1 - 3
Chương 3: Tiểu Bạch bị bắt
"A... Đây chính là một pháo đài mà!" Lưu Tinh hữu khí vô lực nói.
Manson kia rốt cục là ai? Hắn là kẻ thù của thiên hạ sao? Nếu không sao lại có người dựng nhà thành một cái pháo đài cỡ nhỏ, oh shit! Còn có cả hào nước bao quanh thành. Cửa ra vào duy nhất là một cây cầu treo, mà giờ nó lại đang đóng chặt, bên ngoài cầu treo còn có vài tên chiến sĩ ngồi ở đó. Tường thành chung quanh cũng có vài đội chiến sĩ hai người một tổ đang tuần tra.
Lưu Tinh đẩy một cành cây rắn chắc ra, hơi chuyển động thân thể đang treo trên cành cây to, đến gần Bai Saya ở cành cây khác, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng cứ như là kẻ thù giết thầy của hắn đã đứng ở ngay trước mắt.
Lưu Tinh giật mình, vội vàng đẩy Bai Saya, nói: "Này!"
Bai Saya chậm rãi quay đầu, trong mắt là thù hận dường như không thể kiềm chế nổi.
"Đừng kích động!" Mắt Lưu Tinh cũng trợn lớn: "Cái nơi quỷ quái này canh giữ cũng quá nghiêm ngặt rồi, anh chắc không phải đang nghĩ sẽ cứ thế đi qua, sau đó bị vệ binh bắt lại, ngay cả bóng dáng của Manson còn chưa thấy, đã bị ném vào tù chứ?"
Nghe vậy, Bai Saya có chút giật mình, lắc đầu.
Lưu Tinh thấy hắn đã bình tĩnh trở lại, hài lòng gật đầu sau đó lên tiếng gọi: "Xương Cốt! Xương Cốt mau ra đây."
"Chi chi"
Một bộ xương đầu óc lắc lư... sai! Nó không có óc, được thôi, lắc lư cái đầu to của nó từ trong ba lô của Lưu Tinh ló đầu ra, hai đốm lửa trong hõm mắt tối tăm không ngừng nhìn quanh, vừa nhìn thấy mặt Bai Saya, lập tức tí ta tí tởn từ ba lô bò ra, sau đó nhanh chóng lủi lên người Bai Saya. Xương Cốt vui vẻ làm tổ ở trên vai người ta, còn lấy cái đuôi dài của mình quấn quanh cái cổ mảnh khảnh của Bai Saya.
Bai Saya cả người cứng đơ, hắn thật sự không có thiện cảm gì đối với cái thứ sinh vật chỉ còn lại bộ xương trắng toát mà vẫn còn có thể chạy loạn khắp nơi này, nhất là khi bộ xương có hơi lạnh lẽo đó còn đang quấn quanh cổ hắn, hắn thực sự không thể tỏ ra thái độ tốt hơn.
Nhưng Lưu Tinh lại tức giận đến nghiến răng, có lầm không hả! Chủ nhân của ngươi còn đang cố bắt Bai Saya để làm vật cưng, Xương Cốt ngươi cũng chưa có đóng góp gì, lại nằm bò một cách quang minh chính đại lên người ta, thật là khiến người hâm mộ mà... À không! Là thật không có lương tâm mà, thấy cái gì xinh đẹp liền quăng mất chủ rồi.
"Xương Cốt! Nhanh xuống cho ta, ta có việc cho ngươi làm đây!" Lưu Tinh tức giận trách mắng.
"Chi chi." Xương Cốt có phần uất ức từ trên vai Bai Saya bước xuống, nhảy lên cánh tay của Lưu Tinh.
"Nhìn thấy tòa thành kia không?"
"Chi."
"Đi vào xem giúp ta, có nơi nào có thể lẻn vào đó không."
Lưu Tinh vừa nói hết, Xương Cốt kêu chi một tiếng, lập tức nhanh nhẹn chạy ra ngoài, nhảy qua vài khóm cây, bõm một tiếng nhảy vào hào nước bảo vệ thành, vì bề ngoài của nó nhỏ bé, nên cũng không gây tiếng động cùng bọt nước quá lớn.
Nhưng một chiến sĩ đặc biệt thính tai lại nghe được âm thanh này, hắn đứng lên, đi tới chỗ Xương Cốt vừa nhảy xuống nước không xa xem xét.
"Sao thế?" Một chiến sĩ khác ở xa la to.
"Không." Tên chiến sĩ này nhìn vào nước một hồi, không phát hiện cái gì, vì vậy hô trở lại: "Không có việc gì." Nói xong, liền trở về nơi có vài tên chiến sĩ đang nghỉ ngơi, rồi tham gia vào trong đó.
Lúc này Xương Cốt mới từ đáy nước mò đầu lên, vừa rồi lúc ở dưới đáy nước, nó đã đi tới gần bên tòa thành, nhẹ nhàng từ trong nước đi ra, sau khi bò lên dọc theo dòng sông, tỉnh bơ xông qua khu cảnh giới của chiến sĩ, bò một mạch lên trên thành tường. Dù sao nếu có bị nhìn thấy, với hình dạng nhỏ như vậy của Xương Cốt cũng sẽ bị xem thành con mèo con chó nhỏ gì đó nên không để ý.
