Chap 14: Bệnh (1)

Shabito thức giấc với cơ thể mệt mỏi, mơ màng nhìn xung quanh, ánh mặt chạm đến đồng hồ để bàn, nàng khẽ lẩm bẩm:

-"Đã bốn giờ rồi sao?"

Shabito hơi nhích người muốn rời giường thì chợt khựng lại. Nàng cảm nhận có cánh tay ôm lấy eo mình, kí ức lúc tối như ùa về tràn ngập tâm trí. Tim Shabito như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thất thần nhớ lại từng xúc cảm khi ấy khiến cả cơ thể nàng nóng ran. Trong đầu đầy rẫy tơ vò, Shabito chỉ có thể tự nhủ:

-"Hôm qua ngài ấy say rồi, mình cũng say, chỉ là giúp đỡ nhau thôi..."

Shabito lẩm bẩm tự trấn an bản thân mà không biết được bàn tay trên eo mình đang ngày càng siết chặt.

Shabito sau khi lấy lại bình tĩnh định rời khỏi giường thì phát hiện một việc khiến nàng bối rối. Cái đó... của Ukyo vẫn còn nằm ở trong, và nó đang bán cương. Cơ thể nàng run nhẹ khi nhớ lại cái 'thứ' to lớn ấy đã vùi dập mình cả đêm. Shabito ngước nhìn Ukyo, hơi thở đều đều, vẫn đang ngủ, nàng khẽ an tâm.

Shabito bắt đầu công cuộc 'rút lui'. Nàng rướn người, hai chân hơi mở, một tay để trên nhẹ trên bụng Ukyo như điểm tựa, khẽ dịch chuyển cơ thể. Cảm giác ma sát bên trong khiến nàng run rẩy, nàng có thể cảm nhận cự vật ấy đang bắt đầu cương cứng lên. Được khoảng hai phần ba, Shabito khe khẽ thở phào định dứt khoát rút ra thì bị một lực mạnh nắm lấy eo nàng kéo ngược trở về.

-"A..."

Cự vật to lớn nằm trọn trong hoa huyệt ấm nóng, người phía sau còn khẽ động khiến cho nó di chuyển nhẹ nhàng. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

-"Còn sớm lắm, ngủ thêm chút nữa đi Sha Sha."

Shabito hoảng hốt, vùng vẫy muốn thoát ra. Bàn tay Ukyo chuyển từ eo lên trước ngực rồi miết mạnh lấy nhũ hoa khiến nàng rên ư ử trong miệng. Shabito nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình, thấp giọng cầu xin:

-"Ukyo đại nhân, tôi phải dậy để chuẩn bị mọi chuyện nữa, ngài có thể buông t- ưm... đừng..."

Ukyo nghe Shabito nói, trong lòng có chút không vui. Thân dưới bắt đầu luận động nhịp nhàng rồi nhanh dần. Shabito chỉ có thể bất lực bấu víu bra giường đến nhàu nhĩ. Ukyo híp mắt hưởng thụ, một tay xoa bóp một bên gò bông của nàng, một tay nắm lấy chân nàng giơ lên để thuận tiện cho việc ra vào từ phía sau. Ukyo cúi người gặm nhắm tai nàng:

-"Xem ra Sha Sha vẫn còn sức lực, vậy chúng ta vận động thêm một chút vậy."

-"Kh-không... aa... ưm... đừng... đại nhân..."

-"Gọi tên tôi."

-"Không... muốn... a.... ưm.... ân... dừng... chậm... ưm..."

Động tác của Ukyo ngày một dồn dập sau hơn sau khi nghe Shabito nói. Cúi đầu cắn mút đè lên những dấu vết lúc tối, tấm lưng trần của Shabito lúc này đầy rẫy những vết hôn ngân. Hoa huyệt sưng đỏ nhưng người phía trên vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cơn đau ở hạ thân khiến nước mắt sinh lý của Shabito rơi không ngừng, thấp giọng nức nở:

-"Ukyo... Ukyo... đau... hức..."

Ukyo giật mình, động tác cũng đình chỉ. Vội ôm lấy nàng dỗ dành, tay lần mò đến những điểm nhạy cảm trên người nàng vuốt ve.

-"Tôi xin lỗi Sha Sha."

-"Ân... ưm..."

