "Vừa rồi Belle nói, nếu chúng ta có nhiệm vụ giống nhau, vậy dứt khoát cùng đồng hành đi, cho nên đã hỏi thử những người khác có tán thành hay không."

"Bây giờ hỏi đến Philo ca ca đó."

Lưu Tinh chỉ vào Philo, mà Bai Saya cũng theo tự nhiên mà ném tầm nhìn về phía Philo, hoàn toàn không phát giác đây chính là mưu kế của Lưu Tinh. Philo nhìn thấy Bai Saya đang nhìn hắn, phát hiện mình ở trước đôi mắt dịu đẹp màu hổ phách kia, làm sao cũng nói không ra lời cự tuyệt, đành bất chấp mọi thứ gật đầu: "Được thôi."

"Thật tốt quá, có bạn rồi." Lưu Tinh cười ngọt đến như sắp tràn ra mật.

Chẳng lẽ Lưu Tinh muốn một lần bắt năm con vật cưng? Bai Saya nhíu mày nghĩ, nhưng một giây sau liếc thấy Agito, lập tức lật đổ ý nghĩ này, "háo mỹ sắc" như Lưu Tinh không thể nào muốn loại vật cưng này.

Tám phần chỉ là muốn đùa ác đi! Bai Saya không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn cái đội ngũ này.

"Vậy thì đi thôi! Giải nhiệm vụ nào!" Lưu Tinh cười tít mắt. He he! Có đội ngũ miễn phí để lợi dụng, thế này liền có thể dễ dàng giải nhiệm vụ rồi! Dù sao có rất nhiều nhiệm vụ là thu thập dược thảo gì đó, chỉ cần có mang dược thảo trở về, người ủy thác hẳn là đều sẽ thu.

Cứ như thế, một đội ngũ mạo hiểm chính thống, bởi vì nữ tế ti thích thứ đáng yêu, chiến sĩ háo sắc, đội trưởng nảy sinh tình cảm ám muội, cho nên bị buộc mang theo hai đứa con ghẻ. Sau khi lang thang trên núi tuyết một ngày, đều không nhìn thấy bầy sói, một đoàn người liền trở về thôn xóm đi phục mệnh.

Mặc dù lúc trở về thôn xóm, Lưu Tinh vô cùng muốn nhảy ra hét lớn "sói là của ta giết!"...

Nhưng, giữa phần thưởng và trò đùa ác, cuối cùng cậu rất đau khổ lựa chọn cái sau. Bai Saya cũng xám xanh mặt, nhìn trưởng thôn ký dấu hiệu hoàn thành lên đơn nhiệm vụ trên tay Philo, nếu không phải Lưu Tinh kéo hắn, hắn thật muốn xông lên đấm Philo một cái, sau đó cướp lại tiền ăn trong dự tính.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt bầy sói, mọi người rốt cuộc xuống núi tuyết, tiếp tục tiến về hướng Tân thành. Mà tùy theo nhiệt độ không khí tăng lên, tâm tình vốn đông đến tận đáy của Bai Saya cũng càng ngày càng tốt, ngay cả việc Agito cứ thỉnh thoảng bốc ra, dùng khuôn mặt góc cạnh của hắn dọa người, còn phun ra một đống lời tâm tình buồn nôn ngứa ngáy, cũng không thể ảnh hưởng Bai Saya.

Đương nhiên, Bai Saya không có phát hiện Philo cũng thỉnh thoảng nhìn lén hành động của hắn, nếu không hắn chắc chắn không thể ung dung như thế. Theo như bản tính kín đáo của Bai Saya mà nói, tỏ tình khoa trương như của Agito trái lại khiến Bai Saya cảm thấy đối phương chỉ là đang nói đùa, cho nên không làm sao để ý. Trái lại là Đan và Philo, mặc dù thích lại không dễ dàng nói ra khỏi miệng, chỉ là một mực đối tốt với hắn một cách ái muội, trái lại sẽ càng khiến hắn kinh hoảng.

Trên dọc đường, Lưu Tinh cái tên mệnh danh là ma pháp sư này chuyên môn ở lúc đi đường gần tối, dùng quang minh thuật chiếu sáng đường, ở lúc cắm trại muốn đốt lửa, tranh dùng hỏa miêu thuật nhóm lửa, còn để lộ công phu một tay hỏa cầu nấu cơm, khi khiến cho mọi người có loại mong đợi cậu là một ma pháp sư lợi hại, ma pháp sư Elena hỏi một câu: "Cô thường dùng ma pháp công kích nào? Chúng ta có thể phối hợp với nhau."