Xương Cốt vừa mới chuồn vào, cầu treo lại đột nhiên có động tĩnh, sau một tiếng nổ, cầu treo từ từ buông xuống, các chiến sĩ rối rít đứng lên, mãi cho đến khi cầu treo hoàn toàn buông xuống, vài người cưỡi ngựa đi ra, trang phục của mấy người đi phía sau đều là của tùy tùng hoặc bảo vệ, chỉ có hai người ở phía trước là mặc quần áo đẹp đẽ. Người đàn ông tương đối cao lớn thô kệch hơn trong đó lưng đeo một thanh kiếm lớn, trên vỏ thanh kiếm cũng nạm không ít đá quý, thần tình của người đàn ông lộ vẻ kiêu ngạo, có thể thấy người này địa vị khá cao. Ngoài ra đi bên cạnh hắn là người nam có vẻ mặt khá giống người trước, chỉ là thân hình nhỏ hơn một chút, đuôi mắt hếch lên cằm nhọn hoắc, có loại cảm giác phù phiếm nói không nên lời.
Lưu Tinh giật mình. Đừng nói, người này chính là ...
"Manson Fote!" Bai Saya nghiến răng nghiến lợi nói.
Mắt thấy kẻ thù giết thầy ở ngay trước mắt, Bai Saya cũng kiềm chế không nổi nữa, hắn triển khai thân pháp, nhẹ nhàng từ trên nhánh cây nhảy ra, gắt gao theo sát ngựa.
"Chờ chút!" Lưu Tinh vội vàng đi theo.
Manson cũng không có tiến về phía thành Sidula gần đây, trái lại thúc ngựa tiến về nơi nối tiếp của chỗ thâm sâu thảo nguyên với rừng rậm, cộng thêm trên người tùy tùng mang thêm cung tiễn, có thể đoán ra hắn hẳn là muốn ra ngoài đi săn.
Bai Saya mặc dù sốt ruột báo thù, nhưng cũng biết một khi kinh động chiến sĩ trong pháo đài, mình tất không có chuyện thắng, bởi thế hắn chỉ là cứ đi theo đám người Manson, chờ đợi, chờ đợi bọn họ cách pháo đài đủ xa, cho dù có một hai tên tùy tùng trốn về pháo đài mang cứu binh, cũng không thể kịp cứu viện.
Lưu Tinh theo sát phía sau, cẩn thận quan sát đám người Manson, phát hiện mấy người phía sau đều mặc trang phục tùy tùng thống nhất, chất liệu y phục và chất lượng cũng không có gì đặc biệt, nếu là người có thực lực, tuyệt đối không thể bị đối đãi như thế, do vậy có thể đoán định thực lực của những tùy tùng đó đại khái đều tầm tầm.
Vấn đề bây giờ chính là bản thân Manson và tên cậu ấm trông giống Manson kia, không biết thực lực của hai người bọn họ rốt cuộc thế nào? Lưu Tinh nhíu mày, nhớ bố Thang Thang nói, thực lực của Manson không tầm thường, rốt cuộc là không tầm thường làm sao? Không biết cậu và Tiểu Bạch có thể đánh lại được không?
Lúc này, đám người Manson dừng lại ở bìa rừng rậm, tới tấp xuống ngựa, đôi mắt hổ của Manson nhìn quanh tứ phía.
Lúc này, cái gã phù phiếm trông giông giống Manson mất kiên nhẫn đoạt lấy cung tên mà tùy tùng đang vác, tươi cười đưa cho Manson, nói: "Phụ thân, cung tên của ngài."
Manson tiếp lấy cung tên, đường nét nghiêm khắc trên khuôn mặt thoáng chốc mềm lại, hỏi: "Bipshire, gần đây võ kỹ học làm sao rồi?"
Mặt của Bipshire thoáng chốc trầm xuống: "Lão sư kia không tốt, đã dạy một tháng rồi, con làm sao vẫn phát không ra đấu khí."
Một tháng đã muốn phát ra đấu khí, ngươi tưởng ngươi là Đấu Thần trong truyền thuyết à? Lưu Tinh trốn ở trên cây bên cạnh, nghe thấy lời này, suýt nữa phá lên cười.
Giống như ma lực là năng lực chuyên thuộc của pháp sư, đấu khí thì là năng lực đặc hữu của chiến sĩ, vận dụng đấu khí ở lúc đánh nhau, chẳng những có thể gia tăng lực lượng, tốc độ, thậm chí có thể coi đấu khí như chiêu thức đánh cho kẻ địch thương tổn... nói thì đơn giản, nhưng kỳ thực đấu khí của chiến sĩ so với ma lực của pháp sư, mức độ khó luyện chỉ có hơi chớ không có kém, chiến sĩ có tư chất bình thường luyện hơn 3-5 năm mới có thể luyện ra đấu khí cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, sự tình luôn có ngoại lệ, chiến sĩ mạnh nhất trong truyền thuyết — Đấu Thần, nghe nói chỉ tốn một tháng đã có thể phát ra đấu khí.
Manson nghe thấy con trai nói như thế, cũng không có trách hắn, chỉ là nói: "Từ từ, lấy thiên tư của con, luyện một, hai năm là có thể phát ra đấu khí rồi."
