Chương 27: Bổn toạ nấu cho ngươi một bát mì
Edit: Chu
Sở Vãn Ninh hoàn toàn choáng váng.
Cũng tại mình quá tập trung, khi ở Tử Sinh Đỉnh buông lỏng phòng bị, thế mà có người đến gần cũng không phát hiện.
Sao lại thế? Tên nhóc này từ đâu tới? À hình như là Mặc gì đó... Mặc gì cơ? Mặc Nhiên? Mặc Chử? Mặc... Ngư?
Y xốc lại biểu cảm của mình, thành thạo trở về trạng thái "người sống đừng tới gần", chút kinh ngạc và hoảng loạn trong mắt cũng bị y quét sạch, vẻ mặt sắc bén và nghiêm nghị.
"Ngươi——"
Định mở miệng dạy dỗ theo thói quen, bỗng tay bị giữ lấy.
Sở Vãn Ninh sợ ngây người.
Y lớn như vậy, còn chưa ai dám tuỳ tiện nắm tay y đâu. Nhất thời đen mặt đứng cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao.
Rút tay lại, tát cho một cái?
... Cảm giác như nói thêm hai chữ "Phi lễ", sẽ không khác gì nữ nhân.
Rút tay lại, không tát nữa?
... Thoạt nhìn qua có thể cảm thấy mình thật dễ bắt chuyện?
Sở Vãn Ninh do dự nửa ngày không làm gì, thiếu niên kia lại nở nụ cười: "Trên tay người đang đeo gì đây? Khá đẹp, người có dạy làm cái này không? Họ đều giới thiệu về mình rồi, người lại chưa nói gì, người là vị trưởng lão nào? À, người vừa đụng vào cây có bị đau không?"
Nhiều câu hỏi tới như vậy, Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu mình lúc nãy không đau, giờ lại đau.
Đầu muốn nứt ra...
Y bực bội, ánh kim hơi hiện lên, mắt thấy Thiên Vấn sắp được triệu hoán ra, các vị trưởng lão khác chợt hoảng sợ—— Sở Vãn Ninh điên rồi? Mặc công tử mà y cũng dám đánh?
Tay kia bỗng cũng bị Mặc Nhiên giữ lấy.
Cả hai tay đều bị thiếu niên này cầm, Mặc Nhiên hồn nhiên không nhận ra chút nguy hiểm nào, đứng trước mặt y, ngẩng mặt, cười tủm tỉm nói: "Ta tên là Mặc Nhiên, ở đây ta không quen ai cả, nhưng nhìn mặt qua, ta thích người nhất. Hay là, ta bái người làm sư tôn nhé?"
Kết quả bất ngờ như vậy, mọi người xung quanh càng thêm sợ hãi, có mấy trưởng lão trên mặt còn hiện vết nứt.
Toàn Cơ trưởng lão: "Hả?"
Phá Quân trưởng lão: "Oa!"
Thất Sát trưởng lão: "Gì?"
Giới Luật trưởng lão: "Ối..."
Tham Lang trưởng lão: "Hừ, nực cười."
Lộc Tồn trưởng lão bình tĩnh nhất, uốn tóc, khoé mắt đào hoa: "Ái chà, tiểu công tử này thật to gan, quả là thiếu niên xuất anh hùng, đến mông Ngọc Hành trưởng lão cũng dám sờ vào."
"... Ta xin ngươi, có thể đừng nói chuyện tởm vậy được không?" Thất Sát ghét bỏ nói.
Lộc Tồn nhã nhặn mà trợn mắt, hừ hừ: "Hả, vậy nói một cách văn nhã hơn, thật sự là thiếu niên xuất anh hùng, dám sờ đến mông Ngọc Hành trưởng lão rồi."
Thất Sát: "..." Giết hắn đã tính sau.
