5 - 4

Chương 4: Cao ngạo chân chính

Thanh Thanh và Mai Nam cũng bị truy sát, hai người trái lại đã làm ra quyết định chính xác — tìm núi dựa! Thân là bạn tốt của Jasmine kỵ sĩ vân lam thực lực cao cường trong viện kỵ sĩ, Mai Nam rất sáng suốt kéo theo Thanh Thanh, sau đó một mạch chạy đến viện kỵ sĩ, đi theo bên cạnh Jasmine không rời nửa bước, nhưng nếu như chỉ có Jasmine, có thể vẫn trấn áp không nổi chúng học sinh phẫn nộ, may là, bên cạnh Jasmine còn có công chúa Lansecy.

"Ôi, các cậu cũng không phải cố ý, mọi người thật không nên truy sát các cậu như thế." Jasmine bất đắc dĩ nhìn chúng kỵ sĩ xung quanh mặc dù không có tiến lên, lại vẫn vây quanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.

Thanh Thanh và Mai Nam đều ứ nước mắt ra sức gật đầu, đáng tiếc đoàn người xung quanh đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như thế, chỉ cần Thanh Thanh hoặc Mai Nam rời khỏi Jasmine và Lansecy quá ba bước, lập tức liền sẽ có kiếm của ai đó bất cẩn trượt tay, còn bắn thẳng về phía hai người bọn họ, hoặc là ma pháp đủ loại thuộc tính sẽ đột nhiên chuyển hướng đâm đầu về phía bọn họ.

Đủ loại bất trắc phía trên khiến Lansecy và Jasmine mệt mỏi ứng phó, Lansecy tính khí không được tốt phẫn nộ trừng đoàn người xung quanh, còn dùng giọng cao vút nói: "Thật là quá đáng ghét, thì ra kỵ sĩ là dùng để bắt nạt kẻ yếu sao? Các ngươi nếu thật sự dũng cảm, thì cứ đi tìm kỵ sĩ Bạch Thiên mà đòi công đạo á!"

Sắc mặt đám kỵ sĩ xung quanh đều tối sầm, có một số vì vậy mà không cam tâm tình nguyện bỏ đi, nhưng sắc mặt xanh xám ở lại cũng không ít, mà học sinh của viện trang giáp thậm chí hoàn toàn không ngó ngàng tới lời của Lansecy, dù sao bọn họ cũng không phải kỵ sĩ, đương nhiên không cần tuân thủ quy định kỵ sĩ không được bắt nạt kẻ yếu gì đó.

"Hừ!" Lansecy nhìn thấy người ở lại vẫn còn nhiều như thế, tâm tình càng không tốt, dứt khoát dắt lấy tay của Thanh Thanh đi: "Đừng để ý những người này, chúng ta cùng đi ăn cơm."

Nhìn thấy Lansecy làm như thế, Jasmine cũng cười hì hì dắt tay của Mai Nam, Mai Nam thì cảm kích cười cười với Jasmine, dù sao hai người là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ, dắt tay nhau cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

"Mặc dù người khác hẳn là không dám tìm Bạch Thiên hạ thủ, nhưng..." Mai Nam vừa đi, vừa lo lắng cho bạn nhóm mới quen biết: "Đã cả một ngày đều không thấy cậu ta rồi, hẳn sẽ không bị ám toán rồi chứ?"

Jasmine phát ra tiếng cười vui tai: "Mới không có ai dám tìm Bạch Thiên làm phiền... A, đính chính, là không có kỵ sĩ dám tìm Bạch Thiên làm phiền, mấy ngày trước thì vẫn có mấy học sinh viện trang giáp không biết sống chết muốn ám toán cậu ta, chẳng qua sau khi bị Bạch Thiên đánh cho thê thê thảm thảm, Bạch Thiên còn cho bọn họ hai tiếng lên lớp "ám toán làm mất tinh thần kỵ sĩ", về sau liền không có ai dám tìm cậu ta làm phiền nữa, ngay cả ánh mắt khinh thường cũng không dám liếc."

Lansecy cũng gật đầu: "Bạch Thiên kỵ sĩ đích xác là điển hình của tinh thần kỵ sĩ."

"Chẳng qua vẫn không bằng Mặt Nạ Bạc, đúng không?" Jasmine cười hì hì xen vào, nhất thời khiến mặt của Lansecy nổi lên mây đỏ.

Ôi, Lansecy và Jasmine tương lai nếu biết Leola đại ca chính là Mặt Nạ Bạc, vậy...Thanh Thanh không nhịn được vì hai cô gái vừa là bạn tốt vừa là tình địch này mà nổi lên đau lòng.