"Ma pháp công kích? Tôi chỉ biết quang minh thuật và vòng bảo hộ." Trong mắt Lưu Tinh lấp lánh hào quang vô tội nói.

Mọi người trầm mặc một hồi, Elena miễn cưỡng nói: "Ít nhất còn có hỏa cầu thuật."

"Ha ha ha! Tôi chỉ biết làm hỏa cầu đậu ở trên tay nấu đồ ăn, không biết ném ra công kích đâu!" Lưu Tinh sờ sau ót, cười thật là xán lạn!

Mà lúc thật sự gặp nguy hiểm, Lưu Tinh cũng nắm vững nguyên tắc mình không biết ma pháp công kích, không biết xấu hổ mà đứng ở hậu phương với tế ti Belle, hai người nhàn rỗi, một người trong đó làm nũng, một người bị làm nũng, thật là sung sướng biết bao.

Chỉ là hậu phương sung sướng, người chiến đấu ở tiền phương lại suýt nữa tức đến tràn máu não.

Bởi vì tối qua Lưu Tinh gần như ăn sạch sẽ lương khô của người ta, Bai Saya dưới cắn rứt lương tâm, (Bai Saya: vì sao người ăn là cậu, tôi lại phải cắn rứt lương tâm chứ! Khóc...) rút ra Thánh Bạch Bảo Kiếm, định chiến đấu luôn cả phần của Lưu Tinh.

"Saya mỹ lệ, cô không thể xuống!" Agito kêu lớn một tiếng.

Bai Saya giơ bảo kiếm sửng sốt, không biết mình rốt cuộc có nên gia nhập chiến đấu hay không.

"Agito, cậu điên rồi!" Đạo tặc Pease dụng tiếng kêu bén nhọn trách cứ: "Dơi đầm lầy và cá sấu thép mắt đỏ quá khó nhằn, thêm một chiến sĩ chung quy tốt hơn không có!"

Nghe thấy lời này, Bai Saya vừa lại định gia nhập chiến đấu.

"Không được!" Agito kêu lớn: "Tôi sẽ giải quyết những con dơi đầm lầy chết tiệt này! Saya cô ngàn vạn lần đừng đi xuống!"

Bai Saya nhíu mày, chẳng lẽ Agito là lo hắn bị thương? Nhưng cá sấu thép mắt đỏ không thể thương tổn được hắn, dù sao thứ Lưu Tinh dùng để huấn luyện hắn, chính là những con cá sấu này...

"Bùn đen đầm lầy sẽ làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp của Saya!" Agito gần như bi phẫn kêu to.

Thì ra là cái nguyên nhân này... khóe miệng của Bai Saya co giựt hai cái.

"Ha ha ha..." Tiếng cười khoa trương của Lưu Tinh ở phía sau truyền đến. Thế này mà tính là bẩn à, lúc cậu huấn luyện Tiểu Bạch, thế nhưng là khiến hắn toàn thân trên dưới bẩn như là bọc một lớp bùn.

Ở lúc Agito kiên quyết ngăn cản Bai Saya gia nhập chiến đấu, một người khác trong đội ngũ có nghề nghiệp thuộc hệ cận chiến là thánh kỵ sĩ Philo, áp lực của hắn nhất thời tăng mạnh, chẳng những phải giải quyết cá sấu trên mặt đất, còn phải chú ý dơi có tới gần đồng bạn ma pháp sư hay không, nếu ma pháp sư không kịp thi pháp, thì phải mau chóng ngăn cản dơi đến gần...

Nếu không phải không có thời gian, Philo thật muốn chửi ầm lên với Agito. Lúc đang bận không dứt ra được, một góc áo màu trắng nhẹ nhàng hạ xuống, khẽ đẩy Philo ra, bảo kiếm màu trắng vẽ ra vòng cung mỹ lệ, chém xuống một con dơi đầm lầy muốn đánh lén.

Trong lúc rảnh tay khi đang chiến đấu, Bai Saya ném về phía Lưu Tinh một ánh nhìn xin lỗi.

