Chương 287: Mệnh khó tách rời
Khương Hi không hé răng. Tiết Mông cũng không nói gì.
Qua thật lâu, Khương Hi mới trầm mặt, biểu tình cực kỳ không được tự nhiên, đông cứng mở miệng, "Nếu ngươi đều nghe được. Cũng không cần ta nói lại."
"..."
"Ngươi đi dàn xếp hậu sự đi, theo quy củ Tử Sinh Đỉnh." Khương Hi đưa ánh mắt dời đi chỗ khác, hắn thậm chí không muốn nhìn thêm hai mắt của Tiết Mông.
"Mẫu thân ngươi phó thác cho ta. Ta sẽ ở dưới chân núi chờ ngươi."
Tiết Mông lung lay, nhưng cũng chỉ là lung lay không có chút ý nghĩa nào mà thôi.
Nhiệt huyết cả người cậu đều giống như bị hút hết, chỉ là mấy đốt ngón tay động hai ba cái, tựa như đã tiêu hao toàn bộ khí lực của mình.
Tiết Mông đột nhiên mãnh liệt nhìn về hướng Đan Tâm Điện sâu thẳm. Vết máu trên thảm do ngọn lửa làm cho nổi bật đã không còn rõ ràng như vậy, nhưng Tiết Chính Ung vẫn nằm sấp trên mặt đất. Lúc hắn không cười, tướng mạo hình như có chút già nua, nếp nhăn đều rất rõ nét, thái dương cũng sinh tóc bạc.
Mà khương Hi cũng chỉ có dáng vẻ ba mươi tuổi, vĩnh viễn phong nhã hào hoa.
Tiết Mông chậm rãi đi về phía trước vài bước, sau đó dừng lại.
"Ngươi đi đi."
Khương Hi quay đầu lại, thấy bóng lưng cô linh của Tiết Mông.
Tiết Mông nói, "Ta không nhận ngươi, ngươi không phải cha ta."
Nói xong, trở tay ầm một tiếng đóng cửa điện. Một lát sau, Khương Hi nghe được từ bên trong truyền đến tiếng khóc rống đứt quãng cực kỳ bi ai của Tiết Mông, tê tâm liệt phế.
"..."
Khương Hi ở trong gió rét đứng yên thật lâu, đến khi chân tay lạnh lẽo, sau đó thật chậm bước xuống núi.
Dưới chân núi, một nhóm tu sĩ đều sợ hãi phượng hoàng thiên hỏa, đa số phân tán hết. Chỉ có Đạp Tuyết Cung còn để lại vài đệ tử, trong đó có Mai Hàm Tuyết.
Thấy Khương Hi đi ra, theo cấp bậc lễ nghĩa, những tiểu bối Đạp Tuyết Cung này hướng về phía hắn rũ mắt hành lễ, thấp giọng nói, "Khương chưởng môn."
Khương Hi cảm nhận được cơ trên mặt cứng đờ đến lợi hại, hắn mím môi một cái, đồng tử màu nâu xám chuyển động, rơi xuống trên người Mai Hàm Tuyết dẫn đầu, "Còn không đi?"
Mai Hàm Tuyết ôn nhã mà lãnh đạm, "Chờ một người bạn cũ."
Khương Hi hiểu rõ người hắn chỉ là ai, nói, "Trong một lát hắn sẽ không xuống được."
Mai Hàm Tuyết nói, "Một lát cũng là chờ, ba bốn ngày cũng là chờ. Trái phải đều không có việc gì, liền ở lại nơi này." Hắn dừng nột chút, nói tiếp, "Mặt khác, Khương chưởng môn. Cung chủ có lời, bảo ta nói cho ngươi."
Lòng tràn đầy nóng nảy không thể nào phát tiết, Khương Hi đè xuống, hỏi, "Là gì?"
Mai Hàm Tuyết hành một lễ, "Cung chủ quyết ý không mù quáng tin theo thần minh phía sau Thiên Âm Các, cũng sẽ không cùng với môn phái Thượng Tu Giới nhất trí hợp tác. Khương chưởng môn là người đứng đầu chúng tiên môn, từ nay về sau dự tính làm việc, không cần lo lắng đến Đạp Tuyết Cung chúng ta nữa."
Khương Hi yên tĩnh một hồi, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì, "Các ngươi định cứ như vậy độc lập với chúng tiên môn?"
"Tứ cố vô thân đương nhiên đáng sợ." Ánh mắt Mai Hàm Tuyết như sóng xuân dịu dàng, mang theo ý cười, nhưng thần sắc có chút lạnh, "Có điều, mù quáng theo cái gọi là tín ngưỡng thần minh, mới là điều không thể làm nhất."
Khương Hi chăm chú nhìn hắn.
Hắn không hề thấy cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy bực mình, cảm thấy cười chê.
Khi xưa nhìn Nam Cung Liễu ngồi ở vị trí này, hắn chỉ thấy rất nhiều quyết định của Nam Cung Liễu đều hoang đường nực cười. Mà khi chính hắn thực sự đi tới bước này, hắn mới phát hiện rất nhiều chuyện đúng là thân bất do kỷ (*).
(*) Thân bất do kỷ: 身不由己 – Thân không do tự mình làm chủ, nghĩa là không được tự do làm theo ý muốn của mình.
Trừng trị Mặc Nhiên, là ý của hắn sao?
Mù quáng tin vào Thiên Âm Các, là hắn thật lòng sao?
