Chương 21 +22

Chương 21:

Trịnh Tuân như người không xương đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn người nằm trên giường bệnh: "Tôi rất khỏe sao thế?"

Nguyễn Điềm thu hồi ánh mắt, oán thầm: khỏe cái quỷ, nhìn không giống người đứng đắn.

Mà nếu như kia là dạng Triệu Đông Sanh yêu thích thì sao?

Nguyễn Điềm không nhịn được lại liếc mắt nhìn.

Trịnh Tuân đã thành tinh, làm sao nhìn không ra tâm tư của hắn, lười biếng cất bước tiến lên, đứng bên cạnh giương: "Cậu cùng A Sanh có quan hệ gì?"

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Điềm nghe thấy có người gọi Triệu Đông Sanh như vậy, rõ ràng quan hệ rất tốt. Lúc rời đi khu nhà hoang kia có nghe Triệu Đông Sanh nói gã tú ân ái, hiển nhiên người này là hoa đã có chủ. Đối phương có thể đều là bạn bè, cho nên Triệu Đông Sanh mới không dám xuống tay.

Xem ra Triệu Đông Sanh nói thích nhưng vẫn không đuổi người tới tay, chính là vì lý do này.

Nguyễn Điềm nghĩ tới đây không khỏi có chút nhụt chí, nếu như người này thật sự là người trong lòng Triệu Đông Sanh, chênh lệch với hắn thật sự quá lớn. Nguyễn Điềm nhìn chiều cao của Trịnh Tuân, lại nhìn da dẻ trắng ngần ấy, chỉ cảm thấy không thể yêu.

Nguyễn Điềm cúi đầu xuống, cả người ủ rũ: "Tôi cùng y không có quan hệ gì hết."

"Không có là tốt nhất, y là của tôi, cậu đừng mong động ý đồ xấu gì." Lúc này Triệu Đông Sanh từ ngoài đi vào, Trịnh Tuân quay người cho y một cái ôm, ghé vào tai y nói: "Tôi về đây, mai gặp lại."

Triệu Đông Sanh lướt qua bả vai Trịnh Tuân nhìn Nguyễn Điềm đang cúi đầu, mất tập trung trả lời một tiếng. Trịnh Tuân đi ra ngoài, đột nhiên Triệu Đông Sanh quay người đuổi theo: "Tôi tiễn cậu."

Triệu Đông Sanh sở dĩ đi cùng Trịnh Tuân đến bãi đậu xe, là vì xác nhận gã không đuổi tài xế lái xe đi, đánh nhau chưa tính, còn muốn say rượu lái xe.... Y sợ Hà Thắng liều mạng với y.

Nhìn tài xế chở Trịnh Tuân đi xa, Triệu Đông Sanh lúc này mới quay người nhanh chân tiến vào phòng bệnh nội trú.

Vào phòng, thấy Nguyễn Điềm nằm quay lưng với y, Triệu Đông Sanh cau mày tiến lên trước, lật hắn nằm thẳng ra: "Nằm thế động đến vết thương, không đau sao?"

"Không đau." Nguyễn Điềm lại lật qua.

Triệu Đông Sanh lại lật hắn lại, ngẩng đầu nhìn bình truyền, còn hai phần ba, lấy di động ra, căn dặn Nguyễn Điềm không được vươn mình, muốn nằm nghiêng chỉ có thể nằm bên trái, sau đó quay người ra khỏi phòng bệnh.

Hứa Thành làm việc tương đối nhanh, đã đem đồ vật mang đến.

Triệu Đông Sanh tiếp nhận đồ từ trong tay cậu: "Triệu Phùng đang ngủ?"

"Không phải, còn đang chơi game, em phải nhanh về với hắn."

Triệu Đông Sanh vỗ vỗ bả vai cậu: "Khổ cực rồi."

Hứa Thành gãi đầu một cái: "Không khổ cực không khổ cực, việc phải làm."

"Trở về đi." Triệu Đông Sanh quay người bước đi, Hứa Thành đột nhiên gọi y: "Anh!"

