• Ngoại truyện 2 •
Chuyển ngữ: Nấm Lùn.
Chi nhánh công ty của nhà họ Cố ở thành phố A dưới sự dẫn dắt của Tiêu Cố, qua mấy năm phát triển đã từ từ đứng vững trên thương trường, mỗi năm thành tích lại tốt hơn.
Mặc dù bây giờ tổng giám đốc Tiêu Cố vẫn bận rộn như trước, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn so với lúc mới thành lập công ty.
Ít nhất lúc này anh không hay tăng ca, cũng có nhiều thời gian ở bên vợ mình và con nhỏ.
Đương nhiên, còn cả Husky nữa.
Kim đồng hồ chỉ sang số sáu, Tiêu Cố tắt máy tính ở trong phòng làm việc, bước ra khỏi phòng.
Bây giờ Mễ Tinh cũng không còn ngồi trong phòng làm việc của anh mà ngồi cùng đồng nghiệp ở bên ngoài.
Khu cô làm cùng tầng với Tiêu Cố, anh vừa ra khỏi văn phòng đã đi thẳng tới chỗ cô.
Mễ Tinh đang soạn thảo tài liệu nên không nhận ra Tiêu Cố đang tới gần.
Được anh chăm nom lâu như thế, mấy nghiệp vụ cơ bản của công ty cô cũng dần thạo tay, bây giờ nếu công ty có một số hạng mục tương đối lớn, Tiêu Cố cũng cho cô tham dự. Việc của cô cũng phức tạp hơn nhiều so với thời làm thư kí cạnh bên 24h của anh, cũng may cô từng đi du học mấy năm, trao đổi với khách nước ngoài cũng không bị cản trở.
Có lúc hoàn thành xong một hạng mục nào đó, Mễ Tinh lại càng tự tin vào bản thân, cảm giác như ngay lập tức mình có thể đi về tiếp quản công ty của ba mình.
Đúng lúc đó Tiêu Cố sẽ ném cho cô một công việc mà anh đang đảm nhiệm, dễ dàng nghiền ép sự tự tin trong cô.
Tiêu Cố thấy Mễ Tinh còn chăm chú soạn thảo, anh đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nghỉ làm rồi, đi đón con tan học nào".
"Hả, vâng". Bây giờ Mễ Tinh mới nhìn thấy đồng hồ ở góc phải màn hình, sáu giờ rồi, vườn trẻ tan học một lúc lâu,
Móng tay được trau chuốt tỉ mỉ, cô chỉ dùng phần ngón gõ nhanh mấy chữ cái, vội vàng nói lại với Tiêu Cố: "Xong ngay đây, hôm nay phải hồi âm bức thư này".
Tiêu Cố không thúc giục cô nữa, dù sao để thằng bé chơi một lúc trong nhà trẻ anh thấy cũng không sao.
Chỉ trong vòng ba phút Mễ Tinh đã gửi xong, nhanh chóng tắt máy tính: "Được rồi, đi thôi, Châu Châu chờ lâu rồi".
Châu Châu là nhũ danh của Tiêu Mạch, vốn Mễ Tinh còn định cho bớt việc, gọi thằng bé là Mạch Mạch luôn, nhưng đáng tiếc lại bị trùng tên mất. Thế là ba Mễ vung tay lên, tự tay viết tên cho đứa bé, Châu Châu.
Còn về phần tại sao lại là một chữ "Châu"... đương nhiên cũng là lật từ điển :)
Mễ Tinh cầm áo khoác vắt sau lưng ghế dựa, vòng qua bàn làm việc. Tiêu Cố dắt tay cô ra ngoài.
Họ vừa đi phòng làm việc đã ồn ào sục sôi.
"Trời ơi, ngày nào cũng tình tình tứ tứ, tôi muốn từ chức quá".
"Lần trước tôi đã định viết giấy xin từ chức rồi nhé, nhưng mà sau khi nhìn thấy mặt sếp Tiêu tôi lại nuốt nó vào".
"Sếp Tiêu không biết nhân viên tầng này toàn cẩu độc thân sao? Cả tầng nguyền rủa cũng không phải hù dọa sếp ấy đâu".
"Ồ? Sao không thấy Đình Đình nhỉ?"
"Tôi đã bị thế giới tàn nhẫn này đánh ngã xuống đất không dậy nổi rồi này".
"..."
Tiêu Cố và Mễ Tinh hoàn toàn không hề biết nỗi thống khổ của các đồng nghiệp ở trong phòng làm việc, họ vẫn còn vui vẻ lên kế hoạch mình sẽ ăn cái gì: "Hôm nay là thứ sáu, mình đưa Châu Châu đi ăn ngon đi anh".
