Chương 132: Sư tôn và Sư Muội
Lúc chạng vạng, chim mỏi về tổ. Đệ tử Tử Sinh Đỉnh kết thúc công việc của một ngày, đều chạy tới Mạnh Bà Đường. Mặc Nhiên lại không đi, đứng bên cọc người gỗ, có vẻ đang đợi ai đó.
Quan hệ giữa Tiết Mông và hắn mấy năm gần đây hoà hoãn không ít, nhất là sau khi Mặc Nhiên tìm được linh thạch cực phẩm để cậu nạm lên bội đao Long Thành, hiềm khích giữa hai huynh đệ tự nhiên tiêu tán như vậy. Vì thế Tiết Mông quay đầu hỏi hắn: "Không đi ăn à?"
"Ta đợi thêm lát nữa."
Sư Muội đứng dưới ánh hoàng hôn chiều tà, càng tôn lên da như ngưng chi, tuyệt sắc vô song. Y vén tóc lên, hỏi: "A Nhiên đang đợi sư tôn sao?"
"Ừ." Tuy là lúc thần tu Mặc Nhiên đã từng gặp y, năm ấy hộ nhau tu bổ thiên liệt với Tiết Mông, cũng đã thấy dáng người Sư Muội cao hơn cả Tiết Mông rồi.
Nhưng giờ, mặt trời lặn đằng Tây, hắn và Tiết Mông đứng một trước một sau, vẫn là Mặc Nhiên thấy hơi không thoải mái. Hắn đương nhiên không phải cảm thấy Sư Muội như vầy khó nhìn, chỉ là...
Không thể không nói, Mặc Nhiên không biết đó là loại cảm giác gì, có lẽ đã quen thấy dáng vẻ nhu nhược của Sư Muội, luôn bị Tiết Mông che phía sau, hắn không nghĩ giờ sẽ là ngược lại.
Mặc Nhiên cuối cùng cười với Sư Muội: "Hôm qua lỡ tiệc tối, muốn bồi tội với sư tôn, mời người xuống núi ăn một bữa, nên hôm nay không đến Mạnh Bà Đường, các ngươi nếu muốn, thì đi chung đi."
Tiết Mông và Sư Muội không quen ăn chung với Sở Vãn Ninh, nhìn nhau, liền bỏ đi. Mặc Nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi xổm xuống trên tảng đá xanh, tuỳ tay hái cỏ đuôi chó cầm nghịch, vừa đợi Sở Vãn Ninh xuống núi.
Chờ tới khi hoàng hôn nhuộm màu máu, trăng non đỏ tím từ đám mây nhô lên, phía rừng trúc Nam phong mới có người chậm rãi đi tới, người nọ đã thay một bộ bạch y mới thoải mái hơn, trong tay xách theo một cái lồng, thấy Mặc Nhiên, sửng sốt một lát, vẻ mặt lập tức không được tự nhiên.
"Ta đang có chút chuyện muốn tìm ngươi... Sao ngươi lại ở đây?"
"Chờ sư tôn đi ăn." Mặc Nhiên nói, nhảy từ trên đá xuống, trong tay vẫn giữ ngọn cỏ đuôi chó kia, cười sáng lạn, "Trấn Vô Thường mới khai trương quán ăn mới, nghe nói trước kia nổi danh ở Thượng Tu giới, điểm tâm ngon nhất. Muốn mời sư tôn cùng đi ăn thử."
Sở Vãn Ninh không mặn không nhạt đánh giá hắn từ đầu tới chân một lượt: "Tiền, có tiền không?"
Mặc Nhiên liền cười, cũng không nói gì.
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, ném cái giỏ kia cho hắn, Mặc Nhiên nhận lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Y phục của ngươi." Sở Vãn Ninh nói, người đã đi lên trước. Mặc Nhiên vội đuổi theo, cùng sóng vai với y, cười nói: "Chất liệu làm y phục không tồi, mặc rất nhẹ, lại ấm, nếu sư tôn thích, ta cho người sửa bé đi một chút, cũng có thể..."
"Ta không mặc y phục người ta từng mặc qua."
