Chap 1

Trong một căn phòng to, rộng được xây theo phong cách truyền thống Nhật Bản, có một nhóm người đang ngồi bên trong. Họ khoác lên người những bộ trang phục với màu sắc khác nhau, hoa văn khác nhau, nhưng nổi bật lên tất cả chính là người thanh niên mặc yukata trắng đội mũ cao màu đen. Người thanh niên ngồi độc lập ở hàng đầu tiên, trước mặt là một thanh kiếm, mắt y nhắm nghiền, tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm những câu từ siêu thường. Không khí trong căn phòng nghiêm trang đến nỗi đặc quánh lại, đến khi tưởng chừng không thể thở nổi nữa, thì chàng trai ấy mở ra đôi mắt màu lục.

"Soạt", một âm thanh êm tai vang lên, lập tức, trong phòng từ đâu xuất hiện những cánh hoa anh đào hồng phấn rực rỡ, chúng kết thành chùm rồi rơi lả tả xuống khắp căn phòng.

Thanh kiếm trước mặt người thanh niên yukata trắng đã bốc hơi khỏi giá để kiếm từ lúc nào, thay vào đó, nó nằm gọn trong tay một người khác, đứng sau giá kiếm, có đôi mắt màu đỏ đẹp như giọt máu tươi rơi lên trang giấy trắng.

- Tôi là Kashuu Kiyomitsu. Đứa trẻ đến từ dòng sông, đứa con của bờ sông, tôi nghĩ vậy. Có thể tôi khó sử dụng nhưng khả năng của tôi rất tuyệt vời. Tôi luôn tìm kiếm người có thể phát huy hết khả năng của tôi, yêu thương tôi và chăm chút cho tôi thật đẹp đẽ.

Chàng thanh niên khẽ mỉm cười. "A, lại là giọng nói này, giọng nói thân thuộc đến không chịu được."

Y mỉm cười, hơi nghiêng đầu.

- Chào Kashuu-kun, ta là Midorin, chủ mới của cậu.

Đôi mắt đỏ đang lơ đãng đảo quanh căn phòng, nghe được tiếng nói ấy thì dừng lại trên người y. Với khuôn mặt không khóc không cười như con búp bê, cậu ta hỏi:

- Midorin? Chủ nhân? - Cậu ta nhắc lại. - Vậy ngài cũng là samurai như hắn ?

- Vừa giống, mà vừa khác. Cậu có hiểu không?

- Chỉ cần ngài đối xử tốt với tôi là được, ngoài ra thì tôi không quan tâm đến bất cứ cái gì hết.

- Ra là vậy, ta hiểu rồi. - Y cười, khuôn mặt nam tính cúi xuống khiến nó bị lẩn khuất trong bóng tối, khi ngẩng lên thì biểu cảm đã hoàn toàn khác, sự nghiêm trang, vẻ ưu thương, khí chất phi phàm đều đã bị rửa trôi hết, chỉ còn lại một người trần tục gần gũi. Y kêu ai ai, tay xoa lưng mệt mỏi.

- Được rồi được rồi, trời cũng đã tối rồi, làm lễ triệu gọi khiến ta đau lưng muốn chết, mọi người cũng mệt rồi, ai về phòng nấy đi nào, ta sẽ đưa Kashuu-kun về phòng. Nào nào, mọi người ngủ ngon.

Mọi người đứng dậy ra về, ai nấy đều uể oải.

Trời đã tối, những con đom đóm bay lập lòe ẩn hiện trong các bụi cây dại, Midorin và Kashuu cùng nhau sải bước trên hành lang trải dài, trong khi Kashuu cứ nhìn chằm chằm vào y. Y cười.

- Gì thế? Mặt ta dính gì sao?

Kashuu lắc đầu.

- Chỉ là tôi thấy ngài...nói sao nhỉ? Quen mặt, có lẽ vậy...

- Nói tiếp đi, ta không giận cậu đâu.

- Thật sự thì tôi thấy nó...rất khó tả, cảm giác...vừa gần gũi vừa đáng ghét.

- Hahahaha - Y cười rộn lên - Ta đáng ghét đến vậy sao?

Kashuu liếc tên đang cười sảng khoái bên cạnh, không khỏi chột dạ.

- À thì... cũng không đáng ghét lắm.

- Thật chứ? - Y nhướn mi.

- A...cái gì...a...

Hông đã bị Midorin gắt gao ôm lấy, bắt buộc đôi môi cậu phải dán chặt lấy đôi môi kia.

