Chương 120_Chương 125
Chương 120: Bởi vì tôi vui
Cô quá hiểu Lãnh Tư Thần, vạn nhất anh biết điều này, đối với anh mà nói sẽ chỉ là đả kích lớn hơn nữa với bản thân anhs.
Hơn nữa, cô cũng căn bản không nghĩ tới Âu Minh Hiên sẽ gây khó xử cho cô, nhiều nhất cũng chỉ mắng cô vài câu mà thôi, chỉ biết là sự tình phát triển giống như chó hoang thoát cương...
Cho nên, lần này Âu Minh Hiên khác thường thậm chí với những hành vi có thể nói là quá phận khiến cô thực khó hiểu.
Cô muốn tìm kiếm đáp án, nhưng trong tiềm thức lại ở sợ biết rõ ràng.
"Cô không có lực ảnh hưởng kia...... A, xem ra cô vẫn là có một chút tự mình hiểu mình......" Nghe Hạ Úc Huân nói, Âu Minh Hiên cười khổ một tiếng, dối lòng lẩm bẩm, ngay sau đó hít sâu một hơi nói, "Được rồi, cô muốn hỏi cái gì?"
Không thể không nói, lời nói kia của Hạ Úc Huân không chỉ làm anh kinh ngạc, càng làm cho anh lau mắt mà nhìn.
Sớm đã có thói quen cô thường xuyên khiến người ta khó lòng phòng bị mà ra tuyệt chiêu bất ngờ, nhưng mỗi lần đều sẽ vì cô ngoài ý muốn cảm thấy kinh ngạc , cô luôn có thể mang đến khiến anh ngừng mà không được sự kinh hỉ.
"Lần này hợp tác nếu làm không thành, đối với anh có lợi gì?" Hạ Úc Huân nhìn anh, nghiêm túc hỏi một câu.
Âu Minh Hiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó hiểu rõ mà cười cười, "Không hổ là tiểu học muội tôi dạy dỗ."
Tiếp theo, anh thoải mái hào phóng mà trả lời, "Không có lợi! Tuy rằng có thể được nhất đjai bút vi ước kim, tuy rằng có thể làm Lãnh thị tạm thời tiêu điều mấy tháng, nhưng, đối với Âu thị không có bất luận cái gì tốt, thậm chí, phủ định tất cả nhữung cố gắng trước đây, một lần nữa lại tìm đối tác khác, coi như là có chút phiền phức."
Hạ Úc Huân nhíu mày, "Vậy vì cái gì......"
Cô lời còn chưa dứt, Âu Minh Hiên lập tức nói tiếp, "Bởi vì tôi vui a!"
"Học trưởng!" Hạ Úc Huân giận đến đập một cái lên bàn trà.
Tên này có phải muốn ăn đòn hay không a!
Âu Minh Hiên nhàn nhã mà gác chân, bậc lửa đốt thuốc, nói: "Tôi nói chính là lời nói thật, tôi không quen nhìn dáng vẻ Lãnh Tư Thần tự cho là thiên hạ vô địch, không coi ai ra gì, tôi chính là muốn thấy anh ta bị thất bại, tôi cao hứng, tôi vui, không được sao?
Ai chẳng biết nói tôi cùng Lãnh Tư Thần không hợp nhau? Lãnh Tư Thần tự anh ta cũng biết, nhưng anh ta vẫn là lựa chọn cùng tôi hợp tác, cho dù có hết quả như hôm nay, cũng là anh ta tự làm tự chịu. Trước khi ra quyết định, anh nên có điều giác ngộ!
A, cũng ít nhiều anh còn có ' em trai tốt ' a!"
"Ấu trĩ chết mất!" Hạ Úc Huân một bộ hết thuốc chữa, thật sự là bị anh làm cho muốn ói không nhịn được.
Âu Minh Hiên đem một ngụm khói thuốc phun vào mặt cô, thần sắc dần dần trở nên lạnh nhạt, nói: "Cô nói đến nói đi, vòng vèo cách xa vạn dặm, cũng bất quá vẫn là vì giúp Lãnh Tư Thần!"
