Chương 27
Thật ra, đối với Vương Nguyên mà nói, sinh nhật cũng không phải chuyện gì đáng để chúc mừng. Bởi vì cậu là cô nhi, cái gọi là ngày sinh nhật này chẳng qua chỉ là ngày cậu được đưa đến cô nhi viện mà thôi. Ngay từ đầu Vương Nguyên tổ chức sinh nhật cũng chỉ bởi Lưu Chí Hoành mãnh liệt yêu cầu, sau này mới dần dần hình thành thói quen. Mỗi lần mừng sinh nhật đều là đi ăn Tiểu Diện, ngắm biển, uống rượu, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng Vương Nguyên cũng rất vui bởi vì có Lưu Chí Hoành ở bên. Lần đầu tiên cậu ăn bánh ngọt là vào sinh nhật lần thứ 18, chỉ vì Lưu Chí Hoành đã cố ý mua một cái. Lần đó, ngoài miệng Vương Nguyên liên tục mắng Lưu Chí Hoành lãng phí nhưng trong lòng lại vui mừng muốn nở hoa, bởi vì là trẻ mồ côi nên hai người luôn lo lắng cho nhau, luôn dựa dẫm vào nhau, việc này đối với Vương Nguyên mà nói, chính là hạnh phúc lớn lao nhất rồi.
Mà nay năm, dường như nữ thần may mắn phá lệ chiếu cố đến Vương Nguyên, để cho Vương Tuấn Khải cứ như vậy bước vào cuộc sống của cậu mà không hề báo trước. Giúp đỡ, bảo vệ, yêu thương, ngạc nhiên, bất ngờ, Vương Tuấn Khải đã cho cậu rất nhiều những hồi ức trân quý, khiến cuộc sống vốn ảm đạm của cậu thoáng chốc trở nên rực rỡ phi thường.
Vương Nguyên cảm thấy hình như mình đang rơi vào bẫy, cái bẫy với những lời nói dịu dàng của Vương Tuấn Khải. Có lẽ, trước mặt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải chưa từng nói câu "anh yêu em", nhưng mà, Vương Tuấn Khải đang dùng hành động thực tế của mình để chứng minh với Vương Nguyên rằng: hai mươi năm trước đây của em anh không thể tham gia vào, nhưng những ngày tháng sau này anh sẽ theo em đi tới tận cùng!
Nhìn Vương Tuấn Khải vì mình mà làm tất cả những chuyện này, Vương Nguyên nở nụ cười, ý cười trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, chiếu sáng đến cả ánh mắt của Lưu Chí Hoành. Bởi từ nhỏ đã bị vứt bỏ, Vương Nguyên rất ít khi tươi cười, chỉ có khi đối mặt với Viện trưởng và Lưu Chí Hoành thì mới nở nụ cười hiếm hoi. Ngược lại, Lưu Chí Hoành được Vương Nguyên bảo hộ rất tốt, cũng không để tâm nhiều lắm đối với chuyện mình là cô nhi , mỗi ngày đều vô tư cười đùa, bởi y biết Vương Nguyên sẽ luôn ở bên y, cho dù trời có sập xuống, Vương Nguyên cũng sẽ thay y chống đỡ. Đêm nay nhìn thấy Vương Nguyên nở nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng, Lưu Chí Hoành cũng không chưa từng thấy qua. Xem ra, giao Vương Nguyên cho Vương Tuấn Khải là đúng rồi, anh sẽ cho Vương Nguyên một cuộc sống không giống với trước đây.
Nghĩ đến đây, Lưu Chí Hoành cũng không nhịn được cười rộ lên, mà giờ phút này nhìn thấy Lưu Chí Hoành nở nụ cười Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không hề keo kiệt để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, Lưu Chí Hoành vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Vương Tuấn Khải tự nhiên cũng để lộ ra đôi răng khểnh, thấy nụ cười của Vương Nguyên liền cảm thấy tất cả đều đáng giá. Mà giờ phút này, trong ánh mắt Vương Nguyên ngoại trừ có sao ở ngoài thì chỉ còn lại có một ánh mắt ôn nhu của Vương Tuấn Khải.
Lúc tan cuộc, Vương Nguyên vỗ vai Lưu Chí Hoành dặn dò y có thời gian rảnh thì về nước thăm mình, sau đó lại quay đầu căn dặn Dịch Dương Thiên Tỷ.
"Dịch Dương Thiên Tỷ, anh ngàn vạn lần phải chăm sóc Nhị Văn cho thật tốt vào đấy, nếu còn để em biết anh bắt nạt cậu ấy, xem em có đánh gãy chân anh không!"
"Tiểu Vương Nguyên Nhi, em yên tâm được rồi, anh sẽ chăm sóc Hoành Hoành thật tốt mà!"
Dịch Dương Thiên Tỷ vỗ ngực chân thành hứa một cách chắc nịch, trong đáy mắt tràn ngập yêu thương nhìn về phía Lưu Chí Hoành ở bên cạnh. Vương Nguyên, cảm ơn em lâu nay luôn chăm sóc cho Hoành Hoành, sau này, hãy cứ để anh bảo hộ cậu ấy đi, anh nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy còn tốt hơn em nhiều, anh muốn cho Hoành Hoành biết, trên thế giới này, ngoại trừ em ra, anh cũng hết mực yêu thương cậu ấy!
"Vương Tuấn Khải, anh nhất định phải đối xử thật tốt với Nhị Nguyên đấy!"
