4 - 6

Chương 6: Tiếng của dây chuyền Long Thập Tự

Thời gian trở về trước trận đấu, bởi vì cảnh cáo của thủ tướng Jones, chọc phá ý đồ muốn chạy trốn của Leola, Ba Khắc Vương liền phát vệ sĩ lớn tuổi giám thị hắn ở trong phòng, cửa sổ thủy tinh trong phòng tất cả đều biến thành cửa sổ kim loại có điện, ngoài cửa phòng bất cứ lúc nào cũng có mười mấy bảo vệ, tỏ rõ chính là muốn để Leola mọc cánh cũng khó thoát.

Nhưng đãi ngộ mà hắc ám lôi đài cho lôi đài thủ của thi đấu biểu diễn vẫn không thay đổi, các loại món ăn ngon để cho Leola gọi tùy thích, má mì còn dẫn thất tiên nữ đến để cho hắn chọn, nhưng Leola chỉ là từ cửa sổ sắt nhìn sân thi đấu ở phương xa bên ngoài, trong ba ngày, má mì chưa từ bỏ ý định đã tới ba bốn lần, sau khi tức đến để lại trên mặt đất mấy tảng phấn, một âm thanh quen thuộc rốt cuộc vang lên.

"Leola."

Thân thể của Leola hơi hơi cứng đờ, lại vẫn không có quay đầu, chỉ là mang áy náy nói: "Xin lỗi, cô đặc biệt cảnh cáo tôi, tôi lại vẫn là thất bại, còn liên lụy đến cô."

Mị Cơ nhìn bóng lưng thon dài cô độc và cao ngạo bên cửa sổ, chỉ là nhàn nhạt cười: "Tôi không sao, thủ tướng đại nhân đặc biệt căn dặn Ba Khắc Vương, bảo ông ta không được làm khó tôi, hơn nữa còn để tôi tới phục vụ anh, ở thời khắc cuối cùng này..."

"Tôi không cần người phục vụ." Leola nhàn nhạt trả lời.

Mị Cơ lại không bị lời nói lạnh nhạt này đánh lui, trái lại nói sang đề tài khác: "Thế giới của anh có loại sinh vật rồng này không?"

Leola vốn không muốn nói chuyện một chút nào, nhưng Mị Cơ tốt xấu gì cũng là người đã cảnh cáo hắn, Leola ngừng một hồi, rốt cuộc vẫn là trả lời vấn đề của Mị Cơ: "Không có."

"Rồng là loại sinh vật rất cường đại."

Mị Cơ cũng bất chấp Leola rốt cuộc có lắng nghe hay không, cô giống như chỉ là đang kể một câu chuyện, chậm rãi nói ra hết tập tính sở trường nhược điểm vân vân của rồng, ngay cả vệ sĩ lớn tuổi ở bên cạnh cũng không có ngăn cản Mị Cơ, trái lại ở một bên quan sát Leola rốt cuộc có nghe vào tai hay không.

"Rồng, vẫn luôn là sinh vật thần bí nhất của thế giới này, có người nói trí tuệ của bọn chúng vượt xa con người, cũng có người nói rồng chỉ là động vật khá cường đại, nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu đơn đả độc đấu, hầu hết người đều không thể đấu lại rồng, lực lượng, thiên phú đối với chiến đấu của rồng, thậm chí rồng khác nhau sẽ sử dụng ma pháp thuộc tính khác nhau, giống như..." Mị Cơ đặc biệt ahem một chút: "Hồng Long luôn là sẽ phun lửa."

Leola vẫn như cũ trầm mặc không nói, khiến Mị Cơ không khỏi âm thầm lo lắng, cậu bé sạch sẽ xinh đẹp trước mắt rốt cuộc có nghe lọt những lời này không, nhưng Mị Cơ cũng chỉ có thể tiếp tục giảng giải, hơn nữa ở trong lòng cầu xin cái cậu bé này sẽ nghe lọt lời của cô.

"Nhược điểm của rồng lại cũng chính là chỗ kinh khủng của nó, chỗ yếu nhất của rồng chính là mắt, nhưng nếu như anh không thể trong một lần từ mắt rồng chọc xuyên qua não của nó, vậy khuyên anh vẫn là đừng làm như thế, thế này trái lại sẽ chọc giận con rồng đó, dẫn đến công kích mãnh liệt mà trí mạng, cho dù hai mắt của rồng đều mù rồi, khứu giác của chúng thế nhưng không yếu hơn thị giác."

Mị Cơ thì thà thì thầm nói một chuỗi dài, Leola lại ngay cả động cũng không có, khiến Mị Cơ không khỏi có chút chán nản, đồng thời điều cô cần nói cũng đã nói gần hết rồi, Mị Cơ không muốn rời khỏi đành nói sang một số tin đồn về rồng vân vân.

"Giữa rồng cũng giống như con người đều có giai cấp trên dưới, hẳn nên nói rồng so với người càng có quan niệm giai cấp, Hồng Long vẫn luôn đều xem như là rồng cao đẳng, những rồng khác đều không bằng, chẳng qua Hắc Long thì còn cao giai hơn Hồng Long, trong truyền thuyết, Thần Thánh Bạch Long của Long Hoàng đế quốc là Long tộc cao giai nhất, cứ giống như là hoàng thất của rồng vậy, cho dù là mùi cũng có thể khiến rồng khác sợ hãi."

Giai cấp... Leola nghe đến đây, chung quy nghe được tin tức có chút hữu dụng, Leola thế nhưng là được một con rồng gọi là papa gọi đến mấy tháng trời, đối với tập tính và đặc điểm của rồng sợ rằng so với Mị Cơ hiểu rõ hơn nhiều, xem ra con rồng lát nữa phải đánh là Hồng Long, đúng lúc rồng của Bạch Thiên cũng là Hồng Long, Leola đương nhiên biết Hồng Long sẽ phun lửa.

Hồng Long sẽ sợ Thần Thánh Bạch Long... không biết có sợ chủ nhân của Thần Thánh Bạch Long không? Leola nghĩ thầm, sợ rằng mình lát nữa sẽ phải tự thân đi nghiệm chứng cái giả thiết này rồi, nếu như chỉ là lộ ra vẩy rồng một lát, Bảo Lợi Long hẳn là sẽ không kịp tìm được tung tích của mình đi? Leola có chút do dự.

Vệ sĩ lớn tuổi nhìn thời gian, nói với Leola: "Đi thôi."

Leola rốt cuộc xoay người lại, lúc đi qua bên cạnh Mị Cơ, một câu nói trầm thấp vang lên: "Cảm ơn."

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Mị Cơ dịu lại, thấp giọng thở dài: "Đáng tiếc tôi đã không có một mạng khác để thế chấp cho lôi đài rồi."