"Mua thịt nướng nào, thịt ngon nhất mỹ vị nhất cổ quái hiếm lạ nhất trong lịch sử đều ở 'nhà hàng thịt nướng thơm ngon', vị tiểu thư xinh đẹp này đừng đi à, bên trong còn có mỹ nam tử lãnh ngạo tuấn mỹ nhất trong lịch sử sẽ nướng giúp cô, khiến cô chẳng những hưởng thụ được hạnh phúc trong miệng, còn có thể no mắt, nếu như đủ can đảm, còn có thể sờ lén bàn tay nhỏ của anh chàng đẹp trai đó đấy."

"Thật không..."

"Hê hê hê, đương nhiên là thật." Nếu như tốc độ của cô đủ nhanh, sờ được tay của gã đó mà nói.

"Nói nhỏ cho cô biết, anh chàng đẹp trai này trước kia còn là sát thủ đấy, cho nên thoạt nhìn vừa lạnh vừa ngạo, cô nghe bên trong có quá trời tiếng con gái la hét không, chỉ là nhìn thấy mỹ nam tử đó đã khiến người ta đỏ mặt la hét rồi, cô không vào gọi một chút thực sự tiếc lắm!"

Lãnh ngạo, mỹ nam tử, trước kia là sát thủ, Mai Nam và Thanh Thanh bắt đầu nghĩ từ hình dung này thật là quen thuộc, hơn nữa giọng nói và cách nói chuyện nham nhở của người tuyên truyền kia càng quen thuộc, hai người theo phản xạ nhìn về phía âm thanh đó, một mái tóc màu xanh mướt và một khuôn mặt cười khiến người chỉ muốn đấm phát chết luôn cứ như thế chiếu vào tầm mắt hai người.

"Keisy?" Mai Nam và Thanh Thanh đều hét lớn, Thanh Thanh còn vội vàng nói: "Keisy, cậu làm gì Leola đại ca rồi? Đừng nói vì để kiếm tiền, đã, đã bảo Leola đại ca bán thân..."

Keisy sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu nhìn Thanh Thanh và Mai Nam, còn dùng giọng biếng nhác nói: "Ái chà, các cậu rốt cuộc tới rồi? Tôi còn tưởng hai người các cậu trốn đến không cần ăn cơm rồi chứ, chẳng qua các cậu vẫn thật là thông minh, biết trốn ở bên cạnh công chúa điện hạ và Jasmine."

Keisy lẩm nhẩm một đống, chính là không có nói tình huống của Leola, Thanh Thanh không nhịn được dùng giọng cao quãng tám hét lên lần nữa: "Keisy! Leola đại ca đâu?"

Keisy lộ ra tươi cười, một hàm răng trắng sáng khiến Thanh Thanh và Mai Nam đều không rét mà run, Keisy dùng ngón tay cái chỉ vào nhà hàng thịt nướng thơm ngon phía sau: "Ở trong đó đó, chẳng qua đi vào không ăn cơm sẽ bị trời tru đấy."

"Keisy, cậu vì sao phải giúp nhà ăn này tuyên truyền?" Mai Nam cực kỳ chấn động, Keisy không hủy diệt nhà ăn đã là may rồi, lại có thể còn giúp tuyên truyền?

Nghe thấy lời này, mặt của Keisy lập tức âm trầm rồi âm trầm, nói ra hai từ như đánh đố: "Bác Gái..."

"Bác Gái?" Mai Nam ngây ngẩn, bắt đầu nghĩ có người sự vật gì gọi là Bác Gái, hơn nữa còn có thể khiến người lười biếng thành thói như Keisy ngoan ngoãn đứng ở cửa tiệm?

"Leola ở bên trong?" Jasmine vừa nghe thấy tên của Leola, bất chấp tất cả kéo theo Lansecy, cùng Thanh Thanh xông vào nhà ăn, sau đó liền giống như những cô gái tiến vào nhà ăn khác, ngơ ngác nhìn Leola đang ở giữa bàn nướng thịt.

Leola cứ như thế đứng ở chỗ trống giữa bàn nướng thịt hình tròn, tay trái phải mỗi bên cầm một cái xẻng, quần áo mặc trên người chính là bộ quần áo màu đen lúc trước "hẹn hò" với Jasmine mặc, trên người là áo bó sát cổ cao không tay, ở giữa dùng tơ vàng phác họa ra biểu tượng ngôi sao năm cánh một cách khéo léo, mà phía dưới thì là quần bó hoàn toàn không trang trí, phối hợp với giày cao cổ cũng màu đen, một bộ đồ đen càng tôn lên khí chất như đêm tối của Leola.

