End.

Đây là commission mà mình đặt. Ủng hộ tác giả tại: https://aztruyen.top/tac-gia/HoaiAu


---


"Cút mẹ mày đi."

Draken chẳng nề hà buông một câu xua đuổi, đôi mày vẫn cau chặt kể từ lúc mở cửa và trông thấy gã cao kều vẫy tay chào mình, đi kèm là một nụ cười kéo dãn đến tận mang tai.

"Giờ mới nói thì muộn rồi."

Qua vai gã, Draken thoáng thấy một tia chớp chạy vụt qua, liền ngay sau quả tim trong lồng ngực thắt lại bởi chịu tác động của âm thanh thiên nhiên ầm ĩ. Cơn mưa này đã kéo dài gần tuần nay, dai dẳng hệt như cách gã đàn ông hễ không có việc gì làm là lại chạy đến chỗ anh quấy quả.

"Mày vừa chui ra từ bãi rác nào đấy?"

Hanma lê mấy bước ướt rượt vào nhà, đúng hơn toàn thân gã lúc này chẳng có chỗ nào là khô ráo. Vừa nhìn đã biết là mặc mưa mà rẽ vào đây.

"Mới đấm một bọn đi đường không có mắt." Gã nói.

Draken nhìn mu bàn tay chưa được nước mưa rửa sạch cùng mấy vệt còn mới in trên vạt áo sáng màu của gã, lười hỏi thêm.

"Cho tao tá túc đêm nay."

"Mày đang ra lệnh cho tao đấy à?"

"Ờ rồi. Thế thì chủ nhà thân mến, mày cho tao ở nhờ một đêm được không?"

"Đéo."

Draken nói vậy nhưng vẫn nhường lối cho gã, Hanma cũng chẳng có động tác nào gọi là chững lại sau khi nghe câu từ chối của anh. Chẳng nhớ từ bao giờ cả hai đã quen với cách thức giao tiếp kiểu ấy.

Khi Draken vào lại phòng mình, anh thấy ánh đèn lách ra từ khe hở cửa phòng tắm và quần áo của Hanma thì nằm bừa bãi trên sàn nhà. Tên này tự tiện như ruồi. Draken tặc lưỡi, đá đống đồ bẩn vào một góc.

Chừng năm phút sau, tiếng nước bên trong ngừng lại. Draken nghe thấy câu gọi với ra, "Đưa tao cái gì mặc!". "Mày ở truồng luôn đi", thế nhưng vẫn y theo trí nhớ mà ném vào một bộ đồ.

"Cái này là quần áo của tao đúng không?"

Hanma đẩy cửa phòng tắm, hơi nóng bám trên người gã lan đến Draken khi gã xáp lại gần.

"Mày vứt đồ lung tung rồi hỏi của ai?"

Draken nói giọng khó chịu và gạt bàn tay đang sờ soạng trong áo mình ra, và Hanma bị từ chối chẳng ngại lặp lại hành động lần nữa.

"Tắm rồi à?"

Draken thấy cách gã dí mũi lại gần và hít vào chẳng khác gì chó đánh hơi. Một con chó dại bẩn thỉu. Con chó ấy nhảy xổ lên người anh, móng chân cào rách áo, khi bị xua ra thì tức giận xô đẩy làm anh chệnh choạng ngã nhào.

Cảnh tượng này dường như đã diễn ra rất nhiều lần.

Ánh đèn tù mù, không phải cái màu làm gia tăng cảm xúc lãng mạn, không có chất cồn kích thích bản năng, càng chẳng có âm nhạc du dương đưa người vào cõi ảo. Chất xúc tác duy nhất chắc chỉ có mùi sữa tắm chưa tan trên làn da nóng. Nhưng thật ra giữa Hanma và Draken không cần có nhiều đến vậy.

"Quỳ xuống nào."

Hanma ngồi bên mép giường, đôi mắt trông xuống như một ông vua kiêu ngạo. Draken ghét cách gã đàn ông luôn tỏ ra là kẻ thống trị trong mối quan hệ này - mối quan hệ bạn tình, anh đoán. Cả hai chưa bao giờ có một sự xác nhận chính thức, song đã hình thành thói quen lao vào đối phương như thú đói xổng chuồng mỗi khi bị bản năng thúc giục. Draken không nhớ bắt đầu từ bao giờ. Anh ý thức rõ chuyện này là sai lầm, nhưng cơ thể của họ giống như được làm ra từ cùng một khuôn đúc, khi bước vào phạm vi được cho phép, liền xuất hiện cảm giác thân thuộc và sinh ra phản ứng lẫn nhau. Hai chất hóa học không thể dung hòa, lại bị cưỡng chế trộn lẫn chẳng màng kết quả.

