Quyển 1 - Chương 51: Thôi Tình dẫn (1)

Vân Thiển Nguyệt không cần quay đầu, đã biết rõ người đến là âm hồn bất tán. Nàng lấy làm lạ, nam nhân cũng tới nơi này cầu phúc? Nhất là thái tử một quốc gia nữa?

"Ngọc Ngưng tham kiến thái tử điện hạ!" Ngọc Ngưng thấy Dạ Thiên Khuynh xuất hiện, vội vàng chào.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất giống như không thấy, cũng không quay đầu lại.

"Tần tiểu thư miễn lễ!" Dạ Thiên Khuynh mỉm cười khoát tay, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cười đến hòa khí, giọng nói thì càng ôn nhu hơn bình thường vài phần, "Nguyệt muội muội cũng tới cầu phúc sao? Còn tưởng rằng tính tình của ngươi không thích cái này!"

"Thái tử điện hạ không phải cũng tới sao? Là thái tử một quốc gia mà cũng tin cái này?" Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói. Dạ Thiên Khuynh không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt, cười nói: "Ngày mai phải về kinh rồi, ta là tới cầu phúc cho mẫu hậu." Dừng một chút lại nói: "Nguyệt muội muội hôm qua uống rượu say mèm, hôm nay khí sắc thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Uống rượu hại thân, nhất là loại rượu mạnh này, về sau vẫn là đừng uống a!"

"Thái tử thật sự là hiếu thuận!" Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến ngày ấy ở hoàng cung, hắn và hoàng hậu liên thủ muốn đem nàng nhốt vào đại lao. Bà ta thật là cô cô tốt a! Nàng thực hoài nghi cái nữ nhân gọi là hoàng hậu này thật là cô cô của nàng sao? Buồn cười vô cùng.

"Mẫu hậu kỳ thật rất đau lòng vì Nguyệt muội muội đấy, chuyện ngày ấy mẫu hậu cùng ta đều là bất đắc dĩ mà thôi. Cho dù nhốt Nguyệt muội muội vào đại lao, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, ta cũng sẽ đem người cứu muội ra." Dạ Thiên Khuynh đi đến phía trước nhìn thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trào phúng, thì ánh mắt ôn nhu chết người, giải thích nói: "Ta và muội từ nhỏ quen biết, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng, ta làm sao lại hại muội? Nguyệt muội muội, muội phải hiểu được chỗ khó xử của ta khi ở vị trí này, từ ngày đó về sau trong nội tâm ta một mực hối hận không có cùng muội nói rõ ràng, đấy là đang diễn trò mà thôi, không nghĩ tới muội đối với chuyện ngày ấy thương tâm tuyệt tình, là ta chưa từng ngờ tới. Về sau muốn cùng muội nói một chút, muội lại không để cho ta cơ hội. Hôm nay cùng muội nói rõ, muội cũng đừng có tức giận với ta. Được không nào?"

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, tựa hồ không nghe thấy Dạ Thiên Khuynh nói cái gì.

Ngày ấy tại hoàng cung tình hình rõ mồn một trước mắt. Ẩn vệ đều xuất động, hắn suýt nữa cùng Dạ Khinh Nhiễm máu nhuộm ngự hoa viên, vậy mà hôm nay ở trong miệng hắn nhẹ nhàng một câu là diễn trò thì xóa sạch hết. Nói ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt. Nếu nàng vẫn là Vân Thiển Nguyệt đối với người nam nhân này si tình trước kia, có lẽ sẽ bị lừa. Nhưng hôm nay nàng không còn là Vân Thiển Nguyệt rồi. Sao có thể bị hắn lừa gạt chứ?

"Nguyệt muội muội, ta biết rõ trong lòng muội nhất định không thoải mái, nếu muốn muội hãy đánh ta cho hả giận? Được chứ?" Dạ Thiên Khuynh đưa tay ra bắt lấy tay Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu hỏi thăm. Vân Thiển Nguyệt tránh thoát, thân thể lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Ngươi cách ta xa một chút là được rồi!"

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh cứng đờ. Nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, "Ngươi thật sự đối với ta tuyệt tình như thế?"

"Ngươi hiểu là tốt rồi. Dù sao không phải giả dối!" Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn cùng loại người này dây dưa, nên quay đầu hỏi Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, "Cầu phúc xong chưa?"

Ba người Thải Liên lắc đầu. Các nàng còn chưa bắt đầu cầu phúc, Ngọc Ngưng tiểu thư đã tới rồi, sau đó thái tử điện hạ xuất hiện, các nàng làm sao có thể cầu phúc a?

Vân Thiển Nguyệt thập phần muốn đi, nhưng nàng nhìn thấy ba tỳ nữ tâm tâm niệm niệm, như thế nào cũng không thể đi một chuyến uổng công a. Đối với các nàng khoát khoát tay, "Vậy các ngươi hiện tại bắt đầu cầu phúc, chúng ta nên nhanh trở lại đi ngủ!"

"Vâng!" Ba người Thải Liên nhìn Dạ Thiên Khuynh, ngay ngắn xếp hàng rồi gục đầu xuống, bắt đầu chắp tay trước ngực.

Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt ở trong chỗ sâu không ngừng biến ảo. Giây lát, hắn cười một tiếng, "Ta cũng là vội tới cầu phúc cho mẫu hậu, Nguyệt muội muội chắc hẳn cũng có chỗ muốn cầu, Ngọc Ngưng tiểu thư cũng không phải đến chơi. Đã như vậy chúng ta cùng cầu chung đi. Tâm thành tắc sẽ linh."

"Thái tử điện hạ nói rất đúng. Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng cầu đi!" Ngọc Ngưng thò tay đi kéo ống tay áo Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, "Các ngươi cầu phúc a! Ta không có yêu cầu gì cả, nhìn xem là được!"

"Vậy làm sao được? Tỷ tỷ cũng mau mau cùng muội muội cầu nguyện chung đi. Tiết cầu phúc ba năm mới có một lần, lần sau nếu còn muốn cầu nguyện thì đã ba năm sau rồi. Hôm nay tỷ tỷ đã đến rồi, sao có thể bỏ qua?" Ngọc Ngưng đối với Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Đúng vậy a, Nguyệt muội muội cùng nhau cầu nguyện đi" Dạ Thiên Khuynh cũng khuyên nhủ.

"Tiểu thư, cùng cầu a!" Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ nghe cũng cùng nhau khuyên nhủ.

"Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài nhanh đi. Nếu không muốn tất cả mọi người chờ ngài." Hai tỳ nữ của Ngọc Ngưng cũng lập tức nói.

Vân thiển Nguyệt trong lòng buồn bực, khoát khoát tay, "Tốt, tốt, cùng cầu, cùng cầu đi."

