chương 36

"Không có a." Trong lòng Hye Sun chìm một cái, không thể không nói, nhìn thấy Clara, cô đích xác là có chút ngại.

Jimin dùng con mắt màu đen, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Nói thật."

"..." Hye Sun trộm trộm nhìn Jimin một cái, từ góc độ này nhìn qua, anh thật đẹp trai đến đòi mạng mà.

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, âm thanh rất nhỏ, "Tại sao mọi người đều tin tưởng lời của Clara Lee , không tin tôi?"

Anh nhìn lấy Hye Sun ngây ngốc, âm thanh mềm mại, "Ai tin tưởng cô ta rồi hả?"

"Chú gọi cô ta đến, chẳng lẽ không phải là vì để cho cô ta làm chứng sao?"

Nếu như không phải là bởi vì cô kịp thời phơi bày bộ mặt thật của Clara, nói không chừng... Park Jimin liền tin tưởng Clara Lee rồi!

Jimin nhìn lấy bộ dáng oán trách của cô, sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười, tiếng cười rất là ấm áp, giống như ánh mặt trời mùa đông thấm vào đáy lòng: "Anh nhìn giống ngu như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không phải là?" Hye Sun u oán nhìn lấy anh.

"Dĩ nhiên không phải. Anh không gọi cô ta qua tới, là muốn làm sao giáo huấn cô ta? Sau này cô ta ở bên ngoài, vẫn là một dạng gây phiền phức cho em."

"Ây..." Nghe Jimin giải thích xong, Hye Sun rốt cuộc minh bạch được: "Cho nên, chú là vì tôi, mới gọi cô ta tới?"

Park Jimin đưa ngón tay ra, câu một cái cái mũi của cô, "Không nhìn ra, tính em thật ấu trĩ!"

Hye Sun hôm nay mọi cử động không có tránh được ánh mắt của anh.

Trong lòng Park Jimin cũng có đếm, anh biết, Hye Sun đối với anh có hiểu lầm.

Biết anh gọi Clara mục đích đi tới, thái độ Hye Sun mềm nhũn ra, "Tôi không phải sợ sao?"

"Sợ Clara Lee ?"

"Sợ chú tốt với tôi như vậy, cũng bởi vì cô ta mà không tin tưởng tôi nữa." Hye Sun hít sâu một hơi, trong giọng nói có chút buồn bực, "Tôi không biết mình thế nào, thật giống như liền cảm thấy, chú là của tôi, chỉ có thể tin tưởng tôi. Nếu như chú tin người khác, tôi liền... Rất khó chịu."

Cô hôm nay khóc, cũng không phải là bởi vì Clara bêu xấu cô, mà là bởi vì Park Jimin.

Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như Park Jimin cũng giống như Jeon JungKook, không tin lời nói của cô, như thế, cô nên làm cái gì bây giờ?

Hye Sun bộ dáng này, để cho Park Jimin tâm bỗng dưng nhu nhũn ra, anh đưa ra bàn tay, xoa xoa đầu của cô, "Ngẩng mặt, để cho anh hôn một cái."

"À?" Khúc cong này xoay chuyển có chút lớn, Hye Sun còn không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, Park Jimin tại trên gò má cô hôn một cái.

Anh nhìn lấy cô, nói: "Đừng nghĩ những thứ kia lung ta lung tung. Anh còn không đến mức bởi vì người ngoài liền không tin vợ mình."

Go Hye Sun là anh chọn, cho nên, anh sẽ đối với lựa chọn của mình phụ trách, cũng sẽ tin cô.

Anh cưng chiều, để cho Hye Sun tâm biến đến ấm áp, cô nhìn lấy Jimin , nói: "chú, tại sao tốt với tôi như vậy?"

"Đại khái là bởi vì em quá ngốc đi!"

"..."

Eun Ji đi ra, nhìn thấy hai người ngồi ở trên ghế sa lon tâm sự, vội vàng mà lại lui về.

Hiếm thấy nhìn thấy em trai chị cưng chiều một người như vậy, chị ước chừng phải gia tăng kình lực, như vậy rất nhanh, ba mẹ liền có thể ôm cháu trai rồi.

-

Buổi tối, Jimin ngồi ở trong phòng, trên chân đắp thảm, là Hye Sun giúp anh đắp.

Mặc dù là mùa hè, nhưng là tại trong phòng điều hòa, cô sợ chân của anh bị lạnh.

Hye Sun ở trong phòng bếp, Eun Ji đem thuốc đưa cho cô, "Đem cái này cầm đi, để cho Jimin uống."

"Chị chắc chắn chứ?" Mùi vị thuốc bắc này, Hye Sun chỉ là ngửi một cái, liền có chút không chịu nổi.

""Thuốc đắng giã tật! Nó một người đàn ông còn sợ khổ? Đây là chị đặc biệt mời một bác sĩ đông y nổi tiếng kê đơn thuốc, nghe nói hiệu quả tốt cực kì." Eun Ji nghiêm trang nói: "Mau đi đi, nhớ đến nhất định phải khuyên nó uống a!"