Hạ Úc Huân bực bội mà vẫy khói thuốc tản ra, một phen đoạt lấy điếu thuốc của anh dập tắt: "Bệnh còn hút thuốc cái gì? Không được hút!"
Ấn xong tiếp tục nói, "Tôi không phủ nhận, tôi xác thật muốn dùng khả năng của tôi mà trợ giúp anh ấy, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, ít nhất, tính chất trao đổi như vậy tôi sẽ không tiếp thu.
Tôi muốn chăm sóc anh, không phải bởi vì Lãnh Tư Thần, đơn giản vì anh là Âu Minh Hiên. Nếu có thể làm ngài vui vẻ, vui sướng, tư duy bình tĩnh một chút suy xét lại quyết định, tôi cớ sao lại không làm?"
Âu Minh Hiên vuốt cằm, rất có hứng thú mà đánh giá cô, nói: "Nhìn không ra a! Bảo bối, cô vẫn luôn nói tôi là hồ ly, kỳ thật người có tiềm chất hồ ly nhất là cô mới đúng!"
Vừa nghe đến cách xưng hô "Bảo bối" này, Hạ Úc Huân đã bị kéo đến toàn thân phát lạnh, khiêm tốn mà chắp tay nói, "Đa tạ đa tạ, còn phải ít nhiều nhờ ngài mưa dầm thấm đất, thay đổi một cách vô tri vô giác, không phải có câu nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao!"
Chương 121: Âm hiểm quá âm hiểm
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng...... Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy vài cái, nói: "Trước đây xem ra là tôi hiểu lầm cô, cô yêu Lãnh Tư Thần còn chưa tới mức mất đi lý trí, trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng!"
Hạ Úc Huân lập tức nói tiếp, "Đừng nói oan uổng cho tôi, tôi đã sớm mất đi lý trí, bằng không cũng sẽ không ngây ngốc chạy tới cho anh một hồi hết kinh hách lại là tức giận mắng!"
"Hạ Úc Huân, nói thật cho cô biết đi! Vừa rồi, tôi vẫn đang thử cô, nếu cô vì cái tên hỗn đản không cần tôn nghiêm, không cần bản thân mình, với tôi làm khó dễ mà thiên y bách thuận, một bộ dáng nàng dâu ai oán tự mình hy sinh, tôi liền tính dùng toàn bộ Âu thị cũng không cho Lãnh Tư Thần được dễ chịu." Một câu sau cùng của Âu Minh Hiên hàn toàn là rống giận.
Hạ Úc Huân sắc mặt hoàn toàn đen, cảm giác bản thân mình một ngày nào đó phải bị con cáo già này đùa giỡn mà chết.
Quả thực là bộ bộ kinh tâm, đi sai một bước đều là vạn kiếp bất phục!
"Vậy bây giờ quyết định của anh?" Hạ Úc Huân nỗ lực làm ra một bộ không ai oán, không phải nàng dâu nhỏ, mà dáng vẻ bình tĩnh hỏi.
Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái, rất bất mãn, nói: "Cô chỉ biết tin tưởng Lãnh Tư Thần có năng lực ứng đối mọi thứ, phiên vân phúc vũ, chẳng lẽ tôi một tổng giám đốc lại không được như vậy?"
"Có ý tứ gì a?" Hạ Úc Huân không hiểu ra sao.
Âu Minh Hiên ngồi vào trước bàn làm việc thuần thục mà thao tác vài cái trên notebook, sau đó đem màn hình chuyển qua, đối diện cô.
Hạ Úc Huân hồ nghi mà nhìn Âu Minh Hiên một cái, sau đó ánh mắt dừng trên màn hình notebook.
Giây tiếp theo, cô lập tức hít hà một hơi.