"Như vậy đúng rồi!" Dạ Thiên Khuynh cười cười, xoay người, đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực. Ngọc Ngưng cũng lập tức nở nụ cười, cũng hướng cây cầu phúc chắp tay trước ngực. Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, cũng học theo đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực, trong đầu nghĩ đến nàng cầu cái gì a? Ở kiếp trước làm việc mệt muốn chết, ở kiếp này tự nhiên là cầu an nhàn thanh thản. Hi vọng ông trời nể tình bình sinh nàng lần tiền mê tính, sẽ để cho mộng tưởng của nàng trở thành sự thật a! Mặc dù không trở thành sự thật, vậy cũng nên phù hộ cho nàng cả đời ăn uống không lo. Rất nhanh Vân Thiển Nguyệt cầu phúc đã xong, lại nghĩ tới mặc kệ linh hay không linh, có lẽ nàng hôm nay cũng nên vì gia gia cầu phúc, lại mặc niệm hai câu phù hộ lão nhân kia khỏe mạnh trường thọ thiệt nhiều thật nhiều để bảo hộ nàng. Lại nghĩ tới có lẽ phù hộ Dung Cảnh kia vẫn luôn có tiền, thường xuyên có thứ tốt đem đến cho nàng.

Ba cái nguyện vọng đều cầu xong, Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, nhìn về phía bên mấy người kia. Chỉ thấy Ngọc Ngưng cực kỳ cố gắng thành tâm mà nhắm mắt lại, cánh môi phấn nộn lúc mở lúc đóng, nói lẩm bẩm. Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, cùng với hai tỳ nữ của Ngọc Ngưng cũng trong miệng nói lẩm bẩm. Mà Dạ Thiên Khuynh cơ hồ là cùng nàng đồng thời bỏ tay xuống, đang quay đầu nhìn nàng, mâu quang thâm trầm như biển đã không giống như vài ngày trước đó, hiện tại nó ôn nhu như nước.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Khuynh, mắt nhìn về phía nơi khác.

"Nguyệt muội muội, sau khi cầu nguyện xong phải đem ruy băng treo trên cây thì mới có thể linh nghiệm." Dạ Thiên Khuynh nhìn thoáng qua ruy băng trong tay nàng, thấy nàng không có động tác, liền nhắc nhở: "Có muốn ta giúp muội một tay treo lên hay không?"

"Không cần!" Vân Thiển Nguyệt liếc qua dãy lụa màu đỏ trong tay Dạ Thiên Khuynh, lắc đầu.

"Vậy ta treo lên trước." Dạ Thiên Khuynh dứt lời thì phi thân lên, trong chớp mắt đã rơi vào trên cành cây, đem lụa đỏ buộc lên nhánh cây, hắn lại phi thân mà xuống, thân pháp quả thật xinh đẹp.

Vân Thiển Nguyệt đã thấy khinh công của Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Cảnh, cảm thấy người này khinh công thật không có gì đáng xem.

"Nguyệt muội muội, tới phiên muội! Muội lên đi!" Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt một câu cũng không nói, mũi chân điểm nhẹ, chỉ cảm thấy thân nhẹ như yến, bay bổng một cái đã rơi vào trên cành cây. "Tốt! Xem ra khinh công của Nguyệt muội muội thật có tiến bộ!" Dạ Thiên Khuynh khen một tiếng. Mắt phượng tựa hồ đã hiện lên một tia gì, vì đang là ban đêm, nên người khác phát giác không được.

Vân Thiển Nguyệt vừa đứng trên cành cây đã cảm thấy quanh thân bị các loại mùi thơm bao lấy. Nàng chán ghét mà liếc nhìn bốn phía treo đầy túi thơm, đem ba đầu ruy băng trong tay buộc lên trên nhánh cây, cố ý cách lụa đỏ của Dạ Thiên Khuynh xa một tí. Vừa mới xong, thì cảm thấy một ít mùi thơm lạ lùng hướng nàng bay tới, nàng khẽ giật mình, dùng cái mũi cẩn thận ngửi lấy, lập tức các loại mùi thơm nồng đậm tràn ngập vào miệng mũi của nàng, nàng không khỏi hắt hơi một cái, muốn phi thân mà xuống. Trên cây thật không phải là nơi để người ở.

"Tiểu thư đợi đã nào...! Ngài đem ruy băng của ta buộc lên đi, nô tỳ không thể đi lên." Thải Liên hô một tiếng. Vân Thiển Nguyệt thò tay bụm lấy cái mũi, "Vậy ngươi ném lên đây đi!" Thải Liên vội vàng chạy lên trước, đem ruy băng cuốn thành một đoàn hướng ném lên, "Tiểu thư tiếp lấy!" Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp được, chỉ có thể cố nén chịu mùi hương liệu nồng đậm để buộc ruy băng cho Thải Liên. Vốn muốn cùng nàng đồng dạng buộc cùng một chỗ, nhưng mà Thải Liên ở dưới hô, "Tiểu thư, ngài buộc tách ra, nếu không mất linh nghiệm đấy."

"Thật sự là yêu cầu cao!" Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể đem đầu ruy băng của Thải Liên từng cái buộc tại trên nhánh cây.

"Tiểu thư, còn có ta đấy!" Thính Tuyết chạy lên trước.

"Tiểu thư, còn có ta đấy!" Thính Vũ cũng chạy lên trước.

"Đều ném lên đây đi!" Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể cố nén hắt xì hướng Thính Tuyết, Thính Vũ ở phía dưới nói. Thính Tuyết, Thính Vũ lập tức cao hứng, cầm ruy băng học Thải Liên cuốn thành một đoàn ném về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển nguyệt thò tay tiếp nhận, lại từng cái buộc lên nhánh cây. Nghĩ đến bên người nha hoàn nhiều thật phiền toái a. Vừa muốn phi thân mà xuống, lại nghe Ngọc Ngưng ôn nhu mở miệng, "Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng giúp ta buộc lên được không?"

Vân Thiển Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy có khinh công thật sự không tốt, nàng khoát khoát tay: "Được rồi, vậy ngươi cũng ném lên đây đi!"

"Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ!" Ngọc Ngưng nắm túi thơm cùng ruy băng trong tay, cuốn thành một đoàn, ném cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận, trong tay một đầu ruy băng, và một cái túi thơm có thêu bức tịnh đế liên tinh mỹ lúc trước nàng nhìn thấy, nàng hỏi: "Như thế nào buộc?" "Buộc cùng một chỗ, buộc cao một chút." Ngọc Ngưng nhìn chằm chằm vào tay Vân Thiển Nguyệt.

"Được!" Vân Thiển Nguyệt dựa theo nàng nói lại lên cao thêm một đoạn thân cây, đem túi thơm cùng ruy băng của nàng buộc cùng một chỗ trên nhánh cây. Vừa xong của Ngọc Ngưng thì hai tỳ nữ của nàng ấy nhìn nàng đầy mong đợi, nàng khoác tay, "Đều ném lên đây đi!"

"Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!" Hai người kia vui vẻ, liền bước lên phía trước đem ruy băng trong tay ném hướng Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận, lần nữa bận việc buộc lên nhánh cây. Rốt cục đều đã xong, nàng xem phía dưới, hữu khí vô lực mà hỏi thăm: "Hiện giờ hết rồi phải không?" "Đã hết." Mấy người đồng thời lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt đạt được đại xá, phi thân mà xuống. Chân vừa rơi xuống đất liên tiếp hắt xì nhiều cái. Chỉ cảm thấy mình một thân hương liệu vị, hun nàng đến khó chịu, nàng nhìn Thính Tuyết, Thính Vũ khoát khoát tay, "Đi, trở về, ta muốn lập tức tắm rửa."