Mặc Nhiên khẽ giật mình, sau đó hơi xấu hổ: "Ý ta không phải vậy, ta... Sáng hôm nay thấy sư tôn mặc, cho rằng sư tôn thích... Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta nhờ người trong hiệu, may một bộ mới cho người."
Sở Vãn Ninh hỏi: "Ngươi biết ta mặc y phục lớn thế nào à?"
Mặc Nhiên thầm nghĩ, sao hắn có thể không biết số đo của Sở Vãn Ninh được chứ?
Hắn dùng cánh tay vờn quanh, đã có thể biết được vòng eo của Sở Vãn Ninh, hắn biết Sở Vãn Ninh chỉ cần lót một miếng đệm chân, cằm có thể dựa vào vai hắn, hai người họ đã từng liều chết mà triền miên, Sở Vãn Ninh có đôi khi nhịn không được sẽ cắn hắn, hai dấu răng nhòn nhọn ở vùng xương quai xanh, mấy ngày chưa tan.
Hắn đương nhiên cũng biết chân Sở Vãn Ninh dài thế nào, rõ ràng là hai chân thon dài hữu lực như thế, vờn trên eo hắn lại bất lực như vậy, cẳng chân dài thẳng thon chắc sẽ run nhè nhẹ, ngón chân mượt mà co lại...
Hắn làm sao có thể không biết vai Sở Vãn Ninh rộng bao nhiêu, mông cong căng tròn như thế nào.
Mà lòng Sở Vãn Ninh lại cứ như xử nữ, hồn nhiên không biết mình hỏi gì, còn tưởng chuyện này rất cao minh, hẳn sẽ làm khó đồ đệ Mặc Vi Vũ.
Sở Vãn Ninh phất tay áo nói: "Không biết ngươi còn muốn may y phục cái gì."
"..."
Mặc Nhiên khó mà bày tỏ nỗi lòng.
Hắn không thể nói là mình biết, thậm chí khi hắn nặn bánh trôi, còn lơ đãng nghĩ tới thân ảnh của Sở Vãn Ninh ngày hôm qua, dáng người cân xứng hữu lực trong lớp sương mờ ở Diệu Âm Trì, săn chắc đẹp đẽ y như trong trí nhớ.
Vì thế lòng như đi vào cõi thần tiên, lại nhớ đến màu môi nhàn nhạt của Sở Vãn Ninh, rất mỏng, đã từng bị ép ngậm lấy mình, luôn rất thống khổ, ngậm không nổi, cổ họng co rút, muốn nôn khan.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hầu kết nhấp nhô, lại thầm mắng mình là súc sinh.
Kính y, yêu y, không thể lại có suy nghĩ xằng bậy.
Kính y... Kính y...
Hít sâu hai hơi, ái dục nóng bỏng bị miễn cưỡng ép xuống, nhưng nặn bánh trôi xong đều thấy hơi lớn, sư tôn ăn hẳn sẽ dính miệng, nên làm lại, ba cái lần này đều nho nhỏ vừa đủ, Mặc Nhiên trong lúc nặn, cân nhắc một lúc, nghĩ Sở Vãn Ninh môi mỏng khẽ mở, khoang miệng ấm áp ngậm lấy bánh trôi ngòn ngọt...
Đầu lưỡi cuốn lên, như ngọn lửa nhỏ ấm áp, làm Mặc Nhiên thất tình lục dục, thật muốn mạng Mặc Nhiên.
Hắn rõ miệng y có thể ngậm được vật lớn nhỏ thế nào rõ như lòng bàn tay, nhưng gia hoả Sở Vãn Ninh kia, lại còn hỏi hắn—— Có biết số đo y phục của y hay không.
Vấn đề này như đầu lưỡi mềm mại của mèo nhỏ, liếm qua ngực hắn.
Mặc Nhiên không dám nghĩ nhiều nữa, cúi đầu nói: "Khi may y phục, đương nhiên cần hỏi sư tôn."
Sở Vãn Ninh hơi kỳ quái, nhìn hắn một cái: "Ngươi bị cảm hử?"
"Không có nha."
"Sao cổ nghẹn thế."
"... Hơi nóng."
