Chương 36
Bầu trời bên phía nước Mỹ đã trong lành trở lại, nhưng giờ phút này tại thành phố C lại gió giục mây vần. Phía bên này, Vương Tuấn Khải đi tìm Vương Nguyên muốn phát điên lên rồi.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang giây phút nghỉ ngơi ít ỏi của Vương Tuấn Khải, day day hai thái dương đang hơi đau, Vương Tuấn Khải hướng ra ngoài cửa ném một câu "Vào đi!".
"Khải..."
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải mệt mỏi, Tả Hổ muốn nói lại thôi.
"Vẫn không có tin tức gì của cậu ấy?"
"Không có!"
"Tớ biết rồi..."
Đã vài ngày rồi, vẫn không có tin tức gì của Vương Nguyên. Từ sau ngày ấy cãi nhau, Vương Tuấn Khải đã một tuần không gặp Vương Nguyên. Nhớ tới ngày đó trong văn phòng, vẻ mặt Vương Nguyên thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng, Vương Tuấn Khải cảm thấy trái tim mình như đang bị xẻo từng mảnh từng mảnh, đao phủ kia không phải ai khác, chính là bản thân anh.
"Khải, cậu nghỉ ngơi một chút đi, đã mấy đêm rồi cậu chưa hề chợp mắt!"
Nhìn từng tia máu đỏ vằn lên trong mắt Vương Tuấn Khải, quầng thâm dày đặc quanh mắt, Tả Hổ không nhịn được mà khuyên nhủ anh.
Từ sau khi Vương Tuấn Khải phát hiện ra Vương Nguyên mất tích, anh bắt đầu ngày đêm tìm cậu, không ăn không uống cũng không nghỉ ngơi, cứ như vậy tìm ba ngày liên tục, Vương Tuấn Khải rốt cuộc không chịu nổi nữa mà gục ngã. Tả Hổ đưa anh tới phòng khám của Cao Tuấn Kiệt, ai ngờ khi Vương Tuấn Khải tỉnh lại, việc làm đầu tiên chính là rút kim tiêm đi tìm Vương Nguyên, sau đó bị Cao Tuấn Kiệt tiêm cho một liều thuốc an thần. Mấy ngày tiếp theo, Vương Tuấn Khải không biết đã bị tiêm cho bao nhiêu mũi an thần, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng anh cũng đồng ý với bọn Tả Hổ trước tiên chăm sóc cơ thể cho thật tốt, Vương Nguyên cứ giao cho bọn họ đi tìm, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải về nhà mình chờ Vương Nguyên. Về nhà thì về nhà, Vương Tuấn Khải vẫn không chịu nghỉ ngơi, cơm thật ra có ăn mấy miếng, bởi vì Cao Tuấn Kiệt nói với anh, ăn cơm mới có sức lực để chờ Vương Nguyên trở về.
"Khải, có thể Vương Nguyên đã không còn ở thành phố C nữa hay không? Lấy quyền hạn của chúng ta ở thành phố C này, không có khả năng ngay cả tìm một người cũng không thể!"
Tả Hổ cân nhắc mãi, rốt cuộc vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Nguyên không ở thành phố C, điều này Vương Tuấn Khải không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng Vương Tuấn Khải đã từng phái người điều tra, cũng không tra ra được dấu vết Vương Nguyên đã rời khỏi thành phố C. Nhưng mà, Vương Tuấn Khải cũng cẩn thận kiểm tra tất cả khách sạn, nhà nghỉ, nhà trọ của thành phố C, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Vương Nguyên, Vương Nguyên rốt cuộc đi đâu...
Nhớ tới Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải thống khổ nhắm mắt lại, suy nghĩ lại trôi dạt tới ngày hôm ấy cãi nhau với Vương Nguyên. Ngày ấy, sau khi anh "cưỡng bức chưa thành" với Vương Nguyên thì rời khỏi công ty tới quán bar uống say mèm không còn biết gì nữa. Mãi đến nửa đêm, khi quán bar sắp đóng cửa, nhân viên phục vụ mới bất đắc dĩ lấy điện thoại của anh ra gọi cho Tả Hổ, bởi vì trên di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tả Hổ.
Tả Hổ tới nơi thì thấy Vương Tuấn Khải say như chết, cau mày đỡ anh lên xe.
"Sao lại say thành như vậy!"
Tả Hổ lắc đầu thở dài. Sáng nay lúc hắn đi tìm Vương Tuấn Khải, phát hiện trong văn phòng không một bóng người, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều không ở đó. Vốn dĩ hắn nghĩ hai người lại không biết chạy đến nơi nào ngọt ngào với nhau, ai biết được buổi chiều Vương Tuấn Khải vẫn không tới làm việc, Vương Nguyên cũng vậy, lúc này Tả Hổ mới phát hiện ra có gì đó không thích hợp. Vương Tuấn Khải là người cuồng công việc, chưa từng có một ngày nào không đi làm, Tả Hổ vội vàng gọi điện cho anh, nhưng gọi mãi mà không có người nghe.