Tên hồ ly đáng chết này, cư nhiên đã sớm viết xong một bản hợp đồng mới, hơn nữa trong hộp thư cài đúng giờ gửi đi, thời gian là 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Hạ Úc Huân xem đến nghẹn họng trân trối nhìn, trong miệng lẩm bẩm, "Âm hiểm quá âm hiểm! Anh sớm đã có quyết định cư nhiên còn ở đây đem tôi đùa giỡn quay vòng!"
Âu Minh Hiên khóe miệng một câu, tà khí mà cười, "Kia cũng đến ngươi ngoan ngoãn đưa tới cửa tới mới được a!"
Hạ Úc Huân hết chỗ nói rồi, cùng đàn ông tính kế, cô quả thực chính là tìm chết, "Nếu anh đã sớm quyết định, lúc Annie tới vì cái gì không nói a? Còn đem thời gian định lại 9 giờ sáng mai......"
Âu Minh Hiên một bộ liền biết người không hiểu, nói: "Thứ nhất, tôi đánh cuộc cô sẽ tìm đến tôi, cố ý chờ côtới cửa. Kết quả, tôi đánh cuộc thắng.
Thứ hai, tôi làm gì muốn bọn họ an tâm sớm như vậy, có thể giày vò lúc nào thì hay lúc ấy, nếu không không phải quá tiện nghi cho tên Lãnh Tư Thần kia sao.
Thứ ba, bảo bối à, Trước khi thư được gửi đi tôi tùy thời có thể sửa đổi quyết định, nói không chừng tôi tâm tình không tốt liền đổi ý a!"
Hạ Úc Huân nghe vậy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lướt qua bàn công tác, đem thân mình bò qua, nói: "Sẽ không, học trưởng anh minh thần võ như vậy, biết trước, liệu sự như thần, quả thực là Gia Cát chuyển thế, như thế nào sẽ làm chuyện không lý trí a, tôi tin tưởng anh sẽ không bị cảm xúc chi phối, phải biết rằng xúc động là ma quỷ a!"
Âu Minh Hiên cười an nhàn mà nhìn cô, sâu kín nói, "Thân ái, cô tin tưởng tôi, tôi thật cao hứng. Mà tôi, cũng tin tưởng cô!"
"Tin tưởng tôi cái gì?" Hạ Úc Huân chớp mắt.
"Tin tưởng cô có năng lực bức cho tôi biến thành ma quỷ!" Âu Minh Hiên cắn răng.
Hạ Úc Huân lau mồ hôi, cười gượng vài tiếng nói, "A, ha ha...... Học trưởng, ngài quá mức khen!"
Anh đây rốt cuộc là mắng cô, hay là trách móc cô a?
Âu Minh Hiên cong môi, nói: "Không quá khen, cô hoàn toàn xứng đáng."
Hạ Úc Huân: "......"
Chương 122: Nhìn anh ta thấy khó chịu
Hạ Úc Huân trong lòng đang rít gào, a a a! Nhìn dáng vẻ lần này của học trưởng là ăn cả mình, quả nhiên a quả nhiên, thà đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội với học trưởng!
Tưởng tượng đến trước 9 giờ sáng mai đều như một ngày địa ngục nước sôi lửa bỏng của cô, tương lai trong một tháng càng là mặc người ức hiếp, Hạ Úc Huân liền điên loạn, rơi lệ đầy mặt......
Nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Hạ Úc Huân, Âu Minh Hiên vẻ mặt bất mãn, nói: "Hạ Úc Huân, để cô làm chút chuyện này liền nửa sống nửa chết rồi sao? Cô đã nợ tôi vài chuyện có biết hay không? Lần trước nợ tôi một việc còn chưa trả! Tôi cũng không muốn làm khó cô, dứt khoát một lần đòi trả hết, cô vẫn không lựa chọn, liền ba tháng!"
"A? Khi nào a?" Hạ Úc Huân choáng váng.
Quả thực như trời giáng tin dữ.
Âu Minh Hiên sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, cô gái nhỏ này, liền biết cô quên hết.
Lúc sáu tuổi Lãnh Tư Thần mặc quần lót màu gì đều nhớ rõ, nhưng chuyện mới vừa phát sinh không bao lâu lại một chút ấn tượng đều không có.
