Ngoại truyện : Lo âu

Lo âu

“Anh không cảm thấy em gái anh đã là hàng ế ẩm rồi sao?”

Phỉ Nhĩ trừng chàng trai tóc lục nào đó trên màn hình, mặt vô biểu tình, ấn xuống nút chấm dứt thông tin.

Màn hình lần nữa mở ra: “Nghe nói sản phụ cao tuổi sinh con tương đối không thuận lợi đấy!”

Phỉ Nhĩ vừa lại ấn nút chấm dứt.

Màn hình cũng không từ bỏ ý định lần nữa mở ra, lần này Phỉ Nhĩ quyết định cái gì cũng không nghe liền ấn chấm dứt, đối phương lại vội vàng hét to: “Chẳng lẽ người làm anh trai như anh mặc kệ hạnh phúc trọn đời của em gái sao?”

Phỉ Nhĩ dừng lại một chút, bực mình nói: “Keisy tiên sinh, đại thần tài vụ của Long Hoàng đế quốc, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Có thể nói thẳng hay không, đừng nói nhảm liên thiên! Cậu chẳng lẽ không biết thống lĩnh là rất bận sao?”

Keisy cắn răng nói: “Tôi trái lại biết hoàng thượng nhà tôi rất rảnh, thái thượng hoàng còn rảnh đến đi khắp nơi gây họa cho tôi!”

“Đó là chuyện nhà cậu!” Phỉ Nhĩ hai tay đan chéo, lại không nhịn được biện bạch cho người lãnh đạo của nước khác: “Huống chi, Ngân Nguyệt Hoàng cũng không phải thật sự rất rảnh, cậu ấy lần trước chẳng phải tìm Coffee bệ hạ mất tích tìm đến sức đầu mẻ trán sao?”

Trên màn hình lấp đầy một khuôn mặt lớn, biểu tình siêu cấp khinh thường hạ định luận: “Chỉ cần không phải đang xử lý công văn cho tôi tất cả đều gọi là “rảnh”!”

Phỉ Nhĩ nhún vai: “Nếu đã như thế, đại thần tài vụ “bận rộn” không có chuyện gì hà tất đến quản hôn sự của em gái nhà tôi…” Nói đến đây, hắn đột nhiên lĩnh ngộ, nguy hiểm mà nheo mắt nói: “Cậu hẳn sẽ không cho rằng tôi sẽ đem của hồi môn của Thanh Thanh tặng lên tay cậu chứ?”

“Đương nhiên không phải à!” Keisy hừ một tiếng: “Ai không biết Phỉ Nhĩ thống lĩnh là bủn xỉn đệ nhất thế giới!”

Nghe vậy Phỉ Nhĩ suýt nữa hộc máu, dựa theo lý luận của Keisy, sợ rằng hắn phải đem một nửa thuế doanh thu của Liên Minh Thương Tế tặng hết cho Keisy, đây mới được coi là không bủn xỉn, nhưng đó đương nhiên đánh chết cũng không khả năng!

Kể tội bệ hạ, thống lĩnh và thủ tướng, Keisy tuyệt đối không chút nương miệng: “Anh xem xem anh là làm anh trai như thế sao? Em gái cũng sắp thành hàng ế ẩm, cũng sắp làm sản phụ cao tuổi rồi, anh cũng không nôn nóng —“

Phỉ Nhỉ mỉm cười ngắt lời của đối phương: “Cha tôi mất sớm, mẹ vừa lại bận, mình từ nhỏ phải giúp chăm sóc Thanh Thanh, nó gần như là con gái của tôi rồi, cậu có từng thấy người cha nào nôn nóng gả con gái đi chưa? Cho nên cậu không cần nói nhảm nữa, tôi hận không thể giữ Thanh Thanh thêm tám mười năm đây!”

“… Thuộc hạ của Bạch Thiên hùn vốn muốn tôi giúp đưa thượng cấp của bọn họ vào lễ đường, nếu như anh chịu giúp, tôi liền chia tiền bọn họ hùn lại cho anh.”

Thì ra như thế. Phỉ Nhĩ cười một cái, dùng giọng điệu ung dung mà đem bán đứa em gái coi như con: “Chia 5-5!”