Lúc trước bởi vì Lưu Tinh muốn đùa ác, cho nên đã âm thầm cảnh cáo Bai Saya không được cởi áo trùm xuống, tránh cho bởi vì thân hình khiến những người này nhìn ra giới tính của hắn, chỉ là Bai Saya lại không thể bởi vì cái lý do đùa ác này, mà khiến cho đám người Philo bị thương, thậm chí mất mạng, cho nên vừa nhìn thấy có con dơi muốn đánh lén Philo, hắn không chút do dự cởi dây buộc áo trùm, bay vọt qua ngăn cản.

Áo trùm nếu đã cởi bỏ rồi, vậy hắn liền không thể giả trang thành nữ nhân nữa, đương nhiên phải mau chóng cho Lưu Tinh một cái biểu thị xin lỗi, để tránh lát nữa người bị đùa ác biến thành mình, lúc đó thì khóc không ra nước mắt rồi.

Khi Bai Saya đang đánh đến trôi chảy, Philo rốt cuộc cũng động thủ, một thanh kiếm kỵ sĩ múa một cách hoàn mỹ vô khuyết. Thấy vậy, Bai Saya đánh giá cao mà ném một nụ cười về phía Philo, Philo cũng nhìn hắn một cái, ánh mắt hết sức đặc biệt, biểu hiện bình tĩnh không gợn sóng, dưới lòng lại cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Thấy vậy, Bai Saya nhíu mày, hắn cảm thấy loại ánh mắt này rất quen thuộc, giống như cũng đã từng thấy trên người ai đó.

Sau khi Agito cũng gia nhập chiến cục, ba chiến sĩ cộng thêm phụ trợ của đạo tặc và ma pháp sư, rất nhanh chóng đã giải quyết dơi và cá sấu đầm lầy.

Bây giờ nên giải thích giới tính thật của mình một chút rồi... Bai Saya cười khổ, giải thích làm sao đây? Nói đây là trò đùa ác của Lưu Tinh mà thôi? Đối với cái đội ngũ vẫn luôn rất thân thiện này, hắn thật khó nói lời này ra khỏi miệng.

"Saya, cô..." Agito có chút sững sờ nói.

Đúng, tôi là nam, thật sự xin lỗi! Bai Saya cúi thấp đầu, trong lòng là áy náy vô hạn, có chút hối hận mình lúc trước vì sao phải lừa những người này.

"Thật là quá mỹ lệ."

Cái gì? Bai Saya ngớ ra.

"Vừa mạnh vừa mỹ lệ." Đạo tặc Pease trên dọc dường đều không thân thiện lắm vậy mà dùng ngữ khí bội phục phụ họa.

Hả? Hắn nhất thời càng đờ đẫn.

"Eo của cô thật thon, có phải con gái tập võ đều sẽ có loại eo thon này?" Belle dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn eo nhỏ của Bai Saya.

"Chỉ là bộ ngực hơi phẳng..." Agito có hơi không hài lòng nói, đồng thời lén liếc ngực của Bai Saya mấy cái.

"Nam nhân chính là nam nhân, chỉ biết để ý chỗ đó sao? Thân hình của Saya thon nhỏ như thế, cỡ này là vừa vặn rồi." Elena lạnh lùng phản bác.

Trời ơi! Đám người này là lũ ngốc sao? Bai Saya chừng như có loại xúc động muốn hét ra tiếng. Hắn có chỗ nào giống nữ nhân hả? Còn nữa, cái gì gọi là cỡ thế này là vừa vặn? Hắn căn bản có ngực đâu mà vừa!

Lưu Tinh vừa co giật vừa đi đến bên cạnh Bai Saya, còn an ủi vỗ vai hắn mấy cái, về phần nguyên nhân co giật thì là cậu đã nén cười đến sắp nội thương rồi.

Bai Saya hung hăng trừng cậu mấy cái.

Lưu Tinh lặng lẽ đến gần tai Bai Saya, dùng giọng nói bởi vì nén cười mà run rẩy nhắc nhở hắn: "Ha ha... Xương Cốt trốn ở trước ngực anh đấy, thoạt nhìn giống như có ngực... ha ha! Cười chết ta mất."

Bai Saya lúc này mới nhớ tới, Xương Cốt vẫn luôn nhoài trước ngực mình ngủ, hắn cúi đầu nhìn, cũng không biết Xương Cốt rốt cuộc là ngủ làm sao, rõ ràng chỉ có một cái đầu lớn, lại làm cho quần áo trước ngực hắn nổi lên hai cung tròn nhỏ, thoạt nhìn thật sự rất giống bộ ngực.