- Bỏ tôi ra...ngài ....a...đang làm cái quái....un....

Hai khuôn miệng gắt gao quấn lấy nhau, lưỡi quấn lấy lưỡi, đầu lưỡi y thành thục cọ sát, rồi lại tiếp tục hấp mút chất lỏng ướt át bên trong khoang miệng cậu. Đây là lần đầu tiên cậu bị khiêu khích như vậy, cảm giác xấu hỗ xen lẫn sợ hãi khiến Kashuu nhũn ra, cơ thể run rẩy muốn tránh né, nhưng càng tránh né, lại bị y quấn lấy chặt hơn.

- Ư....bu...buông...aha....a... - Tiếng lách sách từ môi môi phát ra đầy mê hoặc vang lên.

- Uhm.....nn....ha....ha....ha a.... - Kết thúc bằng cái quấn lưỡi đầy quyến luyến, y rời khoang miệng mềm mại của cậu.

Cuối cùng y cũng chịu buông tha cho cậu, hoàn toàn không còn sức lực để bấu víu vào đâu, Kashuu đành phải dựa vào lòng ngực của Midorin. Cậu phát hiện ra, nó không quá to lớn nhưng khi dựa vào, cậu thấy dễ chịu hơn nhiều, cảm giác dịu dàng như cơn gió mát thổi qua...

Midorin cười nhẹ, lẳng lặng nhìn Kashuu từ trên xuống, đôi mắt mơ màng đọng nước, hai tay dùng hết chút sức yếu ớt bấu vào yukata trắng làm nó nhăn nhúm, lồng ngực phập phồng, đôi môi gợi cảm khép mở...Y không kìm được nâng cằm cậu hôn sâu thêm lần nữa, một tay áp cậu vào tường, rồi tay kia từ từ lần vào nơi ấm áp bên trong quần...

- A!....um....hư.....nn.......

Nơi đó bỗng nhiên bị xâm phạm khiến cậu giật nảy, muốn hét lên, nhưng miệng đã bị chặn, cậu nhắm chặt mắt, cắn môi, cơ thể run lên bần bật.

- Ư....hư.......a......A...AHa!...AAA!......

Bàn tay không khách khí mà siết lấy cây nấm đang ngẩng cao trong quần cậu, cậu run rẩy, dịch trắng rỏ ra thấm đẫm cả một mảng quần lớn.

- Xem kìa, Kashuu-kun......thật là con mèo dâm đãng ~ Cậu muốn nhiều hơn nữa sao?

- Không...ha....a...đừng....

"Loạt soạt, loạt soạt", gió xen vào lá cây, chúng vỗ vào nhau, âu yếm như khung cảnh bên trong cửa sổ.

Midorin đã cởi bỏ hoàn toàn vẻ hiền hòa ngốc nghếch, hời hợt mà hoàn toàn biến thành một con thú săn mồi trong bóng đêm, cơ thể y gắt gao đè lên cơ thể mảnh khảnh trần trụi đang giãy dụa của Kashuu. Y im lặng, bàn tay to lớn của y phủ lấy nơi hạ bộ xấu hổ của cậu, ma sát lên xuống không ngừng.

- Aa...ngài...ha....AA..a....ư....

Một cảm giác tê dại truyền từ nơi xấu hổ đó lên thẳng não bộ của cậu, tiếng lép nhép vang vọng khiến cậu run rẩy, nơi đó ngẩng cao, không ngừng phun ra chất dịch nhầy trắng khiêu gợi. Dưới sự điêu luyện của Midorin, cậu đã bị đánh bại hoàn toàn, cậu phóng túng rên rỉ, cơ thể vặn vẹo, không tự chủ mà soãi hai chân ra, để đón nhận thêm từng đợt ma sát nặng nhẹ.

- Mạnh hơn....đi....a~....chỗ...đó...ư...ư hưm...

Y cười, giọt mồ hôi lăn xuống gương mặt anh tuấn sắc bén.

- Rất thích đúng không? Thế còn nơi này.... - Nhanh chóng, y chen hai ngón tay vào giữa những cánh mông, thẳng thừng đâm vào bên trong đến tận gốc.

Kashuu hét lớn, giật nảy, cơ thể cậu cuộn tròn đau đớn, đến nỗi các ngón chân cũng co quắp lại. Midorin nét cười càng sâu, y cảm nhận được cái nơi đáng thương đó co chặt lại, sợ hãi sự xâm phạm tiếp theo. Y nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn thấm đẫm hương vị ham muốn đang chực trào:

- Cậu muốn nhiều hơn nữa, đúng không?