Leola một khắc trước còn giống như ngôi sao vĩnh hằng bất động trong đêm tối, một khắc sau lại như sao băng bắt đầu động tác, động tác xào thịt đơn giản được Leola làm lên, lại giống như múa kiếm tuyệt mỹ, chỉ thấy xẻng tay trái của hắn khẽ khều mấy cái, thịt bò liền nhẹ nhàng bay lên trời xoay vòng, tay phải cũng không nhàn rỗi, sau khi khẽ gạt rau vào bàn nướng thịt, bằng mấy động tác nhanh nhẹn, cả bó rau đã được cắt một cách ngay ngắn, lúc này, Leola dừng lại một lát, mà hô hấp của mọi người cũng giống như tạm nghỉ theo đó, trò hay chân chính sắp lên sân.

Hai tay của Leola nhanh chóng đảo lộn, khi thì đan chéo khi thì vẽ tròn, mà đồ ăn trên bàn nướng thịt cũng bay múa một cách vui vẻ, cuối cùng ngay cả gia vị cung xen vào một chân, đồng loạt biểu diễn múa trên bàn nướng thịt, mà vũ đạo này thế nhưng không phải chỉ có thể xem, càng trí mạng chính là hương vị hấp dẫn kia, cuối cùng, Leola búng ngón tay một cái, một cái dĩa trắng tinh đan xen qua lại trong thịt nướng bay múa, không bỏ sót mà đem những vũ công đựng vào trong dĩa, tay của Leola xoay vòng một cái, yên ổn mà đưa dĩa đến chỗ ngồi bên cạnh bàn nướng thịt.

Trên chỗ ngồi kia là một kỵ sĩ mặc kỵ sĩ phục trắng tinh, nhìn hoa văn trên kỵ sĩ phục vậy mà còn là kỵ sĩ vân lam, hắn cầm lấy dụng cụ ăn gắp lên một miếng thịt để ăn, sau khi chậm rãi nhai nuốt xong, hắn quay đầu giơ ngón cái với Leola: "Đây thật đúng là một món ăn màu mùi vị vẹn toàn, Leola."

Leola hơi hơi cười với Bạch Thiên, sau đó lại bắt đầu điệu múa nướng thịt liên tiếp, tình huống khách quý chật nhà trong nhà ăn thực sự không cho phép hắn dừng lại nghỉ, mấy phục vụ bên cạnh đều đang sốt ruột chờ hắn làm xong đồ ăn, muốn bưng cho khách đây.

"Bạch Thiên, anh làm sao lại ở đây? Le-Leola đại ca thì lại đang làm cái gì?"

Thanh Thanh kinh ngạc ngay cả miệng cũng sắp ngậm không được, nhưng nhìn thấy Leola bận rộn như thế, ngay cả nghe thấy tiếng của bọn họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt chào hỏi với bọn họ, Thanh Thanh đành ném câu hỏi cho Bạch Thiên đang nhàn nhã ăn thịt ở bên cạnh.

"Các cậu cũng tới ăn tối sao? Đến chỗ tôi ngồi, mọi người cùng nhau ăn đi." Bạch Thiên nghe thấy tiếng của Thanh Thanh, vội vàng gọi mọi người cùng ăn cơm.

Thanh Thanh không chút khách khí ngồi xuống vị trí bên cạnh Bạch Thiên, mặt không ngừng áp sát Bạch Thiên, gần như là muốn dán lên mặt của hắn rồi: "Nói mau! Leola đại ca và Keisy rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?"

Nhìn thấy mặt của Thanh Thanh gần như dán lên tới nơi, Bạch Thiên chỉ cảm thấy có chút lúng túng, muốn lùi về sau một chút, ai ngờ nắm tay của Jasmine lại dán lên sau lưng của hắn, Jasmine thì lóe lên ánh mắt 'nguy hiểm! Người sống chớ gần': "Kỵ sĩ Bạch Thiên, có thể giải thích một chút, Leola vì sao "bán thịt" ở đây, được không?"

Mặc dù chính Jasmine cũng nhìn biểu hiện vừa rồi của Leola nhìn một cách rất thỏa mãn, thậm chí bởi vì nhìn thấy tươi cười của Leola mà hưng phấn không thôi, chẳng qua Jasmine tiếp đến lại nhìn thấy con gái xung quanh ai nấy cũng đều nhìn đến đỏ mặt tim đập, thậm chí nhỏ tiếng la hét, đây liền khiến đáy lòng Jasmine có chút mất hứng, giống như bảo vật vốn thuộc về mình bây giờ lại bị triển lãm công khai.

Bạch Thiên ở dưới khí thế hơn người của hai cô gái, cũng chỉ có nhìn cặp mắt kính to của Thanh Thanh ở ngay sát mắt nói: "Leola và Keisy chỉ là đang làm công mà thôi, nghe nói là vì tiền ăn của Bảo Lợi Long."