Chạy đến phòng giám sát xem lại băng ghi hình, lúc ấy Tả Hổ mới phát hiện buổi sáng Vương Tuấn Khải nổi giận đùng đùng bước ra văn phòng, mà chưa đến mười phút sau, Vương Nguyên cũng rời khỏi văn phòng, dáng vẻ hồn bay phách lạc xem ra cũng rất không thoải mái, mà quan trọng nhất là, trên người cậu mặc áo khoác của Vương Tuấn Khải! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều khác thường như vậy? Tả Hổ nghĩ đến muốn nổ tung đầu nhưng cũng không nghĩ ra được đáp án, vẫn là nên chờ sau khi Vương Tuấn Khải tỉnh lại rồi hỏi thôi.
Tại nhà Vương Tuấn Khải. Tả Hổ đỡ Vương Tuấn Khải đến trên giường, chợt nghe anh lẩm bẩm: "Vương Nguyên, vì cớ gì em lại phản bội tôi..."
Vương Nguyên? Phản bội? Rốt cuộc Khải đang nói cái gì vậy? Tả Hổ càng ngày càng mơ hồ. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải say như vậy, Tả Hổ quyết định ở lại nhà anh, chấp nhận ở trong phòng khách cả đêm.
Sáng hôm sau khi Vương Tuấn Khải tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt nhìn thấy trần nhà và đèn treo quen thuộc. Lạ thật? Không phải mình ở quán bar sao? Về nhà như thế nào? Vương Tuấn Khải cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ra đại não trống rỗng, anh chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mình và Vương Nguyên cãi nhau xong thì tới quán bar, trong ấn tượng dường như mình đã uống rất say. Là ai đưa mình về nhà? Chẳng lẽ là... Vương Nguyên?
Chỉ nghĩ vậy thôi cũng vô dụng, Vương Tuấn Khải đi ra cửa phòng muốn tìm hiểu mọi chuyện, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
"Tiểu Hổ? Sao cậu lại ở đây?"
"Còn nói nữa, ngày hôm qua cậu uống say bét nhè, là tớ đưa cậu về!"
Là Tiểu Hổ đưa mình về, không phải Vương Nguyên...
"Vương Nguyên đâu?"
Tả Hổ thật muốn cắn chết Vương Tuấn Khải, mình vất vả đưa cậu ta về, cậu ta không thèm cảm ơn lấy một lời thì thôi, lại còn trực tiếp bỏ qua mình!
"Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây! Ngày hôm qua cậu nói Vương Nguyên phản bội cậu là có ý gì?"
"Không liên quan đến cậu!"
Không nhắc tới việc này còn may, nhắc đến lại khiến Vương Tuấn Khải đen mặt lại. Nghĩ đến chuyện Vương Nguyên phản bội mình, Vương Tuấn Khải thật muốn giết người. Hơn nữa đêm qua, Vương Nguyên căn bản không có trở về! Bị mình phát hiện cho nên không muốn giả bộ nữa sao? Được lắm! Vương Nguyên không muốn ở nơi Vương Tuấn Khải ở, anh không muốn nhớ đến tất cả những gì có liên quan tới Vương Nguyên! Nghĩ như vậy, Vương Tuấn Khải thẳng bước ra cửa rời đi, không để ý đến Tả Hổ đang ở phía sau mắng anh.
Rời khỏi căn biệt thự nhỏ của mình, Vương Tuấn Khải về nhà.
"Tiểu tử thối, sao lại về rồi?!"
Nhìn thấy con trai mình trở về, ba Khải hơi kinh ngạc.
"Con quay về nhà mình mà không được sao!"
"Hứ! Cái tên tiểu thứ thối này! Giờ không đi làm mà còn chạy về nhà cãi nhau với ba! Ta..."
Thấy ba Khải chuẩn bị tung một chưởng qua, bị mẹ Khải ngăn cản lại.
"Trần! Ông ngồi xuống! Để tôi đi hỏi con trai!"
Bà xã đại nhân lên tiếng, ba Khải ngoan ngoãn ngồi trên sô pha trừng mắt với Vương Tuấn Khải.
"Khải, sao con lại về vào giờ này? Nguyên Nguyên đâu?"
"Đừng nhắc đến cậu ta trước mặt con!"
Nhắc tới Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lại bắt đầu gắt gỏng.
"Tiểu tử thối! Mày nói chuyện với mẹ mày kiểu gì vậy!"
"Trần!"
"Được rồi, tôi câm miệng!"
Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Khải liếc mắt một cái đã nhìn ra Vương Tuấn Khải có gì đó không đúng, cho nên trực tiếp hỏi đến Vương Nguyên, thấy phản ứng của Vương Tuấn Khải, xem ra mình đoán đúng rồi.
"Khải, rốt cuộc con với Nguyên Nguyên làm sao vậy?"
"Cậu ta là gián điệp thương mại!"
"Cái gì?"
"Cậu ta là gián điệp thương mại, đánh cắp tài liệu quan trọng của công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top