7 - 3
Chương 3: Bối rối của Leola
"Thực lực của mấy vị huynh đài thật là khiến tại hạ bội phục, thì ra Lý gia quán ngọa hổ tàng long như thế à!"
Mọi người vừa ăn lương khô đơn giản, Âu Dương Nhật cũng vừa tò mò hỏi Chân Không, đồng thời ánh mắt còn không ngừng phiêu về hướng Bạch Thiên.
Võ công của Chân Không tất nhiên không tệ, nhưng Âu Dương Nhật cũng sớm đã nghe qua tên của Chân Không, biết hắn là đạo sĩ đi ra từ đạo quán, nhưng tên của Bạch Thiên lại chưa từng nghe nói. Âu Dương Nhật mặc dù không muốn thừa nhận, chẳng qua võ công của Bạch Thiên xác thực ở trên hắn, nhưng từ tuổi tác xem ra, Bạch Thiên cũng chẳng qua chênh lệch tuổi không nhiều với hắn, trên giang hồ từ khi nào xuất hiện vị cao thủ trẻ tuổi này đây?
Chân Không có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực, chỉ có tôi là người trong Lý gia quán, nhóm Bạch Thiên là đạo sĩ từ dị vực xa xôi tới đây, chỉ là bọn họ vì cùng giao lưu với Lý gia quán, mà nán lại một năm ở bổn quán, cho nên cũng coi như có quan hệ lớn với Lý gia quán rồi."
Chân Không không ngại phiền phức mà tỉ mỉ giải thích, trong đó cái lý do gọi là "giao lưu" này kỳ thực cũng nửa thật nửa giả... ít nhất Keisy thường thường để cho Lý quán chủ quan sát hỏa cầu thuật, mà bọn họ cũng thường dạy Keisy và Bạch Thiên sử dụng kiếm gỗ đào, đây... cũng coi là giao lưu rồi đi! Chân Không sở dĩ giải thích như vậy, cũng là dựa vào căn dặn của Lý quán chủ, phải cố sức đem thân phận đạo sĩ của Bạch Thiên nói cho rõ một chút, tránh cho bọn họ bị coi thành nhân sĩ tà đạo.
"Thì ra như thế." Âu Dương Nhật yên tâm gật đầu, vốn hắn còn hoài nghi thân phận đạo sĩ của Bạch Thiên, có người võ công cao cường như thế lại là đạo sĩ? Chẳng qua sau khi trải qua một phen giải thích của Chân Không, Âu Dương Nhật cuối cùng vẫn là tin rồi, đồng thời ánh mắt cũng phiêu về phía Long Vũ Điệp đang đàm thoại với Bạch Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra không vui.
Lúc này, Bạch Thiên cũng đang bị Long Vũ Điệp làm cho luống cuống tay chân, liên tiếp đặt câu hỏi theo kiểu oanh tạc khiến Bạch Thiên không giỏi nói dối chỉ có thể ấp úng trả lời.
"Anh thật sự là đạo sĩ?" Long Vũ Điệp mở to mắt trên dưới đánh giá Bạch Thiên, nhìn làm sao, người trước mắt cũng không giống một đạo sĩ, trong mười người có 9.9 người đều sẽ cho rằng hắn là một thiếu hiệp.
Vấn đề đầu tiên liền khiến cho Bạch Thiên gần như đáp không ra, hắn nhíu mày nói: "Cái này... chặt chẽ mà nói tôi cũng không xem là vậy..."
"Không phải?" Long Vũ Điệp mở to mắt.
"Không, không phải, tôi là... um..." Thực sự không muốn nói dối, nhưng vừa lại không thể nói ra chân tướng, lúc này mặt của Bạch Thiên đơn giản chẳng khác gì khổ qua, hắn khốn quẫn liên tiếp ném ra ánh mắt cầu cứu về phía Keisy.
"Vậy rốt cuộc phải hay không phải thế?" Long Vũ Điệp cũng có chút hơi nóng rồi.
"Cái này..."
Keisy nhìn thấy quẫn huống của Bạch Thiên vốn còn nhìn một cách rất cao hứng, nhưng mắt thấy Bạch Thiên đã bị bức đến sắp nói ra chân tướng rồi, Keisy thế nhưng không muốn để hắn nói ra chân tướng, thế là liền tùy tiện ném qua câu giải thích: "Chúng tôi chặt chẽ mà nói không tính là đạo sĩ, đạo sĩ là danh từ của bên các người, bên chúng tôi thế nhưng không giống, ngoại trừ tên gọi, thứ chúng tôi học cũng có chỗ khác với đạo sĩ, ví dụ như võ công của chúng tôi học thế nhưng nhiều hơn so với đạo sĩ!"
"Là như thế à, vậy bên các người thì gọi là cái gì đây?" Long Vũ Điệp tò mò hỏi.
"Kỵ sĩ." Keisy dùng ngôn ngữ của thế giới ban đầu nói ra hai chữ kỵ sĩ, sau đó vừa lại chuyển về ngôn ngữ của thế giới này nói: "Đây chính là tên gọi của chúng tôi."
"Kỵ sĩ..." Long Vũ Điệp có chút lơ lớ học theo cách phát âm của Keisy, sau đó vui vẻ chỉ vào Bạch Thiên: "Kỵ sĩ!"
Bạch Thiên lần này trái lại rất kiên quyết gật đầu, hắn đích xác là kỵ sĩ không sai, đồng thời cũng hiểu Keisy vì sao không nói thuật sĩ lại nói kỵ sĩ, hẳn là vì nghĩ tới nguyên tắc không nói dối của mình, hắn không nhịn được cho Keisy một cái ánh mắt cảm kích.
"Con yêu quái này thật sự rất xinh đẹp... thật sự không thể sờ sao?" Long Vũ Điệp chuyển đề tài, cuối cùng vẫn là nói ra mục đích chân chính của cô.
Bạch Thiên có chút khó xử nhìn Liệt Diễm, nó trái lại có vẻ tâm tình không tệ, khen ngợi của Long Vũ Điệp vẫn là khiến Liệt Diễm rất cao hứng, chẳng qua muốn sờ nó? Đó vẫn là miễn bàn!
"Không được, nó không chịu." Bạch Thiên cũng chỉ có thể áy náy cười cười.
