11 - 4

Chương 4: Alan và Aya bị bắt

Alan ngẩn ngơ không bao lâu, Philo đã trở về, trên tay hắn còn ôm một bó củi lớn, hắn vừa đi qua, vừa nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Biểu tình của ngươi thật quái dị."

Alan nhìn hắn, do dự một chút, vẫn là không mở miệng nói chuyện, hắn tuyệt đối không thể nói cho Philo bảo thạch của mình đã đầy, nhưng càng không thể nói dối.

Philo đi tới, may mà hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là xếp củi trên mặt đất, bắt đầu nhóm lửa.

Hắn vừa nhóm lửa vừa mở miệng hỏi: "Có thể hỏi ngươi, Bai Saya gần đây sống thế nào không?"

"Cậu ta rất khỏe." Alan trả lời đơn giản.

"Vậy thì, cậu ta có từng nhắc đến ta không?"

Alan do dự một chút, mới trả lòi: "Không có nghe cậu ta nói qua..."

"Thế sao?" Ngữ khí của Philo rất là có chút thất vọng, nhưng vừa lại ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí mong đợi hỏi: "Vậy thì..."

Alan đang tập trung tinh thần nghe Philo nói chuyện, nhìn thần sắc của hắn, phần lớn vẫn là chuyện có liên quan đến Bai Saya đi! Đối với phương diện này, hắn trái lại có thể biết thì sẽ nói, dù sao sinh hoạt của Bai Saya rất đơn giản, trên cơ bản chính là luyện kiếm và trông Lưu Tinh mà thôi.

"Um... Bai Saya cậu ta..."

Philo đến gần một chút, hình như rất là ngại ngùng, ngay cả âm thanh cũng đè thấp, đây khiến Alan không thể không khom lưng lắng nghe.

Philo thấp giọng nói: "Ta nói, ta hẳn là có thể gặp được Bai Saya rất nhanh thôi."

Không thể nào, Bai Saya ở Bạch Vũ quốc, sẽ không đi ra... Alan còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy trán đột nhiên đau kịch liệt, đau đến mắt hắn hoa lên, căn bản không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Aya hét lên "mama".

Philo rống to một tiếng: "Lùi lại! Nếu không mama của ngươi sẽ xuống địa ngục."

Lúc này, Philo vững vàng túm lấy thân thể mảnh khảnh của Tinh Linh, chọc kiếm ở trên lưng hắn, vị trí chính là chỗ tim, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Aya, mặc dù tuổi của nó nhỏ, nhưng chung quy là một tên Tội Giả, không thể coi thường nó.

Aya hoảng loạn, mặc dù tuổi tác tâm trí của nó còn nhỏ, nhưng ít nhất vẫn là biết kiếm này nếu như chọc vào thân thể của Alan, sẽ tạo thành hậu quả gì, nó vội vàng bay vọt ra sau cả một bước lớn, la hét: "Không được làm hại mama, Aya lùi lại, lùi lại rồi!"

"Xoay người qua, không được nhìn ta."

Aya lập tức nghe lời xoay người qua, đưa lưng vào hắn.

Lần này, Philo mới thật sự thở phào, bé gái này nếu hiểu chuyện thêm một chút, năng lực dùng mắt là có thể thao túng người khác của nó sợ rằng là năng lực vô cùng gai góc, may mà, nó vẫn là một bé gái không hiểu chuyện.

"Ngươi... vì sao?"

Đầu của Alan đã bị trọng kích một cái, thần trí còn có chút mê man, càng hoang mang chính là, Philo vì sao đột nhiên công kích mình? Tội Giả hẳn là không thể phát giác bảo thạch của Tội Giả khác đã đầy hay không mới đúng, ít nhất khi bảo thạch của Bai Saya chứa đầy, Alan phát giác không ra.

Philo nhàn nhạt nói: "Ngay từ đầu gặp gỡ ngươi, ta đã nói cho Filost điện hạ, là điện hạ muốn ta ở bên cạnh ngươi, chờ bảo thạch của ngươi đầy rồi, giờ chết cũng liền đến, vừa rồi, điện hạ đã nói cho ta, bảo thạch của ngươi đã đầy rồi, cho nên muốn ta động thủ."

"Ngươi lại có thể dùng Bai Saya đánh, đánh lạc chú ý của ta..." Alan có chút khó khăn hô lên.

"Hữu dụng đương nhiên phải lợi dụng." Philo lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn để ý chuyện ngu xuẩn đó sao? Còn có, đừng hòng vùng vẫy, ở lúc ta toàn lực cảnh giới, mọi lực lượng của ngươi đều sẽ bị ta hoàn nguyên, không hề có một chút tác dụng."

Philo lúc này kỳ thực có chút nói suông rồi, Alan đừng nói phản kích, ngay cả bảo trì thanh tỉnh cũng khó khăn, hắn bây giờ chỉ nỗ lực muốn nhìn rõ thân ảnh của Aya, muốn xác định nó đích xác là an toàn vô sự.

Lúc này, Annabelle cũng đã đến tiếp ứng.

Cô nhìn Alan và Aya một cái, sau đó liền chuyển tầm nhìn lên Philo, nhàn nhạt cười nói: "Ca ca rất cao hứng đây! Anh ấy lâu lắm không có cười vui vẻ như thế rồi, cứ nói mãi không ngờ đến lại có thể nhờ họa được phúc."

Nghe vậy, Philo trái lại cười khổ, nhìn Kiêu Ngạo Tội Giả, hắn trực tiếp hỏi: "Muốn giết chết hắn sao?"

Annabelle lắc lắc đầu, nói: "Không, hắn có thể kiềm chế Đố Kỵ Tội Giả, còn có thể dẫn Tận Thế tới, nếu như giết hắn, sợ rằng phe Tận Thế sẽ toàn bộ phát cuồng, đến lúc đó hậu quả liền sẽ khó lường."

