Chương 157: Sư tôn, đêm tân hôn năm ấy, kỳ thực ta

Hắn nói, lấy ra một lắc tay tinh tế, dây xích kia quang hoa lộng lẫy, từ Đông Hải trân châu mẫu cùng Chúc Dung sơn hi cùng tinh xuyến thành, vừa thấy chính là đồ vật giá trị xa xỉ.

"Ngươi lúc trước gửi thư, là muốn tinh thạch cá chép, nhưng thật sự không khéo, tinh thạch kia đã bị đường đệ ta cầm đi luyện kiếm. Ta cũng không có chuẩn bị hạ lễ khác, mua thủy hỏa liên này, ngươi mang lên hẳn là thích hợp."

"Vật này....quá quý trọng, Thu Đồng sợ là không thể nhận..."

"Nào có đạo lý không nhận hạ lễ?" Mặc Nhiên cười nói: "Huống chi thủy hỏa liên cũng có thể áp chế linh lực hỏa hệ, nhưng chỉ nữ tử thích hợp đeo, ngươi mang ở trên người, sau này thường hầu hạ Nam Cung công tử, ít nhiều cũng có thể bằng phẳng linh lưu hắn một chút, xem như là đồ vật hữu dụng."

Tống Thu Đồng quay đầu lại nhìn nhìn Nam Cung Tứ, được cho phép, lúc này mới nhận dây xích, kính cẩn mà hành lễ, ôn thanh nói:"Đa tạ Mặc tông sư."

Bốn người cùng uống trà, lại cùng hàn huyên một lát.

Sở Vãn Ninh quan tâm đại sự chung thân của Nam Cung Tứ, nên mấy ngày nay y liền đi lưu tâm các chi tiết trong hôn điển đã an bài thỏa đáng hay chưa, để không xảy ra nhiễu loạn.

Nam Cung Tứ chỉ uống ba ngụm đã hết ly trà, đem cái ly không trong tay đặt xuống bàn, sau đó cười nói:"Tông sư không cần lo lắng, ta mỗi đêm đều đi xem mà, ta cùng với khi nhỏ không giống nhau, đều biết nên để bụng một số chuyện. Thế nên, ngày hôm qua phát hiện trên lễ phục Thu Đồng nạm thiếu một viên trân châu, lập tức tìm người đi làm lại."

Hắn nói đến hôn điển, luôn luôn không kiềm chế được vui vẻ, nhưng cũng có một chút thẹn thùng.

Hắn liếc mắt nhìn Tống Thu Đồng một cái:"Đến lúc đó Thu Đồng nhất định rất đẹp."

Những lời này rơi vào trong tai trượng phu kiếp trước của Tống Thu Đồng, Mặc Nhiên thất thần mà rót cho mình một chén trà nhỏ, hắn đương nhiên biết Tống Thu Đồng quốc sắc thiên hương, tuyệt đại phong tình, nhưng thế thì làm sao?

Năm đó tế thiên ở Húc Ánh Phong, Đạp Tiên Quân cưới vị Hoàng Hậu đầu tiên, đêm đại hôn phượng đuốc chiếu sáng trên cao, hắn lại chưa từng ngủ lại tân phòng.

Buổi tối hôm đó, hắn uống nhiều quá, nến đỏ mờ mịt, hôn mê đến cực kỳ vui vẻ, hắn làm tân nương xấu hổ đỏ mặt, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát. Người ở trước nghi thức trọng đại trong đời, dễ dàng nghĩ đến năm tháng êm đềm ấm no, cảm giác thương hải tang điền (chỉ về sự thay đổi lớn lao), cho dù hắn có là Đạp Tiên Quân, cũng sẽ không ngoại lệ.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy như vậy không chân thật, hắn phảng phất như nhìn thấu người đỏ bừng kiều diễm trước mặt, nghĩ đến những năm thay đổi trời đất trước kia.

Lúc hắn mang quần áo rách trong gió lạnh..... Lúc hắn sắp đói chết khát chết, không ai thương hại, cầu xin người khác ngụm nước chén cơm.... Lúc hắn mới tới Tử Sinh Đỉnh, lo sợ bất an.... Lúc hắn nhón chân hái hải đường dưới ánh trăng.... Lúc hắn quỳ gối trước mặt Sở Vãn Ninh, lúc hắn bị dây liễu đánh....