Long Vũ Điệp lộ ra biểu tình vô cùng thất vọng, chẳng qua cô lập tức liền ném đi cái tâm tình không vui này, vừa lại bắt đầu tò mò hỏi: "Chàng trai tóc đen kia màu mắt của anh ta thật là đặc biệt, là màu bạc đấy, anh ta cũng là kỵ sĩ sao?"
Bạch Thiên vừa lại lộ ra thần sắc khó xử, Leola cũng không tính là kỵ sĩ...
Chẳng qua Leola đã nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Bạch Thiên, thế là chủ động gật đầu với Long Vũ Điệp.
"Đứa trẻ nhỏ rất đáng yêu kia thì lại có quan hệ gì với các người vậy?" Long Vũ Điệp mở to mắt hỏi, chẳng qua bởi vì cô cũng có một đống tiểu sư đệ sư muội, cho nên hứng thú đối với Bảo Lợi Long vẫn không cao bằng Liệt Diễm, chẳng qua trẻ con đáng yêu luôn là khiến người thích.
Nhìn thấy Bạch Thiên lại biến sắc, Keisy bực mình liếc hắn một cái, sau đó lên tiếng thu hút lực chú ý của Long Vũ Điệp: "Tôi nói với cô, đứa trẻ này rất đáng thương..."
Lời tiếp đến đương nhiên chính là những cái Keisy từng nói bừa với người của Lý gia quán, chỉ là câu chuyện lần này càng nổi lên bi thảm cùng đáng thương... Bảo Lợi Long biến thành đứa trẻ tận mắt thấy cha mẹ bị yêu quái hành hạ đến chết, tiếp đến người toàn thôn đều bị yêu quái xơi tái, nó bởi vì trốn ở trong một cái bao gạo mới tránh được một kiếp vân vân, câu chuyện cảm động nóng mắt đến ngay cả Bạch Thiên cũng suýt nữa nhảy lên thề muốn giết chết con yêu quái đáng ghét kia.
Khi Keisy đang kể lại câu chuyện bi thảm khiến người than thở khóc lóc kia, Leola bên cạnh thì tiếp thu được từng câu oán giận nối tiếp của Bảo Lợi Long dùng tâm linh cảm ứng truyền tới: (Bảo Lợi Long đói bụng rồi, Bảo Lợi Long không muốn ăn cái khô khô này, Bảo Lợi Long muốn ăn thịt bò cao cấp, Bảo Lợi Long muốn ngủ giường êm êm, không muốn ngủ giường gỗ...)
"Thật là đáng thương, đứa trẻ này làm sao lại bi thảm như thế, hu..."
Long Vũ Điệp không nhịn được dâng lên lòng thương xót, trên mặt mang hai hàng nước mắt, đứng dậy vọt về phía Bảo Lợi Long, may là phản ứng của Leola nhanh, một phát ôm Bảo Lợi Long vào trong lòng. Tính khí của Bảo Lợi Long thế nhưng còn kém hơn Liệt Diễm, nếu Long Vũ Điệp thật sự ôm lấy nó, hậu quả thật là khó lường.
"Nó sợ người lạ, không thích người khác đụng vào nó." Leola lãnh tĩnh giải thích. Mà Long Vũ Điệp sau khi nghe qua câu chuyện bi thảm của Keisy kể, cũng đại khái lý giải nguyên nhân Bảo Lợi Long sợ người lạ, cho nên cũng không muốn dọa đến nó, vội vàng trở về vị trí của mình, còn liên tục ném ánh mắt đồng cảm trìu mến về phía Bảo Lợi Long.
Lúc này, một người hầu của phái Triều Dương đi về phía thiếu chủ nhà mình, cung kính hồi báo: "Bẩm báo thiếu chủ, nhân số thương vong đã thống kê ra rồi, tổng cộng có mười sáu huynh đệ bỏ mạng, đã làm theo chỉ thị của ngài đem bọn họ tập trung chôn cất, ngoài ra có mười huynh đệ trọng thương, và hơn ba mươi huynh đệ thương nhẹ."
"Vậy các ngươi lập tức tại chỗ lấy vật liệu làm ra mười cái xe đẩy, bất luận làm sao, chậm nhất sáng mai nhất định phải lên đường." Âu Dương Nhật nhíu chặt mày truyền mệnh lệnh xuống, trước mắt thời gian nán lại ở dãy núi Liên Đạo này càng ngắn càng tốt, nếu không phải được nhóm người Bạch Thiên chi viện, Âu Dương Nhật sợ rằng sẽ lựa chọn vứt bỏ mười người trọng thương này, trực tiếp vội lên đường rời khỏi núi Liên Đạo.
"Vâng." Người bẩm báo đó không khỏi thở phào, hắn còn cho rằng thiếu chủ nghiêm khắc sẽ lựa chọn lập tức lên đường.
"Tối nay, có thể xin các vị giúp đỡ tại hạ gác đêm? Võ nghệ của người hầu thấp kém, sợ rằng không thể đảm nhiệm loại trọng trách này, bên tôi sợ rằng chỉ có tôi có thể gác đêm." Âu Dương Nhật có chút ngại ngùng mở miệng cầu cạnh, tuy nói bên mình chỉ phái ra một người gác đêm là có chút thất lễ, chẳng qua, chung quy không thể để cho đàn bà con gái như Long Vũ Điệp đảm nhiệm công tác gác đêm đi.
"Không cần gác đêm đâu." Lại thấy Keisy tùy ý phất tay nói: "Năng lực của nhị sư huynh tôi cao cường, không người nào có thể âm thầm tiếp cận mà giấu được anh ta đâu!"
Nghe thấy lời này của Keisy, Âu Dương Nhật bỗng chốc liền đem lực chú ý phóng hết lên người Leola, hắn vốn cũng không có chú ý đến cái người cứ luôn không nói gì này, cho đến khi Keisy nói như thế, lúc này mới nhìn thẳng vào Leola. Chẳng qua sau khi quan sát một hồi, Âu Dương Nhật cũng cảm giác không ra người này có chỗ gì đặc biệt, bởi thế cũng chỉ là lịch sự cười cười nói: "Nhị sư huynh quả nhiên phong thái tốt, nhưng bởi vì chuyện này quan hệ tới tính mạng của mọi người, vẫn là phái người gác đêm an toàn hơn."
