5 - 8

Chương 8: Tuyên chiến

"Tiểu Hỏa Cầu? Tiểu Hỏa Cầu? Chủ nhân đến tìm ngươi nè!"

Một chàng trai đang chạy bộ về phía bãi tập, còn vừa khẽ gọi Tiểu Hỏa Cầu, trên người chàng trai mặc một bộ kỵ sĩ phục vân vàng màu trắng, một mái tóc màu bạc kế thừa từ cha, khác nhau chính là của chàng trai là tóc ngắn, về phần mắt thì là mắt màu lam giống em gái Lansecy, còn mang lên một nụ cười nhẹ nhàng, hắn thoạt nhìn khiến người cảm giác hết sức thoải mái.

Mặc dù mãi mà tìm không được rồng của mình rốt cuộc ở đâu, chẳng qua chàng trai thoạt nhìn chẳng hề để ý chút nào, hắn chỉ là kiếm lý do chuồn ra mà thôi, theo chàng trai thấy, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp dạt dào, còn phối hợp với một làn gió nhẹ mát mẻ, không đi ra tản bộ một chút, lại làm tổ ở trong kiến trúc vật, đó đúng là hành vi ngu xuẩn!

Đương nhiên, lời này thế nhưng không thể nói ra, nếu không chẳng phải là mắng đến phụ hoàng và hoàng huynh của mình sao? Mắng đến hoàng huynh thì vẫn không có gì, phụ hoàng thế nhưng không thể tùy tiện mắng. Chàng trai khẽ cười lên, vừa lại bắt đầu khẽ giọng hô: "Tiểu Hỏa Cầu ơi Tiểu Hỏa Cầu, ngươi rốt cuộc ở đâu vậy? Muốn chơi trốn tìm với chủ nhân sao?"

"Anh tìm Tiểu Hỏa Cầu à?"

Keisy đẩy xe đầy thịt đúng lúc đi qua, không ngừng nghiêng mắt liếc về phía chàng trai này, trong lòng nghĩ đây thật sự là chủ nhân của Hỏa Long "rất to xác" mà vẫn gọi là "Tiểu" Hỏa Cầu kia, hay chỉ là một tên điên thần kinh có vấn đề, mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra?

Chẳng qua một tên điên hẳn là không quá dễ dàng làm được tới kỵ sĩ phục vân vàng, Keisy đành không tình nguyện thừa nhận cái người cười như thằng ngốc này thật sự là chủ nhân của Tiểu Hỏa Cầu, trên cơ bản, khi vừa mới chỉ nghe thấy con rồng kia tự báo tên mình là Tiểu Hỏa Cầu, Keisy liền cảm giác thần kinh não của chủ nhân nó hẳn là có vấn đề ở đâu đó, ít nhất, phần não bộ đặt tên kia hình như bị tổn thương rất nghiêm trọng.

"Huh? Cậu biết Tiểu Hỏa Cầu nhà tôi ở đâu?" Chàng trai cuối cùng cũng thu hồi nụ cười nhẹ nhàng (cũng được Keisy gọi là ngu ngốc), hắn tò mò nhìn cậu bé chẳng hề có chút e sợ hắn ở bên cạnh, người bình thường nhìn thấy kỵ sĩ vân vàng chẳng phải nên tôn kính một chút sao?

"Biết chứ, tôi còn đang muốn đưa thịt qua, miễn cưỡng dẫn đường giúp anh vậy."

Keisy đẩy xe đầy thịt, vô cùng biếng nhác mà chầm chậm đi, dù sao vừa rồi Mai Nam và Thanh Thanh đã vọt qua trước rồi, hơn nữa Bác Gái cũng đã nói, đừng đưa quá nhanh, tránh cho có người chú ý chẳng phải sao? Cho nên Keisy liền làm biếng một cách quang minh chính đại.

Chàng trai lần này càng tò mò, cậu bé này thật sự chẳng tôn kính hắn một chút nào hết! Thân là tam hoàng tử của Long Hoàng đế quốc, tuổi còn trẻ mà đã lên làm kỵ sĩ vân vàng, đời này vẫn thật chưa có ngày không được tôn kính, nhưng bẩm sinh dễ tính hắn lại cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy tò mò thôi.

Mà trên cơ bản, Keisy cũng không phải cố ý như thế, đáy lòng cậu có lẽ chưa từng tôn kính một ai, chẳng qua để tránh phiền toái, công phu trên biểu hiện của cậu thì tuyệt đối sẽ không thiếu, chỉ là gần đây đại nhân vật đã thấy thực sự quá nhiều, đại nhân vật đầu tiên nhìn thấy chính là Misery tội phạm truy nã cấp X, tiếp theo là hiệu trưởng Barbarise thực lực không rõ nhưng đảm bảo cường đại, hừm~~ công chúa Lansecy miễn cưỡng coi như là một người, sau đó thì là Hắc Long Vương Mirrodin, tiếp đến là Hắc Ám kỵ sĩ Huyết Lang, mà Quang Minh kỵ sĩ Lancelot thậm chí còn ba lần bảy lượt đến làm phiền, về sau vừa lại chọc phải Phồn Hoa Tự Cẩm, còn nhìn thấy thủ lĩnh thân là vân vàng —Kiếm Lan...

So với một chuỗi ở trên, một kỵ sĩ vân vàng đã là gì? Keisy ngay cả Lancelot cũng không nể mặt rồi, còn đã từng uy hiếp hiệu trường, cùng Huyết Lang xưng anh gọi em, đi cứu người Kiếm Lan muốn giết...

"Thuật sĩ? Thuật sĩ? Cậu tên là gì, tôi chung quy không thể cứ gọi cậu là thuật sĩ chứ?" Chàng trai đã gọi Keisy cả mấy tiếng.

"Keisy." Keisy biếng nhác trả lời.

"Oh, Keisy à." Chàng trai cười một hồi, thấy Keisy không có phản ứng mới vừa lại hỏi: "Cậu làm sao không hỏi tôi tên là gì?"