Tất cả trưởng lão, nhất là Toàn Cơ trưởng lão ôn nhuận như ngọc rất được chào đón, pháp thuật nhập môn của hắn dễ, bản thân lại là quân tử khiêm tốn, đại đa số đệ tử ở Tử Sinh Đỉnh đều ở môn hạ của hắn.
Vốn Sở Vãn Ninh cảm thấy Mặc Nhiên này cũng không ngoại lệ, dù không phải Toàn Cơ, cũng nên là Phá Quân thanh thoát nhanh nhẹn, dù sao thì là ai cũng chẳng tới lượt mình.
Thế mà Mặc Nhiên đứng truớc mặt y, vẻ mặt vô cùng thân thiết và yêu quý mà y thấy xa lạ, y tựa như bị chọn đóng vai hề, vô duyên vô cớ hơi luống cuống chân tay.
Sở Vãn Ninh chỉ biết làm sao để tỏ thái độ với "Kính sợ" "Sợ" "Chán ghét", còn "Thích", lại quá khó.
Y nghĩ cũng không nghĩ, lập tức từ chối Mặc Nhiên.
Thiếu niên đứng sững sờ một chỗ, lông mi dài rủ xuống, thế mà trong mắt lại có chút cô đơn cũng không cam lòng. Hắn cúi đầu, nghĩ nửa ngày, bỗng vô lý nhỏ giọng nói một câu ngang ngược: "Dù sao cũng phải là người."
Sở Vãn Ninh: "..."
Tôn chủ ở bên cạnh xem tới vui vẻ, nhịn không được cười hỏi: "A Nhiên, con biết y là ai không?"
"Y là ai có nói với con đâu, làm sao con biết y là ai."
"Ha ha, con không biết y là ai, vậy sao lại chọn nhất định phải là y?"
Mặc Nhiên vẫn nắm tay Sở Vãn Ninh, quay đầu, cười ngâm ngâm mà nói với tôn chủ: "Bởi vì y nhìn qua rất ôn nhu, dễ bắt chuyện nha."
Trong bóng râm, Sở Vãn Ninh bỗng mở to mắt, hoa mắt chóng mặt.
... Đúng là gặp quỷ mà.
Y không biết mắt Mặc Nhiên lúc đó bị làm sao, thế mà cảm thấy y ôn nhu. Đừng nói y, chuyện khi ấy cả Tử Sinh Đỉnh đều biết, nhìn Mặc Nhiên công tử bằng ánh mắt "Xem đứa nhỏ ngốc này đi" hỏi han tận tình.
Sở Vãn Ninh giơ tay, day thái dương ẩn ẩn nảy lên.
Vai đau, tâm loạn, còn đói, đầu choáng váng.
Có vẻ là bị thiếu ngủ.
Y nằm hình chữ đại ( 大) trên giường phát ngốc một lát, ngồi dậy, đang muốn châm một huân hương để tĩnh tâm, bỗng có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài vẫn là Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh: "..."
Y không trả lời, chưa nói "cút vào đây" cũng chưa nói "cút đi".
Nhưng lúc này, cửa đã bị mở ra.
Sở Vãn Ninh âm trầm ngẩng đầu. Nhưng mà que diêm trên tay dừng giữa không trung, lại không hề thả vào trong huân hương, một lát sau, liền tắt.
Sở Vãn Ninh nói: "Cút đi."
Mặc Nhiên cút vào.
Trên tay hắn bê một bát mì nóng hổi, mới ra khỏi nồi.
Lần này đơn giản hơn, không có nhiều nguyên liệu, chỉ có nước lèo trắng rải chút hành thái và mè trắng, một ít xương sườn, rau xanh, còn khó một lòng trứng vàng trần nước sôi.
Sở Vãn Ninh rất đói, nhưng trên mặt y vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhìn thoáng qua bát mì, lại nhìn qua Mặc Nhiên, quay mặt đi, không nói gì.
