Chương 37
Nói xong, Vương Tuấn Khải khó chịu quay đầu lại, chờ lão gia nhà mình phê bình. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy lại chẳng không đánh anh đi. Quả nhiên, chưa đến ba giây chợt nghe tiếng Ba Khải nói: "Tiểu tử thối! Mày thật đúng là đầu người não heo! Nguyên Nguyên sao có thể là gián điệp!"
Hả?! Sao không phải mắng mình vì chuyện mất tài liệu, mà lại là vì Vương Nguyên.
"Ba không biết chuyện gì cả, sao có thể nói không phải cậu ấy!"
"Vậy mày biết cái gì nói thử xem!"
Hai ba con lại bắt đầu đấu khẩu với nhau.
"Đương nhiên là con biết! Có ảnh chụp Vương Nguyên nhận chi phiếu của người ta! Sau đó còn tìm thấy trong túi cậu ấy có một triệu!"
"Ảnh kia có thể chứng minh điều gì hả!"
Ba Khải khinh thường lườm Vương Tuấn Khải, sao người thông minh như mình lại sinh ra được đứa con ngu ngốc như vậy chứ!
"Vậy một triệu kia thì giải thích thế nào!"
"Khải, một triệu ấy, là mẹ để vào trong túi Nguyên Nguyên..."
"Hả, mẹ nói gì cơ!"
Dù thế nào Vương Tuấn Khải cũng không ngờ được, "bằng chứng" quan trọng chứng minh Vương Nguyên là gián điệp thương mại kia thế nào lại do mẹ anh đưa cho, vậy thì chứng cứ cũng không còn là chứng cứ nữa.
"Ai da! Chuyện là như này, ba con đã từng điều tra quá khứ của Nguyên Nguyên, biết từ nhỏ thằng bé lớn lên ở cô nhi viện nhưng lại rất xuất sắc, ta và ba con đều rất yêu thích nó. Nguyên Nguyên vẫn luôn hết sức cố gắng làm việc kiếm tiền, sống rất thực tế, nếu không phải ba con tìm được ở chỗ ba của Thiên Tỷ, thì Nguyên Nguyên căn bản không nghĩ sẽ đến Vương Thị làm việc. Cuối cùng, vẫn là ba Thiên Tỷ tự lên tiếng, còn cả ba con đưa ra mức lương gấp ba lần so với ở Dịch Thị, Nguyên Nguyên mới đồng ý đến đây làm thư ký cho con."
Lại là vì tiền! Hừ! Vương Tuấn Khải khinh thường hừ lạnh một tiếng! Tất cả đều rơi vào trong mắt mẹ Khải. Haizz, con trai mình vẫn còn chưa hiểu rõ.
"Khải, con có biết Nguyên Nguyên cố gắng kiếm tiền như vậy là vì cớ gì không?"
Vì sao Vương Nguyên cố gắng kiếm tiền? Vấn đề này anh thật sự chưa nghĩ tới.
"Hẳn là con biết Viện trưởng ở cô nhi viện rất tốt với Nguyên Nguyên!"
Lần này mẹ Khải dùng câu trần thuật. Vương Tuấn Khải gật đầu, ý bảo con biết rồi.
"Một năm trước, Viện trưởng kiểm tra sức khỏe phát hiện ra mình bị ung thư."
Ung thư... Viện trưởng mà Vương Nguyên yêu thương nhất mắc bệnh ung thư... Cho nên Vương Nguyên kiếm tiền là vì...
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó Nguyên Nguyên bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch đi khắp nơi, trong một lần tình cờ, thằng bé bước vào Dịch Thị. Lúc ở Dịch Thị cũng giống như bây giờ, Nguyên Nguyên vẫn làm thêm nhiều việc khác nữa, tiền kiếm được đều để dành chữa trị cho Viện trưởng. Con cũng nên biết, về cơ bản ung thư là bệnh nan y không có thuốc chữa, Vương Nguyên cũng biết vậy, nhưng thằng bé không muốn buông tha, cho dù không chữa khỏi hẳn thì nó cũng muốn kéo dài cuộc sống của Viện trưởng. Mặt khác... Học phí và các khoản chi tiêu khác của toàn bộ đám trẻ trong cô nhi viện, đều là do Nguyên Nguyên chi trả... Thằng bé vẫn luôn tiết kiệm tiền, muốn xây một khu nhà mới cho cô nhi viện, để cho cuộc sống của đám trẻ nơi ấy tốt hơn một chút."
Đây là nguyên nhân Vương Nguyên yêu tiền? Cho nên cậu mới bằng lòng vì kiếm tiền mà cái gì cũng làm? Sao có thể như vậy...
"Vậy tại sao cậu ấy không nói!"
"Khải, lòng tự trọng của Nguyên Nguyên rất cao, thằng bé không cần người khác thương hại lại càng không cần người khác bố thí, nó chỉ hy vọng có thể chữa trị cho người mà nó yêu thương nhất bằng chính bản lĩnh của mình, chèo chống cô nhi viện quan trọng nhất với nó. Cho nên, ta mới lén để vào túi thằng bé một triệu, chỉ hy vọng đến khi có việc, có thể giúp thằng bé một phần nào đấy. Số tiền này, ngay cả Nguyên Nguyên cũng không biết... Ta cũng không ngờ con sẽ vì vậy mà nghi ngờ nó..."
"Tại sao lúc con cho Tiểu Hổ đi điều tra cũng không tra ra được?"
