2
Dòng máu ngọt ngào cuốn chặt lấy trái tim vốn nên ngừng đập từ lâu.
Không còn lý trí, con mồi phủ phục trước thợ săn, dâng ra trái tim mình.
====================
Screwllum mở cửa, khóe miệng vốn cong cao vui vẻ dần hạ xuống, rồi biến thành sự trầm mặc. Ông hơi nghiêng người, đôi mắt lạnh lẽo đảo vòng khung cảnh vắng lặng bên ngoài cánh cửa, phát ra một tiếng hừ ngạo mạn đầy cảnh cáo sau khi đỡ vai người trước mắt vào nhà. Một vài bóng đen trong màn đêm hơi lay động, rồi hoàn toàn biến mất.
- Cảm ơn.
Dưới lớp áo choàng, Ratio thở phào, hơi nghiêng người tựa người vào lòng Screwllum ngay khi ông đóng cửa. Ông không nói tiếng nào, tâm trạng cực kỳ tồi tệ nhưng vẫn dịu dàng ôm vai để anh dựa vào mình vào trong căn nhà nhỏ.
- Lại một mình?
- Không, huấn luyện người mới, có chút trục trặc nên chúng tôi chia ra chạy trốn.
Screwllum không hỏi thêm, ông đưa anh qua sofa ngồi rồi đi lấy hộp cấp cứu. Ratio hoàn toàn thả lỏng, anh cởi áo choàng, lộ ra một thân trang phục vận động bó sát người, cũng vì vậy vết thương ngay cánh tay lại càng lộ rõ. Nó đã được xử lý sơ nhưng không thể băng bó đáng hoàng trong điều kiện thiếu thốn được. Hương máu thơm ngọt trào ra khiến Ratio hệt như miếng mồi ngon cho những kẻ ẩn núp trong bóng tối, anh đã chạy một quãng xa nhưng số lượng ma cà rồng đuổi theo càng ngày càng dày đặc, bất đắc dĩ phải tìm đến sự trợ giúp của Screwllum.
Screwllum vẫn âm trầm, không định nói chuyện phiếm. Ông đặt hộp cấp cứu cái cạch rõ to rồi ngồi bên anh thuần thục xé tay áo Ratio để vết thương lộ rõ. Ratio rùng mình, thật sự có hơi sợ đối phương sẽ băng bó thô bạo cho mình, anh hơi chột dạ thật vì mới tuần trước còn tự tin bảo đối phương rằng mình có thể giải quyết mọi chuyện trước khi cắt liên lạc với ông trong thời gian làm nhiệm vụ.
Nhưng không, dù gương mặt người đàn ông này chẳng hề vui vẻ và có vẻ tức giận khó kiềm, động tác của ông vẫn vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng như sợ làm anh đau vậy. Ratio im lặng, giơ tay ra để ông bôi thuốc cho mình.
Dường như quá im lặng khiến anh có hơi ngượng ngùng, thế là Ratio trêu đùa cất tiếng.
- Tôi cứ tưởng anh sẽ liếm mút vết thương trước khi bôi thuốc cơ.
Screwllum thật sự rất thích máu Ratio, lần nào cũng háo hức chờ cắn ngón tay anh (ông từ chối hút máu theo cách truyền thống), mút nó một cách thỏa mãn. Đôi mắt khi được cho ăn của Screwllum lúc nào cũng trong vắt, sáng ngời hệt như một đứa trẻ, dễ thương tới mức khiến Ratio cảm thấy mình đang đút một chú cún bự ăn vậy.
Cơ mà lần này chắc người ta giận anh thật rồi, thậm chí còn hừ lạnh không thèm tiếp lời. Ratio đảo mắt nhìn trần nhà, càng thêm chột dạ.
- Em biết tôi không coi em như cái túi máu di động.
Mãi lúc sau ông mới đáp lại trong khi băng lại vết thương trên tay anh, lông mi che khuất ánh sáng trong đôi mắt xanh kia. Ratio im lặng, cũng cụp mắt.
Họ duy trì cái tình trạng này cũng một năm có lẻ. Ratio cứ nghĩ bản thân có thể ăn sạch đối phương sớm thôi, nhưng không ngờ con thỏ này lại là người khá cổ hủ. Cũng phải, người từ cái thuở nào rồi, quan niệm về tình yêu là cố hữu. Ông ấy muốn chậm rãi từng chút một như con người, còn thợ săn với tác phong sống nay chết mai như Ratio lại rất tùy hứng, muốn tận hưởng hiện tại, càng không dám cam kết với đối phương cái gì khi biết đâu ngày hôm sau mình đã trở thành cái xác lạnh.
Nhưng Screwllum rất nghiêm túc, không hề có chút ý tứ trêu đùa gì với anh, đó là điều anh cảm nhận rõ ràng suốt quãng thời gian này. Thậm chí dù anh có dâng mình để ông uống máu, người này vẫn như cũ từ chối một cách lịch thiệp.
Khốn khổ hơn, Ratio cảm thấy mình cũng chệch bước mất rồi, không thể nhìn ông ta như một đối tượng trêu chọc thú vị được nữa.
- Để tôi chuẩn bị phòng ngủ và đồ đạc cho em. Đừng tắm, lau người thôi, vết thương không được để thấm nước. Em chắc đói rồi.Tôi sẽ làm chút đồ cho em ăn.
Screwllum đứng dậy, cầm áo choàng dính máu của anh đi rồi thu dọn đống đồ trên bàn. Ratio cũng đứng dậy, chợt kéo tay ông rồi vùi mặt vào lồng ngực người nọ.
Anh áp mặt, lặng lẽ nghe tiếng tim rất chậm của đối phương cùng nhiệt độ thấp hơn người thường nhưng rất dễ chịu. Screwllum sử dụng nước hoa mùi gỗ sồi, với anh thì nó rất dễ chịu, cũng rất sạch sẽ, hệt như con người ông ta vậy.