Leola theo vệ sĩ lớn tuổi bước vào thang máy, thang máy một mạch đi lên trên, khi cửa thang máy mở, vệ sĩ lớn tuổi bình tĩnh nói: "Tôi đã già rồi, từng thấy rất nhiều nhân vật, tôi nhận thấy rằng, người trẻ tuổi, cậu bẩm sinh chính là cái nhân vật sẽ khiến cho thời đại quay cuồng, cậu không thể nào sẽ chết ở loại nơi này."

Mình sẽ khiến cho thời đại quay cuồng? Sắc mặt của Leola tối sầm: "Có lẽ tôi chết ở loại nơi này, đối với thế giới này sẽ tốt hơn một chút."

Trong mắt của vệ sĩ lớn tuổi lóe qua một tia thâm ý, nhìn cửa thang máy mở, mà Leola cũng không hề có chút do dự mà bước ra thang máy, vệ sĩ lớn tuổi lại dừng ở trong thang máy, nhìn bóng lưng kia của Leola, lấy vóc dáng đàn ông mà nói, có hơi quá thon dài mảnh khảnh, vệ sĩ lẩm bẩm nói: "Đích xác, cái bờ vai sa sút kia thoạt nhìn hình như vẫn chưa đủ để gánh vác cả thế giới, nhưng cậu sẽ trải qua thời kì này, đến lúc đó, đôi mắt bạc kia sẽ cuộn lên làn sóng khổng lồ đi."

Người hầu ở bên cạnh tò mò hỏi: "Đại nhân, ngài không ra xem thi đấu biểu diễn sao? Nghe nói kẻ hi sinh của đợt này thực lực rất không tệ, hẳn là rất đặc sắc."

Vệ sĩ lắc đầu trả lời: "Tôi đã cả nắm tuổi rồi, da mặt mỏng lắm, tôi thế nhưng không muốn bị người trẻ tuổi một cước đá sang một bên." Nói xong, vệ sĩ ấn nút đóng cửa, trong lúc người hầu không hiểu gì cả, trở về cái căn phòng chuyên thuộc của kẻ hi sinh, định ở bên cạnh đệ nhất mỹ nhân của Khu Phố Hắc Ám ung dung thưởng thức trận đấu.

Leola chậm rãi tiến vào lôi đài, lôi đài vô cùng rộng lớn, hoàn toàn khác với lần trước vệ sĩ trẻ tuổi mang Leola đi xem, trên thực tế, còn tương đối giống như là sân thi đấu của giải đấu học viện, xung quanh được bao vây bởi chỗ ngồi khán giả từ thấp lên cao, trên chỗ khán giả có một cái gian ghế, xung quanh được vách tường dày cứng chắc bao quanh, người ngồi trong đó chính là thủ tướng Acalane Jones và đám người Ba Khắc Vương, khác với những người đang hưng phấn gào rống khát vọng thấy máu xung quanh, trong gian ghế có vẻ hết sức an tĩnh mà cao nhã.

Trên sân thi đấu ở giữa, cái gì cũng không có, chỉ là một bãi đá phiến bằng phẳng mà thôi, Leola không nhanh không chậm đi vào sân thi đấu ở giữa, trên mặt vẫn là một vẻ hờ hững, đó khác hoàn toàn với biểu hiện khóc lóc sợ hãi cầu cứu của kẻ hi sinh trước kia, khiến khán giả càng thêm bất mãn, điên cuồng hét lên lời nói máu me đi chết đi, mau bị rồng ăn thịt vân vân.

Leola chẳng hề ngó ngàng đến ồn ào của đoàn người xung quanh, rút Toái Ngân ra đồng thời cũng rút nó ra khỏi vỏ, Leola thoáng đánh giá trường bào thuật sĩ có chút rách nát trên người mình, bình thường có lẽ chẳng hề gì, nhưng Leola với võ công mất hết thế nhưng không muốn để cho thuật sĩ bào vướng víu liên lụy đến mình, Leola một phát xé đi thuật sĩ bào trên người, lộ ra kỵ sĩ phục màu trắng vân bạc phía dưới.

Khán giả đang mắng chửi tất cả đều an tĩnh lại, kỵ sĩ vân bạc đại biểu cái gì, bọn họ không thể không biết, nếu như là kỵ sĩ vân bạc, gần như có thể khẳng định người này có thực lực hơn hẳn rồng, khán giả đều luống cuống tay chân, thi đấu biểu diễn gần giống như là nghi thức hiến tế, lôi đài thủ của thi đấu biểu diễn là vật hi sinh mở màn cho thi đấu lôi đài đẫm máu, làm sao lại tìm một người thực lực hơn hẳn rồng để đánh đây?

Người trong gian ghế cũng luống cuống tay chân cả lên, ánh mắt và lời nói chỉ trích đều ném về phía Ba Khắc Vương, Ba Khắc Vương vội vàng làm rõ: "Không thể nào, hắn không thể nào có thực lực của kỵ sĩ vân bạc, nếu không hắn lúc đó làm sao có thể bị hai vệ sĩ của tôi uy hiếp, liền ngoan ngoãn đi theo?"

Mắt thấy tâm tình bất an của khán giả càng ngày càng lan rộng, Ba Khắc Vương lập tức túm lấy machine khuếch âm: "Mọi người không cần lo lắng, bộ kỵ sĩ phục đó chỉ là để gia tăng hiệu quả giải trí mà thôi, người này chỉ là vật hi sinh bình thường, tuyệt đối không có khả năng đánh thắng Hồng Long vô địch của chúng ta."

Nghe thấy Ba Khắc Vương nói như thế, khán giả vừa lại nổi lên hưng phấn, những người thân ở Khu Phố Hắc Ám nào có khả năng nhìn thấy được kỵ sĩ phục vân bạc, thậm chí có người đã hết sức khen ngợi sáng ý của Ba Khắc Vương, để kẻ hi sinh mặc kỵ sĩ phục vân bạc bị rồng xé thành mảnh vụn, đó chắc chắn sẽ khiến trận đấu càng có tính đáng xem.

Phớt lờ tiếng gào khát máu của khán giả, phớt lờ ánh mắt sợ hãi của khán giả khi nhìn thấy kỵ sĩ phục, phớt lờ giải thích tức tối hổn hển của Ba Khắc Vương, Leola vẫn cứ luôn đứng thẳng ở giữa sân, cằm hơi nâng, mắt bạc bình tĩnh không gợn sóng nhìn thẳng về phía trước, hiện trường giống như không phải lôi đài ồn ào, mà là đêm tối an tĩnh yên lặng, chàng trai thân hình thon dài giống như nhìn ngắm bầu trời đầy sao, thậm chí ngay cả mắt cũng ánh lên sáng sao màu bạc.