Âu Minh Hiên nhẫn nại nhắc nhở, "Tôi lúc dạy cô như thế nào theo đuổi đàn ông, cô đáp ứng trừ bỏ lấy thân báo đáp, điều kiện tùy tôi chọn, thật sự không nhớ rõ?"
"Ách......" Hạ Úc Huân vô ngữ, người này trí nhớ thật đúng là quá tốt.
Đồng thời, cũng bắt đầu cảm thán vận mệnh chính mình nhiều chông gai, như thế nào liền gặp phải nhiều người đàn ông cực phẩm thế này a? Chẳng lẽ không có một người thuần khiết ngây thơ, thiên chân thiện lương, có thể cho cô chà đạp xuất hiện sao?
Không, ta tin chắc, chung quy sẽ có một người đàn ông sẽ tiếp thu sự chà đạp của ta mà tồn tại!
Hạ Úc Huân tự an ủi mình như vậy.
"Nhưng...... Nhưng anh dạy những phương pháp đó không dùng được lấy một cái." Hạ Úc Huân vẫn còn trong giây phút cuối mà giãy giụa.
Âu Minh Hiên quả thực muốn bóp chết cô, nói: "Hạ Úc Huân, cô còn chưa giác ngộ sao? Không dùng được, vậy chỉ có thể chứng minh, Lãnh Tư Thần đối với cô một chút ý tứ đều không có. Cho tới nay đều là cô đang tự mình đa tình!"
"Điều này tôi đã sớm biết được chưa, còn cần chứng minh sao? Nguyên nhân chính là vì như thế tôi mới yêu cầu chuyên gia mưu lược tình yêu như anh dạy dỗ a!"
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: "Bất quá, anh xác định có nghiêm túc dạy tôi?"
Lúc này đến phiên Âu Minh Hiên chột dạ, "Khụ, tôi như thế nào không nghiêm túc dạy, chỉ là cô đầu gỗ......"
Thấy Âu Minh Hiên ho khan, Hạ Úc Huân tưởng anh không thoải mái, tim lại mềm xuống, nói: "Nếu anh khăng khăng như thế, vậy anh vẫn ở bên tôi đó thôi! Nhìn dáng vẻ của anh liền biết không chiếu cố chính mình......"
Về phần A Thần, anh hiện tại hẳn là còn đang khẩn trương làm việc cùng bổ cứu đi! Cô rõ ràng biết mọi việc, lại không thể nói cho anh biết, để anh an tâm......
Oa? Oa? Oa? Không thể nói cho anh ấy? Vì cái gì không thể nói cho anh ấy? Cô có thể trộm nói cho anh ấy, để anh ấy yên tâm!
Hạ Úc Huân hai tròng mắt đột nhiên sáng lên.
Giây tiếp theo, lại nghe thấy Âu Minh Hiên kia không nhanh không chậm mà nói, "À, đúng rồi, bảo bối, lại lần nữa nhắc nhở cô một chút, tôi tùy thời có thể thay đổi chủ ý, cô đại khái có thể hiện tại liền nói cho anh ta, đến lúc đó không chỉ có khiến anh ta chưa vui mừng được một lúc, còn khiến anh ta không kịp ứng đối."
Hạ Úc Huân tức khắc hệt như sương đánh cà tím, nói: "Học trưởng...... Rốt cuộc vì cái gì nha? Vì cái gì anh muốn cùng Lãnh Tư Thần đối nghịch?"
"Vì cái gì...... Nhìn anh ta thấy khó chịu a!" Âu Minh Hiên vẻ mặt đương nhiên mà nói.
Quả nhiên là cách thức trả lời tiêu chuẩn của Âu Minh Hiên.
Tâm tư cáo già không phải người phàm có thể suy đoán được.
Ai! Vì cái gì bọn họ nếu là kẻ thù a?
Cô kẹp ở bên trong đều sắp biến thành nhân bánh bích quy rồi.