"Đúng là vậy." Philo gật đầu, nếu như Tận Thế thật sự phát cuồng, ngay cả con tin của đảo Ma Vương cũng bất chấp, đó sợ rằng là cái tai nạn lớn.

"Mang hắn và Đố Kỵ Tội Giả trở về đi!"

Nghe vậy, Philo cảm giác không thỏa đáng, vội vàng hỏi: "Như thế, trên đảo liền có ba Tội Giả Tận Thế, không phải sẽ quá nguy hiểm sao?"

Annabelle từ trong lòng lấy ra một túi gì đó, mỉm cười nói: "Đây là thuốc của ca ca cho em, muốn để cho Kiêu Ngạo Tội Giả uống vào, chỉ cần uống vào, hắn liền sẽ hôn mê bất tỉnh."

Philo gật đầu, vương tử điện hạ quả nhiên đã tính toán sẵn rồi, không cần hắn suy nghĩ cái gì.

Alan kinh hãi hỏi: "Đó là cái gì?"

"Chỉ là thuốc sẽ khiến ngươi hôn mê bất tỉnh." Annabelle đưa thuốc cho Philo, để hắn cưỡng chế trút vào trong miệng Kiêu Ngạo Tội Giả.

"Đừng làm hại Aya, nó chỉ là một bé gái..." Alan chỉ kịp nói câu này, trước mắt tối sầm, liền ngất đi.

Nghe vậy, Philo trầm mặc không nói, hắn biết, trước khi Đố Kỵ bảo thạch chứa đầy, bọn họ sẽ không làm hại cô bé đó, nhưng chỉ cần Đố Kỵ bảo thạch cũng chứa đầy rồi, sợ rằng chính là giờ chết của Kiêu Ngạo và Đố Kỵ Tội Giả.

Lúc này, Annabelle lấy ra vải và dây thừng, đi đến phía sau Aya, Aya hình như cũng phát giác có người, nó khẽ la một tiếng, xoay người qua, dùng ánh mắt cảnh giới nhìn Annabelle, còn nhìn về hướng của Alan một cái, nhìn thấy bộ dạng hôn mê của Alan, nó lần nữa khẽ rống một tiếng, toàn thân đều trở nên căng cứng, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ nguy hiểm.

"Đừng động, xoay người qua, cũng đừng hòng sử dụng lực lượng của Tội Giả, chỉ cần ngươi có động tĩnh, hoàn nguyên của ta lúc nào cũng có thể phát động." Philo lạnh lùng nói.

Mặc dù nghe thấy lời của Philo nói, nhưng Aya cũng không có buông lỏng cảnh giới, cũng không hề có ý để cho Annabelle đến gần, thậm chí thấp thoáng có loại tư thái muốn phản kích.

"Hay là ngươi không cần mama của ngươi nữa?" Philo một tay túm lấy Tinh Linh, tay kia thì rút ra trường kiếm, gác ở trên cổ mảnh khảnh của Tinh Linh.

Aya la lớn một tiếng "Không được đánh mama", sau đó thu lại tư thế cảnh giới, xoay người qua, ngoan ngoãn đứng yên, không dám có bất cứ hành động nào nữa.

Thấy vậy, Annabelle tiến lên dùng vải bịt đôi mắt của Aya, sau đó vừa lại dùng dây thừng trói nó thật chắc, Philo lúc này mới chuyển kiếm khỏi cổ của Tinh Linh, nói với Annabelle: "Cô mang hai người bọn họ trở về đi."

Annabelle lại không chịu, nói: "Ca ca nói, anh nhất định phải trở về, Kiêu Ngạo và Đố Kỵ Tội Giả đều ở trong tay chúng ta, Tận Thế không thể nào không có phản ứng, nhưng bất luận bọn họ áp dụng hành động gì, chỉ cần có năng lực hoàn nguyên của anh, bọn họ đều đừng hòng đạt được, nhưng nếu như không có anh, Tận Thế vừa lại tập kích, sự tình liền sẽ vô cùng gay go."

Nghe vậy, Philo nhíu mày, vẫn là không muốn bỏ mặc nhân dân bị Ma tộc giết chóc, hắn nói: "Filost vương tử bây giờ có bảo hộ của Shuriel, nếu như thật sự có trạng huống, cô cũng có thể mang tôi về bất cứ lúc nào."

"Mặc dù em lúc nào cũng có thể mang anh về, nhưng ca ca nói, trong tay Tận Thế hẳn là còn có một ma pháp sư thiện trường dịch chuyển tức thời, cho nên lúc đó mới có thể trộm đi Dục Niệm bảo thạch từ trên tay chúng ta, cho nên, nếu như Tận Thế thật sự hạ quyết tâm bỏ mặc con tin, vậy thì, chỉ cần một chút xíu thời gian, bọn họ liền có thể nghịch chuyển chiến cục."

Annabelle nói xong, xòe hai tay, nói: "Ca ca là nói như thế, giờ xem anh có trở về hay không rồi, ca ca chỉ bảo em mang anh về, không nói nếu như anh không về, em nên làm sao, cho nên nếu như anh không về, em cũng chỉ đành tự mang hai người bọn họ trở về."

Philo trầm mặc một hồi, đích xác, cho dù thiếu đi Kiêu Ngạo Tội Giả có lực công kích cường đại nhất, trên đảo vẫn còn có Dục Niệm và Đố Kỵ Tội Giả, vì để lấp đầy bảo thạch của hai người này, cho nên không thể để cho bọn họ hôn mê bất tỉnh giống như Kiêu Ngạo Tội Giả.