"Leola đại ca có lẽ sẽ vì Bảo Lợi Long mà làm công, nhưng tên quỷ lười Keisy kia thì còn lâu!" Hai tay Thanh Thanh túm lấy vai của Bạch Thiên lắc điên cuồng.

"Tôi, tôi cũng không biết, bọn họ là nói như thế, tôi cũng chỉ là đi ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy Keisy đang tuyên truyền bên ngoài, cho nên mới tiến vào." Bạch Thiên vội vàng giải thích.

Thanh Thanh nhìn chằm chằm Bạch Thiên, thử đoán xem hắn có nói dối hay không, chẳng qua nghĩ đến tinh thần kỵ sĩ có thể nói là điển hình kia của Bạch Thiên, nghĩ đến hắn không thể nào biết nói dối, Thanh Thanh cũng chỉ có quay mặt đi, chuyển lực chú ý đến dĩa thịt nướng trên bàn, lúc này mới phát hiện Mai Nam sớm đã ăn ngấu nghiến rồi, Thanh Thanh mắt thấy thịt của Leola xào đang bị Mai Nam tiêu diệt một cách thần tốc, cũng vội vàng gia nhập hàng ngũ tiêu diệt, cô hoàn toàn không chú ý đến, Bạch Thiên bên cạnh đang thở phào, vừa lại có chút đỏ mặt.

"Thì ra là vì để kiếm tiền ăn của Bảo Bảo sao? Vậy được thôi." Jasmine nghe thấy lý do này, vừa lại nhớ tới lúc đi chơi với Leola lần trước, chi phí đống thịt bò mà Bảo Lợi Long ăn hết... đủ khiến cho cô suốt một tháng đều phải dựa vào Lansecy bao mới có cơm ăn, mặc dù không hài lòng Leola ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thành lập vô số tình địch cho mình, chẳng qua vì lượng ăn đáng sợ của Bảo Bảo, Jasmine cũng chỉ đành bĩu môi thỏa hiệp, thuận tiện gia nhập đội tiêu diệt thịt nướng, ăn không được người trong lòng, đành ăn thịt của người trong lòng nướng, để tạm an ủi.

"Động tác này làm sao... thật quen thuộc?!" Lansecy nhìn động tác mây trôi nước chảy, nhất cử nhất động đều giống như vũ đạo tuyệt vời kia của Leola, chỉ cảm thấy động tác này vô cùng quen thuộc, dường như là...

Mọi người (đương nhiên không bao gồm Jasmine) nghe thấy lời này của Lansecy, suýt nữa bị thịt trong miệng nghẹn chết, mỗi người đều trợn lớn mắt, lo lắng Lansecy có phải đã phát hiện Leola và Mặt Nạ Bạc là cùng một người rồi.

Kỳ thực, vốn là nói cho Jasmine và Lansecy chân tướng sự tình cũng không sao, hai người bọn họ và đám người Leola cũng coi như quen thuộc, hơn nữa mồm miệng của hai người này cũng rất kín, nhưng khi không lại làm ra tam giác tình yêu, lần này ngay cả Bạch Thiên chủ trương không nói dối cũng lựa chọn tạm thời giả chết, né tránh vấn đề cảm tình chết người, nhưng lúc này, Lansecy hình như đã sinh nghi, sự tình trở nên gay go rồi.

"Đương nhiên quen thuộc rồi, động tác nướng thịt này thế nhưng là do Mặt Nạ Bạc đích thân truyền thụ, tên Leola đần độn kia không biết đã luyện biết bao lâu mới có thành quả hiện tại, nếu không phải tại tôi quá đáng yêu, nhảy lên không có khí thế, bằng không tôi vẫn thật muốn kêu tên Leola đần độn kia lượn đi chỗ khác rồi."

Keisy tỉnh bơ đặt mông ngồi xuống, ngay cả thân phận trước mắt của cậu là bồi bàn cũng quên luôn, lại có thể còn cầm lấy dụng cụ ăn gắp thịt của khách ăn.

Lansecy sau khi sửng sốt, vội vàng quay đầu hỏi: "Mặt Nạ Bạc về rồi?"

"Không có, là dạy từ trước."

Keisy mặt không đỏ thở không gấp tiếp tục nói dối, mà Bạch Thiên đối với nói dối rất có phản cảm cũng chỉ có thể nhíu mày, sau đó lựa chọn cúi đầu ăn thịt, ngay cả người không rành về cảm tình như hắn cũng biết, chuyện này rất khó làm tốt rồi.