Triệu Đông Sanh xoay người nhìn cậu: "Vừa kêu là gì?"

Mặt Hứa Thành lộ vẻ lúng túng: "Đông ca..."

Triệu Đông Sanh thấy cả người cậu kỳ kỳ quái quái, không nhịn được cau mày: "Làm sao vậy?"

Hứa Thành giãy dụa nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Kia, em đi đây."

Triệu Đông Sanh tiêu hao hết kiên trì, còn thiếu điều nhấc chân đạp cậu: "Đi nhanh lên!"

Cầm theo quần áo trở về phòng bệnh, lại thấy Nguyễn Điềm quay lưng với y, Triệu Đông Sanh không nói câu gì cầm quần áo ngủ tiến vào nhà tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, bò lên giường nằm, ôm Nguyễn Điềm, để hắn gác chân lên người, đầu gối lồng ngực y: "Lật a, em dám lật một lần nữa xem."

Nguyễn Điềm lười lật lại, buồn ngủ rũ rượi, ngáp một cái, cau mày, sờ sờ lồng ngực Triệu Đông Sanh: "Quá cứng rồi, khó chịu."

"Nói bậy, còn chưa thấy ngạnh đâu."

Nguyễn Điềm cấu đùi Triệu Đông Sanh: "Em nói là lồng ngực! Gối lên không thoải mái!"

"Thiếu tôn trọng quá a, nhắc nhở em, anh chính là ông chủ của em."Triệu Đông Sanh xoa xoa chỗ bị cấu: "Đợi truyền xong bình này rồi ngủ."

"Tại sao phải đợi truyền xong? Em buồn ngủ, hiện tại muốn ngủ."

"Em lăn qua lăn lại như vậy, kim chạy lung tung thì làm sao, xong rồi ngủ."

"Anh sao đáng ghét quá vậy." Nguyễn Điềm rũ mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay, hạ thấp giọng: "Thời điểm anh ở cùng với hắn cũng như vậy phải không?"

Triệu Đông Sanh nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn của Nguyễn Điềm xuất thần, không nghe rõ, cúi đầu dùng cằm đâm đâm đầu hắn: "Em nói cái gì?"

Nguyễn Điềm hít một hơi: "Em nói, anh chỉ biết nhìn mặt ngoài, không xem trong lòng người ta xấu xa như thế nào."

Lại như người kia vừa nãy nói, hoa có chủ rồi, còn nói cái gì mà Triệu Đông Sanh là của tôi, đứng nói này trông núi nọ, đức hạnh này làm Nguyễn Điềm ghê tởm chết đi được, đầu óc Triệu Đông Sanh có bệnh, dùng điều kiện của y muốn hạng người gì chẳng được, Nguyễn Điềm càng nghĩ càng giận: "Anh chính là đồ ngu!"

Triệu Đông Sanh: "......."

Người thông minh đến đâu nghe lời này cũng phải cảm thấy hoang mang, ai biết được hắn đang nói cái gì a!

Triệu Đông Sanh suy nghĩ một hồi, thông minh trở lại, nói lời êm tai: "Anh cảm thấy dung mạo em rất đẹp, tâm cũng rất tốt."

Nguyễn Điềm nghe nói như thế, cũng chả cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, trái lại càng khổ sở hơn, hắn lười che dấu, nhiều năm mệt mỏi như vậy rồi: "Có ích lợi gì, anh cũng đâu thích em."

Triệu Đông Sanh hồi tưởng lại cái ôm khác thường của Trịnh Tuân, còn có câu kỳ quái Nguyễn Điềm nói, im lặng trong chốc lát, đột nhiên trong lòng sáng tỏ: "Làm sao em biết anh không thích em?"

Nguyễn Điềm ngồi thẳng dậy, muốn quay đầu, lại bị Triệu Đông Sanh hai tay cố định.

"Anh kỳ thực...." Triệu Đông Sanh dùng sức che lỗ tai Nguyễn Điềm: "Rất yêu em."