Ukyo xoay mặt nàng lại, hôn lên khóe mắt, trải dần khắp khuôn mặt mê mang của nàng, cuối cùng là ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của nàng mà mút mát. Thấy người dưới thân đã thả lỏng, Ukyo bắt đầu luận động, nhưng lần này lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cả căn phòng lần nữa chìm trong xuân sắc.

~~~~~~~~~~

Subaru như thường ngày dậy sớm luyện tập, từ ngày Sugiyama Shabito xuất hiện, Subaru càng thêm chăm chỉ hơn nữa. Subaru thật sự không hiểu rõ bản thân mình bị gì, chỉ là muốn ở gần Shabito hơn một chút, cho dù không nói chuyện nhiều. Một người cặm cụi làm việc, một người yên lặng ngắm nhìn, vậy thôi cũng đủ khiến anh thấy thỏa mãn vô cùng.

Bước đến gần bếp, nhìn thấy người đứng đó khiến Subaru không khỏi ngạc nhiên:

-"Kyo-nii?"

-"Em dậy rồi à? Anh có chuẩn bị điểm tâm cho em, dùng xong rồi hẳn đi tập luyện."

Ukyo mỉm cười quay sang nhìn em trai của mình, tay thuần thục dọn đồ ăn lên bàn trong khi Subaru vẫn chưa hết ngây người, được một lúc thì Subaru mới ngập ngừng mở lời:

-"Kyo-nii sao lại ở đây? Sha Sha đâu rồi anh?"

Ukyo nghe Subaru hỏi thì hơi khựng người, lảng tránh ánh mắt của cậu em mà mấp máy trả lời:

-"Sha Sha... Em ấy bị bệnh nên xin nghỉ một buổi rồi."

-"Bệnh? Chị ấy có sao không Kyo-nii?"

Subaru vừa nghe đến Shabito bệnh thì trong lòng như có lửa đốt, cái cảm giác tim bỗng chốc thắt lại không sao giải thích được.

-"Hình như là bị cảm, lúc nãy nhìn sắc mặt Sha Sha có chút mệt mỏi nên anh bảo em ấy nghỉ ngơi rồi. Thôi em dùng bữa rồi đi luyện tập, anh chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đây."

Ukyo trả lời xong thì vội vàng bước vào bếp. Subaru thấy vậy cũng chỉ có thể im lặng dùng bữa rồi chìm trong mớ cảm xúc ngổn ngang mà bản thân chưa rõ tên.

Ukyo chuẩn bị bữa sáng cùng bento cho mọi người mà lòng cứ nao nao. Nếu là lúc trước thì anh chỉ cần chuẩn bị bữa sáng thôi, nhưng từ khi có Shabito, nàng luôn dậy sớm chuẩn bị đầy đủ bữa ăn dinh dưỡng cho mọi người, gần như đã thành thói quen. Lúc nãy Ukyo đã phải hứa hẹn bản thân sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ thay nàng thì Shabito mới miễn cưỡng nghỉ ngơi. Dù gì thì tối qua cũng... Càng nhớ lại thì trong lòng Ukyo càng rạo rực, ngoài mặt không mấy biểu hiện nhưng nụ cười cùng vành tai đỏ ửng đã bán đứng chính chủ.

Đến nỗi, Hikaru đứng tựa người cạnh tủ lạnh nở nụ cười xảo quyệt:

-"Có người được 'ăn no' nên mặt tươi tỉnh quá nha~"

Ukyo nghe tiếng thì giật thót, vội quay sang nhìn, mày khẽ nhíu:

-"Hikaru? Bình thường em có dậy sớm đến vậy đâu?"

-"À, tại hôm qua em vô tình bắt gặp vị bảo mẫu nhỏ bé của chúng ta cật lực đỡ người nào đó lên phòng, nên hôm nay muốn dậy sớm phụ giúp thay lời cảm ơn vì đã chăm sóc tận tình cho anh."

Hikaru mỉm cười quỷ quyệt vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt người đối diện. Quả nhiên, cho dù Ukyo có che dấu tốt đến mấy cũng không qua được ánh mắt sắc bén của hắn ta.

-"Nhưng mà xem ra không cần nữa, có lẽ đêm qua bảo mẫu nhỏ bé của chúng ta quá mệt mỏi rồi. Một lát phải nhờ Masa-nii nhỉ, Kyo-nii?"

Mỗi một câu Hikaru đều vô ý hay cố tình nhấn mạnh vài chữ khiến khuôn mặt Ukyo hơi tái đi.

-"Có một số chuyện, biết nhiều cũng không tốt đâu Hikaru."

Ukyo hạ giọng nhắc nhở Hikaru rồi mặc kệ mà tiếp công việc còn dang dở. Hikaru mỉm cười trầm ngâm nhìn Ukyo một lúc thì rời đi.