"Vậy sao?" Lansecy giấu không nổi thần sắc thất vọng.

"Mặt Nạ Bạc hả, thân mang sứ mệnh trọng đại, nhiều năm bôn ba ở khắp nơi trên thế giới, một khắc cũng không rảnh rỗi, ngay cả thời gian kết bạn gái cũng không có, tôi thấy anh ta là muốn sống độc thân cả đời rồi đi." Keisy cố tình thở dài lắc đầu, đồng thời thản nhiên ám chỉ Lansecy.

Quả nhiên, thân thể của Lansecy chấn động mãnh liệt, trên khuôn mặt vốn sáng ngời động lòng người càng trở nên ảm đạm, nghĩ tới từ lúc mình quen biết Mặt Nạ Bạc tới nay, vậy mà cùng ở chung với hắn không tới mấy lần, lòng của Lansecy liền càng cảm thấy thê lương, hốc mắt nóng hổi, Lansecy cũng vội vàng đứng dậy cáo biệt: "Xin, xin lỗi, tôi có chuyện đi trước..."

Nói đến cuối, lời nói của Lansecy cũng có chút nghẹn ngào rồi, thân là công chúa, cô tuyệt đối không cho phép mình rớt nước mắt ở trước mặt mọi người, ngay cả tạm biệt cũng không kịp nói, Lansecy liền xô cửa mà ra, Jasmine thấy bộ dạng đau lòng của bạn tốt, cô cũng vội vàng đuổi theo, trước khi ra khỏi cửa, Jasmine không nhịn được quay đầu nhìn Leola một cái, đồng thời mừng vì người mình yêu tầm thường như thế, không cần vì sứ mệnh trọng đại gì mà bôn ba; cũng vì bạn tốt Lansecy yêu phải Mặt Nạ Bạc không tầm thường kia mà đau lòng.

Mà Leola nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ thịt hắn làm khó ăn đến nỗi khiến Lansecy xô cửa chạy ra?

"Này, Keisy, cậu làm cho công chúa buồn rồi." Thanh Thanh lập tức bất bình thay cho công chúa điện hạ.

"Hừ, đau buồn nho nhỏ bây giờ chung quy tốt hơn tương lai trở mặt thành thù với bạn tốt đi?" Keisy khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Huống hồ bây giờ Leola mất sạch võ công, sẽ không còn giả trang Mặt Nạ Bạc nữa, để cho công chúa hết hi vọng sớm một chút, thời gian qua càng lâu, chỉ sẽ càng đau lòng mà thôi."

Keisy nói xong, mới phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt quai quái nhìn chằm chằm vào cậu, sống lưng Keisy không khỏi có chút ngưa ngứa, hét lớn: "Làm gì nhìn tôi như thế hả? Các cậu đều yêu tôi rồi chắc? Nói trước nè, tôi chẳng có chút hứng thú gì đối với ba người các cậu! Chẳng qua nếu như bà chủ Thanh Thanh chịu nuôi tôi, tôi sẽ miễn cưỡng nâng lên một chút hứng thú đối với cô."

"Keisy, không được vô lễ với khách."

Đi theo "giọng nói dịu dàng" vừa thô vừa trầm thấp và cái bóng to lớn bao trùm xuống, cả người Keisy cũng giống như con mèo nhỏ bị người xách lên, mà Bạch Thiên, Thanh Thanh và Mai Nam thì đem đầu ngẩng đến sắp thành một đường thẳng với thân thể, mới có thể nhìn thấy mặt người của người tới, vừa nhìn, ba người lập tức trợn lớn mắt, miệng cũng sắp biến thành chữ O, cộng thêm thân thể cứng ngắc giống như hóa thạch, trái lại cùng tượng đất có chín mươi chín phần giống nhau.

"Bác Gái, tôi biết sai rồi..." Keisy thành thạo xoay một vòng một trăm tám mươi độ ở không trung, dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn Bác Gái: "Bác gái, tôi lập tức đi làm việc, A A nhân công bưng dĩa bên kia hình như không đủ, Bác Gái mau bỏ tôi xuống, tôi phải mau qua giúp rồi."

Giống như để tỏ rõ tâm ý giúp đỡ của mình, tứ chi của Keisy không ngừng vùng vẫy ở không trung, mà Bác Gái cũng hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng bỏ Keisy xuống mặt đất, Keisy đang định nhanh như chớp chạy về cửa tiệm tiếp tục công việc nhẹ nhàng nhất, dùng miệng lôi kéo khách.

Ai ngờ cổ áo sau bị Bác Gái kéo lại, Keisy đào thoát không có kết quả, cũng chỉ đành cười khổ quay đầu, chớp mắt to vô tội hỏi: "Bác Gái còn có chuyện gì sao?"