Keisy lườm chàng trai một cái: "Biết thêm một cái tên liền thêm một cái phiền toái." Gần đây báo tên ở trước mặt cậu đều toàn là phiền toái lớn!

Chàng trai hình như có chút ngượng ngùng, nhưng vừa lại cầu khẩn nói: "Cậu hỏi tôi đi, hỏi tôi tên gì đi!"

Cái quái gì thế! Muốn thi kỵ sĩ vân vàng đều không cần kiểm tra IQ sao? Keisy mặt nhăn nhó, nhưng thấy mấy sợi vân vàng trên y phục, cậu miễn cưỡng cố mở miệng hỏi: "Vậy anh rốt cuộc tên gì?"

Nghe thấy Keisy cuối cùng cũng hỏi rồi, chàng trai rất hưng phấn, vươn thẳng lưng, ưỡn ngực, có chút phong phạm uy nghiêm tuyên bố: "Tôi chính là Cappuccino Dragon."

Chàng trai nói xong, liền bảo trì bộ dạng tám mặt uy phong, thỉnh thoảng liếc nhìn Keisy, nhìn thấy Keisy quả nhiên cả mặt đờ đẫn, chàng trai tưởng rằng Keisy bị họ của mình hù dọa rồi, dù sao lấy Dragon làm họ, cũng chỉ có Long Hoàng của Long Hoàng đế quốc và con nối dõi của mình mà thôi, cho dù cậu bé trước mắt là thuật sĩ, không đồng tình với thân phận kỵ sĩ vân vàng của mình, vậy chung quy sẽ đối với thân phận hoàng tử của mình chấn động không thôi đi?

"Anh trai của anh đừng nói tên là... Latte gì đó đi?" Cả mặt Keisy là "không phải chứ, tôi chỉ là nói bừa thôi".

"Cậu biết hả, nhị ca của tôi chính là Latte." Cappuccino vẻ mặt hưng phấn nói, đầy mặt là "thì ra cậu biết tên của ba hoàng tử chúng tôi".

"Nhị ca? Vậy chính là còn có đại ca rồi?" Keisy cực kỳ sốc, rồi sau đó suy nghĩ một chút, vô cùng hoài nghi hỏi: "Đại ca anh là... Mocha?"

"Không sai không sai." Cappuccino ra sức gật đầu. (Cappuccino, Latte, Mocha là tên ba kiểu cà phê)

Thì ra đặt tên bừa là một loại bệnh di truyền, Keisy bắt đầu thông cảm cho gã nào đó gọi chiêu thức của mình là Diễn Giảng Thất Bại, tên đệm là Trứng Gà Chọi Đầy Trời.

(Misery đột nhiên toàn thân rùng mình: Ai? Là ai dám dùng thuật nhìn trộm với ta?)

"Haiz, hãy cố nén đau thương mà sống." Keisy đồng cảm vỗ vỗ vai Cappuccino.

Vốn đang mong đợi nhìn thấy ánh mắt tôn kính hoặc sùng bái, Cappuccino làm sao cũng không ngờ đến Keisy là loại phản ứng này, ngay tại trận khóe miệng có chút co giựt, lúc phản ứng lại, Keisy vậy mà đã đi xa rồi, Cappuccino vội vàng đuổi theo.

Keisy vừa đi, vừa xé ăn thịt chín của Leola nướng, phát huy hai chữ biếng nhác đến tận cùng, mà Cappuccino cũng đuổi tới, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao ăn thứ này? Đây không phải thịt cho rồng ăn sao? Cậu không biết thịt cho rồng ăn, thông thường là thịt không chín sao?"

Phản ứng của Keisy vô cùng trực tiếp, cậu trực tiếp xé một miếng thịt, nhét vào trong miệng Cappuccino, mà người sau từ biểu tình xấu hổ muốn nhổ ra, sau đó đầu lưỡi phát sinh hiệu dụng, nói cho hắn biết thịt trong miệng vừa mềm vừa thơm, Cappuccino rốt cuộc thử nhai mấy cái, sau đó trên mặt của hắn xuất hiện biểu tình "Trời ơi! Làm sao lại ngon thế này? Mình sợ mình sau này không ăn được nữa làm sao đây!"

Cappuccino sau khi ăn xong thịt trong miệng, chủ động xé mấy miếng thịt, mặt đầy cảm động mà ăn hết chúng, còn liếm liếm ngón tay rồi hỏi: "Thịt này làm sao lại ngon như thế? Thoạt nhìn rõ ràng chỉ như nướng qua mà thôi."

"Đây là dùng một loại thủ pháp đặc biệt nướng thành." Mắt của Keisy lóe qua một tia sáng, bắt đầu đối vào gã thoạt nhìn ngu ngu trước mắt: "Anh cho rằng đây là thịt nướng bình thường sao? Đây thế nhưng là thịt thượng đẳng nhất, động vật cung cấp thịt là từ nhỏ đã sống ở môi trường tốt đẹp tràn ngập âm nhạc, cả ngày có người mát xa cho bọn chúng, ăn toàn là hạt bắp trồng ở trên bình nguyên trong lành, mà động vật sau khi giết lập tức liền đưa thịt tới, tiếp đến mới là trọng điểm chân chính! Cách nấu nướng của chúng tôi là tuyệt đối cơ mật, nhưng có thể nói cho anh một chút xíu, chính là "nhiệt độ cao trong chớp mắt", trong vòng 0.001 giây nướng chín cả khối thịt, tất cả nước thịt đều sẽ không chảy mất, thịt cũng không có bị hủy hoại do thời gian nấu dài, cho nên mới có thể làm ra thịt nướng ngon như thế đấy!"

Cappuccino há hốc miệng, nghe một cách say sưa, đáy lòng còn nghĩ, không ngờ Tiểu Hỏa Long ăn còn ngon hơn mình à!

Keisy dương dương đắc ý nói: "Nếu không phải tôi rất quen thuộc với đầu bếp, anh ta mới làm miếng thịt chín này cho tôi, bằng không anh còn không được ăn đây! Này, thịt ngon tuyệt đỉnh như thế, tôi sẽ bán rẻ cho anh nhé, xem như là... năm mươi đồng vàng được không, có lời chứ? Này, cho dù không mua, anh cũng phải trả cho mấy miếng vừa rồi của anh! Ít nhất phải mười đồng vàng!"