"Anh thích gác thì cứ gác, tôi thế nhưng không phụ anh." Keisy thế nhưng là vô cùng hiểu rõ thực lực của Leola, cho dù Keisy đang thức còn mở to mắt cảnh giới quan sát, cũng sẽ không phát hiện kẻ địch sớm hơn Leola đang ngủ, vậy hà tất gì phải làm chuyện gác đêm vô nghĩa này.
Từ chối hoàn toàn không nể nang này khiến Âu Dương Nhật nhất thời biến sắc, Chân Không bên cạnh cũng túa mồ hôi lạnh, hắn lúc mới đầu ở chung với Keisy, cũng thường thường bị Keisy làm cho tức đến mặt hiện màu gan lợn, về sau trải qua một hồi ở chung khiến hắn hiểu rõ tính cách ngược ngạo kia của Keisy, sau đó Chân Không trái lại thường thường bởi vì Keisy mà cười đến mặt biến thành màu gan lợn. Chỉ là Âu Dương Nhật thế nhưng không phải là đạo sĩ của một đạo quán nho nhỏ, thân là thiếu chủ phái Triều Dương, nén giận nín tiếng tuyệt đối không phải chuyện hắn thiện trường.
May là Âu Dương Nhật cũng biết thực lực bên mình không đủ, muốn bình yên đi ra dãy núi Liên Đạo còn phải dựa vào đoàn người trước mặt, bốn người bọn họ cộng thêm một đứa trẻ liền dám không chút e dè đi vào dãy núi Liên Đạo, khẳng định là có nắm chắc trăm phần trăm đi ra được mới phải, nếu chọc giận bọn họ mà bị bỏ mặc, vậy Âu Dương Nhật thế nhưng không dám đảm bảo bên mình có chống được tập kích lần sau của cường đạo hay không, bởi thế, đối với vô lễ của Keisy, Âu Dương Nhật cũng chỉ có thể cố nhẫn nhịn, mặc dù sắc mặt của hắn vẫn không dễ coi lắm.
"Nếu đã như thế, vậy cứ do Âu Dương Nhật gác đêm."
Bạch Thiên vừa thấy sắc mặt Âu Dương Nhật thực sự rất miễn cưỡng, vội vàng nói: "Tôi cũng cùng cậu luân phiên gác đêm, Leola cậu cũng gia nhập được không?"
Leola hờ hững gật đầu, mặc dù Keisy nói không sai, chẳng qua Bạch Thiên cũng mở miệng rồi, gác một đêm, hắn trái lại cũng không hề gì.
Dưới ánh sao, Leola lặng lẽ đứng thẳng, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi qua ngọn cây và tiếng xào xạc của một số sinh vật về đêm phát ra vang lên, có thể nói là một mảnh yên tĩnh vô thanh. Leola tự nguyện tiếp nhận gác ca trung gian khó khăn nhất này, bình thường mà nói, người gác thời gian ở giữa là vất vả nhất, vừa mới ngủ liền bị gọi dậy đi gác đêm, mà chất lượng giấc ngủ sau khi thay ca cũng không tốt, thường thường sau khi trở mình một lúc, vừa mới lâm vào nửa mơ nửa tỉnh là lại phải dậy.
Nhưng đây đối với Leola mà nói cũng không có gì ảnh hưởng, trên thực tế, nếu không phải sợ dẫn tới chú ý của Âu Dương Nhật, hắn thậm chí còn muốn tự mình gác suốt đêm. Lúc này Leola đích xác cần một mình để dễ suy ngẫm, mình quá khứ từng đến đây, hắn gần như có thể khẳng định như thế, nhưng lại không nhớ được nguyên nhân và thời gian đến đây.
Cho dù hắn ở thời kỳ làm sát thủ trước kia rất không để ý đối với sự vật xung quanh, nhưng hẳn là cũng không đến nỗi không quen thuộc đối với địa điểm từng làm nhiệm vụ như thế... cả một ngày, Leola không ngừng hồi tưởng những địa điểm mình từng đi làm nhiệm vụ, sau khi hồi tưởng từng cái địa điểm kia, lại vẫn là tìm không ra ký ức mình đã đến đây.
Cái vấn đề này đã quấy nhiễu Leola suốt cả ngày, cũng khiến hắn bình thường không nói nhiều càng tỏ ra trầm mặc, giờ phút này, Leola đang hiếm có mà quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, thử tìm ra nguyên nhân khiến mình cảm thấy quen thuộc, nhưng bất luận là nhìn chằm chằm vào cây, hay là quan sát bùn đất, Leola vẫn không thể nghĩ tới một chút đầu mối nào.
"Tôi nói nè, con sâu róm này trên mặt đất cho dù là màu hồng, rất là đặc biệt, chẳng qua đây hẳn là không phải nguyên nhân anh nhìn chằm chằm vào nó đi?"
Keisy ngồi xổm xuống bên chân của Leola, còn dùng cành cây cầm trên tay chọc chọc con sâu róm màu hồng kia trên mặt đất, mặc dù là đang hỏi Leola, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm con sâu róm kia. Mà Leola cũng không mảy may thay đổi tư thế, dị thường chuyên tâm, ngay cả Keisy lăn qua lăn lại ở trong lều, cộng với cuối cùng miễn cưỡng ngồi dậy, hắn cũng biết rõ. Chẳng qua Leola trái lại có phần cảm thấy kỳ quái Keisy vậy mà sẽ bỏ ngủ, đi ra làm gì? Hẳn là không phải để chơi sâu róm đi?
Nhưng Leola trước giờ sẽ không chủ động mở miệng, chỉ là đứng ở một bên lẳng lặng chờ Keisy mở miệng. Cuối cùng Keisy rốt cuộc chơi chán con sâu róm màu hồng kia, nằm ngửa lên cỏ xanh, dùng tay gối sau đầu nhìn bầu trời đầy sao, thuận miệng nói: "Sao ở đây thật là nhiều, so với thế giới ban đầu muốn đẹp hơn nhiều!"
