• Chương 55 •

Bởi vì hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì cả, thế nên người tới cục dân chính đăng kí kết hôn cũng không nhiều.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Cố và Mễ Tinh đã làm xong thủ tục, nhân viên còn gửi tặng cho họ thêm một gói kẹo mừng.

Sau khi đi ra khỏi cục dân chính, Mễ Tinh lên xe của Tiêu Cố, ngồi đằng sau xe anh, vừa thổi thổi tờ giấy đăng kí kết hôn ở trong tay, nhìn ngắm một lúc rồi đánh giá: "Hóa ra giấy kết hôn là thế này đó hả, xấu quá".

Tiêu Cố: "..."

"Nhưng mà hình của anh cũng góp phần nâng cao giá trị nhan sắc cho tờ giấy này rồi". Cô vuốt ve tờ giấy trong tay mình, quay đầu nhìn Tiêu Cố cười ha ha hai tiếng.

Tiêu Cố đưa tay xoa đầu cô, vừa muốn làm bộ như nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại ẩn chứa ý cười không sao che giấu được.

"Được rồi, nhìn xong thì cất đi, đừng để mất".

"Không mất được đâu". Mễ Tinh cất giấy kết hôn vào trong túi, đột nhiên lại thấy không chân thực. Cô cứ kết hôn thế này sao?

Hình như Tiêu Cố chưa từng theo đuổi mình, rốt cuộc tại sao cô lại mơ màng gả cho anh như thế?
"Này, Tiêu Cố, hình như anh còn chưa cầu hôn em nữa? Ngay cả nhẫn kết hôn em cũng không có". Cô nhìn ngón tay trơ trụi của mình, đôi mắt hiện rõ ý nghĩ: "Bổn công chúa không vui".

Tiêu Cố cúi đầu nhìn về phía tay cô, tay Mễ Tinh chưa từng làm gì nặng, từng ngón tay trắng nõn thon dài, không hề tì vết. Anh kìm lòng không đặng nắm chặt lấy tay cô, ngón tay xuyên vào kẽ tay của người đó, siết chặt: "Có phải ai chơi đàn dương cầm ngón tay cũng dài dài xinh xinh thế này không?"

Mễ Tinh nhìn tay họ đang nắm chặt lấy nhau, theo bản năng ca ngợi: "Không phải đâu, tay của anh cũng đẹp lắm mà". Sau khi nói xong âm cuối cùng, cô chỉ hận không thể nuốt câu mình vừa nói. Sao lại dễ bị Tiêu Cố dẫn dắt sang chuyện khác thế chứ?

"Ai thèm nói tới tay anh làm gì, em đang nói tới nhẫn, nhẫn đeo tay". Như thể sợ anh không nghe rõ, Mễ Tinh cố ý kéo dài âm cuối, nói từng chữ rõ ràng. Nếu anh ấy còn giả vờ không hiểu, cô sẽ ghép vần từng chữ Hán cho Tiêu Cố nghe luôn.
Tiêu Cố thoáng cong môi, tủm tỉm mỉm cười: "Yên tâm đi, nhẫn anh làm xong rồi, bảo đảm trong ngày hôn lễ sẽ đeo cho em mà".

"Thế còn tạm được". Mễ Tinh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Đặt làm theo yêu cầu ạ?"

"Đương nhiên rồi, cả thế giới chỉ có duy nhất chiếc này thôi".

Câu nói đó chạm vào lòng Mễ Tinh.

"Bây giờ về phải dọn dẹp một chút, chiều mình về thành phố A em nhé". Tiêu Cố dặn dò tiếp, Mễ Tinh cũng gật đầu. Lúc bị bắt về đây hai tay cô trống trơn, mọi thứ đều để hết ở trong nhà Tiêu Cố, bây giờ cùng lắm chỉ dọn vài bộ quần áo là được thôi.

Cô nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt hơi thay đổi, nhìn TIêu Cố như cười như không hỏi anh: "Sao anh đến thành phố C mà còn mang hộ khẩu gốc trên người?"

"Là để bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị kết hôn". Tiêu Cố trả lời không thể đơn giản hơn, vẻ mặt chẳng có gì khó xử.

Điều này khiến cho Mễ Tinh không có cảm giác thành công một chút nào.

Xe chạy thẳng tới cửa nhà họ Mễ, Tiêu Cố đưa Mễ Tinh vào trong dọn dẹp đồ.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Cố vào phòng của Mễ Tinh, nhưng chung quy lại vẫn y hệt như những gì mà anh từng tưởng tượng, tất cả đều một màu hồng phấn. Anh nhìn con thỏ nhung màu hồng nhạt mà Mễ Tinh đặt nằm trên tấm thảm, một cái gốm ôm màu hồng phấn, đôi dép hồng... Phòng anh sau này cũng thành vậy luôn chăng?

