Trẻ Nhỏ

"Tấm lòng người cha là một tuyệt tác của tạo hóa"
Antoine François Prévost



Warning: cp phụ Fakenut, không xuất hiện nhiều nhưng cân nhắc trước khi đọc

-

Park Jinseong và người yêu quen được tám năm đã chuyển về sống chung hơn bốn mươi tám tháng rồi. Và cuộc sống hai người dưới một mái ấm thật sự có khá nhiều vấn đề cần phải đau đầu suy nghĩ.

Dĩ nhiên, Kim Kwanghee là một chàng trai hoàn hảo, chẳng có gì để chê cả. Anh san sẻ việc nhà với Park Jinseong, không để cho em phải cán đáng mọi chuyện một mình. Anh tinh tế và săn sóc em, lặng lẽ trao cho em hơi ấm khi đêm về. Anh luôn nhường nhịn và nâng niu em như cánh hoa nhỏ xíu. Vậy thì rõ ràng là những thứ khiến Park Jinseong nhức óc đều đến từ việc em quá yêu Kim Kwanghee, và thật sự chẳng muốn Kim Kwanghee phải thất vọng chút nào.

"Em cảm thấy em chưa sẵn sàng," Park Jinseong thở dài, "nhưng em biết anh Kwanghee thật sự muốn có con ra sao."

"Nếu em chưa sẵn sàng thì Kim Kwanghee cũng sẽ chẳng ép em đâu." Lee Sanghyuk hút một ngụm cà phê, đoạn anh lại nói, "Chưa kể là có con lúc chưa sẵn sàng thì sẽ gặp nhiều khó khăn lắm."

"Mày không biết lúc đó tao và anh Sanghyuk đã phải chuẩn bị tinh thần biết bao nhiêu lâu đâu. Bọn tao còn đăng ký cả lớp học dạy con cơ." Han Wangho cười mỉm, nom vô cùng hạnh phúc khi nhắc về đoạn thời gian đó, "Nhưng khi đã sẵn sàng rồi thì em bé chính là món quà hạnh phúc nhất." Park Jinseong cũng nương theo ánh mắt của cả hai, nhìn về đứa nhỏ bụ bẫm đang vui vẻ nghịch xe hơi đồ chơi.

"Jinseong à, anh Kwanghee sẽ hiểu cho mày thôi."

Park Jinseong chào tạm biệt Lee Sanghyuk và Han Wangho, em thậm chí còn đứng lại, nhìn theo gia đình ba người đang dần mất dạng ở phía xa. Trong lòng cũng dấy lên cảm xúc ấm áp.

"Cục vàng của anh nhìn gì đấy?" Kim Kwanghee bước đến từ phía sau, nghịch ngợm che hai mắt em lại. Khoảng thời gian gần đây, Kim Kwanghee cực kỳ thích gọi Park Jinseong là cục vàng, tuy em không hiểu lý do nhưng nghe cũng bùi tai nên em thích lắm. "Em đang nhìn tiệm bánh tart trứng ở đầu phố đấy ạ, hôm nay mình ăn tráng miệng với bánh tart nhé?" Park Jinseong cười tươi, nghịch ngợm ôm chặt lấy cánh tay Kim Kwanghee, "Em mời!"

"Được thôi, cục vàng muốn gì anh cũng chiều." Kim Kwanghee xoa đầu em, dúi vào tay em ví tiền da còn mới cóng, là món quà Park Jinseong vừa mua tặng anh tuần trước nhân dịp đi công tác xa của mình. "Mời bằng tiền của anh."

Kim Kwanghee và Park Jinseong come out với gia đình vô cùng thuận lợi, bữa cơm ra mắt hai bên cũng hòa thuận và đầm ấm. Park Jinseong vẫn nhớ hôm ấy Kim Kwanghee bị mời rượu, uống say ngất ngư mà ai nói gì cũng không chịu thả tay em ra, luôn miệng bảo, "Em ấy là của tôi, không được chạm!" làm cả nhà chỉ biết cười trừ. Chẳng phải người ta thường hay nói rượu vào lời ra là lời thật lòng sao? Nên Park Jinseong vui lắm, vì cho dù em có dùng hết may mắn cả đời để gặp được một người tuyệt vời như anh thì em cũng thấy xứng đáng.

Song, chuyện Kim Kwanghee muốn có con chỉ là Park Jinseong vô tình biết được. Tuy em có thể cảm nhận được tình cảm và ánh mắt nâng niu của anh mỗi lần hai người xem đến video về trẻ em, nhưng chưa bao giờ Park Jinseong nghĩ Kim Kwanghee lại muốn có con đến vậy. Cho đến khi Park Jinseong xem được lịch sử tìm kiếm của Kim Kwanghee.