Nghe thấy Keisy nói như thế, Leola theo phản xạ ngẩng đầu nhìn trời sao, lúc bầu trời đêm chấm điểm đầy sao ánh vào mắt bạc của Leola, một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên xộc vào đáy lòng của hắn.
"Sau khi đến thế giới này, không ngờ chúng ta còn tính là cao thủ đây! Chậc chậc, nghĩ lúc đầu, một đống kỵ sĩ vân vàng đã đủ cho chúng ta chết rồi, còn thường thường phải quần nhau với Lancelot loại quái vật cấp X kia, không chết thật là coi như chúng ta mệnh lớn!"
Nghe thấy lời Keisy nói, Leola cúi đầu nhìn hướng Keisy, có chút trầm trọng nói: "Xin lỗi..."
Leola vừa nói ra câu xin lỗi này, Keisy lập tức liền nhảy lên, một đôi mắt lam trừng lớn như mắt bò, không dám tin rống lên: "Anh làm gì xin lỗi hả?"
Leola ngẩn người rồi nói: "Cậu không phải đang trách tôi dẫn tới kỵ sĩ vân vàng và Lancelot sao?"
"Ai đang trách anh hả? Nghe cũng không nghe kỹ!" Keisy khó chịu hét lên: "Tôi là đang khuyên anh có được không!"
Khuyên tôi? Leola nhíu mày hồi tưởng lời vừa rồi Keisy nói, thực sự cảm giác không ra trong lời có ý khuyên hắn, trong ánh mắt của hắn không khỏi đầy là nghi hoặc. Mà sau khi Keisy hung hăng trừng Leola mấy cái, miễn cưỡng giải thích: "Tôi là muốn nói, dù sao chúng ta ở đây sống cũng rất tốt, có thể nói còn tốt hơn so với thế giới ban đầu, cho nên anh không cần để ý chuyện lôi chúng tôi vào thế giới khác như thế, cả ngày thấy mặt anh tồi tệ, khiến tôi cảm giác rất khó chịu."
Leola không khỏi có chút sửng sốt, tiêu hóa rất lâu, mới hiểu ý của Keisy. Hắn nửa mang thăm dò hỏi: "Keisy, cậu cho rằng tôi hôm nay mặt tồi tệ là bởi vì cảm thấy đã liên lụy các cậu?"
Keisy có chút hoài nghi hỏi ngược lại: "Đúng thế! Mặc dù anh bình thường đã rất ít nói, chẳng qua hôm nay cũng quá khoa trương rồi, cứ như là người đá, không nói chuyện thì thôi, mặt còn cứng ngắc như hòn đá."
Leola không ngờ Keisy vậy mà hiểu lầm rồi, hắn lắc đầu giải thích: "Không phải bởi vì cái này, tôi là bởi vì đang nghĩ mấy việc, cho nên vẫn luôn không có nói chuyện."
"Nghĩ mấy việc? Anh cái gã này cũng biết suy nghĩ? Trong đầu anh không phải toàn chứa đá sao?" Keisy ngạc nhiên kêu lên.
"..." Leola quyết định nhảy qua đoạn này, trực tiếp giải thích: "Ở đây khiến tôi cảm giác vô cùng quen thuộc, tôi hình như từng tới đây, nhưng tôi rất xác định ở đây không phải nơi tôi từng làm nhiệm vụ, cho nên tôi cứ đang nghĩ, vì sao tôi lại cảm thấy rất quen thuộc."
"Chỉ đơn giản như thế? Cũng không nói sớm, hại tôi còn đặc biệt hi sinh thời gian ngủ quý báu của tôi đến an ủi anh!"
Keisy vừa nghĩ đến mình bị lãng phí thời gian ngủ liền cảm giác vô cùng đau lòng, chẳng qua nếu đã ngồi dậy rồi, vì không muốn nhìn thấy bộ mặt đá tảng của Leola nữa, Keisy vẫn là miễn cưỡng thay Leola nghĩ mấy cái khả năng.
"Không phải địa điểm làm nhiệm vụ? Vậy nói không chừng là lúc anh và Anse đang chạy trốn từng qua đây?"
Leola lập tức lắc lắc đầu, quãng thời gian đó thực sự khiến hắn suốt đời khó quên, cho dù là chuyện có nhỏ bé cũng không thể quên, mỗi một hình ảnh Anse từng dựa vào cây thở dốc, không cẩn thận bị đá vấp ngã, thậm chí là quần áo của kẻ địch mỗi một lần tập kích mặc, đều chưa từng quên qua... bởi thế Leola có thể rất khẳng định nói, lúc hắn và Anse chạy trốn cũng không có đi qua đây.
"Không phải à..." Keisy gãi gãi đầu, hỏi: "Vậy anh ngoại trừ làm nhiệm vụ và chạy trốn, còn có lúc nào từng rời khỏi tổ chức?"
"Không có." Leola không cần nghĩ ngợi trả lời, cái vấn đề này quá đơn giản, bởi vì ngoại trừ làm nhiệm vụ, chủ thượng cũng không cho phép hắn rời khỏi tổ chức nửa bước.
Nghe thấy trả lời này, Keisy lập tức nhíu mày, rất lâu, cậu vỗ tay a ha một tiếng nói: "Tôi biết rồi, nhất định là lúc anh nằm mơ đã đến đây!"
Vốn còn tưởng Keisy có thể giúp hắn nghĩ ra cái nguyên cớ, lần này Leola thế nhưng thất vọng lớn rồi, mím môi không ngó ngàng Keisy nữa.
Thấy Leola hình như có chút khó chịu, Keisy gãi gãi mặt, có chút biện giải lẩm bẩm nói: "Vốn là vậy mà, theo như anh nói, ngoại trừ nằm mơ, anh nào có khả năng thấy qua nơi đây chứ!" Nói xong, Keisy cũng không nói nữa, tiếp tục nằm xuống, nhàm chán đếm sao.
Nghe thấy oán giận của Keisy, Leola thở dài, hắn cũng biết Keisy nói đúng, chỉ là thái độ tùy tiện nói nói của Keisy khiến hắn có chút nổi nóng mà thôi. Nhưng bực mình của Leola cũng là thoáng qua, hắn cho rằng không có cần thiết phải vì một cái nơi giống như đã từng quen biết mà trở mặt với bạn nhóm của mình.