Nếu như, phe Tận Thế thật sự giác ngộ, ngay cả an nguy của con tin cũng bất chấp, vậy chỉ cần liên hệ với Dục Niệm, Đố Kỵ, bọn họ lúc nào cũng có thể triển khai phản kích, dưới lực công kích cường đại của Tội Giả Tận Thế, phản kích đó sẽ là vô cùng đáng sợ.

"Được thôi! Nhưng cô mang tôi đến chỗ năm trăm tên thủ hạ của tôi trước, tôi căn dặn bọn họ tiếp tục cứu viện, sau đó theo cô trở về đảo Ma Vương sau."

Philo cuối cùng vẫn là thở dài, đồng ý trở về đảo Ma Vương.

Nghe vậy, Annabelle âm thầm ở trong lòng bội phục ca ca, ca ca thật sự nói trúng rồi, Philo sẽ trở về đảo. Cô cười nhạt một chút, trả lời: "Không vấn đề."

"Thật là một đoàn người khiến người nhọc lòng."

Sau khi nhìn thấy mấy người đều rời khỏi, Benchez mới từ chỗ tối đi ra, mày nhíu chặt, hắn biết, thiếu đi Alan siêu cấp ma pháp sư này, đoàn người Tận Thế sẽ nửa bước khó đi, ma pháp của Lưu Tinh thế nhưng vẫn không đủ để dùng dịch chuyển tức thời và phi hành thuật chạy khắp thế giới.

"Đoàn người cái gì chứ, chẳng phải chỉ còn lại Lưu Tinh và Bai Saya rồi sao? Từ ưu thế của bốn tên Tội Giả làm thành thế này, ta cũng thật bội phục các ngươi!"

Benchez oán hận mắng mấy câu, lại cũng biết mình không thể buông tay mặc kệ, Alan đã bị bắt đi, bây giờ hắn sợ rằng phải đến bên cạnh Tận Thế, làm công cụ giao thông cho bọn họ rồi.

Hay là nói cho Nhật Hướng và Hoàng Di trước, rồi sau đó qua bên Tận Thế đi! Benchez vừa suy nghĩ, vừa thi triển dịch chuyển tức thời.

◊◊◊◊

Hỏa Hoa trăm ngàn cay đắng mà bám ở trên vách núi đá, gió thổi cho tóc của cô rối như tổ chim, cô vừa trèo còn vừa thấp giọng chửi mắng, cả đời này của cô đều chưa từng nghĩ, lấy thân phận hoàng nữ của mình, lại có thể sẽ trèo vách núi như con gián.

Hoàng Di chết tiệt, Lưu Tinh chết tiệt, còn có Khả Tinh chết tiệt lại có thể sẽ ở trên đảo Ma Vương chết tiệt này, hại cô không thể không ở đây trèo vách núi trên đảo Ma Vương.

"Ơ?"

Có người! Đáy mắt của Hỏa Hoa lóe qua một tia sát khí, lập tức liền rút kiếm bên hông ra, kiếm thế vô cùng ác liệt đâm về phía bóng người, ở cái nơi đảo Ma Vương này, nếu như cô bị Tội Giả Khởi Đầu phát hiện, lấy chênh lệch thực lực của song phương, cô sợ rằng chỉ có một con đường chết.

Kiếm xuyên qua ngực của người đó, nhưng hắn ngay cả rên một tiếng cũng không có, chỉ là nhạ dị nói: "Hỏa Hoa hoàng nữ? Làm sao lại là ngài?"

"Ngươi là ai... Không, ngươi là thứ gì?"

Hỏa Hoa đột ngột rút kiếm về, trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mắt, dáng vẻ tả tơi của hắn, cứ như là người bị đánh nát rồi khâu lại, chẳng trách không thèm để ý kiếm của mình, hắn sợ rằng căn bản không phải người sống đi?

"Tôi là khắc tinh của Benchez." Dan ngắn gọn sáng tỏ biểu lộ thân phận, đồng thời vươn tay ra.

Hỏa Hoa do dự một chút, nhìn bộ dạng của Dan, mặc dù tả tơi, nhưng vẫn nhìn ra được là Ma tộc, mà không phải loài Người, cô vẫn là kéo lấy tay của hắn, sau đó nhảy đến bên cạnh người tự xưng là Dan, lúc này cô mới phát hiện, sau lưng của Dan lại có thể có cái sơn động nhỏ thiên nhiên.

Lúc này, Dan đưa cho Hỏa Hoa một cái vật phẩm ma pháp, bản thân vật phẩm ma pháp không có gì, nhưng phía trên lại có huy ấn của Benchez, sau khi Hỏa Hoa xác định không phải đồ giả, tiến tới hỏi: "Cho dù ngươi là khắc tinh của Benchez, ngươi ở đây làm cái gì?"

"Khắc tinh của tôi là Bai Saya, Phẫn Nộ Tội Giả, tôi đến là muốn thăm dò tình huống."

Nghe vậy, Hỏa Hoa chỉ là thoáng suy nghĩ, liền gật đầu nói: "Thì ra như thế, thật đúng lúc, ta là muốn tìm Khả Tinh, khắc tinh của Lưu Tinh, không ngờ cô ta hình như ở trên đảo Ma Vương, đây thì có chút gai góc rồi."

Dan cũng gật đầu: "Đích xác, mặc dù Tội Giả không cảm giác được chúng ta, nhưng, sĩ binh trên đảo Ma Vương quá nhiều, khó có thể lẻn vào."

"Đây là một trong những mục đích Filost thả nhiều sĩ binh như thế ở đây đi!" Hỏa Hoa gãi gãi mặt, hỏi: "Ngươi ẩn nấp ở đây bao lâu rồi?"

