Chương 505: Làm Người Cung Phụng Ta
Edit: Thu hangBeta: Tiểu Tuyền
"Cho nên?" Điều này có liên hệ gì?
"Cho nên ta phải ở lại quản lý Tiên Thực viên, sao có thể chạy tới phủ của ngươi để nhận cung phụng cái gì?"
"Ngươi là con người, có thể thoát khỏi Ẩn Lưu" hắn nhìn đôi mi thanh tú đang mỉm cười bỗng nhăn lại, lập tức sửa lời nói "Nếu không, ngươi cứ làm Viên trưởng, hàng năm trở lại phủ ta hai ba lần, để cho phụ thân ta thiết đãi ngươi"
Cái này không phải khách tọa trưởng lão sao? Nhưng nơi nào có cái bánh từ trên trời rơi xuống? nàng liếc xéo tiểu tử này một cái "Kỳ quái. Ta và ngươi bất quá mới gặp nhau một lần, ngươi mời ta tới Kính Hải vương phủ làm gì?"
"Lưỡng diện" lồng ngực Hoàng Phủ Minh lập tức nhấp nhô "Cha ta muốn làm đại sự, ta liền tìm rất nhiều người có bản lĩnh tới giúp đỡ. Ta, ta xem ngươi thật giống như rất lợi hại, cho nên mới ..."
"A?" Nàng lập tức hứng thú "Ngươi từ đâu nhìn ra ta rất lợi hại?"
"Nghe nói yêu quái bình thường trong Ẩn Lưu không thể giống như ngươi bay tới bay lui trong rừng rậm Ba Xà, huống chi ngươi còn là một con người" Hắn suy nghĩ một chút lại nói "Hơn nữa, xế chiều người dẫn đường nói về ngươi không nhiều, nhưng trên mặt rất tôn kính" Hắn ở trong vương phủ ngẩn người đã lâu, chân thành hay dối trá, tôn kính cùng nịnh nọt, vài loại biểu hiện tâm tình này hắn có thể phân biệt rạch ròi.
"Ngươi cũng là người cơ trí" Nàng nhéo lổ tai hắn, hài lòng khi hắn kêu đau mới nói tiếp "Thay vì trông cậy vào người khác, không bằng tự mình cố gắng. Ngươi sao không khắc khổ tu luyện, sau này làm phụ tá cho cha ngươi?"
"Ai nói ta không khắc khổ? Chỉ là năm nay ta mới có mười ba tuổi, tuổi còn nhỏ, chuyện tu luyện sao có thể làm một lần là xong" Hắn lập tức phản bác, sắc mặt nghiêm nghị 'Phụ thân nói, đem người tài trong thiên hạ gom lại sai khiến, đại sự có thể thành. Cho nên lúc ta còn kém lực, cũng có thể thay phụ thân tìm kiếm lương tài"
Hắn nói ra đạo lý này, Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhịn được cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa nhỏ này có ánh mắt rạng rỡ sinh quang, đôi mắt nhỏ đen như nước. Hiển nhiên những lời này phát ra từ trong lòng, thành tâm thành ý, cho nên cười nói "Cha ngươi thật đúng là lợi hại. Có thể nói ra những lời này" Đây là đứa nhỏ mới mười ba tuổi sao, nhìn thế nào cũng chỉ giống bộ dáng đứa nhỏ mười tuổi?
Hoàng Phủ Minh đắc ý nói "Đương nhiên rồi, đó là cha ta mà" Thấy nàng tin, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, tung tăng như chim sẻ nói "Vậy ngươi có tới không?"
Ninh Tiểu Nhàn nào biết tính toán nhỏ nhặt trong lòng đứa nhỏ này, nghe vậy trả lời "Ta thật không có thời gian, Nam Chiêm bộ châu lớn như vậy, đi qua đi lại một chuyến cũng cần tới nửa năm"
Hoàng Phủ Minh biết lời nàng nói là thật, không nhịn được có chút thất vọng, nhưng còn chu miệng nói "Vậy ngươi rảnh rỗi, đi ngang qua thì tới vương phủ tìm ta" Hắn chung quy vẫn là tính trẻ con, quýnh lên liền để lộ chân tướng.
Nàng còn chưa mở miệng, người nghe ké trong Thần Ma Ngục là Trường Thiên đã thản nhiên nói "Không cho đi" hài tử loài người trổ mã rất nhanh, tiểu tử này hai ba năm sau là có thể trưởng thành thành thiếu niên anh tuấn, hiện tại đã nghĩ muốn dính lấy nữ nhân của hắn sao? Cực Nhạc Hoa đã vào trong tay Hoàng Phủ Minh, cơ duyên trời ban cũng đã qua. Tiểu tử này nếu không có mắt đừng trách hắn không khách khí.