Nguyễn Điềm yên tĩnh trong chốc lát, kéo hai tay Triệu Đông Sanh ra, quay đầu nhìn y: "Kỳ thực gì?"

Triệu Đông Sanh: "Không có gì."

Nguyễn Điềm ồ một tiếng, ngồi một lúc, ngẩng đầu nhìn bình truyền, bảo Triệu Đông Sanh nhấn chuông gọi y tá đến rút.

Chờ y tá tời đi, Nguyễn Điềm chuyển thân nằm vào lồng ngực Triệu Đông Sanh. Triệu Đông Sanh đổi tay ôm hắn, thấy mặt Nguyễn Điềm chôn trong ngực, không lên tiếng, có chút sốt sắng: "Em vừa nãy..."

"Cái gì cũng không nghe."

"......"

Nghĩ y ngốc sao, nhất định là cái gì cũng nghe được. Nghe thấy rồi còn làm bộ, tên này quả thật khác người mà.

Triệu Đông Sanh cảm thấy hối hận khi nói sớm, nên chờ vết thương của hắn khỏi hẳn, ấn trên giường làm ba ngày ba đêm, sảng khoái rồi mới nói. Dùng kỹ thuật của mình để hắn chỉ có y!

Lúc trước ôm Nguyễn Điềm rời khỏi nhà hoang, Triệu Đông Sanh nghĩ thầm tên này đúng là không biết xấu hổ, không thích còn ôm, ôm cái quỷ nha. Nghiêm mặt đẩy Nguyễn Điềm sang một bên: "Sang kia ngủ."

Nguyễn Điềm lại nhào vào lồng ngực Triệu Đông Sanh, vững vàng ôm lấy eo y: "Giường nhỏ, cứ ôm vậy ngủ đi."

"Không chê lồng ngực cứng nữa rồi?" Triệu Đông Sanh hiện tại chán ghét hăn, đem người đẩy ra: "Giường nhỏ đủ cho em ngủ."

Thấy Triệu Đônh Sanh muốn xuống giường, Nguyễn Điềm ôm lấy cánh tay y: "Anh không ở lại với em sao?"

"Em là gì của anh, anh dựa vào cái gì ở lại với em." Triệu Đông Sanh dọn gối, đè Nguyễn Điềm xuống: "Đưa em đến bệnh viện là tốt lắm rồi."

Nguyễn Điềm bỏ chăn ra, ngồi dậy: "Em không là gì của anh, sao anh lại cứu em?"

"Không cứu em ai tới nấu cơm giặt quần áo, ai tới làm ấm giường." Triệu Đông Sanh cách băng gạc nhẹ nhàng chọt trán hắn: "Em biết em như vậy làm lỡ bao nhiêu việc? Lần sau chú ý, còn để bị thương hay bị bệnh, không chỉ không cho nghỉ làm, mà còn trừ lương!"

"Được." Nguyễn Điềm gật gật đầu, đột nhiên nắm lấy tay Triệu Đông Sanh: "Em cũng rất yêu anh."

Triệu Đông Sanh: "....."

"Anh tính tình kém như vậy cũng chỉ có em chịu thích anh." Nguyễn Điềm ôm chặt Triệu Đông Sanh: "Nếu không chúng ta đừng làm bạn tình nữa, thử kết giao, có được không?"

Triệu Đông Sanh nhanh chóng tắt đèn.

Xung quanh nhanh chóng chìm vào bóng tối, Nguyễn Điềm lấy dũng khí, đến gần môi Triệu Đông Sanh khẽ hôn một cái: "Có được hay không?"

Triệu Đông Sanh im lặng thật lâu không nói.

Nguyễn Điềm bò vào lòng Triệu Đông Sanh, ngồi trên đùi y, ôm lấy cổ y làm nũng, dùng hai má cọ cọ: "Anh nói chuyện nha."

Triệu Đông Sanh bị hắn cọ đến trái tim mềm nhũn, trầm mặc một lúc lâu mới ôm lấy eo Nguyễn Điềm, cúi đầu cắn tai hắn: "Là em nói trước."