"Vâng!" Thải Liên vội vàng tới vịn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt từ trong lòng móc ra cái khăn che lỗ mũi, một mùi thơm như tuyết như liên đánh úp lại, thanh nhã mát lạnh, nàng lập tức dễ chịu chút ít, lời nói cũng đều lười nói, cất bước lên muốn đi trở về.

"Nguyệt tỷ tỷ..." Ngọc Ngưng bỗng nhiên mở miệng gọi Vân Thiển Nguyệt.

"Hả?" Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía nàng, nữ nhân này lại có chuyện gì vậy? Thực phiền mà.

"Ngươi... Ngươi như thế nào... Dùng khăn tay của Cảnh thế tử chứ?" Ngọc Ngưng chăm chú nhìn về phía tay Vân Thiển Nguyệt. Dạ Thiên Khuynh nghe vậy cũng nhìn về phía tay Vân Thiển Nguyệt, khi thấy khối khăn tay trắng noãn thì biến sắc.

"A, ta bị bệnh thương hàn, trên người không có khăn dùng, hắn hào phóng cho ta dùng." Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới mình dùng chính là khăn của Dung Cảnh, mặc dù biết Ngọc Ngưng ưa thích Dung Cảnh, nhưng chỉ là một cái khăn mà thôi, huống chi nàng cũng sẽ không vì nữ nhân này ưa thích người nam nhân kia mà nàng tránh người nọ vạn dặm a. Lơ đễnh giũ giũ cái khăn trong tay, ở trên cái gì cũng không có ghi, ngay cả ký tự cũng không có, nàng nghi hoặc hỏi Ngọc Ngưng, "Phía trên này không có ghi rõ của hắn nha? Làm sao ngươi biết cái khăn này là của hắn chứ?" Ngọc Ngưng gục đầu xuống, trầm mặc không nói.

"Khăn của Cảnh thế tử là dễ biết nhất, người khác đều ở trên cái khăn thêu biểu thêu chữ, mà khăn của Cảnh thế tử cho tới bây giờ cũng không thêu bất cứ vật gì, không có chút nào làm đẹp. Hơn nữa hiện tại trên dưới cả Thiên Thánh ai ai cũng biết Cảnh thế tử dùng khăn lụa tuyết tơ tằm, đó là vì ngày Cảnh thế tử được danh xưng Thiên hạ đệ nhất kỳ tài, phụ vương đã đem một nhóm tơ lụa tuyết tằm duy nhất thưởng cho hắn. Cho nên, khăn của hắn là dễ nhận ra nhất." Dạ Thiên Khuynh giải thích. Giọng nói không hề ôn nhu, mà có chút trầm xuống.

"A, thì ra là như vậy a! Trách không được ta cảm thấy khăn của ta không giống với cái này!" Vân Thiển Nguyệt giũ giũ khăn trong tay, tuyết tơ tằm a, quả nhiên là chất liệu tốt. Nàng đem khăn tiếp tục che mũi, nói: "Một cái khăn mà thôi, cũng không có gì lớn cả, ta đi về trước a!"

Dứt lời, nàng không nói thêm lời nào nữa, nhấc chân bước đi về. Vừa đi vừa ở một bên càng không ngừng hắt xì.

"Tiểu thư, sao ngài luôn hắt xì thế? Không phải uống thuốc Cảnh thế tử cho tốt hơn nhiều rồi sao?" Thải Liên hỏi.

"Còn không phải tại ở trên cây kia sao, mùi vị gì đều có, xông chết ta rồi." Vân Thiển Nguyệt khó chịu mà nói.

"Sau khi trở về nô tỳ lấy nước ấm cho ngài, ngài tắm rửa xong sẽ tốt thôi." Thải Liên nói khẽ.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt hít lấy cái mũi, lên tiếng.

"Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng đường, ta và tỷ cùng đi." Ngọc Ngưng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

"Tốt!" Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy đầu choáng choáng, nghĩ đến chẳng lẽ thân thể này dị ứng với hương liệu?

"Hôm nay sắc trời đã tối, ta đưa muội trở về đi!" Dạ Thiên Khuynh cũng theo lên.

Vân Thiển Nguyệt ngay cả nói cũng đều lười, chỉ cảm thấy đầu choáng váng hơn, cơ hồ là nửa thân thể đều tựa trên người Thải Liên, nghĩ đến dù dị ứng như thế nào cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy a? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?

Đang nghĩ ngợi, thì cảm thấy dưới chân bỗng nhiên vỡ ra một con đường nhỏ, nàng một cước giẫm vào hư không, thân thể hướng phía dưới rơi xuống. Đồng thời nghe được Ngọc Ngưng cùng Thải Liên bên người kinh hô một tiếng, nàng còn không có hiểu rõ là chuyện gì, chỉ cảm thấy Thải Liên buông lỏng tay của nàng ra, một bàn tay nhỏ bé khác gắt gao bắt được nàng, còn có một cái tay to hướng eo nàng mà ôm, nàng không chút nghĩ ngợi một chưởng đánh vào bàn tay lớn kia. Tuy ý nghĩ hôn mê, nhưng nàng vẫn mẫn cảm mà biết rõ người vừa mới ôm nàng chính là Dạ Thiên Khuynh. Tuy không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy đích thị là có vấn đề, nhất là nàng đối với Dạ Thiên Khuynh chán ghét như vậy, làm sao có thể để cho hắn ôm nàng?

Một chưởng bổ ra xong, Vân thiển nguyệt cảm thấy thân mình không có bao nhiêu khí lực. Nàng cảm thấy trầm xuống. Quả nhiên nghe được một tiếng kêu đau đớn rất nhỏ, củng không có đẩy Dạ Thiên Khuynh ra hoàn toàn, tay của hắn chỉ dừng một giây, sau đó thành công mà ôm eo của nàng.

Vân Thiển Nguyệt lần nữa đề lực đánh ra, thì phát hiện ngày xưa lúc phi thân đan điền có khí lưu tuôn ra như xông thẳng lên trời, nhất là trải qua lĩnh ngộ ngày cùng Dạ Khinh Nhiễm nướng cá ở tại hậu sơn, thì đã nâng cao một bước, đừng nói có thể đánh chết một đầu trâu, dù là hai đầu trâu chồng chất cùng một chỗ cũng diệt dễ dàng, nhưng mà hiện tại khí tức trong đan điền hỗn loạn rải rác, căn bản không ngưng tụ được. Đầu càng ngày càng hỗn loạn, nàng thầm kêu không tốt. Bệnh phong hàn không đến mức đột nhiên nghiêm trọng như vậy, nàng trước khi lên cây đi Nam Sơn môn cầu phúc đều rất tốt. Bộ dạng như vậy cũng không giống là dị ứng. Chỉ sợ sẽ là trong lúc vô tình đã trúng độc gì hoặc là thuốc gì khiến người ta hôn mê không chống cự được. Vừa nghĩ như thế, chỉ cảm thấy hơi thở mãnh liệt của Dạ Thiên Khuynh ở bên cạnh. Nàng cảm thấy một bụng thống hận, trước tiên nghĩ đến là có liên quan đến hắn.