Lúc này đây thảo phạt Tử Sinh Đỉnh, hắn từng dốc hết sức khuyên can, nhưng chúng môn phản bác, hắn đứng đầu chúng tiên môn, đến cùng có thể làm gì?
Trước đây hắn đứng đầu Cô Nguyệt Dạ, còn có thể không cần đếm xỉa đến, có thái độ của chính mình. Mà khi hắn bước lên tôn vị, khiến Cô Nguyệt Dạ trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ, hắn lại phát hiện mình đã mất chỗ có thể trở về.
Cuối cùng, hắn phải trở thành Nam Cung Liễu kế tiếp.
Khương Hi nhắm mắt, không nói được lời nào, phẩy tay áo bỏ đi. Mai Hàm Tuyết tri thư đạt lễ, ở phía sau hắn lập tức lại hành một lễ, thản nhiên nói, "Cung tiễn Khương chưởng môn, giang hồ gặp lại."
Hắn không trả lời, thanh y trên người thêu tơ vàng mây tối, cũng không quay đầu lại, hướng phía xa xa mà đi.
Trước kia hắn an tọa Vu Linh Sơn, thay thế vinh quang hôm qua cả Nam Cung Liễu, phía dưới tiếng vỗ tay ầm ầm, vui mừng náo nhiệt. Khi đó hắn cho là mình chắc chắn khác với kẻ tiền nhiệm, cho là dựa vào tài năng của bản thân, có thể hoán đổi nhật nguyệt thiên địa. Khi đó hắn có dã tâm, có nhiệt huyết, có hoài bão.
Nhưng lúc này hắn mới hiểu được.
Hóa ra tiếng vỗ tay ngày đó cũng không phải đang nghênh đón một vị tiên thủ hùng tài vĩ lược. Mà là một hồn phách đưa tang sự tự do tự tại.
Từ đây, giang hồ mịt mù tít tắp, thiên địa rộng lớn, dễ gặp Khương tôn chủ, lại khó tìm thấy Khương Hi.
Lúc Tiết Mông đưa cha mẹ đi mai táng, vẫn không rời Tử Sinh Đỉnh. Sau khi thiên hỏa dập tắt, Mai Hàm Tuyết phụng mệnh lên núi tìm hắn, sau cùng ở trong điện thờ đầy sương giá, tìm được Tiết Mông đã hôn mê bất tỉnh, đưa hắn về Côn Lôn Đạp Tuyết Cung.
Cùng lúc đó, cung chủ Đạp Tuyết Cung chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau các môn phái định đoạt, không cần hỏi ý Côn Lôn, Côn Lôn từ nay về sau cũng không nguyện ý chịu ràng buộc bởi luật lệ của Tu Chân Giới. Từ nay, nhất đao lưỡng đoạn(*).
Nhất đao lưỡng đoạn: 一刀两断 – Một đạo cắt hai, có nghĩa là cắt đứt quan hệ.
Lại về sau, Khương Hi cho mời mọi người đến Vu Linh Sơn, thảo luận việc hệ trọng mấy ngày gần đây. Trong buổi họp, Khương Hi khẳng định việc đồng ý trải qua tam thẩm để định đoạt, tức là, "Công đường thẩm vấn", "Chúng tiên môn cùng thẩm vấn", "Bách tính thẩm vấn", mà không đồng ý chuyện sẽ nhẹ dạ cả tin vào lời của một gia tộc.
Mặc dù hắn chưa chỉ ra "lời của một gia tộc" là gia tộc nào, nhưng mọi người đều hiểu rõ hắn có bất mãn với Thiên Âm Các. Bởi vậy, Khương Hi bèn bị tất cả kịch liệt phản bác___
"Thiên Âm Các là nơi của thần minh, Mộc các chủ khi thẩm vấn dùng thần võ mà thần lưu lại. Không gì có thể sánh bằng công chính của thần minh."
"Khương chưởng môn tùy hứng làm bậy như thế, e rằng sẽ bị trời phạt."
Đổi lại càng thêm lòng tin vào Thiên Âm Các, đem mỗi lời nói cử động của Mộc Yên Ly nâng thành giáo lý khuôn phép của phái bảo thủ đang háo hức kích động, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, lại đập bàn trong buổi họp.
"Thiên Âm Các chính là vinh quang mấy nghìn năm qua của Tu Chân Giới, bao nhiêu án oan đều do bọn họ rửa sạch. Toàn bộ Tu Chân Giới chính là vì có Thiên Âm Các, rất nhiều người trước đó từng vi phạm pháp lệnh mới có thể trở lại. Khương chưởng môn, ngài muốn dập tắt thánh nhân đệ nhất Tu Chân Giới này sao?
Khương Hi điềm nhiên nói, "Theo như ý kiến của chư vị, Thiên Âm Các đúng là một nơi trong sạch không bẩn không sai?"
"Thiên Âm Các lập thế nghìn năm, do thần minh sáng tạo, hiển nhiên không có sai lầm."
"Chúng ta tu tiên, đều là vì sau này có thể được phi thăng. Nếu Khương chưởng môn nghĩ thần tiên trên trời cũng sẽ có lỗi, vậy tín ngưỡng của tu chân ở chỗ nào?"
Đối kháng với quá nhiều người bảo thủ, tinh thần quần chúng của bọn họ quá hăng hái, tranh nhau biện hộ vì thần minh ở Thiên Âm Các. Đến cuối cùng, nét mặt Khương Hi tái nhợt, cũng vô lực chống trả.