Hắn có từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có một ngày, sẽ đứng đầu chúng tiên, làm vua thiên hạ.

" Phu quân nghĩ gì vậy?" Nàng khẽ mở môi đỏ, sóng mắt dịu dàng, trong hơi thở đều là thơm ngọt xa hoa, giống như hắn ở địa vị cao cao tại thượng.

Hắn giống như cái gì cũng có, mỹ nhân, địa vị, quyền thế...

Hiện giờ hắn còn gì không thỏa mãn nữa?

Hắn không thể nghĩ được mình không thỏa mãn cái gì, lại cảm thấy thực hư không, cả người như là đứng ở đỉnh núi lạnh lẽo, chỉ có một đám người cúi đầu thần phục hắn, mơ hồ không rõ.

Hắn ở nơi này được mọi người a dua nịnh nọt, bọn họ tung hô hắn, ca ngợi hắn, bọn họ quỳ dưới chân hắn, nịnh bợ hắn, khuôn mặt của mỗi người đều giống nhau như đúc.

Hắn nghe thấy có người kiều mị gọi hắn, giọng nói non mềm như cánh hoa mẫu đơn:" Phu quân....Phu quân...."

Hắn cảm thấy ghê tởm, cảm thấy ghét bỏ, từ này làm cho hắn cảm thấy hỗn độn khó thở, muốn đi ra ngoài, nhưng âm thanh ngọt như nước đường này lại lôi cuốn hắn.

Hắn đột nhiên đẩy Tống Thu Đồng ra, tân nương kiều mị không thắng được sự thô bạo kia, ngã vào long phượng hồng trên giường trong tân phòng đỏ tươi. vàng bạc điểm thúy đầy đầu đều đang run rẩy, che đi khuôn mặt xinh đẹp, có ánh sáng ảo ảnh quý giá vòng quanh, Mặc Nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật vặn vẹo, như thế không chân thật, ánh vàng rực rỡ kia như là ánh sáng của ma trơi, ánh lửa đỏ tươi kia như là huyết lệ.

Hắn cảm thấy thật ghê tởm....Lại không biết ghê tởm ai, Tống Thu Đồng? Hay là chính bản thân hắn.

Hắn mở cửa đi ra ngoài.

Đời trước, trên đời ít có người biết, Đạp Tiên Quân ngày đại hôn, Hoàng Hậu Tống Thu Đồng hoành tao vắng vẻ, Mặc Nhiên một thân xiêm y đỏ rực ánh kim đẹp đẽ, đẩy cửa Hồng Liên Thủy Tạ ra.

Hắn đi vào, một lát sau, ánh nến nơi thủy tạ dập tắt, phu quân của Tống Thu Đồng ở bên trong suốt một đêm.

Thẳng đến hoàng hôn ngày thứ hai, Tiết Mông đến Tử Sinh Đỉnh gây sự, Mặc Nhiên mới lười biếng đẩy cửa ra, sửa lại y phục tán loạn, mang theo vẻ mặt dâm mỹ thỏa mãn, tản bộ đi trước điện.

Đêm đó ở Hồng Liên Thủy Tạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người ngoài hoàn toàn không hay biết.

Cáo biệt hai người Nam Cung Tứ, Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên đi về biệt viện.

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên không mặn không nhạt hỏi một câu:" Vừa rồi Nam Cung nói Tống Thu Đồng đẹp, ngươi nhìn người ta phát ngốc làm cái gì?"

Mặc Nhiên nói:" Ta nghĩ đến bộ dáng mặc hôn phục của nàng."

Sở Vãn Ninh đột nhiên ghen tuông, y phất tay áo một cái, sắc mặt lạnh lẽo:" Suy nghĩ vớ vẩn, hôn thê của người khác, ngươi nhớ thương cái gì."

Mặc Nhiên cười:" Ai nói ta nhớ thương nàng, ta là nghĩ đến cho dù nàng có mặc hôn phục, cũng không bằng nửa phần nhan sắc của sư tôn."

"........."

Vốn là một bụng tức giận muốn phát tiết, lại đột nhiên bị tên chó săn nhỏ này liếm lòng bàn tay.

Sở Vãn Ninh khuôn mặt biến trắng rồi biến đỏ một lát, nửa ngày không thể phản bác câu nói kia, cuối cùng vung tay áo lên nói:" Việc vớ vẩn ở ảo cảnh Quỷ Tư Nghi, sau này không được nhắc lại."