“Miễn bàn! Cùng lắm là 2-8!”

Phỉ Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, Keisy liền nói: “Nếu anh chịu giúp, tôi có thể cam đoan tuyệt đối không đụng vào của hồi môn của Thanh Thanh.”

“Nếu Thanh Thanh đem của hồi môn cho chồng thì sao?” Phỉ Nhĩ lạnh lùng nói: “Tiền của Bạch Thiên, cậu đã cướp trắng trợn rồi đi?” Mà đứa em gái ngu ngốc kia của hắn khẳng định sẽ chia sẻ hết mọi thứ cho chồng, vốn đây không có vấn đề gì, Bạch Thiên là đối tượng có thể gửi gắm cả đời, chẳng qua có thêm Keisy ở bên cạnh, vấn đề liền lớn rồi!

Keisy giơ ba ngón tay thề: “Lấy thanh danh của ông tôi phát thề, tôi cam đoan sẽ không đụng vào tài sản của Thanh Thanh và Bạch Thiên, được rồi chứ?”

Ngữ khí của Phỉ Nhĩ càng lạnh: “Đừng nói thanh danh, nếu “bản thân Gre” có thể bán lấy tiền, cho dù là bán đi kỹ viện, cậu ngay cả mắt cũng không chớp một cái đi!”

“Nếu tôi đụng vào tài sản của Thanh Thanh và Bạch Thiên, cứ phạt, phạt tôi cả đời kiếm không được tiền!”

… Thuộc hạ của Bạch Thiên rốt cuộc hùn được bao nhiêu tiền? Phỉ Nhĩ bắt đầu suy nghĩ cái vấn đề này.

“Chia 3-7, nếu không miễn bàn!”

“Thành giao!” Keisy lập tức đáp ứng cái rụp.

Rốt, rốt cuộc là chuyện làm sao…Phỉ Nhĩ nhíu mày, chiếu theo lý thuyết em gái là không gả không được, hắn cũng xác thực có chút lo lắng Thanh Thanh sắp biến thành sản phụ cao tuổi rồi, cho nên ba phần này là được chia thêm, chiếu theo lý thuyết bất luận làm sao cũng có lời mới đúng, nhưng bởi vì đối phương là Keisy, cho nên hắn luôn có loại cảm giác mình lỗ to rồi!

“Cứ quyết định như thế nhé!” Nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Keisy, khiến Phỉ Nhĩ suýt nữa một quyền đánh vào trong màn hình.

“Tháng sau có tiệc sinh nhật…”

“Lại sinh nhật?” Phỉ Nhĩ khó có thể tin rống: “Cậu rốt cuộc một năm muốn tổ chức mấy lần tiệc sinh nhật của Ngân Nguyệt Hoàng? Tôi nói nhé, hai nước chúng ta hay là đoạn giao đi!”

Keisy bực mình nói: “Là sinh nhật của Bạch Thiên! Anh cũng không cần tặng lễ vật, anh ta đã nói không nhận, đúng là cái hàng lỗ vốn!”

Đường đường là Dương Quang kỵ sĩ để cho cậu nói thành cái hàng lỗ vốn! Phỉ Nhĩ đỡ trán, lần nữa muốn đánh vỡ Keisy, mình cho dù muốn mấy cái hàng lỗ vốn như Bạch Thiên cũng không có à, dưới tay toàn là trang giáp chiến sĩ, hắn thế nhưng rất muốn mấy tên kỵ sĩ trung thành, lỗ vốn cũng không có vấn đề à!

“Mới đầu gã đó căn bản không định tổ chức sinh nhật, là thuộc hạ của anh ta nhao nhao đòi làm, tóm lại để cho Thanh Thanh nhà anh qua đây tặng quà đi!”

Shit! Phỉ Nhĩ mặt vô biểu tình nói: “Không phải đã nói không cần tặng quà?”

Keisy cười một cách bỉ ổi: “Oh, tôi nói sai rồi! Là để cho Thanh Thanh nhà anh qua đây làm quà đi! Nhớ buộc nơ con bướm —“

ẦM!

“Phỉ Nhĩ đại nhân!” Hộ vệ vội vàng xông vào, đầy mặt hoảng hốt.