Chính là giấy không gói được lửa, bộ mặt thật chung quy vẫn trồi lên mặt nước. Từ lúc phân tán khắp Tử Sinh Đỉnh, hỗn loạn giống như không hề chậm đi, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, ba ngày sau, Thục Trung bắt đầu đại-bạo-loạn.
Không kiềm chế được đầu tiên chính là Vô Thường trấn, một nhóm người mang áo vải để tang, đi đến trước Thiên Âm Các nhục mạ kháng nghị.
"Tử Sinh Đỉnh từ lúc nào từng thu nhận bé trai bé gái?"
"Súc sinh từ Thiên Âm Các! Nhất định phải hướng vào Tử Sinh Đỉnh làm chuyện xảo quyệt! Lương tâm các ngươi có thể bình yên sao?!"
"Tu tiên tu tiên, nhắm mắt mà tu tiên! Vô Thường trấn ngay dưới chân núi, các ngươi đã hưng sư vấn tội (*) thì vì sao không dám tới công đường dưới chân núi của chúng ta? Các ngươi là lũ phản bội không có tim không có phổi, lấy oán trả ơn chính là tay sai, đơn giản là vì tìm cho mình một lý do để ra tay hung ác ghê tởm! Một đám mang tội giết người!"
Hưng sư vấn tội: 兴师问罪 – nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương, còn là cách dùng chung để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi ai đó.
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: "Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội."
"Xin trong sạch cho Tiết chưởng môn!"
Người dân Thượng Tu Giới từng được cứu ra khỏi nạn lửa cháy ở Lâm Nghi, càng là lệ ướt vành mắt, tràn đầy phẫn nộ, gào thét nói, "Vu oan hãm hại, bụng dạ khó lường, các ngươi căn bản không phải người, là nghiệt súc! Là quỷ!!"
Có tu sĩ nhìn không nổi, cầm kiếm nổi giận nói, "Nói đủ chưa? Thiên Âm Các là nơi của thầm minh, miệng đầy lời dơ bẩn, không sợ sau này sẽ xuống địa ngục?"
Mọi người trầm mặc mấy phần, chợt có thuyết thư tiên sinh cầm quạt giấy, tại Thiên Âm Các này cười lạnh một tiếng, "Xuống địa ngục?... Các vị tiên quân mời nghe cho kỹ____" Hắn hắng giọng, trầm bổng du dương nói, "Thiên Âm Các, không bằng chuồng lợn!"
Mọi người cười ha hả, vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Có vị công tử than thở, "Tiên sinh, ngươi thuyết thư hơn mười năm, tại hạ mới nghe qua được một đoạn đặc sắc nhất."
"Không sai! Thiên Âm Các không bằng chuồng lợn!!"
Liên tiếp những tiếng hét vang lên, mặt tu sĩ kia giận lên như lá gan, đánh cũng không được, mắng cũng mắng rồi, đứng tại chỗ bất động một lát, sắc mặt xanh mét phất tay áo rời đi.
Bởi những người này đều là bách tính không hề có linh lực, Thiên Âm Các căn bản không đem bọn họ để vào mắt, tùy bọn họ la hét ầm ĩ. Nhưng không nghĩ tới người từ năm sông bốn biển chạy tới ngày càng nhiều, tới ngày thứ hai, các đệ tử rốt cục không nhịn được bẩm tấu Mộc Yên Ly.
"Các chủ, trên quảng trường tất cả đều là bách tính đến minh oan cho Tử Sinh Đỉnh. Ngài xem, có nên đi ra ngoài nói cái gì đó không?"
Thần sắc Mộc Yên Ly nhạt nhẽo, "Không cần giải thích với bọn chúng, những kẻ như thế quát hai tiếng sẽ tự cảm thấy mất mặt, tự rời đi."
"Nhưng mà bây giờ đã có..." Đệ tử kia lúng túng, "Có hơn một nghìn người ngăn ở cửa..."
Mộc Yên Ly khẽ run, "Hơn một nghìn người?"
Nàng từ trên giường hồng toan chi yên (*) thướt tha đứng dậy, dẫm lên thảm da thú, đi tới phía trước cửa sổ.
(*) Giường hồng toan chi yên
Ánh mắt chuyển xuống, từ cửa sổ khắc hoa nhìn ra bên ngoài, cửa chính sân rộng của Thiên Âm Các đều là một mảnh trắng xóa. Những bách tính mang áo vải đưa tang, đều tập trung tại nơi này. Có chửi ầm lên, có ngồi đàng hoàng trên đất, toàn bộ là dáng vẻ cố chấp mọc rễ nảy mầm ở đây.
Một cái nhíu ở mi tâm Mộc Yên Ly ngưng tụ lại.
Đệ tử thân truyền ở bên cạnh thận trọng nói, "Hai ngày rồi, một người cũng không ít đi, trái lại ngày càng nhiều. Bách tính từ tất cả các thành trấn nông nông ở Thục Trung cũng bắt đầu đến Thiên Âm Các rồi. Tiếp tục như vậy nữa, việc chúng ta tìm người ngụy tạo bằng chứng có thể gánh không nổi, tất sẽ bại lộ."
Mộc Yên Ly, "..."
"Các chủ, làm sao bây giờ?"
Mộc Yên Ly nhấp môi, chưa trả lời, chợt nghe phía sau có tiếng nói ôn nhuận như ngọc, "Gánh không nổi cũng không cần phải gánh."
