Hye Sun hiện tại tâm tình rất kém, tự trách cùng áy náy chiếm cứ nội tâm của cô, "Tôi có lỗi với chú, cũng thật có lỗi với mọi người..."
Ba mẹ của Jimin lúc đi, thoạt nhìn rất không vui.
Dĩ nhiên, đổi lại là ai, cũng không vui được!
Go mẫu những lời đó, liền Hye Sun cái này làm con gái đều nghe không được, huống là bọn họ?
Vào giờ phút này, Hye Sun thậm chí có muốn trốn chạy.
Cô nhìn anh một cái, nói: "chú..."
"Làm sao?" Jimin chính nhìn chằm chằm Hye Sun, nhìn lấy cô như vậy áy náy, anh có chút đau lòng.
Chuyện ngày hôm nay cũng không trách cô, muốn gặp Go mẫu là chủ ý của anh, ngay từ đầu Hye Sun đã nhắc nhở qua với anh.
Bất quá, Park Jimin anh cũng không hối hận.
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, anh khả năng còn không hiểu được mẹ của Hye Sun là hạng người gì, hiện tại chính mắt thấy, anh chẳng những không có trách cô, ngược lại, càng thêm yêu thương cô.
Nếu đổi lại là người bên cạnh, có người mẹ như vậy, nói không chừng sẽ bị ép điên rồi cũng nên?
Loại thời điểm này, anh càng muốn bảo vệ cô.
Hye Sun cúi đầu, có chút thấp thỏm nói: "Nếu không, chuyện kết hôn cứ định như vậy đi!"
Cô câu này vừa mới dứt lời, cũng cảm giác được thân thể của Park Jimin lạnh xuống.
Anh nhìn lấy Hye Sun, ngữ khí rất không thân thiện, " Em... Hối hận rồi sao?"
Hye Sun dĩ nhiên không phải có cái ý này.
Cô nhìn Jimin, "Có thể quen biết chú, tôi rất vui vẻ, là phúc khí của tôi. Nhưng là, chú tốt với tôi như vậy, tôi thật sự không muốn để cho chú bởi vì tôi bị ủy khuất."
Hye Sun không có tự tin có thể thuyết phục mẹ, người cũng không có biện pháp lựa chọn xuất thân của chính mình.
Vô luận theo điểm nào, cô đều cảm thấy, mình không có tư cách làm vợ của Park Jimin.
Jimin nghiêm túc nhìn lấy cô, ngữ khí lạnh giá, "anh rất ghét người khác đổi ý."
Anh đã bị Oh Se Young đổi ý qua một lần, nếu như Go Hye Sun đổi ý, anh sẽ hận cô.
Jimin cũng không cảm giác mình là thiên sứ, anh cũng không có nghĩ Go Hye Sun thiện lương như vậy.
Anh không tha thứ cho kẻ phản bội!
Anh lạnh nhạt ngữ khí, để cho Hye Sun ngẩn ra, Hye Sun không nghĩ tới, đều lúc này rồi, Park Jimin lại còn muốn để cho mình làm vợ của anh?
Rõ ràng hôm nay lời của mẹ, đều nói tới như thế quá phận rồi.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm giận đến không muốn để ý đến cô, cũng đưa cô đuổi ra khỏi cửa rồi?
Hye Sun nhìn lấy Jimin, "Mẹ tôi nói như vậy, chú không tức giận sao?"
Jimin nhìn lấy Hye Sun chột dạ bộ dáng, cô là sợ anh bởi vì chuyện của mẹ cô, giận lây sang cô sao?
Con mắt màu đen của anh nhìn lấy Hye Sun, "Không nên suy nghĩ quá nhiều, chuyện của mẹ em, anh sẽ không tính ở trên đầu em."
Hye Sun giọng thấp cụp mắt xuống, Jimin an ủi, cũng không có để cho tâm tình của cô khá một chút, "Nhưng là, ba mẹ của chú? Còn có chị Eun Ji. Liền coi như bọn họ giống như chú, không trách tôi, tôi cũng cảm thấy có lỗi với bọn họ."