Hiểu được y đang ám chỉ đến điều gì, cậu sợ hãi, vội vàng bật dậy dùng tất cả sinh khí mà bò đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị y túm cổ chân, không thương tiếc mà kéo lại làm mặt cậu đập vào sàn đau điếng. Y hôn lên cần cổ thon trắng, há miệng cắn xuống một ngụm, tay phải cởi lớp quần xuống.

- Ngài....buông...thả tôi ra ngay...khốn kiếp...

- Khốn nạn? Ta vốn dĩ là vậy. - Y cười, đôi mắt màu lục buông màn ưu thương. - Từ đầu, nếu như ta tốt đẹp đến vậy, cậu đã chẳng phải chết...

"Chết? Hắn đang nói gì vậy, mình đã chết khi nào?" - Kashuu nhăn mày.

Midorin cúi đầu, nhắm mắt, đành phải chấp nhận sự thật ấy, rồi lại khôi phục dáng vẻ của thú săn mồi.

Y nắm lấy khăn choàng cổ của cậu để buộc tay cậu lại, nắm cổ cậu đè xuống làm nửa người trên phải áp xuống đất, hông lại bị y giữ lấy phơi bày ra tư thế cực kì nhục nhã. Cậu cắn môi đến bật máu, dù gì đi nữa cậu vẫn có lòng tự tôn của riêng mình nhưng hiện tại đã bị tên khốn này lột xuống hết.

Y khai mở hai cánh mông trắng noãn run run không dám kháng cự, rồi như thăm dò, y ấn quy đầu lên miệng huyệt đỏ hồng khiến nó bị kéo căng ra. Mà chủ nhân của u huyệt đáng yêu này cũng không ngừng vùng vẫy, kêu rên đứt quãng như mèo hoa, nơi bên dưới run rẩy kịch liệt, từng giọt trắng nhỏ xuống sàn gỗ nâu.

- A...aa...đau...hộc...ha...ưm...a...ha...

Đột nhiên, không nói lời nào, y thô bạo đâm thẳng vào tận gốc không chừa một khoảng trống.

- AAAAA....ha..a...không...đ...đừng.....

Kashuu bị khoái cảm cùng cơn đau ập đến như sóng thần đến tê dại, mắt cậu ậng nước, cả cơ thể đều như đông cứng, môi liên tục hé ra những luồng không khí ngọt ngào nặng nhọc.

Midorin cũng run lên, lồng ngực phập phồng nhanh hơn, tiếng thở trầm trầm nam tính phả ra hòa quyện với hơi thở khiêu gợi của Kashuu.

Y dường như không nỡ thấy cậu đau đớn như vậy, nhẹ nhàng hướng tay xuống hạ bộ cậu mà xoa nắn. Những đốt ngón tay miết lên cái đó, nó run lên, chảy ướt dịch nhầy lên tay y, rồi y lại gảy lên đầu nấm nhưng cố ý không cho cậu bắn ra. Cậu cũng không nghĩ ngợi được gì nữa, thả lỏng cơ thể, nằm bệt xuống như con rối đứt dây.

Cậu vừa nằm xuống không kịp đề phòmg, y lại tiếp tục luật động pít tông, tiếng lép nhép vang vọng khắp căn phòng trống.

- Aha...arh...ha...ư...

Đôi mắt màu lục không thể nào rời khỏi khuôn mặt nhỏ gọn thấm đẫm mồ hôi với cặp đồng tử đỏ thẫm ướt át, cái lưỡi nhỏ nhắn yêu kiều cùng đôi môi đỏ mọng. Tất cả, đều đẹp đến chết người.

Một nụ hôn áp xuống, miệng lưỡi dính sát, giao triền không dứt.

- Ưm...a...nn....

- Ô...ư.....hư ư....ưm....a..a...a...ahaa...


Trải qua một khoảng thời gian rất lâu, lâu đến nỗi cậu không nhớ là mình đang sống nữa, tinh dịch của hai người phóng túng vương vãi trên mặt đất, trên má, trên bụng cậu, cả người đau như sắp chết, hơi sức đều bị rút cạn. Đôi mắt khô khốc, đôi môi tái nhạt, cổ họng cậu khàn đặc và đau như kim châm.

Rồi cậu thiếp đi.


-













Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top