Bức rèm che mông lung, Sư Muội ung dung đi vào noãn các (*), đệ tử kia thấy hắn, vội vàng cúi đầu hành lễ, "Thánh thủ tiền bối."
(*) Noãn các – 暖阁 – Phòng nhỏ có thiết kế lò sưởi tách khỏi phòng lớn.
Mộc Yên Ly cau mày nói, "Sao đệ lại tới đây? Không ở bên kia trông coi Đạp Tiên Quân?"
"Tất cả mảnh nhỏ linh hạch đã dung nạp vào trái tim hắn. Nhưng tạm thời hắn sẽ không tỉnh." Sư Muội đi tới bên cửa sổ, nhàn nhạt đưa mắt nhìn thoáng qua, "Đã thấy rất nhiều người đến, bọn họ thật là rãnh rỗi."
Vẻ mặt Mộc Yên Ly có chút lo lắng, "Đã lúc nào rồi, đệ còn nói mát. Hôm nay đều dựa vào danh vọng Thiên Âm Các chống đỡ mới không có cục diện không khống chế được, nhưng tỷ cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu. Trong những tu sĩ kia có rất nhiều kẻ ngốc, nhưng cũng không đần. Đám bách tính bên dưới còn náo loạn thêm nữa, sợ rằng Đạp Tiên Quân còn không tỉnh, tình huống sẽ xảy ra biến đổi lớn."
Sư Muội lại cười cười, "Mộc tỷ tỷ không cần lo lắng. Biến đổi lớn như thế nào đi nữa, Thiên Âm Các cũng sẽ ổn định."
"Sao lại nói vậy?"
"Tu tiên, cuối cùng là vì phi thăng thành tiên. Chung quy không đến mức ở trên mặt đất mà đắc tội với hậu duệ thần linh." Sư muội nói, "Kỳ thực Tử Sinh Đỉnh có tội hay không, lòng những tu sĩ kia chẳng lẽ không rõ ràng sao? Có phải chứng cớ giả không, chẳng lẽ còn không hiểu?"
"..."
"Lúc đó bọn họ lựa chọn tin tưởng, là bởi vì sợ hãi Tử Sinh Đỉnh có âm mưu, sợ hãi Trân Lung Cục của Mặc Nhiên. Là bọn họ muốn diệt trừ môn phái này, cho nên mới nguyện tin tưởng lời làm chứng của hơn mười người như vậy." Ngón tay Sư Muội phủ lên cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Trong lòng bọn họ hiểu rõ."
"Vậy nên đệ mới vừa nói. Gánh không được, cũng không cần gánh."
Mộc Yên Ly hỏi, "Đệ có ý gì?"
"Dưới khoát một chút, đuổi đi."
Mộc Yên Ly nói, "... Thiên Âm Các không cấm người nói thẳng, cũng không vô cớ đuổi người đi, đệ làm như vậy sợ rằng sẽ mang đến chê tránh."
Sư Muội nhàn nhạt, "Không phải đệ vừa nói rõ ràng sao? Thiên Âm Các đúng hay sai, kỳ thực bọn họ đều đã rất rõ. Nhưng tạm thời bọn họ sẽ không khởi nghĩa vũ trang. Mà chờ đến khi bọn họ chuyển đến giai đoạn này____ Đạp Tiên Quân của chúng ta cũng đã tỉnh. Tỷ có biết nghĩa là gì không?"
"..." Mộc Yên Ly như muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy có chút mâu thuẫn, cuối cùng vẫn nhắm mắt, quay đầu nói với đệ tử, "Đuổi bọn chúng đi."
Người đệ tử trung thành nhất kia rời đi, trong noãn các cũng chỉ còn Mộc Yên Ly và Sư Minh Tịnh hai người.
Hai người bọn họ đứng bên cửa sổ, nhìn tình hình phía dưới.
Có đệ tử Thiên Âm Các nối đuôi nhau ra, y phục bạch kim dưới ánh mặt trời lăn tăn rực rỡ. Người dân thấy bọn họ đi tới, tưởng cuối cùng đã có lời nói, đều đứng dậy. Hướng về đám đệ tử vây quanh đi tới kia
Bởi vì cự ly cách nhau khá xa, Sư Muội và Mộc Yên Ly cũng không thể nghe thấy bọn họ nói chút gì, nhưng loại ánh mắt phẫn nộ này lại có thể thấy được.
Bỗng nhiên, không biết tại sao nổi lên, một bách tính xông tới níu đệ tử Thiên Âm Các, giơ tay cho một cái tát vang dội vào lỗ tai_____
Cục-diện-bạo-loạn!
Mộc Yên Ly bỗng mở to hai mắt, biển người phía dưới bắt đầu vùng dậy, ngươi đẩy ta chen, hơn mười đệ tử Thiên Âm Các bị vây ở trong đó hỗ trợ lẫn nhau đánh một trận.
Vẫn còn muốn loạn hơn? May mà Mộc Yên Ly trấn tĩnh lại, thấy môn đồ mình bị công khai nhục mạ ẩu đả, không có cách nào ngồi yên. Nàng đang muốn đẩy cửa sổ ra, lệnh những đệ tử kia có thể dùng pháp thuật tự bảo vệ mình, nhưng tay đã bị bắt lại.
Sư Muội nói, "Để bọn họ đánh."