"Khoảng một tháng."

"Cũng không lẻn vào được?" Hỏa Hoa có chút nhạ dị hỏi.

Dan lắc lắc đầu: "Sĩ binh quá nhiều, căn bản đi mấy bước là một tên sĩ binh, tôi ẩn nấp một tháng, chỉ biết ẩn nấp căn bản không khả thi, tôi đang nghĩ có cần trở về đi tìm đoàn người Tận Thế."

Hỏa Hoa vội vàng nói: "Đừng gấp, Nhật Hướng đại hoàng tử và đệ nhất tướng quân có an bài, những sĩ binh này sẽ xảy ra vấn đề rất nhanh, bọn họ xảy ra vấn đề, chính là cơ hội tốt của chúng ta."

Dan có chút nhạ dị, nhưng vẫn là gật đầu.

Hỏa Hoa nhìn hang động, lên tiếng khen ngợi: "May mà ngươi có thể tìm được nơi ẩn nấp này, ta còn tưởng ta phải rúc mình vào hang chuột chờ rồi."

"Đại hoàng tử điện hạ và đệ nhất tướng quân có kế hoạch gì, có thể bức đi sĩ binh trên đảo Ma Vương?"

Hỏa Hoa đi đến chỗ sơn động, tùy ý ngồi xuống, giải thích: "Kế hoạch cũng không có gì hay ho, bọn họ phái người đến đại lục Tây đồ sát, sau đó lái thuyền đến đảo Ma Vương, nói cho sĩ binh ở đây, bọn họ đã chiếm lĩnh đại lục Tây mà thôi."

Dan thoáng suy nghĩ, gật đầu: "Mặc dù kế hoạch này không tính là chu đáo, nhưng sĩ binh trên đảo Ma Vương mãi mà chưa thấy Ma Vương, giới bị sớm đã lỏng lẻo, không ít sĩ binh muốn về nhà, vừa nghe thấy tin tức này, cho dù trong lòng không xác định, sợ rằng cũng sẽ muốn trở về quê hương xem thử."

Hỏa Hoa liếc Dan một cái, khen ngợi: "Xem ra một tháng ngươi ở đây cũng không uổng phí."

Dan thở dài: "Vẫn là lãng phí rồi, đại hoàng tử và đệ nhất tướng quân chỉ là suy nghĩ, đã có thể suy ra hiện trạng sĩ binh trên đảo Ma Vương, nào cần tôi nói cho bọn họ."

"Nghĩ nhiều như thế làm gì."

Hỏa Hoa có chút không kiên nhẫn nói: "Lúc ta biết Khả Tinh ở đây, sớm đã biết Lưu Tinh không thể nào đến đây tìm cô ta, nhưng ta chẳng phải vẫn đã đến, chỉ cần Filost không biết chúng ta ở đây, chúng ta luôn sẽ hữu dụng, lúc cần thiết, chuyển mục tiêu thành xử lý Filost cũng được."

Dan thoáng suy nghĩ, liền gật đầu, mặc dù có chút muốn trở về tìm khắc tinh của mình, nhưng mình ở bên cạnh cậu ta đích xác vô dụng, không bằng ẩn nấp ở đây, tùy cơ hành động tốt hơn.

"Chỉ cần giới bị của sĩ binh lỏng lẻo thêm một chút, chúng ta liền có chuyện làm rồi." Hỏa Hoa vươn cổ tay ra, lộ ra một cái vòng đeo ở trên tay, đắc ý nói: "Ngươi xem xem đây là cái gì."

Dan kinh hô: "Vòng tay biến thân của hoàng tộc!"

Hỏa Hoa cười nói: "Bây giờ ngươi cảm thấy xử lý Filost, không phải chuyện khó như thế rồi chứ?"

Dan gật đầu, đúng là vậy, Filost tuy là Người Dẫn Đường Khởi Đầu, nhưng năng lực của Người Dẫn Đường thực sự không khác người bình thường, mặc dù hắn biết võ công, nhưng làm sao cũng không thể đánh thắng Hỏa Hoa hoàng nữ, chỉ cần để Hỏa Hoa hoàng nữ tiếp cận đến cự ly nhất định, cô hẳn là có thể ở trong vòng ba chiêu, giết chết Filost.

"Thời gian ba chiêu, mặc dù ngắn, nhưng vừa lại là dài như thế." Dan nói lời hết sức mâu thuẫn, ba chiêu của Hỏa Hoa hoàng nữ sợ rằng không cần một phút đi, nhưng chỉ là một phút này, sợ rằng chờ thêm một tháng, cũng chưa chắc chờ được.

"Đừng vội, thời cơ chung quy sẽ đến." Ánh mắt của Hỏa Hoa phát sáng, cứ như là con báo chờ đợi săn con mồi, vừa nguy hiểm vừa mỹ lệ.

◊◊◊◊

Hàm Tiếu vừa đút cho Thiên Kiếm ăn, vừa phát ra hào quang màu tím nhạt, biến thi thể Antaixi mang đến thành hồn màu tím hoàn toàn, đây là sinh hoạt mỗi ngày của hắn hiện giờ, chiếu cố Thiên Kiếm cộng với biến thi thể thành tử hồn.

"Thật không biết Filost là làm sao giải thích đống thi thể này?"

Thiên Kiếm tò mò nhìn thi thể dần dần biến hóa thành hồn phách màu tím, thần sắc của hắn thế nhưng khiến Antaixi cực kỳ thất vọng, thậm chí âm thầm mắng chửi dưới lòng, phát thề lần sau phải làm cho thi thể thành dữ tợn đáng sợ hơn, chung quy có một ngày khiến cho hai người này trợn lớn mắt, đầy mặt hoảng sợ mà thưởng thức "kiệt tác" của hắn!