"Vâng, em nói trước." Vốn là em thích anh trước, Nguyễn Điềm khịt khịt mũi, mặt chôn ở bả vai Triệu Đông Sanh: "Chúng ta kết giao đi, có được hay không?"

Triệu Đông Sanh nắm chặt tay, ách thanh nói: "Được."

Tỉnh lại sau giấc ngủ, trên giường chỉ còn một mình hắn, Nguyễn Điềm ngồi dậy, dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện trên mu bàn tay gắn kim truyền dịch từ bao giờ. Đặt tay trái nằm ngang, với điện thoại trên hộc tủ, muốn gọi cho Triệu Đông Sanh, mở khóa, thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Người gửi là Đào Ngưng.

- Ta đi, con đừng tìm ta, chăm sóc chính mình cho tốt.

Nguyễn Điềm nắm điện thoại trong tay, xuất thần, không hiểu Đào Ngưng đây là muốn cái gì, đi? Đi đến đâu? Bà có thể đi đâu, trong người còn không có tiền.

Triệu Đông Sanh mua bữa sáng trở về, thấy Nguyễn Điềm ngẩn người trên giường, đi tới, đặt bữa sáng sang một bên: "Nghĩ gì thế?"

Nguyễn Điềm phục hồi tinh thần, nhìn thấy Triệu Đông Sanh, nhớ tới tình cảnh khó kìm lòng tối hôm qua đó, mặt nóng lên, lắc đầu một cái.

Triệu Đông Sanh khom lưng, ghé vào tai hắn: "Còn đau?"

Nguyễn Điềm vùi đầu càng thấp, đẩy Triệu Đông Sanh một cái.

"Là do em tự tìm, bị thương rồi còn dâm đãng thế."

Nguyễn Điềm: "Anh câm miệng!"

"Bất quá anh thích, phải duy trì."

Triệu Đông Sanh cười hôn hôn Nguyễn Điềm, rồi dìu hắn xuống giường tiến vào phòng tắm. Triệu Đông Sanh sợ Nguyễn Điềm đứng không vững, từ phía sau ôm hắn vào lồng ngực, hai người dính chặt vào nhau, tư thế thân mật.

Nguyễn Điềm nhịn không nổi, lại thân thân một hồi.

Vui vẻ với Triệu Đông Sanh.


Chương 22:

Bị Triệu Đông Sanh bắt nằm viện hơn một tuần lễ, Nguyễn Điềm nghẹn muốn chết. Thật vất vả mới đến ngày xuất viện, Nguyễn Điềm phóng nhanh ra khỏi phòng bệnh, Triệu Đông Sanh ở phía sau hô to: "Đứng lại!"

Nguyễn Điềm đứng lại, chờ Triệu Đông Sanh đến gần, nắm tay hắn đi về phía trước.

Triệu Đông Sanh gõ đầu hắn: "Chạy nhanh như vậy làm gì, chân không đau sao?"

"Không đau." Vốn không nghiêm trọng lắm, lúc đó Nguyễn Nham quá hoảng loạn, một dao kia đâm cũng không sâu. So với Nguyễn Nham vết thương này nhẹ đến có thể bỏ qua.

Những ngày ở trong viện, Nguyễn Điềm vô số lần muốn mở miệng hỏi tình huống của Nguyễn Nham, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Nguyễn Điềm sợ Triệu Đông Sanh sẽ hỏi ân oán giữa hắn và Nguyễn Nham, hắn không muốn nói dối, mà không ngờ rằng Triệu Đông Sanh đã biết rõ từ lâu rồi.

Trên thực tế, anh họ Nguyễn Điềm bị Triệu Đông Sanh đánh cho bay nửa cái mạng, nằm trên giường bệnh sống dở chết dở, lần thứ hai nhìn thấy Triệu Đông Sanh sợ đến mức suýt chút nữa lại tiến vào phòng ICU. Triệu Đông Sanh nhẹ nhàng hỏi một câu, gã cái gì cũng phun ra hết, nói xong Triệu Đông Sanh còn chưa làm gì, gã đã sợ tiểu cả ra quần.