Tiêu Cố khẽ cười một tiếng: "Ý em là bình thường anh nấu không dễ ăn ấy hả?"
Mễ Tinh: "..."
"Không phải mà, ý em là hôm nay là thứ sáu, anh không cần vất vả xuống bếp nữa". Mễ Tinh vội vàng nịnh bợ bếp trưởng của gia đình".
Tiêu Cố nhìn cô đầy ý cười, không nói.
Bình thường năm rưỡi là vườn trẻ tan học, hôm nay là thứ sáu nên tan trước nửa tiếng, lúc họ tới vườn trẻ các em đã được đón gần hết.
Lúc trước trưởng bối hai nhà đều nói với hai người, người lớn đi làm như vậy thì thuê giúp việc đi, mỗi ngày phụ trách việc đưa đón Tiêu Mạch, như thế thằng bé không cần phải ở vườn trẻ mãi. Nhưng mà Mễ Tinh lại không yên tâm nếu thuê người giúp việc, sau khi xem mấy tin tức giúp việc ngược đãi trẻ em, cô lại càng kiên quyết không đồng ý.
Cũng may Tiêu Mạch rất hiểu chuyện, hôm nay cũng đến sáu giờ ba mẹ mới tới đón, nhưng mà thằng bé không oán giận chút nào.
Thực ra ở vườn trẻ cũng có rất nhiều phụ huynh sáu giờ mới đón con, bình thường lúc Tiêu Cố và Mễ Tinh tới vẫn còn một nửa trẻ em đang chờ đón.
Hôm nay là thứ sáu, có không ít phụ huynh tới sớm đón con về, trước đây thứ sáu Mễ Tinh cũng tới sớm, nhưng mà hôm nay công việc bề bộn quá, phải kéo dài tới tận sáu giờ chiều.
Mấy đứa bé còn chưa được đón đi sẽ được giáo viên tập trung vào trong một phòng học. Lúc Mễ Tinh tới cửa, cô đau lòng gọi con: "Châu Châu, mẹ tới đón này".
Bàn tay cầm cọ màu của Tiêu Mạch ngừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, sau đó vui sướng chạy ra: "Mẹ ơi".
Mễ Tinh ôm con hôn lên mặt mấy cái, Tiêu Cố đứng bên áy náy với giáo viên: "Xin lỗi, muộn thế này mới đến đón con được".
"Không sao không sao đâu". Cô giáo khịt khịt mũi, chỉ sợ máu mũi của mình bất thình lình chảy ra.
Tiêu Cố vốn đã đẹp trai rồi, sau khi làm cha lại trưởng thành hơn trước, vẻ quyến rũ nam tính như thấm vào xương tủy, mỗi một động tác cũng đầu độc lòng người.
Giáo viên vườn trẻ là một cô gái còn trẻ tuổi, cho nên cũng không có sức đề kháng với đàn ông kiểu này, sao có thể nhẫn tâm trách anh tới muộn đây, huống chi... quá sáu giờ cũng thu thêm lệ phí.
Trong phòng học còn mấy bạn nhỏ khác, ai cũng hâm mộ nhìn Tiêu Mạch đang được mẹ mình ôm, giáo viên đi tới an ủi bé: "Không sao đâu, ba mẹ các em sẽ đến nhanh thôi mà".
Nhất định cô phải để lại ấn tượng tốt trước mặt ba Tiêu Mạch.
Nhưng mà Tiêu Cố có quan tâm gì đâu, anh chỉ đưa tay ra nói với Tiêu Mạch: "Sang đây ba ôm nào".
Dù đứa bé còn nhỏ nhưng ôm vẫn nặng lắm, công chúa nhỏ mới ôm một lúc đã mệt rồi.
Thực ra Tiêu Mạch thích được mẹ ôm hơn, nhưng bình thường hình tượng mà Tiêu Cố xây dựng trước mặt đứa bé quá uy nghiêm, nó không dám cãi lại ba mình. Sau khi ngoan ngoãn di chuyển sang, cậu hôn lên mặt Tiêu Cố một cái: "Ba ba".
"Ừm". Tiêu Cố sờ đầu con rồi nói với Mễ Tinh: "Đi thôi, em cũng đói rồi mà".
Mễ Tinh cười ha ha quay đầu hỏi Tiêu Mạch: "Châu Châu đói chưa?"
Tiêu Mạch gật đầu: "Đói ạ, vừa nãy cô cho bọn con ăn bánh quy".
Cô gái bị điểm tên vội vàng cầm bánh bích quy còn chưa kịp ăn xong: "Oreo, hôm nay tôi mới mua".
Mễ Tinh nhìn bánh quy ở trên tay cô giáo: "Con cám ơn cô chưa?"
"Có ạ".