Cappuccino sững sờ lắng nghe, sau khi gãi gãi cái ót, nhổ ra nút tay áo của mình nói: "Tôi không mang tiền ra ngoài, thế này đi, cái này thay thế tiền được không?"

Keisy hoài nghi đánh giá cái nút tay áo này, nút tay áo này thoạt nhìn rất cổ xưa, chất liệu có chút giống gỗ, nhưng giữ vững nguyên tắc có còn hơn không, Keisy vẫn là một phát đoạt lấy cái nút áo đó, trong miệng vớ bở mà còn ra vẻ: "Được rồi, được rồi, coi như tôi lỗ một chút, lấy cái này được rồi."

Cappuccino mỉm cười nói: "Cái đó cho cậu, cậu thế nhưng phải giúp tôi giới thiệu đầu bếp đó."

"Miễn bàn!"

Keisy ra sức cọ cọ nút tay áo, nút tay áo đích xác là làm từ gỗ, trên nút tay áo hình tròn còn có khắc hình vẽ, bối cảnh là một con rồng, mà phía trước còn cắm một thanh bảo kiếm, căn cứ vào ký ức của Keisy, biểu tượng này hình như là huy chương hoàng thất của đế quốc nào đó, A! Cappuccino Dragon... Dragon!

Cả người Keisy cứng đờ, đồng thời sắc mặt đen hết một nửa, âm thanh có chút phát run hỏi: "Lansecy tiểu thư là gì của ngài?"

"Lansecy là em gái duy nhất của tôi, cậu quen biết em ấy sao?" Cappucccino lần này càng tò mò, thiếu niên trước mắt lại có thể còn quen biết em gái nhà mình.

Đờ mờ cái vận khí khỉ khô gì vậy... vì sao tam hoàng tử của Long Hoàng đế quốc không dự họp cho đàng hoàng, lại mang nụ cười như thể thằng ngốc chạy lung tung? Keisy ba lần cộng bốn thêm năm lượt nguyền rủa trời cao, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không mang lên nụ cười giả tạo nhất của mình, sau đó xoay người nhìn hướng hoàng tử kia: "Tam hoàng tử điện hạ định đi xem thử rồng của mình sao? Để tiểu nhân dẫn đường cho ngài nhé?"

"Ặc?" Cappuccino không ngờ lại có thể có người khuôn mặt thay đổi chóng mặt như thế, vừa rồi còn biếng nhác giống như học sinh vừa mới vào học, bây giờ lại có thể biến thành tú bà nghiêm túc làm việc, phát huy hai từ siểm nịnh và vô sỉ đến cực hạn.

Cappuccino sau khi khiếp sợ trải qua, cũng thuận thế nói: "Được đấy, cậu dẫn đường, chẳng qua tôi muốn đi tìm đầu bếp hơn."

Mặt của Keisy tối sầm một chút, vừa lại chất lên tươi cười đầy mặt: "Đầu bếp có gì đẹp, chẳng phải đều mập ú lùn tịt, ưỡn cái bụng bự, còn chẳng có cọng tóc nào sao? Hoàng tử điện hạ tốt hơn vẫn là đừng tổn hại mắt của mình đi!"

Cappuccino nhìn Keisy cười lớn: "Nghe cậu nói như thế, đầu bếp kia chắc chắn là vừa cao vừa gầy, tay chân thon dài, còn có một mái tóc mềm mại mỹ lệ đi!"

Bi, bị phát hiện rồi! Cả người Keisy cứng đờ.

Biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Keisy càng khiến Cappuccino hết sức khẳng định đầu bếp kia tuyệt đối là một đại-mỹ-nữ! Một mỹ nữ thon cao biết làm ra một bàn đồ ăn ngon chẳng phải chính là lý tưởng của mình sao? Cappuccino quyết định mình chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, mỹ nữ ơi mỹ nữ, ta đến đây.

Keisy vốn còn có chút lo lắng hoàng tử này có phải là đang giả heo ăn thịt hổ, trên thực tế sớm đã từ chỗ Lancelot biết hết mọi thứ, chẳng qua biểu tình này thực sự... khiến người hoàn toàn không cần suy đoán cũng biết Cappuccino đang nghĩ cái gì, nhìn hắn, mắt híp lại, còn cười một cách dâm đãng, không dưng còn xoay mấy vòng tạo dáng khiêu vũ, mỏ cong lên muốn hôn người, đây khiến người chỉ muốn tát cho hắn một phát tàn nhẫn.

Thằng ngốc cũng biết gã này đang hứng tình! Keisy ghê tởm liếc Cappuccino một cái, đúng lúc Cappuccino khôi phục bình thường, vẻ ghê tởm của Keisy lập tức biến thành mặt đầy tươi cười, Cappuccino trực tiếp nói: "Cậu không mang tôi đi gặp đầu bếp, tôi sẽ tự đến nhà bếp tìm!"

Keisy lần này thật sự biến sắc, nếu bị người nhìn thấy Leola lấy đấu khí nướng thịt, đây thế nhưng không hay rồi... đương nhiên, không hay không phải chuyện lấy đấu khí nướng thịt này (trên cơ bản Keisy cho rằng, gã trước mắt này nếu biết đấu khí có thể lấy nướng thịt ngon, hắn chắc chắn sẽ sử dụng đầu tiên!), mà là thực lực của Leola sẽ bị người nhìn thấy.

"Không được!" Sắc mặt Keisy nghiêm túc nói, không chờ Cappuccino trả lời, Keisy vừa lại nói tiếp: "Anh nghĩ xem, cảnh một mỹ nữ mặc tạp đề xấu xí còn bốc mồ hôi đầy mặt, cô ấy làm sao chịu để cho một vị hoàng tử nhìn thấy?"

Cappuccino ra sức gật đầu, thiên tính thích làm đẹp của phụ nữ hắn vẫn là hiểu rõ.