Bác Gái nứt miệng ra cười: "Cuối tuần sau nhớ thu xếp thời gian, Bác Gái mang các ngươi đến xem cảnh tượng lớn."

"Cảnh tượng lớn?" Keisy có chút do dự hỏi, từ khi quen biết Leola đến nay, cảnh tượng lớn cậu đã thấy còn chưa đủ nhiều sao? Chỉ sợ cảnh tượng lớn ban đầu bị Leola và Keisy động vào một cái, biết đâu sẽ trực tiếp liệt vào sách sử cho hậu thế.

"Đúng vậy, lãnh tụ các quốc đều sẽ đến học viện Acalane đó, nhà ăn chúng ta được hiệu trưởng chỉ định cung cấp ba mươi phần ăn, hai người các ngươi có thể làm bồi bàn đi theo đó." Tiếng của Bác Gái phối hợp với chữ "đó" dí dỏm kia càng khiến người trên cánh tay nổi lên da gà cuồn cuộn không dứt.

"Bố/mẹ sắp tới?" Mai Nam và Thanh Thanh đồng loạt đứng lên, thậm chí đồng thanh hỏi.

"Huh?" Mắt to như cái chiêng của Bác Gái nhìn thẳng về phía hai người, phát ra câu nghi hoặc thật lớn.

Mai Nam và Thanh Thanh bất an nhìn nhau một cái, mặc dù hai người không có bao nhiêu hứng thú đối với địa vị và quyền thế của cha mẹ, nhưng ít nhất đều biết, không có xảy ra sự kiện trọng đại chân chính ảnh hưởng tới thế giới, lãnh tụ các quốc tuyệt đối sẽ không gặp mặt, dù sao quan hệ tam phương thì tuyệt đối không tính là tốt, lần này lại có thể muốn làm một cuộc gặp mặt lớn?

"Không được, tôi phải đi hỏi bố."

Mai Nam đáy lòng có bất an mãnh liệt lập tức ngay cả chào hỏi cũng quên, sau khi bỏ xuống câu này, liền xông ra khỏi nhà ăn, để lại Thanh Thanh cũng thấp thỏm bất an như thế, nhưng lại không thể chạy về liên minh Thương Tế đi hỏi.

Keisy tương đối hiểu rõ tình hình thế giới cũng nhíu mày, lại là đang suy nghĩ đi hay không đi đây? Đi, Keisy thật có chút lo lắng Leola và cậu nếu làm hỏng hội nghị lần này, đó thật sự chỉ có thể sang thế giới khác tị nạn thôi, nhưng không đi, Keisy vừa lại mơ hồ cảm thấy chuyện lần này có lẽ, có thể không thoát khỏi liên quan tới bọn họ...

"Bác Gái, có thể để cho bạn học này của tôi cũng đi cùng không?" Keisy lãnh tĩnh chỉ vào Bạch Thiên, trong lòng chỉ nghĩ đến, muốn đi, cũng phải lôi cái tên võ công cao cường xuống nước theo.

"Đương nhiên có thể chứ." Bác Gái cười xoa xoa đầu của Bạch Thiên, suýt nữa khiến xương cổ của Bạch Thiên bị thụt lại một đốt.

Bạch Thiên thì hơi sửng sốt đối với yêu cầu của Keisy, sau đó vừa lại nghĩ đến Leola võ công mất sạch, để hai người bọn họ đi đích xác cũng không ổn, Bạch Thiên cũng liền không có đề xuất kháng nghị đối với lợi dụng của Keisy.

Keisy thì đột nhiên nhe hàm răng trắng cười: "Vậy vì để cho không xảy ra lầm lỡ, Bạch Thiên anh bây giờ cứ đến hưởng thụ một chút cảm giác bưng dĩa nhé."

"Huh?" Bạch Thiên đột nhiên nhớ đến lời tuyên truyền vừa rồi của Keisy ở cửa tiệm... hẳn sẽ không quảng cáo thêm kỵ sĩ vân lam học viện Acalane hiếm thấy gì gì chứ?

◊◊◊◊

Jasmine vất vả lắm mới đuổi kịp Lansecy, nhưng nhìn thấy cái đầu cúi thấp của Lansecy đang không ngừng cống hiến giọt nước cho mặt đất, biết Lansecy tính tình cứng rắn, Jasmine cũng chỉ có kéo theo Lansecy, đi đến địa điểm yên tĩnh mà cô duy nhất nghĩ đến, nơi Jasmine lần đầu tiên một mình gặp gỡ Leola.