'Những thủ tục cần làm khi nhận nuôi con'

'Làm thế nào để hỏi ý người yêu về việc nhận nuôi con nhỏ'

'Cần chuẩn bị gì trước khi làm bố'

'Làm sao để biết người yêu có muốn có con không'

Park Jinseong chưa sẵn sàng là vì em sợ mình chưa đủ trưởng thành, chưa đủ chính chắn để lo cho con. Em băng khoăn phương pháp dạy con của mình liệu sẽ thích hợp với con hay chăng. Em sợ sự sơ suất của mình sẽ huỷ hoại một đứa trẻ chưa kịp trưởng thành.

Nhưng cuộc hẹn với gia đình Han Wangho, bạn thân của em, dường như đã mở cho em thêm một góc nhìn mới. Park Jinseong bỗng dưng muốn thử.

Jinseong
Wangho
Hôm nào cậu với anh Sanghyuk bận thì để tớ sang trông cháu cho nhé

Wangho
???
Đột nhiên thế

"Anh Kwanghee ơi!" Park Jinseong nói vọng vào phòng, em giơ hai tay lên quá đầu, "Bế em, bế em!" Kim Kwanghee vừa thấy đã nhũn cả chân, hôn lên tóc em cưng chiều, anh bế bổng em lên, đoạn nhẹ giọng hỏi, "Sao lại muốn anh bế?"

"Thích anh bế mà..." Park Jinseong ngả đầu lên vai anh, theo anh vào phòng ngủ, "Em bảo này, chủ nhật tới Wangho hơi bận nên nhờ bọn mình trông Bí Đỏ giúp đấy ạ."

"Thật hả em?" Mắt Kim Kwanghee sáng rực, tông giọng cũng cao hơn, lộ rõ vẻ phấn khích, "Vậy anh sẽ nấu món Bí Đỏ thích nhé, em hỏi Wangho xem thằng bé có dị ứng gì không nha."

"Dạ." Park Jinseong khịt mũi, em mỉm cười đầy hạnh phúc, "Em chỉ nhường siêu đầu bếp của em cho Bí Đỏ một hôm thôi đó."

Em đón chào ngày chủ nhật trong một tâm thế vô cùng thoải mái, hơn cả những gì em nghĩ nhiều. Park Jinseong dậy sớm cùng Kim Kwanghee vào bếp, nấu cho bé Bí Đỏ 5 tuổi một chào mì Ý sốt cà chua, còn chuẩn bị cho bé bộ xếp hình bằng gỗ.

"Em đã tìm hiểu rồi, mấy thanh bằng gỗ này có thể giúp kích thích sự tò mò và sáng tạo trong em bé đó!" Park Jinseong khúc khích, lén lút hôn lên má Kim Kwanghee một cái chụt thật kêu, "Khen em đi nha!"

"Cục vàng của anh siêu giỏi!" Kim Kwanghee rải khắp mặt em những lời mật ngọt, anh kéo vào cái ôm chất chứa lắm nỗi niềm mà anh chưa dám thốt thành câu, "Ôi trời, anh muốn cưới em quá..."

"Vậy sao không cầu hôn em đi?" Park Jinseong cong mắt, em choàng tay ôm lấy cổ Kim Kwanghee, khoé môi em nhếch lên hờ hững, nom quyến rũ lạ lùng, "Hay em cầu hôn anh Kwanghee nhé?" Kim Kwanghee chẳng đáp, anh kéo tay em bước vào phòng ngủ ấm áp, hai người chẳng nói năng chi, nhưng dường như ở giữa chẳng có sự ngăn cách, Park Jinseong biết anh đang bước về phía hộc tủ để làm gì, mà Kim Kwanghee cũng nhìn thấu bàn tay khẽ khàng lấy hộp nhung đỏ từ trong ngăn kéo đầu giường của em.

Họ đều viết tên nhau vào kế hoạch cho tương lai, đều muốn trói chặt nhau lại bằng danh phận rõ ràng.

Kim Kwanghee quỳ một gối, anh mở nắp hộp, là một chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương chìm, lấp lánh sáng rực giữa căn buồng mơ màng. Kim Kwanghee nhìn em, "Đây không phải quyết định xúc động nhất thời của anh, anh mong Jinseong hiểu rõ. Anh đã có kế hoạch cầu hôn em vào tuần sau rồi, nhưng anh không muốn cục vàng giành mất lượt của anh đâu." Kim Kwanghee ném ánh mắt hờn dỗi về phía Park Jinseong, làm em bĩu môi vờ giận dữ. "Jinseong của anh, cục vàng của anh, báu vật của anh."

