Ngoại Truyện: Em Nhỏ


Tiếng pháo bông cất lên, tiếng khán giả hò reo không ngừng. Duy nhìn sang những người anh em kế bên đang thở hồng hộc, họ tươi cười rồi tiếp tục đi tương tác với khán giả.

Em cũng cố rặng nụ cười, dù cho tay em đang rỉ máu ra, Duy cố gắng giấu bàn tay bị thương của đi, lon ton mà chạy theo các anh đang náo nhiệt ở phía trước. Mà không để ý đến một ánh mắt vẫn luôn dõi theo từ lúc em nhăn mặt vì đau đến giờ.

Vào trong cánh gà sau khi diễn xong No Far No Star. Duy vội vàng tìm trợ lý trong âm thầm, cố tình né các anh em vì sợ họ lại lo lắng cho em, dù sao em cũng diễn ít hơn họ, tốt nhất là để họ có thời gian chuẩn bị cho tiết mục khác.

Đi đến khu vực cho trợ lý và quản lý, Duy thấy bóng dáng của chị Duyên liền vội vàng chạy đến hỏi.

"Chị Duyên! Chị thấy anh Bình đâu không ạ?"

"Hình như ở góc kia á, em mau chạy lại xem thử"

Em gật đầu cảm ơn chị rồi chạy theo hướng chị đã chỉ. Ai dè lại vô ngay chỗ nghỉ ngơi của Quang Anh.

"Ủa... Xin lỗi mọi người, em vào nhầm!"

Duy cúi đầu định sẽ rời đi ngay, cho đến khi ai đó nắm lấy cánh tay của cậu. Anh cau màu, gương mặt thể hiện rõ sự không vui vẻ mà kéo Duy đi vào một nơi nào đó riêng tư hơn.

"Ơ anh dẫn em đi đâu đấy? Nào, để em đi tìm anh Bình đã"

Anh quay lại lườm em, Duy có chút chột dạ liền ngoan ngoãn nghe lời anh. Được Quang Anh kéo một cái ghế rồi đẩy ngồi xuống, sau đó anh liền lấy ra băng cá nhân cùng chút bông gòn.

"Ơ anh làm gì thế ạ?"

"Duy bướng với anh à? Đưa tay ra!"

Anh là anh thấy bực mình Đức Duy lắm rồi nhé. Đúng thật là anh có chú ý đến chỗ ngón tay rỉ máu của em, xót lắm đấy. Duy lúc nào cũng vậy, bị gì cũng chẳng bao giờ nói cho anh đầu tiên. Đã bảo là em là nít nhỏ của anh mà cứ tỏ vẻ người lớn, giận thật sự.

"... Quang Anh quát em..."

Duy bĩu môi, đã cố né anh rồi mà bị tóm gọn, dỗi chị Duyên đây.

"Nào? Duy ngoan thì nghe lời anh nhé, đưa tay ra."

Quang Anh hết cách, chỉ đành nói nhỏ nhẹ với em. Duy thì được dỗ ngọt cũng chịu đưa bàn tay đang bị thương ra. Quang Anh thấy chỗ vết thương đang nặng hơn thì không khỏi nhói lòng.

Từ khi diễn xong đến giờ cũng đã khá lâu, nên máu cũng đông lại đi đôi chút. Quang Anh cẩn thận lau miệng vết thương, ngoài ra cũng để ý đến biểu cảm của em. Chỉ cần nhăn nhó một chút thì anh sẽ dừng lại mà hỏi han ngay.


Sau một hồi thì tay em đã xuất hiện chiếc băng cá nhân được dán một cái vụng về. Quang Anh nhớ trợ lý mua dùm chút bánh chút sữa dúi vào tay còn lại của em. Nhắc nhở em nhỏ xong thì Quang Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc đỏ, rồi lén hôn lên mí mắt em, xong hết mới chịu rời đi chuẩn bị cho bài hát tiếp theo.

"Duy nghe lời anh, nghỉ ngơi ở đây nhé"

"Em biết rồi, Quang Anh diễn tốt nhe."

Em nhỏ vui vẻ đáp lại, rồi vẫy tay tạm biệt anh.

Tiếng nhạc bên ngoài lại thêm náo nhiệt, Duy ngồi một góc ngắm nhìn tất cả. Em vui lắm, vui vì bản thân mình được góp mặt ở đây, vui vì em được cống hiến hết cho âm nhạc, cho đam mê.

Trong lúc Duy vẫn còn đang thẫn thờ thì một bàn tay đặt lên vai em.


"Ơ... Anh Bảo!?"

"Gì ngồi một góc như tự kỉ vậy ông nhõi, tay bị làm sao thế?"

Thanh Bảo ngồi xuống kế bên em, một tay xoa đầu em, còn sự chú ý thì dồn vào bàn tay bị băng bó của em.

"À... Cái này do bất cẩn quá em bị thôi ạ"

"Hay quá ha, diễn xung quá đổ máu luôn ha"

Thanh Bảo nửa đùa nửa trách móc. Nhìn lại nhóc con ngày nào còn đang "thoát pressing như Trương Anh Ngọc"giờ đây đã đứng trên sân khấu lớn, năm hai mươi hai đã vác tài năng của mình cho mọi người thấy Captain Boy là ai.

