1 - 2

Chương 2: Công hội mạo hiểm giả

"Mau ăn đi! Sao anh không ăn? Con gà này nướng ngon thật đấy!" Lưu Tinh vừa cầm một cái đùi gà mà gặm điên cuồng, suýt nữa nuốt không nổi, đành túm lấy ly rượu trút ừng ực, trút xong chùi miệng vào tay áo, rồi tiếp tục tiến công bánh nhân thịt bên cạnh.

Baisaya cũng bưng một ly rượu mạch, thỉnh thoảng gắp một hai miếng, nhưng ăn rau còn nhiều hơn ăn thịt.

Thật không dễ mà giải quyết xong cả bàn đồ ăn (không đùa đâu, thật sự là đầy một bàn), Lưu Tinh thỏa mãn vỗ bụng, mà Baisaya ở bên cạnh cứ luôn kinh ngạc nhìn Lưu Tinh, lúc thức ăn trên bàn giảm đến một nửa đã tự hỏi trong lòng, rốt cuộc... Cái tên Lưu Tinh trông gầy còm như thế đã đem đồ ăn chứa đi đâu rồi?

Một hơi uống hết ly rượu mạch, đột nhiên sắc mặt Lưu Tinh trở nên vô cùng nghiêm túc: "Baisaya ..."

"Hả?"

"Tôi biết anh có nỗi niềm khó nói..."

Baisaya trái lại rất kinh ngạc, Lưu Tinh mà cũng biết tôn trọng việc riêng tư của người khác sao? Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi có một số việc không thể nói... "

"Vậy mau cho tôi biết cái nỗi niềm khó nói của anh đi!" Lưu Tinh mở to mắt, trông giống như là con nít đang chờ nghe chuyện cổ tích.

Cậu... cậu rốt cuộc có hiểu nỗi niềm khó nói là cái gì không? Đã gọi là "khó nói" rồi, cậu còn muốn tôi mau cho cậu biết. Baisaya đúng là dở khóc dở cười rồi.

"Nếu anh cho tôi biết, tôi biết đâu có thể giúp anh!" Lưu Tinh như chuyện hiển nhiên nói, khuôn mặt đầy vẻ khoe khoang: "Tôi cho anh biết, tôi sống ở đây lâu rồi, bất cứ chuyện gì tôi đều biết!"

Nghe xong, Baisaya quả thật động tâm, nếu như đúng theo lời Lưu Tinh, thì cậu nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, nếu thế thì hắn sẽ tiết kiệm được không ít thời gian dò hỏi tin tức.

"Tôi... đang tìm người." Baisaya thật cẩn thận lựa lời.

"Kẻ thù?" Lưu Tinh nghiêng đầu suy nghĩ.

Baisaya chấn động mạnh, nở nụ cười một cách miễn cưỡng: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Lưu Tinh thẳng thừng đáp lại: "Nói nhảm! Có ai lại đi tìm bạn căng thẳng đến vậy không, lại chả phải đây là điều khó nói sao?"

Baisaya cười khổ.

"Nhưng anh cũng quá căng thẳng rồi, đầu năm nay người tìm kẻ thù cũng không ít, anh cũng là một trong số đó." Lưu Tinh ngang nhiên nửa bò lên bàn: "Nói đi, kẻ thù của anh là ai, nói không chừng tôi có thể lập tức cho anh biết hắn ở đâu đấy!"

Sau một hồi do dự, cuối cùng Basaya vẫn không kìm được mong muốn tìm được kẻ thù, hắn thử dò hỏi: "Cậu biết Manson Fote không?"

Lưu Tinh từ trên bàn bò dậy, hai tay khoanh ngực suy nghĩ: "Um ~~ Fote, tôi chắc chắn đã nghe qua Fote, chắc là không phải chó mèo gì đó bên đường, hình như còn rất nổi tiếng, tôi ngẫm nghĩ xem..."

Baisaya hoàn toàn không dám cắt ngang "ngẫm nghĩ" của Lưu Tinh, hắn ôm theo kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Lưu Tinh, hắn có tính nhẫn nại cực tốt, mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói nửa câu.

Cuối cùng, Lưu Tinh vỗ tay một cái!

"Nghĩ ra rồi?" Baisaya rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Lưu Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay.

"Một?" Baisaya ngơ ngác khó hiểu.

Lưu Tinh lắc lắc ngón tay đó: "Sai! Là nghĩ – không – ra!"

