Chương 13 + 14
Chương 13:
Triệu Phùng thỉnh thoảng tìm Nguyễn Điềm gây phiền phức, phần lớn toàn mấy cái việc lặt vặt, đôi khi thì mấy việc quá phận một chút, Nguyễn Điềm cũng cắn răng nhẫn nhịn xuống. Cứ như vậy qua một tháng, thái độ Triệu Phùng đối với Nguyễn Điềm có chuyển biến tốt.
Có hôm Nguyễn Điềm đang làm việc, nhìn thấy Triệu Phùng ngồi xoay rubik trong phòng. Đó là một khối rubik cấp 3 (3x3x3 -khối tiêu chuẩn), Nguyễn Điềm chỉ cần hai mươi giây là xoay xong, còn Triệu Phùng đã xoay hết năm ngày.
Nguyễn Điềm thật sự xem không nổi nữa, bỏ cây lau sàn lại đi đến trước mặt Triệu Phùng, đoạt lấy khối rubik xoay kèn kẹt mấy lần là xong rồi trả lại cho cậu, quay người tiếp tục làm việc. Lúc đó Triệu Phùng sợ ngây người, qua một phút sau mới phản ứng lại, chạy tới, quấn lấy Nguyễn Điềm muốn hắn dạy cho cậu.
Nguyễn Điềm không để ý đến cậu, khom lưng lau nhà, "Tôi rất bận."
Triệu Phùng đạp lên chổi lau nhà, "Không cần làm nữa!"
Nguyễn Điềm đẩy cậu ra, tiếp tục lau, Triệu Phùng tức đến giậm chân, "Tôi cho cậu tiền không được à!"
"Được." Nguyễn Điềm vừa nghe thấy có tiền, không nói hai lời lập tức vứt cây lau nhà, "Đến, tôi dạy cho cậu."
Buổi tối hôm đó Triệu Đông Sanh về nhà, vào cửa không thấy ai, đang định lên lầu nhìn, đi đến đầu cầu thang thì nghe thấy âm thanh mơ hồ từ phòng bên kia truyền đến. Triệu Đông Sanh nhíu nhíu mày, chạy lại đẩy cửa ra, thấy Triệu Phùng với Nguyễn Điềm ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, đầu chúc vào nhau, tay Triệu Phùng dùng sức đánh nên ghế sofa, trong miệng còn a a kêu to, Triệu Đông Sanh giật mình, xông tới kéo hai người ra.
Nguyễn Điềm cùng Triệu Phùng ngẩng đầu nhìn y, trăm miệng một lời, "Anh làm gì thế!"
"A! Qua không?"
"Không." Nguyễn Điềm trả lại điện thoại cho Triệu Phùng, đứng lên.
Triệu Phùng cũng đứng dậy, đập cho Triệu Đông Sanh một cái, "Đều tại anh! Hại Nguyễn Điềm vượt ải thất bại!"
Triệu Đông Sanh sờ sờ đầu cậu, "Anh sai rồi, anh xin lỗi em, đi, ăn cơm trước, ăn xong rồi lại chơi."
Triệu Phùng đẩy tay y ra, tức giận đi trước.
Nguyễn Điềm đứng bên cạnh Triệu Đông Sanh, "Anh cho rằng chúng tôi đang làm gì, luyện thiết công đầu à?"
Triệu Đông Sanh giơ tay muốn gõ, Nguyễn Điềm cười tránh ra.
Ăn cơm xong, Triệu Phùng vội vội vàng vàng lôi kéo Nguyễn Điềm rời khỏi phòng ăn, Triệu Đông Sanh nghĩ là để Nguyễn Điềm giúp cậu vượt ải trong game, đi qua nhìn, mới biết không phải.
"Trước tiên đem mặt trung tâm này đổi tốt, bốn cái màu trắng kia trước, rồi đến hai cái này, tốt, đổi lại hai cái kia, rất tốt, đem chúng nó ráp lại..."
Nguyễn Điềm nói từng bước từng bước rất tỉ mỉ, Triệu Phùng ngoan ngoãn làm theo, biểu tình nghiêm túc. Triệu Đông Sanh vừa nhìn những khối lập phương màu sắc sặc sỡ ngổn ngang kia liền choáng váng đầu, yên tĩnh ngồi một bên hút thuốc.