Dù có là con người cũng chưa chắc đã có thể sạch sẽ từ trong ra ngoài như đối phương. Anh cụp mắt, cảm nhận người kia cứng đờ, rồi cũng chầm chậm ôm lại mình một cách vụng về.
- Đừng giận, Screwllum...
-...Tôi không giận em...
Screwllum vùi mặt mình vào tóc anh, hít lấy mùi hương ngọt ngào quá đỗi khiến lồng ngực ông đau đớn.
- Tôi lo lắng cho em. Nhưng mà, đây là cuộc sống của em, tôi không có quyền can thiệp. Chỉ van xin em hãy tự bảo vệ tốt chính mình và đừng ngại lợi dụng tôi nếu cần.
Anh là một thợ săn, một đối tượng săn giết đồng tộc của Screwllum. Càng tiếp xúc ông càng biết người này thông minh đến mức nào, nhưng đồng thời cũng bị cái danh phận thợ săn này trói buộc. Screwllum cũng không thể làm gì nhiều cho anh ngoài việc tỏ ý với bên Hiệp Hội rằng mình muốn bảo trợ cho Ratio, tránh họ đẩy anh vào vòng nguy hiểm.
Dù điều đó cũng khiến người này không thể tiến xa hơn trong tổ chức được nữa. Screwllum thấy buồn về điều đó bởi Ratio có thừa khả năng tiến rất xa.
Nhưng sinh ra là thợ săn, chết đi cũng chỉ có thể thuộc về loài người, sứ mệnh của anh là thế, không thể thay đổi. Và chính anh cũng chấp nhận điều đó.
Loài người nhỏ bé và yếu đuối, nhưng họ có cách vùng vẫy riêng trong vùng trời của mình. Screwllum chưa từng ghét được những con người vì bảo vệ người khác mà lặng lẽ làm cái bóng, sống một cuộc đời không thể vang danh và chết đi trong cô độc. Ông tôn trọng họ, nên cũng sẽ tôn trọng Ratio.
- Đừng chết trước tôi được không?
- Yêu cầu hơi quá rồi đấy, anh bất tử mà Screwy?
Ratio bật cười, ôm ghì lấy cơ thể cao lớn này. Cảm giác thật an toàn, thật thoải mái. Ông ta chấp nhận mọi mặt tốt xấu của anh, tôn trọng anh và công việc anh làm, đồng thời cũng che chở anh trong âm thầm dù không hề hé nửa lời. Ratio biết hết, nhưng cũng không nói gì.
Người ta bảo ma cà rồng có khả năng mê hoặc trời phú hẳn cũng không sai. Ít nhất thì Ratio nghĩ mình "đổ" trước Screwllum mất rồi.
Trái tim làm bằng thịt, biết nóng biết lạnh, làm sao có thể cứ mãi đề phòng trước sự chân thành của người khác được. Anh thở dài, rồi ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của đối phương cũng đang nhìn thẳng vào mình.
Screwllum không nói gì, chỉ hơi cúi đầu, Ratio cũng nhón chân, chỉ để cảm nhận một nụ hôn phớt rụt rè nơi gò má.
-...
Đáng lẽ phải hôn vào môi chứ??? Mặt Ratio nghệch ra, anh còn đang trông chờ một nụ hôn lưỡi ngọt ngào đây.
Cơ mà có vẻ với đối phương thế đã là quá nhiều. Gò má ông phớt đỏ, đôi mắt xanh long lanh trong sự ngượng ngùng, nhìn anh như hỏi có phải mình đang quá phận hay không khiến Ratio nghẹn ứ thật sự.
Anh hừ lạnh, kéo mạnh cà vạt đối phương, trong sự sững sờ của con cún bự khờ khạo mà cắn mạnh lên đôi môi mỏng bản thân đã muốn nếm vị từ lâu. Mắt ông mở to, cả người cứng đờ không dám động đậy, để mặc Ratio hôn lên môi mình, chiếc lưỡi kia tách mở hàm răng, khuấy đảo bên trong miệng.
- Ưm...
Ratio nhận ra nó không hề ghê tởm như mình từng trải nghiệm. Anh là người có bệnh sạch sẽ hơi quá mức, mà Screwllum lại rất "sạch" trong mắt anh. Cảm thấy thật ngọt, anh nghĩ thầm khi quấn lấy cái lưỡi người kia, khiến cơ thể cao hơn này run rẩy, bày ra những biểu cảm làm người ta khó kiềm.
Tới khi dứt ra, Screwllum vẫn cứ đơ đơ như cháy não, khóe mắt còn hơi phiếm hồng như bị bắt nạt. Ratio cưng muốn chết gương mặt này, anh cố kìm nén ham muốn hôn đối phương thêm. Tay anh buông cà vạt ông ra, vỗ nhẹ má đối phương.
- Tôi đi lau người.
Screwllum vẫn cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu như cũ, mãi đến khi người kia đi lên lầu, ông mới ngồi sụp xuống, dùng cả hai tay ôm mặt. Cơn co thắt nơi lồng ngực lại càng dữ dội, đau tới mức ông cảm thấy mình bị bệnh tim mất rồi.
- Đúng là...
Mặt nóng tới mức không thể hạ nhiệt ngay được. Screwllum chép miệng, vô thức nhớ lại hương vị ban nãy. Ông ta là một kẻ sành ăn với cái lưỡi kén chọn, thậm chí có thể đói chết nếu đồ ăn không đạt chất lượng tối thiểu.
Nhưng ông nhận ra mình không hề ghét cảm giác ban nãy. Còn...rất đói bụng.
Screwllum sợ hãi, ông không muốn gây tổn thương cho Ratio chút nào. Cảm giác mỗi lần đứng trước người kia thì sự kiểm soát đáng tự hào của bản thân hệt như bong bóng vậy, chọc nhẹ liền thủng.
Nhưng...
- Muốn nữa...
Ông lầm bầm, tự vỗ mặt mình rồi đi vào bếp, thuần thục đeo tạp dề vào, chuẩn bị bữa khuya cho Ratio. Hẳn nên nấu nhiều một chút, anh ấy mới bị thương, cần bổ sung dinh dưỡng.