Nếu như người có thể lựa chọn xuất thân của chính mình, thì tốt biết bao?
Hye Sun cũng không trông cậy vào cha mẹ của mình có bao nhiêu tiền, cũng không chờ đợi mình có thể làm cái con nhà giàu, nguyện vọng lớn nhất của cô, chính là ba mẹ của cô, có thể như những người cha mẹ khác,vì tiền đồ của cô mà lo âu...
Mà không phải là giống như bây giờ, cảm thấy cô là một cô gái, đi học không có tiền đồ, muốn cho cô lập gia đình.
Jimin nhìn lấy Hye Sun bộ dạng xấu hổ, biết cô là một người trách nhiệm, coi như tất cả mọi người đều không trách cô, có thể cô vẫn sẽ cảm thấy chuyện này cùng anh có trách nhiệm.
Anh đưa ngón tay ra, ở trên trán của cô nhẹ nhàng ma sát một cái, "Thật sự cảm thấy áy náy?"
"Ừm." Hye Sun gật đầu.
Nào chỉ là áy náy, cô áy náy chết được không!
Jimin vẻ mặt rất nghiêm túc, "Cảm giác có lỗi với anh?"
"Đúng."
Nhìn lấy cô gật đầu bộ dáng, Jimin nói: "Vậy thì hôn anh một cái! anh liền tha thứ cho em."
"..."
Rõ ràng là có chút nghiêm túc lại bi thương, anh đột nhiên nói một câu như vậy, Hye Sun cũng không biết làm sao để nói tiếp.
"Chú, chú đứng đắn một chút, đừng đùa có được hay không?"
Jimin nói: "anh không có đùa với em."
Ạnh nghiêm túc bộ dáng, thật giống như đang cùng cô thảo luận vấn đề gì vô cùng nghiêm túc, thật không phải là đang nói đùa.
Hye Sun nhìn lấy anh đường ranh rõ ràng gò má, "Không có nói đùa mà chú còn để cho tôi hôn chú?"
"Bị mẹ em nói tới thương tâm như vậy, chỉ bảo em hôn một cái an ủi mà không được sao." Hiếm thấy Jimin cũng có lúc làm nũng, Hye Sun không nhịn được hoài nghi mình nhìn lầm rồi.
Cô nhìn Jimin, do dự một chút sau, ở trên mặt anh hôn một cái, "Như vậy được chưa?"
Jimin cười đem ví tiền đưa cho cô, "Đi thanh toán đi, chúng ta về nhà."
"Được."
Hye Sun rất nhanh cầm lấy ví tiền đi ra ngoài.
Bị anh trêu chọc trêu chọc, cô cảm giác chính mình áp lực cũng không lớn như vậy.
Hai người theo quán lẩu đi ra, tài xế của Park gia đưa bọn họ về nhà.
Bình thường bọn họ cuối tuần đều là tại biệt thự Park gia, bất quá hôm nay, Jimin để cho tài xế trực tiếp đưa bọn họ trở về chỗ ở của hai người.
Trên xe, Hye Sun nhìn lấy bên ngoài dương quang, không nhịn được có chút xuất thần.
Chuyện ngày hôm nay sau, để cho cô có một loại cùng Go mẫu hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng mà, hiện lên trong đầu của cô, lại là từ nhỏ đến lớn những thứ kia nhớ lại...
Cô và Go Doosung, đều là cha mẹ nuôi lớn, nếu như không có bọn họ, cô đã không tới lớn như vậy.
Những thứ này nhớ lại, để cho tâm tình của cô trở nên nặng nề.
Đột nhiên, Jimin mở miệng, "Dừng xe."
Hye Sun bận rộn phục hồi tinh thần lại, nhìn lấy Jimin , "chú, sao vậy?"
Không phải nói về nhà sao? Cái này còn chưa tới nhà đây, anh liền để tài xế dừng lại.
"Đi giúp anh mua bó hoa." Jimin nói.