Baisaya nhất thời trợn lớn mắt, che mặt chán nản như quả bóng xì hơi, nghĩ thầm, hắn tìm kẻ thù muốn điên thật luôn rồi, vậy mà lại tin tưởng thiếu niên này thật sự sẽ biết kẻ thù của hắn ở đâu.

"Tôi nghĩ tôi đã bảo hộ cậu đến thành Sidula như lời thề rồi." Baisaya lãnh tĩnh nói: "Chúng ta từ đây tách ra đi."

Có lộn hay không hả! Rốt cuộc là ai bảo hộ ai chứ? Lưu Tinh lẩm bẩm mấy câu. Chẳng qua nhìn thấy Baisaya thật sự đứng dậy muốn đi, cậu vội vàng nói: "Chờ, chờ một chút đã, tôi còn chưa nói xong đây."

Baisaya nghe vậy, dừng chân lại, nhưng nhìn dáng vẻ hắn, là dáng vẻ chuẩn bị nghe xong mấy câu là lập tức đi ngay.

"Tìm một người có tiếng chẳng khó chút nào! Đến công hội mạo hiểm giả tra một hồi chẳng phải là được sao."

"Công hội mạo hiểm giả? Ở đâu?" Baisaya cuối cùng cũng có chút hứng thú.

Lưu Tinh nở nụ cười: "Tôi mang anh đi nhé!"

"Không, không cần làm phiền cậu đâu."

Baisaya từ chối khéo, theo hắn nghĩ, thành Sidula cũng không phải một thành thị lớn, hẳn là không khó tìm cái công hội mạo hiểm giả này, nếu đã như thế, thì không cần thiết để cho Lưu Tinh lấy cớ tiếp tục đi theo mình.

Hừ hừ! Muốn hất ta đi rồi? Lưu Tinh nheo con mắt to màu vàng một cách nguy hiểm, nhàn nhạt nói: "Được thôi! Vậy anh tự mình đi đi."

Nghe thấy trả lời dứt khoát như thế, Baisaya trái lại sửng sốt, mặc dù hắn trước sau không hiểu Lưu Tinh vì sao cứ quấn lấy mình, chẳng qua sau khi quen với việc Lưu Tinh sẽ tìm mọi lý do đi theo hắn, rời khỏi dứt khoát như thế trái lại khiến hắn nổi lên nghi ngờ, cảm giác giống như có âm mưu gì đó...

Hắn vừa đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn thử Lưu Tinh, người sau lấp lánh ánh mắt vô tội, còn vui vẻ vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Hắn dù có nghi ngờ làm sao, cũng chỉ có bước nhanh đi khỏi, nghĩ thầm, hẳn là không có vấn đề gì mới...

Lạ!

Chân trước vừa mới bước vào cửa chính của công hội mạo hiểm giả, liền nhìn thấy một đầu tóc đỏ lửa không còn gì nổi bật hơn, cậu đang uể oải nằm hờ trên ghế của công hội, còn ung dung vẫy tay chào hỏi với Baisaya.

Baisaya mặt vô biểu tình đi đến trước mặt nhân viên công hội mạo hiểm giả, mở miệng hỏi: "Tôi muốn nghe ngóng tin tức của một người."

Nam nhân chỉ là liếc hắn một cái, hỏi: "Có chứng minh hội viên mạo hiểm không?"

"Không có."

"Vậy muốn làm một tấm không?" Nam nhân bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: "Không phải tôi muốn nói, ra ngoài có tấm chứng minh hội viên mạo hiểm vẫn là tiện hơn, gia nhập công hội mạo hiểm giả chẳng những có thể biết được tin tức mới nhất của đại lục, có thể tiếp ủy thác của công hội mạo hiểm giả, chỉ cần tốn một chút xíu tiền là có thể biết được tình báo của nhiệm vụ ủy thác, hơn nữa bây giờ gia nhập còn được tặng một tấm bản đồ toàn bộ đại lục tây, bây giờ không gia nhập thì đợi lúc nào? Ái chà, vị mạo hiểm giả ơi, trông ngài như sắp được ngâm du thi nhân ca tụng, nếu lúc đó bị phát hiện là ngài ngay cả công hội mạo hiểm giả còn chưa gia nhập, vậy còn coi là mạo hiểm giả sao? Đây thật là vụ tai tiếng to bằng trời..."

