Chương 23. Rồng bạc đã lớn!

Truyện edit & đăng duy nhất tại wattpad @Leiilia đã có sự đồng ý của tác giả.

Những vòng xoáy màu sắc vô tận trước mắt cuối cùng cũng dừng lại. Harry rơi từ trên không xuống và cảm thấy má mình bị cào xước toé máu trên bề mặt thô ráp của đá tảng. Đáng tiếc là chân phải của cậu là nơi chịu tác động mạnh nhất, cơn đau sắc như dao ngay lập tức ập tới. Cậu còn chưa kịp đứng dậy thì bị một đôi bàn tay to lớn thô bạo túm lấy tóc, buộc phải ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt ngốc nghếch quen thuộc của Goyle bất ngờ xuất hiện, khiến Harry gần như quên mất cơn đau nhói trên da đầu.

"Đây rồi! Là cậu ta! Là Harry Potter!" Gã to xác vui mừng kêu lên.

"Expelliarmus!" Một giọng nữ sắc bén nối tiếp theo sau. Bàn tay đang bí mật chạm vào túi quần của Harry bị hất ra, đũa phép bị ném mạnh ra ngoài. Điều này khiến lòng cậu trầm xuống, sau đó cố gắng quay đầu lại tìm hiểu nguồn gốc của âm thanh.

Pansy. Khuôn mặt cô ta hốc hác hơn mọi lúc Harry từng gặp trước đây, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng và trên mặt có chút ửng hồng không tự nhiên. Cô ta loạng choạng như con rối, vấp ngã rồi đứng dậy, dường như đã quên cách đi lại. "Giữ cậu ta chặt vào! Lấy đũa phép của cậu ta đi! Đồ ngu!" Pansy thở hổn hển và hét lên một cách thô lỗ với hai anh chàng to lớn bên cạnh.

Một người mà Harry rất nghi ngờ là Crabbe ngay lập tức lao đến và đè lên Harry tội nghiệp bằng chính sức nặng của thân thể, khiến nội tạng của Harry gần như ói ra khỏi mũi. Goyle nhặt cây đũa phép rơi xuống đất của Harry lên kính cẩn đưa cho Pansy.

"Làm tốt lắm." Cô ta nắm chặt lấy nó, như thể quyết định rằng khả năng chống cự của Harry bây giờ là vô vọng.

Hơi thở của cô ta không còn dồn dập nữa, nhưng vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cậu, "Chào buổi chiều, Potter."

"Chào, thưa quý cô," Harry trả lời một cách mỉa mai.

Pansy cười tàn nhẫn, giáng một đòn ngất xỉu vào Harry. Ánh sáng đỏ đáng ngại ngay lập tức lấy đi toàn bộ sức lực của cậu, thân thể không thể tự chủ mà ngã xuống đất. "Sau này cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy," Pansy nói đầy ẩn ý. "Đưa cậu ta vào phòng ngủ của tôi, nhốt lại đi."

Harry có thể cảm thấy Goyle và Crabbe nhấc bổng mình lên từ hai bên cánh tay, cậu bị kéo lê trên mặt đất một cách không chút thể diện. Chân phải bị thương nặng thường xuyên đập xuống đất, mà cơn đau đớn tột cùng - cơn đau liên tiếp truyền đến bộ não không còn quá tỉnh táo của Harry - tại sao cậu vẫn có thể cảm nhận đau đớn vậy? Tại sao không ngất đi cho rồi?

Harry nín thở, Thức tỉnh à? Có phải vì quá trình Thức tỉnh không? Khi được lôi lên cầu thang, cậu phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể kìm nén được tiếng rên rỉ. Không đời nào cậu lại để hai con gấu ngu đần này phát hiện mình vẫn còn ý thức. Đây sẽ là con bài thương lượng duy nhất còn lại.

Cơn đau như kéo dài vô tận cho đến khi Harry bị ném lên một chiếc giường cực kỳ mềm mại. Harry vẫn nhắm chặt mắt, giả vờ bất tỉnh. Tuy kỹ năng diễn xuất chỉ ở mức trung bình nhưng Goyle và Crabbe rõ ràng không phải là thám tử giỏi. Tiếng bước chân nặng nề của họ dần dần xa, tiếng khóa cửa vang lên khiến trái tim căng thẳng của Harry thư giãn đôi chút. Lúc này cậu mới dám hé mắt ra.