Không chỉ Triệu Đông Sanh ghét bỏ, mà hộ tá cũng ghét bỏ. Triệu Đông Sanh cho người đi điều tra, biết đến công ty cha gã cũng đã có nguy cơ phá sản, mẹ gã dính thân vào bao việc bê bối, trong ngoài nhà hỏng bét, không ai quan tâm gã.

Triệu Đông Sanh thấy gã đã thảm như vậy rồi, lười tốn sức với gã.

Ngày thứ tư Nguyễn Điềm nằm viện, trợ lý Triệu Đông Sanh gọi điện đã tìm thấy Đào Ngưng, Triệu Đông Sanh ai cũng không nói, một thân một mình lái xe ngàn dặm chạy đến huyện thành nhỏ nào đó.

Nhìn thấy Đào Ngưng, nghe bà nói Nguyễn Điềm lớn lên ở nơi đó.

Triệu Đông Sanh từ trong miệng Nguyễn Nham biết Nguyễn Điềm năm mười hai tuổi gặp các loại tao ngộ, nghe từ miệng Đào Ngưng không chút tình cảm nào tự thuật lại thời ấu thơ bi thảm của hắn. Đào Ngưng nói, nếu không phải vợ của cha Nguyễn Điềm chết đúng lúc, thì hắn đã bị bà bán đi lâu rồi, thực sự là tâm muốn giết người Triệu Đông Sanh đều có.

Đương nhiên y sẽ không đánh bà dù là một đầu ngón tay, ô uế.

Trước khi rời đi, Triệu Đông Sanh lấy ra một thẻ ngân hàng, bảo bà từ nay về sau không được phép liên lạc với Nguyễn Điềm, coi như không có đứa con trai là hắn.

Đào Ngưng sảng khoái đáp ứng.

Triệu Đông Sanh nhìn cũng lười nhìn bà, bỏ lại thẻ quay người rời đi.

Trên đường về, trong đầu Triệu Đông Sanh chỉ có một ý nghĩ, từ nay về sau phải hảo hảo đối tốt và bảo vệ Nguyễn Điềm.

Tiểu Điềm Điềm hắn, lẽ ra phải nhận hết mọi điều tốt nhất trên thế giới này.

Thấy Triệu Đông Sanh đi tới trước xe móc chìa khóa ra rồi bất động, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Nguyễn Điềm đứng cùng y một chút, thấy y cứ vậy mãi, không khỏi nhẹ nhàng đẩy một chút: "Anh làm sao vậy?"

"Anh đang nghĩ....."

"Nghĩ cái gì?"

Triệu Đông Sanh xoa xoa đầu hắn: "Tiểu Điềm Điềm."

"A?" Đầu óc Nguyễn Điềm mơ hồ: "Tiểu Điềm Điềm làm sao vậy?"

"Về sau cứ gọi nó là Đậu Phộng đi."

Đứng trước xe suy nghĩ hồi lâu là việc này? Nguyễn Điềm liếc y một cái: "Anh vui vẻ là được rồi."

Trên đường về nhà, Nguyễn Điềm khẩn trương lên: "Cái kia, chuyện của chúng ta..."

Triệu Đông Sanh vịn tay vào vô-lăng, mắt nhìn thẳng: "Chuyện của chúng ta?"

Mặt Nguyễn Điềm hơi nóng, tay chà xát đầu gối: "Chính là, chúng ta, cái kia...."

Triệu Đông Sanh nhẫn cười: "Cái gì?"

Rõ ràng là người này cố ý! Nguyễn Điềm có chút tức giận, nghiêng đầu trừng y: "Nói chuyện kết giao! Em đang nghĩ có nên nói chuyện hai chúng ta kết giao cho em trai anh biết hay không!"

Triệu Đông Sanh bật cười.

Nguyễn Điềm cấu chân y.

"Đang lái xe, đừng nghịch."

Trở lại biệt thự, lái xe vào gara, Triệu Đông Sanh tắt máy, không có ý tứ xuống xe.