Sau đó, Leola cũng nằm xuống theo Keisy, ngưỡng mặt nhìn lên sao đầy trời và tán cây có lá hình tròn xung quanh, ngay lúc này cỗ cảm giác quen thuộc Leola vốn không muốn quan tâm nữa vậy mà trở nên càng dày đặc, hắn không khỏi thốt lên: "Chính là cái góc độ này, tôi là từ cái góc độ này nhìn thấy nơi đây!"
Keisy đột nhiên chống người dậy, nhíu chặt mày đánh giá trên dưới Leola, lúc này đủ loại suy nghĩ cũng vận chuyển rất nhanh... Nằm? Keisy cũng không cho rằng Leola lúc đó sẽ có an nhàn thoải mái của bây giờ, có thể nằm xuống nhìn sao, vậy thì khả năng duy nhất chính là... Hắn bị người đánh ngã xuống đất? Nhưng đối với sát thủ thực lực cao thâm như Leola mà nói, kinh nghiệm bị người đánh ngã xuống đất khẳng định là suốt đời khó quên, Leola không lý nào lại không nhớ được.
Ở lúc Keisy suy nghĩ đến đầu óc sắp muốn nổ tung, mà Leola lại là ôm kỳ vọng chờ trả lời của Keisy, lều bên cạnh đột nhiên bị vén ra, tiếp đến một thân ảnh nho nhỏ đong đưa qua lại chầm chậm đi tới, vừa đi vừa dụi mắt, còn ngáp liên tục.
Leola nhíu mày, bế cái thân ảnh nhỏ bé đó lên hỏi: "Làm sao không ngủ?"
"Bảo Lợi Long muốn ngủ với papa." Nói xong, Bảo Lợi Long sau khi vặn vẹo ở trong lòng Leola, liền lập tức ngủ thiếp đi.
Leola cũng không để ý, tiếp tục chờ trả lời của Keisy, mà Keisy lúc này lại trợn lớn mắt nhìn Bảo Lợi Long trong lòng Leola, một hồi sau mới mở miệng hỏi: "Leola, anh nói anh là mấy tuổi được chủ thượng nhặt được?"
"Đại khái năm tuổi." Leola cảm thấy có chút kỳ quái trả lời.
"Tình huống lúc đó là thế nào? Anh còn nhớ không?" Keisy vội vàng lại hỏi.
Leola nhíu mày: "Không nhớ rõ lắm, chẳng qua chủ thượng đã nói cho tôi, tôi lúc đó là một mình lẻ loi nằm ở trên tảng đá lớn."
"Chính là nó!"
Keisy hưng phấn la to, thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Leola, cậu vội vàng giải thích: "Đồ đần độn, nếu như anh từ sau khi tiến vào tổ chức, liền không có bởi vì chuyện ngoài nhiệm vụ mà rời khỏi tổ chức, nhưng anh vừa lại rất xác định mình chưa từng bởi vì nhiệm vụ mà đến đây, mãi cho đến thời kỳ cùng Anse chạy trốn sau này cũng không có qua đây, vậy đại biểu chỉ có một loại khả năng... anh là trước khi tiến vào tổ chức đã đến đây rồi! Từ ký ức mơ hồ không rõ xem ra, anh sở dĩ nhớ không nổi, đó là bởi vì anh lúc đó còn rất nhỏ; từ vấn đề góc độ để xem, anh là lẻ loi nằm ở trên tảng đá lớn, cho nên mới quen thuộc nhất với trời sao và tán cây."
Leola ngẩn người, sau khi trải qua Keisy giải thích như thế, hắn cũng tán đồng suy đoán của Keisy, ở đây... chính là nơi chủ thượng nhặt hắn về sao?
"Chẳng qua ở đây không có tảng đá lớn, nơi anh được nhặt đại khái là ở phụ cận, không phải ở đây." Keisy nhún vai, tùy ý nói: "Muốn đi tìm thử không?"
Leola lại lắc đầu, hắn chỉ là không thích có khốn nhiễu tồn tại trong lòng mà thôi, nếu đã biết đáp án rồi, vậy cũng liền thôi đi, hắn trái lại không có ý nghĩ tìm đến tảng đá kia, mình chỉ chẳng qua là từng nằm ở trên tảng đá đó mà thôi, tảng đá đó đối với Leola bây giờ mà nói, kỳ thực không có gì khác tảng đá khác.
"Biết anh sẽ không đi tìm mà." Keisy ngáp một cái thật lớn, thuận tiện duỗi cái lưng, khom lưng đứng lên, biếng nhác nói: "Tôi muốn đi ngủ rồi."
Leola gật đầu.
Ngươi cuối cùng cũng muốn đi ngủ rồi! Người trong lều đều chảy nước mắt cảm động, cuối cùng cũng không cần bị kêu hét đột ngột đánh thức nữa...
Đáng tiếc, cho dù bớt đi Keisy, trời cao giống như thể vẫn không chịu để cho mọi người ngủ một giấc ngon lành, lúc này Leola đột nhiên phát giác ở ngoài ba trăm mét, có rất nhiều người đang cấp tốc tiếp cận, hắn không chút do dự lập tức rống to một tiếng: "Có kẻ địch!"
Tiếng rống to này khiến mọi người đều giật nảy mình, may là mọi người sớm đã bị cổ họng lớn của Keisy đánh thức rồi, bị Leola rống một cái như thế, mọi người lập tức liền nhảy dựng lên, rối rít cầm lấy vũ khí đi ra khỏi lều.
Trái lại là Bạch Thiên sớm đã quen với cổ họng bự của Keisy, vừa lại hết sức yên tâm khi có Leola đang gác đêm, vừa rồi còn ngủ rất ngon, đột nhiên nghe thấy rống to của Leola, vẫn mơ màng một chút, lúc này mới vội vàng xách trường thương xông ra khỏi lều, động tác còn chậm hơn một chút so với mấy chục người hầu.
Bạch Thiên trực tiếp nhìn hướng Leola, bởi vì vô cùng hiểu rõ năng lực của Leola, Bạch Thiên không chút do dự hỏi thẳng: "Bên nào? Bao nhiêu người?"
