Chương 508: Đêm Khuya Có Khách Tới
Đây không phải Lâm vệ ngày hôm qua hộ tống hai đứa bé trở về sao? Nó tự nhiên là biết chỗ ở của nàng, cũng biết tiểu tử này đã từng tiếp xúc với nàng. Loại sinh vật kỳ lạ này trí lực không cao, tiểu tử này lại có thể cùng nó thân quen. Ẩn Lưu mặc dù thiên về chế đan, nhưng lực lượng lâm vệ rộng lớn lại ở vị trí thấp nhất, một viên linh đan loại tốt cũng không dễ dàng có được, khó trách Lâm vệ này lại vì món lợi cực nhỏ này bán đứng nàng. Mà có lâm vệ đi cùng, ở Ẩn Lưu đúng là có rất nhiều chỗ hắn có thể đi được, ví dụ như chỗ ở của nàng.
Không đợi nàng mở miệng, Hoàng Phủ Minh đã sải bước đi tới tiền đình, tiến vào trong tiểu lâu. Đợi khi nàng đi tới, tên tiểu tử này đã đem hộp gấm bỏ trên bàn bát tiên, mắt đang nhìn khắp nơi, sau đó thất vọng nói "Ngươi thân là đường chủ hai đường lớn, ta còn tưởng nơi ở của ngươi có gì đặc biệt, vậy mà lại không bằng nơi ở của khách quý. Hừm, thậm chí ngay cả thị nữ cũng không có" Hắn cởi áo khoác, không biết để vào đâu. Bình thường thời điểm hắn vào cửa, tự nhiên sẽ có thị nữ tiến tới hầu hạ, hiện tại không thể làm gì khác là sờ sờ lỗ mũi tự đi tìm giá áo.
Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút bội phục hắn. Tiểu tử này mỗi một chỗ đều có thể tự nhiên làm người ta nghĩ hắn mới là chủ nhân ở đó. Đại khái chính là khí tràng và cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ sao?
Nàng mới trở về không tới hai ngày, lúc trước Hạc môn chủ có phân phó người tới quét dọn sửa sang, cho nên trong phòng vẫn bảo lưu như lúc nàng rời đi, cũng có vài kiện đồ vật cơ bản. Nàng không thích phong cách xa hoa, cho nên trừ việc để mấy bồn cây thực vật, theo thói quen khi còn ở Hoa Hạ và mấy vật kỷ niệm mua trên đường đi về phía tây thì không có đồ gì khác, gian phòng cũng không nhiễm một hạt bụi.
Hoảng Phủ Minh xuất thân phú quý, nơi nào thấy qua một gian phòng đơn giản như vậy? Thân phận hắn đặc thù, cho dù là tu hành tại Triều Vân Tông, chỗ ở của hắn cũng có nô tỳ dựa theo thói quen mà bố trí. Ninh Tiểu Nhàn hiện tại đã có mấy phần hiểu biết về tính tình của hắn, chỉ nói "Chỗ ở của khách quý. Tự nhiên sẽ tốt hơn chút ít"
Hoàng Phủ Minh ngay sau đó cau mày nói "Tạm được, chính là cơm canh quá khó ăn"
Nàng cười, tràn đầy đồng cảm. Thức ăn trong Ẩn Lưu quả thực quá kém. Yêu quái ở chỗ này đều là khổ tu, không quá chú trọng tới việc ăn uống, đối với kẻ ăn hàng như nàng mà nói, nếu không tự mình động thủ thì thức ăn ẩn vệ mang tới quả thực nuốt không trôi.
"Nói đi, trễ như vậy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Tới tặng đồ" Hắn chỉ hộp gấm trên bàn "Lễ vật nhỏ, để tỏ lòng biết ơn"
Cái lễ vật quý gì, để đại thiếu gia hắn phải tự mình đi một chuyến? "Trời lạnh như thế này, tìm ẩn vệ đưa tới là được. Cần gì tự mình đi?"
Hoàng Phủ Minh nghe ra sự ân cần trong giọng nói của nàng, hai mắt sáng lên, đưa tay đem hộp gấm mở ra, đẩy tới trước mặt nàng. Nắp hộp mở ra, mùi hoa quế tràn ra, bên trong là bốn miếng hoa cao Mã Đắc chỉnh tề, mỗi miếng từ trên xuống dưới có bảy màu, phong phú rõ ràng, sắc thái rực rỡ, khiến người ta muốn động tay.
"Bánh ngọt của Lãnh Hương Ký?" Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn một cái liền nhận ra, nàng có vị giác cực kỳ linh mẫn. Một đường đi về phía tây, chỉ được ăn qua một lần, lại có thể đem hình dạng và mùi vị nhớ thật kỹ. Lãnh Hương Ký là tiệm bánh ngọt lâu đời nổi danh, nổi danh nhất là Thiên Tằng Cao và Tùng Nhuyễn Hương. Hơn nữa bất đồng cùng các cửa hàng khác chính là, Thiên Tằng cao ngoài hương quế, hoa hồng phía ngoài, còn dùng thêm mỡ lá heo.