Mặc Nhiên đặt bát mì lên bàn, nhẹ nhàng nói một câu: "Ta bảo đầu bếp trong tiệm làm lại một bát."
Sở Vãn Ninh rũ mi xuống.
Quả nhiên không phải là Mặc Nhiên tự làm.
"Ăn một chút đi." Mặc Nhiên nói, "Bát này không cho đồ cay, không có thịt bò, cũng không có giá đỗ."
Nói xong hắn lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng Sở Vãn Ninh lại.
Hắn áy náy về vết thương của Sở Vãn Ninh.
Nhưng cũng chỉ có thể làm tới vậy thôi.
Trong phòng, Sở Vãn Ninh ngồi bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Y khoanh tay, nhìn chén mì xa xa, đến khi mì nguội rồi, cũng lạnh, không còn chút độ ấm.
Y mới rốt cuộc ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng, có trộn ít mì phở, từ từ ăn.
Án Trần trạch bị ám kết thúc.
Hôm sau, bọn họ lấy ngựa ô gửi ở dịch quán, quay lại đường cũ trở về môn phái.
Đến đầu ngõ, quán trà quán cơm, mọi người trong trấn Thải Điệp sôi nổi bàn tán về chuyện nhà Trần viên ngoại.
Thị trấn này không lớn không nhỏ, thế mà có nhiều lời gièm pha như thế, cũng đủ cho dân trong trấn nói suốt một năm.
"Thật không ngờ, nếu Trần gia không chóng giàu, sẽ không làm ra chuyện này, quả nhiên nam nhân không thể có tiền, một khi có tiền, toàn nghĩ ra ý xấu có thể phá hỏng một thành."
Có nam nhân không vui, nói: "Trần công tử đâu có ý xấu, đều là cha mẹ hắn ép buộc, Trần viên ngoại làm loại chuyện này với con mình, con cháu đời sau sinh ra đều không có mắt."
Lại có người nói: "Người chết đáng thương, người sống thì sao? Các người xem Trần Diêu thị, Diêu thiên kim đi, ta thấy nàng ta mới khổ nhất. Trần gia lòng dạ hiểm độc, lừa đại cô nương nhà người ta, các người nói xem, nàng phải làm sao bây giờ?"
"Tái giá thôi."
Người nọ trợn trắng mắt, xuỳ nói: "Tái giá? Ngươi cưới à?"
Kẻ nghèo kia bị châm chọc nhe răng trợn mắt, cười nói: "Trong nhà ta có nữ nhân như thế cũng chấp nhận, ta cưới thì cưới thôi, Diêu tiểu thư lớn lên đẹp như vậy, ta không chê nàng từng thành thân đâu."
"Phi, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Mặc Nhiên ngồi trên lưng ngựa, dựng tai nghe, tinh thần thoải mái mà hóng hớt, nhìn xem thử. Nếu không phải Sở Vãn Ninh nhắm mắt, cau mày, viết bốn chữ "Hết sức ồn ào" trên trán, khéo Mặc Nhiên đã thò đầu qua đó tám nhảm cùng mấy người kia.
Đi ngang nhau, thật khó khăn mới ra khỏi chủ thành, đến ngoại ô.
Sư Muội bỗng a một tiếng, chỉ tới nơi xa: "Sư tôn, người xem bên đó."
Thổ miếu Quỷ Tư Nghi bị phá, có mấy nông dân mặc y phục ngắn màu nâu, bận rộn dọn gạch đá, có vẻ muốn sửa lại thổ miếu, cho Quỷ Tư Nghi thân thể mới.
Sư Muội lo lắng sốt ruột nói: "Sư tôn, giờ Quỷ Tư Nghi không còn, bọn họ lại lập thêm cái mới. Nó có thể lại tu thành tiên thân, làm xằng làm bậy không?"
Sở Vãn Ninh nói: "Không biết."
"Hay chúng ta qua đó khuyên bọn họ?"