"Em có nguyện ý trở thành người cùng anh bước nốt quãng đường đời còn lại không em?"

Park Jinseong chẳng đáp, em cũng quỳ xuống, làm họ càng rõ ràng những tia hạnh phúc, ngàn vì tinh tú trong mắt nhau hơn.

"Ông xã ơi, mình kết hôn đi."

Kim Kwanghee và Park Jinseong trao nhẫn, giản dị mà dịu êm lạ lùng, giữa căn nhà vẫn luôn ngập tràn ái ân, họ gửi gắm vào nhau hy vọng của tương lai đầy xúc cảm. Anh kéo em vào cái ôm thật chặt, ghé tai em thì thầm vài lời đọng mãi cái tình.

Chuyện Lee Sanghyuk và Han Wangho đưa Bí Đỏ đến nhà đã là chuyện xảy ra sau đó. Han Wangho nhìn Park Jinseong cứ hươ hươ ngón áp út đang đeo nhẫn mà chán nản trợn tròn mắt mấy lần, "Tớ thấy cậu đeo nhẫn rồi, chúc hai người hạnh phúc, đầu bạc răng long!" cậu bạn thân của em còn cầm tay bé Bí Đỏ lắc lắc để trả đũa, rằng bọn tớ còn có con rồi cơ, cậu xem cậu đã dám nhận nuôi ai chưa. Lee Sanghyuk cũng mỉm cười, "Bên nhau mãi nhé."

"Cảm ơn hai người." Kim Kwanghee xoa đầu Park Jinseong, tiện tay ôm lấy vai em, "Hôm nay Bí Đỏ cứ để bọn em lo, hai người tận hưởng ngày nghỉ đi nhé."

Bí Đỏ là một em bé rất ngoan, Park Jinseong nói gì cũng dạ thưa, vô cùng nghe lời. Em bé biết cảm ơn hai chú vì đã nấu ăn, biết tự bưng dụng cụ ăn uống vào bồn rửa, biết khen chú Jinseong và chú Kwanghee đẹp trai. "Hai chú đẹp trai hơn hay hai bố đẹp trai hơn?" Park Jinseong xoa đầu Bí Đỏ, nghịch ngợm hỏi, "Ai cũng đẹp trai hết ạ, có điều hai bố đẹp trai hơn một tí, tí xíu thôi ạ..." Bí Đỏ chật vật thoát khỏi vòng tay chặt cứng của Park Jinseong, la lên oai oái.

"Em bé Jinseong đừng chọc em bé Bí Đỏ nữa nào." Kim Kwanghee hôn lên bàn tay đeo nhẫn của em, rồi lại bẹo má Bí Đỏ, ánh mắt đổ đầy sự cưng chiều. "Bí Đỏ có muốn chơi bộ thanh gỗ không? Chú Jinseong mua tặng Bí Đỏ đấy."

"Có ạ! Bí Đỏ cảm ơn chú Jinseong và chủ Kwanghee nhiều!"

Sự xuất hiện của Bí Đỏ giống hệt như hạt mầm len lỏi mọc lên trong Park Jinseong, em bước chậm lại và quan sát nhiều hơn. Em thấy rõ cử chỉ nhẹ nhàng và kiên nhẫn của Kim Kwanghee, nhìn được trách nhiệm làm bố vững vàng như đóng cọc của người đàn ông đời em. Ngày chủ nhật chơi cùng Bí Đỏ vậy mà chẳng mệt mỏi chút nào, em bé giống như viên hồi năng lượng cho Kim Kwanghee và Park Jinseong vậy. Đến khi đêm về, Park Jinseong nằm trong lòng anh thủ thỉ, hỏi anh thấy thế nào nếu mình có con. Nói với anh rằng em đã sẵn sàng rồi, em nghiên cứu và đọc rất nhiều sách, còn đăng ký lớp học dạy làm bố rồi, cũng sẽ chịu trách nhiệm cùng anh nếu hai người cùng nhận nuôi một em bé.

"Anh vẫn luôn sẵn sàng, nhưng cục vàng của anh không cần phải thấy áp lực đến vậy đâu." Kim Kwanghee nhìn vào mắt em, cực kỳ kiên định mà trả lời, "Nhà anh vẫn có thể nuôi hai em bé một lúc đấy nha."

-

Một Valentine không vướng bận thắng thua và một ngày sinh nhật vui vẻ đến em Gấu Jinseong 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top