Ngón tay của Leola chỉ một cái phương hướng, nói với Bạch Thiên: "Bên đó đại khái có đội ngũ bảy trăm người đang tiếp cận theo kiểu bao vây hình quạt."
Nghe thấy số lượng này, mọi người ngay tại chỗ tay chân nhũn ra một chút, người có thể nghênh địch chiến đấu bên mình khoảng chừng chỉ có sáu chục người, trong đó còn có ba mươi người bị thương nhẹ, trận này nên đánh làm sao?
Lúc này, Âu Dương Nhật cũng vội vàng từ trong lều đi ra, hắn đã nghe thấy lời của Leola, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi, chỉ có thể cố gắng trấn định hỏi: "Không biết các vị huynh đài có hay chăng biện pháp gì tốt?"
Nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Nhật, Bạch Thiên vô cùng trực tiếp trả lời: "Nghênh chiến là được rồi."
Nghe vậy, sắc mặt của Âu Dương Nhật càng âm trầm, ngữ khí hắn ngưng trọng nhắc nhở Bạch Thiên: "Tại hạ cho rằng địch thủ bảy trăm người sợ rằng có chút gai góc..."
Bạch Thiên suy tư một lát rồi trả lời: "Nếu như thực lực của đối phương đều xấp xỉ quần đạo phỉ ban ngày kia, vậy trái lại không phải vấn đề gì lớn."
Nghe thấy Bạch Thiên nói như thế, Âu Dương Nhật giật nảy mình một cái, mặc dù nói thực lực tốp cường đạo ban ngày kia thật chẳng ra sao, nếu là bình thường, Âu Dương Nhật căn bản ngay cả ý nguyện giao thủ với cũng không có, nhưng những người này dù sao cũng là hạng cường đạo, thân cường thể tráng vừa lại thiện trường chiến đấu, nếu là lấy một địch nhiều, ngay cả Âu Dương Nhật cũng không dám xem nhẹ, huống chi bây giờ thế nhưng là cục diện bảy trăm người đối bảy mươi người.
"Dám hỏi huynh đài vì cớ gì có tự tin như thế? Trong lòng Âu Dương Nhật có chút không chắc, hắn không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ người trước mắt này là cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ? Hắn nhìn khuôn mặt trẻ tuổi kia của Bạch Thiên, nghĩ thầm nghe nói cao thủ võ công luyện đến tuyệt đỉnh đều có thể cải lão hoàn đồng, chẳng lẽ là thật sự?
Đối với việc Âu Dương Nhật đột nhiên tỉa tót câu chữ, Bạch Thiên học ngôn ngữ này mới một năm nghe một cách thống khổ, chẳng qua vẫn là đại khái hiểu được ý của Âu Dương Nhật. Bạch Thiên nhíu mày, không nói nhiều cái gì, bởi vì ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kẻ địch đã gần trong gang tấc rồi, hắn chỉ bỏ lại một câu: "Để mọi người đứng ra sau một chút, tôi và Le... nhị sư đệ tôi đi giải quyết."
Âu Dương Nhật nghe thấy lời này, càng là kinh nghi bất định, hai người muốn giải quyết bảy trăm người?
"Đây căn bản không thể nào!"
Long Vũ Điệp lúc này cũng rốt cuộc xuất hiện, đúng lúc nghe thấy lời của Bạch Thiên bỏ xuống, lại không kịp ngăn cản Bạch Thiên, thế là căng thẳng đối thẳng vào Âu Dương Nhật thé giọng la lên: "Mau! Biểu ca mau lên! Chúng ta mau đuổi theo giúp anh ta."
Nghe thấy tiếng hô căng thẳng như thế của Long Vũ Diệp, sắc mặt của Âu Dương Nhật nhất thời trở nên rất khó coi, trong lòng phút chốc xoay chuyển vô số ý nghĩ, cuối cùng một tia đố kỵ lóe qua con mắt anh tuấn của Âu Dương Nhật, hắn chầm chậm mở miệng an ủi Long Vũ Điệp nói: "Yên tâm đi, Bạch Thiên thiếu hiệp thực lực kinh người, sư đệ kia của anh ta vậy mà có thể phát hiện kẻ địch từ ở xa mấy trăm mét, xem ra hai người này khẳng định có nắm chắc, cho nên mới dám nói như thế."
"Thật không? Sư huynh." Long Vũ Điệp có chút kinh nghi không chắc, nhưng ngẫm lại thực lực của Bạch Thiên vốn đã rất kinh người, cộng thêm bên người lại có một con yêu quái, cùng với nhị sư đệ thực lực không rõ, nói không chừng là thật sự có nắm chắc."
"Đương nhiên là thật." Âu Dương Nhật cười cười, sau đó một đôi mắt anh tuấn thâm trầm vọng về hướng Bạch Thiên.
Mà ở ngay lúc này, đã có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người trong bụi cỏ, Bạch Thiên và Leola cự ly gần nhất cách chỗ ẩn náu của phe địch đã chỉ hơn năm mươi mét, Bạch Thiên hỏi Leola: "Leola cậu có thể giúp không? Hay là để Bảo Lợi Long tới giúp có được không?"
Leola suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẫn là để cho Bảo Lợi Long giúp được rồi." Hắn cũng không thích vô cớ động thủ, nhất là đối thủ chỉ là cường đạo không có võ nghệ gì.
Bạch Thiên gật đầu, bảy trăm tên cường đạo võ nghệ chưa tới đâu, để hai con rồng đối phó cũng được rồi. Bạch Thiên cúi đầu căn dặn một tiếng với tiểu Liệt Diễm bên chân, Liệt Diễm lập tức bay lên trời, sau đó từ một con rồng nhỏ một mét biến thành rồng lớn dài đủ mười mét, đồng thời còn mười phần long uy mà hướng lên trời hú lớn, chấn động đến mọi người bên dưới đứng chân không vững, mà sau khi bọn họ rối rít nhìn lên bầu trời, nhất thời tất cả biến thành từng bức tượng đá cứng đờ, mọi người đều không dám tin cảnh tượng trong mắt mình nhìn thấy.