Thật khó tin, khán giả vậy mà chầm chậm an tĩnh lại, không dám phát ra âm thanh, chỉ lo sẽ quấy nhiễu đứa con của bóng đêm trầm tĩnh trước mắt.

"Oh, cậu bé này tên là gì? Ta quên mất rồi." Jones ngồi ở trong gian ghế, miệng hàm chứa nụ cười mờ nhạt.

Thấy trạng huống hiện trường bất thường, sắc mặt của Ba Khắc Vương gần như có chút tái nhợt, run rẩy trả lời: "Người, người này sắp bỏ mạng rồi, thủ tướng đại nhân cần gì nhớ tên của một người chết đây?"

"Sắp chết... sao?" Ý cười của Jones càng đậm.

Ba Khắc Vương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hổn hển rống lên với thuộc hạ bên cạnh: "Còn không mau thả Hồng Long ra! Mau thả!"

Thuộc hạ bên cạnh vội vàng gật đầu, đồng thời ấn nút điều khiển trên tường của gian ghế, lúc này, mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, một cái lồng sắt chầm chậm dâng lên, đi kèm theo tiếng rồng rống đói bụng phẫn nộ, một con rồng màu đỏ lửa, trí mạng liền xuất hiện ở phía trước Leola, rồng đói vừa nhìn thấy Leola ở phía trước, lập tức xô mạnh vào lồng sắt, hận không thể một hơi nuốt chửng con người nhỏ bé này.

"Mở vòng bảo hộ điện lưu ra." Sau khi để cho lồng dâng lên, thuộc hạ cũng không dám xem thường tính nguy hiểm của rồng, lập tức ấn xuống một cái nút khác, xung quanh sân dựng lên vòng bảo hộ điện lưu, một mặt tránh cho kẻ hi sinh sẽ đào thoát, mặt khác cũng sợ rồng sẽ đả thương đến khán giả.

Cho dù một con rồng đang rống giận ở ngay trước mặt Leola, lại cũng không thể khiến Leola nhíu mày, Leola thậm chí ở khi đánh giá con Hồng Long này, dưới đáy lòng làm bình luận, vẩy của con rồng này không có đỏ rực như Liệt Diễm của Bạch Thiên, thoạt nhìn cũng không có đẹp như Liệt Diễm, đẳng cấp hẳn là ở dưới Liệt Diễm.

Leola dị thường lãnh tĩnh, ai ngờ Ba Khắc Vương ở phía trên suýt nữa bị lãnh tĩnh của hắn làm cho tức chết, bởi vì loại khí chất trầm tĩnh như đêm tối kia của Leola, đã khiến tâm tình khát máu của khán giả chậm rãi biến mất, cứ tiếp tục như thế, thi đấu biểu diễn liền mất đi ý nghĩa ban đầu là khơi mào lòng khát máu của khán giả, Ba Khắc Vương đơn giản là sốt ruột giống như con kiến đang bò trên chảo nóng.

Lúc này, vệ sĩ trẻ tuổi vẻ mặt lo lắng đi vào gian ghế, nói với Ba Khắc Vương: "Ông chủ, người bên ngoài hình như nổi lên đánh nhau, càng ngày càng dữ dội, cả con phố đánh đến túi bụi rồi, có cần phái cảnh vệ đi duy trì trật tự?"

"Ta mặc kệ bên ngoài đánh thành cái gì, bây giờ quan trọng là bên trong..." Ba Khắc Vương đột ngột dừng lại, một ý nghĩ đột nhiên nổi lên, hắn vội vàng chứng thực với vệ sĩ trẻ tuổi: "Thật sự đánh rất kịch liệt?"

Vệ sĩ trẻ tuổi ra sức gật đầu: "Tôi đến đây lâu như thế, vẫn chưa từng nhìn thấy đánh thành cái bộ dạng này, giống như là một trận chiến tranh cỡ nhỏ, thật không biết đầu sỏ là ai, làm sao có thể dấy lên hỗn chiến lớn như thế."

Ba Khắc Vương một phát đẩy vệ sĩ trẻ tuổi ra, hưng phấn hô lên với thuộc hạ điều khiển machine: "Mau, mau chiếu hình ảnh ra, hiển thị cảnh tượng của Khu Phố Hắc Ám ra."

Thuộc hạ mặc dù không biết cấp trên định làm cái gì, nhưng cũng chỉ có thể làm theo, hình chiếu lập thể khổng lồ chiếu lên lôi đài, cảnh đánh lộn rối loạn bên ngoài cũng có thể nhìn được toàn bộ, tâm tình của khán giả lần nữa bị cảnh đẫm máu hỗn loạn này kích thích, không ngừng điên cuồng hét lên giết đi giết đi.

Leola nhàn nhạt nhìn hướng hình chiếu lập thể, trong lòng biết đây là thủ đoạn chuyển biến bầu không khí của Ba Khắc Vương, nhưng hắn cũng không để ý, hắn không quan tâm tâm tình dân chúng thế nào, đó một chút cũng không thể ảnh hưởng Leola.

"Thanh Thanh chống giữ một chút!"

Giọng của Bạch Thiên? Leola run rẩy nhìn hướng hình chiếu lập thể, một con Hồng Long quen thuộc đang bị lớp lớp bao vây, mà trang giáp thiên sứ bên cạnh đã chi chít vết thương, lại vẫn không ngừng phát ra cung tên ngăn trở kẻ địch, Mai Nam bạt mạng duy trì vòng bảo hộ với khóe miệng hình như đang rướm máu.

"Vì, vì sao bọn họ lại ở đây?"

Biểu tình lãnh tĩnh của Leola rốt cuộc bị phá vỡ, âm thanh mà đáy lòng không thể phớt lờ đang nói cho hắn, nhóm Bạch Thiên là đến tìm hắn, hơn nữa còn bởi thế lâm vào khốn cảnh, trong lòng của Leola lần nữa run rẩy, chỉ hi vọng hai người còn lại sẽ mặc kệ hắn, ngàn vạn lần đừng tìm hắn... nhưng Leola lại triệt để thất vọng, mặc dù Keisy rất thông minh mặc áo trùm liền mũ, nhưng Bảo Lợi Long lại bám ở trên lưng Keisy, thần tình sốt ruột đó vừa nhìn đã biết là đang thúc giục Keisy mau đi tìm Leola.

"Không!" Con mắt lạnh của Leola rốt cuộc triệt để bốc cháy, sát thủ phẫn nộ điên cuồng rống lên với Ba Khắc Vương trong gian ghế: "Mau thả rồng ra! Ta muốn cùng con rồng này nhất quyết thắng thua! Không còn thời gian nữa!"