"Nhưng con muốn mau chóng phát ra đấu khí." Bipshire hiển nhiên không có hứng với từ từ, chỉ là mất kiên nhẫn nói.
Manson lắc lắc đầu: "Luyện đấu khí không thể vội."
"Nhưng..." Bipshire hiển nhiên rất không cao hứng, hắn còn muốn kháng nghị với phụ thân.
"Lát nữa rồi nói." Manson đột nhiên quát lui con trai, hắn nhíu mày, đường nét khuôn mặt hồi phục dáng vẻ nghiêm khắc uy nghiêm.
Bipshire thoáng chốc ngậm lại miệng, mặc dù hắn cáu kỉnh với phụ thân là chuyện thường có, nhưng một khi phụ thân biến thành trạng thái căng cứng khuôn mặt, đó ngàn vạn lần không thể đi trêu chọc.
Ánh mắt của Manson nhìn quanh cả rìa rừng rậm, cuối cùng, vậy mà dừng ở chỗ Bai Saya và Lưu Tinh ẩn thân, hắn trợn lớn mắt, đôi mắt hổ long lanh có thần, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu một bức tường.
"Là ai?"
Không ổn! Bị phát hiện rồi! Lưu Tinh kéo góc áo của Bai Saya, muốn ám chỉ hắn mau chạy trốn.
Bai Saya lại vùng khỏi tay của Lưu Tinh, hoàn toàn không đếm xỉa ám chỉ của cậu.
Nếu đã bị Manson phát hiện rồi, Bai Saya cũng không định trốn tránh, hắn trải qua trăm nghìn cay đắng lên thuyền tiến đến đại lục tây, vừa lại ở trên đại lục xa lạ vất vả tìm kiếm lâu như thế, hắn thực sự đã không thể tiếp tục nhẫn nại rồi.
Báo thù! Hắn bây giờ chỉ muốn báo thù!
Bai Saya từ trên cây nhảy xuống, mặc dù lập tức đi ra khỏi tàng cây, nhưng bóng mờ trên mặt hắn lại không thể rút đi: "Manson – Fote." Mỗi một chữ đều tràn đầy thù hận.
"Là ngươi? Không ngờ ngươi vậy mà đuổi đến đại lục tây." Manson hiển nhiên có chút nhạ dị.
"Mối thù giết thầy không đội trời chung! Cho dù đuổi đến chân trời góc bể, ta cũng phải giết ngươi báo thù cho sư phụ!" Bai Saya quát.
Nghe thấy lời này, Manson ngửa lên trời cười ầm mấy tiếng, nói: "Thú vị có thú vị, lần trước ở đại lục đông, vốn định bắt luôn cả ngươi, nam nhân phương đông anh tuấn ở trên thị trường nô lệ mặc dù không đáng giá bằng Tinh Linh, chẳng qua cũng là hàng hóa bỏng tay, chỉ là lúc đó lão già khú đế kia vậy mà bảo hộ ngươi chạy trốn, ta lúc đó còn thở dài tiếc nuối đây! Không ngờ, ngươi vậy mà sẽ tự mình ngàn dặm xa xôi chạy đến để ta bắt."
"Câm mồm! Không được ô nhục sư phụ ta!" Bai Saya kích động hét to, đồng thời kiếm cũng rút ra khỏi vỏ.
Thấy đối thủ đã rút kiếm, Manson rút một phát ra cự kiếm, thân kiếm to lớn, bày ở trước mặt Bai Saya thân hình mảnh khảnh, thoạt nhìn giống như có thể che khuất cả người hắn.
Oh~~ cự kiếm thật lớn, hơn nữa tốc độ rút kiếm và tư thế của Manson đều không chê vào đâu được, xem ra thực lực của hắn thật sự giống như bố Thang Thang nói, không tầm thường!
Bai Saya đần độn, làm gì đột nhiên xông ra! Hại cậu không kịp bắt lấy hắn, kết quả đành trơ mắt nhìn cái tên ngu kia chạy ra. Lưu Tinh liên tục oán giận trong lòng, nhưng Bai Saya nếu đã chạy ra rồi, oán giận có nhiều cũng vô dụng.
"Đành xem tình huống thế nào thôi." Lưu Tinh ngồi thấp xuống, len lén nhìn trộm từ giữa khe lá.
Lúc này, nộ khí của Bai Saya sớm đã tích lũy đến cực điểm, cộng thêm hắn cũng không phải người nói nhiều, không nói thêm lời, hắn liền rút kiếm xông lên, kiếm lưỡi thẳng trong tay nghênh đón cự kiếm của Manson, lấy tốc độ dùng kiếm của hắn mà nói, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn Manson rất nhiều, nhất thời cũng đấu ngang tài ngang sức với Manson.
"Um, tư thế dùng kiếm này rất đẹp mà!" Lưu Tinh giống như lẩm bẩm: "Có khi thực lực của Tiểu Bạch thật lực liều được với Manson, chẳng qua..."
So với Lưu Tinh trốn ở bên cạnh xem "phim đánh nhau", đi làm tay đánh như Bai Saya thì vất vả hơn nhiều, mặc dù nói, bất luận là độ thành thạo khi dùng kiếm, hoặc là tốc độ vung kiếm, cộng với tính linh mẫn, Bai Saya đều không thua kém Manson, nhưng, lực lượng của song phương lại không phải cùng một đẳng cấp, mỗi lần đỡ kiếm của Manson, cánh tay của Bai Saya liền không khác gì với chịu một lần trọng kích, không tới mấy lần, cánh tay của hắn đã thấp thoáng phát run.