Người ưa thích bánh ngọt truyền thống đều biết, bánh ngọt tốt nhất phải dùng thêm mỡ heo để chế tác, huống chi mỗi nhà đều có thêm gia vị riêng, cửa hàng này dùng dừa nước và tàm ti. Cửa hàng của Lãnh Hương Ký còn cách địa phương sản xuất nước dừa hơn bảy nghìn dặm nhưng lại có thể sản xuất ra hương vị có mùi vị đặc biệt như vậy, không chỉ làm người ngạc nhiên mà còn có thể thấy được phần tâm ý trong đó, làm cho người ta không thể coi thường.
Hoàng Phủ Minh vui vẻ nói "Quả nhiên ngươi có thể nhận ra. Đây chính là Thiên Tằng Cao dùng hoa quế hái được mùa thu năm ngoái chế ra, chỉ bán ra có ba nghìn phần"
Nàng cười như không cười "Đây là mượn hoa hiến phật sao? Ta nhớ là của tiểu hôn thê đưa cho ngươi. Cũng là Thiên Tằng Cao, chẳng lẽ là cùng một hộp? A, lời nói hình như cũng giống như thế?"
"Ngươi nghe được" Hắn phẫn nộ nói "Trong tay ta chỉ có một hộp điểm tâm này, không thể làm gì khác là đưa cho ngươi"
Nàng lắc đầu "Thật là cô phụ một mảnh tâm ý của tiểu cô nương người ta" Kim Mãn Nghiên nếu biết hộp Thiên Tằng Cao này được đưa tới tay nàng, sợ rằng bị chọc giận không nhẹ.
Hoàng Phủ Minh hầm hừ nói "Cô phụ cái gì, ta không thích cái này" Nói ra lời mới nhận ra lỡ miệng, trong lòng chợt nghĩ, không tốt, sao lại ngu ngốc đem lời nói thật ra?
Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn nói "Ngươi không thích mới đưa ra cho ta, phải không?"
"Không có" Hắn lập tức đưa tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhai hai cái, khen "Rất thơm, rất mềm". Lại thấy thần sắc Ninh Tiểu Nhàn có chút hoảng hốt, trên má đỏ lên, không khỏi ngạc nhiên nói "Ngươi làm sao vậy?"
"Hả? Không có chuyện gì!" Thời điểm Trường Thiên cùng nàng thân mật cũng thích nói "Rất thơm, rất mềm" giờ phút này nghe thấy mấy chữ này, phảng phất như hơi thở trầm thấp của hắn đang quanh quẩn bên tai.
Aiz, sắc nữ Ninh Tiểu Nhàn, không có chuyện gì lại loạn nhộn nhạo tâm xuân cái gì. Nàng tự phỉ nhổ mình, lại nhanh chóng khôi phục tâm tình, thuận tay cầm một miếng Thiên Tằng Cao bỏ vào trong miệng.
"Quả nhiên ăn ngon" Nàng khen một tiếng. Vốn muốn dùng hành động che dấu tâm tình chật vật, chẳng qua mùi vị này so với mùi vị nàng từng nếm thử trong quá khứ còn tốt hơn, đại khái chắc là loại thượng hạng chuyên bán cho người phú quý. Khó khăn nhất chính là vẫn xốp thơm như cũ, phải biết rằng Nho Châu cách nơi này hơn vạn dặm, Kim Mãn Nghiên có thể một đường đem tới đây nhưng vẫn giữ được sự tươi mới như vậy, bọn thủ hạ tốn không ít công sức nha.
Tiểu cô nương này đối với Hoàng Phủ Minh thật không tệ.
Hoàng Phủ Minh nào biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thấy nàng khen ngợi, biết là đã đưa đúng lễ vật, khóe mắt giương lên. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn nói "Lễ cũng đã tặng, bánh cũng đã ăn, ngươi còn không trở về ngủ sao?"
Mặt hắn nhất thời đen như đáy nồi "Làm sao, ngươi muốn đuổi ta đi? Trà đâu? Khách nhân tới cửa thậm chí một chén nước trà cũng không có?"
Đúng vậy a! Ngươi một tiểu hài tử nửa đêm một mình chạy loạn trong rừng rậm Ba Xà, trưởng bối Triều Vân Tông không lo lắng sao? Nàng thở dài nói "Ngươi chờ đi" Lại lấy bình nước rót đầy nước giếng, vận thần lực đun sôi, yên lặng chờ trong chốc lát, lúc này mới rót vào trong lá trà, nhất thời cả phòng thơm ngát mùi trà.
Hoàng Phủ Minh ngồi trên ghế nhìn nàng đi tới đi lui, lúc này mới phát hiện nàng đang đi đôi guốc gỗ đen nhánh, đi trên mặt đất lại không phát ra thanh âm gì. Màu đen của guốc làm nổi bật lên xương thịt mịn màng trắng như tuyết, giống như mỹ ngọc, so với chân hắn còn muốn nhỏ hơn. Hắn không nhịn được nhìn nhiều hơn vào mười ngón chân nhỏ trắng nhạt xinh đẹp của nàng, giống như vỏ sò nhỏ trên bờ cát.