Sở Vãn Ninh ngẩn ra một chút, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên xoay mặt đi, mím chặt môi, ấn đường hiện khói mờ, thính tai lại hơi phiếm hồng.
Màu hồng nhạt này tới tận khi hai người họ vào trấn Vô Thường, ngồi vào bàn sát bên cửa sổ Trung Thu Lâu, cuối cùng mới nhạt đi.
Mặc Nhiên lần đầu tiên trịnh trọng mà mời Sở Vãn Ninh đi ăn, trước kia tuy đã từng mời, nhưng không phải để ứng phó, thì chính là bất đắc dĩ, tâm cảnh thật sự không giống nhau.
Tiểu nhị ở Trung Thu Lâu mang một bình Vân Lư Sơn lên, đưa thêm một đĩa hạt dưa, lại mang hai cuốn thẻ tre ghi tên món ăn cung cung kính kính đưa cho hai vị Tiên Quân Tử Sinh Đỉnh. Mặc Nhiên nhận thẻ tre, cười với tiểu nhị, nói: "Đa tạ."
Sở Vãn Ninh hơi nâng mắt, nhìn Mặc Nhiên một cái.
Trước kia người này không có thói quen nói lời cảm tạ đâu.
"Sư tôn muốn ăn gì, cứ gọi, có điều ta đề cử cá quế nấu hạt thông của quán này, nghe nói chua ngọt cũng ngon, lại rất đẹp mắt."
Sở Vãn Ninh gật đầu: "Vậy lấy một phần, còn lại ngươi tự gọi đi."
Mặc Nhiên cười: "Ta gọi theo khẩu vị của sư tôn nhé."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt: "Ngươi biết ta thích ăn gì?"
"... Vâng, có biết."
Trước kia tuy cũng biết, nhưng quên mất.
Về sau sẽ không vậy nữa.
Nhìn thẻ tre, chợt nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, rèm châu kêu lên, leng keng vang động. Giọng tiểu nhị truyền tới: "A, Tiên Quân mời vào, ngài muốn tìm hai vị ngồi ở nhã gian sao... Đúng đúng đúng, rượu vẫn chưa gọi."
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vén màn lụa xanh, chuỗi hạt mã não lên.
Một mỹ nam tử ôn nhu, môi hồng răng trắng mang theo một bầu rượu, đáy mắt chứa ý cười trăng thanh gió lặng, xuất hiện bên cửa. Mặc Nhiên quay đầu lại, đương nhiên sửng sốt: "Sư Muội? Sao huynh tới đây?"
"Gặp tôn chủ trong Mạnh Bà Đường, ông ấy nghe nói hai người xuống núi ăn ở quán này, nghĩ là cửa hàng mới mở, sắc thái không tồi, nhưng không có rượu ủ lâu năm, nên bảo ta tới đưa một vò Lê Hoa Bạch." Sư Muội nói, quơ quơ bầu rượu màu hồng bùn, bầu rượu kia dùng dây trúc quấn quanh, chắc nịch đáng yêu, rượu bên trong sóng sánh, như cách giấy dán cũng có thể ngửi thấy mùi rượu.
Sư Muội cười cười: "May mà đuổi kịp, nếu không hai người đã gọi rượu uống, ta tới cũng thừa thãi rồi."
Sở Vãn Ninh hỏi: "Ngươi thì sao? Ăn gì chưa?"
"Ta về sẽ ăn sau, Mạnh Bà Đường không đóng cửa sớm vậy đâu, sẽ về kịp."
"Tới rồi, còn đi làm gì." Sở Vãn Ninh là người hiểu lễ, nói, "Ngồi xuống ăn chung đi."
"Này... Chỉ sợ A Nhiên tốn kém."
Mặc Nhiên cười nói: "Tốn kém cái gì, thêm ghế mà thôi." Nói xong liền gọi tiểu nhị mang thêm bát đũa, Trung Thu Lâu cũng thật hào nhoáng, đũa trong nhã gian dùng đều mạ vàng bạc mỏng, ánh nến chiếu lên, rực rỡ lung linh.