Chiếc quần dài tụt xuống cổ chân. Đầu gối Draken tì xuống mặt sàn. Trời mưa ẩm ướt, cái lạnh thẩm thấu làm anh thoáng rùng mình. Những hơi thở dốc bị ép kìm lại trong cổ họng, bật vào không gian nhiễm tiếng mưa rơi chỉ có thanh âm lớp nhớp vụn vỡ thô kệch. Chúng lọt vào tai anh nghe rõ mồn một. Draken thấy mắt anh hoa lên và những ngón tay tưởng bị thứ năng lượng căng trào hun bỏng. Anh bấu lấy bẹn gã, túm và giật mạnh mớ bầy hầy.

"Đau đấy. Mày không biết lông là sức hút lớn nhất của đàn ông à?" Gã tặc lưỡi, kéo tóc anh ngược về sau. "Đừng có tự làm giảm kích thích lúc làm tình chứ."

"Có giật hết cũng chẳng sao." Anh lườm gã. "Làm như mình mày có."

Ánh mắt không khoan nhượng của Draken dù chẳng phải lần đầu nhìn thấy vẫn làm Hanma mê mẩn. Gã kéo anh lên giường và dùng hai tay kiềm tỏa mọi sự phản kháng. Hanma vạch áo của người dưới thân, ngón tay lướt trên cơ bụng phập phồng. Năng lượng ngủ yên ẩn dưới làn da săn chắc bị đánh thức, bắt đầu sôi lên như dung nham, từ từ đốt cháy gã.

Hanma đã từng làm tình với phụ nữ. Gã làm và nhận ra người có thể kết hợp cùng gã chẳng phải là phụ nữ. Cho dù có là cô gái gai góc nhất phố đèn đỏ, khi lên giường, rốt cuộc vẫn là bông hoa chỉ cần hơi động là đã lả tả rơi rụng. Những sinh vật yếu ớt ấy không có khả năng thỏa mãn con thú bên trong Hanma. Con thú của gã không có nhu cầu được bọc trong một cái đệm mềm, một chiếc chăn êm. Con thú của gã cần cảm nhận máu huyết tươi trẻ sục sôi, cần phải va đập với tính nam mãnh liệt cuộn trào. Làm tình với phụ nữ là khám phá mảnh đất màu mỡ, là bước vào quá trình tái tạo sinh sôi. Đàn ông thì không có chức năng ấy. Làm tình cùng đàn ông giống như tham gia một trận chiến, chỉ biết bạo lực, không thể điều hòa. Kiểu làm tình không tạo ra mầm non, mà đẩy tất thảy vào hố đen hủy diệt. Hanma lại ưa hơn kiểu thứ hai ấy.

Có lẽ vì thế nên vào giây phút lần đầu chạm mặt Draken, gần như tức khắc gã quyết định đưa chàng trai này vào danh sách con mồi cần chinh phục. Gã cảm nhận rõ ràng sự nóng nảy phát ra từ thể xác, đòi hỏi tiến đến, đòi hỏi đụng chạm, đòi gã xé rách thịt da và cùng với máu tươi dâng lên thú dữ.

Kisaki không biết chuyện này, nhưng Hanma đoán hắn đánh hơi được bằng vào bộ não tinh nhạy đấy. Kisaki cảnh báo gã, đừng có làm mấy chuyện dư thừa. Hanma đáp lại bằng một tiếng huýt sáo và nhún vai làm ngơ. Gã biết Kisaki băn khoăn điều gì, bởi thế cười cợt hắn để ý chuyện không đâu. Gã thấy Kisaki còn non quá, chẳng biết tách bạch hai chuyện tình cảm và dục vọng của con người.