"Mua hoa?" Hye Sun lúc này mới phát hiện, xe dừng ở trước cửa tiệm hoa.
Cô hỏi: "chú, chú mua hoa chuẩn bị tiễn ai sao?"
"Ừm." Jimin vẻ mặt thành thật, "Đi nhanh."
Hye Sun nói: "Muốn mua hoa gì?"
"Em thích hoa gì thì mua hoa ấy."
Hye Sun nói: "Tiễn bạn bè?"
Dù sao hoa không thể mua bừa, muốn xem tiễn cái gì.
Park Jimin nói: " Tiễn một người rất quan trọng."
Hye Sun lần đầu tiên nghe nói, Jimin còn có một người rất quan trọng mà anh muốn tặng hoa.
Cô luôn luôn nghe lời, anh giao việc, dĩ nhiên là hết sức làm xong, nhân viên tiệm cho cô đề cử hôm nay trong tiệm tươi mới nhất bó hoa, Jimin bưng lấy một lớn bưng hoa trở lại, cơ hồ chặn lại cô nửa người.
"Chú, chú cảm thấy thế nào?" Hye Sun ngồi ở bên cạnh, như hiến bảo hỏi.
Jimin nhìn lấy cô hồn nhiên ánh mắt, nói: "em cảm thấy đẹp mắt không?"
"Tôi cảm thấy rất đẹp mắt a! Không biết là ai may mắn như vậy, lại có thể nhận được hoa chú tặng."
Hye Sun vẫn là lần đầu tiên đem một bó hoa ôm ở trong tay, mặc dù không phải tặng cho cô, nhưng là cô đều có chút hâm mộ.
Jimin nói: "Tặng cho em."
"..." Hye Sun nhất thời cảm giác mình ôm lấy hoa tay đều mềm nhũn ra, "Không phải đâu?"
Để cho cô đi mua, sau đó tặng cho cô?
Bởi vì là giúp anh mua, bó hoa này có thể không tiện lắm.
Hye Sun nói: "Cái này đưa cho tôi quá lãng phí!"
Sớm biết cô đã mua cái gì đó dùng được rồi?
Jimin đưa tay ra, xoa xoa đầu của cô, "Trong mắt em, chồng không thể tặng hoa cho vợ sao?"
Ngữ khí của anh rất thân mật, nhất là, hai chữ vợ chồng, nghe phá lệ chính thức.
Đây là một loại được tôn trọng, được thương yêu, được nâng niu ở lòng bàn tay.
Hye Sun không nhịn được cúi đầu xuống, nhìn hoa trước mặt, cảm giác chính mình trái tim nhỏ đang bốc lên bong bóng hạnh phúc, "Tôi...tôi nhận?"
Jimin nhìn lấy cô, mặc dù cô cảm thấy lãng phí, nhưng cũng là thật sự rất thích, đây là Hye Sun lần đầu tiên nhận được hoa, mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.
Nửa phút mà cảm giác mình từ nữ hán tử biến thành cô bé thẹn thùng.
...
Buổi chiều, Jimin ngồi lên xe lăn đi ra ngoài, nhìn thấy Hye Sun một mình ngồi xổm ở trong phòng khách, hướng về phía bó hoa kia chụp hình, cũng không biết đổi mấy cái góc độ.
Khóe miệng còn thỉnh thoảng giơ lên, giống như... Kẻ ngốc.
Jimin không có quấy rầy cô, chẳng qua là ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn lấy cô.
Lúc trước không quen biết Hye Sun, anh lúc buồn chán, chỉ thích ở một mình.
Mà bây giờ, anh càng thích như vậy nhìn chăm chú cô, quan sát cô, luôn cảm thấy rất thú vị.
Cô giống như một người bạn nhỏ, với cái thế giới này tràn ngập tò mò.
Hye Sun chụp xong mấy tấm ảnh chụp, đang chìm trong đó, điện thoại di động đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Hye Sun nhận, phát hiện là cô cô đánh tới, " Sunnie."