"Giải thích?" Hàm Tiếu khó hiểu nhìn Thiên Kiếm.

"Quân đội vô duyên vô cớ mỗi ngày mất tích mấy chục người, chung quy phải có cái giải thích chứ?" Thiên Kiếm nhàn nhạt cười nói: "Ở trong quân đội, nếu như là người ngủ cùng một phòng, hôm qua còn đánh bạc với nhau, hôm nay liền mất tích, mỗi ngày mấy chục vụ mất tích, đó khẳng định sẽ khiến lòng người trong quân đội hoảng sợ, dù sao ai cũng không hi vọng người vô cớ biến mất tiếp theo là mình."

Hàm Tiếu gật đầu, nhưng hắn cũng không làm sao tò mò chuyện này, thậm chí ngay cả hỏi cũng làm biếng hỏi một tiếng.

Trái lại là Antaixi không nhịn được, hắn xen vào: "Trên đảo có một đống Ngư Nhân xấu xí, mặc dù xấu, chẳng qua vẩy cá trên người bọn chúng trái lại là thứ tốt để làm khôi giáp, ít nhiều người nhìn đều chảy nước miếng, cho nên vương tử điện hạ đặc biệt ban bố, cho phép những quân nhân đó ở thời gian ngoài làm nhiệm vụ đi bắt Ngư Nhân. Mặc dù đầm lầy bên ngoài nguy hiểm giống như cái hố không đáy, Ngư Nhân cũng rất cường đại, chẳng qua trong những quân nhân đó phần lớn đều là mạo hiểm giả, đều là những gã muốn tiền hơn mạng, người đi bắt Ngư Nhân mỗi ngày chết mấy chục tên cũng không kỳ quái."

"Thì ra là thế." Thiên Kiếm lộ ra thần sắc bừng tỉnh: "Cho nên các ngươi đều là lấy những gã đi bắt Ngư Nhân đến chết kia đến để cho Hàm Tiếu biến thành tử hồn?"

"He!" Antaixi mang giọng quái gở kêu một tiếng, sau đó không ôm hảo ý nói: "Ngươi là muốn để cho gã này cảm giác hắn chỉ là đem "thi thể" biến thành tử hồn, không có người bởi vì điều này mà chết sao? Vậy thì ngươi sai rồi! Những gã chết ở đầm lầy, thi thể mười cái có tám cái tìm về không được, ta nào có thời gian nhiều như thế đi tìm, giết mấy người nhanh hơn nhiều!"

Thiên Kiếm mỉm cười: "Ta thế nhưng không có ý đó, nói làm sao, người đều là do ngươi giết, Hàm Tiếu chỉ là phụ trách xử lý thi thể, vệ sinh môi trường mà thôi, những người đó chết hay không vốn không liên quan tới cậu ta."

"He he, thật biết giảo biện." Antaixi mang ngữ khí ác ý chế giễu.

"Ngài cũng thật biết đổ tội, người mình giết còn muốn trách lên đầu người khác." Thiên Kiếm dùng ngữ khí tán thán hồi ứng.

"Ngươi cái tên này!"

Antaixi giận tím mặt, từ bên hông rút ra roi làm từ dây leo, roi leo bay múa ở không trung giống như có sinh mệnh.

Lúc này, Tiểu Kim và Tiểu Vũ, kể cả mấy tử hồn vừa mới biến hóa lập tức chắn ở phía trước Hàm Tiếu và Thiên Kiếm, sau đó, Hàm Tiếu vẫn không đổi sắc tiếp tục đút cho Thiên Kiếm, ngay cả xoay người nhìn hành động của Antaixi cũng không có, đây khiến Antaixi càng tức đến liên tục gầm gừ.

"Đừng kích động, Filost vương tử điện hạ thế nhưng sẽ không muốn thấy ngươi giết Dục Niệm Tội Giả." Thiên Kiếm cười haha nói: "Ngươi nói, nếu như hắn phát hiện ngươi lại có thể giết chết Dục Niệm Tội Giả, hắn sẽ có sắc mặt gì đây?"

Antaixi trầm mặc, roi leo vốn bay múa không kiêng nể cũng hình như cảm nhận được do dự của hắn, dần dần buông xuống.

Lúc này, Thiên Kiếm cười hí hí nói: "Chẳng qua, nói không chừng không phải ngươi giết chết cậu ta, trái lại là cậu ta giết chết ngươi đây! Haha, lúc đó, nói không chừng vương tử điện hạ còn sẽ cảm kích Hàm Tiếu nhà ta, giúp hắn giải quyết một nhân vật phiền toái."

Sắc mặt của Antaixi khó coi đến không thể khó coi hơn, chỉ là lại cũng không dám thật sự động thủ, sau khi ra sức hừ một tiếng, vì không để cho mình mất khống chế mà ra tay, hắn dứt khoát xoay người rời khỏi cái phòng này.

Cho đến khi Antaixi thật sự đi rồi, Hàm Tiếu mới có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: "Cậu, chọc giận?"

Thiên Kiếm cười nhạt, nói: "Đúng thế, tôi đang chọc giận hắn."

Hàm Tiếu trầm mặc, lắc đầu nói: "Không ổn, nguy hiểm, hắn, điên."

"Không có gì nguy hiểm, hắn sợ vương tử điện hạ muốn chết đây!" Thiên Kiếm cười lắc lắc đầu, không hề bởi thế căng thẳng.

Hàm Tiếu nhíu mày, mặc dù cảm thấy làm thế này không ổn, lại cũng không biết nên khuyên Thiên Kiếm thế nào.

Lúc này, Thiên Kiếm mở miệng nói: "Giúp tôi gọi Nguyệt Hà tới được không? Vết thương có hơi đau, không biết có phải là băng vải buộc quá chặt, hay là vết thương phát viêm rồi."