"Cho nên..." Con ngươi của Keisy đảo một vòng: "Gặp ở vũ hội đi! Anh cho tôi một tấm thiệp mời, tôi giúp mang vị đầu bếp đó cho anh."

Cappuccino gật mạnh đầu, đồng thời nói: "Không cần thiệp mời, cầm nút tay áo của tôi là được rồi, tôi sẽ căn dặn người giữ cửa cho qua, cậu và vị mỹ nữ đó cùng tới đi, nếu không tôi cũng không biết là vị nào."

Keisy nghiêm túc gật đầu, thầm nghĩ cùng lắm là kéo Thanh Thanh đi là được rồi, dù sao ai mà biết Thanh Thanh có biết nấu cơm hay không, hơn nữa Thanh Thanh còn là con gái của đầu rồng Thương Tế, cùng vương tử này chẳng phải vừa vặn môn đăng hộ đối sao?

"Tốt quá rồi!" Cappuccino reo hò lên, đồng thời cũng biến sắc nghĩ đến: "Thôi chết, tôi không ngờ đến sẽ gặp mặt giai nhân trong mộng, lại có thể không mang lễ phục của tôi, không được, phải đi mua một bộ gấp!"

Nói xong, Cappuccino thật sự nhanh như gió xông về phía cửa học viện, còn quay đầu hô lên với Keisy: "Nhớ đó! Vũ hội buổi tối tôi sẽ chờ cậu, không gặp không về đó!"

Keisy nghiêm túc gật đầu, mà Cappuccino thì cao hứng vừa đi vừa nhảy mà reo hò, khi Cappuccino biến mất ở cửa học viện, Keisy chân chính lộ ra biểu tình vô cùng ghê tởm của cậu, đồng thời phát hiện học sinh xung quanh đều dùng một loại ánh mắt ái muội dị thường nhìn nhìn cậu, vừa lại nhìn nhìn hướng của Cappuccino rời khỏi.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng nhìn thấy đàn ông à? Chưa thấy thì không biết tự nhìn mình hả!"

So với Keisy gặp phải tam hoàng tử, Leola hình như cũng không tốt đẹp như vậy, hắn đang dùng đấu khí nướng thịt như cái máy, nhưng trong lòng lại đột nhiên truyền đến hò hét cuống quýt của Bảo Lợi Long, từng tiếng papa khiến Leola nhíu mày, Leola ở trong lòng hỏi: "Bảo Lợi Long, làm sao vậy?"

"Papa, hu hu ~ có người xấu đang bắt nạt Bảo Lợi Long kìa! Hắn muốn mang Bảo Lợi Long đi, papa tới mau lên."

Nói xong, Bảo Lợi Long liền chỉ là khóc nức nở, cũng không có trả lời vấn đề người xấu là ai vân vân của Leola hỏi, trong lòng Leola cuống lên, bất chấp lời nói với Keisy, xoay người một cái, liền muốn ra khỏi gian đun nước nho nhỏ.

Nhưng Bác Gái lại chặn ở cửa, hơn nữa không hề có ý định tránh ra, Leola ngẩng đầu nhìn Bác Gái, Bác Gái lúc này mới thở dài nói: "Bình thường ngồi yên trong học viện, ngươi cũng có thể chọc phải một đống phiền toái, bây giờ học viện khắp nơi đều là phiền toái chân chính, ngươi xác định ngươi muốn đi ra?"

Leola chầm chậm ngẩng đầu, một đôi mắt bạc hình như không còn trốn tránh nữa, lỗi lạc nhìn mắt của Bác Gái: "Không đi ra, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn ở đây sao?"

"Chỉ cần ngươi có ý thức đi đối mặt với mọi khó khăn, Bác Gái chỉ mong sao ngươi đi ra." Bác Gái lộ ra hàm răng cười nói, nhưng lập tức vừa lại trầm mặt: "Nhưng nếu như ngươi gặp phải khó khăn liền muốn thụt lùi, vậy trái lại ngoan ngoãn ở đây đi."

Leola nhớ đến hành động từ trước tới giờ của mình, chính mình luôn miệng đáp ứng Anse, không trốn tránh ý nghĩa của việc mình và Anse gặp gỡ, nhưng mình lại cầu mong trải qua cuộc sống bình thường, nói không trốn tránh, nhưng kỳ thực mình sau khi rời khỏi Anse, chẳng phải chính là vẫn luôn trốn tránh sao? Hắn trốn đến thế giới khác, trốn đến học viện, thậm chí trốn đến Khu Phố Hắc Ám... chỉ là mỉa mai thay, hắn càng trốn liền càng bị kéo vào, nếu như trốn không thoát...

Thì chính diện nghênh kích, đánh ngã đối thủ! Mắt bạc của Leola tỏa ra hào quang sáng chói, âm thanh lãnh tĩnh mà trầm ổn nói với Bác Gái: "Tôi muốn đi ra, hơn nữa sẽ không trở về nữa."

Bác Gái vui mừng gật đầu, đồng thời lánh người ra: "Đúng thế đúng thế, ngươi thế nhưng không phải cái đầu bếp nướng thịt, đi ra đi, bé con, đi tìm bầu trời thuộc về ngươi."

Không biết làm sao, đối mặt với ánh mắt hiền từ kia của Bác Gái, lòng của Leola nhất thời chảy qua một dòng ấm áp, sau khi nghiêm túc gật đầu với Bác Gái, Leola chân chính đi ra khỏi không gian nhỏ hẹp, sau khi ra khỏi nhà bếp, thấy bốn bề vắng lặng, Leola cấp tốc cởi thuật sĩ bào, lộ ra kỵ sĩ phục vân bạc phía dưới, rồi sau khi mang mặt nạ lên, Leola nhét thuật sĩ bào lên cái cây bên cạnh, không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay vút về phía Bảo Lợi Long.