“Không có gì.” Phỉ Nhĩ vẻ mặt đau đầu, vẫy vẫy tay, hất ra mảnh vụn màn hình dính ở trên tay, nhưng lúc này lại nhìn thấy hộ vệ trợn lớn mắt nhìn machine thông tin bốc khói, hắn chỉ có giải thích: “Machine tự phát nổ, tám phần là hàng nhái hiểm độc của đế quốc Acalane làm, mang ra ngoài rồi đổi một cỗ mới.”

“Vâng.”

◊◊◊◊

Bạch Thiên đứng ở cửa nghênh đón khách, thân là nhân vật chính của tiệc sinh nhật, hắn hình như nên là màn cuối cùng, ít nhất Keisy là nói như thế, nhưng đây cũng không phải tính cách của Bạch Thiên, mọi người từ xa đến dự sinh nhật cho mình, hắn đương nhiên nên đứng ở cửa nghênh đón.

Chỉ là Keisy rốt cuộc đã phát bao nhiêu thiệp mời? Bạch Thiên có chút khó hiểu, mới đầu hắn còn cho rằng đây chỉ là tiệc để cho Coffee bệ hạ cao hứng, cho nên mới cử hành, bệ hạ luôn luôn thích náo nhiệt, cho nên luôn là tìm mọi cách cử hành tiệc tùng.

Hơn nữa… Bạch Thiên cúi đầu nhìn y phục trên người mình, mặc dù nói đổi mới toàn diện đồng phục kỵ sĩ, mà hắn thân là kỵ sĩ trực thuộc của Ngân Nguyệt Hoàng bệ hạ, một trong những đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn ít ỏi của Long Hoàng đế quốc, cho nên ở phương diện trang phục hoa lệ hơn người khác một chút… nhưng bộ y phục này khó tránh cũng quá hoa lệ rồi đi?

Kỵ sĩ phục xanh da trời, viền áo là dùng da Bạch Long trang trí, đó là màu sắc đấu khí đặc hữu của Bạch Thiên, chất liệu của cả bộ y phục vô cùng dày chắc, nhưng sẽ không nóng bức; bên ngoài kỵ sĩ phục là khinh giáp làm từ vẩy rồng; đôi găng tay cũng là da rồng màu trắng chế tác mà thành; cộng thêm áo vest da, áo sơ mi sa tanh, khăn quàng cổ cố định bằng ghim ngọc bích, giày ống da rồng và hai mũ giáp —- mũ giáp chính thức dùng trong chiến đấu và mũ giáp mang tính trang trí dùng trong điển lễ.

Mặc dù da rồng và vẩy rồng là lấy từ Long tộc đã qua đời để lại, không cần phí vật liệu, nhưng thủ tục xử lý của hai cái này phức tạp, tiền công là hết sức kinh người.

“Thừa dịp lần này làm y phục, ngay cả lễ phục kết hôn, lễ phục quốc yến và lễ phục phù rể gì gì đó sau này của anh toàn bộ ứng phó một lần, sau này cũng đừng hòng đòi tôi y phục mới!”

Keisy là nói như thế, nhưng cho dù như thế, Bạch Thiên vẫn là cảm thấy lần này khó tránh hơi quá hào phóng một chút, bộ y phục này thoạt nhìn giá trị không ít, tuyệt đối không phải thứ Keisy sẽ lấy ra khỏi tay, đây khiến Bạch Thiên cảm thấy vô cùng khủng hoảng — mình là đã bị bán cho ai rồi sao?

“Chúc mừng! Chúc mừng nhé!” Mấy trang giáp chiến sĩ trang phục lộng lẫy tiến lên, vừa nhìn thấy Bạch Thiên liền tươi cười đầy mặt.

Bạch Thiên cười: “Để cho mọi người từ xa mà tới, thật là ngại quá.”

“Đâu có!” Trang giáp chiến sĩ hào sảng nói: “Ngày quan trọng thế này nếu không mời chúng tôi, đó mới gọi là ngại!”

Ngày quan trọng thế này? Bạch Thiên có chút nghi hoặc, mặc dù là sinh nhật, nhưng cũng không phải đại thọ, hẳn không tính là ngày quan trọng lắm mới đúng.