Sư Muội ngồi xuống, dưới ánh nến ba người rót đầy trản rượu. Mùi thơm Lê Hoa Bạch ngào ngạt vờn quanh không khí, hương rượu rất quen thuộc, kiếp trước khi Sư Muội chết, Mặc Nhiên từng uống, khi Sở Vãn Ninh chết, Mặc Nhiên lại ngồi trên mái uống cả đêm.
Giờ tai kiếp qua đi, cả hai người họ đều còn sống.
Mặc Nhiên bỗng cảm thấy những chuyện đã qua là chiếm hữu cũng được, tình yêu cũng thế, đều không quan trọng. Hai người kia khi sống là người đối xử với hắn tốt nhất, hắn kiếm được tiền, còn có thể mời họ ăn, uống rượu, như vậy đủ rồi.
Ba ly hai đỉnh, để kiếp trước như núi sông vạn dặm.
"Tiểu nhị, phiền ngươi, ta muốn một phần cá quế nấu hạt thông, sau đó thêm ít thịt viên gạch cua, thịt viên thủy tinh, chân giò hun khói anh đào, canh tam tiên thượng, bánh chưng diệp bún thịt, đều không cay. Sau đó thêm một phần cá hầm ớt, đậu hủ Ma Bà, phu thê phế phiến, gà Cung Bảo, đều cực cay. Điểm tâm lấy sủi cảo tôm oánh ngọc, sườn hầm khoai sọ, canh gà hầm. Điểm tâm ngọt lấy..." Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh một cái, khép thẻ tre lại: "Nhìn không rõ, mỗi loại lấy một phần đi."
Sở Vãn Ninh không hề nâng mắt lên: "Ăn không hết."
Mặc Nhiên nói: "Vậy mang về."
"Mang về nguội."
"... Để Mạnh Bà Đường hâm nóng lại."
Sở Vãn Ninh cảm thấy Mặc Nhiên như thương nhân đào mỏ chợt giàu sau một đêm, phô trương lãng phí kỳ cục, thật sự lười nhiều lời với hắn, nhìn thẻ tre trước mặt mình, nhìn nhìn, nói: "Muốn lấy một phần đậu tây cuốn, một phần diệp bá nhi, ba chén bánh trôi đỗ ngọt, đa tạ."
Đồ ăn rất nhanh liên tục được mang lên, Sư Muội thích ăn cay, Sở Vãn Ninh không dính ớt, vì thế Mặc Nhiên liền tách ra, nửa bàn tươi mới thanh thoát, nửa bàn đỏ tươi ấm áp, màu sắc phối hợp như thế, đẹp mắt ngoài ý muốn.
"Đến đây, món cuối cùng, món ăn nổi tiếng của bổn tiệm, cá quế nấu hạt thông——"
Tiểu nhị hô to một tiếng, đặt bát canh vào giữa mâm đẹp đẽ, cá quế được tiểu nhị bưng lên toả mùi thơm tứ phía. Cá kia nhìn có vẻ nặng năm cân, da ngoài vàng xốp, đặt giữa bàn xứ màu xanh trời, thân cá cắt thành lát dày mỏng, nước chua ngọt đỏ tươi rưới lên trên, cùng hạt đậu Hà Lan xanh biếc, nho nhỏ ở quanh, tôm đã bóc vỏ trong veo nằm trên, nhìn thấy làm người ta sáng mắt, muốn nếm thử để mở rộng tầm mắt.
Sở Vãn Ninh thích ngọt, thích nhất là chua ngọt nên thấy món cá này, tuy trên mặt hỉ nộ không đổi, nhưng ánh mắt không khỏi sáng lên.
Sáng ngời ấy, đã bị Mặc Nhiên nhìn thấy.
Tiểu nhị nhìn bàn của họ, thấy trước mặt Sư Muội còn trống, muốn đặt qua đó, cách thật xa.
Nhưng một đôi tay lại nhanh hơn gã chút, đã bắt đầu chỉnh bàn. Mặc Nhiên đứng dậy, chỉnh vài đĩa Sở Vãn Ninh không thể chạm tới, đều để bên mình, sau đó đặt mấy món cay, đưa tới trước mặt Sư Muội. Như vậy trước mặt Sở Vãn Ninh sẽ còn trống, Mặc Nhiên cười nói nói với tiểu nhị: "Đặt cá ở đây đi."