Sở Vãn Ninh: "Trấn Thải Điệp có tập tục minh hôn từ xưa, làm sao chỉ vì mấy câu nói mà thay đổi? Đi thôi."
Lời nói nhẹ nhàng, ung dung bỏ đi.
Trở về tới Tử Sinh Đỉnh, đã là chạng vạng tối.
Sở Vãn Ninh đứng trước sơn môn nói với hai đồ đệ: "Các ngươi tới Đan Tâm Điện báo cáo đi, ta đến Giới Luật Đình."
Mặc Nhiên khó hiểu hỏi: "Đến Giới Luật Đình làm gì?"
Vẻ mặt Sư Muội lo lắng sốt ruột: "..."
Sở Vãn Ninh không có biểu cảm gì: "Chịu phạt."
Tuy nói thiên tử phạm tội cũng như thứ dân, nhưng có thiên tử nào giết một người mà vào đại lao chờ bị trảm chưa? Tu Chân giới cũng như vậy.
Trưởng Lão phạm luật, giống với tội của đệ tử—— ở đa số các môn phái, chỉ là một lời nói suông.
Trên thực tế nếu trưởng lão phạm luật, viết một bản kể tội đã là tốt lắm rồi, chẳng có kẻ ngốc nào sẽ đi chịu phạt cả, ai lại muốn chịu một trận roi hay mấy chục gậy chứ?
Nên Giới Luật trưởng lão nghe Sở Vãn Ninh nói xong, mặt tái nhợt.
"Không phải chứ, Ngọc Hành trưởng lão, ngươi thật sự... Thật sự đánh người uỷ thác à?"
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt: "Ừ."
"Ngươi cũng thật..."
Sở Vãn Ninh nâng mắt, âm trầm nhìn gã một cái, Giới Luật trưởng lão câm miệng.
"Phạm tội này, theo luật phạt hai trăm gậy, phạt quỳ ở Diêm La Điện bảy ngày, cấm túc ba tháng." Sở Vãn Ninh nói, "Ta không có gì để giải thích, tự nguyện chịu phạt."
Giới Luật trưởng lão: "..."
Gã nhìn quanh, ngoắc ngón tay, cửa Giới Luật Đình rầm một tiếng đóng lại, xung quanh lập tức yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hai người bọn họ đứng đối diện nhau.
Sở Vãn Ninh: "Có ý gì?"
"Chuyện này, Ngọc Hành trưởng lão, ngươi không phải không biết, mấy thứ như giới luật, nói thôi chứ không quản tới trên đầu ngươi. Chuyện này đóng cửa lại, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, cứ bỏ qua đi. Nếu ta đánh ngươi, tôn chủ mà biết, còn không phải sẽ trách ta sao?"
Sở Vãn Ninh lười lải nhải với gã, chỉ đơn giản nói: "Ta làm theo luật để dạy người, cũng làm theo luật để quản mình."
Nói xong quỳ xuống, nhìn mặt Giới Luật trưởng lão.
"Ngươi phạt đi."
———
Tác giả có lời muốn nói:
Về tên sách mới ra đời như thế nào.
Mị: Tui muốn đổi tên thành "Husky và sư tôn samoyed của hắn".
Bạn: ... Samoyed? Samoyed không phải là thiên sứ mỉm cười à? Sư tôn là thiên sứ mỉm cười sao? Y sẽ cười chắc?
Mị: ... Nói rất có lý.
Bạn: Mèo đi.
Vì thế biến thành "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn", lúc gõ mấy từ này, trong lòng không ngừng lặp lại "Ối ối ối, cảnh sát trưởng Mèo đen, ối ối ối, cảnh sát trưởng Mèo Đen~" = =
Về sau có thể viết tiểu kịch trường rồi~
Sư tôn mèo trắng lớn, hồ ly trung khuyển Sư Muội, Husky Mặc Nhiên, tiểu khổng tước Tiết Mông~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top