"Đồ ngốc!" Lưu Tinh ở bên cạnh âm thầm sốt ruột: "Làm sao lại lấy cứng chọi cứng với cái gã cầm cự kiếm! Tránh ra đi, lấy tốc độ của ngươi tránh né hẳn là rất đơn giản..."
Lời còn chưa nói xong, kiếm trên tay của Bai Saya vừa lại cùng cự kiếm cứng chọi cứng mà va chạm với nhau, mặc dù Bai Saya có ý thức cho dù gãy tay cũng muốn tiếp tục đánh, nhưng hiển nhiên thanh kiếm trên tay hắn thì không có loại ý thức đó, sau mấy tiếng sắt thép chói tai, kiếm từ đoạn giữa gãy ra, lưỡi kiếm gãy thậm chí rạch qua má của Bai Saya, để lại một vệt máu thật dài.
Máu đỏ tươi thuận theo má chảy xuống. Bai Saya lại hoàn toàn không biết, hắn chỉ là ngây ngẩn nhìn kiếm gãy trên tay, kiếm gãy rồi, hắn đã không thể tác chiến nữa.
"Á! Hủy dung rồi!" Lưu Tinh chừng như muốn phát cuồng, nghiến răng oán hận mà lẩm bẩm: "Manson đáng ghét, lại dám hủy mặt của Bai Saya, ngươi có biết hắn là vật cưng tương lai của ta không hả? Ngươi có biết vật cưng của ta quan trọng nhất chính là khuôn mặt không hả?"
Manson đương nhiên không biết đống lý sự đó, hắn chỉ cần biết người đến trả thù trước mắt đã đánh mất chiến ý là được.
Ta... thì ra yếu như thế sao? Bai Saya ngây ngẩn nhìn kiếm gãy, vất vả lắm mới tìm được kẻ thù giết thầy, trong đó rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu vất vả, thực sự nói cũng không nói hết, nhưng lại bởi vì thực lực không đủ, mà không thể báo thù giúp sư phụ... thua trận dễ dàng như thế, hắn từ ba tuổi đã bắt đầu học võ, đến nay đã mười lăm năm, vậy mà bị đánh bại dễ dàng như thế?
"Không!"
Bai Saya quăng mạnh kiếm, nắm chặt tay xông về phía Manson, Manson mặc dù không ngờ hắn vậy mà còn có ý tái chiến, nhưng cũng không bởi thế hoảng hốt, không chút hoang mang làm xong tư thái nghênh chiến, cũng không thật sự coi công thế của Bai Saya ở trong mắt.
A! Ngươi vậy mà quăng kiếm rồi, nửa thanh kiếm cũng tốt hơn lấy nắm tay đi liều với cự kiếm! Lưu Tinh ở bên cạnh kêu rên.
Bai Saya chỉ là dựa vào kiên trì nhất định muốn báo thù cho sư phụ mà xông lên, hắn cũng không có nghĩ nhiều cái gì, theo tự nhiên mà thi triển bộ quyền pháp dưỡng sinh luyện mỗi ngày của sư phụ dạy cho hắn.
Nói chung hắn cũng biết lấy nắm tay chọi cự kiếm, kết cục cũng không tốt hơn lấy trứng chọi đá, cho nên lần này hắn không lấy cứng chọi cứng nữa, trái lại càng tập trung né tránh, cộng thêm bộ quyền pháp này đã đánh mười lăm năm, đừng nói vừa né tránh vừa đánh quyền, cho dù là nhảy đánh, lùi đánh, nhảy zic zac đánh, đối với Bai Saya mà nói, đều là chuyện nhỏ.
Nhất thời, Manson vậy mà bị đánh cho trở tay không kịp, cự kiếm đánh mãi không trúng Bai Saya, trái lại là nắm đấm xuất quỷ nhập thần kia của hắn, mấy lần khiến Manson cảm thấy nguy hiểm khi quyền phong sượt qua má.
Đạp đi! Thừa dịp đạp cho hắn một cú vào bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông đi!Lưu Tinh ở bên cạnh hò hét, chẳng qua Bai Saya đương nhiên nghe không thấy, vẫn là đánh quyền của hắn một cách quy quy củ củ. Nói đi thì nói lại, cho dù thật sự nghe thấy rồi, chắc hẳn hắn cũng không thể nào thật sự đạp vào "bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông".
"A!"
Sau một lần nắm tay sượt qua mũi, Manson rốt cuộc bị chọc giận, hắn quát lớn một tiếng, toàn thân phán tán dòng khí vô hình, bức lui nắm tay của Bai Saya vung đến.
Đấu khí! Lưu Tinh trong lòng giật mình. Gay go, Tiểu Bạch sợ rằng đánh không thắng rồi, trừ phi Tiểu Bạch cũng biết dùng đấu khí, nếu không nắm tay của hắn không thể nào đột phá đấu khí của Manson.
Nhưng, giống như muốn chứng minh sai lầm của Lưu Tinh, Bai Saya vẫn ở dưới tình huống không có phát xuất đấu khí, đột phá đấu khí của Manson, đánh lên ngực của Manson.