Mau lên đánh thắng con rồng này, sau khi thoát khỏi vây khốn đi giúp nhóm Bạch Thiên, hơn nữa cũng không thể để Keisy và Bảo Lợi Long tiến vào lôi tháp hắc ám náo loạn, Leola chưa từng có tâm tình sốt ruột như thế, ngay cả trái tim cũng đang đập mãnh liệt, giống như đang thúc giục Leola mau lên mau lên.

Ba Khắc Vương trái lại bị biểu tình phẫn nộ đầu tiên của Leola hù dọa, ngay cả khán giả cũng bị chấn động bởi đôi mắt bạc cháy lên ngọn lửa lạnh kia, Ba Khắc Vương vậy mà bất tri bất giác nói: "Thả rồng!"

Hồng Long rốt cuộc được giải phóng khỏi lồng, đối mặt với Hồng Long đói bụng, Leola không còn do dự nữa, dùng Toái Ngân chém nát băng vải trên tay trái, một miếng vẩy rồng màu trắng trên tay trái lộ ra, Leola giơ tay trái lên, giống như dùng cánh tay mảnh khảnh đó là có thể ngăn chặn một con rồng to mười mét.

Tùy theo bước chạy của rồng khổng lồ, cả lôi đài đều hơi chấn động, khoảng cách giữa nó và Leola cũng càng ngày càng gần, Leola vẫn như cũ giơ ngang cánh tay trái ở độ cao trước ngực, trong mắt bạc bốc cháy theo ngọn lửa màu trắng nhiệt độ cao tinh khiết nhất, giống như là hỏa cầu màu trắng của Keisy, khi Hồng Long lao đến cự ly có thể công kích được Leola, Hồng Long giơ móng vuốt khổng lồ, hung hăng vung về phía Leola, đối với Leola đã mất đi chân khí mà nói, chưởng này nếu đánh thật, Leola sợ rằng sẽ biến thành một đống nhân bánh.

"QUỲ XUỐNG!"

Leola phẫn nộ rống to, mà Bảo Lợi Long ở phương xa hình như có cảm ứng, mắt màu hồng của Bảo Lợi Long nhất thời biến thành màu máu, Bảo Lợi Long cũng phát ra rống giận cùng với chủ nhân, khiến cho tiếng rống của Leola vậy mà hệt như tiếng rồng rống, ngay thời khắc đó, không khí như thể ngưng kết, khán giả, Hồng Long, người trong gian ghế tất cả đều mất hết ý thức, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thân thể vậy mà động đậy không được, trong mắt chỉ nhìn thấy một đôi mắt bạc với ngọn lửa lạnh, trong tai vang vọng câu quỳ xuống kia.

Quỳ xuống! Đúng rồi, chúng ta phải quỳ xuống, khán giả bên ngoài vậy mà toàn bộ đều khụy đầu gối, như chuyện đương nhiên mà quỳ xuống, mà trong gian ghế, ngay cả Ba Khắc Vương cũng sững sờ quỳ trên mặt đất, duy chỉ có Jones là đứng, trên mặt không còn là mỉm cười, mà là vẻ cứng đờ, thầm nghĩ trong chớp mắt đó, hắn vậy mà cũng mất hết ý thức, câu quỳ xuống kia suýt nữa khiến hắn...

Hồng Long dừng ở phía trước Leola lộ ra thần tình sợ hãi, Hồng Long khổng lồ lại nơm nớp lo sợ nhìn miếng vẩy nho nhỏ kia trên cánh tay của Leola, lộ ra nỗi sợ hãi đối với Long tộc địa vị cao hơn, huống chi, mùi trước mắt chính là... vương tử cao đẳng nhất trong Thần Thánh Bạch Long!

Hồng Long ủy khuất phát ra tiếng gầm khẽ, quái lạ là, Leola lại có thể nghe hiểu tiếng gầm khẽ của Hồng Long, đó vậy mà là đang xin lỗi cộng thêm phàn nàn với Leola, con rồng đó lại có thể nói: Xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý mạo phạm ngài, chỉ là bởi vì đói quá rồi, vừa lại không phát hiện khí tức của ngài, không biết là ngài, xin tha thứ cho tôi.

Leola ngẩn người tại chỗ, trong lòng truyền đến tâm linh cảm ứng của Bảo Lợi Long: "Papa đừng đi đâu nhé, Bảo Lợi Long và Keisy lập tức đi cứu papa rồi đấy, còn nữa papa, con rồng kia chỉ là rồng cấp rất thấp, vừa lại không có chủ nhân để ra lệnh cho nó, nó không dám làm hại papa nữa đâu, papa đừng sợ nhé."

Leola có chút dở khóc dở cười, Bảo Lợi Long làm sao giống như coi hắn như trẻ con rồi, chẳng qua Bảo Lợi Long có vẻ càng ngày càng nói nhiều, cũng càng ngày càng thích nói chuyện, có chút không giống hắn lắm, trái lại tương đối giống... Keisy, Leola thở dài, một con rồng cao đẳng nhất bô bô cái miệng? Hi vọng lúc Mirrodin nhìn thấy đứa con lắm mồm của mình, sẽ không bởi thế muốn giết chết hắn, chẳng qua nói đi thì nói lại, Mirrodin vốn đã muốn giết hắn rồi.

Leola đột nhiên phát giác đoàn người xung quanh đã tỉnh lại từ trong đờ đẫn, đang không hiểu gì cả nhìn tình huống Leola và Hồng Long đối đầu, Leola trong lòng khẽ động, dùng tâm linh cảm ứng nói với Bảo Lợi Long: "Bảo Lợi Long, có thể nói với con rồng này, muốn nó giả vờ chết lúc ta công kích nó không?"

Tiếng của Bảo Lợi Long truyền tới: "Được chứ, papa đem da của Bảo Lợi Long đối vào con rồng đó."

Ở trong mắt khán giả bên cạnh, Leola vừa lại giơ tay trái lên, giống như là đế vương đang hạ lệnh, mà con Hồng Long đó cũng đích xác đang tiếp nhận mệnh lệnh từ vương tộc, Hồng Long lần nữa phát ra một tiếng gầm gừ biểu thị đã hiểu.

Leola cắm Toái Ngân vào trong vỏ, hắn cũng không muốn làm hại con rồng nghe lời này, giơ lên Toái Ngân hình gậy, với ý định biểu diễn một trận đấu rồng trước mặt khán giả, Leola cố ý nhảy lên một cách đẹp mắt, nhảy lên đầu rồng, mà Hồng Long cũng cố ý làm ra bộ dạng vùng vẫy, vung trái lắc phải muốn hất Leola xuống, nhưng tiếng rồng rống trong miệng phát ra nghe ở trong tai Leola lại là: "Thế này được chưa? Có quá mạnh khiến ngài rớt xuống không?"