Nghe xong trường thiên đại luận này, hơn nữa nam nhân hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, cái mồm thao thao bất tuyệt. Baisaya chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết nên làm sao.

"Ha ha ha... ha ha."

Lưu Tinh ở bên cạnh ôm bụng cười như sắp chết. Ngoài ra, những người khác cũng lộ ra ánh mắt đồng tình nhìn Baisaya, bây giờ nhiều nhân viên phục vụ như thế, ai bảo ngươi chọn ai không chọn lại hỏi ngay người mệnh danh "cái mồm công hội" đây? Bị niệm cho chết cũng đáng đời!

"Không, không có chứng minh công hội thì không thể nghe ngóng tin tức sao?" Baisaya lắp ba lắp bắp hỏi, trong lúc hắn hỏi, người đối diện cũng chưa hề dừng lại.

Phong cách nói chuyện của nam nhân chuyển biến: "... Cũng không phải như thế, nếu không có chứng minh công hội, giá cả của tin tức chẳng những đắt gần chết, hơn nữa cũng chỉ có thể nghe ngóng tin tức cấp B trở xuống, đây là lỗ to đấy..."

"Thang, bố Thang Thang, đừng quấy nhiễu hắn nữa, chuyện hắn muốn nghe ngóng chỉ là chuyện nhỏ, giá tiền không khác bao nhiêu." Lúc này, Lưu Tinh cuối cùng cũng tìm về được một chút xíu lương tâm, đi lên giải vây cho Baisaya đang hoàn toàn lâm vào ngỡ ngàng.

Thang Vô Liệt tức đỏ mặt kêu lớn: "Làm cái gì lại gọi ta là bố! Ta mới ba mươi mấy tuổi, lấy tuổi thọ bình quân là 200 tuổi của loài người, ta là trẻ quá rồi đấy. Đừng cho rằng Lưu Tinh ngươi trông đáng yêu, ta sẽ đối tốt với ngươi hơn, nói đến đây, ngươi còn nợ công hội rất nhiều phí tin tức, mau trả tiền đây!"

"Bố ~~" Lưu Tinh cười ngọt ngào, cười cong cả đôi mắt thật to, khuôn mặt baby bẩm sinh khiến cậu thoạt nhìn cứ như cậu bé đáng yêu.

"Làm, làm gì vậy, đừng cho rằng ngươi trông đáng yêu, ta liền châm chước cho nhé..." Thang Vô Liệt càng nói càng yếu ớt.

"Người ta đáng thương lắm! Lại hết tiền ăn cơm rồi." Lưu Tinh bĩu môi một cách đáng thương, lộ ra ánh mắt ai oán phàn nàn: "Đói ơi là đói!"

Không phải vừa mới ăn no? Baisaya liếc mắt qua.

"Ngươi ngươi thằng nhóc này, sao lại làm cho mình hết tiền ăn cơm rồi?" Thang Vô Liệt trợn lớn mắt, quái lạ, hắn rõ ràng đã không ngừng chuẩn bị một số ủy thác làm ít tiền nhiều cho Lưu Tinh làm, làm sao còn có thể làm đến không có cơm ăn?

Lưu Tinh ném túi tiền trống trơn lên bàn: "Xem đi xem đi, một cắc tiền cũng không có. Đều tại bố Thang Thang đó, cho tôi nhiệm vụ gì mà tìm dược thảo, tôi tìm xong dược thảo, phát hiện người ủy thác vậy mà là một cô bé còn nhỏ hơn tôi, cô ta lấy hết tiền trong nhà để ủy thác, để trị bệnh cho mẹ của mình, thật là đáng thương! Cho nên tôi liền trả phí ủy thác lại cho cô ta, còn tiền của mình cũng cho cô ta luôn rồi."

"Thế à..." Sắc mặt của Thang Vô Liệt thoáng chốc mềm lại.

Trên mặt của Lưu Tinh giả vờ vô cùng đáng thương, nhưng mắt to màu vàng lại lấp lánh hào quang không rõ, nếu là người thật sự quen biết cậu lập tức sẽ biết ngay, đây căn bản là "tia gian trá" của Lưu Tinh! Nếu như ở lúc Lưu Tinh phát tán "tia gian trá", tùy tiện tin tưởng lời cậu nói, vậy đảm bảo sẽ bị lừa sạch sẽ.

