Chương 1058: Hoài nghi các ngươi là khế huynh đệ*


* Chỉ mối quan hệ đồng tính nam.

Tâm trạng Hoàng Tung hai ngày nay không hề vui vẻ.

Con người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?

Anh ta không có kinh nghiệm phong phú và niềm tin mãnh liệt như Khương Bồng Cơ. Anh ta cũng không có lý trí bình tĩnh đến vô tình như huynh đệ Phong Giác và Phòng Chân, biết rõ đường đi khác nhau nhưng nghỉ về năm tháng tuổi trẻ, trong lòng luôn có chút buồn rầu.

Nếu như thịnh thế thái bình thì trên thế giới này sẽ bớt được bao nhiêu thứ bất đắc dĩ?

Có điều, anh ta là Hoàng Tung, từ một kẻ vô danh tiểu tốt giờ đây trở thành một chư hầu trong thời loạn.

Trong lòng dù có vài phần mềm yếu nhưng vào lúc cần cứng rắn, anh ta cũng sẽ không nương tay, đôi lúc theo cảm tính thì nhiều nhất chỉ oán trách hai câu.

"Nếu như... Ta thua thì sao?" 

Đừng nhìn Hoàng Tung trông điềm tĩnh là thế nhưngđối mặt với Khương Bồng Cơ từ quá khứ đến hiện tại,anh ta đều ở thế yếu bị động. 

Thắng? 

Anh ta rất muốn, hết lần này đến lần khác nói với bảnthân rằng mình có thể làm được, tấn công ThươngChâu, mưu tính tiếp Kham Châu. Đến lúc chiếm giữđược cả ba châu thì anh ta đã đủ tư cách cạnh tranhvới Khương Bồng Cơ hùng cứ phương Bắc. 

Song mọichuyện thực sự sẽ thuận lợi như vậy? 

Hoàng Tung cóchút mờ mịt. 

Anh ta không dám nói sự mờ mịt và không tự tin này với người ngoài, thậm chí ngay cả vợ và con trai, anhta cũng không dám tiết lộ nửa phần. 

Ban đêm lúc đi ngủ anh ta cũng phải ngậm chặtmiệng, sợ rằng trong lúc nói mơ sẽ để lộ ra.Nếu nói ra những lời xúi quẩy này cho Phong Giác,Hoàng Tung sẽ chột dạ, nhưng lại không nhịn đượcmà thổ lộ hết. 

Điều anh ta sợ không phải chết, anh ta chỉ sợ gánhkhông nổi kỳ vọng nặng nề này. 

Phong Giác dùng cặp mắt đen thâm sâu nhìn anh takhông chớp mắt, đang lúc Hoàng Tung cho rằng đốiphương thất vọng thì Phong Giác lại bật cười nói:"Giả sử thua thì Giác lại cùng chủ công tái chiến ĐịaPhủ Sâm La. Ở đó chắc sẽ không có một Liễu LanĐình nào nữa..." 

Hoàng Tung nghe xong liền ngây ra tại chỗ.Nếu nói có cảm giác gì thì giống như bị sét đánh, toànthân đầy sự xúc động, tay chân trở nên tê dại. 

Phong Giác nói: "Chủ công mấy ngày gần đây cảmthấy áp lực rất lớn?" 

Hoàng Tung gật đầu, lúc trước còn không biết làm sao, nhưng anh ta vô tình quay đầu lại nhìn thấy đạiquân của Khương Bồng Cơ biến mất trong đêm tối,bỗng dưng xuất hiện đủ thứ suy tư. 

Không chú ý liềnsuy nghĩ nhiều, áp đặt xiềng xích tâm lý nặng nề lênchính mình.Giống như lời từ biệt này, tình nghĩa thời niên thiếurốt cuộc chẳng quay lại được. 

"Bá Cao, huynh phải biết là huynh phải dốc hết sứcmình, điều này không chỉ tôn trọng chính mình màcòn tôn trọng cô ấy. Giả sử Liễu Lan Đình là ngườichiến thắng cuối cùng thì đó cũng là chính mìnhgiành được, không mềm lòng với đối thủ, cố ý dungtúng." 