Nấu một hồi cũng nấu luôn cho mình.
Đói bụng đến khó chịu.
.
.
.
Bọn họ thật sự không can thiệp vào công việc của nhau, Screwllum thi thoảng vẫn "đi tuần" trong các buổi tiệc lớn, cũng đã quen với việc Ratio đôi khi mất hút không thể liên lạc. Ông không cố xen vào công việc của đối phương, thế là không tôn trọng anh dù có ý tốt đi chăng nữa. Thậm chí Screwllum còn không dám để lại ấn ký của mình lên Ratio, có nó thì anh không cần sợ bọn có mắt không tròng nhắm vào mình. Ông đã đủ hiểu tính nết của người "bạn" này để biết nếu bản thân tỏ ý coi anh ta như một đóa hoa mong manh, người kia sẽ nghĩ rằng ông coi thường anh ấy.
Cơ mà tuy biết anh là kiểu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng khi bắt gặp người ta trong bộ váy nữ tính cực kỳ xinh đẹp đang bị người đàn ông khác ôm eo đi vào khách sạn, Screwllum vẫn cứ chết lặng như thường.
- Em quen người kia à?
Ratio thoáng liếc qua Screwllum đang ngồi trong góc ngẩn người nhìn mình, anh quay đi, ôm cánh tay gã đàn ông xa lạ, dùng giọng tone nữ ngọt ngào đáp lại.
- Chẳng phải do em đẹp?
- Cũng phải nhỉ?
Gã đàn ông cười khả ố, muốn vươn tay chạm lấy bờ mông căng mọng của anh nhưng bị Ratio tránh thoát, còn vỗ nhẹ vào tay đối phương với vẻ dỗi hờn.
Screwllum nhìn theo cặp đôi tiến vào quầy đăng ký. Ông im lặng khá lâu, rồi cụp mắt dùng bữa tiếp với người bạn hiếm hoi của mình.
- Cậu nhóc kia là người anh nói hả?
Cô gái xinh đẹp đối diện nở nụ cười trêu ghẹo. Screwllum rầu rĩ gật đầu, sự tủi thân lộ hết cả ra ngoài khiến đối phương càng vui vẻ. Nhưng dù buồn bã, ông vẫn bàn chuyện với cổ.
- Cô thấy em ấy thế nào? Coi như đỡ phải gặp trực tiếp.
Trong số những lãnh đạo cấp cao nhất của Hiệp Hội có những cá nhân cực kỳ đặc biệt, có thể sử dụng cái gọi là "ma thuật" có khả năng đối đầu với Huyết tộc cao cấp. Những vị pháp sư mạnh mẽ nhất đó chính là thứ khiến Huyết tộc e ngại, cản chân ma cà rồng trong công cuộc thống trị loài người.
Screwllum thì không quan tâm, với ông thì mấy cái đó nghe nó cứ...trẻ trâu kiểu gì ấy, ông ta không có tham vọng thống trị hay sự thượng đẳng chủng tộc. Vạn vật trong mắt Screwllum đều có những ưu khuyết điểm riêng, kể cả bản thân mình.
- Chưa nói được gì, còn phải xem tố chất. Không phải ai cũng học được "ma thuật".
- Cũng phải. Dạo này em ấy nói muốn đi học đại học nên cần lập thành tích tốt để xin vào bộ phận hậu cần làm việc theo giờ hành chính, để tối còn có thời gian học phụ đạo lấy bằng trung cấp liên thông đại học. Cứ ra ngoài săn giết ma cà rồng cấp thấp như này nguy hiểm quá...
Ông phiền muộn thở dài, quên bẵng người ta mới cùng đàn ông đi thuê phòng ngay dưới mắt mình. Tới lúc nhớ lại thì mặt hết trắng lại xanh, sau cùng cam chịu đỡ trán. Dù ông biết lát nữa trong phòng khách sạn đảm bảo chả có cảnh xuân tươi đẹp gì hết mà là một đống máu thịt hỗn độn, nhưng Screwllum vẫn khó chịu.
- Anh nói mấy cái này với tôi là tính đi cửa sau cho cậu tình nhân nhỏ à?
Cô gái xinh đẹp hưởng thụ nhấp một ngụm cà phê, dù mồm mép ông già này chả ra sao nhưng đúng là rất thích ăn ngon. Chỗ nào Screwllum nói ngon đảm bảo đều có điểm xuất sắc riêng.
Nhưng cô vẫn muốn ăn đồ do đối phương tự làm hơn, cái đó mới đích thực là mỹ thực. Bị cái ông ta chẳng mấy khi mời khách tới nhà, không có việc nhờ thì còn lâu mới mò xuống bếp.
Đáng tiếc, cô không có lộc ăn lần này khi vị quý tộc lập dị đây lắc đầu.
- Không có, tôi chỉ than vãn thôi. Và em ấy cũng không phải tình nhân của tôi. Chúng tôi...chưa là gì hết...
Screwllum buồn tủi đỡ trán, u uất như oán phụ.
-...
Vậy thằng cha này thật sự gọi cô ra chỉ để than vãn về chuyện tình cảm của mình thôi đấy à? Ông ta không nghĩ cô sẽ thấy phiền à?
Không phiền thật, còn rất ngứa ngáy muốn thêm dầu vào lửa.
Phải nói vật họp theo loài, người lập dị không thể có bạn bình thường được.
Nói chung đối phương bắt đầu bơm bóng bơm gió về Ratio và Screwllum, khắc sâu về sự khác biệt chủng tộc của cả hai, vấn đề tuổi tác và một đống thứ vặt vãnh khác về tình yêu thời hiện đại. Mặt Screwllum như cái cầu vồng, bị Herta trêu chọc tới mức cả người đều nôn nao nhộn nhạo. Nhất là khi đối phương bảo thời nay mà còn giữ cái quan điểm giữ gìn trinh tiết trước khi kết hôn thì hôn nhân về sau khó nói lắm, lỡ không hợp thì nát tan là bình thường.
