🍃Xanh 🍃

Tôi chưa bao giờ thích cái màu xanh hão huyền đấy.... Đó là màu của hòa bình nhiều người đã nói như thế... Vậy mà mấy tên lính đi truy lùng những người vô tội lại mặc áo xanh ra trận. Có người lại nói với tôi xanh là màu hy vọng, vậy mà con người ta lại đâm đầu ra biển khơi xanh thẳm kia để chôn mình vào bọt sóng mãi mãi...
Xanh là màu của tình yêu trong sáng vậy mà trong ngôn ngữ Tiếng anh blue lại có nghĩa là buồn. Để rồi cuối cùng Xanh còn là màu sắc của cái quần jean anh thích tôi tặng mà cái ngày anh bỏ tôi đi anh đã chót mặc....
Tôi ghét màu xanh như thế đấy,... Tôi yêu sự trong suốt, tôi yêu nó vì nhiều lý do. Vì nó là màu của không khí vô tận để tôi đắm mình vào mà ngắm mà tận hưởng. Là cái màu của những ô cửa sổ mà mỗi tối tôi dùng để ngắm anh qua đó hơn hết nó là giọt mưa còn đọng lại trên má tôi cái ngày mà tôi gặp anh lần đầu đó.
Con người ta cứ tự cho nhau cái quyền coi nhau là kết quả mà không ngờ bản thân họ lại là lựa chọn. " Dừng lại thôi..." Tôi cười nhếch mép... À ừ lựa chọn sẽ có ngày bị chọn lựa bị an bài trong tay kẻ khác.... Ít ra sự chọn lựa của anh không phải giữa tôi và kẻ khác mà là giữa tôi với anh....
Lạ kỳ thay.... Lựa chọn ấy lại khiến tôi đau, tôi đợi....Vì lựa chọn ấy tôi không được nghe từ chính miệng anh nói, mà là bởi hành động anh làm.... 8 tiếng chờ đợi một người mà sao lại ngắn ngủi mà hỗn độn quá... Đó là cảm giác mong chờ lúc đầu, hồi hộp phấn chấn, là cái cảm giác chờ đợi không ngừng mà bộc phát nóng giận, là cái hàng trăm cuộc điện thoại đi mà chỉ nghe được tiếng của máy trả lời đến phát thuộc, và đó là cảm giác hụt hẫng vô cùng khi nhận được 3 từ "dừng lại thôi" trong dòng tin nhắn cuối, tôi nhỏ giọt lệ giữa phố phường mà cũng chính là ngày anh và tôi gặp nhau ấy, nhìn ra tờ mờ là vài ánh đèn xe băng băng trước mắt,.... Không ai bên cạnh nữa rồi...
Chào anh người con trai của bầu trời...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top