Chương 17

"Cao Tuấn Kiệt, cậu ấy thế nào rồi?"

Vương Nguyên tỉnh lại chợt nghe thấy tiếng Vương Tuấn Khải đang hỏi thăm bệnh tình của cậu, không biết như thế nào mà tâm tình rất tốt đến nói không nên lời, khóe miệng cũng không nhịn được khẽ nhếch lên. Nhưng giây tiếp theo, cậu lại cười không nổi.

"Không sao, nhưng mà nhiễm trùng nên mới phát sốt, lọ thuốc này, lát qua chỗ tớ lấy thêm... rồi cậu về xoa cho cậu ấy là được! Chỉ có điều, là chỗ anh em tớ mới nói với cậu, Đại ca à, cậu không cần phải quá mạnh như vậy đâu, nhìn xem cậu tàn phá người ta thành cái dạng gì rồi đi."

Hai người cùng nhau nhìn về phía Vương Nguyên, cậu vội vàng nhắm hai mắt lại. Đùa cái gì vậy, mở to mắt để làm gì chứ! Việc này đã bị người khác biết, thà đâm đầu vào khối đậu hũ tự tử luôn đi cho rồi!

Nhìn thấy Vương Nguyên vẫn "hôn mê bất tỉnh" như cũ, Cao Tuấn Kiệt vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải nói.

"Chậc chậc chậc~ người ta đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, cậu cũng thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Vương Tuấn Khải gạt tay Cao Tuấn Kiệt trên vai mình xuống sau đó hung dữ trừng mắt lườm cậu ta.

"Ở đây không còn chuyện gì của cậu nữa, cậu có thể đi ra ngoài rồi đấy."

"Qua cầu rút ván(*), Vương Tuấn Khải cậu..."

Cao Tuấn Kiệt còn muốn nói cái gì đó, đã bị Vương Tuấn Khải phóng ánh mắt đầy gươm đao về phía cậu ta nên đành phải ra ngoài. Trong khoảnh khắc, căn phòng chỉ còn lại có Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải đi đến bên giường Vương Nguyên, lẳng lặng nhìn cậu năm giây, sau đó cúi đầu định hôn.

"Vương Tuấn Khải, anh làm gì vậy!"

Cảm giác Vương Tuấn Khải đang tới gần, Vương Nguyên lập tức ngồi dậy.

"Không giả vờ nữa?"

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải cười xấu xa nhìn chằm chằm Vương Nguyên, làm cho cậu hơi sợ hãi. Đột nhiên Vương Tuấn Khải thu hồi nụ cười, phong cảnh bức tranh thay đổi chóng vánh làm cho Vương Nguyên không theo kịp tiết tấu.

"Vì sao bị sốt mà không gọi điện thoại cho tôi?! Nếu không phải tôi đi tìm em, một mình em ở nhà thì phải làm sao!"

"Ai cần anh lo!"

Không cần tôi lo? A! Vương Tuấn Khải tức giận đến bốc khói, xoay người áp lên người Vương Nguyên ở trên giường.

"Em nói thử xem, có muốn tôi lo hay không, hả?!"

"Vương Tuấn Khải, tên khốn này, đi xuống!"

Nếu không phải vì Vương Nguyên bị sốt không có sức lực thì đã sớm một cước đá văng Vương Tuấn Khải xuống giường rồi. Hiện tại chỉ có thể để mặc cho anh đè lên người mình, còn cả cái vẻ mặt đắc thắng mà nhìn mình kia nữa.

"Có muốn tôi lo hay không?"

"Ấu trĩ!"

Vương Nguyên chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu, Vương Tuấn Khải liền dí sát mặt lại gần hơn, xem chừng là muốn hôn cậu.

"Muốn là được rồi chứ gì! "

Lúc này Vương Tuấn Khải mới cảm thấy hài lòng mà quay người ngồi dậy, vẻ mặt đắc ý đến không thể diễn tả được. Thật sự là trong lòng Vương Nguyên rất muốn khinh bỉ anh.

"Này Vương Tuấn Khải, anh vào nhà tôi như thế nào vậy?"

Vương Nguyên đột nhiên nghĩ ra chuyện này, không thể tìm ra lý do tại sao, rõ ràng mình đã khóa trái cửa rồi cơ mà.

"Tìm được một thanh sắt nhỏ trước cửa nhà em."

Vương Tuấn Khải nói một câu chả ra đâu vào đâu, Vương Nguyên lại trợn tròn mắt lên nhìn.

"Cạy khóa!"

