CHUONG 57
Italy.
Lô Nhân từ cửa hàng may bước ra, chào tạm biệt ông chủ, ngẩng đầu nhìn, thời tiết âm u, mưa phùn lâm râm.
Cô mở ô che.
Ven đường là một giáo đường khá nhỏ, bức tường cũ kỹ loang lỗ trong thời kì văn hóa Phục Hưng, đá cẩm thạch bị mài mòn. Giáo đường mở cửa hằng năm, ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa sáng từ bên trong, những bài thánh ca nhẹ nhàng có thể khiến cho người ta bình thản, các tín đồ ngồi rải rác, hai tay siết chặt, thành kính cầu nguyện.
Trước giáo đường có một hồ nước nhân tạo, dưới đất là những chú chim bồ câu, mỗi khi chạng vạng dân địa phương thường hay mang đồ tới đây cho chúng. Gần quảng trường có vài đứa bé đang nghịch nước, Lô Nhân mỉm cười nhìn.
Điện thoại vang lên, là Tiền Viện Thanh gọi tới, xuyên thấu qua microphone cô có thể nghe thấy tiếng kêu bô bô, trái tim cô mềm nhũn, cất di động, bước vội về nhà.
Cô ghé siêu thị gần đó, Tiền Viện Thanh dặn cô mua hai hộp sữa bột và núm vú. Kế bên là các cửa hàng tạp hóa, cô dừng bước, đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng Trung Quốc, bảng hiệu màu đen, bốn chữ đơn giản được phác họa thật to: xăm hình nghệ thuật. Bên cạnh là những hàng chữ tiếng Anh, kế đó còn vẽ kèm theo hình mẫu.
Cô nhớ tới năm trước cô cùng Lục Cường đi bộ trên một con phố, anh còn nói sẽ xăm hình giúp cô, cô cắn cắn môi, mặt không tự giác hồng lên, do dự hai giây, cô đẩy cửa đi vào.
Về đến nhà đã là bảy giờ đêm.
Ở ngoài cửa nhà cô đụng mặt bà Rhede, hàn huyên vài câu sau đó mới đi vào.
Dì giúp việc đang chuẩn bị cơm, Tiền Viện Thanh bước ra tiếp nhận đồ trên tay Lô Nhân, hỏi: "Vừa rồi hàn huyên gì đó?"
Hai người vào phòng, Lô Nhân đi đến chiếc giường trẻ con: "Bà Rhede nói gần đây trị an không tốt lắm, có vài nhà bên cạnh đã bị trộm viếng, bảo chúng ta cẩn thận."
Đứa bé nhìn Lô Nhân, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đung đưa, cười khanh khách.
Tiền Viện Thanh nói: "Sau này nhớ khóa kỹ cửa."
"Dạ." Lô Nhân gật đầu, nghiêng người hôn xuống bàn tay nhỏ bé...
Tiền Viện Thanh chậc chậc một tiếng, vội nói: "Tắm gội rồi hẳn ôm, mẹ nói nhiều lần rồi mà, đừng đem vi khuẩn bên ngoài chây chét trên người cháu mẹ."
Lô Nhân xoa tay: "..."
***
Lại một tuần trôi qua, thời tiết sáng sủa vô cùng.
Lô Nhân vạch màn, hít thở một hơi.
Trễ một chút, cô đưa con ra sân phơi nắng, tiếng trẻ em bập bẹ, tiếng cười vang vọng trong không khí.
Tiền Viện Thanh và dì giúp việc đi vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lò than để ngoài góc vườn.
Lô Nhân ngồi trên xích đu cầm một quyển sách, bé gái bên cạnh cứ vùng vẫy liên tục, a a không biết nói cái gì. Lô Nhân không còn tâm trí để đọc sách nữa, cứ như vậy nhìn nhìn con gái, trong lòng trở nên yên bình.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nhớ đến một người. Cô rất hạnh phúc, hiện tại chỉ thiếu một thứ.
Đột nhiên, Tiền Viện Thanh gọi cô, cô hoảng hồn chạy vào phòng khách...
Ngoài sân có một bóng đen đang lén lút, anh ta rít một hơi thuốc rồi lại dập tắt. Hai tay anh ta chống lan can, linh hoạt tiến vào.
Tiền Viện Thanh dùng tay kiểm tra nhiệt độ của bình sữa: "Đừng để cháu của mẹ đói."
Lô Nhân mỉm cười, cầm bình sữa đi ra ngoài.
Ánh sáng bên ngoài rất chói mắt, ngồi xỗm bên cạnh đứa bé là một người đàn ông cao to, lưng anh ta đưa về phía cửa, tay chuẩn bị ôm đứa bé vào lòng.
Lô Nhân hoảng sợ hét to: "Mẹ ——".
Cô chạy nhanh ra ngoài, đầu óc hỗn loạn, dép bay tứ tung.
Người đàn ông ngây ngốc ôm lấy đứa bé, nhún vai, quay người lại.
Chợt Lô Nhân dừng bước.
Cách năm sáu mét, giống như kẻ ngu nhìn chằm chằm người trước mặt. Làn da anh ngăm đen, đầu trọc(1), trên người mặt áo thun và quần bố, chân mang giày vải Bắc Kinh.
(1) Tội phạm thường bị cạo trọc.
Cơ thể anh che phủ ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô. Biểu cảm này cũng giống như lần đầu tiên họ gặp mặt.
Lục Cường chậm rãi cười nói: "Anh về rồi."
Lô Nhân thờ ơ.
Anh hỏi: "Chóng mặt sao?"
Trước mắt cô dần dần mơ hồ.
Yếu hầu anh di chuyển, thu hồi nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Lại đây, cho anh ôm em một cái."
Vào lúc đó, cô nhìn thấy rõ ràng, bàn tay mũm mỉm của đứa bé nhẹ nhàng chạm vào cằm anh...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top