Oh, nếu họ muốn làm nhục Harry Potter đến chết, chiếc giường màu hồng và chiếc chăn ren diêm dúa này sẽ là một khởi đầu tốt đấy. Harry quan sát căn phòng ngủ khá thơ mộng này từ một góc độ hạn chế, với diện tích rộng lớn màu hồng và một chiếc bàn trang điểm tinh xảo lộng lẫy, không ai có thể nghĩ rằng Harry, kẻ thù số một của Tử thần Thực tử, lại đang bị giam giữ ở đây.

Vậy là Pansy đã gia nhập Tử thần Thực tử? Harry nhanh chóng bác bỏ ý kiến ​​đó - không, sẽ không đâu, nếu cô ta gia nhập Tử thần Thực tử thì sẽ chỉ cần ấn vào Dấu hiệu Hắc ám là được. Cô ta chắc chắn đang tìm người có thể liên lạc với Chúa tể Hắc ám - vết sẹo trên trán Harry vẫn yên ổn, đó là một tin tốt..

Harry kéo suy nghĩ của mình trở lại thực tế, căn phòng đóng kín, cậu không có đũa phép, không có ai biết cậu ở đâu . Làm thế nào để thoát khỏi thảm cảnh lố bịch này? Cảm thấy nỗi sợ hãi dần ăn sâu vào lòng, Harry khó nhọc đứng dậy và mở tủ đầu giường, hy vọng ở đó sẽ có một cây đũa phép dự phòng - nhưng tất nhiên, Cậu bé bị Merlin nguyền rủa sẽ không gặp may mắn như vậy.

Harry ngã xuống, cơ thể tê liệt và suy nhược đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể cầm cự được bao lâu. Harry bắt đầu điên cuồng cố gắng sử dụng phép thuật không đũa phép để Độn thổ, nhưng có thể dự đoán trước là thất bại, điều này như dội thêm một gáo nước lạnh - phép thuật không đũa phép của cậu vẫn chưa tốt lắm - hoặc có thể có một bùa chú bảo vệ ngăn chặn sự Độn thổ ở đây.

Harry biết mỗi giây trôi qua đều có nghĩa là mình đang ngày càng đến gần cái chết, nhưng lại không thể làm được gì. Đồng thời, các giác quan của cậu bắt đầu trở nên quá mẫn cảm. Harry có thể nghe thấy tiếng bước chân từ xa, hơn cả tiếng ồn ào và tiếng cãi vã của người bên ngoài. Vậy là hết? Kết thúc cuộc đời trên chiếc giường công chúa màu hồng này?

Ai có thể cho tôi một nơi chết trang nghiêm hơn được không?

Harry mỉm cười cay đắng. Việc biết cái chết đến gần làm nguội đi bộ não đang nóng bừng, khiến cậu nhận thấy có thứ gì đó trên ngực mình đang liên tục tỏa ra nhiệt độ cao.

Đồng xu mà cậu và Draco dùng để liên lạc!

Harry đã dùng phép thuật đào một cái lỗ trên đó, rồi xâu nó bằng một sợi dây chuyền bạc. Cậu luôn mang nó sát người vì muốn nhận được tin nhắn của Draco càng sớm càng tốt.. không, đây không phải vấn đề lúc này! Harry hào hứng lấy đồng xu ra khỏi cổ áo. Dòng chữ "CẬU Ở ĐÂU" đang nhấp nháy trên đó.

Tim Harry lỡ nhịp, như thể sắp từ bỏ sinh mệnh thì gặp được một giọt nước mắt phượng hoàng vô tình rơi xuống. Harry nắm chặt hy vọng cuối cùng của mình, "PANSY" "PANSY" Harry khó có thể làm gì khác, chỉ có thể tập trung suy nghĩ và dồn hết sức mạnh ý chí của mình vào đồng xu này - cố lên, chỉ một chút thôi. Phép thuật biến hình—

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Harry cảm giác như mình đã trở thành một Squid, khi phép thuật chảy trong huyết quản vô cùng khó khăn nhưng không thể đưa ra ngoài, nhưng dần dần, dần dần, dòng chữ trên đồng xu biến mất, cuối cùng, "PANSY" xiêu vẹo cũng xuất hiện trên đó.