Lần này không cần thừa nhận mình là nam rồi... Nhưng Bai Saya thật sự không biết đây rốt cuộc là tốt hay xấu.

"Saya, võ nghệ của cô thật tốt." Philo lên tiếng tán thán.

Rốt cuộc có một người không phải chỉ chú ý bề ngoài của mình, mà là võ công rồi. Bai Saya cao hứng, đang muốn khiêm tốn một chút, may là ở trong một phần vạn giây, nhớ đến mình bị câm, đành nuốt lời nói trở lại bụng, chỉ là thân thiện gật đầu.

Philo chỉ là hướng về phía hắn cười, Bai Saya đương nhiên cũng ôn hòa cười trở lại, một người không nói chuyện, người kia không thể nói chuyện, hai người chỉ là lặng lẽ nhìn nhau, loại tình cảnh này khiến Bai Saya nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Wow!" Mắt của Belle lúc này lóe còn sáng hơn lúc Lưu Tinh làm nũng, cảm động nói: "Hai người chan chứa ẩn tình, cảnh tượng thật là đẹp! Đây chẳng phải chính là tình tiết trong mỗi câu chuyện anh hùng đều sẽ có sao? Sau khi nam chính cứu nữ chính, hai người đều sẽ lặng lẽ nhìn nhau như thế..."

Phụt! Không, không được rồi... Lưu Tinh không nhịn được phụt ra cười, cười đến lăn lộn trên đất.

Khóe miệng của Bai Saya lại co giựt, hắn mới không phải nữ chính, nữ chính ít nhất phải là nữ đi! Hơn nữa rõ ràng chính là hắn đã cứu Philo.

"Cái gì! Saya là của tôi nhìn thấy trước!"

Agito đột nhiên kêu lớn, tức tối nhìn Belle, Belle cũng không chịu yếu thế trả lời: "Loại chuyện này thì lại đâu phải nhìn thấy trước là thắng, hơn nữa Saya rõ ràng rất xứng đôi với Philo."

Không! Chẳng xứng đôi chút nào! Bai Saya nghiến răng nghiến lợi.

Nghe thấy lời của Belle, Philo trái lại thu hồi ánh mắt nóng bỏng, trên khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ không tự nhiên, có chút lắp ba lắp bắp ngăn cản bạn đội cãi nhau: "Đừng, đừng cãi nữa, Belle cô đừng chọc Agito."

"Bằng không Philo anh nói xem, chẳng lẽ anh không thích Saya sao?" Belle cố chấp cầu chứng.

Agito cũng hô: "Philo cậu nói đi! Cậu có phải là thích Saya hay không."

"Tôi, tôi không phải... tôi không có... um..." Philo vô cùng hoảng loạn nói, khuôn mặt cũng sắp đỏ đến mang tai rồi.

"Chỉ cần không có kiên quyết nói không thích, vậy thì là thích rồi." Elena nhàn nhạt nói.

Philo lần này không nói chuyện nữa, chỉ là đỏ mặt cúi thấp đầu, cuối cùng do dự một chút, ném một ánh nhìn cho Bai Saya.

Nghe thấy một đống cái gì mà thích với không thích, Bai Saya rốt cuộc hiểu rõ ánh mắt của Philo vì sao quen thuộc như thế, đó rõ ràng y như đúc với ánh mắt của Đan nhìn mình!

Agito tức tối cao giọng hô: "Được! Philo, chúng ta hãy cạnh tranh công bằng!"

Pease cười phụt ra tiếng, trào phúng: "Từ khi vừa sinh ra, cậu và đội trưởng đã không ở cùng một mặt công bằng rồi."

Agito đỏ mặt, lại là do Philo lên tiếng phản bác: "Pease, đừng nói như thế." Sau đó, hắn xoay người nói với Agito: "Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu, hi vọng bất luận Sa... cô ấy cuối cùng chọn ai, đều không ảnh hưởng tình bạn của chúng ta."

Agito thận trọng gật đầu.

"..." Thân là "nữ chính" trong sự kiện tranh giành tình yêu, Bai Saya đờ ra ở bên cạnh, hoàn toàn không biết mình phải làm gì, chỉ có ném đi một cái ánh mắt gần như bi phẫn về phía Lưu Tinh đang cười đến co giật trên đất.