Hút xong một điếu, hai người trên ghế, một người đang nói một người đang xoay; hút xong hai điếu, còn đang xoay; hút xong ba điếu, vẫn còn đang xoay;...
Triệu Đông Sanh nhìn nhìn đồng hồ, tắt thuốc, đứng dậy tới phòng ăn, thu dọn bát đũa trong bếp, mười phút sau đi ra, gọi Nguyễn Điềm, "Đi, tôi tiện đường, mang cậu tới chỗ làm."
"Cứ như vậy, cậu chậm chậm xoay mấy lần, nhớ kĩ công thức."
Triệu Phùng bỏ khối rubik cấp 4 đã xoay xong trong tay xuống, vẫy vẫy tay, nhìn Nguyễn Điềm, "Nếu không đêm nay đừng đi làm nữa, tôi cho cậu nghỉ, đến đây chơi với tôi một lúc nữa."
Triệu Đông Sanh nói, "Không được."
Nguyễn Điềm nhún nhún vai với Triệu Phùng.
"Anh, anh cho hắn nghỉ một tối đi mà."
"Cả năm không cho phép nghỉ ngơi, lúc đó chính em nói như vậy, bây giờ anh không thể nhẹ dạ."
Triệu Phùng lúng túng gãi đầu một cái, "Em nói như thế sao?"
Triệu Đông Sanh mặt nghiêm túc nói, "Đương nhiên."
Triệu Phùng ho nhẹ một tiếng, nhìn Nguyễn Điềm, "Vậy quên đi, cậu cứ đi làm đi thôi." Cúi đầu cầm lấy một khối rubik, xoay lung tung, "Tuy rằng hiện tại tôi không còn chán ghét cậu như trước đây, nhưng dù sau cậu cũng đã từng thương tổn tôi, tôi không nhanh như vậy tha thứ cho cậu."
"Tôi biết, tôi đi đây."
"Chờ chút." Triệu Phùng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Đông Sanh, "Anh, anh ra ngoài trước đi, em nói với hắn mấy câu."
Triệu Đông Sanh quay người đi.
Nguyễn Điềm đứng ở một bên ghế sofa, cúi đầu nhìn Triệu Phùng, "Cậu muốn nói chuyện gì?"
Triệu Phùng nhìn chằm chằm đôi mắt Nguyễn Điềm, "Tôi rất nghiêm túc mà cảnh cáo cậu một lần nữa, không cho phép cậu đánh chủ ý lên anh trai tôi, cậu mặc dù nhìn không xấu, nhưng chưa đủ tốt, cậu không xứng với anh của tôi, nghe rõ chưa?"
Là anh của cậu đánh chủ ý tôi có được không?
Nguyễn Điềm cũng không đem lời này nói ra, rũ mắt xuống gật gật đầu, "Nghe rõ."
"Còn có, giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Cái gì?"
"Tìm bạn gái cho anh trai tôi."
"...."
Nguyễn Điềm vừa mới mở cửa xe sau ra ngồi, liền nghe Triệu Đông Sanh quay đầu mắng, "Còn đề cao bản thân, lên phía trước ngồi!"
Nguyễn Điềm đóng cửa xe, ngồi lên trước.
"Thắt dây an toàn!"
Nguyễn Điềm động thủ thắt lên.
Triệu Đông Sanh gõ đầu hắn, "Cậu là con rối sao, không sai thì cậu không động."
Nguyễn Điềm không hé răng.
"Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
Triệu Đông Sanh lại gõ hắn, "Hỏi cậu thì mau nói đi!"
Nguyễn Điềm chà xát đầu gối.
Triệu Đông Sanh vừa thấy động tác này cùa hắn thì biết chắc chẳng phải lời hay, "Thôi cậu vẫn là đừng nói thì hơn."
"Vậy rốt cuộc có nói hay không?"
"Nói."
Nguyễn Điềm hơi sốt sắng, còn kích động nhỏ, nhiệm vụ Triệu Phùng giao, lời này hỏi cũng là cây ngay không sợ chết đứng, "Anh có bạn gái rồi sao?"
Triệu Đông Sanh cũng hơi hơi kích động, lấy điếu thuốc ra, "Không có."
Nguyễn Điềm không lên tiếng.
Triệu Đông Sanh nhả khói ra, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Nguyễn Điềm lại chà xát đầu gối, "Tôi không có ý tứ gì khác."
"Vậy là có ý tứ gì?"
"Chính là, cái kia, anh cũng nên tìm bạn gái."