Đối với Hanma, tình dục chẳng khác rượu bia hay thuốc lá. Gã không so sánh với thuốc phiện mặc dầu chất ấy cũng đưa hồn kẻ nghiện đến những cảnh hoan lạc bồng lai. Gã không ưa thứ chất thay vì chỉ làm nhiệm vụ dẫn dắt thì lại ngang nhiên chiếm đoạt và kiểm soát tâm trí con người. Gã coi tình dục là trò chơi, chỉ có gã chơi đùa nó chứ chẳng đời nào có chuyện để nó chi phối mình. Và thế, làm tình chẳng hơn là một công cụ giải trí. Gã phiêu lưu trong khoái cảm xác thịt, đồng thời hưởng thụ quá trình cởi bỏ từng lớp phòng ngự của đối tác. Draken không phải gu bạn tình của gã - thực lòng gã tự hỏi mình có thứ hình mẫu đó hay không; nhưng tâm lý bệnh hoạn thích thú với việc khiến chàng trai luôn khoác vẻ cương nghị phải lộ ra những khát khao nguyên thủy nhất khi bị đàn áp ở trên giường.

Vì cái nhìn về tình dục của họ khác nhau. Draken nói gã quá đơn giản khi chỉ coi tình dục là hoạt động giao cấu; gã đã bỏ qua chữ tình. Còn Hanma thì thấy, những người như Draken thật quá nhiều chuyện. Tự quàng lên việc ấy cả đống điều kiện rồi đau đớn khổ sở vì chúng, trong khi hoàn toàn có thể gạt bỏ tất thảy mà hưởng thụ sự sung sướng thuần túy hoạt động ấy đem lại. Cuộc sống chưa đủ phiền phức hay sao mà còn vẽ vời bao thứ linh tinh như thế?

Cơn hứng tình trở lại với Hanma. Gã luồn tay vào mớ tóc dài của chàng trai và tìm đến vị trí hình xăm ngạo nghễ, dáng vẻ mà giờ đây chủ nhân của nó không còn. Draken cào lên lưng gã, cơn nhức nhối làm gã tưởng có một đôi cánh đang mọc ra từ những vết thương rỉ máu. Một đôi cánh màu đen. Đôi cánh ấy mở rộng và phủ lấy chàng trai tựa chiếc lồng giam của bóng tối. Ngoài trời bỗng nghe một đợt mạnh đổ ào. Cửa sổ bị thổi tung, tiếng đập vào tường nghe giòn như sắp vỡ. Một tiếng nổ ầm làm người trên giường giật thót mà oằn mình. Cơn sóng cuồng loạn cuốn phăng hơi thở gấp gáp cùng thanh âm đã bị đập cho thành tan tành. Cả không gian và thời gian tưởng đã đóng băng tại khoảnh khắc này.

Cơn mưa dường như chấm dứt.

Hanma tựa lưng vào thành giường, rút một điếu thuốc và lục tìm bật lửa, cùng lúc ngâm nga câu hát nào đấy Draken chẳng biết.

"Người ta bảo vừa làm tình xong mà đã thèm thuốc là biểu hiện của yếu sinh lý đấy."

"Hử." Hanma ngoái lại, cười mỉa. "Mày có muốn kiểm chứng lần nữa không?"

Draken không đáp. Hanma ngả đến cạnh anh và đưa đến sát môi điếu thuốc mới được châm lửa. Draken ngoảnh đi, từ chối. Anh nghĩ gã đàn ông nhún vai và trở lại vị trí cũ. Anh biết, tình dục là một trong số ít những việc khiến Hanma cảm thấy hứng thú, còn lại đều sẽ không cưỡng cầu.

Đôi mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ. Trời không có sao. Mùi mưa rất nồng. Hương đê mê cũng hãy còn vương trong không khí.

Một thoáng lơ đễnh, anh ngửi thấy mùi ngai ngái quen thuộc quẩn quanh. Draken không hút thuốc, nhưng trong trí nhớ đã từng có một điếu anh nếm thử. Anh nhớ lúc gã đàn ông đưa nó lại môi mình, nhớ cổ họng đắng nghét sau một hơi hít sâu, nhớ tiếng ho sù sụ xen lẫn câu chửi rủa kẻ bày trò. Anh nhớ quần áo Hanma lúc nào cũng ám mùi của đồ vật chẳng lấy làm tốt lành ấy, nhớ nó dính vào da anh, có tẩy sao cũng chẳng bợt hết. Anh cũng nhớ nó ngập trong khoang miệng mình, những lúc gã đột nhiên nổi hứng làm ra loại hành động như mấy cặp tình nhân thân thiết - Draken không gọi đó là hôn, vì anh biết trong thâm tâm gã không hề có ý đấy. Hôn phải là khi hai trái tim cùng ngân một nhịp, và thanh âm thôi thúc làm người ta vuột đi lý trí, mới lao đến vồ vập lẫn nhau.

Draken tự hỏi Hanma có hôn anh lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top