"Thật là! Ngươi làm nhiệm vụ như thế đương nhiên sẽ không có cơm ăn rồi." Thang Vô Liệt ngoài mồm trách móc, nhưng trong lòng lại gật gù đối với hành vi của Lưu Tinh. Hắn từ dưới bàn rút ra mấy tờ giấy, ném lên bàn: "Cầm lấy! Mấy phần ủy thác này ngươi xem thử đi, nếu làm xong hết, hẳn là ít nhất có thể cầm cự qua tháng này."

Lưu Tinh thay đổi biểu tình đáng thương, cười hì hì nhận lấy mấy tờ giấy, còn không quên "bố Thang Thang tốt nhất, oh không đúng, là Thang Thang ca ca tốt nhất."

"Thằng nhóc này." Thang Vô Liệt lắc lắc đầu.

"Đúng rồi! Thuận tiện tra giùm tôi tư liệu của Manson Fote." Lưu Tinh tỉnh bơ yêu cầu.

Baisaya bên cạnh chấn động trong lòng, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh.

Thang Vô Liệt thì bực mình nói: "Một đống tin tức của ngươi còn chưa trả tiền đây, không trả thì không cho tra tư liệu mới, chuyện này không nói!"

"Bố Thang Thang... không đúng! Thang Thang ca ca~~"

Thang Vô Liệt nổi hết da gà: "Được rồi! Được rồi! Đừng gọi nữa, buồn nôn chết mất. Tin tức không cho được, cùng lắm nói cho ngươi "tin tức đồn đại" mà ta biết."

Lưu Tinh cười he he, tin tức đồn đại của bố Thang Thang có lúc còn chính xác nhanh chóng hơn tin tức của công hội nữa.

"Vậy thì mau nói đi."

"Manson Fote là thương nhân của thương hội Jinger, chuyên chạy trên lộ tuyến đại lục phương đông. Hắn ở cách thành Sidula không xa, đại khái ở phía đông bắc khoảng chừng 30 km."

Chuyên chạy trên lộ tuyến đại lục phương đông? Lưu Tinh thầm suy nghĩ, Baisaya cũng là đến từ đại lục phương đông, hai cái này có liên quan không đây? Lưu Tinh hỏi tiếp: "Manson là buôn bán cái gì?"

Thang Vô Liệt nhướn nhướn mày nói: "Chủ yếu là hương liệu..."

"Oh~ Chủ yếu? Vậy thứ yếu thì sao?" Lưu Tinh ái muội hỏi.

"He he..."

Thang Vô Liệt ngoắc ngoắc ngón tay, để cho Lưu Tinh ghé lỗ tai gần một chút, hắn khẽ nói: "Tinh Linh."

Mắt của Lưu Tinh đột nhiên tỏa sáng, Tinh – Linh! Đó chẳng phải là một loại vật cưng thiết yếu trên danh sách vật cưng của cậu sao? Chỉ là loại chủng tộc Tinh Linh này chỉ cư trú ở trên đại lục phương đông, bản thân bọn họ vừa lại có thực lực ma pháp kinh người, trên thị trường nô lệ thỉnh thoảng có xuất hiện Tinh Linh, cũng đều toàn là giá cao đến dọa chết người.

Lưu Tinh sờ sờ cằm, nghĩ, như vậy xem ra Manson là chuyên môn bắt bớ Tinh Linh về để bán? Mặc dù đại lục phương đông vừa xa vừa khó đến, hơn nữa bản thân đại lục phương đông cấm chỉ bắt bớ Tinh Linh, nhưng mỹ mạo của Tinh Linh thực sự quá hấp dẫn người, cho nên không ít kẻ săn trộm sẽ từ xa xôi ngàn dặm chạy đến đại lục phương đông đi thử vận khí, chỉ cần bắt được một Tinh Linh, đời này đại khái không cần lo ăn mặc nữa.

Tinh Linh có liên quan với Baisaya sao? Lưu Tinh nghiêng đầu qua nhìn Baisaya, người sau lại đang nhìn thẳng tắp vào cậu, không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Lưu Tinh nhìn Baisaya làm sao cũng giống Nhân tộc hơn, hẳn là không phải Tinh Linh mới đúng.

"Nơi của Manson ở có vũ lực cường đại không? Bản thân hắn có năng lực gì không?"

Thang Vô Liệt mắt trợn trắng, bực mình nói: "Đây thì không thể nói cho ngươi! Nếu muốn thì trả tiền đây. Chẳng qua nghe nói võ nghệ của hắn không tầm thường."