Mặc Nhiên trong lòng thở dài, không phải là ta cố ý trêu chọc người, là người muốn hỏi ta mà, ta lại không muốn nói dối người, khen người đẹp, còn bị người mắng.

Nhưng là bị người mắng, cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

Nghĩ đến đã từng mất đi người, chỉ cảm thấy bị người tinh thần sáng láng mà quở trách ta cả đời, đều giống như mỗi ngày được ngâm trong hũ đường, Sở Vãn Ninh......

Làm sao bây giờ, ta không thể không khát vọng người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, còn có một ngày, đại hôn của Nam Cung Tứ liền tới rồi.

Nho Phong Môn đã đầy khách khứa đến từ ngũ hồ tứ hải, vô luận là chưởng môn đại môn phái, hay là giang hồ tán tu, thậm chí thương gia giàu có một ít linh lực cũng không có, không đến cùng một lúc, hôm nay lại ở đây họp lại một chỗ, Hoa Cái trong lúc nhất thời như mây, xe ngựa như dệt, trai gái đều mặc trang phục lộng lẫy, tơ lụa cùng châu ngọc trên người phản chiếu làm cho Nho Phong thiên phố trờ nên lấp lánh như một dải ngân hà.

Tiết Mông bị phụ thân hắn kéo đi, muốn hắn cùng chào hỏi với các nữ tu cùng lứa tuổi.

"Vương Tiên Quân, đã lâu không gặp, hôm nay may mắn gặp được, ồ, đây không phải là Tiểu Mạn Đà sao? Đã lớn như vậy rồi, đến đây, Tiết Mông, mau đến chào hỏi Vương bá bá."

Tiết Mông không tình nguyện mà đi qua, mở miệng nói:" Chào Vương đại bá."

Tiết Chính Ung đánh vào gáy hắn một cái, trên mặt mỉm cười, lại nghiến răng nghiến lợi nói:" Là Vương bá bá, không phải Vương đại bá."

"Hahaha, đều giống nhau, quả nhiên là thiên chi kiêu tử, rất tuấn tú, sinh ra rất giống ngươi đó lão Tiết, ngươi thật may mắn đó."

Thường xuyên qua lại, Tiết Mông bị xô đẩy cùng "Tiểu Mạn Đà" đi dạo trong hoa viên, đúng là nhị tám phương hoa, cả người lại có chút thanh lãnh, sóng vai đi cùng Tiết Mông một lúc, liền nói:" Trưởng bối muốn chúng ta cùng đi ra ngoài, có ý tứ gì, Tiết công tử cũng hiểu rõ."

"Ừ."

"Nhưng ta nói trước, có thể cùng tản bộ, như tính cách Tiết công tử như vậy, ta thật sự không thích. Cho nên ngươi cũng đừng có suy nghĩ gì."

"Hả... Gì cơ?"

Tiết Mông chấn kinh rồi, hắn bỗng dừng chân, sắc mặt đen lại, chờ Tiểu Mạn Đà.

Hoa dại nhỏ kia nâng cằm, bộ dáng ngạo mạn, rất thị uy mà nhìn Tiết Mông, lãnh đạm nói:" Trong lòng ta đã có người khác, cho dù ngươi rung động với ta...."

"Ngươi có bệnh à?" Tiết Mông hỏi:"Ta?" Hắn chỉ vào bản thân mình, khuôn mặt giật giật kinh ngạc:" Rung động với ngươi?"

"Nếu không vì sao ngươi lại kéo ta tới đường mòn hoang vắng? Không phải là trong lòng ngươi có quỷ sao?"

"Taị sao ngươi không nói là trong đầu ngươi suy nghĩ linh tinh?"

Tiết Mông nóng tính liền nổi giận đùng đùng, trong mắt ánh lên tia lửa, không nhịn được lặp lại:"Ta thích ngươi? Ta thích ngươi? Ta—-"

"Ngươi nói thích ta nhiều như vậy làm gì? Ngươi là cái đồ bệnh hoạn!" Tiểu Mạn Đà rất cương liệt dậm chân, vừa ngẩng đầu lên liền tát Tiết Mông một cái.