Người đàn ông của thời đại cũ chưa thể tiêu hóa việc này nổi. Ông vốn ghét sự phóng túng của mấy bữa tiệc trong giới quý tộc nên mới quyết giữ mình đến giờ. Nhưng...
- Sao cô rành thế?
- Thời đại phát triển, internet cái gì cũng có. Anh bạn già, anh nên hội nhập với xã hội đi thôi.
Herta thoáng liếc cái điện thoại bấm phím của đối phương đặt trên bàn. Screwllum cũng nhìn qua, hơi lúng túng. Ai bảo con người phát triển quá nhanh còn ma cà rồng thì sống rất chậm. Screwllum sống từ cái thuở người ta còn gửi bồ câu đưa thư, việc dùng được điện thoại với ông đã là kỳ tích rồi, không chạy đua nổi với loài người hiện đại. Mấy cái liên quan đến công nghệ đều do thư ký của ông giải quyết hộ cho cả, ngay cả mặt nạ mã hóa giọng nói cũng do thư ký đặt hàng cho cả nhà dùng.
Cơ mà... Có lẽ nên tìm hiểu xem sao, để hiểu Ratio thích ghét cái gì. Không cùng tần số khó nói chuyện lắm...
Ông vốn còn tính làm một vụ tỏ tình công khai, quỳ gối đưa hoa mong đối phương làm bạn trai mình, nhưng nhìn Herta vừa nghe xong mặt mày đã lộ vẻ ghê tởm, Screwllum hèn tới mức rụt hai vai lại.
Lát chờ Ratio tan làm thì nhờ ẻm dắt đi mua điện thoại mới vậy, còn có thể nhờ em ấy dạy mình cách sử dụng. Biết đâu...biết đâu còn có thể nắm tay...
Herta thấy ông chú trung niên ôm lấy gương mặt chợt đỏ lựng, đột nhiên thấy hơi ơn ớn dù cà phê vẫn rất ngon.
Sao có người thích được cái tên già mà như học sinh tiểu học này được vậy? Đầu óc có vấn đề à?
Ratio với áo quần xộc xệch đang liên tục đâm cọc vào tim con mồi chợt hắt xì một cái, hơi ngừng tay một lát. Cái xác dưới thân bỗng hơi giật giật, anh liền đâm liên tục cho đến khi ngực gã ta thành cái lỗ máu sâu hoắm, lúc này mới đưa tay ra dụi mũi.
Ai đang mắng anh đấy à?
Nhất định là Aventurine, lát về dạy dỗ lại cậu ta mới được.
========================
Ratio nghĩ nếu Screwllum bắt gặp mình trong tình cảnh đó chắc chắn sẽ ghen, nếu không thì anh phải suy nghĩ lại về việc ông ấy thích mình. Anh có hơi căng thẳng, không rõ đối phương sẽ phản ứng thế nào, liệu có tức giận đè ép anh, đánh dấu chủ quyền gì đó không...
Khụ, Ratio không ngại ăn đau một chút, miễn là đối phương có hành động. Anh cũng hơi mệt với kiểu mập mờ thẹn thùng này lắm chứ... Rõ ràng người ta thơm ngon như vậy nhưng chỉ được nhìn không được ăn, Ratio cũng khó chịu.
Dáng người Screwllum thuộc kiểu cao gầy, nhưng là kiểu nhìn thì gầy chứ chạm toàn thịt. Nhất là cái eo cực săn kia, mỗi lần anh ôm lấy nó đều nghĩ tới mấy cảnh rất không đúng đắn. Chưa kể cái gương mặt phong độ có nét phong trần của ông ta, khi nhìn người khác đều có một vẻ dịu dàng chân thành cực kỳ cuốn hút, khiến Ratio cảm giác đối phương là một người thành thục trong mọi việc, kể cả chuyện giường chiếu.
Bị cái, người ta thật sự là trai tơ ngàn năm tuổi, là cái kiểu nghe chuyện bậy bạ cũng phải load một lúc mới hiểu ra, sau đó xấu hổ tới mức mặt mũi đỏ bừng. Ratio cũng bất lực lắm, anh cũng ám chỉ các thứ rồi nhưng người ta tường đồng vách sắt.
Cơ mà bảo anh nói thẳng hay chúng ta lên giường vui vẻ tí đi thì...anh cũng không nói được.
Ratio cũng cần mặt mũi mà.
Nhưng hôm nay biết đâu lại là cơ hội tốt, đàn ông bình thường thấy cảnh đó dù biết là không có gì nhưng cũng phải ghen đúng không? Miễn đối phương có hành động, anh nhất định bật đèn xanh!
Ai ngờ đâu anh bật đèn xanh, còn người ta thì đi bộ.
Ratio nhìn chằm chằm bát mì nóng hổi trên tay trong đêm đông lạnh lẽo, nhìn sang bên cạnh, người ta ăn quên đời, húp mì sùm sụp cực ngon miệng.
Kịch bản này sai lắm rồi đấy? Mặt anh hơi sầm, lúc này mới chậm rãi dùng bữa, rồi vui vẻ khi nhận ra đúng là ngon quá xá. Nước dùng nóng hổi, sự ấm áp từ dạ dày lan khắp toàn thân, bao mệt mỏi đều được xoa dịu sau một ngày vất vả.
- Ăn thêm một bát chứ?
Screwllum đã ăn đến bát thứ ba, ông ấy ăn nhiều hơn người bình thường vì không uống máu, chỉ đành nạp năng lượng bằng đồ ăn con người. Ăn tận ba bát rồi mới lưng lửng dạ, còn người ngồi cạnh thì ăn như con mèo, mới được phân nửa bát.
- Chưa ăn xong mà.
Ratio ăn uống rất quy củ, ăn chậm nhai kỹ, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều dù vẫn có chút hụt hẫng. Anh vẫn muốn Screwllum có phản ứng đặc biệt gì đó hơn.