"Buông tay!" Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ cẩn thận xong, phẫn nộ lên tiếng. Lời vừa nói ra, giọng lại trầm thấp mềm mại đáng yêu, ngay cả chính nàng đều cảm thấy kinh hãi.

"Sợ là chúng ta giẫm trúng cơ quan gì, đang bị rơi xuống, Nguyệt muội muội, ta làm sao có thể buông tay? Một khi buông tay muội sẽ ngã xuống." Tiếng nói của Dạ Thiên Khuynh truyền đến, không có chút nào kinh hoảng, thậm chí tay càng ôm chặt eo nàng.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới cảm giác thân thể của nàng đang cấp tốc rơi xuống. Vừa mới rồi nghĩ đến quá nhiều, lúc này mới nhớ tới ngoại trừ Dạ Thiên Khuynh bên ngoài, cánh tay bên trên của nàng còn treo móc một người, mùi thơm sâu kín quen thuộc, là Ngọc Ngưng. Nàng lập tức lên tiếng, "Ngọc Ngưng?"

"Nguyệt tỷ tỷ..." Ngọc Ngưng hiển nhiên bị dọa quá sức, ôm chặc lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, chết cũng phải nắm chặt.

"Ngươi như thế nào rồi?" Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Ngọc Ngưng có phải có cảm giác giống như mình không, thò tay mò theo như hướng cổ tay nàng ta. Nàng cũng có hiểu biết sơ về y thuật, chỉ có điều không quá sâu mà thôi.

"Nguyệt tỷ tỷ, ta sợ..." Ngọc Ngưng lần nữa lên tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt, thân thể kịch liệt run rẩy.

Vân Thiển Nguyệt chỉ là nhẹ nhàng đụng cổ tay Ngọc Ngưng một chút thì rút về, mạch Ngọc Ngưng giống như bình thường, xem ra chỉ có chính mình không giống với lúc trước. Nàng vừa muốn mở miệng, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đánh úp lại, lập tức đưa cả bọn bao vây lại, nàng chỉ cảm thấy rất khó thở, hai bên trái phải là Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng tựa hồ cũng vì luồng sức mạnh này bỗng nhiên buông lỏng ra nàng, thân thể nàng đột nhiên bị sức mạnh nâng về phía trước rồi kéo đi, tốc độ so với vừa rồi nhanh gấp hai ba lần không ngừng.

"Nguyệt muội muội!", "Nguyệt tỷ tỷ!" Tiếng kinh hô của Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đồng thời truyền đến, tựa hồ ở sau lưng nàng rời đi rất xa. Vân Thiển Nguyệt mặc dù có thể mở miệng cũng sẽ không đáp lại. Nàng thầm nghĩ muốn hiểu rõ là tình huống gì, mở to hai mắt nhìn trước mắt, trước mắt một mảnh tối như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Chỉ cảm thấy thân thể ma sát vào một đồ vật trơn trượt như mặt đá. Nàng tựa hồ bị ngàn tia lưới vô hình trói lại, không thể động đậy.

Cảm giác như vậy tiếp tục một lát, thì luồng sức mạnh đột nhiên biến mất, bên trái nàng bỗng nhiên một ít gió nhẹ xẹt qua, nương theo nó là mùi thơm quen thuộc như liên như tuyết truyền đến, một cánh tay đưa qua, nhẹ nhàng chậm chạp đem nàng kéo vào trong ngực.

"Dung Cảnh?" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng hỏi thăm. Mấy ngày tiếp xúc, nàng còn không biết người này là ai thì sống quá vô dụng rồi.

"Là ta!" Tiếng nói Dung Cảnh ôn nhuận trước sau như một.

"Ngươi lại làm trò quỷ gì thế?" Vân Thiển Nguyệt có chút tức giận mà trách mắng một câu.

"Không phải ta!" Dung Cảnh lắc đầu, ngữ khí ôn hòa lại không cho nghi vấn. Dứt lời, hắn đem một viên dược hoàn đặt ở bên môi Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: "Ăn hết!"

"Cái gì?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Ngươi hiện tại không phải là rất khó chịu sao? Ăn hết sẽ khá hơn một chút." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền há miệng nuốt xuống. Nghĩ đến ở chung mấy ngày nay, người này nếu muốn thì đã sớm hại nàng, đâu còn chờ tới bây giờ? Nàng tự nhiên là tin tưởng hắn. Dược hoàn ăn vào, đầu óc đang muốn hôn mê của nàng liền tỉnh táo chút ít, nhưng thân thể vẫn y nguyên như cũ bủn rủn không còn khí lực, mềm nhũn mà tựa ở trên người Dung Cảnh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hiện tại còn không rõ ràng lắm." Dung Cảnh lắc đầu.

"Nơi này là chỗ nào?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Hẳn là mật đạo của Hương Tuyền sơn." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, nàng nhớ rõ nàng một cước giẫm vào hư không nên ngã xuống, chẳng lẽ đúng như Dạ Thiên Khuynh nói, đã dẫm vào cơ quan? Nhớ tới Dạ Thiên Khuynh, giọng nói của nàng trở nên lạnh, "Có phải là Dạ Thiên Khuynh đang làm trò quỷ hay không? Ta cảm giác toàn thân ta không còn khí lực, ngay cả võ công cũng giống như không nghe điều khiển nữa."

"Có phải liên quan đến hắn không còn phải đợi điều tra xác minh." Dung Cảnh tựa hồ nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: "Có phải ngươi cảm thấy đầu óc muốn hôn mê, toàn thân khô nóng, nội lực tan rã không?"

"Phải!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

"Ngươi có khả năng trúng phải Thôi Tình dẫn." Dung Cảnh nói.

"Thôi tình dẫn? Là cái gì?" Vân Thiển Nguyệt chưa nghe nói qua, nhưng hai chữ Thôi Tình lại để cho nàng cực kỳ mẫn cảm.

"Là xuân dược trong truyền thuyết." Dung Cảnh trầm mặc rồi chớp mắt một cái, đáp.

Quả nhiên đúng như nàng nghĩ. Trách không được nàng toàn thân không còn khí lực mà lại khô nóng khó chịu nữa. Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, trong bóng tối, ánh mắt của nàng mở lớn cũng thấy không rõ biểu lộ của Dung Cảnh. Lập tức hỏi, "Có giải dược không? Ngươi vừa mới đưa viên thuốc cho ta có phải là giải dược không?"

"Không phải, Thôi Tình dẫn rất khó giải. Viên thuốc mới rồi chỉ khiến cho ngươi thanh tỉnh mà thôi, không tạo nên nhiều tác dụng. Chỉ một lát sau ngươi sẽ càng thêm khó chịu đấy." Dung Cảnh nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" Vân Thiển Nguyệt có chút ngu ngơ. Nàng lúc nào trúng loại vật này?