Nhìn Vương Nguyên dặn dò Dịch Dương Thiên Tỷ chăm sóc mình, Lưu Chí Hoành cũng bắt đầu dặn dò Vương Tuấn Khải.
"Yên tâm!"
Vương Tuấn Khải không nói nhiều, cánh tay chỉ càng siết chặt lấy Vương Nguyên hơn, kiên định gật đầu với Lưu Chí Hoành.
Thấy Vương Tuấn Khải đồng ý, Lưu Chí Hoành lúc này mới yên tâm đi theo Dịch Dương Thiên Tỷ, Vương Nguyên cũng theo Vương Tuấn Khải trở về nhà.
Trong khoảnh khắc khi Vương Tuấn Khải bật đèn lên, Vương Nguyên lại lần nữa choáng váng. Trên bàn ăn, từng ngọn nến còn chưa được thắp sáng đã thu hút ánh mắt Vương Nguyên, trên cái đĩa ở bên cạnh, miếng thịt bò bít tết lẳng lặng nằm nơi đó, một mùi thơm mơ hồ bay đến.
Ánh nến, bữa tối?! Vương Nguyên mở to mắt quay đầu lại nhìn Vương Tuấn Khải, anh nhéo nhéo khuôn mặt cậu, "Đừng ngẩn người ra nữa, nhanh lại nếm thử đồ ăn lần này anh làm xem thế nào?"
"Anh làm?!"
Vương Nguyên càng giật mình hơn, mới có vài ngày thôi mà Vương Tuấn Khải lại có thể làm thịt bò bít tết sao! Vương Nguyên cầm dao dĩa cắt một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, sau đó kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải. Ngon thật! Thật sự rất ngon! Thịt bò chắc, tươi ngon vừa miệng, Vương Nguyên cảm giác vị giác của mình như nhảy lên.
"Vương Tuấn Khải, tài nấu ăn của anh từ khi nào lại tốt lên như vậy?!"
"Chuyện này em đừng quan tâm, em chỉ cần để bụng ăn cho ngon là được rồi!"
Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên, châm lửa thắp mấy ngọn nến, lại rót rượu vang đỏ ra, hơi thở lãng mạn lập tức tràn ngập trong căn phòng.
Vì sinh nhật của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cố ý tìm ba mình học cách làm thịt bò bít tết. Sau vài buổi tối khổ luyện, không biết đã làm bao nhiêu lần thì mới có được thành quả như hôm nay. Chỉ có điều, Vương Nguyên thích, như vậy là đủ rồi.
Rượu đủ cơm no, Vương Tuấn Khải đi tắm rửa, để một mình Vương Nguyên ngồi xem TV. Vương Nguyên đi đến phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy một cái hộp trên bàn uống nước.
Gửi Nguyên Nguyên, nhìn thấy dòng chữ này trên nắp hộp, Vương Nguyên cười cười, yên lặng mở ra. Là đồng hồ, một to một nhỏ, đồng hồ tình nhân.
"Nói là tặng mình, thế nào mà còn cả một phần của anh!"
Vương Nguyên nói như vậy , nhưng vẫn cầm đồng hồ lên nhẹ vuốt, mỉm cười rạng rỡ. Mãi cho đến khi Vương Tuấn Khải đi ra, Vương Nguyên vẫn còn đang cười.
"Được rồi, đừng cười ngây ngốc nữa, mau đi tắm đi!"
Thấy Vương Nguyên thích món quà mình tặng, Vương Tuấn Khải rất vui vẻ, nhưng tắm rửa cũng vẫn rất quan trọng đó nha!
Sau khi Vương Nguyên tắm xong đi ra, Vương Tuấn Khải đang ngồi trên giường gửi tin nhắn tán gẫu với Dịch Dương Thiên Tỷ, không biết nhìn thấy gì mà Vương Tuấn Khải cười hở ra hai cái răng khểnh.
"Cười cái gì vậy?"
"Không có gì!"
Nghe thấy tiếng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này tóc cậu còn chưa lau khô, từng giọt nước nhỏ xuống đất.
Hình ảnh người đẹp mặc áo tắm tuyệt đẹp này vẫn là giáng cho Vương Tuấn Khải một đòn mạnh, Vương Tuấn Khải sửng sốt vài giây, sau đó lắc mạnh đầu: Vương Tuấn Khải! Mày suýt chút nữa lại giở thú tính ra rồi!
Làm sạch tư tưởng đen tối trong đầu mình kia, Vương Tuấn Khải nhận khăn tắm trong tay Vương Nguyên giúp cậu lau khô tóc. Hưởng thụ sự phục vụ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc giúp anh lau tóc, sau đó khi Vương Tuấn Khải không nhìn thấy, cậu liền nở một nụ cười. Lau tóc khô xong, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên nằm trên giường, ngửi mùi hương giống nhau sau khi tắm của hai người, tâm tình Vương Tuấn Khải cực tốt.
Đầu Vương Nguyên nằm trên vai Vương Tuấn Khải có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người cậu. Cùng dùng một loại sữa tắm như nhau, nhưng hương thơm tỏa ra từ người Vương Nguyên ngoại trừ mùi sữa tắm còn có một mùi hương tự nhiên của cơ thể, khiến anh muốn ngừng mà không được.
"Chỉ muốn ôm em như này thôi, cái gì cũng không muốn làm!"
"Vậy sao? Vậy "Tiểu Khải" đang làm gì đó!"
Vương Tuấn Khải, lời nói và hành động của anh thật chẳng đồng nhất gì cả!
=====
Tiểu Khải trong ngoặc ở trên chính là người anh em của Vương Tuấn Khải, là... đó =))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top