Xung quanh vừa an tĩnh lại, với mặt cúi gầm, trong mắt Lansecy nhìn thấy chỉ có cỏ xanh mơ hồ, cô đại khái cũng biết Jasmine của cô nhất định đã mang cô đến nơi không người rồi, Lansecy rốt cuộc bất chấp cái gì mà lễ nghi công chúa, kéo váy ngồi ở trên cỏ, chỉ là vẫn vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vai thậm chí còn không nhịn được run bần bật.

Jasmine nhìn thấy Lansecy hiếm khi khóc, lại cũng không định ngăn cản cô, theo Jasmine nghĩ, Lansecy nên thỏa sức khóc một chút.

"Jasmine... tôi, tôi có phải là rất đáng ghét?" Lansecy một chút cũng không dám ngẩng đầu lên, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ nhận được đáp án khẳng định.

Jasmine lại cười phụt ra: "Cậu có chỗ nào đáng ghét? Nếu như cậu rất đáng ghét, tôi làm sao lại cứ luôn làm bạn tốt nhất của cậu? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là muốn bám víu quyền quý sao?"

Nói đến cuối, Jasmine còn làm ra vẻ tức giận, đến mức Lansecy vội vàng ngẩng đầu lên phủ nhận: "Cậu đương nhiên không phải, Jasmine cao quý thanh khiết tuyệt đối không thua kém tinh thần kỵ sĩ của kỵ sĩ Bạch Thiên."

"Phụt! Ha ha ha... cao quý thanh khiết, Lansecy cậu nói tôi giống như thể cổ nhân ấy, tôi có nên cầm nhạc cụ sống ở trong núi xa xôi không hả?" Jasmine còn cười khanh khách lên, đồng thời trong lòng cũng vì Lansecy rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên mà thở phào.

Lansecy nghe thấy Jasmine trêu chọc mình như thế, cả khuôn mặt xinh xắn đều đỏ bừng lên, cộng thêm bởi vì vừa mới khóc, trên lông mi dài của Lansecy còn lưu lại mấy giọt nước mắt óng ánh, khác xa so với hình tượng công chúa lạnh nhạt bình thường, rõ ràng là một cô gái mong manh khiến người yêu thương.

Jasmine vừa đau lòng lau đi nước mắt của Lansecy, vừa trêu ghẹo: "Chậc chậc, nếu cậu lấy bộ dạng này ngã vào trong lòng Mặt Nạ Bạc, anh ta cho dù tim như tảng băng, cũng sẽ bị cậu làm tan chảy đi."

"Tôi nghĩ anh ta sẽ không có đâu, trong lòng anh ta nếu thật sự có tôi, thì lại làm sao mấy lần tới học viện đều không có đến gặp mặt tôi lấy một lần." Lansecy lộ ra cười khổ nhàn nhạt, nghĩ đến cô mỗi lần nhìn thấy đoàn người Keisy liền hỏi về Mặt Nạ Bạc, hỏi đến nỗi Lansecy mỗi lần mở miệng đều cảm thấy có chút xấu hổ, một cô gái lại có thể mỗi lần mở miệng là liền hỏi tung tích của đàn ông: "Tôi nhất định... rất khiến người ghét đi? Tôi nhất định là một công chúa vừa cao ngạo vừa tự đại."

Jasmine lại lộ ra vẻ mặt không tán đồng nói: "Lại là mấy đứa con gái đố kỵ cậu lan truyền như thế sao? Lansecy, tôi chơi với cậu sắp mười năm rồi, tôi hiểu rõ cậu hơn ai hết, cậu thế nhưng là cô gái đáng yêu nhất nhất nhất tôi từng thấy."

"Phải không?" Trước kia nếu như Jasmine bảo chứng như thế, Lansecy tuyệt đối sẽ mỉm cười lên, nhưng giờ đây, cô lại bắt đầu hoài nghi mình thật sự rất đáng yêu sao?

Jasmine liên tục gật đầu, còn giơ ngón tay bắt đầu đếm ưu điểm của Lansecy: "Cậu có phong phạm công chúa hoàn mỹ, mặc dù tôi không thích khuôn mặt lạnh như băng của cậu, nhưng nếu như cậu là một công chúa chạm không được, yếu đuối non mềm, vậy càng khiến người ghét rồi, mặc dù cậu rất cao ngạo, nhưng cao ngạo một cách thích đáng à, cao ngạo của cậu là cao ngạo chân chính, không phải ỷ được cưng chiều mà kiêu như những con em nhà giàu kia."