Dung Cảnh trầm mặc. Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới nàng hỏi một người nam nhân phải làm sao bây giờ, nam nhân đó có thể trả lời thế nào? Bình thường giải dược của Thôi Tình dẫn đều là nam nhân, chẳng lẽ muốn người ta nói yên tâm đi, ta giải cho ngươi. Nàng đáy lòng phát lạnh, lập tức bỏ đi khả năng này. Nàng cũng không muốn gả cho Dung Cảnh. Nghĩ đến tại hiện đại có Thôi Tình tề, cũng rất bá đạo, nàng đã từng bị huấn luyện qua, nhưng khi đó là thân thể của Lý Vân kia, nhưng mà hôm nay là thân thể của Vân Thiển Nguyệt, không biết cái Thôi Tình dẫn này có lợi hại hay không, thân thể này có thể kháng cự qua hay không. Liền hỏi: "Loại dược này rất bá đạo sao?"

"Ừ, loại Thôi Tình dẫn này là loại dược vật đứng đầu." Dung Cảnh gật đầu.

"Nếu như ta gắng gượng, thì có qua không? Có hậu quả gì không?" Vân Thiển Nguyệt vừa mới rồi chỉ bị nóng lên rất nhỏ, lúc này đã bắt đầu có cảm giác thân thể có chút lửa cháy hừng hực rồi, quả nhiên như là cảm giác dược vật trúng thôi tình, cắn răng hỏi.

"Trong hai canh giờ mà không giải thất khiếu chảy máu mà chết." Dung Cảnh nói.

Bá đạo như vậy? Vân Thiển Nguyệt tuy thân thể khô nóng, nhưng trong nháy mắt nàng cảm giác trong lòng lạnh thấu tim. Cả giận nói: "Ta làm thế nào trúng dược này chứ? Ngươi nói cho ta biết, đặc tính loại dược này là cái gì, dưới tình huống như thế nào thì hạ được được?"

"Thôi Tình dẫn là dùng loại phấn hoa thôi tình mạnh nhất trong thiên hạ chế thành. Đã có lịch sử trăm năm. Là do một vị đạo tặc hái hoa trăm năm trước sáng chế. Nó đáng sợ không phải nó bá đạo, khiến cho kẻ trúng loại độc chất này trong hai canh giờ không giải được mà chết, mà là nó từ một loại dược vật vô sắc vô vị làm thành, phàm là người trúng loại dược này, chỉ cần tiếp xúc với bất luận phấn hoa hương hoa gì cũng đều sẽ bị trúng độc." Dung Cảnh chậm rãi nói.

"Nói như vậy là ta đã trúng loại dược này trước, sau đó lại nhiễm phấn hoa khiến cho nó phát tác đúng không?" Vân Thiển Nguyệt sững sờ, suy nghĩ xem hôm nay đã làm những gì, rồi nói với Dung Cảnh: "Ta hôm nay đều không có đi đâu, chỉ ở chỗ của ngươi chờ đợi một ngày, sau đó trở về phòng ta, sau nữa thì đi Nam Sơn cầu phúc, lúc đó đều rất tốt, sau khi từ trên cây cầu phúc xuống thì bắt đầu khó chịu, trên cây cầu phúc đều là túi thơm hầu bao, bên trong là phấn hoa, nói như vậy lúc ta ở trên cây cầu phúc thì Thôi Tình dẫn đã bắt đầu phát tác rồi hả?"

"Loại thuốc này phải ở trước nửa canh giờ trúng phải, sau đó trong nửa canh giờ đụng phải phấn hoa mới có tác dụng. Cho nên, y theo thời gian tính ra, ngươi không phải là ở trên cây cầu phúc mới trúng loại thuốc này, thật ra thì đã trúng vào lúc trước, sau đó ở trên cây cầu phúc gặp phấn hoa nên dẫn đến phát tác mà thôi. Nhất là một loại phấn tên gọi là tình hoa, nó càng thúc đẩy Thôi Tình dẫn bên trong cơ thể ngươi nhanh chóng phát tác, đạt được hiệu quả mạnh nhất, khiến cho ngươi trong chốc lát là phát tác. Cho nên, ngươi hãy ngẫm lại và ước tính xem ngươi lúc nào thì trúng cái loại thuốc dẫn này." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư, vừa nghĩ vừa nói: "Ta đến trước cây cầu phúc bất quá chỉ khoản thời gian hai chung trà, từ sân nhỏ đi đến cây cầu phúc ở Bắc Sơn ước chừng cũng khoản thời gian hai chung trà, cái này trước sau cộng lại cũng không tới nửa giờ, lúc trước từ chỗ phòng của ngươi trở về xong, ta vẫn không có đi ra ngoài, chẳng lẽ ta ở trong phòng của mình trúng loại thuốc dẫn này? Nửa canh giờ lúc trước ta đúng là ở trong phòng của mình a!"

"Đại khái chắc là như vậy." Dung Cảnh nói.

"Ai sẽ hại ta? Thải Liên? Thính Tuyết? Thính Vũ? Đúng rồi, chẳng lẽ là ca ca ta Vân Mộ Hàn?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Vân thế tử cũng trúng Thôi Tình dẫn." Dung Cảnh nói.

"Cái gì?" Vân Thiển Nguyệt lần nữa cả kinh, "Ngươi nói hắn cũng trúng Thôi Tình dẫn sao? Nói như vậy thật sự là trong phòng của ta có vấn đề? Nói như vậy là Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ muốn hại ta sao? Các nàng muốn hạ loại vật này thì hoàn toàn dễ dàng."

"Loại thuốc này bình thường phải thả vào vật gì đó hoặc trong nước uống vào bụng. Ngươi từ chỗ ta trở về, có ăn cái gì hoặc là uống cái gì đó không?" Dung Cảnh hỏi.

"Ta ăn hết nửa hộp bánh ngọt, Thải Liên nói là Thanh Uyển công chúa đưa cho. Uống một ly trà." Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hộp bánh ngọt kia, nàng rõ ràng còn ăn hết nửa hộp, khi nhớ lại còn cảm thấy phát lạnh.

"Ừ, vấn đề không phải là nước trà mà chính là bánh ngọt." Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người đều là hồn nhiên, huống hồ nàng đối với ba người rất tốt, các nàng không nên hại nàng mới đúng, như vậy mà nói..., thì là hộp bánh ngọt của Thanh Uyển công chúa có vấn đề. Nàng cảm thấy oán hận, "Tỳ nữ của ta không có khả năng hại ta. Nói như vậy là Thanh Uyển công chúa rồi, ta cùng nàng không oán không cừu, nàng hại ta làm cái gì? Nàng không phải yêu thích ca ca ta sao? Đã muốn gả cho ca ca ta, còn lại hại ta? Đầu óc của nàng có bệnh bị bệnh hay không?" Dung Cảnh đối với nghi vấn của Vân Thiển Nguyệt không có trả lời, chỉ là bình tĩnh tự thuật nói: "Ta phái Huyền Ca đi kêu Vân thế tử qua, vốn biết rõ ngươi không muốn trở lại Vân vương phủ, vì vậy định cùng ngươi ở Linh Đài tự thêm hai ngày, hắn vừa mới đến chỗ ta, thì ngươi phái Thải Liên đi nói cho ta biết sẽ trở lại kinh thành, ta cảm thấy cũng không cần phải nhắc lại, vừa định nói với hắn nếu ngươi không muốn gặp Linh Ẩn đại sư, không gặp cũng được, đây là muốn dựa vào duyên phận, không thể cưỡng cầu. Nhưng ta còn chưa nói ra miệng, thì phát giác sắc mặt Vân thế tử không đúng. Như là dấu hiệu trúng Thôi Tình dẫn. Ta cũng không vạch trần, chỉ nói đơn giản mấy câu lại để cho Vân thế tử đi ra, Vân thế tử sau khi rời đi, ta cũng ra khỏi gian phòng ý định âm thầm đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì."

