Chương 2

Tám năm sau
"Này! Hai thằng bé lại bày trò gì vậy hả? "
Ba cô gái nằm dài trên sofa hưởng thụ làn gió mát thổi ra từ điều hòa, vừa uống nước mát, vừa nói chuyện phiếm.
Cổ Tinh Nhã lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Sở Thiến nhìn về phía phòng ngủ liếc mắt một cái, gương mặt đầy vẻ háo hức chờ mong.
"E hèm! Làm sao cậu lại sinh được hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy hả? Có bí quyết gì thì nói cho tớ biết đi. Sau này nếu có dịp . . . . . . Hắc hắc..!”! Nhìn chỉ muốn ăn thôi ! Sở Thiến mạnh miệng nói.
"Nghe không lọt tai tí nào. Đây cũng không phải động vật mà cậu đòi giống nhé!" Khinh bỉ một tiếng, Liễu Thuần Đình giơ bàn tay lên ngắm nhìn, hài lòng gật gật đầu.
"Ây da. . . . . . chỉ có thể nói là gien tớ tốt thôi. " Cổ Tinh Nhã từ từ nói.
Hai cô gái cùng nhau liếc nhìn tỏ vẻ khinh thường.
"Này! Các cậu có ý gì hả?"
"Chính là ý này." Sở Thiến và Liễu Thuần Đình không lưu tình châm chọc.
Vừa nói xong, ba cô gái gần ba mươi tuổi liền nhảy lên túm gối ôm đánh nhau. Tiếng cười, tiếng hét vang vọng khắp phòng khách.
"Con chào dì Sở, dì Liễu."
Tiếng chào của hai cậu bé giống nhau như đúc vang lên làm ba cô gái giật mình ngưng chiến.
"Tốt, tốt." Vội vàng chỉnh đốn lại trang phục, ba cô gái mới ý thức được mình đã gần ba mươi, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ của mình.

"Tiểu Thanh, tiểu Ngụy các con đến rồi". Khuôn mặt Sở Thiến lộ vẻ thèm thuồng nói. Hay quá, cuối cùng cũng có thể ăn gà rán rồi. "À, đúng rồi, lần trước các con nói muốn ăn gà rán, dì có mang đến đây, để dì lấy cho các con ăn nhé.
"Cám ơn dì Sở." Hai cậu bé đồng thanh nói.
Trời ơi! Hai đứa nhỏ này là thiên sứ sao!? Khuôn mặt thiên thần, nụ cười sáng lạng làm ai cũng yêu mến.
Sở Thiến chìm đắm trong nụ cười của hai cậu bé. Vẻ mặt mê đắm, nụ cười yêu thương.
"Ai nha . . . . . . Cổ Tinh Nhã, cậu phải trông coi chúng cẩn thận nhé. Nếu không, ngày nào đó tớ không nhịn được sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung nha!"
Cổ Tinh Nhã cùng Liễu Thuần Đình nhìn cô gái bên cạnh cười ngây ngô, không khỏi trao đổi ánh mắt: "Hiểu rõ".
Sau khi ăn xong bữa tối, Liễu Thuần Đình cùng Cổ Tinh Nhã vào thư phòng nói chuyện. Để lại Sở Thiến cùng hai cậu bé ngồi ở phòng khách xem tivi.
Vào đến thư phòng, Liễu Thuần Đình lập tức thay đổi thái độ. Cô nghiêm túc nhìn Cổ Tinh Nhã từ đầu đến chân.
"Tinh Nhã, cậu có biết lai lịch của ba tiểu Thanh cùng tiểu Ngụy không?"
Cổ Tinh Nhã sửng sốt, có chút bối rối: "Ừ. . . . đại khái chưa nắm rõ!"
Cũng đã tám năm không gặp! Có tám năm không gặp thôi? ."Sao vậy, sao tự dưng cậu lại hỏi đến chuyện này? " Trong lòng Cổ Tinh Nhã chợt có dự cảm xấu

"Mình gặp anh ta rồi!"
Một câu nói như tiếng sấm giữa trời quang. Nó đập tan sự tĩnh lặng trong lòng cô mấy năm nay.
Anh. . . . . .Sao anh ta lại xuất hiện. Nghi vấn làm cho lòng cô hỗn loạn, làm cho ý thức tự vệ trong cô trỗi dậy. Nhưng ngay lập tức cô cũng nghĩ đến vấn đề khác, Liễu Thuần Đình sao lại biết anh ta? Cô chưa từng nói với họ mà.

"Cậu . . . . . . Làm sao khẳng định đấy là anh ấy",
"Bởi vì, anh ta và tiểu Thanh tiểu Ngụy giống nhau như đúc. Chỉ là mặt anh ta to hơn thôi." Liễu Thuần Đình trả lời vấn đề Cổ Tinh Nhã đang nghi vấn.
Nhất thời, hai người lâm vào trầm mặc.
Anh ta trở về rồi! Cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta. Thế nhưng anh lại xuất hiện rồi.
Trong lòng cô thầm lo lắng. Bình thường cô ăn nói rất sắc bén, lúc này nửa câu cô cũng không rặng nổi.
Sau một hồi im lặng, Cổ Tinh Nhã mới ngập ngừng lên tiếng : "Anh ta. . . . . . khỏe không ? "
Liễu Thuần Đình nhíu mày, nhìn Cổ Tinh Nhã lắc đầu, cự tuyệt trả lời câu hỏi của cô.
"Tốt hơn cậu đừng hỏi được không, cậu chẳng phải không muốn biết bất cứ điều gì về anh ta sao? "
"Mình. . . . . ." Cô nói không ra lời!
"Tinh Nhã , cậu chính là như vậy, đối với chuyện tình cảm cậu rất trì độn. Rõ ràng thích anh ta vậy mà vẫn không biết chính mình muốn gì. "
"Cậu ngẫm lại xem, mặc dù thời gian đó, cậu là bởi vì anh ta bị hạ dược mới cùng anh ta lên giường. Nhưng nếu cậu không muốn, không nhiệt tình ân ái cùng anh ta, liệu cậu có sinh con cho anh ta hay không. Cậu thừa nhận đi! Kỳ thật cậu đã sớm yêu anh ta. Từ tám năm trước, ngày đó gặp anh ta cậu đã yêu anh ta rồi. Nếu không cậu sẽ không cố chấp giữ lại đứa bé.
"Chúng ta không có cuộc sống giống người bình thường. Sống nay, không biết ngày mai. Chúng ta có cùng điểm chung là không thể có nhiều ràng buộc. Điều này cậu biết rất rõ, dù cô đơn chúng ta cũng không dám tìm người làm bạn, nhưng cậu lại sinh con cho anh ta. Tự mình để ra yếu điểm lớn nhất của mình. Cậu có thể nói cậu không yêu anh ta, không có cảm giác với anh ta sao?"
Lời nói của Liễu Thuần Đình giống như lời buộc tội Cổ Tinh Nhã, làm cô cảm thấy mịt mờ.
Cô đã sớm yêu anh ta sao?
Cho dù chỉ là tình một đêm, cho dù anh ta không biết tên cô, cô vẫn yêu anh ta sao?. "Mình. . . . . ." Cô mấp máy môi, không nói ra lời.

Hôm nay mục đích của mình đến để cho cậu biết, Trọng Suất Ngụy trở về Đài Loan lần này với thân phận là tổng tài của NUS. Tớ là một trong mấy thư ký lo việc." Liễu Thuần Đình từ từ nói tiếp: "Tớ có xem lịch trình công tác biết mấy ngày sắp tới anh ta sẽ đi bàn việc hợp tác".
"Cậu có tham gia dự án này?"
Rất nhanh Cổ Tinh Nhã khôi phục tinh thần: "Ừ, dự án này liên quan vấn đề tài chính, vẫn chưa khởi động được. Nhưng mà. . . . . ."
"Anh ta về để lo dự án này, hơn nữa còn muốn mình tham gia là sao"? Cổ Tinh Nhã nhíu mày không hiểu?
"Đúng vậy. Trước đây dự án này được giao cho cấp dưới phụ trách. Bây giờ anh ta muốn tự mình kiểm tra, sau đó mới quyết định hoạt động"
"Vì vậy. . . . . ." Cô nhìn phía bạn tốt, biết Liễu Thuần Đình vẫn chưa nói xong.
"Anh ta đã hẹn gặp phía đối tác, nhưng anh ta yêu cầu phải là người phụ trách dự án chứ không phải là người đại diện."
"Vì sao?"
"Dù sao dự án này tiền đầu tư quá lớn. Đại khái anh ta muốn cùng người phụ trách dự án xác nhận lại một lần cuối mà không phải qua báo cáo".
"Mình biết rồi, mình sẽ tham dự ". Cổ Tinh Nhã lạnh lùng nói.
"Cậu tham dự sao"? Liễu Thuần Đình nghi vấn.
"Ừm! Dù sao mình cũng là người phụ trách dự án. Mình không thể vì việc riêng làm ảnh hưởng đến việc chung được. Hơn nữa cậu nói đúng, mình phải xác định mình có thật sự yêu anh ta hay không”. Cổ Tinh Nhã cười khổ.
"Cậu quyết định là được rồi, hi vọng có kết quả tốt." Liễu Thuần Đình vỗ vỗ lưng cô động viên.
Hai người nhìn nhau, thấy được đồng cảm cùng tín nhiệm.
Dựa vào cửa sổ sát đất, mái tóc đen bóng bồng bềnh, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm làm lộ ra bộ ngực khỏe khoắn. Cả người Trọng Suất Ngụy phát ra khí thế mạnh mẽ nhưng cũng rất gợi cảm.

Bỗng nhiên, một vòng tay trắng noãn từ phía sau vòng lên ôm chặt lấy thắt lưng anh ta.
"Sao anh lại đứng ở đây?" Lộc Na yêu kiều dựa vào lưng anh ta. Tay nhỏ vuốt ve vùng ngực rắn chắc gợi tình.
"Ha ha. . . . . . Hoàn nếu không cú sao?" Trọng Suất Ngụy cũng không ngăn cản cô, ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Lộc Na không ngừng dùng hai bầu ngực mềm mại cọ xát vào lưng anh ta, ý đồ gợi lên dục vọng trong long anh ta. Tay nhỏ bé cũng mò mẫm vào trong khăn tắm thăm dò. . . . . . . .
Gầm nhẹ một tiếng, Trọng Suất Ngụy giật phăng khăn tắm, giải phóng cho cự long nóng bỏng đang ngẩng cao đầu. Anh ta kéo Lộc Na đến trước người, động thân một cái, liền đưa cự long vào miệng Lộc Na, buộc cô chiều chuộng nó.
Sau một lúc ép buộc Lộc Na không chút lưu tình, Trọng Suất Ngụy thô lỗ kéo Lộc Na mềm nhũn đứng lên, áp mặt vào cửa sổ sát đất, từ phía sau động thân một cái đâm thẳng vào trong vùng đất bí ẩn của cô.
"Ưm! . . . A... " Lộc Na nhất thời không kịp thích ứng với cự long to lớn thô bạo xâm nhập, không khỏi bị đau kêu lên. Nhưng chỉ vài lần ra vào, dần dần cảm nhận được một trận tê dại khoái cảm.
"Ha ha! Không phải là rất muốn sao, tôi thỏa mãn cô!" Giọng cười chế nhạo nhìn người đàn bà phóng đãng dưới thân mình, động tác ra vào càng thêm thô bạo.
"Ư. . . . . ưm. . . . ." Trọng Suất Ngụy vẫn ra vào không chút lưu tình. Lộc Na chỉ có thể không ngừng rên rỉ: "Ngụy. . . . . . đừng. . . . . . Em không chịu được . . . . . ."
"Thế nào? Mới như vậy đã không chịu được? Còn chưa xong mà!" Trọng Suất Ngụy nhếch môi cười tà ác, ngay lúc Lộc Na tưởng kết thúc thì lại bắt đầu một trận cuồng phong hoán vũ mới. Cự long to lớn ra vào mạnh bạo không. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, chà xát, nhào nhặn đôi nhũ hoa của cô ta theo đủ hình dạng.
"A! Đừng. . . . . . Không. . . . . ." Lệ Na chìm trong khoái cảm và đau đớn. Hai mắt mờ mịt hơi nước, trầm luân trong khoái cảm như thủy triều dâng.
Ngay lúc Lệ Na gần lên đỉnh, Trọng Suất Ngụy nhanh chóng rút cự long ra. Trong tiếng thở dốc của hai người, bắn lên lưng Lộc Na.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trọng Suất Ngụy để mặc Lộc Na nằm co quắp trên nền nhà, đứng dậy mặc quần áo, không nói tiếng nào đi thẳng ra cửa.
"Ngụy. . . . . . Hôm nay anh có thể ở lại qua đêm không? "
Trọng Suất Ngụy lạnh lùng quay đầu, liếc cô một cái lạnh lùng nói: "Xem ra, cô cũng không phải là người thông minh nhỉ. Cô vọng tưởng ở bên tôi sao. Cô muốn gì cứ nói tôi sẽ cho cô, chỉ có tình yêu là không được."

Cô xoay mình, trong lòng rét run. Người đàn ông này quá đáng sợ. Nhưng vì tương lai vinh hoa phú quý của mình, cô vẫn phải cố lấy hết dũng khí nói: "Không, em, em thật sự yêu anh mà! . . . . . ."
Còn chưa nói hết lời đã bị thanh âm lạnh lùng của anh chặn lại: "Lệ Na, cô thật sự làm tôi thất vọng. Cô biết tôi chỉ cần giải tỏa sinh lý. Ngoài ra không có ý gì khác. Không nghĩ đến cô lại nói yêu tôi".
"Không, Ngụy, em nói thật mà. Em thật sự yêu anh. Hơn nữa chuyện hoan ái chúng ta cũng rất hợp nhau mà."
"Ha . . . . ha. . . . ha. . . . . ! Cô lại si tâm vọng tưởng rồi !".Anh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống: "Với tôi mà nói, bất quá cô chỉ là cave mà thôi. Cô ngủ với tôi vì không chịu nổi ham muốn dầy vò”
"Trọng Suất Ngụy, anh——" Sắc mặt Lộc Na nhất thời trắng xanh.
Trọng Suất Ngụy hừ một tiếng, không quay đầu đi thẳng ra cửa. Để lại Lộc Na phẫn hận nằm trên nền nhà chửi rủa.
Thánh An học viên. Cổ Tinh Nhã ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cậu bé đang đứng rụt rè không nói lời nào. Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình vội vàng kéo chúng vào lòng che chở. Không khí trầm mặc, hai cô cũng chỉ dám đứng ở một bên không dám lên tiếng.
"Các con giải thích lý do tại sao lại làm vậy cho mẹ biết." Ngữ khí Cổ Tinh Nhã lạnh băng đến cực điểm.
Hai anh em vẫn cúi thấp đầu không nói, gương mặt lộ nét quật cường.
"Cổ Ngư Ngụy, con nói. " Cô quay đầu nhìn một cậu bé nói. Cậu bé vẫn cắn môi không nói lời nào.
. . . . . . Cổ Tinh Nhã gọi thẳng tên bọn chúng. Xem ra lần này cô rất tức giận. Sở Thiến âm thầm lo lắng.
Thấy cậu bé không trả lời, cô lại quay sang cậu bé bên kia: "Cổ Thanh Dương, con thì sao? "
Vẫn không thấy hai cậu bé trả lời, Cổ Tinh Nhã nhíu mày, rút điện thoại ra gọi.
"Alô! Tôi tìm Hồng hiệu trưởng! Tôi là Cổ Tinh Nhã. . . . . . Cô cứ nói vậy là được . . . . . . Vâng, cảm ơn!"
Cất điện thoại vào túi, không nhìn đến hai cậu bé, xoay người đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.

"Thôi nào, Tinh Nhã, cậu không cần làm như vậy, có gì từ từ nói. Bọn chúng vẫn còn nhỏ mà". Sở Thiến đi theo Cổ Tinh Nhã lo lắng.
"Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Cười chúng con là. . . . . . nói chúng con là không có ba. . . . ." Hai anh em hốc mắt phiếm hồng, cuối cùng uất ức mà nói lại.
Cổ Tinh Nhã dừng bước chân, chậm rãi xoay người: "Cái gì?"
"Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng nói . Chúng con không có ba . . . . . . Hơn nữa còn nói mẹ . . . . . ." Hai cậu bé không nói được nữa, òa lên khóc.
"Cái gì, thật là quá đáng! Là ai nói? Thật sự là không có giáo dục!" Sở Thiến không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
"Nói cho dì Liễu biết, là ai nói ?" Liễu Thuần Đình cười nhẹ, ôn nhu hỏi. Khi có được đáp án, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc. Cô muốn bon chúng phải trả giá vì câu nói kia.
"Sở Thiến, cậu đưa bọn chúng về nhà trước đi." Nhìn hai con khóc đến sưng cả mắt, trong lòng Cổ Tinh Nhã co rút đau đớn. Cô muốn Sở Thiến đưa chúng về nhà nghỉ ngơi trước.
"Mẹ. . . . . ." Hai anh em cùng nhìn mẹ sợ hãi.
Nhẹ giọng, Cổ Tinh Nhã đi đến trước mặt hai con, ngồi xuống: "Trước tiên hai con cùng dì Sở về nhà nghỉ ngơi. Mọi chuyện, mẹ thay hai con đòi lại công bằng".
"Dạ!" Hai cậu bé lấy cười thay khóc, gật đầu đồng ý.
"Nhờ cậu rồi!" Ánh mắt cô nhìn hai con trai đầy yêu thương.
"Mình biết rồi!" Sở Thiến thận trọng nói.
Chờ Sở Thiến đưa hai con đi khỏi, Cổ Tinh Nhã lập tức khôi phục khuôn mặt hờ hững, ánh mắt trở lên rét lạnh.
"Thuần Đình, tìm xem kẻ nào có liên quan."
Liễu Thuần Đình trở lại vẻ nghiêm túc hàng ngày. Rất nhanh lấy máy tính ra tìm thông tin.
"Có xí nghiệp lớn thứ ba Thường Thanh , tập đoàn Húc Quang, còn có Đổng Sự Trưởng cùng phó Đổng Sự Trưởng xí nghiệp Tổng Giác ."
"Ba nơi này chúng ta nắm bao nhiêu cổ phần?"
"Thường thanh 32%, Húc Quang 29%,Tổng Giác 43%."
Suy nghĩ một lúc, Cổ Tinh Nhã rất nhanh quyết định: "Thuần Đình, tiếp tục mua cổ phần của Thường Thanh. Bên Tổng Giác cậu thông báo mở hội nghị cổ đông. Mình muốn hai lão già đó từ chức."
"Còn tập đoàn Húc Quang . . . . . ."
'"Bên kia mình tự đi đàm phán. Mình nghĩ, Phong Ấn Đường đã sớm muốn có nó rồi!"
Hừ! Chỉ có thể trách bọn chúng có mắt như mù, dám trêu chọc con cô. Đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.
"Ừ! Tớ biết rồi!" Liễu Thuần Đình trả lời.
Đột nhiên, chuông điện thoại kêu lên làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ.
"Alô, là tôi đây." Cổ Tinh Nhã nhanh chóng trả lời.
"Quang tiểu thư. . . . . . Xin hỏi có vấn đề gì sao?" Đầu dây bên kia, Hồng hiệu trưởng vội vàng hỏi. Chỉ sợ mình có lỗi gì mà không biết.
"Hồng hiệu trưởng, tôi dự tính sẽ ngừng đầu tư vào trường các ông. Dù sao các người dạy dỗ học sinh không ra sao cả, lại luôn tự mình nói tốt cho mình."
Cô lạnh lùng nói làm Hồng hiệu trường sợ xanh mặt.
"Không không không. . . . . . Thế nào lại vậy. Chúng tôi vẫn luôn dạy dỗ học sinh rất tốt mà.”
"Là sao? Chẳng nhẽ con trai tôi nói dối?" Thanh âm của cô lạnh băng làm Hồng hiệu trưởng sợ hãi thiếu điều quỳ xuống đất xin tha tội.
"Không không không. . . . . . Cũng không phải. . . . . ."
Trời ạ! Sao chuyện lại xẩy ra thế này! Hồng hiệu trường trong lòng không ngừng khóc thét.
"Tôi nghĩ, nơi này không thích hợp để dậy dỗ con trai tôi. Ngày mai tôi sẽ đến chuyển trường cho chúng”.
Cổ Tinh Nhã nói xong, không cần nghe giải thích liền tắt máy.
Bên này Hồng hiệu trưởng khóc không ra tiếng nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng kêu gào "Nữ Tu La"
Tập đoàn Húc Quang.
Trong phòng làm việc, tuấn nam mỹ nữ ngồi bàn công việc làm mọi người bên ngoài tò mò không biết có việc gì. Bởi vì họ là hai nhân vật nổi tiếng trên thương trường. Tuấn nam là tổng tài còn mỹ nữ nổi danh với biệt hiệu “ Nữ Tu La”.
Ngoài công việc ra thì tuyệt đối không có việc gì khiến họ nói chuyện với nhau.
Ngẫm lại, ai có thế xem hai khối băng đánh vào nhau mà tóe lửa được!
Đương nhiên không có! Xem thư ký kia bưng trà vào cũng phải lấy hết dũng khí. Chỉ biết rằng người ngồi trong căn phòng đó không thể chọc vào.
Ngay từ ngoài cửa mọi người đã cảm thấy rét run. Cái lạnh không phải từ không khí bên ngoài mà là từ khí thế của hai người đang ngồi trong phòng truyền ra. Cổ Tinh Nhã cùng Phong Ấn Đường cũng bước đầu đạt được thỏa hiệp
"Ha ha! Cổ tiểu thư, lần này cô hợp tác, không phải vì chuyện khác chứ?" Phong Ấn Đường ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi có thể mạo muội biết chứ?"
"Biết là mạo muội, anh cũng không chắc có câu trả lời?” Cổ Tinh Nhã bưng tách cà phê lên uống, không trả lời vấn đề cũng không cự tuyệt.
"Tôi cũng không mong chờ." Hắn nhíu mày, "Nhưng phải có lý do cô mới giúp tôi sử lý nội bộ chứ?"
Lão hồ ly, mình đã giúp anh ta lại còn hỏi lý do! Quên đi! Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta vậy! "Chỉ có thể nói, bọn chúng động đến con tôi. Đây chỉ là báo thù nho nhỏ mà thôi. Chỉ trách bọn chúng không biết dạy dỗ con mình!" Buông tách cà phê trên tay, Cổ Tinh Nhã bình tĩnh nói.
"Đúng như cô nói, đây chỉ là trả thù nho nhỏ thôi sao?" Hắn thản nhiên cười cười, trong mắt lóe sáng.
Kỳ thật, dù mục đích của cô là gì thì cũng phải ăn mừng sự hợp tác này. Nếu không, hiện tại anh cũng không cùng cô ở đây nhàn nhã uống cà phê, mà là phải cẩn thận đề phòng ngày nào đó công ty bị làm suy sụp rồi.
Cổ Tinh Nhã -- Nữ Tu La danh hiệu cũng không phải là trầm trồ khen ngợi, Ai cũng biết cô quả quyết thông minh, tác phong nhanh nhẹn, giao thiệp rất rộng. Cô ở trên thương trường vẫn là nữ cường nhân. Mặc dù trước mắt cô đã không chịu ngồi tại công ty, mà làm một lao động bình thường nhưng mọi người vẫn tôn trọng cô, ít có người dám đi xúc phạm cô.
Mà cái danh hiệu Nữ Tu La, là vì cô có dính líu đến giới hắc đạo. Thậm chí còn có lời đồn cô là thủ lãnh một bang phái nổi danh. Dù hết thảy chỉ là lời đồn, nhưng hiện ở. . . . . . Anh không thể hoài nghi truyền thuyết là thật rồi.
Dù sao, lúc bàn công việc, thỉnh thoảng cô lộ ra chút ngoan độc. Làm anh không khỏi bi ai cho bọn người kia. Ai không chọc, lại đi chọc vào cô! Ngay tại lúc anh hãy còn trầm tư thì cô đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Phong tổng tài, việc này phiền anh rồi."
"Không đâu! Đây cũng là việc tôi muốn mà."
"Vậy sao. Dù thế nào, lần sau gặp lại chúng ta cùng nhau ăn cơm". Cô thành tâm đưa ra lời mời.
"Cung kính không bằng phụng mệnh rồi."
Kéo cánh cửa mở ra, Mọi người bên ngoài không khỏi giật mình nhìn chằm chằm hai người đang bước ra. Họ vừa đi vừa cười nói.
