CHƯƠNG 36
Editor: Hàn Tiểu Tuyết
Giản Tích từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Khi tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức khiến cô khóc không ra nước mắt.
"Trời ạ, cuối cùng chị cũng tỉnh, còn dám diễn cảnh người đẹp ngủ say hù chết tiểu Đào của chị rồi." Đào Tinh Lai tựa vào bên giường, miệng lải nhải không dứt.
Giản Tích nhíu mày, khó chịu nói: "Ầm ỹ quá!"
"Còn nói em, ầm ĩ đánh thức được chị cũng là một việc tốt đấy. Chị ấy, giả cái gì mạnh mẽ, đem bản thân biến thành một người toàn máu." Đào Tinh Lai líu ríu không để yên nhưng thanh âm rất nhanh mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Em rất lo lắng cho chị."
Giản Tích khẽ cong khóe miệng, có vẻ như tâm trạng không đến nỗi tệ. Bình dịch truyền đã đổi sang đến bình thứ ba, từng giọt từ từ ngấm vào cơ thể khiến Giản Tích cảm thấy ổn hơn một chút. Ánh mắt Giản Tích rời từ bình thuốc chuyển qua Đào Tinh Lai, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nhiên đâu?"
Đào Tinh Lai muốn nói lại thôi, há miệng thở dốc vài nhịp mới nói: "Mẹ không cho anh ấy đến thăm chị."
Nghe xong lời em trai nói, sắc mặt Giản Tích trắng bệch, mí mắt rũ xuống: "Chắc mẹ tức giận lắm!"
"Ngay chính em cũng nổi điên đây!" Đào Tinh Lai nhíu mày cáu. "Một đám súc vật, chúng tưởng chúng là ai!"
Giản Tích sợ em trai gây sự, chậm rãi lắc đầu tỏ ý không sao.
Đào Tinh Lai nhìn chị rồi thở dài, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, báo cáo: "Chị, lần này mẹ thực sự nổi giận, đem anh Hạ ra mắng một trận, còn đứng ở hành lang gào khóc kìa."
Tuy là có chút nói quá nhưng Giản Tích biết tính cách của mẹ mình, bà nhất định không để cho Hạ Nhiên thoải mái một chút nào. Đào Tinh Lai chỉ vào cửa phòng bệnh: "Đào tổng tài nhà chúng ta dời hết vệ sĩ của công ty đến đứng canh cửa á, ngoaifcwra giờ kiên cố vững chắc như tường đồng vách thép, anh Hạ Hạ không vào được."
Giản Triết hít sâu, "Em phải giúp chị!"
"Giúp cái gì?"
"Làm cho Hạ Nhiên vào đây."
"không giúp được."
Đào Tinh Lai sợ hãi trong lòng, mắt mở to. "Đội trưởng của nhóm vệ sĩ đoạt giải quán quân cả nước môn Boxing đấy, em đánh không lại đâu."
Giản Tích không nói lời nào, nhìn cậu đầy vẻ tủi thân.
"Ai nha, chị đừng nhìn em giống như mấy ẻm mèo hoang như thế chứ, em thực sự không đánh lại anhđội trưởng đó đâu." Đào Tinh Lai xiết chặt hai vạt áo khoác bằng nhung bóng của mình: "Với lại, chị bị anh ta liên lụy đến mức này, còn lo cho anh ta làm gì."
"Tinh Lai!" Giản Tích đề cao giọng nói, nói với giọng nghiêm túc. "không cho em nói anh ấy như thế."
Đào Tinh Lai ôm mặt, trong đầu tuyệt đối không vui vẻ gì. "Được rồi, được rồi, em sẽ giúp chị, giúp chị, em đi hy sinh vì tổ quốc ngay đây!"
Cũng may đây là tầng một, cửa sổ lớn trong phòng nối thẳng đến khu vườn nhỏ ở phía sau, Đào Tinh Lai nghĩ nên để Nhiên leo cửa sổ vào. Cậu bước ra khỏi phòng bệnh, ngó nghiêng tìm Hạ Nhiên từ trong ra ngoài hai lần, kết quả đến cái bóng cũng không thấy.
"Cũng không phải là em không giúp chị mà tìm không thấy người." Đào Tinh Lai quay lại phòng bệnh, nhún vai nói, thuận tay rót cho Giản Tích chén nước.
Vừa rồi bác sĩ đã đến kiểm tra qua, trên người Giản Tích đều là bị thương ngoài da, trừ ngón út tay trái nwta xương nhẹ và trên trán bầm tím do bị gót giày giẫm lên thì cái khác không có gì đáng ngại. Nhưng làn da bầm tím loang lổ nên nhìn có vẻ nghiêm trọng.