Chỉ là kích này cho Manson đả kích tâm lý vượt xa đả kích thân thể mà thôi, hắn không ngờ nắm tay của đối phương vậy mà đột phá đấu khí, cho nên bị kích này đánh lên ngực, có điều sau khi kích này đột phá đấu khí, hình như không còn lại bao nhiêu dư lực, không mang đến tổn hại gì cho Manson.
Nhưng Bai Saya lại nhíu chặt mày. Hắn là học kiếm, dùng nắm tay đối chiến vốn đã miễn cưỡng, bây giờ còn lấy nắm tay đột phá đấu khí của đối phương... nói thật, kích này trái lại là Bai Saya bị thương nặng hơn.
Hắn thu hồi tay phải, cố đè nén đau đớn, trên biểu hiện có vẻ không sao, nhưng nhìn gần là có thể biết tay phải của hắn đã run rẩy không thôi, căn bản không thể sử dụng nữa.
Manson lúc này cũng thật sự phát nộ, sau khi hắn phát ra đấu khí, vậy mà vẫn bị một thằng nhóc không biết đấu khí dùng nắm tay đánh được, đây đúng là nỗi nhục của chiến sĩ!
Bởi vì lửa giận, khí thế trên người Manson càng ngày càng mãnh liệt, ngay cả Bipshire và mấy tên tùy tùng cũng bị gió bức cho liên tục lùi về sau.
Nhưng Bai Saya chỉ là mím chặt môi, bất động như núi bày ra tư thế quyền pháp, chỉ có vạt áo bị gió thổi phần phật ra sau.
"Tiểu quỷ! Ngươi tốt nhất là nhận thua!" Tóc của Manson bị dòng khí thổi cho bay tán loạn, càng tỏ ra biểu tình hung dữ dọa người của hắn.
Bai Saya hít sâu một hôi, mắt màu hổ phách lộ ra quyết tâm: "Quyết không!"
Manson giơ cự kiếm ra phía sau, gần như thành một đường thẳng với chính mình và Bai Saya, đấu khí nâng đến tối cao, cuối cùng rống một tiếng như hổ: "Hổ phá trảm!"
Đột nhiên, mọi đấu khí giống như bị cự kiếm hút đi, thời gian ngưng kết trong khoảng khắc, sau đó Manson dùng sức vung cự kiếm lên phía trước, một đường đấu khí bán trong suốt thoát ly cự kiếm, bắn ra thẳng tắp, nhanh đến khiến Bai Saya chưa kịp phản ứng, đấu khí đã đập lên thân thể của hắn, lúc đó, hắn bị hất khỏi mặt đất, thân thể mảnh khảnh bị văng ra sau mấy mét, cuối cùng ngã xuống đất bất động.
Bai Saya!
Lưu Tinh ở trong bóng cây, nhìn Bai Saya ngã trên đất, cách mình không tới mấy bước, một khuôn mặt baby làm sao cũng chỉ có thể dùng đáng yêu để hình dung lúc này lại tỏ ra đáng sợ như mưa bão sắp đến...
"Nguy rồi, bất cẩn giết chết. Vốn định bắt lại cho đủ số, nộp lên trên cho thương hội." Manson có chút ảo não gãi gãi đầu.
Lúc này, Bai Saya bị đánh ngã trên đất lại rên rỉ một tiếng, hơn nữa còn trở mình, muốn vùng vẫy bò dậy, lại đột nhiên hộc một ngụm máu, hắn dùng tay áo lau máu, vừa ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp tròng mắt vàng của Lưu Tinh trên cây, Bai Saya dám cá mình tuyệt đối nhìn thấy hai chữ "đần độn" ở trong mắt Lưu Tinh, hắn không khỏi cười khổ, có cần thiết ở lúc hắn sắp chết còn muốn chửi hắn đần độn không?
Hắn loạng choạng đứng lên, không nhìn hướng Lưu Tinh nữa, tránh cho đám người Manson phát hiện tồn tại của cậu. Lưu Tinh vốn chỉ là tình cờ gặp gỡ với hắn, không cần thiết lôi Lưu Tinh xuống nước theo.
"Bị đấu khí đánh trúng chính diện, đồng thời cũng không có phát đấu khí phòng ngự... lại có thể vẫn không chết?" Manson rất chấn động, nhưng nghĩ kỹ lại, người này đến từ đại lục phương đông, võ kỹ của đại lục phương đông trước giờ khác với đại lục tây, có lẽ là hắn đã sử dụng võ kỹ phòng ngự gì, chỉ là mình nhìn không ra mà thôi.
Chẳng qua, nhìn dáng vẻ này, Manson cũng biết hắn không thể nào còn lực đánh đấu, để tránh cho thời gian càng kéo dài, một mạng của Bai Saya thật sự đi tong, Manson dứt khoát đi đến trước mặt hắn, Bai Saya giơ nắm tay để đánh, lại phát hiện tay phải của mình đã không thể động đậy, đang muốn đổi tay trái, bụng truyền đến một cơn đau nhói, trước mắt hắn tối sầm, cuối cùng vẫn là ngất đi.