Tiết Mông nguyên bản đã vô cùng tức giận, lại nhận thêm một cái tát này, càng tức đến hộc máu. Nếu không phải Vương phu nhân hằng ngày dạy hắn phải nhường nhịn nữ tử, chỉ sợ hắn đã đem Tiểu Mạn Đà ấn ở trên mặt đất đánh thành hoa khiên ngưu.

Đúng lúc này, từ nơi xa có một nam tử mũi cao, ánh mắt lạnh lẽo đi tới. Tiểu Mạn Đà nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó trong phút chốc hốc mắt đầy nước, thanh kiều mà nói:"Mai công tử!" Lập tức chạy tới phía nam tử kia.

Nam nhân đi tới đúng là Mai Hàm Tuyết, hắn không nghĩ tới bản thân mình đã đi tới một đường nhỏ hẻo lánh như vậy, còn có thể gặp gỡ người khác, ngây ngẩn ra một lúc, nhưng thấy Tiểu Mạn Đà đang chạy như bay về phía hắn, giơ tay, trên không rơi xuống một đạo kết giới, nhanh chóng đem cô nương kia ngăn ở bên ngoài. Cô nương kia không kịp phòng bị, chắc chắn đụng phải lôi điện chi lực kết giới, hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.

Mai Hàm Tuyết cũng không có ý định đỡ nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái, nhíu mày nói:"Cô nương nhận sai người rồi."

"Sao có thể sai được....Sao có thể sai được..... Một năm trước ngươi gửi ta một túi thơm vàng, nói thấy mặt ta một lần liền khó lòng quên được, chờ ta mười tám tuổi, ngươi liền tới cưới ta, ngươi.....ngươi đã quên rồi sao?"

Mai Hàm Tuyết:"............."

"Mai công tử......"

"Ngươi nhận sai người rồi." Mai Hàm Tuyết không có nói thêm nữa, chỉ là lắc lắc đầu, ném xuống một câu như vậy, liền đi qua cô nương rưng rưng trước mặt.

Tiết Mông thấy một màn này, đáng lẽ nên tức giận, lại vô cùng hả giận.

Tên Mai Hàm Tuyết phong lưu này, thật sự vừa gặp liền không nhận người, như thế quá bạc tình, khó trách tại đây chỉ dám chọn đường nhỏ để đi.

Hắn hả giận là bởi vì hắn không nghĩ tới, người Tiểu Mạn Đà thích thế mà lại là tên Mai Hàm Tuyết này, Mai Hàm Tuyết người này cùng với tên của hắn giống nhau, vừa phong lưu vừa vô tình, nghe nói trước và sau khi thông đồng nữ nhân hoàn toàn là hai khuôn mặt khác nhau, Tiểu Mạn Đà lại chung tình với hắn, thật đúng là xui xẻo tám đời.

Mai Hàm Tuyết đi đến trước mặt hắn, híp con ngươi lưu ly sắc bén, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiết Mông nghĩ thầm, nhìn cái gì mà nhìn? Tên nhà ngươi còn dám nhìn ta? Ngươi hoa danh khắp thiên hạ, ta uy danh chấn Cửu Châu, khí thế đương nhiên không thể thua.

Vì thế ngẩng đầu lên, cùng tên Mai Hàm Tuyết 250( đồ ngốc) liếc mắt một cái, rất là uy nghiêm cùng xem thường mà hừ lạnh một tiếng.

"Mặt ngươi như thế nào lại sưng?"

Thế nhưng Mai Hàm Tuyết đi một nửa, lại ngừng lại, đứng ở trước mặt hắn, cách hắn trong gang tấc, nhàn nhạt nhìn hắn.

"Còn sưng rất độc đáo."

Tiết Mông câm nín, vẫn không thể nói được gì, kiêu ngạo mà "Hừ" một tiếng.

Mai Hàm Tuyết:"........"

"........." Mặt Tiết Mông nhanh chóng đỏ lên, đột nhiên quay đầu, đằng đằng sát khí:"Ngươi quản ta? Ta đi đường không cẩn thận ngã!"

"Vậy ngươi đi đường cẩn thận." Mai Hàm Tuyết thực bình tĩnh mà nói:"Có thể ngã thành như vậy, cũng không dễ dàng gì."

Dứt lời liền rời đi, để Tiết Mông đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu, mới tức giận đạm chân nói:"Mai Hàm Tuyết! Ngươi tên chó này! Ngươi, ngươi chờ đó cho ta! Ta và ngươi không đội trời chung!"