Khán giả hiện trường mặc dù không rõ nội tình, nhưng thi đấu biểu diễn cuối cùng đã bắt đầu, hơn nữa kẻ hi sinh quả nhiên rất có thực lực, thân thủ xinh đẹp mà nhẹ nhàng khiến khán giả hài lòng hò hét.

"Cắt rách quần áo của ta, tốt nhất khiến cho ta chịu chút thương tích." Leola áp vào bên tai của Hồng Long nói, hắn hết sức hiểu rõ khát vọng muốn thấy máu của khán giả, nếu Leola không mảy may tổn hại, sợ rằng Ba Khắc Vương sẽ bởi vì khán giả bất mãn mà từ chối thả hắn đi.

Hồng Long mặc dù trăm chiều không muốn tổn hại chủ của Bạch Long, nhưng đây là mệnh lệnh của chính chủ nhân Bạch Long hạ, Hồng Long cũng chỉ có tuân theo mệnh lệnh, trong tình thế vận lộn với Leola, vuốt sắc của Hồng Long vung đi, trước ngực Leola xuất hiện ba vết cào, đồng thời có vết máu li ti rỉ ra ngoài.

Tâm tình của khán giả hiện trường cũng phấn khởi đến cực điểm, Leola thấy thời cơ đã xấp xỉ, nhảy vọt một cái lên lưng rồng, cầm gậy bạc đả kích liên tiếp vào Hồng Long, bề ngoài có vẻ là trọng kích, nhưng Leola kỳ thực cũng không có dùng lực thật, chỉ là làm ra vẻ, huống chi Leola lại mất chân khí, kỳ thực căn bản không có đủ sức lực có thể trọng kích rồng.

"Kêu rên mấy cái, sau đó giả vờ ngất đi."

Leola ở trên lưng rồng hạ chỉ thị, mà Hồng Long cũng theo lệnh bạt mạng gào rống, điên cuồng chạy xung quanh làm cho lôi đài liên tiếp chấn động, cuối cùng sau khi Leola giả vờ trọng kích vào cái ót của rồng, Hồng Long cuồng rống một cái, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất.

Leola chầm chậm từ trên rồng đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Ba Khắc Vương trong gian ghế, nhắc nhở hắn đáp ứng lời hứa đánh rồng xong sẽ để Leola đi, mà Ba Khắc Vương trong gian ghế sắc mặt xám ngoét, hắn không ngờ mình vậy mà nhìn nhầm, đánh giá thấp thực lực của Leola, Leola thật sự đã đánh thắng Hồng Long! Lần này khán giả sẽ nghĩ làm sao...

"Tuyệt quá đi mất, thật sự thắng rồi." Chỗ khán giả đột nhiên nổ ra tiếng hô.

"Trời ơi, thật là ngầu quá oai quá, tôi thấy hắn thật sự là kỵ sĩ vân bạc đi?"

Khán giả vậy mà lại nổi lên reo hò, vì biểu hiện đẹp mắt của lôi đài thủ mà lớn tiếng reo hò, Ba Khắc Vương nhìn thấy loại tình huống này trái lại không biết nên làm sao mới phải, nếu khán giả không hài lòng, vậy Ba Khắc Vương cũng không hề ngại nuốt lời, hắn có thể phái cái cao thủ đi xử lý Leola, nhưng khán giả bây giờ cao hứng như thế...

"Còn không thả người sao? Hay là Ba Khắc Vương luôn luôn không tuân thủ lời hứa vừa lại muốn nuốt lời rồi?" Jones mỉm cười, một đôi mắt lấp lánh ánh kim nhìn chằm chằm vào Ba Khắc Vương.

Ba Khắc Vương sợ đến hai chân có chút mềm nhũn cũng hiểu ý của Jones, hắn cũng không dám làm chủ ý khác, vội vàng túm lấy machine khuếch âm: "Thi đấu biểu diễn lần này do lôi đài thủ thắng, lôi đài thủ..."

"Câm mồm! Ba Khắc Vương." Một giọng nữ mềm mại mị hoặc quát Ba Khắc Vương.

Trong lòng của Leola giống như bị trọng kích, cái giọng nữ mị hoặc trí mạng này thực sự quá quen thuộc rồi, Leola gần như không muốn nhìn về nơi âm thanh truyền đến, nhưng mắt vẫn nhìn về phía lối vào.

Bóng dáng yêu kiều gợi cảm của Hoa Hồng Đen đứng ở ngay lối vào, mặc lễ phục bó sát đuôi cá màu đen, cô ta thoạt nhìn càng đẹp hơn xưa, giống như trước kia, vô số cánh hoa hồng phiêu ở xung quanh Hoa Hồng Đen, trên ngón tay trắng nõn sơn móng tay đen đang vân vê một sợi roi gai thật dài.

Hoa Hồng Đen mang giọng ngọt ngào yêu kiều khẽ hô lên: "Ái chà, đệ đệ xinh đẹp, đệ thật là rất biết chọn nơi, vậy mà tự mình chạy đến tổng bộ của Phồn Hoa Tự Cẩm, có phải là nhớ tỷ tỷ quá, đặc biệt chạy đến để cho tỷ tỷ sưu tập đây? Ha ha."

Leola bị câu nói này chấn động mãnh liệt, Khu Phố Hắc Ám là tổng bộ của Phồn Hoa Tự Cẩm? Chẳng lẽ hắn vậy mà đã tự đưa mình tới cửa!

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc khó có thể tin của Leola, Hoa Hồng Đen cười hài lòng, thầm nghĩ có thể khiến cho cái tên con trai mặt vô biểu tình này lộ ra bộ dạng thất thố thật là khiến người hài lòng quá đi, nếu có thể, thật muốn đùa giỡn với cậu bé xinh đẹp này nhiều hơn, Hoa Hồng Đen bất mãn nghĩ đến đây, chỉ đáng tiếc địa điểm bây giờ là ở tổng bộ, lần trước mình không hoàn thành nhiệm vụ đã chọc giận thủ lãnh, lần này nếu không nhanh gọn dứt khoát giết cậu bé này, sợ rằng mình sẽ chạy đâu cho thoát, nghĩ đến lưỡi đao lóe sáng bạc kia của thủ lãnh, Hoa Hồng Đen không khỏi sờ sờ cái cổ mảnh mai lạnh lẽo của mình.

"Thật là đáng tiếc, mặc dù ngươi đánh thắng rồng, chẳng qua Hoa Hồng ta sớm đã ở ba ngày trước biết ngươi lại có thể tự mình chạy đến tổng bộ rồi, hê hê, nhìn thấy ngươi cho rằng tự mình có thể rời khỏi, rồi chặt đứt hi vọng của ngươi, khiến ngươi rớt xuống vực thẳm, thật là khiến tỷ tỷ... rất thỏa mãn!" Hoa Hồng Đen bất mãn quất roi, nơi roi đánh qua tất cả đều để lại một vết roi thật sâu.