囧, nam nhân này, ăn cả dấm chua với tiểu hài tử. Nàng không thể làm gì khác hơn là nói theo lời hắn "Chỉ sợ là rất khó có cơ hội"
Hoàng Phủ Minh xuất thân từ đâu chứ? Từ nhỏ đã luyện thành kẻ tinh ranh, hắn nghe ra ý từ chối nhã nhặn cùng sự xa cách trong ngữ khí của Ninh Tiểu Nhàn. Trong lòng nhất thời giận dữ, trên mặt lại không có biểu hiện gì, ngược lại cười hì hì nói "Không sao, rảnh rỗi có thể tới" Lại lập tức tìm đề tài, đem việc này bỏ qua một bên, chẳng qua là mượn cơ hội nói chuyện, nhìn chằm chằm nàng mấy lần.
Tốc độ ngự khí của nàng mặc dù kém Thất Tử, nhưng cũng không chậm, chỉ một lát sau bọn họ đã tới rừng trúc.
Với nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn, ánh mắt đầu tiên đã thấy được thân ảnh nho nhỏ màu trắng trên bãi đất trống trong rừng. Không nhịn được ờ khẽ một tiếng "Cô bạn gái nhỏ ... ách, vị hôn thê của ngươi, còn chưa có trở về"
Đợi tới gần hơn một chút, Hoàng Phủ Minh quả nhiên thấy Kim Mãn Nghiên đang đứng cạnh một gốc cây nhỏ, đang nhìn nó ngẩn người. Trí nhớ của hắn rất tốt, cảm thấy có gì đó không đúng, trước khi rời đi sao hắn không phát hiện giữa bãi đất trống có cây nhỏ?
Cách mặt đất chừng ba trượng, Ninh Tiểu Nhàn thu hồi pháp khí, đem theo hắn nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, vừa lúc rơi xuống trước mặt Kim Mãn Nghiên.
Hắn được Ninh Tiểu Nhàn mang theo một đường, vốn cũng không cảm thấy gì, hiện tại có người thứ ba ở đây, đột nhiên cảm giác bộ dáng này có chút yếu kém, không nhịn được thoát khỏi tay nàng, cẩn thận sửa lại y phục.
Kim Mãn Nghiên sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt vui mừng, xông đến ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Minh "Hoàng Phủ ca ca, ta ở chỗ này một mình thật sự sợ hãi"
Hắn dùng lực giãy dụa, lại không hất ra được "Sợ còn không trở về trước?" Tiểu nha đầu này thật ngu ngốc, nếu hắn có bất trắc gì, nàng tính ở đây đợi hoa nở sao? Còn không bằng trở về gọi viện binh. Lão bà đần như vậy, hắn thật sự phải cưới sao, sau này sinh ra hài tử liệu có ngu ngốc không?
"Ta muốn chờ huynh cùng trở về" nàng chỉ chỉ cây nhỏ bên cạnh "Nơi này còn có một cái cây kì dị, có thể động đậy" may là còn có bạn, nếu không nàng một mình đứng ở địa phương trống trải yên tình này, cảm giác thực đáng sợ.
Ninh Tiểu Nhàn cười nói "Đây là lâm vệ ta sai tới. Ta tưởng rằng ngươi tính toán trở về, nó có thể hộ tống ngươi bình an tới chỗ ở"
Hai đứa bé lúc này mới dè chừng đánh giá, quả nhiên trên thân cây có huyễn hóa ra ngũ quan như con người, chẳng qua ánh mắt như cá chết, không chuyển động. Ngũ quan thô, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhận ra.
Thì ra khi đó nàng xoay người rời đi là bởi vì an bài người dẫn họ trở về. Hoàng Phủ Minh khắc sâu suy nghĩ này trong lòng, lúc trước thực nhân hoa không có đánh lén hắn, hơn phân nửa nguyên nhân là bị nàng chế trụ. Tâm tư của nàng thật tốt a, đối với người khác thực không tệ.
Từ trực giác phái nữ, Kim Mãn Nghiên rất không thích cô gái trước mặt này. Nàng rất xinh đẹp, mình so với nàng mặc dù cũng đẹp nhưng còn cần mấy năm nữa mới có thể trở thành đại mỹ nữ, hơn nữa nữ nhân này eo nhỏ chân dài, ngực đẫy đà, có ý vị thục nữ, làm sao thân thể nhỏ bé có thể so bì được. Lại nói, Hoàng phủ ca ca nửa đêm không biết đã theo nàng đi nơi nào.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức ôm cánh tay Hoàng Phủ Minh càng chặt hơn, đôi mắt hạn trừng lớn nhìn Ninh Tiểu Nhàn với vẻ đề phòng.
Ninh Tiểu Nhàn nhạy cảm bực nào, tự nhiên nhận ra địch ý của nàng, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ bà cô đây không ôm nam thần, lại đi cùng nàng tranh đoạt tiểu hài tử còn chưa dứt sữa sao? Nàng lập tức lắc đầu nói với hai đứa bé "Đêm đã khuya, nhanh về thôi, trưởng bối chắc đang lo lắng rồi. Mặt khác sau này muốn hẹn gặp thì cũng đừng tới đây. Trúc đào này mặc dù đẹp nhưng có kịch độc" dứt lời hướng lâm vệ gật đầu, nói mấy tiếng kỳ quái, sau đó không chần chừ xoay người rời đi, đi xa bảy tám trượng nghe tiểu cô nương hỏi "Nàng rốt cuộc dẫn huynh đi nơi nào?"
