Chương 58: Tâm đều manh hóa

Lãnh Tư Thần vội vàng ôm lấy Hạ Úc Huân đang điên cuồng thét chói tai.

"Tiểu huân, tiểu huân làm sao vậy? Đừng sợ, đừng sợ! Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Lâm xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, nói: "Hẳn không phải là bị tôi dọa sợ chứ?"

"A ——" Nam Cung Lâm vừa mở miệng, mới được Lãnh Tư Thần trấn an xong Hạ Úc Huân lập tức lại bắt đầu hét lên.

Vì thế, Nam Cung Lâm hào hoa phong nhã trước đây bỗng đen mặt.

Sống hơn bốn mươi năm, chỉ có phụ nữ nhìn đến anh hưng phấn thét chói tai, chưa từng thấy qua ai bị anh dọa sợ đến mức kêu thảm thiết.

Nhìn nha đầu kia chôn vào lòng Lãnh Tư Thần run bần bật, Nam Cung Lâm vẻ mặt bị thương mà nhìn về phía Lãnh Tư Thần, nói: "Bộ dạng của tôi thực sự có...... Thảm đến mức không đành lòng nhìn vậy sao?"

"Ông có thể hay không đi xa một chút, không thấy cô ấy thực sự sợ hãi sao?" Lãnh Tư Thần tức giận nói.

Nam Cung Lâm giơ cánh tay vẫn còn cắm kim tiêm truyền máu lên, ủy khuất vô cùng, nói: "Cậu cho rằng tôi muốn!"

Hạ Úc Huân bám trong ngực Lãnh Tư Thần run bần bật.

Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận đem cô bế lên, để cho cô ngồi trên đùi mình, sau đó ngồi ở mép giường đưa lưng về phía Nam Cung Lâm, như vậy cô sẽ không nhìn thấy ông ta.

"Tiểu huân, bình tĩnh một chút, không có việc gì, không ai thương tổn cô! Đừng nhúc nhích, ngàn vạn đừng động! Đáng chết...... Miệng vết thương hình như lại nứt ra rồi!" Lãnh Tư Thần rung chuông gọi bác sĩ.

Rất nhanh Viện trưởng Trần dẫn đầu một đám người đi tới.

Sauk hi xử lý xong miệng vết thương của Hạ Úc Huân, Lãnh Tư Thần không yên tâm hỏi, "Viện trưởng Trần, cô ấy hiện tại có phải hay không đã không việc gì?"

"Đúng vậy đúng vậy, rất may nhờ có vị tiên sinh này hỗ trợ, đúng lúc cung cấp nguồn máu, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm." Viện trưởng Trần mặt đầy hồng quang nói.

Nhìn tư thái thân mật của Lãnh Tư Thần cùng cô gái này, khẳng định quan hệ không đơn giản.

Rất may không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Vậy còn có yêu cầu gì cần chú ý sao?"

"À, chú ý miệng vết thương một chút, trong khoảng thời gian này không được vận động kịch liệt, không được chạm nước, không được ăn đồ kích thích cay nóng......"

......

Đối diện với một đám người hướng Lãnh Tư Thần xun xoe nịnh bợ, phía sau, Nam Cung Lâm bị bỏ rơi ở một bên vô ngữ nước mắt ngàn hàng.

Bất quá, nếu là mấy vị bác sĩ hộ sĩ kia biết thân phận của anh khẳng định sẽ chạy tới ân cần phục vụ, quá phiền người, cho nên anh vẫn là tình nguyện bị bỏ rơi!

Hạ Úc Huân ở tỏng lòng Lãnh Tư Thần, qua một hồi lâu mới rốt cuộc bình tĩnh lại.

Cô giật giật, muốn đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích! Lại muốn làm cái gì?" Lãnh Tư Thần nhíu mày.

Hạ Úc Huân thật cẩn thận mà bám vào vai Lãnh Tư Thần trộm nhìn qua Nam Cung Lâm phía đối diện đang dựa nghiêng đầu trên giường với vẻ mặt buồn bực.

Ánh mắt Nam Cung Lâm nhìn thấy Hạ Úc Huân sợ hãi từ vai Lãnh Tư Thần lộ ra một đôi to ngập nước nhìn lén chính mình hệt như một chú mèo nhỏ, tức khắc tâm đều manh hóa, "Tiểu bảo bối, kỳ thật, nếu cô muốn nhìn, có thể quang minh chính đại mà nhìn a!"

Hạ Úc Huân lập tức chấn kinh mà lùi vào lồng ngực Lãnh Tư Thần.

Nam Cung Lâm sắp sửa hóa điên rồi, cô bé này thật sự là quá đáng yêu!

Lãnh Tư Thần thở dài, sờ sờ đầu Hạ Úc Huân.

Càng ngày càng phát hiện cô giống một câu đố như thế nào cũng vô pháp phá giải, càng vô pháp phá giải, liền càng muốn tìm tòi chân tướng.

Hạ Úc Huân híp mắt hưởng thụ cái sờ đầu ấm áp, giây tiếp theo, như là đột nhiên bừng tỉnh, kinh hoảng thất thố mà nhảy dựng lên rời khỏi cái ôm của Lãnh Tư Thần, chui vào chăn, nhắm mắt lại, liền mạch lưu loát.

"Tôi không có việc gì, anh đi làm việc đi!" Thanh âm mềm mại của Hạ Úc Huân, yếu ớt vang lên.

Trong lòng ngực đột nhiên không còn, trên mặt Lãnh Tư Thần hiện lên một tia hoảng hốt, giống như đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, nói: "Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi thật tốt."

Lúc này đây, e là thật sự tổn thương đến tim cô rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top