Trang giáp chiến sĩ khác vội vàng kéo đồng bạn lại, cười lớn giải thích: “Ha ha, tên này vừa lại uống say rồi! Đừng để ý hắn!”

Bạch Thiên cười cười, đúng lúc nhìn thấy một người bạn quen thuộc, hắn vội vàng nghênh đón.

“Chúc mừng! Chúc mừng!”

“Vô cùng chúc mừng nhé!”

“Phổ thiên đồng khánh!”

… Bạch Thiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình hôm nay có phải là đang tổ chức đại thọ sáu mươi.

“Phỉ Nhĩ thống lĩnh đến —“

Bạch Thiên ngẩng đầu, vội vàng nghênh đón, Phỉ Nhĩ mặc trang phục gọn nhẹ tiến lên, bên cạnh chỉ đơn giản mang theo hai trang giáp hộ vệ.

“Chào mừng ngài! Phỉ Nhĩ thống lĩnh.”

Bạch Thiên làm lễ tiết kỵ sĩ, Phỉ Nhĩ cười cười lấy lễ tiết kỵ sĩ hồi lễ, sau đó, ánh mắt của Bạch Thiên không khỏi chuyển đến sau lưng của Phỉ Nhĩ, lại không có nhìn thấy cái người trong dự liệu.

“Thanh Thanh nó đúng lúc lắp ráp một cỗ trang giáp đến thời khắc trọng yếu, cho nên hôm nay sẽ không đến rồi.”

Bạch Thiên ngẩn ra, sau đó nhìn thấy Phỉ Nhĩ cười như không cười, hắn không khỏi dưới lòng có chút xấu hổ, nói: “Phỉ Nhĩ thống lĩnh chịu đến đã khiến cho tại hạ cảm giác vạn phần vinh hạnh.”

Phỉ Nhĩ hào sảng nói: “Làm sao lại nói như thế? Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là kỵ sĩ tiền bối của cậu, cộng thêm anh vợ tương lai mà thôi, không cần khách khí như thế.”

Bạch Thiên cười cười.

Phỉ Nhĩ vừa thấy đối phương vậy mà không có phủ nhận từ anh vợ tương lai này, dưới lòng cảm giác chuyện hôm nay đại khái không có vấn đề rồi, cộng thêm Bạch Thiên mặc áo mới, so với trước đây điển trai hơn gấp đôi, đây mới là kỵ sĩ tốt xứng với em gái nhà mình! Tâm tình của hắn nhất thời rất tốt, nhiệt tình bám lấy vai của Bạch Thiên đi vào đại sảnh.

“Đi đi, cùng đi vào đi!”

Bạch Thiên nhìn thấy người đã đến hầu như đông đủ, cũng liền đi vào cùng.

Đại sảnh tràn ngập người, mới đầu Bạch Thiên cho rằng sẽ là cái tụ hội cỡ nhỏ, chỉ là muốn để cho Coffee bệ hạ thích náo nhiệt đỡ thèm tiệc tùng, nhưng bây giờ thoạt nhìn lại chỉ nhỏ hơn một chút so với tiệc sinh nhật của Ngân Nguyệt Hoàng.

Leola đã ngồi ở trên vị trí chủ, đang bận trông coi phụ thân và Bảo Lợi Long, để bọn họ tranh đoạt với nhau lễ vật dự bị sẵn, sau đó ngăn cản tia điện và đấu khí trong lúc tranh đoạt rò rỉ ra ngoài sẽ làm bị thương đến tân khách.

Keisy cầm máy tính, tính toán không ngừng, thoạt nhìn như là đang tính toán yến hội tốn bao nhiêu tiền.

Bên cạnh thì là Mai Nam – thủ tướng tân nhiệm của Acalane đã đến từ trước, vừa nhìn thấy Phỉ Nhĩ, hắn liền hô lên tiếng: “Phỉ Nhĩ ca.”

Phỉ Nhĩ nhướn mày, nói: “Tiếng “ca” này thế nhưng không dám làm, thủ tướng Mai Nam.”

Mai Nam vừa nghe, lập tức đã biết mình vừa lại phạm lỗi, thân là thủ tướng Acalane, hắn không nên gọi một vị lãnh tụ quốc gia khác là “ca”, lập tức ngượng ngùng sửa miệng thành “Phỉ Nhĩ thống lĩnh”.