Một sát thủ lấy tốc độ để thắng dưới toàn lực lao đi, tốc độ là vô cùng kinh người, thậm chí lúc đi qua người khác, người đó cũng chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, hoàn toàn không biết vừa rồi có người gần như đi qua sát người mình, Leola trong chớp mắt liền đến được chỗ của Bảo Lợi Long, cũng phát hiện tình huống của hiện trường.

Mấy kỵ sĩ vân bạc và vân vàng đang vây quanh Bảo Lợi Long hình rồng nhỏ, mà một vân vàng trong đó thậm chí đang mắng chửi Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long đang ủy khuất gào khóc, đồng thời bạt mang la lên: "Không muốn! Không muốn! Bảo Lợi Long không muốn theo các ngươi đi, Bảo Lợi Long cũng không muốn đổi chủ nhân! Không muốn đâu, oa..."

"Nhảm nhí! Ngươi thân là Thần Thánh Bạch Long, nên chọn người trong hoàng thất Long Hoàng bọn ta làm chủ nhân, há có thể tùy tiện nhận người ngoài làm chủ!" Một người đàn ông mặc kỵ sĩ phục vân vàng màu đen nộ khí ngút trời nói.

"Haiz, mặc dù sớm đã nghe nói, tính cách Thần Thánh Bạch Long của đợt này ấu trĩ, chẳng có chút trầm ổn nào của Thần Thánh Bạch Long, nhưng không ngờ lại làm ra sai lầm nghiêm trọng thế này..." Một kỵ sĩ khác lắc đầu cảm thán.

"Thật là gay go à, Thần Thánh Bạch Long đợt này hình như không đủ để đảm đương trọng trách."

Nghe thấy lời này, mặc dù hiểu biết lơ mơ, nhưng Bảo Lợi Long chung quy cũng biết những người này đang mắng mình, trong đôi mắt to màu hồng rơi ra càng nhiều nước mắt.

Ngoại trừ chúng kỵ sĩ vây quanh Bảo Lợi Long, Leola bất ngờ phát hiện bên cạnh còn có đồng bạn của mình, nhưng chân chính khiến hắn kinh ngạc chính là, Bạch Thiên vậy mà là nằm ở trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, Thanh Thanh thì đang nhoài người ở trước ngực Bạch Thiên, vai từng cơn co rút, rất rõ ràng là đang khóc, mà Mai Nam lại dụng ánh mắt phẫn hận đáng sợ mà Leola chưa từng thấy qua nhìn chòng chọc vào những kỵ sĩ vây quanh Bảo Lợi Long kia.

Chuyện đến tận đây, Leola gần như rất khẳng định đã xảy ra chuyện gì, đại khái là đám kỵ sĩ đó phát hiện thân phận chân thực của Bảo Lợi Long, liền tiến lên muốn mang Bảo Lợi Long đi hoặc là bức Bảo Lợi Long chọn chủ nhân khác, Bạch Thiên chẳng những trọng tinh thần kỵ sĩ, cũng rất trọng nghĩa khí bạn bè, tự nhiên sẽ không mặc cho bọn họ bắt nạt Bảo Lợi Long, nhưng Bạch Thiên là một kỵ sĩ vân lam, làm sao có thể là đối thủ của kỵ sĩ vân vàng và vân bạc trước mắt, tự nhiên cũng chỉ có kết cục bại trận.

Nhìn thấy đồng bạn của mình bởi vì muốn bảo vệ rồng của mình mà bị thương, tâm tình của Leola càng tệ hơn so với chính mình bị thương, hắn cấp tốc vận lên Huyết Phiêu Chân Khí, thân thể nhẹ nhàng trong chớp mắt đến bên cạnh Bảo Lợi Long, sau khi nhấc Bảo Lợi Long lên rồi lại trong chớp mắt rời khỏi, trong lúc đó mặc dù có mấy kỵ sĩ vân vàng nhìn thấy hắn, nhưng lại hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ có thể mặc cho Leola mang Bảo Lợi Long đi, sau đó lùi đến bên cạnh đám người Bạch Thiên.

"Le... Mặt Nạ Bạc!" Mai Nam giật mình nhìn thấy Leola đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ, trên tay còn xách theo Bảo Lợi Long.

Chấn động lúc mới đầu trải qua, Mai Nam không chút do dự hô lên với Leola: "Mặt Nạ Bạc! Cho bọn chúng một chút giáo huấn! Những gã này, những gã này chẳng những đánh bất tỉnh Bạch Thiên, còn bởi vì Thanh Thanh muốn điều khiển trang giáp đến, liền đánh gãy cổ tay của cô ấy."

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Leola siết lại, khóe mắt liếc nhìn hướng tay của Thanh Thanh, quả nhiên, cổ tay phải của Thanh Thanh bầm tím một vùng còn sưng như bánh bao, có vẻ là gãy rồi, đồng thời Thanh Thanh cũng ngẩng đầu lên, khóc đỏ mắt nói với Leola: "Em không sao, nhưng kiếm của Bạch Thiên bị bọn chúng đánh gãy rồi, Liệt Diễm cũng bị chúng trọng kích ngất xỉu rồi, Bạch Thiên rất đau lòng, Le, Le... đại ca anh phải giúp Bạch Thiên báo thù!"

Nghe thấy lời của Thanh Thanh, Leola lần này thật sự nổi giận rồi, trong đôi mắt cháy lên ngọn lửa khủng bố, nhưng hắn không có nói nhiều, chỉ là bỏ Bảo Lợi Long vào trong lòng Mai Nam, nói với hắn: "Mai Nam, dùng vòng bảo hộ, tôi sẽ không để cho bất cứ công kích vật lý nào tổn thương đến các cậu."

Mặc dù đối mặt có hai kỵ sĩ vân vàng và năm kỵ sĩ vân bạc, Mai Nam cũng không chút hoài nghi lời của Leola, càng tin tưởng Leola tuyệt đối sẽ thay bọn họ đòi lại công đạo, bây giờ điều hắn phải làm, chính là chống đỡ vòng bảo hộ cho tốt để bảo vệ đồng bạn, để cho Leola không có lo lắng cho hậu phương, Mai Nam niệm lên chú ngữ, trong lúc đó vòng bảo hộ màu lam nước vững vàng che phủ những đồng bạn.

