Giờ Bay.

Đức Duy đứng một mình tại sân bay quốc tế, những ánh đèn chớp loáng và âm thanh ồn ào xung quanh không thể làm giảm đi cảm giác hồi hộp trong lòng cậu. Hành lý đã được kiểm tra xong, và giờ cậu chỉ còn đợi chuyến bay của mình.

Cậu lén nhìn vào điện thoại, thấy những tin nhắn chưa đọc từ Quang Anh, nhưng không đủ dũng cảm để mở ra. Cậu đã quyết định không nói lời chia tay, không phải vì thiếu tình cảm mà vì không biết làm sao để diễn đạt cảm xúc của mình.

Khi máy bay cất cánh, Đức Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy vừa hứng khởi vừa nỗi buồn sâu thẳm. Cậu nghĩ về tất cả những gì đã để lại phía sau, về cuộc sống mới đang chờ đợi mình.

Sau khi đến nơi, Đức Duy cảm thấy choáng ngợp bởi sự khác biệt của môi trường mới. Công việc ở công ty quốc tế bắt đầu với các cuộc họp, những bài thuyết trình và việc làm quen với các đồng nghiệp từ nhiều quốc gia khác nhau. Những ngày đầu là một thử thách lớn, từ việc làm quen với phong cách làm việc đến việc hòa nhập với văn hóa mới.

Đức Duy phải học cách đối phó với áp lực công việc và điều chỉnh cuộc sống cá nhân.Cậu tham gia vào các hoạt động xã hội của công ty, kết bạn với một số đồng nghiệp người bản xứ và những người từ các quốc gia khác. Sự hỗ trợ từ các đồng nghiệp mới giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn, mặc dù Đức Duy vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng một phần trong cuộc sống của mình.

Ở quê nhà, Quang Anh vẫn đang tiếp tục công việc quản lý công ty của ba mình.Anh đã nhận trách nhiệm quản lý nhiều dự án lớn và đang học cách điều hành một doanh nghiệp.Công việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ và kỹ năng lãnh đạo mà Quang Anh đang nỗ lực phát triển.

Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy trưởng thành hơn, nhưng cũng cảm thấy sự thiếu vắng của Đức Duy.Quang Anh thường xuyên viết những bức thư cho Đức Duy, chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc và những điều mới xảy ra trong cuộc sống của anh.

Tuy nhiên, những bức thư này không bao giờ được gửi đi. Quang Anh cảm thấy những từ ngữ trong thư không thể diễn tả hết được sự chân thành và sâu sắc của những cảm xúc mà cậu muốn chia sẻ.Anh để những bức thư đó trong ngăn kéo, như một cách để giữ cho những kỷ niệm và cảm xúc liên quan đến Đức Duy luôn gần gũi với mình.

Đức Duy đứng ở một công viên nhỏ gần nơi ở mới, nhìn ngắm thành phố và cảm thấy mình dần dần bắt đầu yêu quý nơi đây. Cậu nhận được một tin nhắn từ một đồng nghiệp mời tham gia vào một bữa tiệc cuối tuần, và mặc dù cảm thấy chưa hoàn toàn hòa nhập, Đức Duy quyết định đi để mở rộng mối quan hệ và tìm kiếm những điều mới mẻ trong cuộc sống.

Cùng lúc, Quang Anh ngồi tại bàn làm việc, nhìn vào những bức thư chưa gửi, và quyết định bắt đầu viết một lá thư mới. Mặc dù không gửi đi,anh cảm thấy việc viết thư là cách để cậu vẫn giữ liên lạc với quá khứ và duy trì mối liên hệ với Đức Duy trong tâm hồn mình.

Đăng Dương trở về nhà sau khi chia tay với Hoàng Hùng. Ba mẹ Đăng Dương đang ngồi ở phòng khách, lo lắng và thất vọng. Họ lắng nghe con trai mình kể về lý do chia tay, nhưng thay vì nói gì đó về Hoàng Hùng, họ tập trung vào việc khuyên bảo Đăng Dương.