Hàm Tiếu gật đầu, để lại Tiểu Vũ và tử hồn khác, sau đó mang theo Tiểu Kim rời khỏi.

Từ sau khi Philo rời khỏi đảo Ma Vương, tử hồn liền không thể lợi dụng "hoàn nguyên" để tiêu diệt, bởi vì càng tích càng nhiều, chi "quân đội tử hồn" này chẳng những khiến cho Hàm Tiếu có chút nhạ dị, cũng khiến phe Khởi Đầu trở nên cảnh giới, mọi tử hồn đều ở dưới uy hiếp của Filost, bị Hàm Tiếu "đày đi biên cương", chuyển đến biển sâu xa xôi rồi.

Mặt khác, Nguyệt Hà và Yến Tử cũng không được cho phép tùy ý đến phòng của Thiên Kiếm nữa, Nguyệt Hà vẫn có thể ở dưới giám sát của quân đội, đến giúp Thiên Kiếm sắc thuốc và thay băng, nhưng Yến Tử lại bị giam giữ vững vàng, không cho ra ngoài nữa.

Nhưng, Hàm Tiếu thấp thoáng cảm thấy, nếu hắn muốn những tử hồn trong biển sâu kia tới, sợ rằng cũng không cần bao nhiêu thời gian, cự ly hình như không phải vấn đề quá lớn... Nhưng, hắn tự nhiên sẽ không giải thích cho Filost nghe, vì để không bị phe Khởi Đầu nghe lén được chuyện này, hắn ngay cả Thiên Kiếm cũng không dám mở miệng nói.

Vừa đi ra khỏi phòng, phía sau Hàm Tiếu liền có mười mấy tên vệ binh đi theo, toàn là người của Filost phái tới theo dõi, thực lực đều tính là không tệ, đương nhiên, định nghĩa của không tệ là ở trong người bình thường, nếu đối với Tội Giả, công hiệu của bọn họ cũng chẳng qua chính là ở lúc bị chém giết, có thể kêu rên cảnh báo mà thôi.

Mà đối với những vệ binh này, Filost cũng chỉ mong bọn họ có thể làm được chuyện cảnh báo mà thôi.

Hàm Tiếu một mạch đi đến chỗ nhốt Nguyệt Hà, đây cũng là nơi duy nhất hắn có thể đến mà không cần lấy được cho phép.

Đến ngoài cửa, hắn trực tiếp liền đẩy cửa vào, ngay cả gõ cửa cũng bỏ qua, vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy bên trong có bốn vệ binh, ba nữ một nam, đứng ở bốn góc phòng, Nguyệt Hà thì ngồi sắc thuốc ở dưới cửa sổ của phòng, cô vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu nhìn hướng Hàm Tiếu.

Vừa nhìn thấy Hàm Tiếu, thần sắc của bốn vệ binh trở nên cảnh giới, nhưng Hàm Tiếu căn bản không nhìn bọn họ, trực tiếp đi đến bên cạnh Nguyệt Hà, mở miệng nói: "Thiên Kiếm."

Nghe thấy hai chữ không đầu không đuôi này, Nguyệt Hà cũng không kỳ quái, hỏi ngược lại: "Vết thương của Thiên Kiếm có vấn đề sao?"

Hàm Tiếu gật đầu.

Nguyệt Hà cũng gật đầu theo, nói: "Cậu chờ tôi một lát, tôi sắc xong thang thuốc này, thuận tiện mang đi cho cậu ấy uống."

"Được."

Hàm Tiếu trả lời xong, liền đứng ở nguyên tại chỗ chờ Nguyệt Hà sắc thuốc, bốn vệ binh nhìn thấy tình cảnh đó, tâm tình cảnh giới chớp mắt biến mất, thời gian qua, tương tác của hai người này phần lớn là như thế, bọn họ nhìn thấy tình huống lần này cũng giống vậy, tự nhiên liền không để ở trong lòng.

Nguyệt Hà sắc thuốc, hương thuốc tản đầy cả căn phòng.

Hàm Tiếu mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyệt Hà, hỏi: "Thuốc?"

Nguyệt Hà không nói nhiều lời, đầu tiên cầm lấy một cái bình nhỏ, sau đó liền trút thuốc vào trong miệng của Hàm Tiếu, trút thuốc xong, Nguyệt Hà mới nhàn nhạt nói: "Là thuốc ảo giác, sẽ khiến những người này mê mê man man, cậu dắt bọn họ đi đâu, bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn đi theo, hơn nữa sau đó, bọn họ sẽ chỉ cho rằng mình ngủ gật, sẽ không nghĩ đến là bị thuốc làm mê. Tôi vừa mới trút cho cậu là thuốc giải, mặc dù năng lực kháng thuốc của cậu mạnh, nhưng ngửi nhiều, vẫn là bị ảnh hướng, thuốc ảo giác này thế nhưng đã bỏ một lượng rất dồi dào."

Hàm Tiếu gật đầu. Hắn sớm đã ở lúc ngửi thấy mùi thuốc không đúng, liền dốc sức ngưng thở, cộng thêm hắn mới đầu là sát thủ, vốn đã được huấn luyện năng lực kháng thuốc, lúc này mới không bị Nguyệt Hà làm mê.

"Đi thôi, bây giờ hãy đi tìm Thiên Kiếm."

Nguyệt Hà cầm lấy ấm thuốc chứa đầy thuốc ảo giác, thúc giục nói: "Thương của gã đó sớm đã khỏi rồi, còn để cho cậu qua nói cái gì mà vết thương có vấn đề, tôi nghĩ cậu ta là giả bệnh giả đến sắp chán chết, muốn len lén đi ra thăm dò rồi."