Mộc Yên Ly nói, "Thiên Âm Các có quy củ, nếu không có mệnh lệnh, tu sĩ không được đánh bách tính. Ta còn không ra, quyền cước vô tình, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng bọn họ."
Sư Muội bình tĩnh nói, "Vậy cứ để một người chết."
Mộc Yên Ly, "!"
Phẫn nộ sẽ khiến người mất lý trí, càng là một đám người tụ lại một chỗ đánh nhau trong thời gian rất ngắn, ra tay cũng sẽ không còn chừng mực.
Rất nhanh, Mộc Yên Ly liền thấy đoàn người dừng lại.
Bọn họ chậm rãi tản ra một vòng, trong vòng tròn một đệ tử Thiên Âm Các ngã xuống, Mộc Yên Ly thậm chí còn không nhớ rõ tên người này. Đệ tử kia quỳ rạp trên mặt đất, từ từ có một vũng máu từ dưới thân hắn thấm ra.
Sư Muội buông tay Mộc Yên Ly ra, nói, "Được rồi, hiện tại có lý do đem những con kiến hôi này nghiền chết. Ra tay đi."
Trấn-áp-bạo-lực thật ra khó mà trở thành một cái cớ.
Chỉ cần tìm được lý do, trấn-áp-bạo-lực đều là chuyện có thể dễ dàng làm được.
Cửa Thiên Âm Các mở rộng, rất nhanh có thật nhiều đệ tử đi ra, tất cả đều cầm roi chấp pháp, đem đám bách tính không hề có linh lực kia xua đi hết____
Đoàn người thoáng chốc hỗn loạn.
Bọn họ đầu tiên là xua đuổi, lại lấy kiếm đâm xuống. Thiết hét chói tai, tiếng mắng chửi, trách cứ đan vào nhau thành một mớ. Mọi người né tránh, gào thét, chen chúc, chỉ là không có người quay đầu bỏ chạy.
"Nếu các người còn dây dưa nữa, đừng trách Thiên Âm Các lãnh khốc vô tình!"
"Thiên Âm Các có tình nghĩa từ bao giờ?" Trong đám người chợt vang lên một âm thanh tun lẩy bẩy, chính là thôn trưởng Ngọc Lương thôn, "Già này hôm nay chính là muốn đòi lại công đạo, dù cho chết ở chỗ này cũng không có gì hối tiếc."
Nha đầu Lăng Nhi trong thôn càng thương tâm phẫn nộ, đứng một chỗ cùng bảy tám cô nương lão nương trong thôn, cũng không lùi, "Các ngươi muốn giết thì tới đi, bà cô đây ngày hôm nay cũng muốn xem các ngươi có năng lực giết chết bách tính Thục Trung hay không, để chặn nghìn cái miệng!"
Người cầm đầu quân bên Thiên Âm Các nghiến răng nghiến lợi nói, "Một đám điêu dân cố chấp, đứng xếp hàng muốn chết."
Mắt thấy đánh được rồi, pháp phú chợt hiện.
Bỗng nhiên "vù" một tiếng, mưa tên đâm xuống mặt đất, nổ ra chớp sáng đầy đất! Ngay sau đó kết giới màu vàng bay lên không trung, ầm ầm chặn hai phe.
Đội quân Thiên Âm Các phẫn nộ quát, "Kẻ nào?!"
Một dải ánh sáng trắng chợt vọt lên trời cao, cánh cung Xuyên Vân khảm sừng, trong chớp mắt, sói tru phá trời! Ở trong linh lực cường đại kinh người này, một tu sĩ anh khí bừng bừng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần thả người nhảy xuống, lạnh lùng đứng chặn trước bách tính Thục Trung, quanh thân sương khói quanh quẩn. Mà phía sau nàng, một con sói cao chừng hai người nam tử trưởng thành đón gió mà đứng, nó lông như tuyết móng sáng màu bạch kim, ánh mắt đỏ đậm, nhe răng oai hùng, hung hăng phun ra một ngụm hơi thở.
Sư Muội ở trên lầu nheo con mắt lại, "Diệp Vong Tích..."
Diệp Vong Tích giơ tay lên, lưu loát thu cung, một tay kia triệu lại trường kiếm, đơn thương độc mã đứng trong gió, ánh mắt cứng cỏi mà cứng rắn ngoan cường.
"Lại là người?!" Có người của Thiên Âm Các nhận ra nàng, trợn mắt nhìn nàng, "Ngươi là cái đồ dư nghiệt của Nho Phong Môn."
Diệp Vong Tích không hé răng, đôi chân dài bước về phía trước một bước.
"Lần trước nhìn người kiên trì cho Mặc Nhiên uống nước, liền biết ngươi có vấn đề!" Người đứng đầu quân bên Thiên Âm Các kia nói rằng, "Quả nhiên ngươi và Mặc Nhiên là một loại mà! Đều là đầu sỏ ma đầu!"
Trường kiếm ra khỏi vỏ, như nước chảy ngang.
Diệp Vong Tích nheo mắt lại nói, "Đầu sỏ ma đầu là ai, tâm các ngươi đều rõ ràng. Chẳng qua, có một câu, chư vị nói không sai."
Nàng dừng một chút, lại một lần nữa mở miệng:
"Diệp mỗ, đúng là người đứng một bên Mặc tông sư."
Người cầm đầu quân Thiên Âm Các cười lạnh nói, "Diệp Vong Tích, ngươi một người đàn bà, cũng muốn cùng môn phái ta đơn độc giao chiến sao?"