"À, được được."
Gặp khách nhân giúp mình như vậy, tiểu nhị đương nhiên vui vẻ, lập tức mặt mày hớn hở xếp đồ ăn lên bàn, đặt tới chỗ kia, cúi đầu khom lưng lui xuống.
Mặc Nhiên điều chỉnh thật sự tự nhiên, người khác chỉ cảm thấy hắn tiện tay giúp tiểu nhị, nhưng Sư Muội cảm thấy đó là thiên sủng ở trong. Y có chút kinh ngạc với hành động của Mặc Nhiên, ánh sáng trong mắt nhỏ vụn chảy xuôi, cúi thấp mặt thật lâu, làm như hơi buồn.
Sư Muội cảm thấy, sau năm năm Mặc Nhiên quay về, không chỉ dáng người thay đổi, ngay cả đối xử tốt với y cũng nhạt đi rất nhiều.
Y cũng thích ăn cá quế nấu hạt thông, tại sao để xa y như vậy? Là không biết? Hay là...
Hay là lòng quân đã thay đổi, không như trước kia.
Sư Muội không phải người sẽ tự coi nhẹ mình, dung mạo và tính nết của y đều trên Sở Vãn Ninh, thậm chí nhìn khắp Tu Chân giới, không có mấy người đẹp như y được.
Nhưng giờ y lại sinh ra mấy phần do dự.
Y biết khi Mặc Nhiên còn thiếu niên phong lưu hoa tâm, thích vẻ ngoài xinh đẹp đến tận xương tuỷ, nhưng trước kia chỉ là biểu hiện giả dối, đối với Mặc Nhiên mà nói, trân quý nhất chính là tình nghĩa.
Người khác cho hắn một hai, hắn liền phải trả người ta cả ngàn vàng.
Giờ sư tôn vì hắn mà không ngại chết một lần, Sở Vãn Ninh đối tốt với Mặc Nhiên, mình cũng không có khả năng bằng nổi. Tự nghĩ như thế, Sư Muội chợt thấy trong lòng lạnh lẽo, y đột nhiên ngẩng mặt, dưới ánh nến nhìn mặt hai người kia.
Một người cúi đầu, mắt phượng như nước, lông mi như mưa, dáng vẻ và sắc mặt đều nhàn nhạt.
Mà một người chống cằm uống rượu mỉm cười, trong ánh mắt lộng lẫy như ánh đèn, ngọn nến có xuân tuyết ngoài ban công, hoa lê dưới trăng, lông mi khẽ động, tựa hồ tạo thành gợn sóng, đẩy ra vạn ánh sao trời, đó là tình ý, chỉ sợ ánh mắt này chủ nhân của nó cũng không hề nhận ra được.
Sư Muội nhất thời thất thần, khuỷu tay chạm vào đũa, chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, đũa rơi xuống, y bừng tỉnh, vội xin lỗi, cúi người nhặt lên.
Cúi xuống, lại ngẩn ra một chút.
Chiếc đũa kia không sai không lệch, dừng ngay bên giày Mặc Nhiên. Màu sắc u ám, an tĩnh nằm đó, chờ y nhặt lên.
Tác giả có lời muốn nói: Khi ta có tiền
Mặc Nhiên: Đọc chính văn.
Sở Vãn Ninh: Không có khả năng, mua nguyên liệu cơ giáp rất tốn, ta không thể có nhiều tiền.
Diệp Vong Tích: Vật ngoài thân, đủ dùng là được, quyên góp đi.
Mai Hàm Tuyết: Mua trang sức đồ dùng, dỗ các em gái.
Nam Cung Tứ: Các ngươi cho rằng nhiều tiền rất vui sướng à? Các ngươi căn bản không biết kẻ nhiều tiền như ta rất thống khổ.
Tiết Mông: Chờ ta có tiền, đầu tiên muốn thay nhân đạo trừng phạt tên ngốc lầu trên, ta rất vui khi được thống khổ như ngươi đấy, đây, đưa tiền của ngươi cho ta này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top