"Ngươi? Một kỵ sĩ vân bạc?" Kỵ sĩ vân bạc phía trước nhất lộ ra biểu tình nhạo báng, người nam trước mắt mặc dù mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra tuổi tác của hắn không quá ba mươi tuổi, cùng lắm là vừa mới tiến vào vân bạc, kỵ sĩ vân bạc lộ ra mỉm cười, hắn thế nhưng là kỵ sĩ thâm niên đã tiến vào vân bạc mười năm.

"Nhị hoàng tử điện hạ, tên kỵ sĩ vân bạc không biết trời cao đất dày này cứ để mình tôi đối phó đi?"

Kỵ sĩ vân bạc xoay người cung kính đề xuất khẩn cầu đối phó kỵ sĩ trước mắt với nhị hoàng tử Latte được vây ở giữa, ánh mắt của Latte lại nhìn chằm chằm vào mặt nạ bạc trên mặt Leola, thần tình lộ ra có chút cổ quái, nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn phất tay cho phép thỉnh cầu của kỵ sĩ vân bạc kia.

Kỵ sĩ vân bạc kia hăm hở đi về phía Leola, trong lòng nghĩ phải làm thế nào mới có thể đánh bại đối thủ, đồng thời tỏ ra ung dung tự tại, chiến thắng một cách đẹp đẽ! Nhưng hắn không hề biết rằng, Latte sớm đã biết hắn thua chắc, chỉ là phái hắn đi lên thăm dò thực lực của Mặt Nạ Bạc, dù sao, Quang Minh kỵ sĩ Lancelot kia là nói như thế, Mặt Nạ Bạc là thiên tài võ học lợi hại nhất hắn từng thấy qua, theo tư chất mà nói, tuyệt đối vượt xa Latte, thậm chí vượt qua bản thân Lancelot.

Nhìn thấy kỵ sĩ vân bạc kia tiến lên, Leola trái lại chẳng hề quan tâm một chút nào, đơn đả độc đấu, hắn dám đảm bảo hiện trường không có ai là đối thủ của hắn, quần đấu, vô cùng đúng lúc là mặt mạnh của sát thủ, trừ phi những kỵ sĩ này có thể hợp tác mười phần ăn ý, nếu không thì không có khả năng đánh bại hắn, nhưng Leola biết, có lẽ kỵ sĩ ăn ý tốt đúng là có thể bài ra trận thế liên hợp vô cùng tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không phải những kỵ sĩ vân vàng bạc trước mắt này, cường giả luôn tự cho mình là thiên hạ vô địch, nào sẽ cùng người khác liên thủ bày ra trận thế gì đây?

Leola rút Toái Ngân ra, lại có chút xúc động muốn để cho Toái Ngân ra khỏi vỏ, bởi vì những người trước mắt đả thương đồng bạn của hắn — nơi duy nhất hắn thuộc về.

Tên kỵ sĩ vân bạc kia cũng rút ra bảo kiếm của mình, phóng ra đấu khí vân bạc lấy làm kiêu ngạo của mình, bên rìa cũng có chút biến sắc rồi đây, nghĩ đến mình cách vân vàng có lẽ cũng chẳng quá mười năm công phu đi?

Leola rốt cuộc khắc chế được xúc động của mình, Toái Ngân không ra khỏi vỏ mới có thể khiến mình đánh một cách thoải mái hơn, không cần sợ giết nhầm kỵ sĩ đáng chết trước mắt, hắn đáng được gọi là kỵ sĩ sao? Leola nghĩ đến Bạch Thiên, cậu ta, mới là kỵ sĩ chân chính!

"Ta, kỵ sĩ vân bạc Craka tại đây đề xuất quyết đấu kỵ sĩ với ngươi." Kỵ sĩ vân bạc không tình nguyện nói ra lời lễ mạo của quyết đấu kỵ sĩ đối với người trước mắt.

"Ta chấp nhận."

Câu nói này giống như thể lời tuyên phán từ trong miệng Leola chầm chậm nói ra, kỵ sĩ vân bạc đối diện thậm chí không khỏi vì ba chữ này mà run rẩy một chút, lời nói của người này làm sao lại mang luồng khí lạnh?

Vừa nói xong ta chấp nhận, trong mắt Leola lóe lên tia sáng, kỵ sĩ vân bạc thậm chí vẫn nhìn thấy Mặt Nạ Bạc đứng ở tại chỗ, nhưng kỳ quái chính là trước mặt mình làm sao cũng có một Mặt Nạ Bạc? Lúc còn đang nghi hoặc, Toái Ngân sớm đã đánh lên toàn thân của kỵ sĩ vân bạc, không sai, chính là toàn thân, kỵ sĩ vân bạc chỉ cảm thấy mình toàn thân trên dưới đều bị đả kích mãnh liệt, thậm chí phân không ra bên nào bị đánh trước, bên nào bị đánh sau cùng, oh sai rồi, sau cùng trái lại biết, bởi vì bàn tay của Leola cuối cùng nặng nề in lên phần bụng của kỵ sĩ vân bạc, đánh cả người hắn bay đi.

Hướng bay chính là nơi đám kỵ sĩ kia đứng, thậm chí là ném thẳng về phía Latte, mà mấy tên kỵ sĩ vội vàng tiến lên giúp hoàng tử ngăn chặn thân thể của kỵ sĩ vân bạc, khi người đầu tiên ngăn cản, lập tức phát hiện tình huống không ổn, mình vậy mà ngăn không được, đành phải lập tức dùng cả thân thể đi ngăn, vừa lại gác hai tay lên hai kỵ sĩ ở trái phải, mà hai kỵ sĩ này cũng lập tức phát hiện quẫn huống của đồng bạn, liên hợp chống đỡ thân thể của kỵ sĩ vân bạc, nhưng khi ba người cùng cản, vậy mà vẫn lùi về sau một bước!