Leola nhìn quanh bốn phía, trước mắt có Hoa Hồng Đen của Lục Đại Cấm Kỵ, xung quanh là những kẻ liều lĩnh nhìn thấy Hoa Hồng Đen xuất hiện mà hưng phấn không thôi, kim tự tháp thật giống như cái chuồng rồng khổng lồ, cầm tù Leola ở bên trong, đoàn người xung quanh lần nữa nổi lên hưng phấn, hò hét đòi máu, giống như là từng lớp xích sắt bao vây Leola, mà Hoa Hồng Đen trước mắt chính là đoạn đầu đài, chuẩn bị một giây sau sẽ chém rớt đầu hắn.

Loại tình hình này cho dù là người đã thấy qua sóng to gió lớn như Leola cũng lâm vào tuyệt vọng, tiếng hò hét muốn hắn chết xung quanh như là thủy triều nhấn chìm Leola, Leola đau khổ bịt lỗ tai, nhưng cho dù ngăn cản được những tiếng hò hét chết người kia, lại ngăn không được âm thanh trong lòng, gạt không đi hình ảnh trong đầu mình, nhóm Keisy vì sao muốn đến tìm hắn? Chẳng lẽ bọn họ không hiểu tình huống có bao nhiêu nguy hiểm sao? Không hiểu rằng ở bên cạnh hắn căn bản chính là hành vi tự tìm cái chết sao?

Từng cảnh tượng hiện lên trước mắt Leola, Anse toàn thân là máu cố sức vươn cánh tay, đưa cho hắn dây chuyền Long Thập Tự, Anse người trong mắt lúc nào cũng mang theo ý cười không còn cười nữa, vệt nước mắt đan xen trên khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn không muốn Anse chết, vì sao cô ấy lại chết!

Trong đôi mắt lam của Lansecy hàm chứa nước mắt và khuất nhục, cầm bảo kiếm muốn giết hắn, muốn hắn trả Bảo Lợi Long lại cho cô... đúng thế, hắn đã đoạt đi Bảo Lợi Long của Lansecy, nhưng hắn không phải cố ý, hắn không ngờ sẽ biến thành như thế.

"Papa!"

Tiếng la hét sợ hãi của Bảo Lợi Long không chút trở ngại xuyên thấu qua tim của Leola, cho dù nhắm chặt mắt, Leola vẫn không ngăn được hình ảnh máu màu lam chảy giàn giụa trước mắt hắn, thân thể nhỏ bé của Bảo Lợi Long bạt mạng che ở trước người hắn; Bảo Lợi Long giống như là miếng rác bị Hoa Hồng Đen ném vào trong góc.

Leola không nhịn được ảo tưởng tình huống ngoài tháp, có phải là... Mai Nam run rẩy che máu đang điên cuồng phun ra trong miệng; Thanh Thanh như là con diều dứt dây từ trên trời rớt xuống; thân thể tàn tạ lung lay sắp đổ của Bạch Thiên lại vẫn nắm chặt bảo kiếm, thậm chí vươn tay đỡ Mai Nam, ở con đường hắc ám không thuộc về bọn họ, đạp qua thi thể của kẻ địch, hết thảy đều là bởi vì mình...

Keisy! Keisy và Bảo Lợi Long xông vào lôi tháp hắc ám rồi, Leola nhìn quanh bốn phía, trong mắt chỉ có kẻ địch, kẻ địch, ngoại trừ kẻ địch cái gì cũng không có, Keisy và Bảo Lợi Long nếu như thật sự tìm đến đây, vậy chẳng phải là...

Leola đau khổ nhắm lại mắt, chất lỏng lạnh giá thuận theo má chảy xuống, Leola thì thào: "Là ta, đều là ta, vì sao đều là ta!"

Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong lòng, gần như đều là hình ảnh mọi người đang chảy máu, Leola rốt cuộc triệt để tan nát cõi lòng, hai tay nắm chặt liên tiếp trọng kích vào mặt đất, giống như không cảm giác được đau đớn, Leola chỉ là triệt để điên cuồng rống to: "Có phải ta chết đi, mọi thứ liền sẽ kết thúc? Anse! Hãy nói cho tôi, cô vì sao muốn cứu tôi? Để tổn hại người khác sao!"

Trong mắt của Hoa Hồng Đen lóe qua một tia thương xót, ngón tay trắng bệch nâng cằm của Leola lên, thương tiếc nói: "Đệ đệ đáng thương, sống một cách đau khổ như thế, để cho tỷ tỷ giúp ngươi giải thoát nhé!"

Leola cảm giác thấy bàn tay trên cổ mình càng nắm càng chặt, thậm chí móng tay bén nhọn của Hoa Hồng Đen đã chọc vào trong cổ của Leola, Leola với cõi lòng tan nát lại không có bất cứ ý định phản kháng nào, mặc cho trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức càng ngày càng xa xôi... Leola đột ngột bừng tỉnh, hai tay túm lấy cổ tay của Hoa Hồng Đen, đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ bỏ qua cho bọn họ chứ? Ta chết là đủ rồi đi?"

Hoa Hồng Đen giật mình, lộ ra mỉm cười kiều mị: "Yên tâm, đệ đệ, nếu không ai trả tiền, tỷ tỷ ngay cả giơ ngón tay cũng không muốn..."

Leola dần dần buông tay của Hoa Hồng Đen ra, Hoa Hồng Đen cũng tiếp tục động tác bóp chết Leola của mình, mắt thấy hai tay Leola đã vô lực buông xuống, Hoa Hồng Đen đột nhiên như nhớ tới cái gì nói: "A! Đúng rồi, quên nói con rồng nhỏ kia ngoại lệ, chủ thuê đặc biệt căn dặn đem hai người các ngươi cùng xử lý."

Mắt bạc ảm đạm của Leola lóe qua một tia sáng, sắc mặt của Hoa Hồng Đen cũng đột ngột thay đổi, sau đó đá vào bụng Leola, đá Leola văng ra xa gần như mười bước, Leola nhẫn nhịn đau đớn ở bụng mà đứng lên, trong mắt lóe theo phẫn nộ.

Hoa Hồng Đen tay phải che bụng, nhưng kẽ ngón tay vẫn không ngừng chảy ra máu tươi, khuôn mặt vốn mỹ lệ của Hoa Hồng Đen tức đến vặn vẹo vô cùng xấu xí, âm thanh bén nhọn như cào móng tay lên thủy tinh: "Ngươi lại có thể dám đả thương ta?"