Manson vẫy vẫy tay với tùy tùng, mấy tên tùy tùng hiểu ý đi tới nâng Bai Saya lên.
"Phụ thân, có thể đem hắn cho con không?" Bipshire có chút tham lam nhìn Bai Saya. Thân là đời thứ hai của thương nhân nô lệ, hắn thế nhưng biết rõ giá trị của người phương đông thanh tuấn này, cho dù chơi chán rồi, bán ra cũng có thể kiếm được một khoản tiền tiêu vặt lớn.
"Không được!" Manson lắc lắc đầu: "Ngoại trừ Tinh Linh và người phương đông này, cái khác thì tùy con chọn, chỉ hai cái này không được."
Bipshire bĩu môi, không cao hứng nói: "Con mới không cần hàng hóa khác, bọn chúng quá thông thường rồi."
"Được rồi được rồi, lần sau đi đại lục đông bắt thêm cho con một tên Tinh Linh. Thu hoạch lần này không tốt lắm, đều phải nộp lên cho thương hội mới được." Manson dịu lại vẻ mặt, đối với đứa con trai độc này, hắn không nỡ trách mắng.
Bipshire hài lòng gật đầu. Một tên Tinh Linh đấy! Chỉ nghĩ mang theo một tên Tinh Linh làm tùy tùng đi xã giao, sẽ có bao nhiêu nở mày nở mặt, hắn liền không nhịn được cười thầm!
Hm! Tiểu Bạch ngốc bị bắt đi rồi.
Ta còn chưa bắt được ngươi đến làm vật cưng của ta, ngươi lại có thể bị người khác bắt đi trước.
Lưu Tinh tức phùng má, nhưng lại không định lập tức xông ra đi cứu hắn, thứ nhất người ở hiện trường quá nhiều, mà thực lực bản thân Manson cũng rất không tệ, tỷ lệ cứu người thành công thấp. Hơn nữa cho dù thật sự cứu được rồi, mình đảm bảo ngày mai sẽ lên bảng tội phạm truy nã của công hội mạo hiểm giả, như thế sau này không thể đến công hội mạo hiểm giả nhận ủy thác nữa, đây thế nhưng là lỗ to!
Thứ hai, để cho Tiểu Bạch ngu ngốc đi nếm đau khổ cũng tốt, tránh cho hắn lần nào cũng không nghe mình, cứ làm ra một đống chuyện ngu xuẩn, lần trước là anh hùng cứu mỹ nhân cứu làm sao mà mạng mình cũng suýt mất, lần này thì lại là ở dưới tình huống không biết thực lực đối thủ, đã lóng ngóng xông ra. Thêm mấy chuyện ngu xuẩn thế này, cậu nhất định sẽ nổi nóng mà mổ xẻ đầu óc của Bai Saya, xem xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
Lưu Tinh xa xa liếc bóng lưng của Bai Saya một cái, sau đó cấp tốc từ giữa cành cây nhảy về hướng ngược lại mà rời khỏi.
◊◊◊◊
"Cho hắn uống chút nước thuốc liệu thương, sau đó ném vào phòng giam Tinh Linh kia."
Trong nửa mê nửa tỉnh, hình như nghe thấy tiếng của Manson, sau đó bị một loại đồ uống vừa đắng vừa chua trút mạnh vào trong miệng, nếu không phải biết Manson muốn giết hắn chỉ cần một đao là đủ rồi, hắn còn thật sẽ cho rằng hắn bị trút độc dược.
Tiếp đến, nước thuốc bị trút vào hình như đã phát huy hiệu dùng, lần này, cảm giác chua đắng trong miệng lan tràn đến toàn thân, hắn khó chịu đến toàn thân không ngừng co giật, ở trong lúc này, mình hình như lại bị khiêng đến một nơi nào đó, rồi bị ném lên mặt đất lạnh lẽo.
"Ugh..."
Bai Saya rốt cuộc không chịu nổi loại cảm giác toàn thân chua đắng này, lần nữa ngất đi.
Lúc lần nữa mở mắt, cảm giác chua đắng đã biến mất rồi, thậm chí ngay cả thương trên người cũng không cảm thấy đau đớn, hắn có chút ngỡ ngàng mà nằm, mắt ngây ngẩn nhìn thẳng vào trần nhà. Bây giờ, báo thù thất bại, mình thì lại bị bắt, căn cứ vào lời của Manson, hắn hình như muốn làm mình thành nô lệ để đem bán... Một loại cay đắng nhiễm vào trong lòng, khiến mắt của hắn hình như trở nên có hơi ẩm ướt.
"Không được, sư phụ từng nói, con trai không được dễ dàng khóc."
Bai Saya ngồi dậy, dùng lực vỗ vỗ mặt của mình, lúc ngẩng đầu lên, trở lại một khuôn mặt lãnh tĩnh tự chủ.
Bây giờ trước hết nhìn xem hoàn cảnh của mình. Hắn nhìn quanh tứ phía, vẫn chưa quan sát được hoàn cảnh, đã kinh ngạc phát hiện mình không phải tù phạm duy nhất ở đây, một người khác đang đối lưng vào hắn, lặng lẽ ngồi ở trên đất. Người đó có một mái tóc dài màu vàng ngay cả phòng giam âm u này cũng không che lấp được vẻ rực rỡ.