Triệu Đông Sanh tắt thuốc, "Xuống xe."
Nguyễn Điềm ngẩn ngơ, "Cái gì?"
"Bảo cậu cút! Không nghe thấy à?"
Nguyễn Điềm vội vã lăn xuống xe.
"Tự đi bộ đi làm! Đến muộn một phút phạt cậu năm trăm đồng!"
Cửa xe rầm một tiếng đóng lại, chiếc xe màu bạc phóng thật xa trong chốc lát.
Nguyễn Điềm đứng tại chỗ, " ..... "
Nguyễn Điềm một đường chạy thẳng đến Mây Đình, thân toàn mồ hôi, tay chân tê liệt. Thở còn thấy khó khăn, đã thấy giám đốc chạy tới, nhét vào tay hắn một cái phong thư, "Ông chủ bảo cậu đến quán bar Mỹ Lệ tìm hắn, còn bảo không cho cậu gọi xe chỉ có thể đi bộ đến! Ôi tiểu tổ tông của tôi, ngài mau đi đi, trước tám giờ ngài không đến kịp thì bát cơm của tôi liền không giữ được a!"
Nguyễn Điềm nắn nắn phong thư, thật dày, "Đây là cái gì?"
"Lương tháng trước của cậu."
"Ngày hôm nay trả lương sao?"
"Ôi, cho cậu tiền cậu cầm là được rồi." Giám đốc vội muốn chết, "Đừng đứng đây làm chậm trễ thời gian nữa, mau đi đi."
"Quán đấy ở đâu?"
"Đường Vạn Lục!"
Bệnh thần kinh, lái xe cũng không nổi nha, còn bắt chạy xa như vậy.
Nguyễn Điềm nở một nụ cười, "Được, tôi đi đây."
Giám đốc căn dặn hắn, "Không được đón xe, nhớ kỹ nha!"
Nguyễn Điềm đi ra ngoài, không quay đầu lại, "Nhớ kỹ."
Lương tới tay rồi còn sợ gì, Nguyễn Điềm trực tiếp gọi xe.
Đến nơi xuống xe, gọi cho Triệu Đông Sanh, "Anh ở phòng nào?"
Triệu Đông Sanh hỏi, "Cậu làm sao đến đây?"
Nguyễn Điềm chớp mắt nói, "Chạy bộ."
Triệu Đông Sanh cười mắng, "Con mẹ nó cậu gắn cái ống phóng rốc-két trên mông đi!"
Nguyễn Điềm nói, "Trên mông tôi có gắn ống phóng rốc-két hay không chẳng phải anh rõ nhất sao?"
Triệu Đông Sanh im lặng cài giây, nói số phòng rồi treo máy.
Nguyễn Điềm vào thang máy đi lên, xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đứng trước cửa phòng, giơ tay nhấn chuông.
Triệu Đông Sanh mặc áo tắm ra mở cửa, Nguyễn Điềm y từ trên xuống dưới, "Anh tắm?"
Triệu Đông Sanh hỏi ngược lại, "Tôi không thể tắm?"
Nguyễn Điềm khẩn trương lên, lui về sau nửa bước, "Anh kêu tôi đến đây, có chuyện gì không?"
"Đương nhiên có chuyện." Triệu Đông Sanh kéo Nguyễn Điềm vào trong, đóng cửa lại, tay phải chống lên ván cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Chính sự."
Nguyễn Điềm bị vây ở giữa lồng ngực Triệu Đông Sanh và cánh cửa, tiến thoái lưỡng nan, có chút cuống lên, "Anh muốn làm gì?"
"Nghiệm thu thành quả." Một tay Triệu Đông Sanh mò về phía sau Nguyễn Điềm, chậm rãi đi xuống, nắm chắc một bên mông, nhào nặn hai lần, "Ừm, tốt lắm, có không ít thịt rồi."
Nguyễn Điềm bị y bóp, giọng nói có chút run run, "Còn, còn chưa đủ mười cân."
Triệu Đông Sanh tay kia cũng đặt lên bên còn lại, "Tôi cảm thấy được là được rồi."
Eo Nguyễn Điềm mềm nhũn, không kìm lòng được giơ tay vòng lên cổ Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh ghé vào tai hắn nói, "Đi tắm."
Nguyễn Điềm buông tay xuống, cúi đầu đi vào nhà tắm, lại nghe Triệu Đông Sanh ở phía sau nói, "Rửa sạch sẽ một chút."
