Chương 1083: Cái chết của Mạnh Trạm (2)
"Một kẻ như Mạnh Lượng mà ông cũng có thể nâng niu như ngọc ngà châu báu..."
Mạnh Lượng là ai?
Hắn là thứ tử của Mạn phủ, do tiện thiếp có thân phận thấp hèn sinh ra nhờ vào sự thiên vị của Mạnh Trạm mà chiếm được vị trí đích tử.
Tiếng nói trong đầu không chịu buông tha ông ta, liệt kê một cách rõ ràng xem đến cùng ông ta đã làm những chuyện ngu xuẩn gì.
"... Mạnh Hằng là tông tử thì lại bị cha con liên lụy, thi rớt kỳ kiểm tra đánh giá..."
Mạnh Trạm nhớ tới câu này, lồng ngực vốn đã khó chịu lại càng thêm đau đớn, tựa như có một bàn tay đang siết chặt trái tim ông ta, muốn bóp nát nó ra. Mạnh Trạm khó chịu đến mức không mở miệng được, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân cũng trở nên lạnh như băng.
Nếu gạt bỏ hết thành kiến và địch ý thì Mạnh Hằngquả là một tông tử rất ưu tú.Tính cách điềm đạm nho nhã, làm việc chu đáo cẩnthận, cho dù không thể đưa Mạnh thị tiến thêm mộtbước thì cũng sẽ không giống như ông ta, khiến lòngdân nguội lạnh.
Cũng bởi sự rẻ rúng và bất công của ông ta, tiện thiếpsinh ra Mạnh Lượng được nâng lên làm quý thiếp, cóquyền hành như phu nhân. Mạnh Hằng thân là đíchtrưởng tử rơi vào tình cảnh khốn cùng. Trước tìnhhình đó, Mạnh Hằng còn nhỏ mà đã có thể tự tìm ralối thoát, đi xa đến tận Thượng Kinh để học tập...
Bâygiờ nghĩ lại, quả thực bất phàm.Chỉ tiếc, Mạnh Trạm vẫn cho rằng Mạnh Hằng là conhoang, hơn nữa còn là bằng chứng cho việc Cổ Trăn phản bội ông ta nên tuyệt nhiên không yêu thươnganh ta.
Nếu như trưởng lão trong gia tộc không gây áp lực,bắt ông ta lập Mạnh Hằng làm tông tử, có lẽ ông ta sẽkhông chán ghét đứa trẻ này đến vậy.Gia nghiệp của Mạnh thị rất lớn, chẳng lẽ lại thiếuchút lương thực cho Mạnh Hằng sao?
Thế nhưng trớ trêu thay, Mạnh Hằng lại trở thànhtông tử, chiếm lấy vị trí không thuộc về anh ta...
Mạnh Hằng càng tỏ ra xuất sắc thì càng làm nổi bật sựvô dụng của Mạnh Lượng. Mạnh Trạm ngày một cămhận anh ta, xem anh ta là nỗi nhục không thể rửasạch.Nghĩ tới đây, Mạnh Trạm đột nhiên nhớ đến câu nóikia của Khương Bồng Cơ...
Đứa trẻ thứ hai mà Cổ Trăn sinh ra đã chết thật rồisao?
Mạnh Trạm đau đến mức hai gò má đầm đìa mồ hôi,cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ. Thế nhưng ôngta vẫn không cam lòng mở to mắt, nhìn chằm chằmvào Nhiếp Tuân một cách sát sao.
Sao ông ta có thể quên gương mặt này được?
Khuôn mặt của Nhiếp Tuân cực kỳ giống Cổ Trăn hồitrẻ, tràn đầy sức sống, chân mày mang nét hào sảng,chỉ cần nhìn thấy một lần thì khó có thể quên.Giữa mi tâm là một nốt ruồi son đỏ rực, tròn trịa màđầy đặn, tựa như muốn thu hút hết thảy ánh mắt củanhững người xung quanh.