"Sau đó?" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng từ trong phòng đi ra thì gặp Vân Mộ Hàn thong dong đi ra từ sân của Dung Cảnh. Trách không được nhanh như vậy. Nguyên lai là cái gì cũng không nói. Vân Mộ Hàn muốn lôi kéo nàng đi chỗ Linh Ẩn đại sư, nhưng đi chưa được mấy bước thì tiểu tỳ nữ của Thanh Uyển công chúa tới nói là Thanh Uyển công chúa té xỉu rồi. Nàng lập tức nghĩ thông suốt lý do, nếu như Vân Mộ Hàn trúng Thôi Tình dẫn, lại đi đến chỗ Thanh Uyển công chúa đó mà nói, có thể có gì tốt? Nàng oán hận nói: "Quả nhiên là Thanh Uyển công chúa, nữ nhân này! Nàng tính toán ca ca ta về tình có thể hiểu. Dù sao qua hôm nay ngày mai phải xuống núi rồi. Nếu như bọn hắn có tiến triển, trở về Hoàng Thượng chẳng phải sẽ chỉ hôn sao? Với tính tình đầu gỗ của ca ca ta, nếu nàng bỏ lỡ hôm nay đợi trở lại kinh thành thì khó càng thêm khó rồi. Nhưng mà nàng ta ám hại làm cái gì?"

"Có phải là nàng ám hại ngươi hay không hiện tại vẫn không thể xác định. Thôi Tình dẫn là dược vật cấm, công chúa không dễ gì có được. Bất quá Thanh Uyển công chúa thường xuyên xuất cung, có được cũng không phải không có khả năng."

Dung Cảnh ấm giọng nói: "Ta âm thầm nhìn thấy ngươi cũng không khác, lại có thiếp thân ẩn vệ đang âm thầm bảo hộ ngươi, cho nên, sau khi Vân thế tử rời đi suy nghĩ một chút liền lập tức theo đuôi hắn đi chỗ Thanh Uyển công chúa, nên không cùng ngươi đi cây cầu phúc. Có lẽ khi đó ngươi vừa mới trúng Thôi Tình dẫn, ta nhìn không ra mà thôi. Nếu là sớm nhìn ra được, thì ta vẫn có biện pháp ngăn ngươi không bị dẫn phát tác rồi."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến khi đó nàng vừa mới ăn bánh ngọt, còn không có tiêu hóa. Không có nhìn ra cũng rất bình thường. Nàng hỏi: "Về sau thế nào? Ngươi đi chỗ Thanh Uyển công chúa như thế nào?"

"Thanh Uyển công chúa cũng trúng Thôi Tình dẫn." Dung Cảnh nói.

"Hả?" Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Nữ nhân kia cũng trúng Thôi Tình dẫn sao? Nàng cau mày, "Nói như vậy ca ca ta không có biện pháp, chỉ có thể tử trận rồi?"

"Tử trận?" Dung Cảnh không rõ mà lên tiếng hỏi.

"Là chỉ có thể cùng nàng ta lên giường rồi. Dù sao hắn cũng trúng loại thuốc này, vừa vặn ở cùng một chỗ để giải." Vân Thiển Nguyệt cắn răng giải thích. Vừa rồi chỉ là như thiêu như đốt, chỉ một lát đã có cảm giác ngọn lửa lớn kia tựa hồ muốn chôn vùi nàng, chỉ khi dán lên thân thể Dung Cảnh thì mới mát mẻ một ít.

Dung Cảnh trầm mặc thoáng một phát, bỗng chốc lắc đầu, "Không có. Ca ca ngươi tình nguyện chết, cũng không giải Thôi Tình dẫn."

"Trung trinh như vậy à?" Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, có chút không dám tin, "Thanh Uyển công chúa lớn lên không khó xem a! Hắn lại là một người nam nhân, cũng không chịu thiệt thòi gì? Vì sao không cùng nhau giải hả?"

"Ngươi tựa hồ rất muốn Thanh Uyển công chúa làm chị dâu của ngươi?" Dung Cảnh không đáp hỏi lại.

"Tình thế bức bách mà! Nói thật nàng gả cho ca ca ta mà thôi, cũng không phải gả cho ta. Ta không sao cả. Ai làm chị dâu đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ?" Vân Thiển Nguyệt không sao cả mà nói.

"Ta cũng không hiểu Vân thế tử vì sao khó hiểu như vậy. Những năm này công chúa một mực ngưỡng mộ hắn, mọi người đều biết. Mà hắn tuy biểu hiện ra kháng cự, nhưng cũng không có quá quyết đoán cự tuyệt. Hôm nay liên quan đến tính mạng, ta cũng nghĩ hắn sẽ cùng công chúa giải Thôi Tình dẫn. Bất quá ta đã xem thường ca ca của ngươi rồi." Dung Cảnh nhàn nhạt tự nói, "Hắn đến chỗ công chúa, chứng kiến công chúa kỳ thật cũng không có hôn mê, mà là đang dùng nước lạnh hướng trên người mình giội, y phục trên người còn thừa lại không có bao nhiêu. Đã thần chí không rõ. Hắn phát hiện công chúa trúng Thôi Tình dẫn. Cùng lúc đó, cũng phát hiện mình cũng trúng Thôi Tình dẫn."

"Sau đó?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

"Thanh Uyển công chúa tuy đã thần trí không rõ, nhưng vẫn còn có vài phần tỉnh táo, thấy hắn đến rồi tất nhiên vui mừng. Mà Vân thế tử chỉ hỏi công chúa một câu, hỏi nàng có muốn tìm nam nhân khác hay không, công chúa nói không, chỉ cần hắn. Hắn nói là hắn sẽ không giải cho nàng. Nhưng hắn cũng sẽ không đi tìm người khác để giải. Cho nên, hai người ở một chỗ cùng chờ chết thôi." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt biết rõ Vân Mộ Hàn có đôi khi rất đầu gỗ, không nghĩ tới Vân Mộ Hàn lại đầu gỗ như vậy, hoặc là hắn không thích công chúa, tình nguyện chết cũng không chịu giải sao? Nàng không thể không bội phục ca ca này rồi, lại hỏi: "Sau đó thì sao? Người đều chết hết?"

"Ta chờ trong chốc lát, thấy Vân thế tử quyết tâm kiên định, thật sự chờ chết. Rơi vào đường cùng, nên đã đem hai viên Thiên Sơn tuyết liên còn lại cho bọn hắn. Thiên Sơn tuyết liên có tình hàn, còn Thôi Tình dẫn thì có tính nóng." Dung Cảnh nói.