Nói một hơi dài như thế, Jasmine há to miệng hớp khí, cười hồi tưởng lại mỗi lần đọ võ công giữa hai người, mặc dù Lansecy luôn là thua nhiều thắng ít, nhưng cô có lần nào không phải dứt khoát nhận thua? Sau khi trở về càng ra sức luyện công, mà về phần chuyện nhớ thù này, cô tin Lansecy chưa từng có nghĩ đến, đối với người có cao ngạo hoàng gia chân chính như Lansecy mà nói, thua chính là mình không đủ nghiêm túc, không đủ nỗ lực, nếu thật muốn nói hận, Lansecy đại khái chỉ sẽ hận mình đi.

"Hơn nữa cậu vừa lại rất thiện lương, đừng có mà phủ nhận đấy, đừng quên tôi có thể sống đến bây giờ, cũng là bởi vì cậu." Jasmine chân thành nhìn bạn tốt Lansecy.

Lansecy vội vàng phản bác: "Không phải, đó là bởi vì nỗ lực của chính cậu."

Jasmine cười như không cười, nhớ tới một ngày đầy tuyết trắng rất lâu về trước, cha mẹ vì nợ nần bị bức đến tuyệt lộ, mà mình bị chủ nợ bức vào đường cùng, suýt nữa bị bắt đi đem bán, đúng lúc Lansecy đi ngang qua giống như là thiên sứ... Không, giống nữ chiến thần hơn, cầm theo thanh kiếm mảnh, thanh kiếm mảnh tinh xảo giống như chưa từng bị cong gập lại cứng chắc một cách bất ngờ, giống như con người của Lansecy, sau khi cô dùng chiêu kiếm tinh xảo bức lui mấy chủ nợ kia, thân ảnh nhỏ nhắn thon gầy cứ như thế ưỡn sống lưng cao ngạo đi tới.

Ngoài dự liệu của Jasmine, Lansecy vậy mà cởi bao tay nhung màu trắng của mình, sau đó vừa trùm bao tay lên bàn tay bị đông đến cứng đỏ của Jasmine, vừa nói: "Tay của cậu thế nhưng phải bảo dưỡng cho tốt, cậu phải cùng với tôi vào học viện kỵ sĩ sơ cấp, làm người hầu của tôi trong học viện, chẳng qua nếu như cậu có thể đánh bại tôi, tôi liền giúp cậu trả hết toàn bộ nợ nần, học phí, hơn nữa xem cậu là bạn ngang hàng với tôi, nếu không, cậu cả đời đều là người hầu của tôi, tôi cũng sẽ vĩnh viễn xem thường cậu, biết không?"

Về sau cảm tình của hai người càng ngày càng tốt, nhưng Lansecy lại chưa từng nương tay trong khiêu chiến của cô, Jasmine từng oán giận Lansecy vô tình, cho rằng Lansecy vĩnh viễn đều sẽ không để cho mình thắng, nhưng khi Jasmine thật sự dựa vào thực lực của mình đánh thắng Lansecy, nước mắt nóng hổi lập tức không ngừng từ trong mắt Jasmine chảy xuống, khi Lansecy cười đi tới nói: "Tôi thua rồi, sau này cậu chính là bạn chân chính của tôi."

Jasmine lúc đó mới rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ ở trước mặt mình, là công chúa chân chính, là người bạn tốt nhất trong cuộc đời cô.

"Jasmine?" Lansecy gọi Jasmine đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ trở về.

Jasmine quay đầu nhìn Lansecy, còn ngang nhiên nhoài lên lưng Lansecy, hét lớn: "Tôi thích Lansecy nhất."

"Huh?" Lansecy có chút không hiểu gì hết, nhưng vẫn cảm giác trong lòng ấm áp dễ chịu.

Jasmine mỉm cười nói: "Lansecy, nếu Mặt Nạ Bạc là đồ đệ của Lancelot, vậy cậu căn bản chính là đài cao gần nước sớm thấy bóng trăng mà, Lancelot thế nhưng là kỵ sĩ của nhà cậu, hỏi thăm Lancelot đồ đệ của ông ta đang ở đâu chẳng phải được rồi sao?"

"Nhưng... nếu như Mặt Nạ Bạc không hề thích tôi thì sao?" Lansecy nhỏ tiếng nói.

"Vậy thì cứ quấn chết lấy anh ta, không giành được tuyệt đối không bỏ, giống như học võ công, không học được tuyệt đối không từ bỏ! Lansecy tôi quen biết thế nhưng là người có lực ý chí kiên cường nhất trên thế giới." Jasmine kích động nhảy lên hét lớn.

Lansecy bị Jasmine chọc cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, đêm tối giống như mái tóc đen của Mặt Nạ Bạc đang bồng bềnh ở không trung, Lansecy không nhịn được vươn tay lên trời, dường như làm như thế, liền có thể nắm giữ đêm tối không chạm được ở trong tay...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top