Chương 16: Không khí quỷ dị
"Bộ trang phục trên người chị dâu cũng là giá trị xa xỉ đi! Anh mua sao?" Lãnh Tư Triệt giống như vô tình mà nhìn về phía Bạch Thiên Ngưng với bộ âu phục màu ngà, tỉnh rụi chuyển đề tài.
Bạch Thiên Ngưng tuy rằng không cam lòng từ bỏ vấn đề gây khó dễ Hạ Úc Huân, nhưng vẫn không muốn phá hư không khí hiếm có, tâm tình tốt nói: "Đây là bộ trang phục trên bìa tạp chí "Tú Khách", tôi chỉ nói một câu rất thích, ngày hôm sau nó liền xuất hiện trên bàn làm việc ở công ty!"
"A? Phải không?" Lãnh Tư Triệt chế nhạo mà liếc mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái, "Không thể tin nổi anh trai lại có lúc lãng mạn như vậy, chị dâu là biết cách dạy dỗ!"
"Tư Triệt, cậu lại nói bậy gì vậy!" Bạch Thiên Ngưng vẻ mặt ngọt ngào lên tiếng.
"Anh thật quá bất công, cưng chiều chị dâu như vậy, em cũng chưa có được đãi ngộ này." Lãnh Tư Triệt ăn dấm chua mà nói.
Lãnh Tư Triệt cũng chỉ ở trước mặt Lãnh Tư Thần mới có thể biểu hiện một mặt tính trẻ con như vậy ra.
"Anh cưng chiều bà xã anh, em có ý kiến?" Lãnh Tư Thần ôm lấy Bạch Thiên Ngưng, hung ác liếc mắt nhìn Lãnh Tư Triệt một cái.
Trong một góc, móng tay Hạ Úc Huân bất tri bất giác hung hăng véo vào lòng bàn tay.
Chỉ trách cô thi đại học không đậu vào trường nói Lãnh Tư Thần học, chính là lúc ấy, Lãnh Tư Thần quen biết Bạch Thiên Ngưng, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, ở đại học A truyền đến một đoạn giai thoại.
Bất quá, liền tính khi đó chính mình một tấc cũng không rời mà bên cạnh anh, liền nhất định có thể có kết quả sao?
Hiện tại, cô duy nhất có được sơ sơ chút hồi ức......
"Hạ Úc Huân! Nói bao nhiêu lần không cho phép cùng nam sinh khác kề vai sát cánh! Cô nhìn xem bộ dạng cô giống cái gì!"
"Hạ Úc Huân cô có thể hay không ôn nhu một chút! Ngoại trừ tôi ai có thể chịu được cô!"
"Hạ Úc Huân, cô là đồ ngốc sao? Đề này cô đã sai ba lần rồi!"
"Hạ Úc Huân, đừng khóc! Cô khóc lên sẽ càng xấu! Làm gì phải để ý ánh mắt của người khác như vậy, từ hôm nay trở đi, cô chỉ cần để ý ánh mắt của tôi, hiểu hay không?"
......
Có thể nói ra uất ức liền không xem là uất ức, có thể bị cướp đi người yêu liền không xem là người yêu.
Lãnh Tư Thần, cho rằng anh chỉ là bắt đầu chán ghét tôi, lại đột nhiên phát hiện, thì ra nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ có được anh, anh cũng vẫn chưa cho tôi bất cứ lời thế hứa hẹn gì, chúng ta trước nay liền...... Không có bất cứ quan hệ gì......
Nhìn mấy người bọn họ nói nói cười cười không hề rối rắm vấn đề quần áo của mình nữa, Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, bưng hoa quả trên bàn yên lặng mà ăn.
Ở đây, cô không phải vai chính hạnh phúc, chỉ là dư thừa làm nền mà thôi.
Cô rất rõ, lúc nên ẩn thân vẫn là phải ẩn thân.
"Tiểu Huân, ăn cái này!" Lãnh Tư Triệt đem quả dâu tây trên bàn lấy ra đưa tới bên miệng cô.
Thấy Hạ Úc Huân đnag sững sờ, Lãnh Tư Triệt xoa xoa tóc mái mềm mại trên trán cô, nói: "Làm gì mà đờ người ra thế! Cô không phải thích cái này sao?"
"A!"
Hạ Úc Huân vừa muốn đưa tay nhận lấy, Lãnh Tư Triệt lại giấu rồi đưa qua.
"A! Há mồm!"
Ách, trực tiếp, bỏ vào sao......
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cắn phải ngón tay anh......
Liên tưởng đến một buổi tối không tỏng sáng nào đó đã qua, Hạ Úc Huân đỏ mặt.
Vừa thấy Hạ Úc Huân đỏ mặt, Lãnh Tư Triệt cũng run run mà hơi đỏ mặt.
Bên kia, Bạch Thiên Ngưng đang ôn nhu dặn dò: "Tư Thần, uống ít rượu thôi, dạ dày anh không tốt lắm!"
......
Murphy cùng Hàn Khải Vũ hai mặt nhìn nhau, cả người có chút rét run, như thế nào cảm thấy không khí quỷ dị như vậy?
Hàn Khải Vũ có chút chịu không nổi cảm giác sóng ngầm mãnh liệt này, ho nhẹ một tiếng nói: "Thật nhàm chán! Chúng ta chơi trò chơi đi! Lời nói thật lòng Đại mạo hiểm!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top