Cuối cùng kết quả không cần nói cũng biết, Hạ Úc Huân bị bắt phải nghe theo sai khiến của anh ba tháng.
Chương 123: Gia "Môn" bất hạnh
Chờ đến sau khi Âu Minh Hiên tan tầm liền trực tiếp cùng Hạ Úc Huân đi Tây giao.
Dọc theo đường đi, Hạ Úc Huân muôn vàn dặn dò, tất cả dặn dò, tên đang trong nhà kia tính tình không tốt lắm, nhưng người ta dù sao cũng là một cậu bé, anh tha thứ chút.
Đi đến cửa nhà, Hạ Úc Huân phát hiện cửa mở ra.
"A? Cửa sao lại mở như vậy?" Hạ Úc Huân trong lòng tức khắc nảy lên một cổ dự cảm không tốt.
"Có vẻ như bị người đạp......" Âu Minh Hiên nhướng mày, nhìn cánh cửa lớn ngã trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nói: "Xem ra, cô nhặt phiền toái về rồi!"
"Cửa cửa cửa! Cửa thanh triều phục cổ khắc hoa gỗ lim của tôi! Tên sát thiên đao nào!" Hạ Úc Huân hùng hổ mà xắn tay áo, ném Âu Minh Hiên qua liền vọt đi.
Gia môn bất hạnh gặp thi cốt vô tồn! Hạ Úc Huân đã vô cùng phẫn nộ.
Âu Minh Hiên vô ngữ mà nhìn cánh cửa bị phá, như thế nào cũng nhìn không ra nơi nào của nó có tiềm chất tôn quý như vậy.
Hạ Úc Huân mới vừa vọt vào trong phòng liền nhìn thấy mười mấy người đàn ông đeo kính râm đưa lưng về phía cô đứng thành một hàng.
Còn chưa kịp làm rõ chuyện gì phát sinh, đột nhiên, một thân ảnh màu trắng gạt mấy người đàn ông áo đen bay nhanh tới.
Lực đạo phi qua kia, thiếu chút nữa đem cô đánh ngã.
"Chị à, chị mà không trở lại em liền bị người xấu trói đi rồi!"
"Ách......" Hạ Úc Huân nhìn Nam Cung Mặc nhào vào trong lòng cô ủy khuất khụt khịt, nhìn lại những người đàn ông hung thần ác sát đó, trong lòng sự thương hại chính nghĩa chi tâm vùng lên.
Lập tức lạnh giọng quát lớn nói, "Ai dám khi dễ Mặc nhà ta!"
Nam Cung Mặc lần đầu tiên không có bài xích cách gọi "Mặc" này, ngược lại là ngơ ngẩn nhìn Hạ Úc Huân.
Cô gái ngốc này, còn tưởng rằng cô nhìn thấy trận địa này sẽ sợ tới mức ngất xỉu đi, hoặc là dứt khoát đem cậu giao cho bọn họ......
Thôi, xem như cô biểu hiện không tồi, tôi cũng không muốn lại cho cô thêm phiền toái.
Huống hồ, liền tính cậu muốn phiền toái cô, sợ là cũng không có cơ hội.
Lần này trở về, cậu sẽ hoàn toàn bị cấm túc.
Tuyệt vọng hết sức, khiến Nam Cung Mặc không tin được chính là, những nam nhân đó vừa thấy Hạ Úc Huân đều lộ ra thần thái cung kính đáng ngờ, không dám làm càn chút nào.
Đao Ba kia hung hãn đến mức chỉ nhận lệnh của Nam Cung lâm, ngay cả cậu đều không nằm trong mắt tên này cư nhiên sợ hãi tiến lên một bước, thái độ cực kỳ cung kính, nói: "Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, quấy rầy. Vị này chính là thiếu gia nhà chúng tôi, chúng tôi cố ý tới đón cậu ấy về nhà, không phải người xấu."
Hạ Úc Huân hoang mang mà chớp chớp mắt, "A? Anh rất quen mặt a! Tôi có phải đã gặp anh ở chỗ nào rồi không?"