Vừa nghe không tìm thấy Hạ Nhiên, Giản Tích bất chấp đau đớn trên người mà gượng ngồi dậy. "Mau lấy điện thoại của chị đến."
Đúng như trong dự đoán của cô, Hạ Nhiên không nghe điện thoại. Giản Tích liền chuyển qua gọi cho Lục Hãn Kiêu.
Lục Hãn Kiêu lúc này đang lăn lộn trên giường cùng người đẹp, tay vung vung tìm điện thoại, câu đầu tiên là tiếng gào đầy bực tức: "Mẹ kiếp, ầm ĩ như thế làm gì, điện thoại của vợ ông đấy... Alo! Tiểu Tích à, chuyện gì thế? "
Tay Giản Tích đang vô cùng đau đớn, hành động không tiện, Đào Tinh Lai chạy nhanh qua nhận di động, nói: "anh Kiêu Kiêu! Tức chết em rồi! Chị của em bị đánh!"
Giản Tích thống khổ nhắm mắt lại, thằng quỷ này đúng là sợ thiên hạ không loạn.
Quả nhiên Lục Hãn Kiêu lập tức quên mất chuyện chơi đùa ngay, trong vòng nửa giờ tăng tốc độ đuổi tới bệnh viện, đá cánh cửa xông vào với hàng loạt những câu hỏi: "Bị thương chỗ nào, có đau hay không, có nghiêm trọng không - - Trời ạ, mẹ nó, là ai đánh?"
Đáp án của những câu hỏi đó đều hiện trên mặt của Giản Tích.
Giản Tích nhìn anh ta, "anh đừng gào thét nữa, em vẫn chưa chết mà! Có tìm được Hạ Nhiên không?"
"đã sai người đi tìm." Lục Hãn Kiêu biết cô dang lo lắng chuyện gì, trấn an cô: "Gây thù oán với cậu ta thì chỉ có một người, anh đã cho hai người theo bảo vệ cậu ấy rồi, không xảy ra chuyện được."
Giản Tích sợ Hạ Nhiên không để ý hậu quả mà làm liều, nghe Lục Hãn Kiêu nói như vậy lòng thoáng buông lỏng chút.
cô muốn ngồi dậy, Lục Hãn Kiêu nhanh chóng bước tới. "Chậm một chút, chậm một chút, để anh giúp." anh cầm một chiếc gối đặt sau lưng cô. "Chuyện này em và Hạ Nhiên không cần quan tâm, để anh xử lý."
Khóe miệng bị thương của Giản Tích kéo căng đầy lo lắng: "anh định xử lý như thế nào?"
Giọng của Lục Hãn Kiêu chợt lạnh đến đáng sợ, bình tĩnh giống như sự bình yên trước cơn bão lớn: "Tay nào đánh em thì chặt tay đó. Chân nào đá em, thì cắt chân đó cho ông!"
Sống lưng Giản Tích lạnh lẽo, nhìn thẳng Lục Hãn Kiêu: "không được làm bậy."
Lục Hãn Kiêu cười lạnh một tiếng, nhẹ vô cùng, không nói gì.
Giản Tích nóng nảy nhìn anh ta chằm chằm, lớn tiếng: "Lục Hãn Kiêu, anh có nghe lời hay không!"
"Haiiiz." thật lâu sau anh ta rốt cục thở dài. " Em lại dọa anh nữa rồi, anh sợ nhất là gương mặt này của em. Em nói xem, có phải anh có bệnh hay không, tự dưng tìm phiền phức đi nhận cô em gái như em làm gì. "
Giản Tích hơi cúi đầu nhìn thẳng mu tay mình đang gắn kim truyền dịch, nhỏ giọng nói: "Trong lòng em vẫn bất an quá."
"Hửm?"
"Em sợ anh ấy gặp chuyện không may."
"không bao giờ xảy ra, anh đang theo dõi."
"không phải ý này." Giản Tích ngẩng đầu, mờ mịt và sợ hãi tràn đầy trong mắt của cô . "Em sợ anh ấy không bao giờ đến tìm em nữa."
Lục Hãn Kiêu ngẩn ra.
Giản Tích cúi đầu xuống, tay không gắn kim truyền dịch nắm chặt lấy mép chăn, siết lại thật chặt.
- - -
Hạ Nhiên thực ra không đi đâu cả, anh ở ngay tại bờ sông ngồi cả đêm.
Từ bệnh viện đến nơi này kỳ thật rất xa, anh cứ cắm đầu mà đường đi, hai chân tựa như không phải của mình nữa, bên tai là tiếng gió, đập vào mặt đau rát. Đứng ở trên bờ sông từng đợt cơn gió lạnh đánh thẳng vào lòng anh, cuồn cuộn, sục sôi như cơn bão lớn.