Ánh mắt của Latte chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung, Mặt Nạ Bạc trước mắt thậm chí còn chưa có phát ra đấu khí, lại có thể bức ba kỵ sĩ vân bạc thành bộ dạng thế này, chẳng lẽ Lancelot nói thực lực của người này sâu không thể lường, nếu là hắn hoàn toàn thẳng tay chiến đấu, cho dù là chính Lancelot cũng không có nắm chắc phần thắng, lời này vậy mà là thật sự?

Ánh mắt của Leola lạnh buốt, ngón tay chỉ thẳng về phía tất cả kỵ sĩ đối diện: "Ta, Mặt Nạ Bạc tại đây đề xuất quyết đấu kỵ sĩ với tất cả các ngươi!"

Lời này chấn động mọi kỵ sĩ ở hiện trường, một tên kỵ sĩ vân vàng khác không phải Latte vô cùng giận dữ rống lên với Mặt Nạ Bạc: "Vân bạc cỏn con vậy mà dám khiêu chiến với vân vàng, thậm chí còn đồng thời khiêu chiến nhiều vị kỵ sĩ như thế, đây đúng là không coi giai cấp kỵ sĩ ở trong mắt!"

Leola đứng thẳng tắp, trên mặt nổi lên nụ cười kì dị: "Thế nào? Lo lắng nhiều người như thế đánh một mình ta mà vẫn sẽ thua, vác không nổi mặt mũi sao?"

Kỵ sĩ vân vàng và vân bạc ở hiện trường nào có từng chịu loại sỉ nhục này, tới tấp rút ra bảo kiếm của mình, chỉ có một người duy nhất không chuyển động, chính là nhị hoàng tử Latte, biết thực lực của người trước mắt có lẽ không ở dưới Lancelot, hắn há có thể đánh với loại người này, hoàng tử của Long Hoàng đế quốc là không được phép thất bại!

"Không được!" Latte lên tiếng hô lên với chúng kỵ sĩ: "Tinh thần kỵ sĩ không cho phép chúng ta vây đánh một người, lần này coi như thôi đi, phụ hoàng còn ở trong cái học viện này, ta không muốn dẫn tới rắc rối, dừng tay ở đây đi!"

Kỵ sĩ vân vàng kia sắc mặt xanh xám, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Latte, căm phẫn thu bảo kiếm lại, đồng thời la lên với Leola: "Lần này coi như ngươi gặp may, hoàng tử khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ngươi."

Leola lại rất cảm thấy buồn cười, có lẽ đám kị sĩ đưa lưng về phía Latte, nên không thể nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng Leola lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, biểu tình mang theo sợ hãi vừa rồi kia của Latte thế nhưng không lừa được Leola, xem ra nhị hoàng tử này đích xác biết thực lực của hắn.

Muốn bỏ qua cho bọn chúng như thế sao? Leola vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng tình huống quái dị lại xảy ra vô cùng đột ngột, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trải đầy mây đen, trong đó còn không ngừng truyền ra tiếng sấm âm ỉ, tiếp đến, tia chớp đột nhiên đánh xuống, vừa vặn đánh vào giải đất không người ở giữa Leola và đám người Latte, chúng kỵ sĩ cũng phát hiện tình huống không ổn, tới tấp rút kiếm, phát ra đấu khí hai màu vàng bạc.

Latte thì sau khi phát ra đấu khí bảo hộ mình, rống to với Leola: "Ngươi đang giở trò quỷ gì? Muốn động thủ với ta thân là nhị hoàng tử Long Hoàng đế quốc sao?"

Hiểu biết đối với ma pháp đại khái cũng chỉ có trì dũ thuật mà ngay cả vết bầm cũng không trị khỏi của mình, Leola nào biết hiện trường là tình huống gì, chỉ có quay đầu nhìn xem tình huống của đồng bạn, chỉ thấy Mai Nam mặc dù đầy mặt nghi hoặc, nhưng vòng bảo hộ vẫn hoàn hảo không buông lỏng, đối với vòng bảo hộ của Mai Nam, lòng tin của Leola không thấp hơn võ công của mình, cũng không lo lắng đồng bạn sẽ bị tia điện đả thương, mà chuyên tâm quan sát hiện tượng kỳ dị này.

Đoàn người xung quanh cũng bắt đầu nổi lên xôn xao, học viện Acalane, thậm chí là toàn thủ đô Acalane đều nhìn thấy cảnh tượng kinh người này, một đám mây lớn đen như mực tụ tập ở phía trên học viện Acalane.

"Ta, Hắc Long Vương Mirrodin hôm nay giá lâm nơi đây, muốn tuyên bố với toàn thế giới, ta sẽ suất lĩnh trang giáp và những ma pháp sư vĩ đại tuyên chiến với toàn thế giới!"

Người của toàn thủ đô Acalane đều nhìn thấy màn này, thân thể khổng lồ sánh ngang đồi núi của Hắc Long Vương Mirrodin bao trùm ở trên bầu trời, nhất thời ban ngày biến thành đêm tối, vẩy rồng lấp lánh kia của Hắc Long Vương mỹ lệ như sao trời, móng vuốt rồng khổng lồ dường như có thể xé rách bầu trời một cách dễ dàng, to lớn, mỹ lệ, khủng bố mà uy nghiêm, đang tuyên bố với cả thế giới sự cường hãn của Hắc Long Vương, cũng tuyên bố sự kết thúc của hòa bình.

Một đường cự lôi như thể chia tách bầu trời thành hai nửa đánh xuống, Leola sớm đã dò xét vị trí của cự lôi, cấp tốc lùi về sau, lùi vào trong vòng bảo hộ của Mai Nam, đồng thời Mai Nam cũng đem cường độ của vòng bảo hộ tăng cao đến cực điểm trong chớp mắt, kiên cường gánh chịu cú lôi kích này.

Kỵ sĩ đối diện thế nhưng không có tốc độ như của Leola để cho bọn họ thoát nạn, cũng không có đồng bạn tốt như Mai Nam có thể kiên cường chống đỡ đường lôi kích đó, ở trong cột lôi chói mắt, không ngừng truyền đến kêu rên đau đớn của những kỵ sĩ, thậm chí có mấy tiếng nghe lên vô cùng thảm thiết, như thể muốn nói lên hết sự kinh khủng và bi thảm của cái chết.