"Xin, xin chào?" Bai Saya dè dặt chào hỏi.
Người đó hơi hơi nghiêng đầu qua, thật sự là hơi hơi, bởi vì Bai Saya ngoại trừ nhìn thấy thêm một cái lỗ tai, vẫn là không nhìn thấy bộ phận khác của người đó, nhưng, một cái lỗ tai đã đủ rồi, bởi vì đó không phải lỗ tai tròn trịa của loài người sẽ có, mà là hình dạng thon dài nhọn hoắc, đó là đặc trưng lớn nhất của chủng tộc Tinh Linh, tai dài.
"Tinh Linh?" Bai Saya kêu thất thanh.
Tiếng kêu này khiến cho Tinh Linh kia chú ý, bởi vì Bai Saya cũng không phải dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục tây, mà là theo phản xạ dùng tiếng mẹ đẻ của mình, ngôn ngữ của đại lục phương đông để gọi ra hai chữ Tinh Linh.
Tinh Linh đó quay đầu qua, đầu tiên nghiêng mặt lạnh nhạt nhìn Bai Saya.
Chỉ là một bên mặt này, đã có thể biết vì sao cho dù đại lục phương đông xa xôi như thế, Tinh Linh vừa lại ở sâu trong rừng rậm, cộng thêm thực lực cao cường, nhưng vẫn có người nguyện ý mạo hiểm sinh mạng đi bắt bọn họ.
Làn da trắng trong như tuyết hơi hơi phát ánh sáng màu bạc, mắt hơi thon dài, tròng mắt màu xanh nước giống như cũng sẽ chảy ra nước, nét mặt ngũ quan tuấn mỹ đến phân không ra nam nữ, còn có hình thể thon dài mảnh khảnh cũng phân không ra nam nữ...
Thật gay go! Bai Saya thật sự phân không ra giới tính của Tinh Linh trước mắt.
"Nguyệt Tinh Linh?" Điểm này thì hắn còn biết, trên làn da phát tán hào quang màu vàng là Kim Tinh Linh, biệt hiệu là Dương Quang Tinh Linh, hào quang màu bạc thì là Nguyệt Tinh Linh, cũng được gọi là Ngân Tinh Linh.
Lần này, Tinh Linh kia hoàn toàn quay người qua, trong miệng phun ra lời nói như tiếng ca: "Tale te s ka?"
"Ặc... Tôi không biết Tinh Linh ngữ." Bai Saya nổi lên hoảng loạn.
"Ngươi là ai?" Tinh Linh lẳng lặng hỏi, đương nhiên, là ngôn ngữ thông dụng của đại lục phương đông.
"Ta tên là Bai Saya." Bai Saya thở phào, may mà vẫn có thể giao tiếp.
Tinh Linh lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù Bai Saya nói ra ngôn ngữ của đại lục phương đông, cũng biết khác biệt giữa tộc quần Tinh Linh, nhưng Tinh Linh vẫn không xác định hắn có phải là đến từ đại lục phương đông hay không, dù sao trong những người bắt hắn, cũng là có người biết nói ngôn ngữ của đại lục phương đông, cũng biết khác biệt của Tinh Linh.
Kỳ thực tướng mạo của Bai Saya rất khác loài người của đại lục tây, cho nên Lưu Tinh vừa nhìn thấy hắn đã có thể phân biệt ra hắn không phải người đại lục tây, nhưng đối với Tinh Linh mà nói, loài người trông đều giống nhau, bọn họ không thể phân biệt ra loài người của đại lục đông tây có gì khác.
Bai Saya sau khi nói tên, cũng không biết nên nói cái gì, dù sao hắn cũng không phải người nổi tiếng gì, cũng không có địa vị hiển hách, Tinh Linh này không thể nào biết tên của hắn. Mà hắn cũng không muốn hỏi ngược lại tên của Tinh Linh cho lắm. Mặc dù chưa từng nhìn thấy Tinh Linh, chẳng qua lại nghe thấy nhiều tin đồn có liên quan đến bọn họ, nghe nói tên của bọn họ thường thường là một chuỗi dài thòng, dù là người biết nói Tinh Linh ngữ nghe xong mấy lần cũng chưa chắc nói ra được.
Nếu hỏi xong, mình lại vẫn đọc không ra, thế này không phải rất tệ sao? Bai Saya là nghĩ như thế.
"Ngươi, ngươi là bị bắt tới sao?" Bai Saya có phần chịu không nổi loại trầm mặc khó chịu này, liền tùy tiện hỏi một câu, chẳng qua vừa hỏi ra, đã xúc động muốn tự tát mình mấy cái. Không phải bị bắt tới, chẳng lẽ là đến thăm quan phòng giam sao?
Nhưng Tinh Linh lại như chuyện hiển nhiên trả lời: "Ta là bị bắt tới, ngươi cũng bị bắt tới sao?"
"Uh, vừa bị bắt." Bai Saya có chút chán nản gật đầu.
Nói xong mấy câu đơn giản này, hai người... một người một Tinh Linh lần nữa lâm vào trạng thái trầm mặc. Lần này, Bai Saya cũng không thử đánh vỡ trầm mặc nữa, hắn biết Tinh Linh vốn không thích loài người, chẳng qua đây cũng là loài người gieo gió gặt bão, mỗi lần nhìn thấy Tinh Linh liền muốn bắt, Tinh Linh đương nhiên sẽ không có hảo cảm đối với loài người.