"Cảm ơn nhé!" Lưu Linh toét miệng cười. Thang Vô Liệt vẫn trả lời vấn đề thứ hai của cậu, võ nghệ của Manson không tầm thường, tự nhiên là một chiến sĩ, hơn nữa thực lực còn rất không tệ.

"Tiểu Bạch, đi thôi." Lưu Tinh gọi Baisaya.

Tiểu Bạch? Mặt của Baisaya hơi vặn vẹo, nhưng vẫn là cam chịu đi theo Lưu Tinh, hắn hiểu mình thân ở nơi xa lạ, muốn tìm được kẻ thù, thực sự có chút khó khăn.

"Tạm biệt nhé, lần sau gặp, bố Thang Thang." Lưu Tinh ra sức vẫy tay chào tạm biệt.

"Đi đi! Đừng trở lại nữa." Thang Vô Liệt lườm mắt, lẩm bẩm: "Mỗi lần ngươi đến, ta đều cảm thấy ta bù còn nhiều hơn kiếm."

"Tiểu Bạch à!" Lưu Tinh hai tay gối sau đầu, đi uể oải: "Anh thật sự không nói cho tôi, anh và Manson có khúc mắc gì sao?"

"Tôi tên là Baisaya." Baisaya sửa chữa.

"Dài như thế, rất khó gọi. Anh xem, tên của tôi cũng chỉ có hai tiếng "Lưu Tinh", vì sao tôi phải tốn ba tiếng để gọi anh hả?" Lưu Tinh bĩu môi kháng nghị.

Baisaya thỏa hiệp: "Cậu có thể gọi tôi là Saya."

"Hả? Vì sao không gọi là Baisa, muốn gọi là Saya?" Mặc dù Lưu Tinh cũng cảm thấy Saya dễ gọi hơn, nhưng chính là quen thói không muốn để cho người khác hài lòng như ý.

"Bai là họ của tôi, Saya mới là tên." Bai Saya có chút dở khóc dở cười giải thích.

"Tôi còn tưởng tên của anh là Baisaya... không nói cho tôi họ đây." Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu, hạ kết luận: "Bai Saya, tên họ thật kỳ quái."

"Vậy... Tiểu Bạch, anh tìm Manson rốt cuộc là vì cái gì?"

Không phải đã để cho gọi là Saya sao... Bai Saya thở dài, theo lý trí mà không tiếp tục tranh luận tên gọi. Hắn nhíu mày, mà thôi, nói ra hẳn cũng không sao đi.

"Hắn đã giết sư phụ tôi."

Lưu Tinh trong lòng cả kinh, đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn Bai Saya, người sau mặc dù nét mặt bình tĩnh, nhưng mắt màu hổ phách ôn hòa ban đầu lại ẩn giấu thù hận cuồn cuộn mãnh liệt dưới vẻ bình tĩnh.

"Hắn vì sao muốn giết sư phụ anh?" Lưu Tinh lãnh tĩnh hỏi. Bình thường mà nói, thương nhân đến đại lục phương đông, đều sẽ cố hết sức tránh né phiền toái mới phải, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, hẳn là sẽ không cố ý giết người.

Bai Saya lại ủ rũ lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết, chúng tôi gặp gỡ hắn ở trong rừng núi, mới đầu cũng nói chuyện rất vui, hắn lại bỏ thuốc vào trong trà. Nếu không phải sư phụ tôi che chở cho tôi chạy trốn, sợ rằng tôi cũng bị giết theo luôn rồi, nhưng khi tôi trở về, sư phụ tôi đã..." Hắn nhắm mắt, không muốn tiếp tục nói.

"Không có chuyện gì đặc biệt sao? Anh ngẫm lại xem, nhất định có." Lưu Tinh thúc giục.

Bai Saya suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, kiếm của sư phụ tôi đã biến mất. Lúc tôi chạy trốn, sư phụ tôi còn cầm ở trên tay, nhưng lúc trở lại, tìm không được thanh kiếm đó nữa."

"Thanh kiếm đó rất đáng giá sao?" Lưu Tinh lần này đã rõ, chính là thấy tiền mờ mắt, thanh kiếm đó khẳng định đắt đến giật mình.