Hai người kéo theo một vệ binh mê man trở về phòng của Thiên Kiếm, trên đường thỉnh thoảng còn phải nhặt lại vệ binh mê man đến lạc đội về, Nguyệt Hà dọc đường đều giơ bình thuốc chứa đầy thuốc ảo giác kia, khi đi đến cửa phòng của Thiên Kiếm, còn đặc biệt thổi mấy hơi, ra vẻ muốn thổi nguội thuốc một chút, nhưng thực chất là thổi thuốc về phía vệ binh ở cửa, làm cho bọn họ mê đến hai mắt mơ màng.

Vừa tiến vào phòng, chỉ thấy Thiên Kiếm vẫn là nằm trên giường, không hề nhúc nhích, chỉ có trên mặt lộ ra biểu tình trăm chiều nhàm chán.

Nguyệt Hà liếc nhìn vệ binh bốn phía căn phòng, sau đó đặt bình thuốc ở trên bàn, rồi ra vẻ muốn rót thuốc vào trong ly, nhưng lại từ tay áo rót ra thuốc giải vào trong ly, sau đó cầm ly đến bên giường.

Thiên Kiếm nhìn ly thuốc đó, lộ ra biểu tình khốn khổ.

Nguyệt Hà lập tức trừng hai mắt, nhét ly vào trong tay Thiên Kiếm, mắng: "Không được nhao nhao nói thuốc đắng không uống, lát nữa Hàm Tiếu tưởng thật, cho rằng cậu thật sự không chịu uống, đổ đi thuốc tôi vất vả nấu, cậu không xong với tôi đâu."

Thiên Kiếm nhìn Hàm Tiếu, khốn khổ nói: "Thuốc này đắng như thế, thật không biết là đang giúp tôi liệu thương hay là đang giúp tôi chịu thương."

Sau khi phàn nàn mấy câu, hắn một hơi uống cạn thuốc này, đắng đến mặt mũi nhíu hết vào nhau, cả buổi đều nói không ra lời, không có gì khác chuyện mấy tuần qua làm.

Vệ binh bốn phía chỉ là liếc bộ mặt đau khổ của Thiên Kiếm một cái, thầm nghĩ, thật có đắng như thế sao? Mùi ngửi lên còn rất thơm à! Bọn họ không nhịn được ngửi thêm mấy cái, càng ngửi càng thơm, cảm giác mí mắt vậy mà có hơi nặng hơn, một loại cảm giác mơ màng buồn ngủ ập tới, bất tri bất giác, vệ binh vốn đứng thẳng tắp mắt đều mơ màng, lưng dựa vào vách tường, giống như đang ngủ gật.

"Thật là quá lợi hại!" Thiên Kiếm tán thán: "Chẳng qua mới năm phút mà thôi, lại có thể ngã hết, Nguyệt Hà cô có chắc cô là dược sư, mà không phải độc dược sư?"

"Đây thì phải xem cậu lần sau muốn uống cái gì rồi." Nguyệt Hà trừng hai mắt: "Dược sư là sắc thuốc cho cậu uống, độc dược sư là làm độc dược cho cậu uống, cậu muốn loại nào?"

Thiên Kiếm không nhịn được nói: "Nếu như đắng cũng coi là một loại độc, vậy thuốc của cô cũng tính là thiên hạ đệ nhất độc dược rồi, mấy tuần qua, uống cho đến tôi thật là sống không bằng chết, hận không thể đó đúng là độc dược, một thang trí mạng, thì không cần uống thang kế tiếp nữa."

"Được thôi, bình thuốc ảo giác đó nếu như uống cả bình, trái lại cũng có thể chết người, cậu có muốn thử không?"

Thiên Kiếm cười khan mấy tiếng: "Đây... Chúng ta hay là đàm chính sự đi!"

Nguyệt Hà không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu không phải tôi bỏ đủ vốn liếng, gần như dùng sạch dược liệu mà tôi nhiều năm thu hái, nấu ra thuốc đắng dã tật này, cậu cũng không thể bây giờ đã khỏe như trâu, còn đàm chính sự đây!"

"Được được! Là tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, cảm tạ đại ân đại đức của Nguyệt Hà đại tỷ, từ quỷ môn quan cứu em nhỏ trở về." Thiên Kiếm cầu xin tha thứ xong, chuyển sang nghiêm túc: "Được rồi, thật sự phải đàm chính sự rồi, khó khăn lắm Philo và Annabelle đều rời khỏi đảo Ma vương, vừa lại chọc tức Antaixi, cơ hội này thế nhưng không nhiều, chúng ta phải nắm cho chắc."

Hai người gật đầu.

Thiên Kiếm tỉ mỉ giải thích: "Bởi vì giữa Tội Giả có thể cảm ứng lẫn nhau, cho nên Hàm Tiếu không thể đi khỏi, nhưng, chỉ cần tìm người thay quần áo của tôi nằm ở trên giường, tôi thì thay quần áo và mũ giáp của quân đội, là có thể đi lại khắp nơi, thăm dò chỗ của con tin."

"Vậy tôi cũng có thể như thế." Nguyệt Hà gật đầu: "Tôi lát nữa sẽ trở lại phòng tôi, tìm nữ vệ binh thay quần áo của tôi nằm ở trên giường, là có thể đi ra tìm bọn Yến Tử và Khả Tinh, bọn họ hẳn là không bị nhốt cùng chỗ với người khác, nhưng vấn đề nằm ở..."

Nguyệt Hà hít sâu một hơi: "Cho dù tìm được bọn họ ở đâu, chúng ta cũng không thể mang theo bọn họ chạy trốn, cho nên chúng ta tìm được bọn họ, rốt cuộc phải làm cái gì đây?"