Đao Ba lập tức gật đầu, "Gặp rồi gặp rồi! Ở tiệc của Nam Cung tiên sinh lần đó."
Yến hội hôm đó thái độ của Nam Cung lâm đối Hạ Úc Huân thật sự làm cho bọn họ ấn tượng khắc sâu, dù muốn không nhớ kỹ cô gái này cũng không được a! Huống chi, lần trước những trò thiếu đạo đức phá hư buổi xem mặt của Hạ Úc Huân tất cả đều là một tay anh xử lý......
Hạ Úc Huân lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Các người là cấp dưới của Nam Cung lâm a?"
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Mặc tức khắc kinh ngạc vạn phần mà nhìn Hạ Úc Huân, cô thế nhưng quen biết Nam Cung lâm? Như thế nào sẽ......
Mà Hạ Úc Huân cũng hoang mang mà nhìn Nam Cung Mặc, "Mặc, Bắc Đường mặc?"
"Nam Cung Mặc!" Phía sau đột nhiên có người lên tiếng.
Hạ Úc Huân cùng Nam Cung Mặc hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía nam nhân cũng đang vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng kia.
Âu Minh Hiên thật là cảm giác sâu sắc sự trùng hợp cùng vui đùa của vận mệnh, anh vạn phần đau đầu mà xoa xoa ấn đường, "Hạ Úc Huân, cô đừng nói với tôi, đây là cô kim ốc tàng ' kiều ' đi?"
Chương 124: Tôi xem cậu còn chạy
Nhìn thấy Âu Minh Hiên, Đao Ba lau mồ hôi, âm thầm kêu khổ không ngừng.
Trời ạ! Trước mắt vị tiểu thư này đã khó đối phó, lúc này như thế nào lại tới một người nữa?
Lần này vẫn không thể đem người mang về, bọn họ liền gặp họa a.
Cuối cùng kết quả là, bọn họ xác thật gặp họa.
Âu Minh Hiên nhàn nhạt một câu, nói: "Các người đi về trước đi! Phía Nam Cung tiên sinh, tôi sẽ giải thích."
Nam Cung Mặc! Nam Cung Mặc! Cậu cư nhiên là Nam Cung Mặc!
Âu Minh Hiên vừa dứt lời, Hạ Úc Huân bi phẫn không thôi, Nam Cung lâm cái chú quái gở kia cư nhiên sẽ sinh ra một đứa con trai đáng yêu như vậy sao, quả thực là gien biến dị a!
Đám thủ hạ đáng thuong của Nam Cung lâm trước khi đi còn bị Hạ Úc Huân hét lên: "Cửa thanh triều phục cổ khắc hoa gỗ lim của tôi, phải đền !"
"Hạ tiểu thư, chúng tôi nhất định đưa tới! Nhất định đưa tới!"
Vì thế đoàn người mênh mông tới, lại xám xịt đi rồi.
Sau khi những người đó rời đi, Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên còn có Nam Cung Mặc ba người vào phòng.
Ba người ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Âu Minh Hiên mở miệng trước, đè nén tức giận gầm nhẹ, "Tiểu tử cậu rất có năng lực a! Bỏ nhà đi chơi rất vui đúng không? Lão tử vì tìm cậu chân đều chạy đến mức sắp gãy, cậu trái lại còn ung dung tự tại!"
Nam Cung Mặc bị Âu Minh Hiên hét nhắm thẳng phía sau lưng Hạ Úc Huân trốn, Hạ Úc Huân cực kỳ đồng tình mà nhìn Nam Cung Mặc, cảnh tượng quen thuộc cỡ nào a! Chỉ là đối tượng bị răn dạy từ chính mình biến thành cậu mà thôi.
"Anh anh...... Anh làm gì phải tìm ta?" Nam Cung Mặc thò đầu bay nhanh hỏi một câu.