Nhìn xung quanh, Keisy gõ cái ly bằng sắt, hô lớn: “Mọi người đều đã đến đủ! Trò chơi rốt cuộc có thể bắt đầu rồi!”

“Trò chơi?” Bạch Thiên lo lắng, mình quả nhiên vẫn là bị bán rồi sao? Hắn khéo léo nói: “Keisy, nếu đã là sinh nhật của tôi, tôi nghĩ tôi vẫn là thích cách tổ chức an tĩnh hơn.”

Keisy lập tức quay đầu nhìn Leola, người sau đầu tiên là nhìn Bạch Thiên, sau đó dùng đuôi mắt liếc Coffee và Bảo Lợi Long một cái, Bạch Thiên lập tức liền hiểu rõ, cười nói: “Nếu đã là sinh nhật một năm có một lần, xác thực nên chơi đùa cho vui một chút.”

Thật là mạnh! Ngay cả lời cũng không nói đã dẹp yên Bạch Thiên.Keisy hiếm khi ở trong lòng tán thán vương của mình hiệu trung.

“Cửa ải đầu tiên là cửa ải Phỉ Nhĩ thống lĩnh!”

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Thiên lập tức bị toàn bộ trang giáp chiến sĩ có vũ trang lớp lớp bao vây, hắn “huh” một tiếng, nhìn hướng thống lĩnh bên cạnh, Phỉ Nhĩ cười tít mắt, lại rút ra kiếm kỵ sĩ, mặc dù hắn hết sức hài lòng đối với em rể tương lai, chẳng qua nuôi dưỡng em gái lớn như thế lại phải tặng không công cho người, làm sao cũng phải làm khó một chút mới cam tâm mà!

“Bảo Lợi Long đi giúp Bạch Thiên.” Leola phái ra một con rồng đi giúp thuộc hạ của mình, tỉ mỉ dặn dò: “Không được biến rồng, không được cắn người, cũng không được dùng ma pháp phạm vi lớn.”

Bảo Lợi Long lớn tiếng hô: “Được!” Sau đó đâm đầu xông vào vòng bao vây, bởi vì thắng xe không kịp, còn húc đầu vào bụng của Bạch Thiên một cái, chưa đả thương địch đã đả thương mình trước.

Leola kéo lấy phụ thân, nói: “Phụ thân ngài là cửa ải tiếp theo.”

Coffee đang muốn kháng nghị, nghe thấy hắn là cửa ải tiếp theo, lập tức liền ngoan ngoãn an tĩnh lại.

Bạch Thiên nhìn xung quanh, khoảng chừng có hai mươi trang giáp chiến sĩ cấp cao nhất cộng thêm thống lĩnh Phỉ Nhĩ, mình chỉ có một con rồng non luôn bị Keisy gọi là bại sự có thừa.

“Liệt Diễm!”

Liệt Diễm được triệu hồi mà ra, nó mặc nữ kỵ sĩ trang màu đỏ, tuổi xem ra khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trên khuôn mặt tú lệ lại có một đôi mày kiếm, giống như là một thiếu nữ mỹ lệ thần thái sáng láng.

Bảo Lợi Long lập tức nhào lên kêu to: “Diễm Diễm!”

Liệt Diễm hiếm khi nổi nóng với chủ nhân, vừa né tránh Bảo Lợi Long vừa không cao hứng nói: “Không phải đã nói lúc có Bảo Lợi Long thì đừng gọi tôi sao?”

Hắn cũng là bất đắc dĩ… Bạch Thiên ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, đã trơ mắt nhìn Liệt Diễm bị Bảo Lợi Long đuổi chạy rồi.

Xung quanh có hơn hai mươi trang giáp chiến sĩ và một kỵ sĩ thực lực cao cường, mình ngay cả một con rồng non bại sự có thừa cũng không có, trò chơi này… không, đây là đánh hội đồng đi?

Vì sao sinh nhật mình còn phải bị người vây đánh đây?

“Ngươi tiểu tử khó ưa này thật là quá khiến người hâm mộ rồi!” Những trang giáp chiến sĩ nhao nhao kêu lớn.