Một lúc sau, mọi người cũng lần lượt bước đến phòng ăn, ai cũng thắc mắc Shabito đâu rồi lại hốt hoảng lo lắng cho sức khỏe của nàng sau khi nghe Ukyo giải thích, lúc này Ukyo mới chợt nhận ra huynh đệ của mình để ý đến Shabito đến thế nào.

Sắc mặt Ukyo hơi trầm xuống, nhưng nghĩ đến đêm qua, khuôn mặt Ukyo lại ánh lên nụ cười đắc thắng. Cho dù bọn họ có thích nàng thế nào thì cũng muộn rồi. (Bơ: Anh chắc chưa?) Càng nghĩ đến khuôn mặt gợi tình của nàng, thân thể mềm mại, quyến rũ ẩn sau bộ đồ hầu gái kia, ánh mắt của Ukyo càng thêm nóng rực nhưng lại vờ như không có chuyện gì mà chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

-"Lát nữa anh sẽ lên khám cho Sha Sha."

Masaomi bất chợt lên tiếng. Mọi người cũng không có gì dị nghị, chỉ riêng Ukyo hơi chút khựng người, bởi anh nhìn thấy ánh mắt của Masaomi khi nói câu đó, giống như... đã biết được điều gì. Ukyo không thể phản bác, cũng chỉ có thể im lặng dùng bữa.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Ukyo lấy cớ để mọi người đi trước, bản thân cùng Masaomi đi đến phòng Shabito.

-"Lúc sáng anh thấy em ôm Sha Sha ra khỏi phòng."

Đứng trong thang máy im lặng, Masaomi lại dùng chất giọng đều đều vô cảm nói với Ukyo. Ánh mắt sau lớp kính ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở về như cũ. Ukyo hơi mím môi, cả hai lại chìm vào không khí im lặng đến khi đứng trước cửa phòng của Shabito. Masaomi vươn tay gõ nhẹ cửa:

-"Sha Sha, tôi có thể vào được không?"

Phía sau cánh cửa im lặng, đợi một lúc lâu khi mà Masaomi cùng Ukyo lo lắng nàng đã xảy ra chuyện định phá cửa xông vào thì một giọng nói nhỏ xíu vang lên:

-"Mời vào."

Sau đó lại có vài tiếng ho khan, Masaomi nghe thấy vội đẩy cửa bước vào. Shabito tựa người trên thành giường, khuôn mặt đỏ ửng cùng ánh mắt ngập nước, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố mỉm cười gật đầu chào hỏi. Masaomi vươn tay áp lên trán nàng, thân nhiệt Shabito nóng đến mức khiến anh giật mình.

-"39.5 độ. Uống thuốc rồi nằm nghỉ một chút. Lát sau tôi lại đo một lần nữa, nếu nhiệt độ vẫn không hạ thì chúng ta đi bệnh viện, được không Sha Sha?"

Masaomi khẽ vuốt tóc nàng, chỉnh lại chăn rồi nhẹ giọng khuyên nhủ. Shabito vì tác dụng của thuốc cộng với việc "vận động" quá sức đêm qua mà đã không còn mấy tỉnh táo, nghe tiếng của Masaomi nói cũng chỉ ậm ừ rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Masaomi làm xong mọi việc mới quay sang nhìn thân ảnh đứng kế bên. Vì sợ người trên giường thức giấc nên thấp giọng lên tiếng:

-"Ukyo, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Ukyo cũng là im lặng gật đầu không nói. Lúc nhìn đến khuôn mặt đang say giấc của Shabito, ánh mặt hiện vẻ phức tạp, có áy náy, có đau lòng, rồi lại có một phần cảm xúc không rõ nói thành lời. Rốt cuộc là gì đâu?

##########

Bơ: Sau "vài ngày" mai danh ẩn tích thì rốt cuộc tôi cũng ngóc đầu dậy rồi đây, không biết còn ai nhớ không nhỉ? Chả là tôi bị bí ý tưởng, não tôi đã nghĩ ra được cái kết cho câu chuyện nhưng còn nội dung khúc đầu và giữa thì tôi bó tay thật... Nhưng mọi người đừng lo, bộ này tôi không bỏ, tôi mà bỏ thì OTP của tôi lăn giường với nhau :>>> Vậy nhé, nếu mà mọi người thấy lâu quá tôi không đăng chương thì cmt hoặc nhắn tin hú tôi một tiếng, không tôi lại lo simp chồng quá mà quên mất việc mình có viết truyện luôn ấy. 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top