"Ngươi không phải nói Thôi Tình dẫn không có giải dược sao? Nguyên lai là có giải dược? Thiên Sơn tuyết liên đâu? Cho ta một viên nữa chẳng phải được rồi sao." Tay Vân Thiển Nguyệt đang mềm nhũn đột nhiên đã có khí lực, bắt lấy cánh tay Dung Cảnh, "Nhanh cho ta!"

"Trước khi ta đến Linh Đài tự trong tay chỉ còn lại có ba viên Thiên Sơn tuyết liên, cho ngươi ăn hết một viên, về sau còn thừa hai viên đã cho Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa ăn vào rồi. Mà Thiên Sơn tuyết liên này trăm ngàn năm qua chỉ có hai cây, một cây bị Linh Ẩn đại sư có được, một cây ta có được nhờ cơ duyên. Linh Ẩn đại sư vào mười năm trước đã dùng Thiên Sơn tuyết liên phân ra làm hai phần cứu được Vân thế tử cùng Nam Lương thái tử. Thiên Sơn tuyết liên trong tay của ta đem chế thành dược hoàn, hôm nay hai viên cuối cùng đã dùng hết. Ở đâu còn nữa? Thiên hạ này muốn tìm đều tìm không được rồi. Cho nên, ta nói không có giải dược rồi." Dung Cảnh mặc dù nói một đoạn dài, nhưng giọng nói đều nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức thất vọng, buông tay ra, đối với Dung Cảnh cả giận nói: "Ngươi cứu ca ca ta thôi không được sao? Còn cứu Thanh Uyển công chúa làm cái gì? Để nàng chết đi cho rồi."

"Chỉ cứu được ca ca ngươi, để công chúa chết mà nói..., công chúa được ca ca ngươi chăm sóc, ngươi cho rằng nàng chết, ca ca ngươi rõ ràng có thể cứu nàng lại không cứu thì có thể sống sao? Như vậy ta làm gì lãng phí một viên Tuyết Liên hoàn?" Dung Cảnh hỏi lại.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng thế, tức giận liền tiêu tan, khóc không ra nước mắt. Nàng làm sao lại xui xẻo như vậy. Lại oán giận nói: "Ngày ấy ta lên núi bất quá là chóng mặt say xe ngựa mà thôi, ngươi cho ta ăn Tuyết Liên hoàn trân quý như vậy làm cái gì? Nếu như giữ lại mà nói hiện tại khẳng định có công dụng rồi."

"Trong cơ thể ngươi có hai chủng loại chân khí mạnh mẽ có xu thế xông tới, nếu ngày ấy không có ta cho viên Tuyết Liên hoàn, làm sao hôm nay chân khí có thể dung hợp lẫn nhau? Sợ là ngươi đã sớm bị chân khí xông bạo mà chết rồi. Còn đâu đợi đến lúc hôm nay chứ?" Dung Cảnh khiêu mi.

"Nguyên lai là như vậy, trách không được ta cảm giác hai ngày này ở vùng đan điền có hai luồng khí lưu dung hợp thoải mái nữa nha!" Vân Thiển Nguyệt lập tức như vừa trút giận, rồi oán hận mà nói: "Chẳng lẽ ta thật phải chờ chết sao? Chết tiệt!" Dung Cảnh trầm mặc không nói.

"Ngươi làm sao mà tìm được đến đây?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

"Từ chỗ Thanh Uyển công chúa cứu được Vân thế tử cùng Thanh Uyển công chúa xong, ta lo lắng cho ngươi, nên cũng sang đây xem thử. Nhưng lúc ta tới vẫn muộn một bước, đúng lúc thấy ngươi và Tần tiểu thư, thái tử điện hạ cùng nhau rớt xuống, ta cũng chỉ có thể đi theo thôi." Dung Cảnh nói.

"May mắn là ngươi đến, thay ta gạt bỏ cái đồ quỷ sứ Dạ Thiên Khuynh chán ghét kia." Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh không mở miệng nữa. "Tại sao lâu như thế mà chưa đến đáy? Cái động này sâu như thế chẳng lẽ là động không đáy sao? Như vậy chúng ta rớt xuống còn không phải ngã thành thịt nát à? Được, không cần nghĩ đến sống sót nữa, hiện tại không đợi phát tác, thì cũng ngã chết rồi." Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới nàng cùng Dung Cảnh nói chuyện cả buổi, mà thân mình tựa hồ vẫn còn rơi xuống. Lập tức giận dữ nói.

"Không phải là một mực rơi xuống phía dưới, mà là trên vách đá nghiêng bóng loáng. Chân của ta một mực điểm lấy, ngươi bị ta nắm cả người, không có bị trúng phải mà thôi. Ngươi nghe không được thanh âm, nhìn không thấy trước mắt, tất nhiên cho rằng là đang rơi, kỳ thật không phải." Dung Cảnh tựa hồ cũng thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"A, đoán chừng là không chết được rồi." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Cũng không nhất định. Ở đây tựa hồ có bố trí cơ quan, nếu như không may, chúng ta động vào cơ quan mà nói..., sợ còn không đợi Thôi Tình dẫn của ngươi phát tát cũng bị cơ quan giết chết rồi." Dung Cảnh lắc đầu.

"Thực bi ai!" Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bố trí cơ quan a! Không biết là dạng gì? Nàng đã từng cùng một vị kỳ nhân học qua cách bố trí cơ quan, nghe vậy thì có chút cảm thấy hứng thú. Nhưng không chịu nổi trên người càng ngày càng khó chịu, chỉ phun ra ba chữ, liền cắn chặt răng, không nói lời nào nữa. Dung Cảnh cũng không nói thêm gì nữa. Sau một lúc lâu, Dung Cảnh một lần nữa lên tiếng, "Đến rồi! Coi chừng!"

Vân Thiển Nguyệt miễn cưỡng giữ vững tinh thần. Do trong bóng tối chờ đợi quá dài, cho nên hiện nay nàng có chút thích ứng, thấy rõ tình huống trước mắt rồi, chỉ thấy đúng như Dung Cảnh nói, nàng cùng hắn dừng lại ở một ám đạo với bốn vách tường bóng loáng .Nàng còn không có nhìn kỹ, Dung Cảnh đã mang theo nàng xoay tròn một cái, tựa hồ chân đã dẫm vào cái gì đó, chỉ nghe tạch tạch tạch vài tiếng nổ, một luồng sức mạnh lớn đột nhiên đánh úp lại, trước mắt nàng bị một trận choáng váng, thân thể trong khoảnh khắc đại chuyển 180°. Dung Cảnh nắm cả eo nàng, cánh tay đột nhiên buộc chặc, hai người ôm thành một đoàn , theo một phương hướng của đại lực này đánh bay đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể được Dung Cảnh ôm hướng phía dưới mà lăn đi. Nàng tựa hồ nghe được Dung Cảnh kêu rên một tiếng, chắc là thân thể đụng trúng cái gì đó. Mà nàng lại được hắn ôm vào trong ngực, ngoại trừ lờ mờ chút ít, thì không có đụng phải bất kỳ vật gì. Trong bụng ấm áp, không thể tưởng được cái tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc này vào thời khắc mấu chốt còn rất nam nhân, biết rõ phải bảo hộ nữ nhân.