Bị vây đánh còn hâm mộ?

Phỉ Nhĩ giơ kiếm hạ lệnh: “Đánh cho ta!”

“Vâng!”

◊◊◊◊

“Có phải đã đánh hơi quá dữ?”

“Thương da thịt mà thôi.”

“Tôi lần đầu tiên biết anh còn tàn nhẫn hơn tôi đấy! Leola.”

“Là nói thật.”

“Nhưng kiếm cũng đâm vào rồi còn tính là thương da thịt? Anh nói Phỉ Nhĩ rốt cuộc là muốn gả em gái đi, hay là muốn làm thịt Bạch Thiên?”

“Không đâm trúng chỗ hiểm, dùng machine liệu tương có thể lập tức trị lành.”

“Vậy một kiếm đâm vào vai hiện tại thì thế nào?”

“…”

Thực sự đánh có hơi đi quá xa rồi, Leola đang đứng lên để tuyên bố trò chơi kết thúc, lại nhìn thấy một bóng người từ ban công tầng hai xông ra, hắn vừa lại lặng lẽ ngồi xuống.

“Anh không ngăn cản… Oh, cô ta tới rồi!” Keisy nghi hoặc nói đến một nửa, cũng nhàn nhã ngồi xuống theo, thuận tiện ngăn cản Coffee đang bừng bừng hứng trí cũng muốn xách kiếm tiến lên đi đâm đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn của nhà mình.

Một bóng người màu trắng từ ban công nhảy vọt xuống, vén váy, từ bên hông đùi phải rút ra súng, đánh bay một trang giáp chiến sĩ đang ẩu đả Bạch Thiên.

Ngẩng đầu lên, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, hơn nữa đối phương còn mặc đầm ngắn, Bạch Thiên vẫn là nhận ra, nhạ dị nói: “Thanh Thanh, em chẳng phải có chuyện không thể đến sao?”

Thanh Thanh quay đầu nhìn, Bạch Thiên toàn thân là máu, áo mới anh tuấn cũng biến thành áo máu rồi, mắt trái còn bị đánh thành mắt gấu trúc.

Nhìn thấy bộ dạng của Thanh Thanh, Bạch Thiên ngẩn ra, Thanh Thanh bình thường cho dù tham dự quốc yến, cũng không có ăn mặc long trọng như thế, đầm ngắn màu trắng tô điểm rất nhiều nơ con bướm màu lam, mang theo buộc tóc cũng màu trắng xanh xen lẫn, trên mặt trang điểm nhẹ, là một thục nữ hết sức mỹ lệ —-

Thục nữ phát ra tiếng la hét rung trời: “CA CA!”

Phỉ Nhĩ lùi về sau mấy bước, vội vàng nói: “Chỉ là thương da thịt mà thôi, không đáng ngại, trị một chút là khỏi rồi! Vậy thì ải đầu tiên đến đây đi, bây giờ là bắt đầu ải thứ hai —“

Keisy hô lớn: “Ải thứ hai, cửa ải cặp đôi nồng tình mật ý đại khai sát giới, bắt đầu!”

Phỉ Nhĩ quay đầu rống giận: “Cửa ải thứ hai không phải là cửa ải đố vui của Mai Nam và Coffee sao?”

Mai Nam lập tức vô tội nói: “Có chuyện này sao? Phỉ Nhĩ thống lĩnh.”

Phỉ Nhĩ ngạc nhiên, lúc này, Leola đang lau rượu vang ở khóe miệng cho Coffee, mở miệng nói: “Vừa rồi nhờ có Phỉ Nhĩ thống lĩnh chiếu cố kỵ sĩ trưởng của tôi, tiếp đến vẫn là xin chỉ giáo cho cậu ta nhiều hơn.”

Phỉ Nhĩ biến sắc, mặc dù Ngân Nguyệt Hoàng bình thường gần như không quản sự, nhưng vị vương giả này thật sự là một con sư tử ngủ, nếu hắn nghiêm túc lên, nguồn thủ hạ có thể sử dụng là vô cùng kinh người — bình thường mà nói, chính Phỉ Nhĩ cũng bị quy nhập vào trong nguồn lực của Leola.