Hắn chạy vọt vào, đóng cửa kính lại.
Nguyễn Điềm ở trong nhà tắm ngốc hết mười phút mới ra ngoài, Triệu Đông Sanh chờ cũng phiền, "Cậu ở bên trong sinh con sao?"
Nguyễn Điềm đỏ mặt trừng y, "Anh bệnh thần kinh, con ở đâu mà tới."
"Lá gan không nhỏ, còn dám mắng cả ông chủ." Triệu Đông Sanh ngoắc ngoắc tay, đợi Nguyễn Điềm đến gần, ôm lấy eo hắn nghiêng người một cái, đem người áp trên giường, cười tươi đến muốn ăn đòn, "Đến, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề này."
Trong tai Nguyễn Điềm vang vọng tiếng tim mình đập thình thịch, cả người ngu ngơ, "Vấn đề gì?"
Triệu Đông Sanh cúi đầu xuống, hôn lên cổ Nguyễn Điềm, một tay cởi dây buộc áo tắm, "Làm sao để có con."
Chương 14:
Eo bị sờ đến, thân thể Nguyễn Điềm giật giật, "Chờ, chờ đã...."
Triệu Đông Sanh cởi áo tắm ra, nhìn người trơn bóng dưới thân mình, hầu kết động đậy, "Làm sao vậy?"
Nguyễn Điềm đẩy y ra ngồi dậy, che hạ thân, "Tôi đột nhiên nghĩ đến..."
"Con mẹ nó cậu đừng nói cậu đói bụng!" Triệu Đông Sanh đẩy ngã hắn, lấy áo mưa từ dưới gối ra, hung thần ác sát nói, "Đói bụng thì tôi đây sẽ uy cậu ăn no!"
Nguyễn Điềm thấy y gấp như vậy, ngược lại bình tĩnh nói, "Tôi không đói bụng, muốn hỏi uống một chút rượu được không?"
Rượu? Uống vào sẽ can đảm hơn, có thể uống.
Đương nhiên người cần can đảm không phải y.
Triệu Đông Sanh xuống giường, cầm áo tắm khoác lên người, "Có đỏ, trắng và bia, muốn uống gì?"
Nguyễn Điềm chọn rượu đỏ.
Hai người mỗi người bưng một ly rượu, nhẹ nhàng cụng, ngửa đầu uống cạn.
Liên tiếp ba ly, Triệu Đông Sanh cảm thấy bầu không khí không sai biệt lắm, vừa muốn mở miệng gọi hắn, Nguyễn Điềm lại mở bình, đưa tay đến rót cho y một chén, rồi rót đầy cho bản thân, "Uống thêm một lát."
Đây không phải một lát, mà là hơn một giờ.
Triệu Đông Sanh nhìn gương mặt ửng hồng của hắn, "Cậu còn được hay không?"
Đầu Nguyễn Điềm cùng ngón tay lắc lư trái phải, "Vĩnh viễn không nên hỏi một nam nhân có được hay không, anh sẽ phải chịu thiệt."
Triệu Đông Sanh suýt nữa bật cười, khoan hãy nói, tên mặt trắng nhỏ nhắn này khi say rượu bộ dáng rất đáng yêu, "Chịu thiệt như thế nào? Đến, biểu diễn cho tôi xem một chút."
Nguyễn Điềm buồn bực cầm rượu lên uống, sau đó vồ tới chặn lại miệng Triệu Đông Sanh, đem rượu độ sang cho y.
Triệu Đông Sanh không chần chừ nuốt xuống, xoa xoa mặt Nguyễn Điềm, "Không hổ là Nguyễn thiếu gia, chịu chơi." Hôn hắn một cái, "Chịu thiệt như này tôi không ngại."
Nguyễn Điềm nằm sấp xuống, nhấc vạt áo Triệu Đông Sanh lên, cách quần lót nhẹ nhàng cắn tiểu Đông Sanh.
Nếu chịu thiệt thòi mà như thế này, Triệu Đông Sanh biểu thị không muốn.
Nguyễn Điềm cắn một chút, y liền muốn đâm hắn trăm lần.
Triệu Đông Sanh ôm Nguyễn Điềm về phòng ngủ, ném lên giường, cởi quần áo, bắt đầu làm việc.