Âu Minh Hiên lập tức từ gầm nhẹ biến thành quát lớn, "Nhóc con, cậu có tin hiện tại tôi liền đem cậu đưa trở về hay không! Tất cả mọi người biết ở bên này người duy nhất cậu quen biết là tôi, cậu cứ như vậy biến mất, làm hại lão tử một ngày 24 giờ bị đám người kia cuồng oanh loạn tạc, một người hai người tất cả đều hỏi tôi cậu đâu, còn hoài nghi là tôi đem cậu dấu đi! Cậu cư nhiên còn hỏi tôi vì cái gì muốn tìm cậu! Lão tử tìm được cậu việc đầu tiên chính là muốn đánh cho cậu bán thân bất toại! Chạy! Tôi xem cậu còn chạy!"
"Ách......" Hạ Úc Huân nghe anh vừa nói như vậy lại dao động, ra vẻ học trưởng cũng rất thảm, khó trách sắc mặt kém như vậy, còn mệt đến phát sốt.
Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Âu Minh Hiên cư nhiên cũng có lúc bị tức giận đến mức nói lời thô tục, Nam Cung Mặc này thật là có năng lực!
Âu Minh Hiên nói xong liền phải lại đây bắt Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc sợ tới mức một đầu nhào vào lòng Hạ Úc Huân, nói "Chị!"
Hạ Úc Huân đành phải ngăn trở anh, nói: "Học trưởng, anh cũng đừng dọa nó."
Âu Minh Hiên vừa thấy tiểu tử kia cư nhiên không chút kiêng kị mà dính vào ngực Hạ Úc Huân, đầu còn ở trước ngực cô cọ rồi cọ, tức giận đến phổi sắp nổ tung, "Nam Cung Mặc, tôi cho cậu ba giây đồng hồ, lập tức cút lại đây cho tôi!"
"Không!" Nam Cung Mặc tiếp tục ôm eo Hạ Úc Huân không buông tay. Dù sao hiện tại cô chính là bè gỗ của cậu.
Âu Minh Hiên tức giận đến vò tóc rối bù, lăng lăng mà nhìn về phía Hạ Úc Huân, cái gì đều không có nói, nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.
Nói gì nghe nấy! Nói gì nghe nấy a!
Mặc a! Không phải chị không giúp cậu! Thật sự bởi vì chị cũng là Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn.
"Mặc, các người bình tĩnh nói chuyện đi!" Hạ Úc Huân ý đồ đẩy cậu ra.
"Em cùng anh ấy không có gì để nói, em cũng không muốn nói gì với anh ấy, anh ấy chỉ muốn đem em đưa trở về!" Nam Cung Mặc vẻ mặt bài xích.
Âu Minh Hiên rốt cuộc núi lửa phun trào, cánh tay dài duỗi ra, một tay đem Nam Cung Mặc từ trong lòng Hạ Úc Huân kéo tới, nói: "Cậu cái đồ không lương tâm, tôi nếu là muốn đem cậu đưa trở về, vừa rồi liền không cần phải xen vào cậu, còn có thể chờ tới bây giờ?"
Chương 125: Một người hai người tất cả đều là bạch nhãn lang
"Chị......" Nam Cung Mặc bị rống đến lỗ tai đều sắp điếc, đáng thương tội nghiệp ý đồ cầu cứu.
"Ách, các người đều đói bụng rồi hả! Tôi đi làm cơm chiều a! A, ha ha......" Hạ Úc Huân tất nhiên không dám giúp cậu, dưới ánh mắt vạn phần ai oán của Nam Cung Mặc thẳng tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Hạ Úc Huân đang cắt củ cải, nghe từ phòng khách truyền đến thanh âm không khỏi mặt đỏ tai hồng, thế cho nên thiếu chút nữa hưng phấn quá độ cắt đứt cả ngón tay.
"Âu Minh Hiên, anh tên hỗn đản này! Anh dựa vào cái gì quản tôi!"
"Cậu cho rằng lão tử muốn quản cậu, sớm biết vậy ngày đó ở Italy liền không nên cứu cậu cái đồ ôn thần vong ân phụ nghĩa này!"
"Anh hối hận cứu tôi, tôi còn hối hận được anh cứu a! Ai thèm!"