Bị một bụng ủy khuất, Tiết Mông hốc mắt đỏ rực liền chạy từ hoa viên ra, chạy trốn quá nhanh, thình lình đụng vào trước ngực một người.

Tiết Mông giận dữ mắng:" Ai? Đi đường không có mắt sao?"

Vừa ngẩng đầu, là nam nhân cao lớn thanh y tiêu sái, trên xiêm y còn thêu hoa văn bằng sợi tơ ánh kim, trên đỉnh đầu đội mũ thanh ngọc của Cô Nguyệt Dạ, hai hàng lông mi mảnh dài che phủ trước mắt, hắn nâng mắt lên, tựa như trong mắt có mưa bụi Giang Nam, một khuôn mặt câu hồn nhiếp phách.

Nam tử đẩy Tiết Mông ra, sửa lại y phục của mình, tâm tình của hắn tựa hồ cũng không tốt, ngón tay thon dài vuốt thẳng nếp áo, Tiết Mông nhìn đến trên ngón trỏ của hắn mang chiếc nhẫn bạc ròng Huyền Vũ bối giáp, sửng sốt một lát, bỗng nhiên cả kinh:" Khương Hi?"

Chưởng môn Cô Nguyệt Dạ, thiên hạ đệ nhất phú hào Khương Hi!

Người này cùng tuổi Tiết Chính Ung, nhưng tâm pháp bất đồng, diện mạo Khương Hi cũng chỉ dừng lại ở hơn hai mươi tuổi, người này đại phú đại quý, dung mạo còn cực kỳ đẹp, thật sự là được trời cao chiếu cố.

Lúc linh sơn đại hội, trong mười đại chưởng môn thiếu Khương Hi không có tới, khi đó Tiết Mông còn nghĩ, không biết người vắng họp này có bộ dáng gì, hôm nay nhìn thấy, lại là bộ dáng anh tuấn phong lưu, không khỏi bất ngờ, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm người kia.

Khương HI trầm mặt xuống, tâm tình khồn tốt mà nói:" Tên của nhất phái chi chủ ngươi có thể gọi sao? Buồn cười."

Tiết Mông vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy nhục nhã so với lúc nãy chịu thua Mai Hàm Tuyết càng lớn hơn gấp trăm lần, lập tức cả giận nói:"Làm sao vậy, tuổi lớn còn không cho phép người khác gọi tên ngươi? Chẳng lẽ phải gọi ngươi là Chưởng môn Tiên Quân sao? Nam Cung Liễu còn chưa có như vậy!"

"Thật không có quy củ!" Khương Hi điểm nhiên nói:" Ngươi là đệ tử của ai?"

"Dựa vào cái gì ta phải trả lời ngươi? Ngươi là cái gì? Đám đệ tử Cô Nguyệt Dạ kia nghe lệnh ngươi, ta không có dưới trướng ngươi. Càng không nói cho ngươi biết! Ta xem ngươi làm gì——-"

"Mông nhi!"

Chợt một tiếng nói nhu uyển vang lên, Tiết Mông đột nhiên im miệng, quay ra đằng sau nhìn.

Vương phu nhân không biết tới đây lúc nào, nàng đại khái nghe được Tiết Mông vừa rồi không quy củ chống đối, bởi vậy sắc mặt có chút tái nhợt, cũng có chút nôn nóng, vội vàng ngăn cản:"Mông nhi, đừng nói nữa, đến bên mẹ."

Tiết Mông lại hung tợn trừng mắt liếc Khương Hi một cái, phủi tay đi đến phía Vương phu nhân, kính cẩn nghe theo mà cúi đầu:"Mẹ."

Khương Hi đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng thong thả xoay người, nheo mắt lại, cặp mắt kia rõ ràng trời sinh đẹp đẽ, trong mắt lại chứa ác ý bao trùm.

Hắn nhìn hai mẹ con, cười cười nói:" À, đây là thiên chi kiêu tử, nhi tử của Tiết Chính Ung, Tiết Mông?"

Vương phu nhân:"........"

Lông mi Khương Hi run lên một lát, rồi nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt toàn bộ đều là trào phúng:"Không hổ là loại người như Tiết Chính Ung, nuôi dưỡng thật tốt."

"Ngươi không được vũ nhục cha ta!"