Ninh Tiểu Nhàn vừa đi, Hoàng Phủ Minh nhất thời cảm thấy không khí xung quanh chuyển lạnh, trong lòng có chút lưu luyến, lại có mấy phần bực mình "Mới vừa rồi còn cười nói vui vẻ, hiện tại nàng xoay người rời đi lại không chút nào lưu luyến"
Nhưng có kẹo da trâu Kim thị ở đây, hắn cũng không có biện pháp lưu nàng lại. Tiểu cô nương đang ôm tay trái hắn cũng rất xinh đẹp, Hoàng Phủ Minh âm thầm tức giận "Nếu không có Kim Mãn Nghiên ở đây, mình có thể giả bộ như bị lạc đường, nhờ nàng tiễn một đoạn, cũng không có đạo lý bỏ mặc khách quý không lo"
Lâm vệ bên cạnh phát ra âm thành trầm thấp, giống như tiếng gõ vào lọ gốm sứ, sau đó rễ cây nổi lên trên mặt đất, giống như chân người bước đi về phía trước. Hoàng Phủ Minh biết, đây là lệnh của Ninh Tiểu Nhàn, muốn Lâm vệ đưa hai người trở về, cho nên đi theo sau hắn.
#####
Tia nắng sớm đầu tiên từ ngoài chiếu vào qua cửa sổ, Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra, đột nhiên không biết mình nên làm cái gì. Trước kia nhiệm vụ của nàng chỉ có một: đi tìm chân thân Ba Xà hoặc tìm Nam Minh Ly hỏa kiếm. Nhưng hiện tại cả hai đều chưa thể hoàn thành, trong thời gian ngắn cũng chưa có tiến triển, cho nên khoảng thời gian này ngược lại có chút không quen.
Nằm dài trên giường đất ngẩn người hơn nửa canh giờ, dưới sự thúc giục của Trường Thiên mới miễn cưỡng bò dậy, mang guốc gỗ, nhìn vào gương chải tóc, thời điểm đưa tay lấy lược gỗ, lại sờ thấy mấy quyển sổ để trên bàn.
Hừ hừ, còn có mấy con chuột lớn chưa thu thập đây. Lúc này nàng mới nhớ tới, hôm qua Hạc môn chủ tựa hồ có nói, hôm nay thương lộ Tây Bộ mở ra, Ẩn Lưu sẽ đón tiếp đông đảo khách tới, mấy tiểu tử ngoại sự đường và Tiên Thực Viên đang loạn quanh đón khách.
Nếu về giá trị võ lực thì trong Ẩn Lưu những yêu quái mạnh mẽ to lớn rất nhiều. Nhưng nếu về những người tâm tư tỉ mỉ, kinh thương hành văn thì thật cực kỳ khó. Quả nhiên không nhìn xa trông rộng thì việc tới sẽ cuống quít. May là vấn đề này trước khi đi núi Tuyết Sơn nàng đã nghĩ tới, cho nên Ninh Vũ đang trấn thủ ngân hàng Biền Châu đã sớm nhận được tin nàng đưa tới, từ bốn tháng trước đã bắt đầu tìm kiếm những yêu quái thích hợp về các khoản công nợ, buôn bán, thu chi, tất cả đều được huấn luyện, dự tính được hơn hai mươi người.
Chẳng qua thời gian gấp gáp, hơn nữa nhóm yêu quái này từ Biền Châu chạy tới Ẩn Lưu, phải hao tốn mất hơn nửa năm đi đường, cho nên Ninh Tiểu Nhàn chỉ có một biện pháp là lấy người từ Mịch La, không đúng, là lấy yêu quái. Ban đầu nàng hai tay dâng Khánh Kị cho Mịch La, mặc dù sau đó người chạy mất, nhưng cái đại nhân tình này nàng cũng đã đưa rồi, Mịch La không thể không trả. Sản nghiệp danh nghĩa của phủ Phụng Thiên rất nhiều, nhân tài buôn bán đông đúc, Thành Trì Minh phồn hoa cách rừng rậm Ba Xà rất gần, triển khai thương đạo phía Tây Nam lại thuận lợi, về tình về ý hắn cũng không thể cự tuyệt.
Huống chi hắn cũng không muốn cự tuyệt. Cho nên hôm nay hắn gửi người mang tin tức tới, chừng nửa ngày sau sẽ theo hẹn cử tới ba mươi tên yêu quái tay nghề tốt, theo đúng yêu cầu của nàng, có tinh thông sổ sách kế toán, có mạnh vì gạo bạo vì tiền, có người tài ba trong trả giá mặc cả, có nhiều kẻ là tổ truyền trong nghề. Yêu quái là chủng tộc thiên về sức lực, cũng không thiên về việc thi triển thần thông. Ông trời đối với các sinh linh luôn tương đối công bằng, nhân loại nhỏ bé yếu ớt thường được ban thêm về trí tuệ, phát triển lên mới có thể hòa đồng và tồn tại trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top