Phong Giác gọi tên tự của Hoàng Tung.Hai người từ khi trở thành mối quan hệ quân thần thìloại xưng hô thân thiết này càng ngày càng ít. 

Hoàng Tung vốn chỉ là nhất thời xúc động, nghe lờinày của Phong Giác, đầu óc hơi nóng lên cũng tỉnhtáo lại. 

Gió lạnh thổi đến, mặt trời theo đường chân trời chậmrãi nhô lên tỏa ra ánh nắng ban mai rực rỡ xua tan sựdo dự và lo lắng trong lòng Hoàng Tung.

Trước mặt Phong Giác, Hoàng Tung còn có vài phầncảm tính, một khi đã ở trạng thái "chủ công", anh tasẽ trở thành người vui giận không thể hiện ra ngoài,khiến người khác rất khó nhìn ra được biểu cảm thựcsự trên mặt anh ta. 

Anh ta đang điều chỉnh tâm trạngthì tộc thúc Nguyên Tín nói có chuyện quan trọng cầnbẩm báo. 

"Chuyện gì vậy?"Hoàng Tung còn tưởng rằng phát hiện ra điều gì bấtthường ở phía trước, đôi lông mày lưỡi mác của anhta nhíu chặt. 

Nguyên Tín chắp tay hành lễ rồi nhìn xung quanh, xácđịnh không có kẻ khả nghi gần đó mới thầm nói rachuyện muốn bẩm báo. 

"Hôm qua mạt tướng phát hiện Nhiếp Thành Doãnvà Mạnh Hằng dưới trướng của Liễu Hi thân thiếtqua lại, quan hệ không phải đơn giản." 

Lông mày Hoàng Tung nhảy dựng lên, tâm tình vừamới thoải mái một chút lại bị vị tộc thúc này làm xáotrộn.Đây là lần thứ mấy mách lẻo rồi? 

"Hai người họ đều là nhân tài hào kiệt, cũng là bạn tri kỷ của nhau, có gì kỳ lạ?" 

Hoàng Tung cũng buồn bực, vị tộc thúc này có khảnăng chinh chiến lại anh dũng phi thường, chỗ nàocũng tốt nhưng lại hết lần này đến lần khác gây khódễ cho Nhiếp Tuân. 

Ngày trước anh ta đã đích thân giải quyết mâu thuẫngiữa hai người, không ngờ Nguyên Tín vẫn chạy tớimách lẻo với anh ta.Anh ta và chủ công Mạnh Hằng còn là bạn bè đó! 

Trình Tĩnh và Phong Chân còn là bạn qua thư kìa! 

Phong Giác và Phong Cẩn còn là huynh đệ ruột thịtmột mẹ sinh ra! 

Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng nói vài câu thì đã làmsao? 

Hoàng Tung đối với người trong tộc tính tình rất tốt,nhưng cũng không phải lúc nào cũng tốt, nếu nhưchạm đến giới hạn của anh ta, anh ta cũng sẽ nổi giận. 

Có điều... 

Nguyên Tín lại nói: "Chủ công, mạt tướng hoài nghimối quan hệ giữa Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng không chỉ là quen biết đơn giản như vậy." 

Hoàng Tung âm thầm hít một hơi thật sâu, anh ta hỏi:"Vì sao nói như vậy?" 

Nguyên Tín ưỡn ngực, bình tĩnh đáp: "Mạt tướngđiều tra được Nhiếp Thành Doãn từng nói chuyệnbuổi tối với phu nhân hắn, gọi Mạnh Hằng là đạihuynh!" 

Hoàng Tung: "..." 

Phản ứng đầu tiên của anh ta không phải ở cái quái gìmà "đại huynh", mà là tức giận chuyện Nguyên Tínlại dám xếp người vào phủ uyển của Nhiếp Tuân? 

Hoàng Tung tức cười, ngoài mặt thì cười nhưng tronglòng không cười hỏi vặn lại: "Sau đó thì sao? Gọi mộtcâu đại huynh rồi như thế nào nữa?" 

Lần này đổi thành Nguyên Tín do dự, ông ta khôngbiết nên nói hay không.Nghĩ một chút... 

Vẫn là nên nói! 

"Hai người này... có khả năng là khế huynh đệ!"