Một người thầy như Bray, anh đương nhiên cảm thấy vô cùng tự hào nhưng trên hết là yêu thương thằng bé này. Cả team Underdog tuy có hay chọc ghẹo thằng nhóc tẻn tẻn này, nhưng trên hết vẫn luôn chuông chiều và yêu quý cậu út Đức Duy.

"Nay diễn tốt lắm, Nghịch Tử. Đủ híp hóp rồi đó ha"

"Đùa, bố lại trêu con"

Duy bật cười, tận hưởng cái xoa từ Bố Bụt nhà em. Một hồi thì các bài hát lại vang lên, Duy cùng Thanh Bảo vui vẻ feel theo nhạc. Như đứa nhóc cùng người anh lớn đi xe ca nhạc vậy. Lâu lâu Thanh Bảo còn nhờ trợ lý cầm thêm đồ ăn vặt cho nhóc con ngồi ăn cho đỡ buồn.

Được một lúc thì có bóng hình quen thuộc chạy ra, Quang Anh thở hồng hộc sau khi diễn khá nhiều bài hát. Anh vội tìm mái tóc chôm chôm của em nhà mình.

"Duy!"

"Ủa tự dưng diễn xong không đi nghỉ ra đây chi cha, đi vàooo!!"

"Hoiii, anh nhớ Duy màaa"

Thanh Bảo khoanh tay, bất lực nhìn đôi gà bông kia chi chi chành chành với nhau. Thôi thì để lại không khí cho người trẻ vậy.

"Tay bé còn đau không?"

"Hết rồi, ông lo xa ghê ấy"

"Em thì cỡ nào anh cũng lo hết đấy. Mốt em cẩn thận, anh xót Duy của anh."

Em cười nhẹ, còn Quang Anh thì vẫn nâng niu bàn tay em mà xem đã đỡ hơn hay chưa. Duy thì ngồi trên ghế mà đung đưa chân, để cho Quang Anh ngồi kế bên giúp em xoa bóp nhẹ tay.

Duy thích những lúc như vậy lắm. Cái lúc mà Quang Anh chỉ chăm chú mỗi em, và Duy chỉ cười như con nít khi ở bên anh. Duy tựa đầu lên vai của anh, còn Quang Anh thấy thế thì chỉ cười trừ, tay vòng qua eo của Duy mà kéo nít nhỏ lại gần hơn.

"Nãy sao tự dưng cụ Luân đang nắm tay em mà anh nắm lại thế? Ông ghen à?"

"Này nhé, chưa hề biết ghen là cái gì trên cuộc đời này nhé!"

"Ông có mà điêu nhé, lại đây hôn miếng."

Duy bật cười, ra hiệu cho anh cúi xuống. Anh nghe đến được hôn liền háo hức làm theo.

Tiếng "chụt" phát ra khe khẽ, em mỉm cười má véo nhẹ má anh. Còn tên kia được hời nụ hôn cũng ân cần mà ôm em lại gần hơn nữa, như muốn siết chặt Duy lại.

"Ợ anh đáng yêu ghê"

"Ồng em thì hôm nay quá đẹp trai, ngạo nghễ bồ Captain Boy nhé"

Một lúc sau thì tin nhắn từ điện thoại Duy thông báo đến. Mở ra thì thấy, nào là cụ Luân, Anh Tú Voi, các anh em khác nhắn tin hỏi thăm. Còn có The Underdog hỏi thăm đến em và cuối cùng là chị Hà nhắn tin mắng yêu em không cẩn thận.

Đặc biệt nhất là các bạn Cừu luôn luôn ở bên cạnh và hỏi thăm Duy. Từ mọi nền tảng xã hội, các bạn ấy đã hỏi thăm và bày tỏ sự xót xa và tiếc nuối khi em vừa diễn khá ít và còn bị thương. Duy biết ơn mọi người lắm, mọi người luôn lo lắng và giúp đỡ Duy rất nhiều.

Thấy bạn nhỏ kế bên mắt dần đỏ lên thì Quang Anh chợt thấy buồn cười, lúc đâu thì chỉ nhăn nhó không hó hé cho ai. Giờ bị fan lẫn anh em tá hoả nhận ra thì mặt mày nít ướt, em nhỏ vẫn chỉ là nít con của anh thôi.

"Nào, thế là không hiphop đâu nhé."

"... Quang Anh trêu em nữa là em khóc ở đây cho anh xem... Em méc bố Bụt, méc anh em Dưới Cún, méc luôn mẹ Hà, mẹ Nghĩa đó..."

Duy thẹn quá hoá giận, chỉ lẩm bẩm nhỏ xíu cho anh nghe. Quang Anh thấy nít ngố nhà anh bắt đầu ngại cũng chỉ bật cười rồi lại ôm em chặt hơn.

"Duy ơi! Dù em có như nào, ngoài kia vẫn còn các bạn yêu quý em rất nhiều. Vậy nên Duy hãy luôn toả sáng hết mình nhé? Họ sẽ ở đó và dõi theo từng sự trưởng thành của em mà thôi."

________________

Thương Duy quá ạ 🥲 tiếc thì có nhưng thôi, qua rồi thì mong d2 Vie bù cho em Duy nhé. Còn Quang Anh và Bố Bụt cưng em quá trời. Top 1 bế em Duy lòng em 😭❤️

btw, tớ không có coi concert nên có vài chi tiết tớ chỉ bịa đại thôi ạ, mọi người đừng nghiêm túc nhaa




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top