Diệp Vong Tích hiển nhiên vì chuyện Tử Sinh Đỉnh mà cực kỳ oán hận, trong con ngươi lóe ra ngọn lửa rực sáng, nàng bỗng phóng vụt thanh kiếm trước mặt, linh lực mạnh mẽ này khiến chuôi kiếm không phải thần võ trực tiếp đâm vào phiến đá, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt đáng sợ!
Nàng nghiến răng nói, "Ta nhịn môn phái các ngươi rất lâu rồi. Đừng cả ngày đàn bà đàn bà hai chữ đọng lại ở ngoài miệng!"
"..."
Đám tu sĩ từ trước giờ thấy Diệp Vong Tích, cơ bản đều là thấy nàng ẩn nhẫn nhún nhường, thái độ ôn hòa.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy nàng nổi giận.
"Đều nghe kỹ cho ta." Toàn thân mạnh mẽ của Diệp Vong Tích mỗi một tấc đều cực căng, như loài báo, nàng không chút nhún nhường nhìn chằm chằm những nam nhân phía bên kia, "Từ trước đến nay, Tử Sinh Đinh đối với Nho Phong Môn chưa từng bỏ đá xuống giếng, còn bảo hộ bách tính Lâm Nghi trong biển lửa____ Hôm nay mặc dù không có Tử Sinh Đỉnh, nhưng Diệp mỗ nơi này, cũng sẽ không để các ngươi lại đả thương dù chỉ một chút di dân của Thục Trung!"
Thiên Âm Các không có người từng đối đầu giao chiến với nàng, cho nên cũng không biết thực lực của nàng, chỉ cảm thấy nàng là một nha đầu khóc sướt mướt bên thiếu công tử nhà nàng. Bởi vậy có người nhịn không được bật cười lạnh, "Tiểu nha đầu, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? ... Chỉ bằng một mình người, muốn bảo vệ một đám chim cút rụng lông phía sau ngươi? Khẩu khí thật là lớn. Năng lực của người tới từ đâu thế hả?"
"Vậy ngươi mở to hai mắt cho ta, nhìn ta một chút xem có cái năng lực này hay không!"
Vỏ quăng bên cạnh, nét kiếm như sương.
Diệp Vong Tích không hề nói lời vô nghĩa với bọn chúng, một tiếng vang dội, chân dài nhấc lên, thân nhẹ như yến sải bước như lang. Ngay sau đó nàng giơ tay lên rút kiếm – cắm trên mặt đất, đem một đám tu sĩ Thiên Âm Các hoặc là xem thường, hoặc là khinh miệt đánh tan.
Trong noãn các, Sư Muội thản nhiên nhìn tình trạng náo loạn bên dưới, đôi môi thủy sắc mở rồi khép, cười lạnh nói, "Hừ, tưởng rằng cũng không được nhìn thấy nữ chiến thần kiếp trước nữa. Nghĩ không ra đến cùng, nàng vẫn bị dồn đến con đường này."
"Chiến thần?"
Sư muội không có trả lời, chỉ là hơi thương hại, sau lại mang theo chút châm chọc mà nhìn Diệp Vong Tích, "Tỷ tỷ nhìn xem. Một đời người, sẽ có rất nhiều lối rẽ. Thế nhưng đến cuối cùng, kết cục đều giống nhau. Kiếp trước nàng là người như thế nào, đời này cũng đã định trước trốn không thoát."
Máu tươi phun trào, tia lửa điện chạm vào nhau, trong phút chốc tiếng chém giết rung trời, từ đầu đến cuối một mình nàng ẩn hiện trong vô số đao quang kiếm ảnh, kết giới phía sau ngăn cách toàn bộ bách tích không biết pháp thuật.
Nữ tử này y phục màu đen, eo nhỏ chân dài____ Lúc này cầm kiếm, nàng là Diệp Vong Tích.
Não Bạch Kim phối hợp với nàng hoàn toàn không có kẽ hở, túi đựng tên bằng lụa của Dung phu nhân ở bên thắt lưng nàng phiêu đãng lắc lư.
Một khắc kia giơ cao cung, nàng lại là Nam Cung Tứ.
Cả đời này, so với kiếp trước nàng càng từng trải nhiều hơn, nàng từng có bất lực, từng có mê man, thậm chí từng có vân khai vụ tễ (*) ngắn ngủi như vậy, nữ nhi tình trường.
Vân khai vụ tễ: 云开雾霁 – Chỉ tiết trời từ âm u chuyển thành trong sáng. Thường dùng để chỉ sự oán giận, nghi ngờ có thể tiêu tan.
Nam Cung Tứ tặng nàng ngọc bội trong hoàng hôn, vừa lúc ráng chiều ngũ sắc trên cầu Nại Hà, nàng cho rằng từ này về sau đã có thể thả lỏng hào hiệp căng cứng, rốt cục có thể quay về làm một cô nương ôn nhu khóc cười tùy ý.
Thế nhưng, Nam Cung Tứ đã chết.
Cái chết của hắn không hề báo trước, trước khi đi thậm chí còn nói với Diệp Vong Tích lúc đó ở lại giết địch, "Biết nàng sợ bóng tối, rất nhanh sẽ trở về."
Vậy mà hắn vẫn chưa có về.