Chỉ thấy Liệt Diễm trên không nhất thời bay thấp qua bên cạnh Bạch Thiên, mà Bạch Thiên cũng nhảy lên lưng rồng một cách đẹp đẽ, lúc này, một con rồng lớn trắng tuyết từ sát sau lưng mọi người xuất hiện, thì ra Leola sớm đã ở lúc mọi người sững sỡ, thừa dịp để cho Bảo Lợi Long biến thành rồng lớn ở phía sau quần chúng, sau đó bay tới tụ họp với Liệt Diễm.
Người của bên Âu Dương Nhật đã bị cự long dọa cho đủ sặc rồi, cường đạo thân là phe đánh lén càng là kinh giọng la hét không thôi, nhất là lúc nhìn thấy Liệt Diễm và Bảo Lợi Long bay tới, đừng nói đánh, căn bản là ba chân bốn cẳng rút thẳng về phía sau, một số cường đạo vốn ở phía trước đội ngũ ở lúc rút lui biến thành cuối cùng, còn không ngừng đùn đẩy thôi thúc người phía trước mau chạy, mỗi một người đều rất sợ bị cự long khủng bố này đuổi theo.
Liệt Diễm mộng lành bị quấy nhiễu thế nhưng sẽ không cứ thế bỏ qua kẻ địch phía dưới, thuận miệng đánh ra mấy quả hỏa cầu to bằng nửa người, mặc dù Liệt Diễm vâng theo mệnh lệnh không đả thương mạng người quá mức của Bạch Thiên, chẳng qua mấy quả hỏa cầu này vẫn là nổ cho mấy chục người ngã xuống đất, nhất thời tiếng kêu rên không dứt, nhưng những người kia cũng bất chấp thương thế, từng tên bạt mạng lăn lộn trên đất, muốn dập tắt quần áo bốc lửa trên người.
Bảo Lợi Long đi theo tới thế nhưng sẽ không để Liệt Diễm giai cấp thấp hơn chiếm hết phong độ, cũng nổ ra lôi điện cầu to đủ nửa người theo, khác với hỏa cầu chính là lôi điện cầu chỉ có một quả, nhưng khi lôi điện cầu này rơi xuống đỉnh đầu đám cường đạo, dòng điện đột nhiên bùng nổ, mấy chục dòng điện lập tức chạy tán loạn giữa cánh tay và đầu ngón tay bọn họ. Nếu như những người phía dưới là kỵ sĩ, vậy thì đối với dòng điện này chỉ cần dùng đấu khí là có thể dễ dàng hóa giải, đáng tiếc người phía dưới chỉ là cường đạo bình thường, cho dù có mấy tên thực lực tương đối cao, hơi có chút chân khí, nhưng cũng chống đỡ không nổi uy lực của dòng điện, ngay tại chỗ vừa lại ngã xuống mấy chục người.
Mặc dù vẫn hao tổn chưa tới một phần bảy số người, nhưng lực công kích khủng bố của hai con cự long này đã khiến cường đạo sợ vỡ mật, chỉ lo bạt mạng chạy trốn.
Bạch Thiên thấy cảnh tượng đám cường đạo kinh hoảng chạy thoát thân, nhất thời nảy sinh không nỡ, lập tức liền mệnh lệnh Liệt Diễm đình chỉ công kích, lúc hắn cũng đang muốn gọi Bảo Lợi Long dừng lại, nhưng thấy Bảo Lợi Long giống như là chơi nghiện rồi, dẫn đầu xông lên trước, mấy quả lôi điện cầu nho nhỏ ném loạn khắp nơi, rất nhanh chóng đã điện giật ngã mười mấy người, mặc dù những người đó đều chỉ là thương ngoài da, chẳng qua bộ dạng làn da cháy đen kia lại khiến người càng sợ hãi.
Ngay tại chỗ, chúng cường đạo vừa lại bạt mạng co cẳng chạy trốn khỏi con "ác thú" màu trắng kia, nhưng Bảo Lợi Long vừa lại đuổi theo, sau đó lần nữa giật ngã mười mấy người, đám cường đạo vừa lại la hét chạy sang hướng khác, đáng tiếc tốc độ con ác thú dùng một đôi cánh đi động thế nhưng nhanh hơn bọn chúng nhiều, sớm đã bay sang bên kia trước, phun ra mấy dòng điện, thấy vậy, cường đạo vừa lại vội vàng chuyển hướng chạy trối chết...
(Bảo Lợi Long, đừng chơi nữa!) Leola nhíu mày, ở trong lòng hô lên.
Bảo Lợi Long có chút mất hứng, nhưng vẫn không thể không tuân theo mệnh lệnh của Leola, chỉ là vẫn thừa dịp phun thêm mấy quả lôi điện cầu uy lực lớn hơn một chút, lúc này mới miễn cưỡng dừng "miệng", tiếp đến vừa lại len lén vung cánh thêm mấy cái, hù dọa mọi người đang chạy tán loạn phía dưới.
Lúc này, trong đó có mấy bóng người chạy rất nhanh, tốc độ so với những cường đạo kia muốn nhanh hơn rất nhiều, đồng thời lại hoàn toàn tương phản với phướng chạy trốn của cường đạo, đây không khỏi dẫn đến chú ý của Leola, hắn vội vàng lấy tâm linh cảm ứng nhắc nhở Bảo Lợi Long trước, sau đó tự mình cũng lập tức phóng qua.
Đột nhiên mấy bóng người kia đồng thời nhảy lên, đồng loạt xuất chưởng với Bảo Lợi Long đang bay thấp, nhưng bởi vì Leola thực sự cách quá xa, không thể kịp thời cứu viện, Bảo Lợi Long bị tập kích sau một tiếng rống đau, cũng nổi lên cáu kỉnh, hoàn toàn quên mất vừa rồi Leola mới bảo nó dừng tay, một quả lôi điện cầu thật lớn lập tức từ trong miệng Bảo Lợi Long phun ra, chớp mắt nổ tung, mấy trăm dòng điện bắn ra, những người xuất chưởng đối với Bảo Lợi Long kia cũng hoảng đến tán loạn khắp nơi, lấy thân thủ không yếu né tránh dòng điện.