Hoàng Tung bị kết luận này dọa cho suýt nữa ngãngựa.Khế huynh đệ?

Khế huynh đệ là gì chứ? 

Ban đầu là chỉ huynh đệ kết nghĩa bình thường,nhưng bây giờ lại là tên gọi khác chỉ đàn ông yêunhau. 

Nguyên Tín nghi ngờ Nhiếp Tuân và MạnhHằng có mối quan hệ này. 

Hoàng Tung bị sự tự suy diễn đen tối của Nguyên Tínlàm cho choáng váng, biểu tình ngoài mặt tuy khôngđổi nhưng trong lòng rõ ràng không hiểu gì hết. 

Nguyên Tín lại có suy luận của riêng mình. 

Nếu như Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng không có tí tiquan hệ gì thì tại sao người trước lại gọi người sau là"đại huynh"? 

Hai người này lại không phải quan hệ huynh đệ, mộtngười là Nhiếp thị Trung Chiếu, một người là Mạnhthị Đông Khánh, không có chút thân thích nào. 

Thời đại nam phong thịnh hành, không chỉ quan toquý tộc thích mà còn trở thành mốt ở không ít địaphương. 

Bất luận địa vị cao thấp đẹp xấu thế nào đều dùngcách kết hợp sau, người lớn hơn làm khế huynh cònngười nhỏ hơn làm khế đệ.

Khế huynh vào nhà đệ,cha mẹ đệ chăm sóc như con rể, kế sinh nhai và chiphí cưới vợ sau này của đệ đều do khế huynh lo liệu. Hai người yêu nhau, cùng ngủ như vợ chồng. 

Nhìn xem, dân chúng ở nhiều nơi chẳng nhữngkhông thấy kinh sợ, còn coi khế đệ là con rể, lúc cướivợ còn cho một khoản chi phí.Thế nhưng... 

Hừ hừ, Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng đều đã kết hôn,vợ lại đang mang thai, vậy mà còn có loại quan hệđáng khinh bỉ này. 

Hoàng Tung vất vả lắm mới từ cái hố suy diễn tối omkia bò ra ngoài. 

"Tộc thúc, ngươi không phải đàn bà chốn hậu trạch,sao lại nói nhiều như vậy?" Những lời này của HoàngTung không chút khách sáo khiến Nguyên Tín mặt đỏtía tai, vô cùng xấu hổ: "Thành Doãn là tâm phúc củaTung, lại là quân tử thanh cao, sao có thể yêu thíchnam phong. Trừ lần này ra, ngươi nên tém lại đi,nhanh chóng xóa tai mắt ở nhà Thành Doãn. ThànhDoãn không quan tâm đến hậu viện, nhưng hắn sẽ phát hiện ra..." 

Hoàng Tung quở mắng một hồi, nói đến mức NguyênTín xấu hổ muốn chết, thể diện hơn bốn mươi nămsắp mất hết cả rồi. 

Ông ta sẽ không oán trách Hoàng Tung, nhưng sẽ tínhkhoản nợ này lên đầu Nhiếp Tuân. 

Trước khi rời đi, Nguyên Tín vẫn lớn tiếng bổ sungmột câu."Chủ công, mạt tướng trung thành tận tâm với chủcông, sao có thể làm hại người được? Nhiếp ThànhDoãn quả thực rất đáng nghi..." 

Nguyên Tín hiếmlắm mới cẩn thận một lần, ông ta lấy Phong Giác làmví dụ: "Phong tiên sinh và Phong Cẩn là huynh đệruột, hai người còn biết tránh hiềm nghi, mấy ngàyqua cũng chỉ gặp nhau được mấy lần. Nếu NhiếpThành Doãn thực sự không có gì mờ ám, tại sao hắnkhông tránh Mạnh Hằng? Thậm chí ban đêm nói nhỏvới vợ lại gọi anh ta là 'đại huynh'?" 

Trong nháy mắt, Hoàng Tung đã thực sự tin lời tà áccủa Nguyên Tín, nhưng lý trí khiến anh ta chọn tintưởng Nhiếp Tuân. 

"Việc này không cần nhiều lời nữa. Tộc thúc, ngươilui xuống đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top