"Thằng ngốc này, nhất định là bởi Nguyên Nguyên đã bảo Thiên Tỷ đem toàn bộ tư liệu về nó mã hóa rồi, người của Dịch Thị vẫn rất lợi hại, chỉ có điều so với ta thì vẫn còn kém một chút. Không nói chuyện này nữa, thật sự con hiểu lầm Nguyên Nguyên rồi!"
Sao lại có thể như vậy?! Khi ấy mình đã định làm gì với Vương Nguyên chứ!
"Nếu em nói không phải em, anh có tin không?"
Cẩn thận lắng nghe một chút, câu nói của Vương Nguyên quanh quẩn bên tai. Anh có tin không... Mà lựa chọn của anh, chính là không tin. Không chỉ như vậy, thiếu chút nữa anh còn cưỡng bức Vương Nguyên... Đúng rồi! Vương Nguyên đi đâu rồi?!
Không được! Anh phải đi tìm Vương Nguyên!
Nhưng, Vương Tuấn Khải đã tìm đến tất cả mọi nơi mà Vương Nguyên có thể tới, thậm chí lật tung cả thành phố C lên cũng đều không tìm được cậu. Vương Tuấn Khải thật sự cảm thấy hoảng sợ, anh có dự cảm, Vương Nguyên một khi đã đi sẽ không quay trở lại. Anh không thể để Vương Nguyên rời đi như vậy! Đây là suy nghĩ duy nhất của Vương Tuấn Khải! Vì thế, anh vận dụng tất cả mọi quan hệ và thế lực có thể sử dụng để tìm Vương Nguyên, nhưng cậu tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Vương Tuấn Khải không phải chưa từng nghĩ đến chuyện Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỷ đem Vương Nguyên đi, nhưng khi anh gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỷ, hắn chỉ cà lơ phất phơ hỏi lại anh: "Sao thế Karry, cậu đánh mất Tiểu Vương Nguyên Nhi rồi sao?"
Vương Tuấn Khải nhất thời á khẩu không trả lời lại được, đúng vậy, anh đã đánh mất Vương Nguyên rồi...
Trên thực tế, anh không chỉ đánh mất Vương Nguyên mà còn khiến cậu bị tổn thương, tổn thương vừa sâu sắc vừa lợi hại như vậy, nghĩ đến đây thôi, anh lại cảm thấy đau thay Vương Nguyên, huống hồ là bản thân cậu ấy...
Nguyên Nguyên, em đang ở đâu? Em quay về đi, anh sẽ dùng cả tính mạng này để bồi thường cho em, có được không...
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, Vương Tuấn Khải vẫn không có tin tức gì của Vương Nguyên. Sự nhớ mong cùng ân hận đối với Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải mỗi ngày mỗi đêm đều gặp ác mộng. Trong mơ, Vương Nguyên đang cầm một quả tim đầm đìa máu tươi hỏi anh, Vương Tuấn Khải, vì sao anh không tin tôi? Vương Tuấn Khải, anh xem đi, nó đang rỉ máu, anh có thấy không?
Một lần giật mình tỉnh giấc sau cơn mơ, Vương Tuấn Khải giơ tay đấm một quyền lên tường, máu theo từng đầu ngón tay chậm rãi chảy xuống...
"Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên..."
Về sau, mỗi khi màn đêm buông xuống, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy hoảng sợ, anh sợ mình sẽ ngủ, sợ nhìn thấy Vương Nguyên cứ một lần rồi lại một lần hỏi mình: vì sao anh không tin tôi? Vương Nguyên trở thành vết thương nhức nhối ăn sâu vào trong lòng Vương Tuấn Khải, cho dù không động đến, cũng sẽ đau thắt cả trái tim.
Mãi cho đến một ngày, Vương Tuấn Khải lại lần nữa gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỷ.
"Sao vậy Karry, vẫn chưa tìm được Tiểu Vương Nguyên Nhi hả?"
"Jackson, cậu nói cho tôi biết, có phải Nguyên Nguyên đang ở chỗ cậu không?"
"Đùa gì vậy, cậu đừng vì không tìm thấy người mà đổ hết lên đầu tôi, tôi vô cùng trong sạch!"
Ngay sau đó, một giọng nói lạc vào.
"Dịch Dương Thiên Tỷ! Tài liệu này anh ký xong chưa?!"
Tới thật sự là đúng lúc quá đi, Dịch Dương Thiên Tỷ giơ tay lên che mặt.
Đầu bên kia, trong lòng Vương Tuấn Khải như muốn nổ tung. Nguyên Nguyên?! Là Nguyên Nguyên!
"Jackson, người vừa nói kia chính là Nguyên Nguyên đúng không!"
"Sao có thể... Karry, tôi còn có việc, nói chuyện với cậu sau nhé, tạm biệt~"
Vội vàng cúp điện thoại, trong lòng Thiên Tỷ thầm tự lau mồ hôi lạnh: xong rồi, nếu để cho Hoành Hoành biết mình làm lộ tung tích của Tiểu Vương Nguyên Nhi, tối nay lại không cho lên giường... Số mình sao lại khổ như vậy cơ chứ!
Đầu này điện thoại, Vương Tuấn Khải nghe tiếng "tút tút" truyền đến bên tai cũng cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi điện thoại lần nữa.
"Tiểu Hổ, giúp tớ đặt vé máy bay chiều nay đi Mỹ, ngay lập tức!"
Nguyên Nguyên, chờ anh!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top