"Hối hận được tôi cứu? Lão tử không cứu cậu, cậu phải bị tên đàn ông kia làm cho bán thân bất toại!"
"Anh cút cho tôi, bọn họ là bạn bè tôi! Sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh cho rằng ai cũng như anh sao!"
"Bạn? Mẹ kiếp! Bạn sẽ như vậy...... Như vậy...... Như vậy!?"
"Tên hỗn đản! Anh còn dám chạm vào tôi một cái tôi giết anh!"
......
......
Hạ Úc Huân đã chảy nước miếng ở trong đầu nhanh chóng phác hoạ hình ảnh giờ phút này trong phòng khách màu hồng phấn.
Tiểu Thụ thanh thuần khờ dại khó tính, nóng nảy phẫn nộ tiểu công......
A! Tia lửa bắn ra bốn phía, tình cảm mãnh liệt mênh mông, thiên lôi câu địa hỏa a!
Oa? Như thế nào đột nhiên không tiếng động? Tiếp tục tiếp tục a! Hạ Úc Huân trong lòng nôn nóng mà thúc giục.
"Này...... Này! Anh không sao chứ?" Thanh âm Nam Cung Mặc nghe tới có chút kinh hoảng.
Hạ Úc Huân ngừng thở tiếp tục nghe.
"Làm cái gì a! Tôi cũng không dùng lực a! Thực sự có đau như vậy? Tôi không phải nhẹ nhàng lấy ra sao......"
Hạ Úc Huân gắt gao cắn môi, vẻ mặt thế giới quan bị điên đảo, trời xanh a! Chẳng lẽ học trưởng bị tiểu thụ phản công? A a a!
"Trán thật nóng, anh sinh bệnh a? Tôi lại không biết......"
"Một người hai người tất cả đều là bạch nhãn lang, ai......"
"Mùi gì a?"
Hạ Úc Huân nghe thế lập tức căng thẳng thần kinh, mùi? Mùi gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái đồ vật kia a?
Chỉ nghe được Âu Minh Hiên tiếp tục nói, "Hình như là mùi cái gì đó cháy."
"A ——" Hạ Úc Huân lúc này mới như trong mộng thức tỉnh, sợ hãi kêu lên một tiếng tắt lửa đi.
Chờ Hạ Úc Huân đem đồ ăn làm xong bưng qua, Âu Minh Hiên vẻ mặt bị thương, thần sắc ảm đạm mà dựa nghiêng trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Úc Huân đỡ anh dậy nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mà buộc anh uống thuốc hạ sốt, sau đó đem khăn lạnh chườm lên trán anh.
"Cơm sắp xong, anh trước nghỉ ngơi một chút, đừng bực bội với trẻ con."
Lệ rơi, lời này như thế nào nghe có chút không được tự nhiên a? Giống như lời vợ nói với chồng......
Thần sắc Âu Minh Hiên giãn ra, nhưng vẫn cáu kỉnh, trầm mặc không nói.
Nam Cung Mặc khuôn mặt rầu rĩ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Hạ Úc Huân dáng vẻ khom lưng uốn gối, trong lòng lửa giận vô danh hướng lên.
Hạ Úc Huân đầu tiên là đi phòng bếp bưng thức ăn, sau đó đặt củ cải trắng đen như mực xuống, tiến đến bên cạnh Nam Cung Mặc hỏi, "Cậu làm gì anh ấy? Trên mặt anh ấy lại thế kia? Bội phục a!"
"Em không muốn nói chuyện với chị! Không nghĩa khí!" Nam Cung Mặc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý tới cô, còn vì vừa rồi cô ném mình đào xuống tẩu mà tức giận.
"Ách, tôi cũng là bất đắc dĩ a! Cậu nghe tôi giải thích......"
Kết quả là, Hạ Úc Huân đem cậu kéo đến phòng bếp, vừa dạy cậu làm món cá chua ngọt Âu Minh Hiên thích ăn nhất, vừa bắt đầu tự thuật cảnh ngộ bi thảm của cô......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top