Mạnh Trạm đoán ra thân phận của Nhiếp Tuân trongnháy mắt.Miệng ông ta đắng ngắt, những cảm xúc khó nóithành lời cứ quấn lấy tim ông ta.Tuy rằng không biết tên của Nhiếp Tuân, thế nhưngngười thường không thể có được phong thái ấy.Vạn lần không ngờ tới...
Ông ta tự tay vứt bỏ hai đứa con trai, đứa nào cũng làrồng phượng trong biển người, còn thứ tử mà ông tanâng niu như ngọc ngà châu báu, cuối cùng không cótriển vọng gì.
Báo ứng!
Tất cả là báo ứng!
"Đây, đây chính là sự trả thù của ngươi ư..."
MạnhTrạm được Mạnh Hằng đỡ dậy, thế nhưng ông takhông nhìn con trưởng mà chỉ nhìn chằm chằmNhiếp Tuân, như muốn thông qua gương mặt này đểnhìn thấy người nào đó.
Ông ta run run, nghẹn ngàonói: "Trả... trả thù ta như thế này... Là điều ngươimuốn thấy sao?"
Lúc này Nhiếp Tuân mới hoàn hồn. Hắn kinh ngạcnhìn hai bàn tay nhuốm máu, máu dính trên da thịt,có vài chỗ đã khô hẳn.Tim hắn đập thình thịch, hoảng hốt vô cùng, đôi bàntay có thể dâng hương đánh đàn run rẩy kịch liệt nhưbị động kinh, không tài nào kiềm chế được.
Không phải Nhiếp Tuân chưa từng giết người, nhưnghắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giết Mạnh Trạm.Đầu óc thường ngày lanh lợi giờ lại giống như bánhrăng bị gỉ sét, chỉ cần hơi chuyển động là sẽ phát ratiếng động đứt quãng rất chói tai.
Môi Nhiếp Tuân run run, hắn lao tới bên cạnh MạnhTrạm, hô lên: "Y quan, mau gọi y quan tới đây!"
Mạnh Hằng nghe thấy thế thì thầm nắm chặt tay. Anhta lén liếc nhìn đám người Khương Bồng Cơ đang đứng ở bên ngoài, ánh mắt chất chứa vẻ mềm yếu.
Không biết là do khoảng cách hay nguyên nhân nàokhác, anh ta không tài nào nhìn rõ sắc mặt của đốiphương.
"Thôi... Khụ khụ khụ... Thôi..."
Mạnh Trạm yếu ớt ho khan hai tiếng, trên môi hiệnlên nét cười mỉa mai.Cho dù sắp chết, ông ta vẫn có thể nhanh chóng phântích ra đây là một cái bẫy.
Khương Bồng Cơ biết tất cảmọi chuyện, không riêng gì ân oán tình thù năm đó,cô còn biết cả thân phận của Nhiếp Tuân. Nếu không,tại sao cô lại để Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng xuất hiệncùng lúc trước mặt ông ta chứ?
Nghe nói Liễu Hi có sức mạnh hơn người, chém đầutướng địch trong vạn quân như lấy đồ trong túi...
Với thân thủ như vậy, cô lại không kịp phản ứngtrước tình huống vừa rồi sao?
Chỉ e đây chính là cảnh tượng mà cô muốn thấy.Ép ông ta không kiềm chế được cảm xúc, dụ ông talàm Mạnh Hằng bị thương, cuối cùng để Nhiếp Tuângiết ông ta...
Ha ha...
Quả là kế độc!
Liễu Xa thật sự không biết con gái mình độc địa hiểmác đến mức nào ư?
Vào giờ khắc này, Mạnh Trạm mới thực sự cảm thấyKhương Bồng Cơ đáng sợ, trong lòng càng lạnh lẽo.Chẳng lẽ cô không sợ mình tính sai, Mạnh Hằng hoặcNhiếp Tuân sẽ bị ông ta giết chết?
Mạnh Trạm khó khăn dời mắt, cố gắng tìm kiếm bóngdáng của Khương Bồng Cơ.