Nguyễn Điềm uống rượu cả người nóng ran, lồng ngực Triệu Đông Sanh so với hắn còn nóng hơn, giống như lò lửa, y vừa kề sát lại Nguyễn Điềm liền đẩy ra, "Nóng..."
Triệu Đông Sanh mở hai chân của hắn ra, "Chờ chút nữa sẽ càng nóng."
Nguyễn Điềm cảm giác dưới thân lành lạnh, thở hắt ra, "A, thoải mái."
Triệu Đông Sanh đâm một ngón tay vào, Nguyễn Điềm a một tiếng, cau mày kêu, "Đau!"
Triệu Đông Sanh cũng cau mày, khẩn trương. Chậm rãi rút ngón tay ra, ngẫm lại không đúng, hắn đau mắc mớ gì đến y, ai quan tâm chứ, vì vậy Triệu Đông Sanh lại đâm vào, lớn tiếng nói, "Không được kêu đau, nhẫn nhịn!"
Nguyễn Điềm cắn môi, ngoan ngoãn nhịn xuống.
Thời điểm ba ngón tay đi vào, Nguyễn Điềm nhịn không nổi nữa, nhấc chân đạp một cái, nếu không phải Triệu Đông Sanh nhanh như chớp, chân đã đạp lên mặt y. Tiểu Đông Sanh cứng đến sắp nổ, hận không thể trực tiếp vác súng ra chiến trường. Thời điểm một cước này của Nguyễn Điềm đến rất đúng lúc, đem toàn bộ kiên trì còn lại của y đạp bay sạch sành sanh. Triệu Đông Sanh rút tay ra, mở hai chân Nguyễn Điềm, nâng lên, cúi đầu nhìn đóa hoa non hồng phấn ướt nhẹp ngượng ngừng khép chặt kia, co co rụt rụt , khiến người khác muốn hung hăng chà đạp.
Đôi mắt Triệu Đông Sanh chìm xuống, không để ý đến những cái khác, thẳng lưng tiến vào.
Thân thể bị côn thịt nóng như lửa mạnh mẽ chém thành hai khúc, Nguyễn Điềm làm sao chịu được, đau đến khóc lên. Nhưng hắn lại quên mất tính tình Triệu Đông Sanh, hắn càng phản kháng y càng phấn khởi, hắn cứ khóc, y cứ hăng say cày cấy.
Phía dưới Nguyễn Điềm tê rần liền co lại, Triệu Đông Sanh tuy rằng cảm thấy được bao lấy rất sảng khoái, mà quá chặt cũng không tiện, luôn cảm giác lão nhị bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh gãy, khiến người ta sợ hãi.
Triệu Đông Sanh tạm thời dừng lại, đuổi bớt tinh trùng trong đầu đi, nhớ đến mấy tư liệu lúc trước tra google tìm điểm G, qua qua hai lần, rồi mới bắt đầu động.
Nguyễn Điềm lần này không khóc, nhẹ nhàng rên hừ hừ, hai chân quấn lấy eo Triệu Đông Sanh, hai tay cào loạn sau lưng y.
Lúc vừa bắt đầu, Triệu Đông Sanh liền cảm thấy mấy cái 'tư liệu' này đó đều vớ vẩn, nam nhân là nam nhân, làm sao giống với nữ nhân được, trải qua mấy phút đồng hồ kiên trì miệt mài nghiên cứu, hắn phát hiện, nguyên lai mấy tư liệu gì gì đó cũng không quá vớ vẩn.
Triệu Đông Sanh nắm rõ bí quyết, chẳng những có thể giảm bớt thống khổ cho đối phương, mà còn làm chính mình thoải mái hơn.
Triệu Đông Sanh hài lòng cười, không khắc chế nữa, đè lên Nguyễn Điềm thoải mái mà làm. LÀM.
Nguyễn Điềm bị y đỉnh đến a a kêu to, không bao lâu lại khóc lên, trong miệng nói, "Không muốn, chậm chút." Hai tay chặt chẽ vịn lấy vai Triệu Đông Sanh, không ngừng dùng móng tay cào sau lưng y. Triệu Đông Sanh đỉnh mạnh một phát hắn dùng sức cào mạnh một phát, y đỉnh nhẹ hắn cào nhẹ. Như một con mèo hoang nhỏ, giả bộ ngoan ngoãn nhưng tính khí là cái loại - ngươi làm ta đau, ta cũng làm ngươi đau.