Nhưng ông ấy chỉ đứng chờ cả đêm ở cửa sau khách sạn sau khi đội dọn dẹp tới giải quyết hậu quả để đợi anh, sau đó nhìn đồng hồ rồi lặng lẽ dắt tay anh đi qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo, rồi tới một xe bán đồ ăn khuya chẳng biết mọc từ đâu ra gọi hai bát mì, cùng ngồi ăn trên chiếc ghế dài cạnh chiếc xe nhỏ.
Ratio cứ có cảm giác Screwllum như sợ anh chết đói vậy. Kể từ lúc gặp ông ta anh còn tăng cân đây, sợ tới mức càng tập tành dữ dội hơn trước. Food boy không đùa được.
Nhưng đúng là...rất dễ chịu.
- Anh không muốn nói gì sao?
- Đó là công việc của em, tôi không thể xen vào.
Screwllum đáp bằng giọng trầm trầm, ông lặng lẽ ngồi dịch vào gần anh hơn, cởi áo khoác rộng của mình ra bọc Ratio lại cho ấm. Ông không thấy lạnh, nhưng con người bình thường này thì có.
Ratio im lặng trước hành động này, bỗng nhớ một năm trước người này cũng bất chấp bản thân bị tấn công mà cố choàng áo vào người anh vì không muốn anh bị lạnh. Đúng là đồ dở hơi.
Dở hơi một cách đáng yêu. Mặt anh vẫn thế, nhưng tai đã hơi đỏ ửng. Ratio lặng lẽ nhích nhích sát bên người Screwllum, nhẹ dựa vào ông ấy. Screwllum cũng nhìn thấy hành động này, ngực lại lên cơn co thắt, nhưng vẫn ngồi im để anh tựa vào người mình, chờ anh ăn xong bát mì của mình.
- Nhưng mà...tôi vẫn ghen.
Screwllum lầm bầm rất nhỏ, tai Ratio giật giật, tim nhảy cái thịch. Anh chầm chậm ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt xanh buồn bã.
- Tôi biết là không có gì, nhưng vẫn ghen lắm...
Ông kéo nhẹ bàn tay Ratio sau khi anh đã ăn xong, đặt lên vị trí trái tim mình, thở dài. Ông không biết nói lời ngọt ngào, chỉ có thể nói thật.
- Rất khó chịu. Rất...buồn.
-...
Ratio thấy cổ họng mắc nghẹn, lần đầu tiên, anh không dám nhìn vào đôi mắt trong veo kia.
Cảm giác tội lỗi dâng cao khiến Ratio ngượng tới đỏ bừng mặt, bàn tay chạm lên lồng ngực đối phương hơi siết lại, cảm nhận nhịp đập rất chậm của nó.
- Veritas...
Screwllum hơi cúi xuống, rồi dụi mặt vào cổ anh.
- Thích em lắm...
Mùi hương của đối phương rất quyến rũ, khiến cơn thèm ăn của ông ta nhộn nhạo. Nhưng Screwllum càng quan tâm đến con người của anh hơn là một miếng ăn ngon đơn thuần.
Thích. Rất thích. Từ cái nhìn đầu tiên đã thích. Tới mức trái tim chưa từng ngừng co thắt mỗi khi hình bóng anh ta xuất hiện trước mặt mình, ngay cả trong tâm trí cũng vậy.
Ghen chứ? Ông cũng biết ghen, biết giận. Nhưng ông tôn trọng Ratio, cũng tin tưởng anh. Cơ mà sự ghen tuông làm sao có thể vơi đi chỉ vì lí trí tỉnh táo được?
- Tôi muốn tỏ tình với em một cách lãng mạn, nhưng mà...khó chịu quá.
Bàn tay nắm tay anh hơi xiết lại, Screwllum càng vùi mặt sâu vào hõm cổ đối phương, như giận dỗi, cũng là làm nũng.
- Em...có thích tôi không?
Đây mới là điều ông ta sợ nhất.
Screwllum biết rõ Ratio tiếp cận mình một phần vì bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn cả là hứng thú và tò mò. Ông ta sợ, sợ một ngày nào đó khi bản thân chẳng còn gì cho người này bới móc thì anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình. Ông không muốn gì nhiều, chỉ cần có thể ở cạnh anh, cùng ăn uống và nói chuyện, khiến trái tim này tiếp tục co thắt là được.
Nhưng rồi vẫn là cứ muốn nhiều hơn. Muốn nắm lấy bàn tay mảnh mai xinh đẹp, hôn lên mu bàn tay anh một cách dịu dàng. Muốn hôn phớt gò má của đối phương, càng muốn ôm lấy cơ thể ấm áp quá đỗi kia vào lòng.
Ratio im lặng, rồi chậm rãi vươn tay, cũng ôm ghì lấy gã quý tộc kỳ quặc nhưng quá đỗi chân thành này. Anh hơi nghiêng đầu, để ông vùi đầu sâu thêm. Cơ thể này không quá ấm áp, nhưng so với trời đông bên ngoài cũng quá đỗi nóng bỏng rồi. Nóng thẳng đến tim Ratio.
- Có. Thích anh.
Anh đáp, rất nhỏ, nhưng là sự thật.
Rất rất thích.
Không quan trọng đối phương là ma cà rồng hay bản thân anh là thợ săn, lúc này Veritas Ratio thích Screwllum Screwllitta, chỉ vậy. Anh không thể cam kết gì với đối phương cả đời, chỉ có thể thành thật nói rằng anh thích ông ấy.
Thích rất nhiều.
Screwllum cứng đờ, rồi cũng ôm chặt lấy anh. Ông dụi dụi, cứ liên tục lầm bầm tên anh trong miệng. Ratio ừm ừm, thỏa mãn khi được bao bọc trong lòng đối phương.
Ngốc chút, khờ chút cũng được. Anh thích là được. Ratio hơi nhếch mép, cười gian xảo như một con cáo nhỏ.