"Không được động vào Bảo Lợi Long!" Âm thanh của Leola lạnh buốt đến khiến người như rơi vào vực thẳm.

"Chẳng qua chỉ là con rồng." Hoa Hồng Đen dùng tiếng la hét kỳ quái đáp lại: "Chính ngươi cũng sắp chết rồi còn lo cho con rồng đó có chết hay không!"

Leola gầm lên: "Không được động vào Bảo Lợi Long, nó là... là..."

Là cái gì? Leola lại tự mình nghẹn lời, Bảo Lợi Long đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì? Rồng của hắn? Con của hắn? Leola đột nhiên phát hiện mình không biết nên để Bảo Lợi Long ở vị trí nào, nhưng hắn cũng thật sự vô cùng quan tâm Bảo Lợi Long, mặc dù chính Leola cũng không biết vì sao.

"Con ơi! Con và Bảo Lợi Long quả thực như là một đôi anh em, hoàn toàn giống nhau như đúc, chỉ cần đối phương tốt với các con, các con sẽ hồi báo lại gấp mấy lần."

Một âm thanh đột nhiên xộc vào đầu của Leola, ngữ khí giống như người mẹ hiền từ lắc đầu bất đắc dĩ đối với đứa con nghịch ngợm, Leola lâm vào ngỡ ngàng, không hiểu làm sao lại xuất hiện tiếng nói như của người mẹ này, chẳng lẽ mình nghe nhầm?

"Hãy nhìn xuống, con trai." Âm thanh dịu dàng mà kiên nhẫn khẽ hô lên: "Ta ở ngay trước ngực con mà thôi."

Leola sửng sốt, đồng thời cảm nhận được trước ngực như chảy qua một dòng nước ấm, Leola theo phản xạ cúi đầu nhìn hướng vật duy nhất ở trước ngực mình — dây chuyền Long Thập Tự, dây chuyền Long Thập Tự đang phát ra quang huy màu trắng ấm áp, Leola không nhịn được chớp mắt, hắn vừa rồi dường như nhìn thấy cánh rồng trên dây chuyền vẫy múa một chút?

Tiếng nói như của người mẹ vừa lại vang lên, giải đáp cho Leola: "Bởi vì công chúa Anse rất yêu con, cho nên con càng yêu cô ấy, nguyện ý vì cô ấy chống lại lệnh ám sát của tổ chức, bởi vì Bảo Lợi Long rất yêu con, cho nên con không cho phép bất cứ người nào tổn thương nó, những người bạn của con cũng rất yêu con, liều mạng đến cứu con, cho nên con càng đau lòng... con thật là một đứa trẻ thiện lương, Leola."

Nghe thấy lời này, Leola không khỏi lộ ra cười khổ, đáy lòng thầm nghĩ hắn là một sát thủ, sát thủ chính là vô tình, máu lạnh và tàn khốc, làm sao có thể sẽ là thiện lương?

Dây chuyền Long Thập Tự phát ra hào quang càng chói mắt, giống như đang lắc đầu cười sự ngốc nghếch của Leola, nhưng nó cũng không nói nhiều, bởi vì Hoa Hồng Đen đối diện đã phát giác được bất thường rồi, dây chuyền Long Thập Tự có chút cấp bách căn dặn với Leola vẫn đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ: "Con trai, ta có thể giúp con tạm thời ngăn chặn phong ấn, nhưng chỉ có ba giờ, trong vòng ba giờ, con nhất định phải cứu toàn bộ đồng bạn của con ra ngoài."

Lúc này Hoa Hồng Đen đã điều khiển cánh hoa muốn đem Leola chém ngàn nhát đao, nhưng dây chuyền Long Thập Tự đột nhiên tuôn ra ánh sáng trắng mãnh liệt, nhất thời bao trùm cả lôi đài, cường quang chói mắt khiến ai ai cũng đều che mắt kêu rên, trong cường quang, bóng một con rồng trắng như tuyết gào rít tận trời, tiếp đến thân rồng khổng lồ toàn bộ trút vào trán của Leola, Leola dường như cảm giác trong đầu có cái bọt khí nổ tung, chân khí cường đại từ trong xông ra nhất thời trút vào trong kinh mạch của Leola.

Đệ nhất sát thủ trở về rồi!

"Chết tiệt! Đây rốt cuộc là ánh sáng gì?"

Hoa Hồng Đen hổn hển lắc lắc đầu, muốn lắc đi cơn đau đầu kịch liệt do cường quang tạo thành, đồng thời cô ta cũng cảnh giới Leola sẽ thừa dịp đánh lén, nhưng Hoa Hồng Đen đột nhiên phát hiện, cô ta vậy mà không cảm giác được khí tức của Leola, giống như trên lôi đài đã không còn cái người này tồn tại, nhưng đây là không thể nào! Xung quanh lôi đài đều bày bố vòng bảo hộ điện lưu mãnh liệt, cho dù là cô ta muốn thoát thân từ đây, sợ rằng phải trả cái giá bị trọng thương mới có thể.

Vậy Leola rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Hoa Hồng Đen có chút kinh hoảng tìm kiếm bốn phía, đồng thời dùng vô số cánh hoa bao vây mình, tránh cho Leola sẽ đột nhiên ra tay, nhưng tay chân đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, Hoa Hồng Đen la hét ngã xuống đất, run rẩy giơ hai tay lên, lúc này mới phát hiện gân tay chân của mình đều bị cắt đứt, Hoa Hồng Đen gần như sụp đổ hét lớn: "Đi ra! Ta muốn giết ngươi!"

Cường quang rốt cuộc tán đi, một đôi mắt bạc lạnh buốt vô tình xuất hiện trên lôi đài, Hoa Hồng Đen và khán giả xung quanh đều trầm tĩnh lại, Leola lúc này sớm đã để cho Toái Ngân trên tay phải ra khỏi vỏ, đôi mắt bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giống như lưỡi dao của Leola khiến người sợ hãi, phối hợp với kỵ sĩ phục vân bạc, cả người tỏ ra hết sức nguy hiểm.

"Ôi, thật đúng là tài giỏi, kỵ sĩ vân bạc cơ đấy!"

Hoa Hồng Đen đầu tiên là trào phúng nói, sau đó lộ ra thần tình điên cuồng, gần như phát điên ha ha cười ầm lên, vừa cười vừa chế giễu: "Cho dù ngươi là kỵ sĩ vân bạc, ngươi cho rằng ngươi đi ra khỏi được lôi tháp hắc ám sao? Nằm mơ đi!"

"Kỵ sĩ vân bạc?" Một giọng nói uể oải từ lối vào truyền tới, một bóng dáng cũng uể oải như thế tựa ở bên cửa: "Ái chà, nếu như thực lực của Leola là kỵ sĩ vân bạc, vậy Lancelot đại khái vẫn chưa thăng đến vân vàng đi."