"Cho bọn họ hai thứ." Thiên Kiếm bình tĩnh trả lời.

"Thứ gì?" Nguyệt Hà và Hàm Tiếu đều khó hiểu nhìn Thiên Kiếm.

"Một cái là thứ có thể trợ giúp bọn họ chạy trốn, cái kia, thì là thứ bọn họ cần lúc chạy không thoát."

"Thứ cần?" Trong lòng Nguyệt Hà thấp thoáng biết được đáp án rồi.

"Thật phải làm phiền ngài làm độc dược sư một hồi rồi."

Thiên Kiếm nhàn nhạt cười nói: "Chúng ta những thuộc hạ của Ma Vương này, cho dù không giúp được thượng cấp, ít nhất cũng đừng kéo chân sau của Ma Vương chứ? Mặc dù, chúng ta cũng đã kéo không ít... Nếu như cuối cùng không thể chạy thoát, cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Khởi Đầu lợi dụng chúng ta, bức Lưu Tinh đến đường chết."

Đối với lời của Thiên Kiếm, Hàm Tiếu là không có chút phản ứng nào, đối với người từng là sát thủ như hắn mà nói, thứ vô dụng không bằng vứt đi, loại chuyện này thực sự quá hiển nhiên, căn bản không cần nói ra khỏi miệng.

Chỉ có Nguyệt Hà lộ ra sắc mặt trầm trọng, mày của cô nhíu chặt, hình như đang suy nghĩ sự tình nghiêm trọng, cuối cùng, cô rốt cuộc mở miệng trả lời...

"Cần loại thuốc chết rất nhanh, hay là loại chết từ từ, muốn chết thoải mái một chút, hay là đau khổ vùng vẫy đến chết?"

Nghe vậy, thần tình nghiêm túc của Thiên Kiếm thoáng cái là xì hơi, mang mặt đưa đám nói: "Đại tỷ, chúng ta là muốn tự sát, không cần thiết để cho mình chết quá đau khổ đi? Nếu như cô có thể để tôi bất tri bất giác đã chết, tôi ở địa ngục cũng sẽ cảm tạ cô!"

"Oh, muốn bất tri bất giác đã chết à?" Nguyệt Hà thoạt nhìn có chút phiền não nói: "Loại thuốc chết trong chớp mắt đó, bây giờ trên tay tôi không nhiều, nhiều nhất độc chết hai mươi người, nhiều hơn thì không thể rồi."

Làm sao, cô tùy thân đều mang theo loại độc dược chớp mắt có thể độc chết hai mươi người sao? Cô thật sự xác định mình là dược sư, không phải độc dược sư?Khóe miệng Thiên Kiếm co giựt nghĩ thầm.

Thiên Kiếm thay đổi suy nghĩ, kinh hô: "Nếu như là độc dược lợi hại như thế, nói không chừng có thể lấy để ám toán bọn Filost..."

"Không được." Hàm Tiếu lại lắc lắc đầu trước.

Nguyệt Hà cũng cười nói: "Độc dược càng mạnh, càng không dễ dùng."

"Vì sao?" Thiên Kiếm có chút nhạ dị hỏi ngược lại.

Nguyệt Hà tỉ mỉ giải thích: "Đó là bởi vì, độc dược càng độc, đặc trưng liền càng minh hiển, không phải có màu, thì cũng là có mùi hôi, khoản độc dược trên tay tôi, chỉ là ngửi đã không dễ ngửi rồi, nếu như không phải bất đắc dĩ, ai cũng sẽ không ăn loại thứ đó vào."

Thiên Kiếm gật đầu, không khỏi than thở: "Quả nhiên có ưu điểm liền có khuyết điểm, nếu không mọi người đều dùng độc dược giải quyết mọi thứ là được rồi, nếu đường này không thông, vậy chúng ta cũng chỉ đành theo kế hoạch ban đầu đi, Nguyệt Hà, hai mươi viên độc dược trên tay cô đã đủ rồi, tôi nghĩ người trên đảo Ma Vương chân chính có thể lấy để làm con tin uy hiếp Lưu Tinh, xấp xỉ cũng là số lượng đó đi!"

Nguyệt Hà gật đầu, lục lọi một chút ở trong hòm thuốc, lấy ra một cái túi nhỏ, cẩn thận từng ly từng tý đổ ra mấy viên thuốc, sau đó đưa cả túi cho Thiên Kiếm, nói: "Tôi chỉ giữ lại lượng của nhóm con gái, còn lại cho cậu hết."

Thiên Kiếm gật đầu, sau khi tiếp lấy túi, hắn tò mò mở ra ngửi... sau khi qua đủ mười phút, hắn hồi khí, thành tâm thành ý nói: "Cả đời này của tôi đều chưa từng hi vọng tôi không cần nuốt món đồ chơi này như thế, thứ này thật hôi quá đi! So với cái thứ này, thuốc tôi uống lúc trước tưởng chừng như ngọt như kẹo!"

Nghe vậy, Nguyệt Hà lập tức tặng hắn hai cái liếc xéo, Thiên Kiếm ủy khuất nói: "Là thật mà! Nếu không tin, Hàm Tiếu cậu đến ngửi thử xem, có hôi không?"

Nói xong, hắn mở túi ra, đặt ở trước mặt Hàm Tiếu.

Hàm Tiếu lập tức né tránh cái túi, lắc lắc đầu nói: "Hôi."

"Haiz, cậu cũng vẫn còn chưa ngửi tới đây, làm sao có thể đoán bừa? Nào, ngửi trước xem!"

"Không... Hôi!"

"Cái gì? Không hôi? Đây làm sao có thể chứ! Ngửi thêm một lần thử xem!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top