Nguyễn Điềm cởi dây an toàn, tĩnh tọa một lát, rồi lướt qua tay vịn, ngồi lên đùi Triệu Đông Sanh, ôm lấy cổ y nhỏ giọng nói: "Có muốn làm hay không?"

Triệu Đông Sanh: "......"

Y chỉ là đang suy nghĩ, làm sao nói với Nguyễn Điềm tai nạn khiến Triệu Phùng bị thương chẳng qua là vô ý.

Mà nhìn dáng dấp Nguyễn Điềm như vầy, hẳn là đang hiểu lầm rồi.

Triệu Đông Sanh bất động thanh sắc ôm eo Nguyễn Điềm. Những ngày qua một phần là đau lòng, một phần là do vết thương trên đùi Nguyễn Điềm chưa khỏi, nên không muốn làm, lúc này đâu có gì còn cố kỵ, không thể không làm.

Một tuần lễ chung chăn chung gối, giờ phải hảo hảo ăn sạch sẽ.

Có việc gì, chờ xong việc rồi nói.

Triệu Đông Sanh hạ thấp ghế, nằm xuống, nói với Nguyễn Điềm: "Đến."

Nguyễn Điềm cúi đầu, mở dây lưng Triệu Đông Sanh ra, thò vào vuốt ve mấy lần, rồi kéo ra bên ngoài.

Triệu Đông Sanh cứng ngắc, có chút nôn nóng, giục: "Nhanh lên a."

Nguyễn Điềm cởi quần, tách hai chân ra ngồi xổm trên người Triệu Đông Sanh, nhỏ giọng nói: "Trong xe có đồ sao?"

"Không có." Triệu Đông Sanh một tay ôm lấy cổ Nguyễn Điềm kéo xuống, hôn tai hắn: "Tự nghĩ biện pháp."

Phía sau tai và cổ Nguyễn Điềm cấp tốc đỏ lên, ngọt ngào hôn lên mặt Triệu Đông Sanh, mông dịch về sau, cúi đầu ma sát vật dưới thân Triệu Đông Sanh. Một tay Triệu Đông Sanh nâng đầu Nguyễn Điềm lên, hôn một cái, trái tim mềm nhũn: "Sao em lại ngoan như vậy?"

Nguyễn Điềm nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay y: "Em kỳ thực rất hư, ở trước mặt anh mới ngoan."

"Tại sao?"

"Bởi vì em yêu anh."

Triệu Đông Sanh ôm hắn vào ngực.

Tên nhóc lừa đảo, rõ ràng không hề hư chút nào.

Triệu Đông Sanh để Nguyễn Điềm xuống xe, cầm thảm từ phía sau phủ lên chỗ động cơ, rồi ôm Nguyễn Điềm ngồi lên.

Áo Nguyễn Điềm bị Triệu Đông Sanh vò nát, hạ thân trơn mát, trái lại quần áo Triệu Đông Sanh chỉnh tề, tóc tai không loạn, so sánh càng làm hắn thêm xấu hổ và lúng túng, đã thế Triệu Đông Sanh còn đứng đó nhìn dưới thân hắn, Nguyễn Điềm đỏ mặt, vội vàng ôm eo y: "Anh đừng xem."

Tay Triệu Đông Sanh thăm dò vào giữa hai chân Nguyễn Điềm, đem tính khí bán cương nắm vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng miết hai lần: "Tại sao không cho xem?"

"Ừm... Đừng, đừng như vậy..." Nguyễn Điềm trầm thấp rên rỉ, miệng nói cự tuyệt, hai tay lại ôm càng chặt hơn.

"Rõ ràng thích anh làm như vậy." Triệu Đông Sanh ghé vào tai hắn cười cười: "Em xem, đã cứng thành như vậy rồi."

Nguyễn Điềm ngửa đầu chặn miệng Triệu Đông Sanh, y đổi khách thành chủ, ôm lấy hắn đầu lưỡi công thành đoạt đất, vừa hôn, cả người Nguyễn Điềm đã mềm nhũn. Tay Triệu Đông Sanh động, Nguyễn Điềm cau mày thở dốc, đôi mắt ửng hồng, uốn éo eo, Triệu Đông Sanh dìu hắn nằm xuống, há miệng ngậm hầu kết hắn, đột nhiên tốc độ vuốt trên tay tăng nhanh.