"Em... Thử xem sao!" Chuyện đã đáp ứng, lại không thể đổi ý. Hơn nữa, đây cũng là vì tốt cho Jimin !

Nghĩ như thế, Hye Sun đem thuốc bưng vào phòng.

"Chú, đến giờ phải uống thuốc rồi." Ngửi mùi thuốc, Hye Sun nhíu mày một cái.

Khi còn bé cô bị bệnh ba mẹ liền cho cô uống thuốc bắc, cô hiện tại cũng có ám ảnh trong lòng rồi, ngửi mùi vị này liền chịu không được.

Anh nhìn lấy Hye Sun , xa xa liền ngửi thấy mùi thuốc, "Thuốc gì?"

"Chị bảo tôi mang lên cho chú uống." Hye Sun có chút chột dạ nhìn lấy Jimin .

"..." Nghe được là Park Eun Ji, Jimin nhíu mày một cái, "Cầm đi!"

Anh biết Hye Sun sẽ không bẫy anh, nhưng, Eun Ji lại khác.

Đó là chị anh, chị ruột! Suốt ngày chỉ tính để bẫy anh.

"Nhưng mà, chị ấy bảo tôi nhất định phải khuyên chú uống."

Cô bị Eun Ji buộc đáp ứng, nếu như không làm tốt, luôn cảm thấy, không dễ giao phó lắm.

Jimin nhìn Hye Sun khổ sở , "Chị ấy có nói với em đây là thuốc gì không?"

"Nói là uống thuốc này xong có thể sinh con..." Hye Sun âm thanh rất nhỏ.

Eun Ji nói tới dễ dàng như vậy, cô nhắc tới, luôn cảm thấy có chút khó mà mở miệng.

Jimin không nói gì, quả nhiên!

Anh liền biết là như vậy.

Jimin trầm giọng: "Em mang đến đây."

Không nghĩ tới chú biết xong, lại thay đổi chủ ý, Hye Sun vội vàng cầm tới, chỉ thấy anh đem bát thuốc nhận, sau đó... Trực tiếp đổ ở một bên trong thùng rác, vậy cũng tất cả đều là tâm huyết của Eun Ji.

"..." Hye Sun cảm thấy rất đáng tiếc: "Đây là chị Park tự tay nấu, chị ấy nấu một ngày."

Nếu mà chị ấy biết anh đem thuốc đều đổ rồi, cái kia còn có?

Nhìn lấy cô thay Park Eun Ji giải thích bộ dáng, Jimin bá đạo đưa cô kéo đến trong ngực. Anh nhìn lấy cô, tựa như cười mà không phải cười hỏi: "Làm sao, Sunnie muốn sinh con rồi hả?"

"Không có... Không có." Hye Sun quẫn bách mà nói: "Tôi chẳng qua là... Vì tốt cho chú!"

Nếu không phải vì chú, cô còn lâu mới làm loại chuyện này.

"Vì tốt cho anh?" Ánh mắt của Jimin có thâm ý khác.

Tiểu khả ái của anh, lại hoài nghi năng lực phương diện nào đó của anh? Anh phải làm như thế nào chứng minh chính mình?

Giờ phút này, thân thể của Park Jimin, đã căng thẳng lên.

Trước đây, anh quả thực bị thương, bác sĩ cũng nói rồi, có thể sẽ ảnh hưởng đến năng lực sinh sản. Nhưng là ở trước mặt Hye Sun, anh có thể xác định, anh không hề có một chút vấn đề!

Hye Sun không biết dũng khí đến từ nơi đâu, hướng về phía Jimin khuyên nhủ: "Tôi biết, loại chuyện này có chút khó mà mở miệng, bất quá, cũng muốn tích cực đối mặt, như vậy mới có thể tốt lên, chú nói xem?"

Thuốc mặc dù đổ rồi, nhưng phía dưới phòng bếp còn nữa, Hye Sun cũng không hề từ bỏ.

Nhưng mà, Jimin nghe xong lời cô nói, cả khuôn mặt đều đen như đít nồi.

Anh không nói lời nào, thoạt nhìn có chút dọa người, Hye Sun cẩn thận từng li từng tí nói: "chú, chú tức giận sao? Tôi thật sự là chỉ có ý tốt, chị Park cũng vậy, chị ấy chẳng qua là quan tâm chú... A!"

Jimin bá đạo chặn lại miệng của cô.

Không có giống trước chẳng qua là nhẹ nhàng hôn một cái liền đem cô buông ra, mà là lựa chọn bá đạo công thành chiếm đất...

Tràn đầy hormone khí tức phái nam, đưa cô đoàn đoàn bao vây, nụ hôn này kéo dài rất lâu, Hye Sun cảm giác mình cũng sắp bị hôn đến hít thở không thông. Anh buông ra, nhìn lấy Hye Sun thừa cơ lấy hơi , "Biết lỗi chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top