Ước chừng lăn khoản thời gian một chung trà, lại nghe thấy thanh âm cót két vang lên, tựa hồ là tiếng của một cánh cửa mở ra. Thân thể hai người theo lực quán tính lăn đến bên trong cửa, lăn thêm mấy vòng thì dừng lại.

Đầu óc Vân Thiển Nguyệt vốn hỗn loạn lúc này càng thêm choáng váng. Nàng ở trong ngực Dung Cảnh, cả buổi không có lên tiếng. Dung Cảnh cũng cả buổi không có lên tiếng, sau một lúc lâu mới ấm giọng hỏi, "Ngươi không có sao chứ?"

"Không có sao mới là lạ." Vân Thiển Nguyệt ở trong ngực Cảnh, vừa mở to mắt, chỉ cảm thấy một đám bụi đất từ trong lỗ mũi nàng bốc lên, nàng không khỏi liên tiếp hắt xì mấy cái liền.

"Chúng ta tạm thời an toàn." Dung Cảnh mở miệng nói với Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt thân thể mềm nhũn bám lấy hắn híp mắt dò xét trước mắt, chỉ thấy đập vào mắt là một đại đường ước chừng mười trượng mét vuông, bên trên thượng diện có thờ phụng rất nhiều tượng Phật. Tượng Phật cùng mặt đất với vách tường đều rơi đầy một tầng tro dày đặc, hiển nhiên do thời gian rất lâu không người đến quét dọn. Mà nàng cùng Dung Cảnh đang nằm trên mặt đất trước tượng Phật, trên người lăn đến độ toàn là đất, quanh thân tro bụi cuồn cuộn, nàng bị tro bụi sặc đến khó chịu. Ngoại trừ tượng Phật cùng vách tường bóng loáng tứ phía thì không có vật gì nữa. Nàng nghe được tiếng mở cửa từ đâu chứ? Nàng không khỏi nhíu mày, hỏi Dung Cảnh, "Cái này là địa phương nào? Ngươi biết rõ không?"

"Đại khái là ở dưới Phật đường của Linh Đài tự a!" Dung Cảnh nhìn trước mắt, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, nàng cùng Dung Cảnh tuy trượt rất xa, nhưng đoán chừng cũng lăn không ra khỏi Hương Tuyền sơn. Hiện tại ở đây lại có Phật đường, không cần nghi ngờ gì, hai người vẫn còn ở Linh Đài tự rồi. Bất quá nhìn tro bụi tràn đầy này, tình hình đoán chừng cũng là một Phật đường bị vứt đi. Tro trên mặt đất cùng bên trên tượng Phật không có mười năm tám năm cũng không nhiều đến cỡ này. "Chúng ta từ nơi nào vào?" Vân Thiển Nguyệt nhìn tình hình trước mắt, ngoại trừ tro bụi trên mặt đất bị bọn hắn lăn có dấu vết ra còn lại đều nhìn không ra dấu vết. Nàng đối với Dung Cảnh hỏi.

"Đằng sau tượng Phật." Dung Cảnh nói. Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lúc này cảm giác thân thể nóng đến muốn nổ tung, nàng không muốn mở miệng nữa, cắn răng chịu đựng. Dung Cảnh quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng không bình thường, màu hồng kia như cơn hồng thủy, tựa hồ đem cả người nàng bao phủ, lúc này thân thể của nàng giống như một cái bếp lò, có thể tỏa ra nhiệt độ người ta cảm nhận được, hắn có chút nhíu mày, mím môi nhìn xem nàng.

Vân Thiển Nguyệt hai tay nắm chặt lại, cơ hồ là đem lòng bàn tay đâm rách. Nàng ở kiếp trước không có kết giao với bạn trai, chớ nói chi là cùng nam nhân từng có tiếp xúc thân mật, tiếp xúc lớn nhất cũng không ngoài việc ở trại huấn luyện cùng một đống người chen chút ngủ chung, đều là chiến hữu thâm tình, ở đâu ra tình cảm nam nữ gì? Hôm nay lại bảo nàng dùng một người nam nhân đem làm giải dược thì không được. Cho nên, nàng chỉ có thể dùng ý chí mạnh mẽ mà nàng được huấn luyện hơn hai mươi năm ra sức chống cự thôi. Nếu như có thể chống cự qua được thì nàng có lợi, sau khi ra ngoài nàng nhất định phải tra ra ai hại nàng, sẽ làm cho người nọ sống không bằng chết. Nếu như không qua, chỉ có thể nói kẻ hại nàng đã có lợi, báo thù cái gì thì cũng đừng nói nữa.

Nghĩ đến chỗ này, nàng nhắm mắt lại, nói với Dung Cảnh: "Ngươi đi xa một chút được không?"

Dung Cảnh bất động, chỉ là nhìn xem nàng.

"Ngươi có biết ngươi bây giờ tương đương với một cây Thiên Sơn tuyết liên, hoặc là một bàn cá nướng phù dung, khiến ta như hổ đói muốn ăn hay không? Chờ ta chịu không được bổ nhào vào ngươi, ngươi đừng hối hận." Vân Thiển Nguyệt cơ hồ là cắn răng nói ra một câu.

"Ừ!" Dung Cảnh lên tiếng, nhẹ như ruồi muỗi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.

Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể ép buộc chính mình cách hắn xa một chút, không biết làm sao vừa bước được hai bước đã di chuyển không nổi một bước nữa. Nàng chỉ có thể gắt gao bấm chặt lấy lòng bàn tay, muốn để cho cơn đau đẩy lùi ý nghĩ hỗn loạn.

"Bắt lấy nó, coi chừng tay bị ngươi bấm rách." Dung Cảnh hướng trong tay Vân Thiển Nguyệt đút hai khối khăn tay, không thấy hắn dùng sức như thế nào, nắm tay Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng buông lỏng ra, hắn nhìn thoáng qua nơi bị nàng nắm, nhìn thoáng qua vài tia vết đỏ trong lòng bàn tay, đem khăn tay nhét vào trong tay nàng, mỗi tay một khối. Vân Thiển Nguyệt nắm chặt khăn tay, nhưng trong nội tâm vẫn đang nhịn không được mà lưu luyến đụng chạm vừa mới rồi của Dung Cảnh, xúc giác mát lạnh truyền đến tim nàng, một kích như thế khiến tim nàng nổi lên sóng to gió lớn. Khiến nàng cơ hồ muốn lập tức ném đi khăn tay bắt lấy tay của hắn. Nên lập tức mặc niệm, "Người ở trước mặt ta không phải mỹ nhân, là thần côn, đúng, Linh Ẩn thần côn, ta đối với thần côn không có cảm giác, nhất là lão thần côn..."

Vừa lẩm bẩm như vậy, lập tức một ít ý niệm bay lên biến mất không thấy, nàng nhẹ thở hắt ra.

Nàng tự nhận là mặc niệm, nhưng thật tình không biết mình đã đọc lên thành tiếng, mặc dù nhỏ, nhưng rất là rõ ràng. Thực tế đã bị Dung Cảnh nghe được rành mạch. Vẻ mặt Dung Cảnh trong nháy mắt cực kỳ đẹp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #langman