Hình như có hơi quá mức rồi. Lưu Tinh vội vàng từ trên đất bò dậy, nỗ lực đè nén ý cười, ra vẻ khinh thường nói: "Các người tranh cái gì chứ! Saya tỷ tỷ sẽ không thích các người, chị ấy đã có Đan ca ca rồi."

Nghe thấy lời này, Philo và Agito, thậm chí bao gồm Bai Saya đều sững sờ.

"Đan?" Philo có chút chần chừ hỏi: "Anh ta là, là... chồng của cô?" Lúc nói đến chữ chồng, ngữ khí của Philo thậm chí lộ ra bi ai.

Bai Saya lập tức ra sức bạt mạng lắc đầu.

Philo và Agito ngay sau đó đồng thời thở phào một hơi. Lưu Tinh thì mắt trợn trắng, kéo lấy Bai Saya, sau đó bỏ lại một câu: "Chúng tôi có đại sự cần thảo luận." Sau đó nhanh như chớp chạy vào chỗ sâu đầm lầy.

Đợi đến khi Lưu Tinh dừng lại, Bai Saya lập tức kháng nghị: "Lưu Tinh, cậu làm gì nói tôi và Đan là, là..."

"Đồ ngốc! Tôi chỉ là mượn tên dùng mà thôi, anh căng thẳng cái gì chứ!" Lưu Tinh lại còn lớn tiếng hơn hắn: "Anh nhìn không ra hai người đó rất nghiêm túc sao? Không tìm cái cớ để bọn họ từ bỏ, vậy chuyện sẽ nghiêm trọng mất."

"Cậu mà cũng để ý tính nghiêm trọng của sự tình?" Bai Saya hết sức hoài nghi: "Vậy lúc đầu Đan thích tôi, cậu làm sao không ngăn cản hắn?"

"Đó có gì phải ngăn cản chứ, hắn biết anh là nam, cũng biết anh không thể chấp nhận hắn, hắn thích đeo đuổi anh, thích tự hành hạ mình, đó chẳng có quan hệ gì với tôi." Lưu Tinh cực độ thiếu hụt lòng đồng cảm mà phát biểu, lại còn cười hì hì nói: "Không, có một chút quan hệ, he he! Có thể thỉnh thoảng lấy anh đi bắt chẹt hắn."

"Nhưng Philo và Agito thì khác." Lưu Tinh nhíu mày: "Bọn họ thích anh, là bởi vì chúng ta lừa bọn họ nói anh là nữ, nhưng lời nói dối này sớm muộn sẽ vạch trần! Nếu bọn họ càng thích anh, đến lúc bị vạch trần, ai biết bọn họ có sẽ vì yêu sinh hận, sau đó truy sát chúng ta hả?"

Thì ra là vì tốt cho bản thân... Bai Saya thở dài.

"Vậy bây giờ làm sao đây?"

"Đừng ngó ngàng bọn họ, dù sao cứ nói Đan là vị hôn phu của anh, anh vừa rồi ra sức lắc đầu như thế chỉ là bởi vì có chút xích mích nhỏ với hắn."

"Tôi bị câm mà." Toàn thế giới đại khái cũng chỉ có Bai Saya sẽ nói ra câu này, có người câm nào còn có thể "nói" mình bị câm!

Lưu Tinh cũng lộ ra biểu tình chữ "囧", cảm thấy mình thật là tự tạo nghiệt, nói không chừng Bai Saya cho dù dùng giọng nam mở miệng nói chuyện, bọn họ cũng sẽ tự động giải thích thành, hắn là nữ giọng trầm, hoặc là hắn gần đây cảm cúm âm thanh khàn khàn gì đó.

Lưu Tinh không cam tâm tình nguyện nói: "Được rồi, tôi đi nói."

Bai Saya gật đầu, cảm thấy thế này cũng tốt, tránh cho Philo và Agito càng lún càng sâu, cuối cùng càng đau lòng.

Cái chủ ý này giờ đây đích xác là phương pháp không tệ, chỉ là Lưu Tinh dù sao cũng không phải dự ngôn gia biết tiên tri, cậu làm sao cũng không ngờ, không lâu sau, bọn họ lại có thể sẽ thật sự gặp gỡ Đan mới chết người...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top