Cái khí lực này chả khác gì vuốt nhẹ, Triệu Đông Sanh không để vào mắt, nắm lấy eo Nguyễn Điềm đâm càng sâu vào trong cơ thể hắn, không quên kề tai đùa giỡn, nói nhỏ với hắn, "Nước nhiều như vậy, còn nói không phải đàn bà hả?"
Nguyễn Điềm giận dữ và xấu hổ muốn chết, nâng tay muốn che miệng y, lại bị y bắt lấy đè lên đỉnh đầu, mãnh liệt thao. Nguyễn Điềm a a kêu, Triệu Đông Sanh thấy hắn cau mày, sắc mặt càng hồng, tiếng rên cũng chậm rãi thay đổi, y cố ý dừng lại, không nói gì, chờ.
Quả nhiên không qua một phút Nguyễn Điềm đã bắt đầu thúc giục, "Mau động a!"
"Cậu trả lời trước, có thích tôi hay không... như vậy làm em?"
Tôi càng thích giết chết anh! Nguyễn Điềm lực yếu, ở trong ngực y tàn nhẫn đập một quyền, "Thích!"
" Vậy em nói, kĩ thuật của tôi có tốt không?"
"Tốt!"
.... Em gái anh!
Triệu Đông Sanh hài lòng, hôn nhẹ mắt Nguyễn Điềm, đem hắn lật lại, từ sau lưng tiến vào.
Nguyễn Điềm cau mày, lúc này không phải sảng khoái, tư thế này vào quá sâu, đáng sợ.
"Đừng, đừng như vậy..." Đầu gối Nguyễn Điềm vừa mới dịch chuyển về phía trước một chút liền bị Triệu Đông Sanh đè lại, đồng thời thắt lưng mạnh mẽ đỉnh vào, nước mắt Nguyễn Điềm chảy ra, nức nở gọi tên y, "Triệu Đông Sanh..."
"Hả?" Sống lưng Triệu Đông Sanh thẳng tắp không động, thở hổn hển hôn hôn vai Nguyễn Điềm, "Bảo bối nhi, bên trong em thật nóng, thật chặt."
Nguyễn Điềm đem mặt vùi vào trong chăn, eo run lên - là vì câu bảo bối nhi Triệu Đông Sanh gọi hắn.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤ 《 tôi chỉ đi ngang qua thôi~ 》¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Triệu Đông Sanh đương nhiên không thể buông tha hắn đơn giản như vậy, lăn qua lộn lại giằng co hơn nửa giờ, lúc này Triệu Đông Sanh mới đủng đỉnh bắn ra.
Dựa vào đầu giường hút xong một điếu thuốc, xuống giường vào nhà tắm, xả nước vào bồn, sau đó ôm Nguyễn Điềm đặt vào trong nước, chờ hắn mềm nhũn nằm nhoài lên thành bồn tắm, mới thân thủ vỗ vỗ mặt hắn, "Tự mình rửa hay tôi giúp em rửa?"
Nguyễn Điềm không còn khí lực, rầm rì hai tiếng, khàn khàn nói, " Anh giúp tôi..."
"Đây chính là em nói a."
Triệu Đông Sanh nhảy vào bồn tắm, ngồi phía sau Nguyễn Điềm. Nguyễn Điềm còn tưởng có người đấm lưng cho, chờ khi chân bị mở ra mới phản ứng lại, nhưng đã không kịp. Lưng Nguyễn Điềm dán vào ngực Triệu Đông Sanh phía sau, nước ấm làm trơn lần thứ hai tiểu Đông Sanh tiến vào thân thể hắn.
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do rượu làm tê liệt thần kinh, Nguyễn Điềm không cảm giác đau bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Địa phương kia bao lấy lão nhị của y, mềm nóng, trơn trơn, má ơi cảm giác này quá sảng khoái. Triệu Đông Sanh động, vừa bắt đầu, chậm rãi đỉnh vào, chậm rãi rút ra, thấy Nguyễn Điềm một hồi lâu không lên tiếng, nhịp điệu liền tăng nhanh, đâm sâu vào trong thân thể hắn.
Thân thể bị đâm đến lay động, Nguyễn Điềm a a kêu to, âm thanh khàn khàn đến không thể khàn hơn, trở tay đẩy Triệu Đông Sanh ra, lại khiến nơi nào đó càng sâu hơn. Hết cách rồi, chỉ có thể lùi một bước cầu người, nói đầu gối đau, muốn đổi tư thế.