Trong lúc vội vàng khôngkịp đề phòng, ông ta đụng phải một đôi mắt lạnh nhưbăng.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn ông ta, bờ môi mỏnghơi nhếch lên.
"Mau đi mời y quan..." Nhiếp Tuân siết tay thànhnắm đấm, cắn chặt răng: "Liễu Châu mục..."
Khương Bồng Cơ hờ hững nói: "Không kịp rồi, khôngcứu sống được đâu."
Nhiếp Tuân hơi mất bình tĩnh, cắn răng nói: "Nếu chưa thử thì sao biết là không được?"
"Bây giờ không chết thì mấy ngày nữa cũng chết, chếtsớm chết muộn có khác gì nhau đâu?" Khương BồngCơ rũ mắt, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tuân: "Mà không...Với Nhiếp Thành Doãn thì có khác nhau đấy... BởiMạnh Trạm có thể chết trong tay bất cứ ai, nhưngkhông thể..."
Khương Bồng Cơ còn chưa nói hết, Mạnh Trạm sắpchết bỗng giống như hồi quang phản chiếu, dùng sứcđẩy Mạnh Hằng ra, nắm lấy thanh kiếm đang cắmtrong ngực bằng cả hai tay, hung hăng đâm sâu vàothân mình. Máu vốn đã thoáng ngừng, giờ lại tiếp tụcphun lênh láng.
"Liễu Hi, ngươi dám!"
Hai mắt ông ta trợn trừng đến cực hạn, khoé mắt xuấthiện vết rách rất nhỏ, từng giọt máu nhỏ xuống, khiếnnét mặt ông ta đáng sợ như ác quỷ doạ người.
Thoáng chốc, chỉ nghe một tiếng "rầm", thân thể gầyyếu của Mạnh Trạm nghiêng qua một bên, tạo ra âmthanh vang dội, đến lúc chết vẫn không nhắm mắt.
Trong lòng ai cũng giật mình trước biến cố này.Những người đang có mặt đều rất thông minh, sao có thể không phát hiện ra sự kỳ lạ trong hành động cuốicùng của Mạnh Trạm?
Ông ta hao hết sức lực còn sót lại để ngắt lời KhươngBồng Cơ, chắc chắn là để che giấu chuyện gì đó.
Phong Giác bình tĩnh đưa mắt nhìn quanh, từKhương Bồng Cơ đến Mạnh Hằng rồi sang NhiếpTuân, đến cùng thì giữa ba người bọn họ đang chegiấu bí mật gì?
Cho dù Khương Bồng Cơ chưa nói xong, Phong Giácvẫn có thể đoán được nửa còn lại.Mạnh Trạm có thể chết trong tay bất cứ ai, nhưngkhông thể gì?
Chỉ cần nghĩ một chút, khả năng lớn nhất chính là...Nhưng không thể chết trong tay Nhiếp Tuân!
Phỏng đoán đáng sợ nào đó xuất hiện trong lòngPhong Giác. Sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, nhìnNhiếp Tuân bằng ánh mắt rất phức tạp.Ai cũng không nói gì, mãi cho đến khi Mạnh Hồn lêntiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.
"Chủ công, tuy Mạnh Trạm làm nhiều việc ác nhưng chuyện cũ đã qua, cũng nên xoá bỏ những ân oán khiông ta còn sống..."
Lẽ ra ông mới là người lấy đi tính mạng của MạnhTrạm.Người này tắt thở ở trước mặt ông, coi như ông đã trảđược nợ máu, chuyện này xem như bỏ qua.
Mạnh Hằng phản ứng chậm chạp, chờ Mạnh Hồn nóixong, anh ta mới nói bằng chất giọng khô khốc:"Hằng khẩn cầu chủ công đồng ý để Hằng mai tángcho ông ấy. Tuy rằng đây là sự trừng phạt đúng tộinhưng Hằng và ông ấy có tình cha con hơn hai mươinăm, Hằng không đành lòng nhìn ông ấy phơi thâynơi hoang dã, chết mà không có chỗ chôn..."
Khương Bồng Cơ đáp: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top