Thấy chưa? Đã bảo con mồi anh nhắm trúng nào có sẩy đi đâu được rồi mà.
========================
- Anh không cần cẩn thận tới vậy đâu...
Ratio hơi rùng mình, anh vốn biết răng nanh của ma cà rồng có chất kích thích gây tê, nhưng có vẻ loại của Screwllum có vẻ hơi mạnh hơn bình thường. Thảo nào ông ấy không thích uống máu, Ratio đủ hiểu Screwllum để biết đối phương sợ chết khiếp cái cảnh ăn cơm chưa ấm bụng mà đồ ăn đã động dục linh tinh rồi. Đúng thật là khổ ông ta quá.
Screwllum nắm cổ tay Ratio, răng nanh chậm rãi rút ra khỏi cổ tay người yêu mình. Ông chỉ dám ăn một chút, sợ anh mất máu bị choáng váng. Hàm răng nanh trăng trắng lộ ra không khiến Ratio thấy sợ, tim anh đập nhanh mất kiểm soát khi đối phương hơi lười nhác nhấc mắt lên nhìn mình. Screwllum thu lại răng nanh của mình, rồi liếm dọc cổ tay Ratio, tránh cho máu chảy ra lãng phí. Vẻ mặt ông cực kỳ thỏa mãn vì được ăn ngon, dù rằng không hề no bụng.
Ratio thở dốc, anh bị nghiện kiểu cho ăn mới này. Đũng quần căng phồng khó chịu, Ratio tiến qua ngồi trên đùi Screwllum, mút lấy cần cổ đối phương liếm cắn. Mùi nước hoa thoang thoảng dễ chịu không quá nồng, anh day nhẹ rồi tách ra, để lại một dấu hôn xanh tím.
- Veritas... Đừng em.
Screwllum năn nỉ, ông biết người yêu có dục vọng với mình, ông cũng muốn chứ? Nhưng mà lát ông còn phải chở anh đi học phụ đạo.
Với lại Screwllum là người kỹ tính và hơi cổ hủ, ông vẫn chưa nghĩ thông. Ít nhất thì ông muốn lần đầu giữa họ ở chỗ nào lãng mạn chút, có hoa có nến, chứ không phải ở phòng ăn với cái đống bát đĩa còn chưa rửa.
- Đồ cổ hủ...
Ratio thật sự hơi bực mình, lần nào hút máu xong người này cũng chạy mất hút, bỏ anh lại với cái thân bị kích thích đến khó chịu. Ratio cực kỳ ấm ức nhưng không làm gì được, chỉ có thể vào nhà tắm tự xử. Không dám làm căng quá, không thì con thỏ này đảm bảo không dám uống máu anh thêm lần nào cho coi.
Cơ mà hiếm lắm mới tóm được ông ta, anh không có ý định leo xuống. Ratio kéo tay Screwllum đặt lên eo mình, hai tay chuyển sang ôm chặt gò má đối phương, nhấm nháp đôi môi mỏng sạch sẽ kia. Anh thích nghe tiếng rên nén nhịn của ông, thích đối phương nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe sũng nước nhưng vẫn vì anh mà kìm nén dục vọng.
Ông ấy đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về, đôi tay siết chặt lấy eo người yêu. Ông không cảm thấy khó thở vì nụ hôn dài, nó quá ngọt ngào, khiến kẻ vụng về chưa từng nếm trải qua ái tình này chìm đắm không thể thoát ra được. Trong mắt Screwllum chỉ có tạo vật xinh đẹp quá mức này mà thôi, một đóa hoa bí ẩn, lộng lẫy nhưng đầy sự mâu thuẫn.
Ông thích anh, thích mọi thứ. Thích cả Ratio giả nữ hay dáng vẻ lạnh lùng nam tính của anh, thích cả sự sắc bén của đối phương dù nó nhắm thẳng vào mình, càng thích nhìn anh chăm chỉ cố gắng từng ngày vì tương lai của chính mình.
Thích cả mùi hương và dòng máu quá đỗi ngọt ngào luôn làm bản thân cồn cào kia nữa, cả...cả cơ thể Ratio ông cũng thích. Nhưng mà không thể chạm vào tùy tiện được.
Screwllum chưa từng trải qua tình yêu, nhưng điều đó không khiến ông sai lệch trong chuyện này. Ông biết nếu yêu thì phải trân trọng đối phương từng li từng tí, không thể tùy tiện đối xử với anh như một món đồ chơi qua đường được, đó không phải điều Screwllum sẽ làm.
Nên là dù muốn người này lắm lắm, Screwllum vẫn chỉ có thể nhịn mà thôi.
Nhưng mà nhìn anh khó chịu sẽ làm ông càng khó chịu. Ánh mắt ông hơi tối, đứng dậy và để anh ngồi trên ghế, bản thân thì quỳ xuống trước Ratio, đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm đũng quần sưng cứng của người yêu mình.
- Xin lỗi, có vẻ hôm nay anh hút hơi nhiều máu...
Ông lí nhí, mặt đỏ mà cả cổ cũng đỏ, ngước mắt lên nhìn Ratio bằng đôi mắt ướt át. Anh rùng mình trước dáng vẻ này của ông ta, tay vươn ra chạm lên mái tóc người nọ, thật mềm mại. Rồi nắm chặt, hơi kéo lên, gương mặt kiêu ngạo từ trên nhìn xuống khiến sống lưng Screwllum lạnh toát nhưng cực kỳ phấn khích.
- Vậy phục vụ em cho tốt, Screwy thân mến.
Anh biết gã này bị cuồng giọng anh, vậy nên từng từ đều nói rất chậm, nhấn nhá từng chữ một và kéo dài. Bàn tay dưới đất của Screwllum siết chặt, đũng quần căng tới mức hơi nhói đau, nhưng dù thế vẫn cực kỳ ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn Ratio một cách phục tùng.