Cho nên, Diệp Vong Tích, cuối cùng vẫn như kiếp trước, mất đi mềm mại của nàng, cũng mất đi khôi giáp của nàng. Nàng chậm rãi tiêu hóa nhu tình mật ý còn sót lại này, nàng chậm rãi chấp nhận bản thân trơ trơ trọi trọi. Trong lòng nàng, yên lặng vì mình làm hai tang lễ_____
Từ trưởng lão đã chết, mang Tiểu Diệp Tử đi. Nàng tự tay mai táng nghĩa phụ đào lý xuân phong nhất bôi tửu (*).
Nam Cung Tứ đã chết, mang đi Diệp cô nương. Nàng tự tay dập giang hồ dạ vũ thập niên đăng (*) cùng A Tứ.
(*) Đào lý xuân phong nhất bôi tửu: Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu.
(*)giang hồ dạ vũ thập niên đăng: Ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã mười năm.
Hai cụm trên là câu thơ thứ ba và thứ tư trong bài thơ Ký Hoàng Cơ Phục của Hoàng Đình Kiên. Bài thơ này được tác giả viết để bày tỏ nổi nhớ mong muôn phần đến người bạn ở cách xa nghìn dặm.
Ngã cư Bắc hải, quân Nam hải,
Ký nhạn truyền thư tạ bất năng.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu,
Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
Trì gia đãn hữu tứ lập bích,
Trị bệnh bất kỳ tam chiết quăng.
Tưởng đắc độc thư đầu dĩ bạch,
Cách khê viên khốc chướng khê đằng.
Dịch nghĩa:
Tôi ở biển Bắc, bác ở biển Nam,
Gửi nhạn đưa thư việc này không thể làm.
Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu,
Ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã mười năm.
Lo cho nhà chỉ có bốn bức tường không,
Chữa bệnh không cần phải ba lần gãy cẳng tay.
Nghĩ đến đọc sách đầu đã bạc,
Cách khe nghe vượn khóc, chướng khí bốc bên khe.
...
Chiến thần che lấp mất mộ phong nữ tử.
Nàng xoay người, đơn thương độc mã đi tới trước Thiên Âm Các, đối đầu với đám tu sĩ.
Sư Muội nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt bên dưới, nói với Mộc Yên Ly, "Điều động tất cả đệ tử nhất đẳng xuống phía dưới nghênh chiến. Nữ nhân này không thể giữ lại."
Mộc Yên Ly giật mình, "Tất cả đệ tử nhất đẳng? Nàng, nàng chẳng qua là một cô nương..."
Sư Muội liếc mắt mỉm cười, "Vậy mà cô nương này đời trước lại khiến Đạp Tiên Quân chịu nhiều đau khổ. Nếu tỷ xem thường nàng, sau này sẽ không muốn thỉnh giáo đầu khớp xương của nàng cứng bao nhiêu đâu."
Cửa trái mở rộng, đệ tử nhất đẳng Thiên Âm Các dốc toàn bộ lực lượng, Diệp Vong Tính một bên duy trì kết giới không bị phá, một bên chiến đấu kịch liệt với bọn họ.
Nàng vẫn luôn mang dây buộc tóc xanh đen thêu con hạc của Nho Phong Môn, trong lúc tiến lùi, dây buộc tóc bay phần phật. Mộc Yên Ly hạ lệnh chết, cho nên những đệ tử Thiên Âm Các này từng bước ra sát chiêu với nàng, lực một người căn bản khó địch đám đông, nhưng Diệp Vong Tích vẫn cắn răng không lùi, hơn nữa Não Bạch Kim dũng mãnh, trong lúc nhất thời rốt cuộc vẫn không ở thế dưới.
"Lại thêm người." Sư muội như ở cạnh ao xem cá, nhìn tình hình phía dưới, nhàn nhạt nói, "Nói chung, hôm nay nàng tự đưa mình tới cửa, thì không thể để cho nàng sống quay về____"
"A Nam, đệ xem bên kia!"
Bỗng Mộc Yên Ly cắt đứt lời Sư Muội nói, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Sư Muội thấy phía xa xa chân trời, một tầng mây khói màu lam chầm chậm nổi lên.
Đúng là chư vị trưởng lão Tử Sinh Đỉnh cùng đệ tử đến!
Đây là chiến lực bởi vì Vương phu nhân bảo hộ mà còn sống sót, vẫn mặc chiến giáp của Tử Sinh Đỉnh như cũ, đạp ngân quang bội kiếm chói lòa, từ sâu trong màn sương bao phủ mà tới, hùng vĩ bành trướng, cầm đầu là hai người Tham Lang và Toàn Cơ, ngô đái đương phong (*), áo bào tung bay.
(*)Ngô đái đương phong: –吴带当风 – Thắt lưng Ngô (họ Ngô, chỉ họa sĩ Ngô Đạo Tử) mang theo gió – Thuật ngữ trong tranh Trung Quốc, là cụm từ khái quát phong cách nhân vật trong tranh của Ngô Đạo Tử. Ngô Đạo Tử (khoảng 686-760) là danh họa kiệt xuất thời Thịnh Đường, có thành tựu vượt trội về vẽ tranh.
Trong kỹ xảo dùng bút, ông đã sáng tạo ra một bước ngoặt mới, có pha trộn phương pháp "Thuần thái điều" ( thuần thái điều nghĩa là dây rau nhút, phương pháp vẽ tranh với tốc độ nhanh chậm, nét bút nặng nhẹ đầy tinh tế, giàu biến hóa...), tăng cường phần cảm giác phần nổi của cơ thể, ông kết hợp đường cong của cơ thể con người vô cùng tự nhiên, bức họa này cũng có ảnh hưởng nhất định đến phương Tây. Bức họa nhân vật, tay áo, thắt lưng, vốn có hướng nghênh gió nhẹ múa, vì thế mới có cụm từ "Ngô đái đương phong".