“Blue Mountain, con tức giận rồi sao?” Coffee xoa dịu nói: “Ta hạ ám chỉ cho Phỉ Nhĩ, để hắn đi đụng tường một ngàn lần được không?”

“Phụ thân, tạm thời đừng làm loạn.”

Tạm thời đi…

“Cửa ải thứ hai này thật không tệ! Ta bình sinh thích nhất chính là đánh nhau với cặp đôi rồi!”

So với Ngân Nguyệt Hoàng, Phỉ Nhĩ lập tức quyết định quay đầu đối phó em gái và em rể đơn giản hơn nhiều.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy em gái, cô đang vén váy, từ bên hông đùi rút ra một khẩu súng thứ hai…

Muội muội à, em mặc lễ phục, vừa lại tham gia vũ hội đầy là kỵ sĩ, thuật sĩ và trang giáp chiến sĩ, thật có cần thiết giấu đầy vũ khí ở dưới váy như thế không?

“Ba hai một bắt đầu đánh!” Keisy không thể chờ đợi được mà hô bắt đầu.

Nhìn thấy trang giáp chiến sĩ đều cầm lấy vũ khí, mặc dù Bạch Thiên hoàn toàn không hiểu rõ trạng huống, nhưng hắn tiến lên một bước, chắn ở phía trước Thanh Thanh, giống như một lá chắn kiên cố.

Nhìn thấy vết máu sau lưng Bạch Thiên còn nhiều hơn phía trước, Thanh Thanh nổi nóng thật rồi, cho dù là anh ruột cũng miễn bàn! Cô nói: “Bạch Thiên, có thể cho em mượn vai không? Lực bật của súng quá mạnh, em có thể đỡ không nổi —“

Bạch Thiên quay đầu cười, nói: “Đương nhiên, em muốn mượn chỗ nào cũng được.”

“…”

Thật là ngoái đầu cười một cái cũng khiến Thanh Thanh ngơ ngẩn! Keisy lắc đầu thở dài.

Mặc dù số lượng vẫn chiếm ưu thế rất lớn, nhưng Phỉ Nhĩ lại cảm giác không ổn lắm, nghiêng đầu qua lặng lẽ hỏi thân tín bên cạnh: “Khẩu súng mà hiện tại Thanh Thanh lấy ra hẳn sẽ không là ống hỏa tiễn hình súng lục phát minh tối tân nhất của chúng ta chứ?”

“Thống lĩnh, nhãn lực của ngài thật là tốt!”

ẦM —-

“Bây giờ tiến hành cửa ải thứ ba.”

Leola thay thế Keisy tuyên bố, người sau bởi vì đại sảnh bị ống hỏa tiễn phá hoại quá nghiêm trọng, đang xả giận ở trên trang giáp chiến sĩ nằm đầy đất, đến khắp nơi giày xéo bọn họ, ngay cả thống lĩnh cũng giẫm không bỏ sót!

Phỉ Nhĩ vừa bị giẫm vừa khóc lóc: “Vì chồng mà ngay cả anh trai cũng có thể giết sao? Muội muội à, ca ca buồn quá đi! Hu hu —-“

“Còn có cửa ải thứ ba?” Bạch Thiên không khỏi cười khổ, hắn toàn thân là thương, vốn tưởng rằng có thể đi liệu thương rồi, không ngờ đến còn phải tiếp tục chơi — không, là tiếp tục “bị chơi”.

Leola gật đầu, vậy mà nổi lên một mỉm cười, khiến Bạch Thiên có cảm giác đại nạn lâm đầu, mỉm cười nguyền rủa kia của Ngân Nguyệt Hoàng có thể nói không ai không biết không ai không hiểu!

“Ải thứ ba là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Leola chỉ vào phía sau Bạch Thiên, lúc này đèn bị tắt toàn bộ, chỉ để lại một luồng sáng mạnh bao trùm Bạch Thiên.

Bạch Thiên sửng sốt, quay người nhìn, lại nhìn thấy cảnh tượng không ngờ đến —- dưới ánh sáng mạnh, toàn thân Thanh Thanh được chiếu tới phát sáng, hệt như bông hoa bách hợp dưới nắng sớm, nhưng càng khiến người chấn động chính là cô quỳ một gối xuống đất, còn cầm hộp nhẫn và hoa tươi.