Trong lòng hắn lén nghĩ, tuổi của nàng cũng không hơn hắn bao nhiêu, sau đó thấy đôi chân ngọc này hướng hắn đi tới.
"Trà tới rồi" Nàng đem chén trà nhỏ đưa tới trước mặt hắn.
"Không phải trà pha?" bộ chén sứ men xanh nổi bật sắc cháo xanh như bích ngọc, cũng nổi bật mười ngón tay nhỏ nhẵn nhụi.
Lúc này người đương thời thường pha trà, chưa biết tới cháo bột ăn liền cùng gia vị và muối tiêu.
Nàng nhún vai "Ta chỉ uống trà xanh. Hoàng Phủ Minh, hiện tại ta còn có việc ..." yêu quái Mịch La phái tới bị nàng chuyển hơn phân nửa ra lo chuyện Ngoại Sự đường, nhưng nàng cũng cần mang chút ít sổ sách về xem xét, dù sao ban đêm không có việc, tăng nhanh tiến độ đem bọt sâu mọt bắt ra, hừ, đám người này cho rằng tiền trong túi nàng dễ trộm như vậy sao?
Hắn lập tức cắt đứt lời nàng "Nhưng ta rất rảnh rỗi a. Sư thúc nói hôm nay không cần làm bài tập, ở Ẩn Lưu ta lại không biết người khác, không thể làm gì khác là đi tìm ngươi"
Nàng lớn lên giống bảo mẫu sao? "Ngươi không tìm bạn đồng lứa cùng chơi?" Theo lý thuyết, hắn là đại thiếu gia, đi tới chỗ nào cũng có người tiền hô hậu ủng chứ? Cho dù lúc này hắn theo trưởng bối xuống núi lịch lãm nàng thấy đội ngũ của họ cũng không thiếu hài tử mười mấy tuổi nha.
Kết quả hắn xuy một tiếng nói "Bọn họ cũng xứng?"
"...Được rồi, vậy thì đa tạ ngươi xem trọng ta" Nàng thở dài một tiếng nói "Ta muốn đi thư phòng làm việc, đại thiếu gia ngươi hay là trở về đi"
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng "Ngươi vội vã muốn đuổi ta đi như vậy, có phải trong phòng còn dấu người khác, ừ, là nam nhân khác?"
Tay thật nhột, nàng nhịn không được nữa. Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu, trong mắt hàn quang chợt lóe.
"Hưu..." âm thanh vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng Hoàng Phủ Minh không chịu được kêu đau.
"Kết quả của miệng tiện" Ninh Tiểu Nhàn phủi tay, trong lòng chỉ có cảm giác thư sướng. Nàng mới vừa xuất thủ, trực tiếp xách phía sau cổ hắn, ném từ cửa sổ ra ngoài. Lần này dùng sức không nhỏ, nàng có rót thêm vào chút thần thông, tiểu tử thúi này có tu vi trong người, nhưng lúc rơi xuống tứ chi bị trói chỉ có thể trơ mắt chịu ngã trồng trên đất.
Nhưng vì trong tiểu viện có tuyết đọng lại không có đá, không quăng chết hắn. Tiếng kêu của Hoàng Phủ Minh khá to, hiển nhiên là rất đau.
Như thế này, hắn có thể không đi sao?
Nàng hừ một tiếng, xoay người tính toán lên lầu, nào biết thoáng một cái có thân ảnh xuất hiện bên cửa sổ, Hoàng Phủ Minh lại từ cửa sổ đó đi vào, phủi phủi tuyết trên người nói "Không có thì nói không có, rất không lịch sự nha, lại đối với tiểu hài tử động thủ động cước"
Trong nháy mắt, hắn lại biến thành tiểu hài tử rồi? Trên tóc và vai Hoàng Phủ Minh còn đọng chút tuyết, phía gáy có một cục tụ máu nhỏ. Trong mắt có ba phần tức giận bảy phần ủy khuất.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong miệng nói "Lạnh quá". Nữ nhân này xuất thủ thật vui vẻ nha, hắn còn chưa lưu ý thấy, người đã như đằng vân bay ra ngoài. Chẳng qua là nàng đã động thủ với hắn một lần, không lẽ lại ra tay nữa?
Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt, lấy cây đèn trên bàn, xoay người đi. Hoàng Phủ Minh quả nhiên ôm chén trà nhỏ, nhắm mắt theo đuôi theo sát nàng, trong lòng hiểu, nàng có thể ở trong đêm tối nhìn mọi vật, bước đi dĩ nhiên sẽ không cần đèn, cây đèn này là vì hắn, cũng ngầm đồng ý cho hắn theo sau.
Thư phòng của nàng ở trên lầu, diện tích so với phòng khách thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng nhiệt độ rất thấp. Tu vi của nàng cao không sợ sự biến hóa của thời tiết, áo lông của Hoàng Phủ Minh lại đặt ở dưới lầu, đi vào được một chút liền hắt hơi liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top