Hô hấp Nguyễn Điềm rối loạn, hai chân hung hăng kẹp trên eo Triệu Đông Sanh, đến lúc cao trào, hắn ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, khóe mắt chảy ra giọt lệ.

Triệu Đông Sanh ôm nhu hôn khóe mắt hắn: "Thoải mái sao?"

Nguyễn Điềm che mặt hàm hồ ừ một tiếng.

"Vậy tiếp theo đến anh."

Triệu Đông Sanh nhịn hồi lâu, tâm trạng không khỏi nôn nóng, làm khởi động qua loa, thời điểm đút vào Nguyễn Điềm đau đến run lên, mặt mũi trắng bệch. Triệu Đông Sanh ôn nhu hôn hắn, nói xin lỗi. Nguyễn Điềm lắc đầu một cái, ôm chặt Triệu Đông Sanh, thở hổn hển cọ cọ lỗ tai y: "Đừng dừng lại, tiến vào toàn bộ đi, em muốn anh."

Nam nhân nào nghe câu nói như thế mà còn có thể bình tĩnh.

Trong nháy mắt Triệu Đông Sanh hóa sói.

"Ừm... ách, a a...! Triệu.... A, Triệu Đông Sanh.....!"

Đối với thân thể Nguyễn Điềm, Triệu Đông Sanh rõ như lòng bàn tay, một phen đỉnh vào, mặt Nguyễn Điềm ửng đỏ, sảng khoái đến nỗi âm thanh rên rỉ cũng thay đổi.

"Hả?" Triệu Đông Sanh vùi đầu vào hôn đôi môi đỏ thắm, động tác hạ eo không ngừng, chốc chốc lại đâm vào thân thể Nguyễn Điềm, đụng đến thân xe lay động kịch liệt. Nguyễn Điềm động tình cả người như hóa thành bãi xuân thủy, hai thân thể kết hợp rồi chia lìa, tạo ra tiếng nước dâm mỹ. Triệu Đông Sanh hài lòng, tăng nhanh tốc độ đâm đến nơi sâu nhất, làm cho tiếng nước càng thêm rõ ràng: "Có phải là càng thích anh?"

Nguyễn Điềm lung tung lắc đầu, âm thanh run run: "Đừng... không muốn..."

Triệu Đông Sanh nâng hai cánh mông hắn, đẩy đến nơi sâu nhất, bất động, "Muốn hay không muốn?" Nguyễn Điềm giơ chân đá hắn, lại bị Triệu Đông Sanh nắm lấy đặt qua một bên, ngay sau đó đem một chân khâc cong lên, xếp thành hình chữ M: "Có muốn hay không?"

Mỗi lần lên giường đều bắt nạt hắn, Nguyễn Điềm tức giận khóc lên: "Muốn!"

Triệu Sanh giữ nguyên tư thế hình chữ M thao hắn đến thoải mái.

Đây là lần đầu tiên hai người đồng bộ cao trào.

Triệu Đông Sanh cúi người ôm Nguyễn Điềm, thỏa mãn, không muốn từ trong người hắn rút ra.

Nguyễn Điềm đột nhiên đẩy y một cái: "Triệu Đông Sanh!"

Triệu Đông Sanh nắm lấy tay hắn, hôn xuống một cái: "Không có chuyện gì, đợi về phòng, anh giúp em rửa sạch sẽ."

"Không phải..." Nguyễn Điềm co rút thân thể, nhỏ giọng nói: "Em trai anh ở phía sau."

Triệu Đông Sanh đột nhiên lấy thảm bao Nguyễn Điềm lại, ảo não nhíu mày, thấy mắt Nguyễn Điềm long lanh ánh nước, cúi đầu hôn một cái: "Đừng sợ, có anh ở đây, không sao hết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #danmei