“Bạch, Bạch Thiên anh, anh có nguyện ý a.. um.. gả — không, không đúng!”

Thanh Thanh lắp ba lắp bắp, suýt nữa nói sai lời, càng cuống đến mặt đỏ bừng, nhìn đôi mắt vĩnh viễn long lanh hữu thần kia của Bạch Thiên, cô mắc cỡ cúi đầu, cũng nói không ra nửa câu, chán nản mình làm sao vô dụng như thế — một giây sau, hai tay lại được người nắm lấy.

Bạch Thiên cũng quỳ xuống, khẽ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, vậy mà để em mở miệng cầu hôn, anh thật là một gã vô dụng.”

“Mới không phải! Anh là kỵ sĩ tuyệt vời nhất!” Thanh Thanh ngẩng đầu lên, thốt ra.

Bạch Thiên lộ ra một nụ cười xán lạn với cô, sau đó cúi đầu nhìn hộp nhẫn, trong đó là một cặp nhẫn ngọc bích xinh đẹp, hắn cầm lấy nhẫn nữ trong đó, lần nữa nhìn Thanh Thanh, khẽ giọng nói: “Mặc dù anh là gã vô dụng như thế, nhưng, Thanh Thanh em có nguyện ý lấy anh không?”

Thanh Thanh trợn lớn mắt, Bạch Thiên vẫn như cũ đang mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút căng thẳng, trên mặt cũng đã ửng đỏ, có điều dưới khuôn mặt bầm tím và mắt gấu trúc, nhìn cũng không phải rõ lắm.

Đợi rất lâu, người đẹp lại không có bất cứ phản ứng nào, Bạch Thiên thật sự nổi lên căng thẳng, khẽ giọng hỏi: “Thanh Thanh?”

—- vẫn như cũ không có phản ứng.

Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện bực mình: “Hoàng tử Bạch Thiên mau đánh thức người đẹp ngủ trợn mắt bằng nụ hôn đi! Đây còn phải dạy sao?”

Nghe vậy, cả khuôn mặt của Bạch Thiên đều đỏ bừng, mặc dù không phải lần đầu tiên hôn, nhưng trước công chúng, hơn nữa còn là loại thời khắc lãnh tụ toàn thế giới đều tề tụ đông đủ —-

Thân thể mềm mại nhào vào trong lòng, hai môi đụng chạm, Bạch Thiên ngẩn ra, phát hiện người trong lòng đang phát run, hắn ảo não mình lại trở về làm gã vô dụng, lập tức dùng lực ôm lấy đối phương, đoạt lại quyền chủ động, không còn do dự nữa —- hôn vợ của mình căn bản không cần do dự.

Bọn họ hôn rồi lại hôn, hoàn toàn quên mình đang ở đâu, chỉ nhớ được người mình đang ôm, bờ môi đang hôn —

Cuối cùng, hai người quyến luyến mà rời khỏi môi nhau, nhưng vẫn dựa sát vào nhau, không muốn rời khỏi sự ấm áp của lẫn nhau.

“Cô rốt cuộc có muốn nói nguyện ý hay không hả?” Bên cạnh truyền đến lời mất kiên nhẫn của Keisy: “Chờ đến ngay cả Coffee cũng ngủ rồi, Bạch Thiên nhà cô nếu còn không liệu thương, có khi mất máu quá nhiều mà cầm cự không đến ngày hôn lễ đâu đấy! Tôi nói cho cô biết!”

“Nguyện ý! Tôi nguyện ý!” Đột nhiên nhớ tới thương thế của Bạch Thiên, Thanh Thanh lập tức hét lên: “Tôi nguyện ý trở thành vợ của Bạch Thiên!”

Bạch Thiên cười, dắt tay của Thanh Thanh, hắn sớm đã ở lúc ôm hôn, xỏ nhẫn vào ngón áp út của cô.

“Ha ha ha ha ha —- rốt cuộc thành công rồi! Thế này có thể thu được tiền của thuộc hạ Bạch Thiên, Thống Lĩnh Áo Đỏ cộng thêm của Mai Nam rồi!”

—————-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top