Triệu Đông Sanh rút ra, bước ra khỏi bồn tắm, đặt người ngồi lên bồn rửa tay, mở hai chân hắn, từ chính diện chen vào, một bên động một bên hỏi, "Vậy tư thế này, thích không?"
Nguyễn Điềm ôm lấy cổ Triệu Đông Sanh, ghé vào lỗ tai y thở dốc, "... Thích."
Triệu Đông Sanh nhiệt huyết sôi trào, tiến công càng mạnh, cũng không biết kích động cái gì, liền quăng mũ giáp đầu hàng. Triệu Đông Sanh không cao hứng, luôn cảm giác bị tên mặt trắng nhỏ này đùa giỡn, nhưng lại khiến y đạt được mục tiêu thỏa mãn không ít, cơn giận này cũng cố hết sức nuốt xuống.
Triệu Đông Sanh thoải mái bắn ở bên trong xong mới lui ra, kéo tay Nguyễn Điềm ở trên cổ xuống, "Xin lỗi, chưa kịp."
"Không sao." Cả người Nguyễn Điềm nhũn ra, ngồi không vững, muốn ôm Triệu Đông Sanh, lại bị y đẩy tay ra, ôm lấy đặt vào trong bồn tắm, "Một thân dính dớp, ôm cái gì."
Nguyễn Điềm cau mày không vui, múc nước tạt Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh nâng tay che mặt, mu bàn tay cọ đến vết thương nhỏ trên mặt , sách một tiếng, lại gần cho Nguyễn Điềm nhìn, "Nhìn xem chuyện tốt em làm!"
Nguyễn Điềm lúc này mới chú ý trên mặt Triệu Đông Sanh có một vết cào ba cen-ti-mét, "Tôi làm?"
"Quên rồi? Đến, tôi giúp em nhớ lại một chút."
Sau đó Triệu Đông Sanh một bên rửa ráy cho Nguyễn Điềm, một bên cằn nhằn lẩm bẩm, nói dùng những tư thế nào, Nguyễn Điềm khóc ra sao, dùng tư thế có độ khó cao đạp y, móng chân đưa tới mặt y cào trầy...
Nói tóm lại một câu, phải cắt móng chân.
Nguyễn Điềm bị ép ngồi ôn lại một lần, mặt đỏ bừng lên, tức không chịu được, liền múc nước giội Triệu Đông Sanh, "Ai bảo anh như vậy... bắt nạt tôi, tôi đã nói đau chân, anh còn đè lên, còn dùng sức nữa, tôi khó chịu, đương nhiên muốn đạp anh, đáng đời!"
"Mông không đau?"
Nguyễn Điềm vội vàng ôm mông, "Đau!"
"Đau thì câm miệng!" Triệu Đông Sanh kéo Nguyễn Điềm từ trong bồn tắm ra, lấy khăn mặt tùy tiện lau qua loa, ôm ra ngoài ném lên giường, "Ngủ!"
Thể lực Nguyễn Điềm vốn đã tiêu hao hết, còn bị Triệu Đông Sanh kéo rồi quăng lên giường, đầu váng, nhắm mắt lại mặt chôn trong chăn, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Triệu Đông Sanh tắm xong đi ra, xoay lại người Nguyễn Điềm, thấy mí mắt hắn không rung lấy một cái, ngủ rất trầm, cười mắng môtn tiếng, "Giống y như heo vậy."
Lại đem người lật qua, nằm úp sấp xuống, cầm thuốc mỡ, mở ra bôi cho hắn mấy lần, cuối cùng còn tiện thể vò vò cái mông mấy cái, đứng dậy đi rửa tay. Ra ngoài tìm cái bấm móng tay, cắt móng tay cho Nguyễn Điềm, xong mười cái móng tay lại xuống móng chân, Nguyễn Điềm mơ mơ màng màng hừ một tiếng, đạp chân, giọng Triệu Đông Sanh hung ác, "Còn đạp tôi liền đánh em!"
Không biết Nguyễn Điềm có nghe thấy hay không, ngược lại không đạp nữa.
Triệu Đông Sanh cắt xong móng chân cho Nguyễn Điềm, thầm nghĩ, về sau còn đạp như thế nào, lão tử không sợ nữa rồi!
Lúc này mới rửa tay, hài lòng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top