"Papa!" Bảo Lợi Long giơ cao hai tay hô lớn, còn không an phận mà loi nhoi ở trong lòng Keisy.

Keisy ba chân bốn cẳng túm lại Bảo Lợi Long, tránh cho con rồng ngu xuẩn này sẽ tự mình chạy đi tông vào tường điện, đồng thời trong miệng cũng không quên kể lể với Leola: "Anh cái đồ ông bố trẻ không chịu trách nhiệm này, về sau đừng hòng bảo tôi giúp anh mang con, chỉ số thông minh của con rồng này chẳng thua gì dưa hấu rồi."

Khóe miệng của Leola nhàn nhạt nhếch lên, đáy lòng kỳ thực thở phào một hơi, may là Keisy và Bảo Lợi Long đều bình yên vô sự, điều bây giờ phải làm chính là, mau chóng giải quyết chuyện bên này, sau đó đi cứu nhóm Bạch Thiên, nghĩ đến đây, Leola lập tức liền động thủ, Hoa Hồng Đen chỉ nhìn thấy một đôi mắt bạc lãnh tĩnh, Toái Ngân trong chớp mắt giải thể toàn bộ cánh hoa của cô ta, tùy theo Toái Ngân áp sát về phía Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Đen cũng bị nỗi sợ hãi khổng lồ bao vây, cô ta che mắt bạt mạng la hét, cho đến khi Leola nặng nề đánh ngất cô ta mới thôi.

Leola tay nắm Toái Ngân đứng ở phía trước Hoa Hồng Đen đang hôn mê, hắn do dự bất quyết, lời hứa với Anse và an nguy của bạn bè, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn? Leola thật sự không thể quyết định, ánh mắt bất lực ném về phía Keisy, người sau thì tỉnh bơ búng móng tay: "Thân là Lục Đại Cấm Kỵ lại liên tiếp thất bại hai lần, lần sau còn là thảm bại ở tổng bộ, tôi thấy cô ta cũng không thể đặt chân ở Phồn Hoa Tự Cẩm nữa."

Keisy duỗi duỗi lưng thúc giục: "Mau đá thêm mấy cước, báo chút thù, chúng ta phải mau chóng đi cứu nhóm Bạch Thiên thôi, tôi thấy bọn họ chống giữ không được bao lâu nữa."

Leola nhàn nhạt cười, hiểu Keisy bảo hắn đá thêm mấy cái không phải là muốn báo thù, mà là tránh cho Hoa Hồng Đen tỉnh lại sẽ lập tức đuổi theo, Leola đạp mạnh mấy cái lên tay chân dài mảnh của Hoa Hồng Đen, sau đó đi đến bên lôi đài, nhìn tường điện.

"Hắn đã đánh bại Hoa Hồng Đen!"

"Trời ơi! Hắn, hắn sắp đi ra rồi."

"Không thể nào! Không ai có thể đánh vỡ bức tường điện này..."

Người nói câu cuối cùng cũng còn chưa nói xong, liền sững sờ nhìn hai tay Leola cứ như thế đẩy về phía tường điện, ngay cả đấu khí cũng không có phát ra, tường điện vô lực răng rắc hai tiếng liền biến mất tăm, khán giả xung quanh lôi đài sau khi la hét mấy tiếng, bắt đầu tháo chạy bốn phía.

"Anh thật sự nên học làm sao phát ra đấu khí, nếu không thoạt nhìn một chút khí thế cũng không có, giống như quơ đại hai cái đã thắng rồi, chẳng đẹp mắt chút nào."

Keisy vừa nhìn thấy tường điện không có tác dụng đối với Leola, sau đó liền bắt đầu thói quen lảm nhảm bình thường: "Anh nghĩ xem, lúc Lancelot và Huyết Lang đánh nhau có bao nhiêu oai phong hả, cộng thêm hiệu quả âm thanh ánh sáng, khí thế cả người liền khác ngay."

"Papa lợi hại gấp một trăm lần Lancelot đáng ghét!"

Bảo Lợi Long đã trèo lên lưng papa từ hồi nãy bất mãn rống to, vừa nhắc đến Lancelot, Bảo Lợi Long liền đầy bụng giận dữ, Keisy đau đớn bịt lỗ tai bị rồng rống, ngón giữa tay phải còn không quên giơ cái 凸 đối với Bảo Lợi Long, ai ngờ Bảo Lợi Long bắt chước, còn trả về gấp đôi, hai tay đều diễn tả cái 凸, phối hợp với bộ mặt hề thè lưỡi.

"Ái chà! Tiểu quỷ khó ưa, lại có thể nhiều hơn ta một cái 凸, Leola! Anh xem xem anh dạy con làm sao kìa? Lại có thể năm tuổi đã biết giơ hai cái 凸 rồi, lớn lên không biết làm sao?" Keisy kinh ngạc kéo theo Leola kêu la.

Leola hơi nghiêng đầu qua nhìn cái 凸 của Bảo Lợi Long, sát thủ có chút do dự giơ tay lên, sau đó dựng thẳng ngón giữa, giơ đến trước mặt Keisy hỏi: "Đây là 凸?"

"..." Keisy chảy hai hàng nước mắt: "Anh làm ơn mau bỏ ngón giữa xuống, ngay cả Bảo Lợi Long giơ 凸 cũng dễ nhìn hơn anh."

(Tiếng lòng Keisy hò hét: mau bỏ ngón giữa xuống! Nếu không độc giả sẽ nói tôi làm hư anh, muốn lôi tôi đến góc tường hội đồng mất.)

"Chúng ta đi mau, Keisy, ở đây còn có rất nhiều người khó giải quyết."

Ánh mắt của Leola phiêu về phía gian ghế, ở đó có người đàn ông tóc vàng đang mỉm cười xem trò, Leola cảm thấy mình tốt hơn hết trước khi Jones nổi hứng ngăn cản hắn, mau chóng cùng Keisy rời khỏi đây, nếu không sợ rằng sẽ có một trận ác chiến.

"Oái! Thủ tướng cũng đi dạo đến Khu Phố Hắc Ám?" Ánh mắt của Keisy cũng ném về hướng Leola nhìn, cậu thế nhưng không có mít đặc như Leola mà nhận không ra người đàn ông tóc vàng ở gian ghế chính là thủ tướng Acalane, trong truyền thuyết, ông ta là thuật sĩ có lực lượng vô cùng cường đại, Keisy và Leola đều không muốn chọc vào cái loại nhân vật này.

"Chờ một chút, tôi phải đi cứu một người." Keisy sốt ruột nói.

"Keigresy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top