Vương Tuấn Khải liếc mắt coi thường, ý bảo Vương Nguyên đừng quá kích động. Nhưng mà cũng không trách cậu được, ai mà ngờ đến anh đường đường là Tổng giám đốc Vương vậy mà còn có cái loại kỹ năng này nữa, thật sự là làm cho người ta sợ hãi đến rớt cả tròng mắt ra ngoài.

"Chuyện anh biết phá khóa ba mẹ anh có biết không?"

"Đương nhiên, chính là mẹ tôi dạy cho mà."

Vương Tuấn Khải biết cạy khóa, lại còn là mẹ anh ta dạy cho?!

Không được, lượng tin tức quá lớn, Vương Nguyên cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi một chút đã.

Nhìn thấy vẻ mặt táo bón của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải không nhịn được cười muốn văng cả não ra ngoài.

"Đừng rối, về sau tôi sẽ giải thích việc này cho em. Mà không phải em cũng nên nói với tôi, vì sao không bôi thuốc tôi đưa cho sao?"

Não như muốn rớt ra ngoài rồi, Vương Nguyên vừa định mở miệng chửi mắng Vương Tuấn Khải, thì lại nghe được câu hỏi của anh, cậu đành nuốt trở lại những lời đã lên tới miệng kia.

Đáng chết thật, loại chuyện này nên trả lời thế nào đây! Vương Tuấn Khải anh hỏi cũng thật là có ý tốt! Vương Nguyên thầm khinh bỉ trình độ thâm sâu khó lường của Vương Tuấn Khải.

Giả điếc! Giả điếc! Vương Nguyên không nói lời nào.

"Hả?"

"Hả cái đầu anh ấy! Loại chuyện này không phải là anh nên xử lý sao?!"

Nói xong cả người Vương Nguyên chợt đông cứng lại. Thôi xong rồi, mình đang nói cái gì vậy! Vương Tuấn Khải sẽ nghĩ như thế nào đây!

Quả nhiên, giây tiếp theo Vương Tuấn Khải liền bật cười.

"Thì ra em trách tôi không tự mình xử lý tốt chuyện này, yên tâm đi, về sau tôi sẽ giúp em bôi thuốc~"

"Ai với anh về sau! Anh đi chết đi Vương Tuấn Khải!"

Vương Nguyên cầm gối trên đầu giường ném về phía Vương Tuấn Khải, bị anh né được.

"Tôi phát hiện ra em rất thích dùng gối ném người nha."

"Ai cần anh quản!"

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải không hề hấn gì, tức giận quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.

"Vương Nguyên"

"Làm sao!"

"Làm người yêu của tôi đi."

Vương Nguyên thiếu chút nữa kích động nhảy dựng từ trên giường bệnh xuống đất. Vừa rồi Vương Tuấn Khải nói cái gì? Làm người yêu anh ta? Đùa à, cậu chính là thẳng nam nha! Hơn nữa, cậu không muốn bị đè!

"Không muốn!"

"Vì sao?"

"Tôi không muốn lại bị đè!"

"Tôi có thể cho em phản công."

"..."

Vương Tuấn Khải, đủ rồi đấy! Những lời thế này mà anh cũng đều có thể nói ra được sao! Anh cũng thật sự là quá liều mạng rồi đó.

Vương Nguyên ngồi ngây ngốc nửa ngày không nói gì, hiển nhiên là vẫn còn chưa tiêu hóa được lời nói của Vương Tuấn Khải. Gặp phải một Vương Tuấn Khải sẵn sàng để cậu làm công như vậy, Vương Nguyên à, hay là cậu cứ theo đi.

Thấy Vương Nguyên không nói gì, Vương Tuấn Khải coi như cậu ngầm đồng ý, cứ như vậy Vương Nguyên mơ hồ trở thành người yêu bé nhỏ của Vương Tuấn Khải, cũng là chuyện đại hỉ nhỉ!

=====

(*) Qua cầu rút ván (过河拆桥):

- Nghĩa đen: có 1 cây cầu được dựng lên để cho mọi người qua sông hay một địa điểm khó khăn nào đó. Tuy nhiên, có người đi qua rồi lại rút những cái ván làm nên cây cầu đó, và những người còn lại thì ko thể đi được nữa.

- Nghĩa bóng: phê phán những con người vô lương tâm, nhận được sự giúp đỡ rồi thì lại lật mặt và lại làm những điều ko tốt sau đó, đáp trả lại công sơn đó bằng những hành động trái ngược hoàn toàn, những hành động xấu xa.

Nó cũng tương tự như câu: "Ăn cháo đá bát".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: