Chương 46: Bổn tọa tỉnh rồi

Khi tỉnh lại, Mặc Nhiên phát hiện mình đang ở trong kho thần võ.

Hắn có vẻ đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt lại phát hiện, thời gian vẫn chưa trôi qua lâu lắm, thậm chí gần như chỉ là một cái chớp mắt.

Không biết có phải vì pháp thuật phá vỡ thành công hay không, khi hắn tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên đất, nhưng toàn thân không bị thương tới một sợi tóc. Miệng vết thương dữ tợn kia, máu đầm đìa, thế mà như một hồi ác mộng, cũng không để lại dấu vết trên người hắn.

Mặc Nhiên không khỏi vừa mừng vừa sợ, lại nhìn Sư Muội, y cũng không biết hôn mê từ bao giờ, nhưng cũng không bị tổn hại chút nào.

Chẳng lẽ sau khi thông qua thí luyện của Câu Trần Thượng Cung, Câu Trần chẳng những thu hồi ảo cảnh, còn chữa hết lại vết thương phải chịu trong ảo cảnh cho họ?

......

Tuy rằng nghĩ cẩn thận, Câu Trần Thượng Cung cũng không phải muốn hại người, nhưng thật ra vậy mới phù hợp với ước nguyện ban đầu, nhưng Mặc Nhiên cảm thấy không chân thật, thậm chí cảm thấy mình vừa sống sót sau tai nạn.

Trong bốn người, hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.

Sau đó là Sư Muội, thấy Sư Muội thong thả nâng mi lên, Mặc Nhiên quá đỗi vui mừng, liên tục nói: "Sư Muội! Chúng ta không sao! Không sao cả! Huynh mau nhìn ta đi!"

Trong mắt Sư Muội đầu tiên hiện một tia hoảng hốt, sau đó mới dần dần thanh tỉnh, y bỗng mở to hai mắt: "A Nhiên?! Đệ——"

Lời còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên ôm chặt lấy.

Sư Muội không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn ôn hòa vỗ vỗ bờ vai hắn: "Đệ sao thế..."

"Thực xin lỗi, ta hại huynh chịu ấm ức lớn như vậy."

Sư Muội mờ mịt nói: "Kỳ thật cũng chẳng là gì, ta chỉ mơ một giấc mà thôi."

Mặc Nhiên nói: "Nhưng đau cũng là thật mà!"

Sư Muội: "... Cái gì đau là thật?"

Đang lúc này, Tiết Mông cũng tỉnh, không biết cậu mơ thấy gì, lớn tiếng gào: "Tên điên to gan! Thế mà dám coi thường ta!" Vừa bật dậy.

Sư Muội thấy cậu tỉnh, tới cạnh nói: "Thiếu chủ."

"A... Sao lại là huynh? Huynh sao rồi?" Tiết Mông cho rằng mình vẫn còn đang mơ.

Mặc Nhiên tâm tình rất tốt, thần sắc đối với Tiết Mông cũng hết sức nhu hòa, cười kể lại chuyện với cậu, Tiết Mông lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn lại.

"Hóa ra là mơ... Ta còn tưởng rằng..."

Tiết Mông vì che dấu sự xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phát hiện Sở Vãn Ninh luôn luôn lợi hại nhất vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại, không khỏi rất khiếp sợ.

"Sao sư tôn vẫn còn chưa tỉnh?"

Bọn họ tới gần, xem miệng vết thương của Sở Vãn Ninh. Vì Sở Vãn Ninh trước khi ảo cảnh mở ra đã bị thương, dựa theo thiết kế của Câu Trần Thượng Cung, chỉ có thể phục hồi vết thương trong ảo cảnh, nên bả vai Sở Vãn Ninh vẫn thấm ra đầy máu, nhìn mà ghê người.

Mặc Nhiên thở dài, nói: "Chờ thêm lát nữa xem."

Qua khoảng tầm một nén hương, Sở Vãn Ninh rốt cuộc mới tỉnh dậy.

Y chậm rãi mở đôi mắt phượng ra, ánh mắt lúc tỉnh tuy không hề lạnh lùng, nhưng lại phủ một lớp tuyết trắng xóa. Thật lâu sau, y mới chuyển tròng mắt, ánh mắt dừng lại trên người Mặc Nhiên.

Nhưng y tựa hồ cũng như Tiết Mông, trong nháy mắt vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, y nhìn Mặc Nhiên, chậm rãi vươn tay, giọng nghẹn lại: "Ngươi..."

Mặc Nhiên nói: "Sư tôn."

Nghe thấy hắn gọi mình, tay Sở Vãn Ninh bỗng ngừng giữa không trung, trên gương mặt tái nhợt tựa như có một tia huyết sắc, đôi mắt cũng bỗng nhiên sáng ngời lên: "Ừ..."

"Sư tôn!!"

Tiết Mông nhào tới, đẩy Mặc Nhiên sang một bên, cầm lấy tay Sở Vãn Ninh: "Người sao rồi? Có ổn hơn không? Sao sư tôn người lâu tỉnh như vậy, ta lo muốn chết."

Sở Vãn Ninh thấy Tiết Mông, hơi giật mình, sau đó ánh mắt dần tản ra sương lạnh. Lại nhìn kỹ Mặc Nhiên, thấy đối phương tuy nhìn mình, nhưng nắm chặt tay Sư Muội, không hề buông ra.

"..."

Sở Vãn Ninh hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt cũng lạnh xuống. Sau đó tựa như cá trong hồ nước cạn, rốt cuộc chết hẳn.

Sư Muội quan tâm nói: "Sư tôn, người khỏe không? Vai, có đau không?"

Sở Vãn Ninh bình thản nói: "Ta không sao, không đau."

Y nhờ Tiết Mông đỡ, chậm rãi đứng dậy. Mặc Nhiên có giây lát buồn bực, Sở Vãn Ninh bị thương ở vai, sao đứng dậy lại bước đi chệnh choạng, tựa như chân bị thương thế?

Mặc Nhiên cho rằng Sở Vãn Ninh không biết chuyện xảy ra trong ảo cảnh, kể lại ngắn gọn một lần.

Sư Muội vừa nghe đã thấy không đúng, lúc này nghe lại, càng cảm thấy kỳ quái, nhịn không được nói: "A Nhiên, đệ bảo ta cứu đệ?"

"Đúng vậy."

Sư Muội yên lặng chốc lát, chậm rãi nói: "Nhưng ta... Lúc nãy, luôn nằm mơ, cũng không hề tỉnh lại."

Mặc Nhiên giật mình, nhưng ngay sau đó cười nói: "Huynh đừng giỡn mà."

Sư Muội nói: "Ta không giỡn, ta mơ thấy... Ta mơ thấy cha mẹ ta, họ đều còn sống. Giấc mộng kia quá chân thật, ta như thể... Như thể không đủ nhẫn tâm vứt bỏ họ, ta thật sự——"

Lời y còn chưa dứt, đã nghe Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Chuyện này cũng không có gì lạ. Có lẽ ảo cảnh Câu Trần đã xóa ký ức của ngươi rồi. Tóm lại, ta và Tiết Mông đều không cứu hắn, hắn nói là ngươi cứu, chính là ngươi cứu."

Sư Muội: "..."

"Nếu không thì sao, chẳng lẽ Câu Trần còn có cách, hoán đổi tâm linh của người khác à?" Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói.

Y cũng không muốn làm hỉ phục cho người khác, y vốn cũng muốn nói cho Mặc Nhiên biết chân tướng, vốn cũng hy vọng Mặc Nhiên có thể cảm thấy được, có thể hiểu người trong ảo cảnh không phải Sư Muội, mà là mình đổi linh hồn với Sư Muội.

Nhưng mà Mặc Nhiên đã thông báo với Sư Muội, với Sở Vãn Ninh mà nói, thật sự quá mức không chịu nổi.

Khi tỉnh lại, thấy đôi mắt đen của Mặc Nhiên tỏa sáng. Có một khắc như vậy, Sở Vãn Ninh cảm thấy, có lẽ trong lòng Mặc Nhiên, cũng để ý mình chút ít như vậy.

Hèn mọn chờ mong như vậy, cũng là quá lâu nay y, mới dám lặng yên lộ ra chút ý niệm mềm yếu.

Nhưng mà có điều cũng chỉ là y tự mình đa tình mà thôi.

Máu y chảy, bị thương, Mặc Nhiên sẽ không biết cũng không cần biết.

Y không ngốc, tuy không nói, nhưng đã sớm có thể cảm thấy Mặc Nhiên có bao nhiêu trân quý với người ôn nhu lại tốt đẹp kia. Lại nhìn mình thế nào, đứng trong góc, như con rối gỗ mục.

Nhưng khi nghe thấy Mặc Nhiên chính miệng nói ra "Ta vẫn luôn thích huynh", Sở Vãn Ninh cảm thấy mình thua chật vật không chịu nổi, thất bại thảm hại.

Cái ôm trong ảo cảnh kia, Mặc Nhiên thấy, là Sư Muội bố thí cho hắn.

Nhưng Mặc Nhiên vĩnh viễn không biết, cái ôm kia, kỳ thật chính là hắn, bố thí cho một người đáng thương khác.

Sở Vãn Ninh chưa bao giờ cho rằng Mặc Nhiên sẽ thích mình, nên phần tình cảm này, y cố gắng kiềm chế, không cưỡng cầu, không quấy rầy, không chạm nhẹ vào chút nào.

Những tình yêu lỗ mãng đó, nhiệt liệt quấn quít si mê, đều chỉ lớn lên trên đất màu mỡ của thanh xuân thiếu niên. Khi còn trẻ y cũng từng hy vọng có người có thể bầu bạn với mình, dưới ánh trăng, y vẫn luôn đợi, nhưng không có một người nào đến. Sau đó từng ngày từng ngày qua, địa vị của y ở Tu Chân giới ngày càng cao, ai cũng ngưỡng mộ y như núi cao, luôn nói y bất cận nhân tình. Sau đó y cũng chấp nhận ngưỡng mộ như núi cao, bất cận nhân tình như vậy.

Y như trốn trong một cái kén, năm tháng tạo nên kén cho y. Ban đầu y còn có thể nhìn thấy chút ánh sáng chiếu vào qua kén, nhưng từng năm từng năm qua, tơ càng nhiều, kén càng dày, y rốt cuộc chẳng còn thấy gì nữa. Kén chỉ có một mình, tối vô cùng.

Y không tin tình yêu, không tin trời buông rèm, càng không muốn theo đuổi bất cứ cái gì. Nếu trải qua ngàn đắng cay, mình đầy thương tích xé mở kén ra, nghiêng ngả lảo đảo bò ra ngoài, nhưng mà bên ngoài không có ai chờ y, y phải làm sao đây.

Tuy y thích Mặc Nhiên, nhưng người này quá trẻ, quá xa xôi, cũng quá mãnh liệt, Sở Vãn Ninh không muốn tới gần, sợ một ngày kia sẽ bị ngọn lửa như vậy đốt thành tro tàn.

Nên, y chỉ còn đường lui, y lui.

Y không biết mình đã làm gì sai.

Nên, y vẫn còn thừa lại chút si tâm vọng tưởng như vậy, lại còn phải để đủ loại mưa lạnh che trời bao phủ.

"Sư tôn, mau nhìn bên kia!" Tiết Mông hoảng sợ kêu lên gọi ý thức của Sở Vãn Ninh trở về, y theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy dung nham quanh Chú Kiếm Trì hừng hực quay cuồng vọt lên, ngọn lửa vây quanh, thụ linh cổ mộc lần nữa phá thủy mà ra. Nhưng thụ linh hai mắt trắng dã, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mất trí. Đôi tay ôm bảo kiếm của Câu Trần Thượng Cung tỏa ánh bạc rạng rỡ.

Sở Vãn Ninh nói: "Chạy! Mau lên!"

Không cần y lặp lại lần hai, các đồ đệ lập tức cướp đường chạy ra cửa.

Thụ linh bị điều khiển ngửa mặt lên trời hút khí, xích sắt toàn thân kêu leng keng loảng xoảng. Rõ ràng không có ai nói gì, nhưng trong tai bốn người đều không hẹn mà cùng nghe thấy một giọng nói:

"Ngăn họ lại, không để ai chạy trốn."

Tiết Mông biến sắc nói: "Có người nói vào tai ta!"

Sở Vãn Ninh nói: "Đừng để ý hắn, là mê tâm quyết của Trích Tâm Liễu! Lo chạy phần mình đi!"

Y vừa nói lời này, những người khác đều nhớ tới, lúc Trích Tâm Liễu thanh tỉnh từng nhắc họ, cái gọi là Mê Tâm Quyết, chính là dùng tham niệm trong lòng người ta để dụ dỗ, khiến họ giết hại lẫn nhau.

Quả nhiên, trong tai Sở Vãn Ninh vang lên giọng nói kia: "Sở Vãn Ninh, ngươi cũng không biết xấu hổ ư?"

"Một thế hệ tông sư, Vãn Dạ Ngọc Hành. Nhân vật như thế, lại có thể lén lút yêu thầm chính đồ đệ của mình. Ngươi vì hắn trả giá rất nhiều, hắn lại không biết tốt xấu, trong mắt chưa từng có ngươi, chỉ thích tiểu sư ca ôn nhu đáng yêu kia. Ngươi đáng thương tới thế nào?"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh xanh mét, không để ý lời trong tai, lao thân chạy tới lối ra.

"Tới bên ta, cầm lấy thanh kiếm thủy tổ, giết Sư Muội, sẽ không còn ai ngăn cản các ngươi nữa. Tới bên cạnh ta, ta có thể giúp ngươi được như ước nguyện, khiến người ngươi yêu chung tình với ngươi. Tới bên cạnh ta..."

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Thế là cướp, còn không mau cút đi!"

Những người khác hiển nhiên cũng nghe được giọng nói kia đưa ra điều kiện khác nhau, bọn họ tuy có thả chậm bước chân, vẫn có thể ngăn cản dụ hoặc. Theo họ cách lối ra ngày càng gần, Trích Tâm Liễu như thể càng thêm điên cuồng, tiếng trong tai gần như vặn vẹo gào lên.

"Nghĩ kỹ đi! Ra khỏi cửa, không còn cơ hội đâu!"

Mỗi thanh âm trong tai mỗi người không giống nhau, thê lương kêu gào.

"Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh, ngươi thật sự muốn cô độc cả đời ư?"

"Mặc Vi Vũ, ta biết thuốc khởi tử hồi sinh trên đời này ở đây, tới bên ta, ta nói cho ngươi——"

"Sư Minh Tịnh, ta biết khát vọng sâu trong lòng ngươi, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi một tay!"

"Tiết Tử Minh, thần võ ngươi chọn là giả! Kim Thành Trì còn một thanh vũ khí cuối cùng của Câu Trần Thượng Cung tạo ra, ngươi quay lại, lấy thanh kiếm thủy tổ này, lấy thứ thuộc về ngươi! Ngươi không phải muốn thần binh tuyệt thế ư? Ngươi không phải làm thiên chi kiêu tử ư? Không có thần võ ngươi vĩnh viễn không so được với người khác! Tới bên ta..."

"Tiết Mông!" Mặc Nhiên đột nhiên phát hiện đường đệ chạy bên cạnh mình không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Vừa quay đầu lại, lại thấy Tiết Mông càng lúc càng dừng bước chân, cuối cùng ngừng hẳn, quay đầu lại nhìn thanh bội kiếm xanh nhạt nổi nổi chìm chìm trong Chú Kiếm Trì kia.

Mặc Nhiên rùng mình trong lòng.

Hắn biết Tiết Mông có chấp niệm bao sâu với thần võ. Tiểu tử này biết vũ khí mình lấy là giả, nói vậy hết sức mất mát. Trích Tâm Liễu dùng kiếm thủy tổ dụ hoặc cậu, thật sự không thể tốt hơn.

"Tiết Mông, đừng tin hắn, đừng qua đó!"

Sư Muội cũng nói: "Thiếu chủ, đi nhanh đi, chúng ta tới cửa ra!"

Tiết Mông mờ mịt quay đầu liếc nhìn bọn họ, trong tai quanh quẩn tiếng nói càng thêm mê hoặc: "Bọn họ ghen ghét ngươi, không hy vọng ngươi có được thần binh lợi khí. Ngươi ngẫm lại Mặc Vi Vũ, hắn đã lấy được vũ khí của hắn, hắn ước gì ngươi không có được gì hết. Hai người các ngươi là huynh đệ, ngươi không bằng hắn, vị trí tôn chủ Tử Sinh Đỉnh, đương nhiên sẽ là của hắn."

Tiết Mông lẩm bẩm nói: "Ngươi câm mồm."

Mặc Nhiên trước mắt tựa hồ nôn nóng gào lên gì đó với cậu, nhưng cậu căn bản không nghe rõ, chỉ không ngừng ôm lấy đầu quỳ xuống: "Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi câm miệng!"

"Tiết Tử Minh, kho vũ khí thần võ vốn đã không còn vũ khí thích hợp với ngươi, nếu ngươi bỏ lỡ kiếm thủy tổ, sau này chỉ có thể thần phục dưới Mặc Vi Vũ, đến lúc đó hắn là tôn chủ của ngươi, ngươi phải quỳ xuống trước mặt hắn, nghe hắn sắp xếp bừa bãi! Ngươi ngẫm lại xem, giết hắn, căn bản không đáng nhắc! Từ xưa huynh đệ không ít lần bất hòa, huống chi hắn cũng chỉ là đường huynh của ngươi! Ngươi có gì mà do dự! Lại đây—— để ta giao kiếm cho ngươi..."

"Tiết Mông!"

"Thiếu chủ!!"

Tiết Mông bỗng nhiên không giãy giụa nữa, cậu bỗng mở hai mắt, ánh mắt đỏ đậm.

"Tới bên ta... Ngươi là thiên chi kiểu tử... Đương nhiên xứng tôn sư vạn binh..."

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Tiết Mông!"

"Lại đây... Chỉ có ngươi lên làm tôn chủ Tử Sinh Đỉnh, Hạ Tu Giới mới có thể an nhàn thái bình... Ngươi ngẫm lại những người cực khổ ấy, ngẫm lại những bất công ngươi gặp... Tiết Tử Minh, ta đang giúp ngươi..."

Trong bất tri bất giác, Tiết Mông đã tới bên Chú Kiếm Trì sôi sục, linh hồn Trích Tâm Liễu ôm kiếm thủy tổ của Câu Trần Thượng Cung, trên lòng trắng mắt hiện lên tia máu trải rộng.

"Rất tốt, cầm thanh kiếm này, ngăn họ lại!"

Tiết Mông chậm rãi nâng tay lên, run rẩy mà nhận lấy thanh kiếm bạc xanh nhạt.

"Giết bọn họ."

"Giết Mặc Vi Vũ."

"Mau đi... A a a!!!!"

Bỗng nhiên Tiết Mông rút trường kiếm, trong tay tóe ra ánh kiếm sáng lạn, ngay sau đó cậu lật tay, linh quang trên kiếm thủy tổ chảy xuôi, chiếu gương mặt tuấn tiếu của thiên chi kiêu tử sáng như tuyết, dưới ánh kiếm, trong mắt cậu nào có huyết sắc tràn ngập, thật ra còn sáng ngời thuần triệt hơn ngày thường.

Một kiếm kia chưa hướng tới Mặc Nhiên, đã đâm thẳng vào bản thể Trích Tâm Liễu, xuyên bụng!

Nháy mắt, mặt đất rung chuyển, liễu cổ mục nát.

Mê tâm quyết bị phá, trong kho thần võ rung trời nứt đất.

Tiết Mông há miệng thở dốc, cậu hao hết sức lực thoát khỏi mê hoặc. Cậu nhìn chằm chằm Trích Tâm Liễu, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy chấp nhất và thuần triệt của thiếu niên. Đôi mắt sáng ngời, ngạo khí và ngây thơ đều có thể bị nhìn thấy dễ như trở bàn tay.

Cái gọi là phượng hoàng nhi, làm sao có thể chỉ ngừng lại ở võ học tạo nghệ thôi chứ.

"Ngươi mơ tưởng mê hoặc ta, đừng hòng làm hại người khác."

Tiết Mông thở hổn hển nói xong, đột nhiên rút trường kiếm ra!

Trích Tâm Liễu ngay lập tức hộc máu tanh hôi, giữa lúc hấp hối, thần thức quay về bản thể, lệ khí trên người hắn bỗng biến mất hầu như không còn.

Hắn che ngực, miễn cưỡng ổn định thân hình nghiêng ngả muốn ngã, nâng mặt lên, há miệng thở dốc, tuy không có thanh âm, nhưng khẩu hình có thể nhận ra rõ ràng.

"Rất... Cảm ơn... Ngươi đã... Ngăn cản... Ta..."

Bản thể Trích Tâm Liễu là linh hồn thượng cổ, có uy lực tương đương với kiếm thủy tổ, dưới va chạm lưỡng bại câu thương. Thủy tổ kiếm trong tay Tiết Mông cũng tắt linh quang, chốc lát ảm đạm không màu.

Mà cùng lúc đó, thụ linh vạn năm nổ lớn sụp đổ.

Trong phút chốc, vạn ánh sáng tan vào trong nước, như ánh sáng đom đóm bay lên, vòng quanh bay múa cạnh mọi người, quang hoa chảy xuôi, kim quang lộng lẫy, cuối cùng từng ánh nhạt đi, biến mất không còn thấy nữa.

Sư Muội nói: "Thiếu chủ, mau tới đây, nơi này sắp sụp đổ rồi!"

Mặt đất rung chuyển, không thể ở lâu.

Tiết Mông quay đầu lại, liếc mắt nhìn kho thần võ lần cuối, "Leng keng" một tiếng, bỏ kiếm thủy tổ tổn hại xuống, quăng kiếm chạy đi. Sau cậu, ngói sụp xuống, như tuyết nứt toạc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top