Gì mà sĩ diện hay tự tôn của chủng tộc thượng đẳng? Screwllum không có thứ đó, nếu có thì ông cũng sẵn sàng vứt chúng trước Ratio, chỉ khẩn khoản anh ban cho mình chút tình. Ông biết điều này thật mất lý trí, tuy nhiên Screwllum thật sự không để bụng, miễn tạo vật xinh đẹp nhất thuộc về mình vui vẻ, ông sẵn sàng chịu thiệt.
- Vâng, cục cưng... Dạy cho anh biết anh nên làm gì...
Screwllum hơi bò lết tới gần, áp sát giữa hai chân anh, hôn nhẹ lên đũng quần chật cứng của đối phương một nụ hôn phớt và thở dốc khi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của phái nam đang kề sát mũi mình. Ông xấu hổ vì thích cảm giác này, cảm thấy mình thật biến thái. Đôi mắt xanh ướt át ngước nhìn lên bạo chúa nhỏ của riêng bản thân hệt như một chú chó trung thành chỉ khát khao phục vụ chủ nhân của mình.
Phải nói là cái cảnh này rất có sức sát thương với Ratio, anh thở dốc, kéo mạnh đầu Screwllum vào đũng quần mình rồi ra lệnh khi gã đàn ông thỏa mãn hít sâu một hơi mùi hương nơi đó.
- Đồ biến thái, dùng miệng anh cởi khóa quần cho em rồi liếm nó như một con chó ấy. Đừng có mà xòe răng nanh ra, em sẽ bẻ răng anh, từng cái một.
- ...
Screwllum rùng mình trước lời đe dọa lạnh lùng của người yêu. Nhưng ông không hề sợ, chỉ cảm thấy kích thích. Ông có chút lo lắng bản thân biến thái như vậy có khiến Ratio sợ không, có lẽ sau đó họ nên nói về việc này một cách thẳng thắn.
Dù đang hỗn loạn vì sự kích thích, Screwllum vẫn làm theo lệnh của Ratio, dùng răng kéo khóa quần anh xuống. Hàm răng trắng dè dặt kéo lấy quần lót bên trong của Ratio, từng chút một kéo ra, cho đến khi dương vật nam tính kia bật ra trước mắt mình.
- ...ực...
Screwllum cảm thấy mình cần nói gì đó, nhưng giờ nói gì cũng không phải cho lắm. Ông ngước lên nhìn Ratio, chỉ thấy đôi mắt màu bình minh của anh cười như không cười nhìn mình.
Sau cùng ông quyết định im miệng lại, sợ nói gì đó biến thái quá khiến anh khó chịu lại khổ cái thân già này.
Dù sao mấy lời ca ngợi dương vật của đàn ông đến từ một gã đàn ông khác nghe kiểu gì cũng thấy kỳ cục...
Nó có màu sắc rất sạch sẽ giống màu da Ratio, hơi cong cong và đầu khấc màu hồng phấn xinh đẹp, đỏ tươi mời gọi người nếm thử. Nhưng kích thước hoàn toàn chẳng nhỏ nhắn tí nào, từng đường gân nổi rõ trên thân cặc, ông có thể tưởng tượng rõ ràng nhịp đập của nó nếu ở trong miệng mình.
Cơn đói khiến bụng Screwllum nôn nao dữ dội, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Ratio nói mình nên kiểm soát răng nanh. Quá khích mức bình thường sẽ khiến ma cà rồng biến đổi không tự chủ được.
Ông hít sâu một hơi như lính sắp lên chiến trường, thầm kêu khổ không thôi. Nhưng đây là ông ta tự làm tự chịu, chỉ có thể tuân lệnh phục vụ cục cưng thôi.
Kinh nghiệm ái tình bằng không thì kinh nghiệm tình dục làm sao thành số dương được. Screwllum hoàn toàn làm theo bản năng, liên tục liếm láp dương vật người yêu như đang mút kẹo. Nước bọt ông dần nhuộm ướt thân cặc đối phương, đổi lại những tiếng rên rỉ nhỏ giọng, lúc này mới chậm rãi mút lấy đỉnh đầu khấc ướt át chảy dịch của anh. Hương vị này không thể bảo là ngon với cái lưỡi kẻ sành ăn này được, nhưng với Screwllum nó cực kỳ gây nghiện. Đũng quần chưa được giải phóng của Screwllum giật liên tục, theo từng cử động của bản thân cũng chảy dịch nhờn, hơi ướt ra quần. Ông ngượng ngùng khép chặt hai chân, cũng không định tranh thủ thủ dâm khi đang nếm vị của người yêu trong miệng. Screwllum vẫn ngượng lắm.
Với lại tay ông cũng chẳng rảnh rỗi, liên tục xoa nắn hai quả bóng mềm mại nơi gốc cặc người yêu. Cùng là đàn ông nên ông hiểu nơi nào nhạy cảm, chỉ cần nghe tiếng thở dốc trầm nặng của Ratio cũng đủ khiến Screwllum biết anh thích chạm vào chỗ nào hơn cả rồi.
Screwllum từ từ đưa toàn bộ cặc người yêu vào miệng mình một cách cẩn thận, cố gắng không để răng chạm vào vật mỏng manh bên trong miệng. Nó thật sự không nhỏ tí nào, ông nuốt rất trúc trắc, cho tới khi nó chạm sâu hoàn toàn trong cổ họng, nước mắt sinh lý khó kiềm chế ứa ra bên khóe mắt.
- Đúng...ah..hah... Bót cổ họng anh lại...
Ratio oằn người ngửa cổ vì kích thích nóng bỏng bên trong miệng người yêu. Còn gì tuyệt hơn khi nhìn người đàn ông luôn kiềm chế một cách ngoan ngoãn này phủ phục dưới chân và làm mọi thứ bản thân yêu cầu. Anh giật mạnh tóc Screwllum, tàn bạo ấn sâu đầu ông vào cặc mình, ép buộc đối phương phải nuốt sâu tận gốc. Tiếng nôn khan vì bất ngờ của Screwllum vang lên trong phòng bếp bừa bộn, cổ họng ông siết tới mức khiến anh suýt không kiềm chế được phải xuất tinh. Hai bàn tay kia không chịu được phải bấu víu bên thành ghế, siết chặt nổi cả gân xanh, nhưng Screwllum vẫn phủ phục và nhẫn nhịn tên bạo chúa nhỏ của mình.