Nhưng cường đạo xung quanh thế nhưng không có thân thủ tốt như thế, tới tấp bị điện giật đến da cháy đen ngã xuống đất không dậy nổi, hơn nữa tình huống còn muốn tệ hơn nhiều so với những người vừa rồi bị tiểu điện cầu giật ngã, những người vừa rồi bị giật ngã chỉ là kêu rên hai tiếng liền lại bò lên tiếp tục chạy trốn, nhưng lần này người bị giật ngã mặc dù không đến nỗi nguy cấp tính mạng, nhưng cũng ngã trên đất co giựt cả buổi bò lên không nổi.
"Mẹ kiếp yêu quái thối tha!" Trong mấy bóng người kia một người tương đối thô tráng nhìn thấy thảm trạng của người bên mình, không khỏi chửi ầm lên.
Lúc này, Leola cũng chậm lại bước chân, sau khi trải qua tâm linh tương thông với Bảo Lợi Long, hắn đã rõ Bảo Lợi Long chỉ là hơi đau đớn, vẫn chưa đến mức bị thương, nếu đã như thế, Leola vốn không muốn ra tay cũng dứt khoát mặc cho Bảo Lợi Long đi nháo những người kia, Bảo Lợi Long cũng có một thời gian không biến thành hình rồng để chơi đùa rồi.
Bảo Lợi Long vốn còn muốn chơi trò đuổi người, nhưng những người trước mắt này mặc cho Bảo Lợi Long rống lên với bọn họ ngay trước mặt, tuy khó tránh lộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng lại không chịu lùi bước, chỉ là cảnh giới, tránh cho Bảo Lợi Long sẽ đột nhiên giở chứng.
Gã đàn ông thô tráng vừa mới phát xuất mắng chửi vừa trừng Bảo Lợi Long, vừa cùng mấy người bên cạnh tranh biện.
"Mau dùng bạch xà!" Gã đàn ông thô tráng nôn nóng rống to.
Nhưng hai người khác lại lộ ra biểu tình có chút do dự: "Đây... bạch xà này thực sự quá khó khống chế rồi, nếu nó phát điên lên, chúng ta cũng khống chế không nổi nó."
"Nhị ca, nếu còn không dùng, chúng ta sẽ bị con rồng này tiêu diệt thôi!" Gã thô tráng nôn nóng đến có chút đi vòng vòng rồi.
Bảo Lợi Long lúc này bị làm lơ nên rất không cao hứng, cố ý bay thấp xuống dùng cánh rồng khổng lồ vỗ đánh ba người kia, mặt ba người biến sắc, lập tức tránh đông né tây, có vẻ rất chật vật, lúc này ngoại trừ gã thô tráng kia, hai người khác cũng nổi giận, nhất là gã đàn ông cao gầy vẫn luôn rất trầm mặc, cũng rốt cuộc giận dữ trách mắng một tiếng: "Nghiệt súc! Không thu thập ngươi, ta sẽ không phải bang chủ của Độc Xà bang!"
"Đại ca!" Gã thô tráng nghe thấy tuyên ngôn của đại ca, tỏ ra rất cao hứng, hôm nay người của mình liên tiếp thất bại hai lần thực sự quá khiến người mất mặt rồi.
Leola nghe thấy đoạn đối thoại này, dưới lòng nổi lên cảnh giới, sau khi căn dặn Bảo Lợi Long phải đề phòng một chút, hắn quay đầu lại quan sát trạng huống của Bạch Thiên, chỉ thấy Liệt Diễm đang lượn vòng xung quanh lều, Bạch Thiên khi biết Leola đã chạy qua, hiểu rõ năng lực của hắn, Bạch Thiên cũng không định đi theo, trái lại trở về cảnh giới thủ hộ ở gần lều.
Leola hơi hơi gật đầu, như vậy hắn chỉ cần trông Bảo Lợi Long cho tốt là được, khỏi phải phân tâm nữa. Sau đó, thân ảnh như quỷ mị của hắn lặng lẽ đến gần xung quanh ba người, mà ba người này không mảy may phát hiện.
Gã đàn ông cao gầy chầm chậm từ trong lòng lấy ra một thứ, nhưng thứ này lại khiến Leola đang cảnh giác không biết làm sao, dù gì... lấy ra một quả trứng gà chung quy không phạm pháp chứ?
Leola hiếm khi tò mò nhìn cảnh trước mắt, chỉ thấy ba tên đường đường là nam tử hán kia lại có thể lộ ra thần tình vừa kính nể vừa sợ hãi đối với quả trứng gà kia, bộ dạng gã nam cao gầy cầm quả trứng gà giống như thể đang cầm độc dược một giọt là có thể độc chết trên vạn người, vừa sợ hãi vừa ỷ lại vào nó.
Tiếp đến gã đàn ông cao gầy lộ ra biểu tình hạ quyết tâm, cắn ngón tay của mình, sau đó liền bôi về phía vỏ trứng.
Leola không phải không kịp ngăn cản, chỉ là khá có tự tin đối với mình và Bảo Lợi Long, tin tưởng ba người này bất luận làm ra quái chiêu gì đều không thể gây nên bao nhiêu ảnh hưởng đối với mình và Bảo Lợi Long, thế là dứt khoát để ba người này xuất ra vũ khí bí mật của bọn họ, cũng thuận tiện để cho Bảo Lợi Long đã bị kìm nén rất lâu chơi cho thoải mái.
Mà sau khi gã nam cao gầy bôi máu của mình lên vỏ trứng gà, những máu kia vậy mà chầm chậm hình thành một cái hình vẽ kỳ dị hình tròn trên vỏ trứng, tiếp đến hình vẽ đó đột nhiên tuôn ra huyết quang, sau đó thoát ly khỏi vỏ trứng gà, còn càng ngày càng biến lớn, cuối cùng gần như lớn bằng một người, lúc này hình vẽ hình tròn bắt đầu phát ra hào quang nhàn nhạt, mà ở phía trên hình vẽ thì có một thân ảnh to lớn đang chầm chậm thành hình.
Leola không khỏi nhìn đến có chút sững sờ, nghĩ thầm, hắn có phải là quá không quen thuộc đối với thế giới của chính mình rồi không? Hắn làm sao không biết thế giới của mình có thứ kỳ lạ này?
Lúc này, Keisy ở một chỗ khác đúng lúc vén lều, lập tức kinh ngạc đến há to mồm và mắt, không dám tin nhìn hình vẽ ở không trung, và thứ đang chầm chậm xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top