Dồn dập, chấp nhận, và gần như không còn cảm giác nữa.
Lời chất vấn của Đào Khê Hồng ở bệnh viện kia giống như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của anh, mỗi chữ đều đâm Hạ Nhiên đau đến máu chảy đầm đìa.
" Cậu Hạ, cậu và Giản Tích không thích hợp bên nhau đâu."
"Tôi xin cậu hãy rời khỏi con bé, cứ xem như cậu tội nghiệp cho bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi."
"Là một người đàn ông, cậu dựa vào cái gì để thực hiện những hứa hẹn cho tương lai!"
Hạ Nhiên nhắm mắt lại, thuốc lá trong tay một ngụm hút hết hơn nửa đoạn.
Nếu tương lai của bọn họ, là như thế này - -
Giản Tích cùng cha mẹ quan hệ không thoải mái, chỉ lo hưởng thụ vui sướng của bản thân một cách cẩu thả.
Giản Tích bị vô số lời chê bai trong bệnh viện rằng chồng của cô là một tên lưu manh chỉ biết đòi nợ mướn.
Giản Tích cùng anh chen chúc trong một căn nhà rách nát, ngoài hoan ái ngắn ngủi ra, sau khi tỉnh lại là cuộc sống ăn bữa sang đã lo bữa tối.
Tất cả cảm xúc đều theo hai chữ "Tương lai" đó đánh sâu vào lòng Hạ Nhiên. Mỗi một điểm, mỗi một khả năng đều xâu chuỗi thành một đường, kết thành một tấm lưới hiện thực dày và nặng bao chặt lấy trái tim của Hạ Nhiên làm anh thực sự không thể thở nổi.
Giản Tích chính là niềm tin tưởng vào cuộc sống của anh.
Vào thời khắc anh nhìn thấy cô hấp hối nằm dưới đất ở bãi đỗ xe, lần đầu tiên trong đời Hạ Nhiên hận chính bản thân.
Trong phòng bệnh, Giản Tích vẫn liên tục cầm điện thoại di động không dám buông tay, cuối cùng không ngờ chờ được lại là quyết định này.
Giản Tích ngây người ra, sau khi giật mình tỉnh hồn vội vàng gọi điện cho Hạ Nhiên.
một giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... "
Đối phương đã tắt điện thoại.
Kinh hoảng cùng khúc mắc trong phòng bệnh an tĩnh này kết hợp thành một kíp nổ mà tin nhắn Hạ Nhiên gửi tới lại trở thành một mồi lửa, ầm ầm nổ tung lên
Giản Tích rút kim truyền ở mu bàn tay ra, không quan tâm bàn tay ứa máu mà mang dép vội vàng chạy ra cửa.
Vệ Sĩ do Đào Khê Hồng sắp xếp ở cửa liền cản lại. "Ôi! Giản tiểu thư!"
Giản Tích tức giận tránh đi nhưng mãi không thoát được, khuôn mặt cực kì đáng thương.
Đào Khê Hồng lên lầu đã nhìn thấy trường hợp như vậy, bà bước nhanh về phía trước. "Tiểu Tích! Con đang làm gì đó!"
"Con muốn ra ngoài."
"Con đang bị bệnh." Đào Khê Hồng lên tiếng, "Con náo loạn như thế này thì làm sao có thể khỏe được?"
Giản Tích giống như vừa tỉnh hồn, bi phẫn cùng khổ sở toàn bộ hiện lên trên khuôn mặt đã trắng lại càng tái hơn, trong mắt cũng đẫm đầy nước mắt.
Nhìn về phía mẹ, nước mắt của Giản Tích dần rơi xuống: "không bao giờ khỏe được nữa."
Đào Khê Hồng không nghe rõ. "Con nói cái gì?"
Giản Tích nghẹn ngào: "Từ hôm nay trở đi, con không bao giờ khỏe được nữa."
Lúc này nghe rõ, Đào Khê Hồng ngẩn người, nước mắt của con gái đang lặng lẽ rơi xuống. Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thế nhưng làm cho bà thoáng như trở về giấc mơ cũ ở kiếp này.
Đào Khê Hồng đột nhiên giật mình, Giản Tích hôm nay giống y bộ dáng của bà khi còn trẻ.
Đào Tinh Lai chỉ đến phòng y tá lấy túi bông băng không ngờ khi quay về lại thấy cảnh đau buồn như đứt từng khúc ruột, cậu ảo não vội vã chạy tới. "Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại ăn hiếp chị của con! Mẹ mau nhìn xem, chị khóc rồi kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top