Anh nghĩ có khi mình sẽ bị bệnh sợ màu hồng luôn mất.

Mễ Tinh kéo ghế đứng lên với lấy va li hành lí phía trên tủ quần áo, Tiêu Cố vừa nhìn sang đã hoảng sợ đến mức tưởng như tim ngừng đập.

Anh vội vàng đỡ cô, Mễ Tinh cúi đầu nhìn anh nói:

"Em lấy va li mà".

"Anh lấy được mà, em xuống đi".

"Hả, anh biết cái nào sao?"

"Anh tìm được, em cứ xuống trước đã". Anh lặp lại lần nữa, đôi mày hơi nhíu lại như có phần bất mãn. Mễ Tinh nhìn hàng lông mày của anh đã co nhúm thành một đống, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Sau khi đỡ Mễ Tinh ngồi xuống, Tiêu Cố cởi giày ra đứng lên, đưa tay với lấy cái vali da màu hồng phục cổ: "Cái này phải không?"

"Đúng rồi, chắc trong đó có đồ, anh cẩn thận một chút".

Tay anh nhấc mạnh lên, nhấc vali từ vị trí cao nhất trên tủ áo quần xuống dưới.

Vali không hề nặng, nhưng bên trong có tiếng lắc nhẹ nhàng, đúng là có đồ nằm ở trong đó thật.

Anh đặt vali lên trên thảm, leo xuống ghế: "Trong này có gì vậy?"

"Hình như là album thì phải". Ngón tay Mễ Tinh ấn mật mã trên ổ khóa vali, mở nó ra.

Quả nhiên, bên trong có một cuốn album và hai chiếc đĩa nhạc, đều là của Mạc Trăn.

Mễ Tinh thốt lên kinh ngạc: "Hóa ra em thả đĩa vào đây, cái này em mua cũng lâu rồi".

Cô lấy đĩa nhạc trong túi ra, nhẹ nhàng thổi lớp bụi phủ bên trên: "Đây là ấn phẩm đầu tiên của Mạc thiên vương đó, bây giờ không xuất bản nữa rồi".

Tiêu Cố không có hứng thú với âm nhạc của Mạc Trăn, anh cầm quyển album mở ra xem thử. Album đã cũ kĩ lắm rồi, mở tờ đầu tiên là hình của Mễ Tinh lúc vừa mới chào đời trong bệnh viên.
"7. 5 cân?" Tiêu Cố nhíu mày, hình như đang vô cùng hứng thú. Mễ Tinh cũng nhìn sang chỗ anh, định cướp quyển album về mà anh lại trốn được: "Bọc lại như cái bánh chưng ấy, nhìn đáng yêu ghê".

Mễ Tinh chậc một tiếng, nhắc nhở: "Đừng tùy tiện mở album của người khác ra nha".

Tiêu Cố khẽ cười liếc nhìn cô một cái: "Em mà là người khác á? Em là vợ anh mà".

...

Chỉ một câu đã đủ đánh Mễ Tinh tơi bời.
Tại sao chỉ mình cô là tim đập mặt đỏ? Nhất định là do da Tiêu Cố quá dày.

Quyển album bắt đầu từ bức hình lúc Mễ Tinh vừa mới được sinh ra, khi còn bé cô được mẹ mặc đồ y hệt như một nàng công chúa nhỏ.

Tiêu Cố hứng thú lật vài tờ, ngừng lại trước tấm ảnh lưu niệm năm Mễ Tinh năm tuổi.

Sau lưng là một tiệm cơm Tây, Mễ Tinh mặc một bộ váy đầm màu đen, trong tay còn cầm một chiếc đàn violon nhỏ. Khi đó tóc của cô vừa dài vừa đen bóng, đôi mắt mở rất to, gần như ngơ ngác nhìn máy ảnh, chỉ một ánh mắt cũng khiến lòng người như tan chảy.

Tiêu Cố lấy bức hình này ra, cất vào trong túi mình.

"Anh làm gì thế?" Thấy anh ấy cướp trắng trợn như vậy, Mễ Tinh vội vàng muốn cướp hình mình về, nhưng cuối cùng Tiêu Cố vẫn tránh thoát.
Mễ Tinh rất là không vui: "Anh lấy hình em làm gì?"

Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng điểm ý cười: "Anh nhớ ra rồi, chuyện năm mười tuổi ấy".

Lúc ấy anh mười tuổi, Mễ Tinh năm tuổi, hôm đó anh đã nhìn thấy một bé gái trong vườn hoa nhà họ Hắc, giống hệt trong bức hình.

Xinh xắn không giống như người thật.

Nụ cười trên môi càng đậm hơn, anh hỏi Mễ Tinh:
"Em vốn định học đàn violon à?"

"Vâng, nhưng mà không học nữa vì..." Mễ Tinh nói tới đây thì kịp thời ngậm miệng.

Tiêu Cố tò mò chưa nghe hết: "Vì sao?"

Mễ Tinh không nói Tiêu Cố cũng tự mình nghĩ ra, ý cười trên mặt càng thâm trầm hơn trước: "Là vì Chu Nghi Nhiên?"

Vì Chu Nghi Nhiên chơi dương cầm, cho nên cô cũng muốn học dương cầm.

"Đã lâu thế rồi, ai mà nhớ chứ ha ha". Mễ Tinh cười ha ha giả vờ, nhưng Tiêu Cố lại không hề muốn thỏa mãn cho cô.

Anh ôm eo Mễ Tinh, kéo cô vào lòng mình, gần như dán vào chóp mũi cô rồi nói: "Anh thấy mình thiệt thòi quá sức".

Có lẽ anh sẽ phải canh cánh chuyện này suốt cả đời, anh khẽ nhíu mày mặt than như lên án "Anh đây không vui đấy".

Mễ Tinh đưa mắt nhìn anh, hàng mi mềm mại nhẹ nhàng đảo qua nơi gò má: "Nếu không thì anh đổi với Chu Nghi Nhiên đi?"

Đôi đồng tử của Tiêu Cố hơi co lại, hôn lên môi cô một cái: "Đổi cái gì?"

"Thì là..."

Lần này Mễ Tinh chưa nói hết câu đã bị Tiêu Cố nuốt sạch vào trong bụng.

Hình như đã lâu rồi chưa được hôn Mễ Tinh, Tiêu Cố mải mê trên đôi môi ngọt ngào mềm mại, một lúc lâu cũng không muốn thả ra. Mãi đến khi quần áo Mễ Tinh càng lúc càng ngổn ngang, tiếng bước chân dì Minh vang lên từ xa rồi gần lại: "Cô chủ ơi, bà chủ bảo dì tới giúp cô..."

Bước chân dì Minh đột nhiên như ngừng lại, còn chấn động hơn cả mấy em bé hoảng hốt vì nhìn thấy hóa thạch khủng long ở trong viện bảo tàng.
Tầm mắt Mễ Tinh lướt qua vai Tiêu Cố, rơi vào người dì Minh đờ đẫn ở ngoài kia, gò má nóng hừng như thiêu đốt.

Miệng dì Minh mấp máy mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được ngôn từ: "À, trong ba tháng đầu mang thai làm chuyện đó rất dễ sinh non... còn nữa, lần sau nhớ đóng cửa lại".

Sau khi bà nói xong thì biến mất như bay, tốc độ đó chẳng khác nào thanh niên hai mươi tuổi.

Mễ Tinh đẩy mạnh trước người Tiêu Cố, vừa gấp vừa thẹn: "Bị dì Minh thấy kìa".

Cô còn muốn làm người đó.

Vừa nãy Tiêu Cố cũng ngẩn ra một thoáng, nhưng mà lúc này cũng bình tĩnh ít nhiều. Anh sửa sang lại quần áo cho Mễ Tinh, hôn lên mặt cô một cái: "Không sao đâu, dù sao cũng đi ngay đó mà".

Mễ Tinh: "..."

Chẳng lẽ đây là chiến thuật của anh à?

Bởi vì chuyện vừa rồi, Mễ Tinh dọn đồ không khác gì gió cuốn, lùa lùa một lúc là đi luôn, không rề rà không nán lại.

Tiêu Cố nhét vali của cô vào cốp sau, mở cửa ngồi lên xe.

Trên mặt Mễ Tinh vẫn hừng hừng tức giận, Tiêu Cố đưa ngón trỏ chọc chọc vào mặt cô, hỏi: "Nhớ Thiên Thiên không?"

Mễ Tinh bĩu môi rầu rĩ đáp: "Có chút".

Tiêu Cố khẽ cười nói với tài xế trước mặt: "Lái xe đi".

Sau khi dứt lời, ô tô từ từ chạy thẳng về hướng thành phố A.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top