Cụm từ "ngô đái đương phong" sau này cũng dùng để chỉ tài vẽ tranh cao siêu xuất chúng hoặc phong cách phiêu dật.
Phía sau hơn nghìn đệ tử, đều mang ánh mắt bừng bừng phẫn nộ, ánh giáp sáng giữa trời!
Toàn Cơ trưởng lão cất cao giọng nói, "Hậu duệ thần minh Thiên Âm Các các vị, chính là lấy nhiều địch ít như vậy sao?"
Tham Lang thì tính cách âm trầm dữ tợn, dưới đôi mắt chòng chọc, hắn cũng không có nhiều nho nhã như vậy, năm chữ lời ít ý nhiều, cực kỳ phẫn nộ có thể rõ ràng thấy được, "Các ngươi đi chết đi!"
"..."
Đối mặt với Bạo phong sậu vũ (*) lao đến, đội quân hùng mạnh mà oai phong, sắc mặt Sư Muội có một chút khó chịu, độ cung khóe môi cũng không biết là cười hay chế giễu.
(*) Bạo phong sậu vũ: 暴风骤雨 – Gió dữ dội, mưa đột ngột – Ví von thanh thế to lớn, phát triển cực kỳ nhanh và mãnh liệt.
"Thực sự là nghiệt duyên. Mỗi một lần đại chiến, đều phải là người của Tử Sinh Đỉnh quyết thắng bại đầu tiên." Hắn vừa nói như vậy, vừa nhìn về phía sóng người cuồn cuộn.
Trong đám người kia không có hình bóng Sở Vãn Ninh... Lúc cướp pháp trường Thiên Âm, Sở Vãn Ninh mang Mặc Nhiên đi nơi nào? Mặc Nhiên kia bị moi tim nhiều lần như vậy, nhất định không sống nổi nữa, vậy còn Sở Vãn Ninh?
Là canh giữ bên mộ Mặc Nhiên, hay là dứt khoát như đời trước, chết cùng Mặc Nhiên.
Dù là khả năng gì cũng đều làm hắn phiền muộn, tâm tình Sư Muội có một loại bất an lờ mờ. Hắn xoay người, đi vào trong phòng.
Mộc Yên Ly nén ưu lo nói, "Đệ đi đâu vậy?"
"Đi xem tình trạng của Đạp Tiên Quân." Sư Muội dừng một chút, "Nghĩ một chút biện pháp, làm hắn sớm tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh, Thời Không Sinh Tử Môn một lần nữa mở ra____ Ai cũng không ngăn được chúng ta."
Ngón tay dài nhọn mơn trớn ký hiệu Thiên Âm Các, mật thất ầm ầm mở rộng. Sư Muội bước xuống bậc thang thật dài, dọc theo một đường khắc ấn tín phù chú Thượng Cổ tinh xảo, đi qua ba cánh cửa có kết giới, đi tới chỗ sâu nhất của thạch thất.
Nơi này hàn băng kết đầy đất, sương mù tràn ngập, trên mái vòm màu xám tro khảm một khối ngọc thạch, đang chảy xuôi ánh sáng thánh khiết. Phía dưới khối ngọc thạch có hiện lên một quan tài nước, Sư Muội cúi thấp xuống trước quan tài, nhìn người nam nhân y phục chỉnh tề nằm bên trong.
"Đạp Tiên Đế Quân Mặc Vi Vũ..." Hắn trầm giọng nói, ánh mắt rơi xuống ánh sáng trên ngực nam nhân, "Ngủ đủ lâu, ngươi cũng nên tỉnh dậy rồi?"
Lời của hắn hiển nhiên không có hiệu quả gì, Đạp Tiên Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước, môi không có chút máu.
"Dòng linh lực hỗn loạn đến vậy." Sư Muội đưa tay phủ lên trán Đạp Tiên Quân, tỉ mỉ cảm nhận, như có điều gì nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kiệt xuất, "Ngươi mơ thấy ác mộng à?"
Người hôn mê dĩ nhiên sẽ không trả lời hắn.
Sư Muội gỡ nhẹ tóc trên trán hắn, vẻ mặt rất ôn nhu, như là nhìn một thanh thần binh được đúc thành, hắn chậm rãi nói, "Tuy là đoạt lại linh hạch của chính ngươi, thế nhưng linh hạch, thứ đồ vật này, có cùng nhịp thở với trái tim, hòa vào cơ thể theo thời gian sẽ ít nhiều làm cơ thể không khỏe."
Tiếng nói của hắn mang theo mê hoặc, là pháp phú thôi miên ý chí.
"Đạp Tiên Quân, bất kể người mơ cái gì cũng đừng tin, đều là giả... Nào, tỉnh lại đi. Tỉnh lại, cái gì ngươi cũng có thể đạt được."
Thân thể hạ thấp xuống dưới, hầu như dán ngay bên tai, nhu hòa đến tột cùng mê hoặc đến tột cùng.
"Sư Minh Tịnh cũng được, Sở Vãn Ninh cũng được, thậm chí mẫu thân ngươi, đều sẽ trở lại."
"Nhanh tỉnh lại đi." Hắn lẩm bẩm với đế quân đang chìm trong mộng, "Ta chờ ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top