"Châu Châu ngoan". Chào hỏi cô giáo thêm lần nữa, Mễ Tinh đi theo Tiêu Cố ra ngoài: "Lát nữa Châu Châu muốn ăn gì?"
"Muốn ăn McDonald's, giờ còn được tặng đồ chơi nữa". Một bạn trong trường cũng được tặng đồ chơi, Tiểu Mạch cũng muốn.
"Được, thế chúng ta đi ăn McDonald's".
Trên đường về nhà có một cửa hàng McDonald's, Tiêu Cố nhân tiện ngừng xe ở đố. Vào giờ này quán cũng khá đông khách, họ đợi một lúc mới có vị trí trống, Mễ Tinh và Tiêu Mạch phụ trách chọn món ăn, Tiêu Cố chịu trách nhiệm xếp hàng và trả tiền.
Trong thời gian chờ đợi, Mễ Tinh nghe thấy một cô gái trẻ đi ngang than thở: "Cậu bé ấy đáng yêu ghê".
Mễ Tinh vô cùng kiêu ngạo, cô và Tiêu Cố có gen tốt thế mà, sinh con đáng yêu là đương nhiên.
Lòng hư vinh của cô gửi gắm nơi Tiêu Mạch được thỏa mãn vô cùng, cái này chỉ cần nhìn số bài đăng ở wechat là có thể thấy ngay.
Trước đây mấy tháng cô không đăng một bài, bây giờ mỗi ngày cô đều chăm chỉ đăng, và đa số toàn là hình thằng bé.
Từ khi cô đăng hình con lên, có không ít bạn bè unfollow cô mất.
Nhưng mà cứ làm không biết mệt.
Thời gian đáng yêu nhất của con nít chỉ được mấy năm thôi, giờ không đăng thì tới bao giờ mới đăng lên đây chứ.
Cô càng nghĩ càng thấy thương Tiêu Mạch. Hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của con một cái, vừa lúc Tiêu Cố vừa bưng đồ ăn ra thấy được.
Anh và Mễ Tinh đều rất thương Tiêu Mạch, nhưng có lúc anh cảm thấy ở trong lòng Mễ Tinh vị trí của Tiêu Mạch còn vượt qua chính mình, chuyện này khiến anh rất khó chịu.
Nếu giáo viên vườn trẻ biết anh nghĩ thế này, chắc hình tượng đàn ông trưởng thành trong mắt cô ấy sẽ sụt giảm hẳn đi.
Tiêu Cố đặt đồ ăn lên bàn, âm trầm nói: "Sau này không nên ăn thức ăn nhanh kiểu này, không có dinh dưỡng lại quá nhiều dầu mỡ".
Tiêu Mạch nghe anh nói thì thoáng sững sờ, muốn tới McDonald's ăn là ý của cậu bé, thế nên câu này ba muốn nói với mình. Cậu hốt hoảng quay sang nhìn Mễ Tinh, Mễ Tinh cũng dũng cảm đứng ra: "Con nít vẫn thường thích ăn mấy thứ này mà anh, hơn nữa Châu Châu có hay ăn đâu chứ, đây là lần đầu tiên của tháng này mà".
"Sau này mỗi tháng chỉ được ăn một lần" .Tiêu Cố trầm tĩnh ngồi vào chỗ.
Mễ Tinh trừng mắt nhìn, đáp lại: "Con một lần, em một lần".
Tiêu Cố: "..."
Nhìn xem, cô che chở Tiêu Mạch đến thế mà.
Thấy mặt Tiêu Cố vẫn khó chịu như thế, Mễ Tinh vội vàng nhích lại hôn mặt anh một cái: "Tự dưng anh lại tức cái gì?"
Dưới nụ hôn của cô, áp suất thấp quanh người Tiêu Cố cũng tan thành mây khói. Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, gắp đồ trong đĩa cho hai người: "Ăn đi này, công chúa nhỏ".
Mễ Tinh vui vẻ cầm một cánh gà cay, nhân tiện đưa đồ chơi cho Tiêu Mạch: "Châu Châu, đồ chơi cho con".
"Cảm ơn mẹ, cảm ơn ba".
Cậu vẫn không quên phải cảm ơn ba đã trả tiền.
Tiêu Cố rất thỏa mãn về thái độ của con, thế là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chưa kể lúc nãy Mễ Tinh vừa hôn mình.
Ba người cơm nước xong thì đi sang trung tâm thương mại bên cạnh McDonald's để mua đồ, Mễ Tinh nói mấy ngày nay tiết trời rất đẹp, thích hợp để ra ngoài đi chơi, thế nên Tiêu Cố muốn tranh thủ cuối tuần đưa mọi người đi dạo.
Mua một số món đồ cần thiết, anh đưa Mễ Tinh và Tiêu Mạch về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top