Chương 207: Không Mặt Mũi Gặp Người

Nhưng, lúc anh lại một lần biến mất, cô bất luận như thế nào đều tìm không thấy anh, cô mới đột nhiên phát giác, hạnh phúc vĩnh viễn chỉ là ngắn ngủi.

Lúc cô vốn dĩ muốn vĩnh viễn chỉ ở trong thế giới hư ảo rách nát mới có hạnh phúc, cô mới rõ ràng, trong thế giới hư ảo, cô yếu ớt như thế, không chịu nổi một đòn như thế.

Cô chán ghét bản thân mình như vậy, như vậy chỉ có thể chờ đợi người khác cứu rỗi cùng đồng tình với mình, đáng chết chán ghét.

Bản thân mình như vậy một khi rời khỏi sự bảo hộ, liền sẽ trở nên hai bàn tay trắng.

Cô bắt đầu tưởng niệm chính mình trong hiện thực vĩnh viễn không cam lòng bị vận mệnh chi phối, cái bản thân mình kiêu ngạo bừa bãi, không kiêng nể gì đầy nhiệt huyết, cho dù vấp ngã vẫn nỗ lực hướng tới mục tiêu kia.

Lưỡng lự trong mộng cùng hiện thực, trong khoảng thời gian ngắn, cô không cách nào lựa chọn.

"Hạ Úc Huân, mày tỉnh táo một chút......" Cô dùng hết toàn lực nói với bản thân những lời này, sau đó dứt khoát kiên quyết mà nhảy vào trong nước.

Nước hồ lạnh băng trong phút chốc kích thích cô từ trong giấc mộng dài tỉnh lại, đồng thời cũng làm cô sức cùng lực kiệt, đến khi, người đàn ông cô tìm kiếm đã lâu, thẳng đến khi anh ôm cô vào lòng, cô rốt cuộc mới yên tâm mà hôn mê.

Chỉ nhớ rõ trong mộng kia, cô điên cuồng làm chuyện mà trong thế giới hiện thực tuyệt đối không dám làm, cô muốn người đàn ông này, muốn một tấc cũng không rời mà giữ anh, người đàn ông của cô.

Hiện tại, tỉnh mộng.

Cô hận không thể một búa đem đầu mình đập nát, càng hận không thể đào cái hố đem chính mình chôn sống!

OMG! Cô cư nhiên ngây ngốc mà ôm cái gối đầu gọi nó "A Thần", còn cho nó ăn cơm!

ORZ! Cô cư nhiên bám lấy Lãnh Tư Thần, ngay cả WC, tắm rửa, ngủ đều không buông tha!

ORM! Cô cư nhiên không chút nào biết xấu hổ mà cùng anh hôn, cùng anh ngủ, làm anh......

Trời đất ơi! Cô thật sự đã không còn mặt mũi gặp người, nhìn xem, nhìn xem cô đã làm cái gì!

Hạ Úc Huân đã không dám lại tiếp tục nhớ lại.

Đang trong lúc mien man suy nghĩ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng, mà Hạ Úc Huân vẫn đang rối loạn.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Trời sáng liền có nghĩa muốn cô đối mặt với mọi thứ!

Cô áy náy mà vuốt ve ngũ quan hình dáng rõ ràng của Lãnh Tư Thần giữa ánh sáng nhạt, nói: "A Thần, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi! Em không phải cố ý sinh bệnh, không phải cố ý khiến anh gặp nhiều chuyện khó xử như vậy. Nhưng, em thật sự rất vui vẻ vì anh không bỏ mặc em. Đã đủ rồi......"

A Thần, học trưởng, mấy ngày nay, hai người bọn họ đều vì cô mà rầu thúi ruột.

Đột nhiên cảm thấy chính mình thật vô dụng, chỉ là gặp chút suy sụp này mà đã không gượng dậy nổi, còn liên luỵ nhiều người như vậy vì cô lo lắng, vì cô bị thương.

Tưởng tượng đến vết súng bắn của Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân liền không cách nào ngăn mình run rẩy.

A, quả nhiên a! Hạ Úc Huân, mày ngoại trừ cho anh thêm phiền toái, liền chưa làm được một chuyện gì!

Thấy đủ chưa! Anh đã hạ mình khuất tôn giáng quý ở chỗ này chịu nhiều ức hiếp của mày như vậy, cho dù tình cảm nhiều như thế nào cũng phải đến hồi kết thúc.

Lãnh Tư Thần hô hấp trầm trầm, Hạ Úc Huân rất cẩn thận cử động thân mình, rốt cuộc đi xuống giường, vừa mới đứng dậy chính là một trận mềm nhũn.

Nhanh chóng thay quần áo, mở cửa phòng, chạy đi ra ngoài......

Cô biết, cô khỏe lại, anh sẽ đi.

Xin anh, cuối cùng cho em một chút thời gian ổn định lại tâm tình, em vẫn chưa có cách nào đối mặt với sáng sớm tỉnh lại ánh mắt đầu tiên thấy anh rời đi.

Trong lòng ngực đột nhiên không cảm giác khiến Lãnh Tư Thần cực độ không quen, cuối cùng, anh rốt cuộc từ bất an sờ soạng mà tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện, người trong lòng ngực không biết khi nào đã không thấy tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top