Chương 153: Cậu Nói Ai Là Mèo Hoang A?
Âu Minh Hiên thò mặt qua, nói: "Hắn không đói bụng, cô ăn là được rồi!"
Âu Minh Hiên mới vừa để sát vào, Hạ Úc Huân lập tức trốn lại mặt sau gối, chỉ lộ ra một đôi mắt, cặp mắt kia rất nhanh liền trở nên sương mù mênh mông đầy nước mắt.
"......" Âu Minh Hiên tan nát cõi lòng thành nhân sủi cảo, thất bại rề rà mà thối lui đến một góc mà Hạ Úc Huân nhìn không tới ai oán.
Thấy dáng vẻ cô đơn của anh, Nam Cung Mặc bắt đầu có chút đồng tình, bất quá chút đồng tình này liền tan thành mây khói, anh ta xứng đáng!
Lãnh Tư Thần múc một muỗng cháo, đưa đến bên cạnh gối đầu làm giả động tác, xem như đã ăn, nói: "Được rồi, hắn ăn rồi, hiện tại cô nên ăn."
Hạ Úc Huân đã rất rất đói bụng, vẫn luôn không ăn có lẽ còn không cảm giác được, nhưng sau khi nêm được vị lại không hề phản kháng, ngoan ngoãn ăn luôn muỗng cháo Lãnh Tư Thần đưa lại.
Hiển nhiên, cô đối với cái muống lạnh lùng cứng ngắc có chút bài xích, nhìn hướng Lãnh Tư Thần ý muốn nói thích môi mềm mại rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Hạ Úc Huân lập tức "Vong ân phụ nghĩa" mà vỗ vỗ mông chạy lấy người, bay nhanh về tủ quần áo của cô.
Mới vừa rồi Lãnh Tư Thần ôm cô một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ dọa đến cô, sau khi đứng lên phát hiện hai chân mình đều đã tê rần, hơi động một chút đều là đau đớn xuyên tim.
Mới vừa buông chén, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lãnh Tư Thần nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày nhận cuộc gọi.
"Alo, tổng tài, chủ tịch cùng phu nhân tất cả đều tới, đang ở văn phòng chờ ngài." Đầu bên kia điện thoại thanh âm chủ nhiệm Vương có vẻ đặc biệt kinh hoảng.
Lãnh Tư Thần như đã sớm dự đoán được điểm này, mặt không cảm xúc nói, "Tôi đã biết, hai mươi phút sau đến."
"Xem ra anh lại có phiền toái, ai, thật là bi ai, đường đường một tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia, lại phải mọi việc đều bị quản chế." Âu Minh Hiên không chừa bất kỳ cơ hội nào nói móc đả kích người khác.
Lãnh Tư Thần không để ý đến anh, chỉ nhìn về phía Nam Cung Lâm, nói:"Buổi tối tôi lại đến."
Nam Cung Lâm gật gật đầu, còn nói thêm, "Buổi tối lại không thể vẫn ăn...... Ách, cháo chứ?""Tôi sẽ sắp xếp."
"Anh lại phải dùng cái biện pháp đáng chết kia sao? Anh có biết hay không mỗi lần đều lỗ mãng hành sự như vậy sẽ kích thích đến cô ấy?" Âu Minh Hiên bực mình không thôi, "Không được, tôi muốn mang cô ấy đi Mỹ, bác sĩ tôi đã liên hệ xong."
Lãnh Tư Thần lạnh lùng mà liếc anh một cái, nói: "Cái cô ấy cần không phải bác sĩ tâm lý."
"Lãnh Tư Thần, anh dựa vào cái gì kết luận cô ấy không cần? Dựa vào cái gì tất cả mọi người phải dựa theo lời anh nói mà làm? Anh cho rằng chỉ có một mình anh lo lắng cho cô ấy sao? Bác sĩ đã nói bao nhiêu lần lúc này ngàn vạn lần không thể kích thích cô ấy, nếu không rất có thể chuyển biến xấu thành tâm thần phân liệt. Khoa học, anh hiểu khoa học hay không?" Âu Minh Hiên mất khống chế mà gầm nhẹ.
Lãnh Tư Thần: "Tôi hiểu cô ấy là đủ rồi."
Âu Minh Hiên: "Anh......" Thế nhưng không cách nào phản bác.
Lãnh Tư Thần đi rồi, Nam Cung Mặc lấy cho Âu Minh Hiên một ly trà, nói: "Mỗi ngày đều rống như vậy có mệt hay không a? Như thế nào vừa thấy anh ta, anh liền xù lông như mèo hoang vậy hả?"
Sắc mặt Âu Minh Hiên đen như đáy nồi, nói:"Tiểu tử thúi, muốn chết có phải hay không? Cậu nói ai mèo hoang a?"
Nam Cung Mặc tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá Âu Minh Hiên một cái, nói: "Anh rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Sợ bọn họ châm lại tình xưa? Bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, nếu có cái gì sớm đã có rồi, Lãnh Tư Thần đối với cô ấy căn bản là không tồn tại loại tâm tư này, anh mù quáng lo lắng cái gì? Lại nói, người ta đều sắp sửa là người có gia đình!"
Nam Cung Lâm lắc đầu đi ra khỏi phòng, đám nhóc con này vẫn là quá non a!
Lãnh Tư Thần đối với nha đầu kia không tồn cái loại tâm tư này sao? Ha, sao có thể! Ông tồn lâu như vậy, tồn đến mốc meo, cũng đã lớn thành nấm độc hoa lệ lệ rồi!
Tiên phá hậu lập, cố tìm đường sống trong chỗ chết, Lãnh Tư Thần tiểu tử kia hoàn toàn là rồng vào chỗ nước cạn, lại ở lãnh thị sẽ chỉ làm thiên phú cùng dã tâm của cậu ta dần dần bị lãng phí hầu như không còn mà thôi.
Nam Cung Lâm đã sớm nhìn ra, lấy tài cán của cậu ta hoàn toàn không nên bị lão già Lãnh Hoa Kiều kia khiên chế, chỉ câu nệ với xí nghiệp của gia tộc thôi.
Hạ Úc Huân, có lẽ, cô ấy không phải trở ngại của cậu, mà nói không chừng chính là bước ngoặt cùng cơ hội mà cậu đạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top