Leola là sát thủ, hắn có thể rất rõ ràng phân biệt ra, kêu rên của người trước khi chết, sau mười mấy giây cột điện khổng lồ bao phủ, Leola rất khẳng định đối điện... chắc chắn không còn người sống sót!

Mirrodin... trở nên càng mạnh rồi, một kích này đã mạnh đến có chút không thể tưởng rồi! Leola hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của kích này, năng lượng to lớn kia thậm chí khiến sát thủ trở nên hơi hơi run rẩy, cho dù mình không có hứa không giết người với Anse, mình sợ rằng cũng không thể đánh thắng Mirrodin, thậm chí là còn kém đến có chút khoảng cách rồi.

Leola hết sức lo lắng nhìn hướng Mai Nam, năng lượng có thể giết chết kỵ sĩ vân vàng này, Mai Nam thật sự gánh nổi? Nhưng kỳ quái chính là, Mai Nam chẳng những không có lộ ra biểu tình khó nhọc hay thống khổ, mà tỏ ra vô cùng nghi hoặc, hắn hình như muốn nói với Leola cái gì, nhưng bởi vì chuyên tâm dùng ma pháp nên vừa lại không có biện pháp nói chuyện.

Leola mặc dù không biết Mai Nam đang nghi hoặc cái gì, nhưng nhìn thấy Mai Nam cũng không có dáng vẻ khó nhọc, cũng liền tạm thời yên tâm.

Qua một hồi, một tiếng nói đau thương vang lên: "Con ta, Latte ơi!"

Leola cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại đánh lên phía trên, mà cùng với cỗ lực lượng này đánh đi, dòng điện to lớn cũng biến mất tăm, lúc này đám người Leola mới có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ thấy Long Hoàng, Barbarise và đoàn người thống lĩnh Thương Tế đều đứng ở chỗ không xa, sắc mặt mọi người đều cực độ khó coi.

Trên khuôn mặt thanh tú của Long Hoàng càng là tràn ngập đau thương và thống khổ, một người nam đi đến phía trước thi thể cháy đen của Latte, khó có thể tin cầm lấy một sợi dây chuyền trên thi thể... một sợi dây chuyền Long Thập Tự.

"Nhị hoàng huynh..." Người nam cầm sợi dây chuyền chính là Cappuccino vừa rồi Keisy gặp được, đầy mặt hắn khó có thể tin, nhưng dây chuyền trong tay vừa lại rành rành như núi, cỗ thi thể không còn sinh khí trước mắt đích xác là nhị hoàng tử Latte của Long Hoàng đế quốc.

Leola thì cực kỳ chấn động, vì sợi dây chuyền Long Thập Tự kia, di vật của Anse, lúc này Leola rốt cuộc hiểu rõ mình có bao nhiêu khó có thể nhẫn nhịn cảm giác dây chuyền rời khỏi người, lúc trước không nhìn thấy nó thì thôi, cùng lắm cảm giác có chút trống rỗng, nhưng bây giờ dây chuyền ở ngay trước mắt, tình cảm đối với sợi dây chuyền kia của Leola rốt cuộc bộc phát ra toàn bộ, biết bao, biết bao là muốn mang nó về trước ngực mình... Nhưng Leola biết tình huống trước mắt tuyệt đối không cho phép hắn làm như thế, Leola cũng chỉ đành buông mí mắt xuống, để cho tay nắm chặt đến móng tay cũng đâm vào trong thịt.

Lúc này, Long Hoàng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói với Mirrodin trên cao: "Mirrodin, ngươi làm khó ta rất nhiều, ta đều không lời oán trách, dù sao cũng là quyết định sai lầm của ta khiến Bạch Nhụy, vợ của ngươi mất đi sinh mạng, nhưng ngươi vì sao trút giận lên người khác? Vì sao muốn giết đứa con của ta và mười mấy kỵ sĩ vô tội? Ngươi đã mất đi niềm kiêu ngạo của Long tộc rồi sao?"

Mirrodin trên cao lại phát ra tiếng cười rung trời rất lâu, mới dừng lại nói: "Bạch Nhụy tính là gì? Khi ta chinh phục thế giới, mọi thứ đều là của ta!"

"Thật là một con rồng không nói đạo lý!" Thống lĩnh Áo Đỏ cực kỳ phẫn nộ mắng.

Mà Mirrodin lại không chút lưu tình đánh một phát tia điện qua, lúc này, ánh sáng tím cao nhã ngăn cản tia điện này, mọi người lúc này mới phát hiện thì ra đấu khí của Long Hoàng lại cũng là màu sắc đặc biệt –– màu tím.

Sắc mặt của Long Hoàng trầm xuống: "Hắc Long Vương Mirrodin, nếu ngươi còn không giác ngộ, Long Hoàng đế quốc sẽ hạ lệnh giết chết đối với ngươi!"

Mirrodin lại cúi nhìn chúng nhân nói: "Tới đi! Tất cả mọi người, các ngươi sắp phát hiện đồng bạn của ta còn nhiều hơn so với tưởng tượng của các ngươi, giữa các ngươi tràn ngập kẻ phản bội, ai mới là đồng minh của các ngươi, ai mới là kẻ phản bội, các ngươi chỉ có xuống địa ngục hỏi diêm vương mới có thể biết thôi."

Lời này vừa nói xong, khi người phía dưới đều chưa kịp phản ứng, Hắc Long Vương liền giống như sự xuất hiện đột ngột của hắn, bây giờ vừa lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại bầu trời trong xanh, và một ít mây đen chưa kịp tán đi tô điểm ở giữa trời xanh mây trắng.

"Papa!"

Một tiếng kêu gọi của Bảo Lợi Long gọi chú ý của Leola trở về, nhưng khi Leola nhìn hướng Bảo Lợi Long, lại phát hiện Bảo Lợi Long cũng không có nhìn hắn, mà là nhìn mấy đám mây đen chẳng lành trên bầu trời...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top