"Mông nhi!" Vương phu nhân lập tức túm chặt hắn, kéo hắn ra phía sau mình, sau đó sắc mặt trắng bệch, chỉnh đốn lại y phục, hướng Khương Hi thi lễ:"Nhi tử Tiết Mông, còn tùy hứng, mong Khương chưởng môn đừng trách."

"Khương chưởng môn....." Khương Hi như là một con rắn độc, đem ba chữ này ngậm ở trong miệng tẩm độc một lát, chậm rãi nuốt xuống, sau đó nói:"Không sao. Hắn tốt xấu trên người có một nửa dòng máu sư tỷ ngươi, xét bối phận, hắn có thể coi như cháu ngoại của ta...."

"Ai là cháu ngoại của ngươi? Cũng không nhìn xem mình xấu xí cỡ nào, ngươi cút đi!"

"Mông nhi....."

Khương Hi lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Tiết Mông một lát, ánh mắt chậm rãi di chuyển, rơi xuống trên mặt Vương phu nhân, Vương phu nhân rũ mắt, nói:"Thỉnh Khương chưởng môn đừng đùa, thiếp thân đã không còn là đệ tử Cô Nguyệt Dạ, sao có thể cùng chưởng môn luận bối phận."

".......Tốt" Khương Hi gật gật đầu, lạnh lùng nói:"Tốt, thật tốt. Hôm nay nhìn thấy cố nhân cùng cố nhân chi tử, thực sự làm ta mở rộng tầm mắt. Cũng không biết Tử Sinh Đỉnh dơ bẩn này dưỡng người như thê nào, có thể biến bạch ngọc lan nhiễm một thân bùn hôi!"

"Khương Hi! Ngươi con mẹ nó còn nói! Ta xé nát miệng ngươi!"

Tiết Mông nghe người này ở ngay trước mặt nhục mạ mẫu thân hắn, nhất thời hùng dũng, không màng tất cả đi về phía trước, Vương phu nhân có cố gắng cũng không kéo được hắn, mắt thấy tình huống mất khống chế, chợt nghe thấy trên trời một trận vang lớn, một đóa pháo hoa lộng lẫy ầm ầm nổ tung, chuông trống ù ù, Nho Phong Môn khuếch đại âm thanh đem một câu truyền khắp 72 thành.

"Bách gia tiếp hoa yến, đã tới giờ Dậu khai tịch với thơ nhạc, cung thỉnh chư vị khách quý ổn định—-"

Khương Hi lạnh lùng liếc mắt Tiết Mông một cái, phất tay áo xoay người, tức giận mà đi.

Tiểu kịch trường 《 Tử Sinh Đỉnh bbs nào đó thiệp 》

Lâu chủ 【 nặc danh 】: Tưởng cầu 《 Hồng Liên Thủy Tạ ·□□i》, cao thanh vô · mã vô xóa giảm cái loại này, quỳ tạ

Lầu 1【 quân tử ôn nhu như nước 】: Thương mà không giúp gì được, đoạt cái sô pha

Lầu 2 【 phu nhân cực mỹ 】: Đó là cái gì? Phim văn nghệ sao?

Lầu 3 【 xốc Ngọc Hành trưởng lão lên nóc nhà 】: Hồi trên lầu, đánh võ động tác phiến, một người nam nhân đánh một người nam nhân khác, ấn ở trên mặt đất đánh, cưỡi ở trên người đánh, đẩy ở trên tường đánh, bẻ ra chân tới hung hăng đánh, các loại đánh nhau tư thế đều có, cường cường, trường hợp cực kỳ kích thích, ta xem qua, phi thường thụ giáo.

Lầu 4 【 không ai so với ta lợi hại hơn 】: Cái gì cái gì? Kia cùng Hồng Liên Thủy Tạ có cái gì quan hệ? Là sư...... Khụ, là Ngọc Hành trưởng lão võ đấu tinh phẩm tập hợp sao? Ta đây cũng muốn một phần! Nhấc tay!

Lầu 5 【 bổn tọa đạp bẹp các ngươi 】: Trên lầu thôi bỏ đi, ngươi xem xong sẽ muốn chết.

Lầu 6 【 quản lý viên · Ngọc Hành trưởng lão 】: Này thiếp vi phạm quy định, làm trầm lâu xử lý, nếu lại có hồi phục, xóa.

Edit: Shizu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top