"Không." Bai Saya lộ ra ánh mắt mù mờ: "Đó chỉ là một thanh kiếm cổ sư phụ mua về từ chợ, không đáng bao nhiêu tiền."

"Vậy là anh không biết rồi! Nói không chừng là các người không hiểu giá trị của thanh kiếm đó." Lưu Tinh như chuyện đương nhiên nói. Đây cũng là chuyện bình thường, đồ vật ở trong tay người không biết thì một cắc tiền cũng không đáng, nhưng đến tay gã biết hàng, thường thường có thể bán ra giá trên trời.

Bai Saya lại kháng nghị: "Nếu là tôi, tôi còn không dám nói, nhưng sư phụ tôi nhiều năm dùng kiếm, ông ấy không thể nào phân biệt không ra giá trị của kiếm, sư phụ từng nói, thanh kiếm đó mặc dù chất lượng không tệ, nhưng công phu rèn đúc chỉ bình thường, có thể bán được mười lượng đã coi là không tệ rồi."

"Mười lượng?" Lưu Tinh không hiểu gì hết hỏi ngược lại.

"Đây là phương thức tính tiền của chúng tôi." Bai Saya giải thích: "Một lượng đại khái bằng với một đồng tiền vàng ở đây."

Mười đồng tiền vàng, một đồng tiền vàng bằng với mười đồng tiền bạc, một đồng tiền bạc thì là một trăm tiền đồng, mà hai tiền đồng đã có thể mua tô mì để lấp đầy bụng rồi, đối vối dân thường mà nói, khoản tiền này đã không nhỏ, nhưng đối với thương nhân lui tới đại lục đông tây như Manson mà nói, căn bản chẳng tính là gì, hẳn là không cần thiết vì thế giết người mới đúng.

Trăm điều khó hiểu, Lưu Tinh đành hỏi thử: "Không có mất thứ gì khác nữa sao?"

"Không có." Bai Saya lắc lắc đầu: "Tôi và sư phụ vốn thanh bần, trên người căn bản chẳng có thứ gì."

"Có bí kíp võ công tuyệt thế gì không?" Lưu Tinh nghiêm túc hỏi.

Bai Saya cười khổ: "Cậu nhìn tôi giống người có võ công tuyệt thế sao?"

Lưu Tinh nhún vai: "Biết đâu tại anh quá đần, cho nên không học được mà thôi."

Bai Saya bất đắc dĩ cười.

"Đây cũng không phải, đó cũng không phải, xem ra muốn biết nguyên nhân, đại khái chỉ có thể hỏi Manson đi."

"Chẳng qua nói thật, thế lực thương hội Jinger của Manson ở trên đại lục tây, cho dù không phải số một số hai, cũng ít nhất là thương hội trong top năm đấy! Nếu anh làm thịt Manson, vậy khẳng định sẽ biến thành tội phạm truy nã, lúc đó anh muốn làm sao chạy về đại lục phương đông."

Nghe vậy, tầm nhìn của Bai Saya phiêu về nơi khác, hàm hồ nói: "Đến lúc đó rồi tính đi."

Nhìn thấy phản ứng của Bai Saya có hơi kỳ quái, Lưu Tinh chỉ là nghiêng nghiêng đầu, không nói cái gì.

Cậu cười hì hì quay đầu nói: "Vậy được thôi, chúng ta trước hết hãy đi thăm đò tình hình địch! Rồi xem xem giúp anh báo thù làm sao."

Bai Saya nhìn Lưu Tinh một hồi, nói: "Cậu vì sao muốn giúp tôi như vậy?"

Vì để bắt vật cưng... lời này không thể tùy tiện nói, Lưu Tinh đặc biệt nghiêm túc: "Đó còn phải nói, đương nhiên là nhìn thấy anh có nạn, cho nên rút đao... không đúng, tôi không có đao, là rút roi tương trợ!"

Bai Saya hoài nghi nhìn Lưu Tinh, mặc dù hắn hoàn toàn không tin giải thích này, nhưng nghĩ lại, mình liêm khiết thanh bạch, căn bản không có gì khiến người thèm muốn, thì có gì phải sợ đây?

Bai Saya chỉ do dự một chút, liền gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền cậu rồi."

Yeah! Bước thứ nhất dụ dỗ thành công. Khuôn mặt baby đáng yêu của Lưu Tinh cười toe toét, cao cao hứng hứng mang theo vật cưng tương lai đi trả thù.

—————

By Aicomicus & Liu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top