- Khép chặt cái miệng lại, hút lấy cặc em...hah Miệng anh không vô dụng tới mức chỉ vậy cũng không làm được đâu nhỉ?
Ratio chẳng hề do dự buông lời sỉ nhục đối phương, anh biết Screwllum còn thích là khác. Quả nhiên sống lưng kia không ngừng run rẩy, cái đầu lắc lắc đáp lại lời anh. Ratio thở dài, xoa nhẹ mái tóc mềm của tên ma cà rồng quá đỗi ngoan ngoãn này như một phần thưởng nhỏ.
- Di chuyển đầu đi, và em sẽ không nói khi nào mình đến đâu. Sẵn sàng ăn sạch tinh dịch của em đi cưng, em sẽ phá hủy cái vị giác của anh bằng mùi hương của mình.
Screwllum bật ra một tiếng rên rỉ nghẹn ứ khàn khàn, ánh mắt khao khát ngẩng lên nhìn anh vừa đáng thương vừa khiến người ta càng muốn bắt nạt. Như để lấy lòng, Screwllum dùng cả hai tay lên xuống xoa bóp theo chiều dài thân trụ Ratio mỗi lần nhả ra nuốt vào. Ông đang dần quen với việc này, cảm giác khó chịu khi nuốt dị vật vào miệng dần biến mất. Chỉ tưởng tượng được Ratio "đút" tinh dịch cho mình cũng làm kẻ lập dị kỳ quặc này run rẩy liên tục một cách khao khát.
Dĩ nhiên sự nhiệt tình này càng khiến Ratio thỏa mãn, anh thích nhìn Screwllum khao khát mình như nào. Anh muốn được yêu như vậy, thật nhiều tình yêu khi anh là một kẻ thiếu thốn cảm tình. Và Screwllum với những biểu cảm đa dạng cùng đôi mắt sáng trong nhưng chứa đầy khao khát đó thật sự đã bắt lấy trái tim này.
Tình yêu của Screwllum chưa từng cần lời nói thể hiện, chỉ một ánh nhìn cũng đủ làm anh biết tất cả những lời ông ấy muốn.
Ratio rên rỉ và rên rỉ, hoàn toàn phơi bày dục vọng của bản thân trước sự khao khát làm anh thỏa mãn từ Screwllum. Anh chợt đứng lên, kéo mạnh tóc ông ta, liên tục ra vào nhanh và mạnh, khiến người kia khốn khổ vì không thể theo kịp tốc độ này. Ông bị sặc liên tục, nước mắt khó chịu trào ra, liên tục phát ra những thanh âm trầm trầm như cầu xin anh giảm bớt tốc độ, nhưng vẫn cố há miệng để tránh răng va chạm làm đau người yêu mình, hai tay bấu lấy đùi Ratio hết thả rồi nắm nhẹ.
Cổ họng chợt cảm thấy một dòng chất lỏng vừa đặc vừa nóng thâm nhập. Screwllum bị sặc, cổ họng thít chặt đầu khấc Ratio, vô thức nuốt nó xuống. Đôi mắt xanh mờ nước mê muội, ông hút lấy con cặc anh trong miệng, không muốn nhả ra. Cái lưỡi vụng về lướt lên thân cặc đang dần nhũn ra trong miệng mình, rồi dần thả lỏng, nhả ra từ từ nhưng vẫn bú chặt đầu khấc, quyết không để dư một giọt tinh dịch nào thoát khỏi miệng mình.
- Ngon...
Screwllum mê muội lầm bầm, mặc kệ Ratio khàn giọng rên rỉ muốn đẩy đầu mình ra. Cho đến khi nó hoàn toàn mềm nhũn ông mới nhả ra hoàn toàn, vô thức liếm mép thèm thuồng, ngón tay cái quệt lấy tinh dịch còn dư bên mép liếm lấy.
Đó là hương vị của Ratio, chỉ thế thôi cũng đủ khiến Screwllum thấy nó ngon hơn bất cứ món gì ông từng ăn qua rồi.
Đũng quần chợt bị đạp lên, ông rùng mình, thức tỉnh khỏi sự mê muội, lắp bắp ngẩng lên nhìn Ratio đang âm trầm cười nhìn xuống mình.
- Ăn ngon quá ha?
Anh cười cực kỳ tươi, Screwllum bị đá nhẹ, ngã ra sau rồi bị bàn chân trần xinh đẹp kia đạp lên đũng quần, chà mạnh. Ông hít sâu, lắp bắp muốn giữ chân anh lại.
- Đừng em...sắp- sắp tới giờ rồi-
- Đi muộn tí cũng được, không sao.
Ratio híp mắt cười, bàn chân càng chà sát vào điểm nhạy cảm yếu ớt của người yêu, rồi trườn lên ngực, dùng chân ấn ông ta nằm xuống sàn, "chà đạp" đối phương theo nghĩa đen.
- Em sẽ khiến anh tè dầm đến ướt quần, cục cưng.
Giọng nói ngọt ngào, mang theo chất độc khiến người mê say. Screwllum run rẩy nhắm chặt mắt, chỉ có thể cam chịu. Giờ không cho ẻm "chơi" cho thỏa mà đi phản kháng thì trinh tiết của ông còn sau hôm nay không là cả một vấn đề. Screwllum hiểu người yêu quá rồi, người này có vài thú vui rất ác liệt còn ông thì dung túng nó.
Screwllum thật sự không muốn lần đầu giữa họ là trong phòng ăn đâu, đây là chướng ngại tâm lý không thể vượt qua của người cổ hủ đấy!
Giới trẻ giờ bạo quá, Screwllum cảm thấy mình theo không nổi mất thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top