Hắn bắt đầu nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra khả năng chạy trốn.
Đây so với nói là phòng giam, thì giống như là một căn phòng đơn giản hơn, mấy cái giường đơn xếp dàn hàng, bên cạnh có hai cánh cửa gỗ song song, Bai Saya đi qua mở ra nhìn, trong đó là một gian vệ sinh, gian kia thậm chí là phòng tắm, trong đó có một cái bồn gỗ cao bằng người, còn chứa đầy nước trong.
Chẳng qua vách tường ở đây lại là vách đá, cánh cửa ra ngoài thì là cửa sắt rắn chắc, căn bản không thể trốn ra.
Nhìn một hồi, Bai Saya có chút chán nản ngồi ở bên giường.
Tinh Linh bên cạnh thì lặng lẽ quan sát Bai Saya, Tinh Linh biết nguyên nhân loài người bắt mình là bởi vì ham mỹ mạo, mà tướng mạo của loài người trước mắt đại khái cũng tính là đẹp mắt đi, hẳn là cũng vì thế bị bắt. Mặc dù có phần chắc chắn đối với thân phận tù phạm của Bai Saya, nhưng Tinh Linh vẫn không muốn ngó ngàng loài người này, dù sao có ngó ngàng hắn hay không, tình cảnh của mình cũng không có gì khác.
Qua một hồi, bên ngoài đưa cơm đến.
Bai Saya thân thiện thuận tiện lấy vào phần của Tinh Linh, hai phần ăn thoạt nhìn đã biết là của ai, một phần trong đó đơn giản là một rau một thịt còn có bánh mì để lấp đầy bụng, phân lượng trái lại khá nhiều, xem ra bọn họ sợ nô lệ đói gầy, không dễ bán, mà phần kia thì đầy trái cây.
Bai Saya để khay trái cây đến bên cạnh Tinh Linh, sau đó trở về bên giường mình, ăn đồ ăn của mình. Vừa ăn vừa suy nghĩ, theo truyền thuyết của đại lục phương đông, Tinh Linh mặc dù ít ăn thịt, chẳng qua không phải không ăn, nghe nói bọn họ cũng là lấy đồ ăn làm từ bột mì hoặc là khoai để làm thức ăn chính, nhưng Tinh Linh này lại chỉ ăn trái cây.
Tinh Linh ăn xong mấy quả liền dừng lại. Đôi mắt màu lam thon dài nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Bai Saya.
Nhưng, Bai Saya giữ vững lời của sư phụ nói — ăn cơm phải ăn nghiêm túc, cho nên hoàn toàn không phát hiện có người... là có Tinh Linh đang quan sát mình ăn cơm.
Tinh Linh nhìn chằm chằm vào loài người, hoàn toàn không dám tin có người chậm tiêu như thế! Chẳng lẽ hắn là cố ý sao?
Lúc này, Bai Saya rốt cuộc hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tầm mắt của Tinh Linh, hắn thân thiện cười cười: "Ăn no rồi à?"
"..." Tinh Linh lạnh mặt.
"Ta tưởng rằng các ngươi chỉ là ít ăn thịt... thì ra chỉ ăn trái cây thôi à, quả nhiên truyền thuyết không thể tin hoàn toàn."
Bai Saya lúc này cũng ăn no rồi, thu dọn khay thức ăn một chút, hắn đi đến bên cạnh Tinh Linh thu lại khay trái cây, sau đó mang hai phần ăn đi về phía cửa, định để cho người bên ngoài lấy đi...
"Chờ một chút!" Tinh Linh rốt cuộc không nhịn được, gọi Bai Saya lại.
"Huh?" Bai Saya quay đầu, khó hiểu nhìn Tinh Linh.
"Tinh Linh cũng ăn bánh mì." Tinh Linh căng cứng mặt tự thuật, đơn thuần là tự thuật, hắn tuyệt đối không mở miệng xin loài người đồ ăn.
Bai Saya ngẩn một hồi, đầu óc có hơi vận chuyển không kịp, cả một hồi sau... ở lúc ánh mắt của Tinh Linh cũng sắp có thể giết chết người, hắn cuối cùng cũng hiểu, Tinh Linh trước mắt là muốn ăn bánh mì!
Bai Saya vội vàng đưa bánh mì còn lại trong khay cho Tinh Linh, Tinh Linh mặt căng cứng rút lấy bánh mì trên tay Bai Saya, đang muốn bắt đầu ăn, lại phát hiện Bai Saya đang ngơ ngác nhìn mình, hắn nổi nóng, quay người đi, đối mặt với vách tường mà ăn bánh mì.
Thấy vậy, Bai Saya vội vàng lui trở về giường của mình, đồng thời cúi đầu xuống, không nhìn Tinh Linh nữa.
Không biết, Lưu Tinh có sẽ đến cứu ta không? Đầu óc của Bai Saya đột nhiên nổi lên ý nghĩ này, chẳng qua ngay sau đó liền tự lắc đầu, thời gian bọn họ quen biết ngắn như thế, cậu ta làm sao có thể mạo hiểm tính mạng đến cứu mình.
———-
By Aicomicus & Liu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top