Thành công rồi? Harry thở hổn hển, chỉ xíu phép thuật không đũa phép này thôi đã đủ lấy đi chút sức lực cuối cùng cậu gom góp được trong cơ thể, ngày càng chóng mặt không thể tỉnh táo. Draco có hiểu không nhỉ? Liệu anh ta có biết cậu đang ở đâu không?

Có tiếng khóa cửa vang lên trong im lặng, khiến Harry không còn thời gian để suy nghĩ. Cậu nhét đồng xu lại vào quần áo càng nhanh càng tốt, rồi nhắm chặt mắt lại. Một, hai,.. ít nhất bốn người bước vào.

"Sao không trói cậu ta lại?" Một giọng nam khàn khàn mắng mỏ.

"Đã bất tỉnh rồi mà, cha," Pansy sốt ruột trả lời, "Người phải báo cho Chúa tể Hắc ám ngay lập tức! Nếu không, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!"

Họ tiếp tục lại gần, "Sẹo, vết sẹo hình tia chớp, đúng rồi."

"Nhanh đi cha!" Pansy thúc giục.

Hơi thở sặc mùi cồn nóng hổi của gã gần như phả vào mặt Harry, như thể đang kiểm tra lần cuối. Harry có thể cảm thấy bàn tay thô ráp đó đang run rẩy, và ngay sau đó, gã rời đi—

Như thể nó có một cái móc cắm vào vết sẹo, rút ​​ra linh hồn, mọi thứ xung quanh biến mất, Harry dường như đang đứng trong một hành lang tối tăm và ẩm ướt, bị bao vây bởi một nhóm người mặc áo choàng đen. Hôm nay là một ngày không có tiến triển, khi sự bực tức bên trong lên đến đỉnh điểm do bị triệu hồi đột ngột.. Cậu quay người rời đi, nghiến răng nghiến lợi. Nếu đây không phải là điều gì quan trọng—

Ý thức của Harry tỉnh táo lại với một tiếng gầm giận dữ. Có thứ gì đó đang phát nổ, Harry vô thức ôm đầu. Những mảnh vụn bay ra văng vào cánh tay cậu. Sau vài giây, Harry quay đầu lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin nhất trong cuộc đời mình: Một con rồng bạc đang bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ, đôi cánh của mở rộng với một làn vảy lấp lánh chói loá. Sau đó, nó lao về phía trước, dùng sức mạnh khủng khiếp để đào một cái lỗ trên tường. Ngay giây tiếp theo, nó chen vào phòng ngủ, mỗi bước đi trên sàn gỗ đều như một trận động đất.

Đó là Draco. Anh mạnh mẽ và đã to lớn hơn trước rất nhiều. Đồng tử thẳng tắp, toả ra khí tức nguy hiểm khiến người đối diện thót tim, rồng bạc lạnh lùng nhìn xuống đám phù thuỷ nhỏ bé đang sợ hãi rúm ró đứng im như tượng đá trong phòng.

Dựa trên kinh nghiệm đối phó với rồng lửa của Harry, cậu muốn đề nghị họ nên triệu hồi một vài cây chổi bay ngay lập tức. Kì lạ là Pansy lại dũng cảm hơn cậu nghĩ. Goyle và Crabbe đã sợ hãi hét lên lập tức lao ra khỏi cửa, nhưng cô ta vẫn đứng trước mặt người cha đang căng cứng vì sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt, tay cứng đơ giơ cây đũa phép lên và liên tục đọc thần chú tấn công. Thật không may, câu thần chú bắn ra từ đầu đũa phép của cô ta dường như đều bị ném vào không khí, chìm nghỉm trong đại dương bao la không thể tạo được dù chỉ một gợn sóng.

Cùng lúc đó, Harry có thể cảm nhận được vết sẹo của mình ngày càng đau đớn - "Voldemort đang đến," Harry hét lên.

Con rồng bạc gầm lên với Pansy, một quả cầu lửa phun ra từ miệng nó, đánh ngã cô ta. Pansy bất tỉnh dưới uy áp cực mạnh trong chưa đến một giây.

Trước khi Harry kịp ép mình rời khỏi giường, cái đuôi của con rồng đã quấn quanh eo và ném cậu nằm ngửa lên khoảng lưng êm ái. Sau khi xác nhận rằng Harry đã nắm chắc những chiếc gai dài nhô ra trên cổ mình, con rồng bạc dùng móng vuốt tóm lấy Pansy đang bất tỉnh, nhảy lên không trung và bay thẳng lên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top