Đợi cho cánh cửa phòng làm việc đóng lại, mọi ánh mắt vẫn nhìn bất động.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới rồi . . . . . . Tổng tài đang cười, " Viên Công Giáp nuốt nước miếng nói.
Chấn kinh không thôi!
"Đại khái. . . . . . Là quá mệt mỏi rồi ! Ha ha. . . . . ."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Bằng không sao lại nhìn thấy ảo ảnh? Ha ha. . . . . ."
Vừa rồi phòng làm việc bị lãnh khí làm cho ngưng trệ, giờ đây vì bị ảo giác mà nhiệt độ lại tăng vùn vụt. . . . . . .
Trời ạ! Cô sao lại lâm vào tình cảnh này?
Cổ Tinh Nhã xúc động nhìn những ánh mắt say mê. Trong lòng chỉ mong nhanh ra khỏi đây.
Suy nghĩ hồi tưởng cho tới sáng hôm nay, cô có hội nghị với bên NUS! Sáng sớm phải điều chỉnh tâm tình cho thật tốt, hi vọng mình có thể bảo trì hình tượng cùng tâm lý đi đối mặt với anh.
Nhưng mọi cố gắng của cô đều biến mất khi cô nhìn thấy anh.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám. Mái tóc đen bóng chỉnh tề ôm gọn ràng sau đầu, trên khuôn mặt thủy chung vẫn là nụ cười lạnh lùng.
Mà anh không biết đang nghĩ gì cứ nhìn cô, trong khi cô trả lời mọi thắc mắc của bên đối tác. Làm cô rất khẩn trương. May mà không phạm phải lỗi gì.
Thật vất vả hội nghị mới kết thúc. Đúng lúc cô tính kết thúc hội nghị để về thì anh lại lên tiếng mời bên cô ở lại dự tiệc chúc mừng hội nghị thành công. Mà buổi tiệc lại tổ chức tại quán bar của anh. Quá ba tuần rượu, cục diện liền biến thành thế này này .
Anh lo cho bọn cô đi đêm không an toàn nên giữ mọi người ở lại qua đêm. Cô thật không an tâm. Nhất là với anh.
Giống như tám năm trước, Cổ Tinh Nhã gặp anh khi anh bị hạ dược và hai người phát sinh tình một đêm. Cô không ngừng tự an ủi mình, đây chẳng qua là nghĩa vụ anh tiếp đãi đối tác. Ngoài ra không có nguyên nhân gì khác.
Trước khi hội nghị tiến hành, Trọng Suất Ngụy có tìm hiểu qua về người phụ trách dự án. Cổ Tinh Nhã, hai mươi chin tuổi, trước mắt là người phụ trách phòng kế hoạch. Với công ty Dư Gia có quan hệ hợp tác, mặt khác, trên tay cô tựa hồ kiềm giữ không ít công ty, công ty cổ phần, đến nỗi nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu cũng không thể biết hết.
Điều anh cảm thấy hứng thú là, sinh hoạt của cô thủy chung không có đàn ông tham gia. Tuy đã là bà mẹ hai con nhưng cô không dựa vào đàn ông để sống. Cô là thánh nữ sao, nghĩ đến đây, anh không khỏi bật cười ra tiếng.
Mà ở trong hội nghị , cô bình tĩnh lý giải tất cả nội dung dự án, trả lời hết mọi vấn đề đưa ra. Nhưng là. . . . . .Cô trước sau như một không thèm nhìn đến anh. Trả lời tất cả các câu hỏi của anh một cách lãnh đạm.
Thật thú vị! Chưa có người con gái nào đối với anh như vậy.
Nhìn thấy cô có ý dời đi, anh liền nói mở tiệc để mừng cho việc hợp tác thành công. Cô không thể từ chối đành phải tham dự. Trong buổi tiệc anh liên tục chuốc rượu cô, lại giật mình phát hiện cô không hề say mà anh mới là người say trước. Nhìn anh nằm gục trên bàn, cô không đành lòng đành phải đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.
Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, cô vội vàng quay lưng dời đi. Mắt nhìn thấy cô sắp dời đi, anh vội lên tiếng.

Đừng quên vote và cmt cho mình nha!! Thank you😘......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top