Thấy cô của mình gọi tới, Hye Sun có chút ngoài ý muốn, "cô sao lại gọi điện thoại cho mình?"
Cô đối với Hye Sun tốt vô cùng, bất quá, tình huống trong nhà Hye Sun không tốt, lại cùng Go mẫu nổi lên một chút mâu thuẫn nhỏ, cho nên, hai nhà hai năm qua đều không có qua lại.
Cô ở trong điện thoại nói: "Ba mẹ cháu hôm nay tới nhà cô."
Hye Sun cau mày, "mẹ cháu chưa có về nhà sao?"
Còn tưởng rằng Jang Hyuk đưa ba mẹ cô đều đưa về nhà rồi.
Cô của Hye Sun nói: "mẹ cháu bảo cô khuyên khuyên cháu, cháu cũng không phải là trẻ con nữa rồi, nghe lời một chút, ba mẹ cháu nuôi cháu lớn như vậy, cũng không dễ dàng."
Hye Sun không nghĩ tới, mẹ lại đi tìm rất lâu không làm sao liên lạc cô tới khuyên mình, "mẹ cháu nói với cô cái gì?"
"Cũng không nói gì, cô chính là sợ cháu nghĩ không ra. Sunnie, cô là người từng trải, dượng cháu tình hình cháu cũng biết, cháu nếu là giống như cô, sau đó nhưng làm sao bây giờ " Nhà cô lúc trước điều kiện tốt vô cùng, dượng có ổn định công tác, mỗi tháng thu nhập cũng không tệ, rất nhiều lúc, cô còn có thể cứu tế nhà bọn họ.
Sau đó, dượng xảy ra chuyện, liền nằm trên giường mười năm, mười năm này, cô mang theo hai đứa bé, muốn đi tìm công việc, mặt trên còn có lão nhân, thời gian trải qua rất là gian khổ.
Các thân thích xem thường đến không ít, liền ngay cả Go mẫu, có lúc cũng ghét bỏ trong nhà cô gánh vác nặng, không muốn cùng cô ấy qua lại.
Cuộc sống của cô ấy, quả thực trải qua thật không dễ dàng gì.
Chẳng qua là, Hye Sun không nghĩ tới, mẹ vì ngăn cản cô cùng với Park Jimin ở chung một chỗ, lại còn chạy đi tìm cô tới làm thuyết khách?
Hye Sun nói: "cháu biết cô không dễ dàng, nhưng tâm cháu đã quyết. Về phần mẹ cháu, cô cứ mặc kệ bà ấy! Mấy năm nay bà ấy làm sao đối với cô, cô đều quên sao?"
Go mẫu thái độ đối với cô ấy, Hye Sun cũng một mực có ý kiến.
Đáng tiếc, cô còn là một học sinh, không có năng lực kinh tế, cũng không có biện pháp giúp giúp cô mình cái gì.
Lần này, Diệp mẫu cũng chính là nhìn thấy cô mềm lòng, mới dám tìm tới cửa, cũng thua thiệt cô còn nguyện ý để ý đến bà ấy.
Cô ở trong điện thoại khuyên Hye Sun , "cô không lo lắng mẹ cháu, cô chỉ lo lắng cho cháu. Mẹ cháu nàng liền như vậy, nhưng bà ấy dù thế nào cũng là mẹ cháu. Cháu tội gì vì tức giận bà ấy, tự mình gây khó dễ, cháu hiểu không?"
Hye Sun cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, nghiêm túc nói: "Cô, cô đừng nghe mẹ cháu nói càn, người cháu muốn lấy là một người rất tốt, đối với cháu cũng rất tốt, là mẹ cháu thật là quá đáng, còn ở ngay trước mặt người khác nói khó nghe như vậy, sau này cháu không muốn để ý đến bà ấy nữa. Cô không cần lo lắng cháu, cháu sẽ sống tốt."
Pạn ở một bên, nghe thấy Hye Sun nói về mình như vậy, lòng có chút nhảy nhót..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top