- Bố mẹ luôn coi thằng bé Hùng như con trong nhà và con biết mà, một phần của vấn đề là cách con đã đối xử với thằng bé Hùng ấy. Con cần phải nhìn lại chính mình và học cách cân bằng giữa tình yêu và công việc.

Cha Đăng Dương thêm vào.

- Công việc quan trọng, nhưng không thể để nó lấn át mọi thứ trong cuộc sống của con. Con cần phải thay đổi để làm hài lòng cả trái tim mình lẫn sự nghiệp.

Đăng Dương như tỉnh giấc sau một cơn mộng dài. Những lời khuyên của ba mẹ, dù đôi lúc làm anh khó chịu, nhưng cũng khiến anh nhận ra mình đã quá mải mê công việc.Đăng Dương cảm nhận rõ ràng khoảng trống mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt.

Những ca trực đêm dài đằng đẵng trong bệnh viện chỉ khiến anh thêm mệt mỏi, nhưng giờ đây chúng cũng là cơ hội để anh suy ngẫm về những sai lầm đã qua. Đăng Dương quyết định rằng, dù bận rộn với công việc cứu người, anh sẽ không để tình yêu vụt mất thêm lần nữa.

Anh bắt đầu sắp xếp lại lịch trình làm việc, không nhận quá nhiều ca trực đêm, và dành thời gian để tái tạo năng lượng, chăm sóc sức khỏe của mình. Những buổi chiều hiếm hoi rảnh rỗi, anh dành thời gian đọc sách, tham gia các lớp yoga để cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân.

Mỗi ngày, anh đều nhắc nhở bản thân rằng, để duy trì tình yêu, sự quan tâm và chia sẻ là điều cần thiết, hơn là chỉ chăm chăm vào sự nghiệp.Đăng Dương cũng cố gắng kết nối lại với bạn bè và người thân, thay vì lặng lẽ chìm đắm trong công việc.

Anh nhận ra rằng, để duy trì một mối quan hệ, không chỉ cần có tình yêu, mà còn phải biết đặt bản thân vào vị trí của đối phương, biết lắng nghe và thay đổi.Với những quyết tâm đó, Đăng Dương đã tạo cho mình một cuộc sống mới, cân bằng hơn, và bắt đầu hành trình tìm lại tình yêu đã mất.

Đăng Dương đứng trước cửa phòng tập nhảy, nơi anh biết Hoàng Hùng vẫn thường dạy học. Sau thời gian dài thay đổi bản thân, hôm nay anh mới đủ dũng khí để đến đây.

Ánh sáng nhạt nhòa từ những ô cửa sổ lớn len lỏi vào trong, phản chiếu những giọt mồ hôi của các học viên đang miệt mài tập luyện. Tiếng nhạc vang lên đều đặn, từng nhịp từng bước đầy uyển chuyển, nhưng mọi thứ dường như bị nhấn chìm bởi sự căng thẳng trong lòng Đăng Dương.

Đăng Dương không bước vào, anh chỉ đứng lặng lẽ bên ngoài, dõi theo bóng hình quen thuộc mà anh đã luôn mong nhớ. Nhìn Hoàng Hùng tập trung hướng dẫn học viên, từng động tác uyển chuyển, từng nụ cười nhẹ nhàng khiến tim anh nhói lên.Dù khoảng cách không xa, nhưng Đăng Dương cảm giác như có một bức tường vô hình chắn ngang.

Anh muốn bước tới, muốn nói điều gì đó, nhưng đôi chân lại không thể di chuyển. Đăng Dương chỉ biết đứng đó, lặng nhìn và hy vọng rằng Hoàng Hùng sẽ cảm nhận được sự hiện diện của anh, dù chỉ là từ xa.

Endchap.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top