Chương 79: Huyết Nhân Hạt
Sau khi nghiên cứu một hồi lâu, Mộ Chỉ Ly vẫn quyết định phối chế dược tễ, mà không phải là đan dược. Mặc dù hiệu quả của dược tễ có thể không tốt bằng đan dược, nhưng cũng đủ rồi, tình huống hôm nay căn bản không cho phép nàng luyện chế đan dược.
Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly nhìn dược tễ màu xanh lam trong tay mình, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười như có như không. Nàng đưa mắt đánh giá một vòng xung quanh, sau khi đã xác định được xung quanh không có người nào khác, nàng bèn há miệng, rót dược tề màu xanh lam kia vào trong.
Dược tễ mang theo một cảm giác lạnh buốt, khiến cho cả người Mộ Chỉ Ly đều cảm thấy mát lạnh, cũng không lâu lắm, Mộ Chỉ Ly phát hiện ra lực lượng ăn mòn tâm trí kia đã dần dần biến mất. Trên thực tế, những lực lượng này cũng không phải là đã biến mất, mà chỉ là nó không hề có ảnh hưởng tới nàng nữa mà thôi.
Trước đây, vào lúc bình thường còn không có cảm giác gì, bây giờ sau khi đã hồi phục lại liền phát hiện ra cảm giác này dễ chịu đến mức nào. Trước kia nàng vẫn luôn thích nghiên cứu một vài độc tố kỳ quái, trên thực tế, sương mù màu đỏ này cũng coi như là một loại độc tố, lại thêm nàng có đủ dược liệu, thế nên mới có thể phối chế ra được dược tễ trong thời gian ngắn như vậy.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly lại lấy ra một viên thuốc màu trắng, nghiền thành bột phấn rồi hít vào trong mũi. Hiệu quả duy nhất của đan dược này là khiến cho người ta đánh mất khứu giác trong một thời gian ngắn, đây là lúc trước nàng nhàm chán nên mới vô tình chế ra. Nói chung, đan dược này bình thường cũng là thứ vô bổ, không mang lại được lợi ích gì, thế nhưng bây giờ nó lại có tác dụng thật lớn.
Ngày thường, với bọn họ, khứu giác có tác dụng rất lớn, nhưng ở trong Huyết Sắc Địa Ngục, ngoài mùi máu tươi ra thì căn bản không thể ngửi được những mùi vị khác, cho nên lúc này, khứu giác cũng trở nên không quan trọng nữa.
Làm xong hết tất cả mọi việc, Mộ Chỉ Ly mới đi về phía sau để trở lại đội ngũ. Lúc này, cũng không có nhiều người trở về, đi được đến ngày hôm nay, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, với việc này, tất cả mọi người tập mãi cũng đã thành thói quen rồi.
Mộ Chỉ Ly trở về vị trí trước kia rồi ngồi xuống, nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện. Nếu đã có thời gian thì không bằng tu luyện một chút, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng cũng sẽ đạt được hiệu quả nhất định.
Có điều, Mộ Chỉ Ly vừa mới bước vào trạng thái tu luyện, thì rất nhanh đã lại mở mắt ra, bởi vì nàng phát hiện ra căn bản không thể tu luyện được ở nơi này. Một khi mọi người tu luyện, huyết khí kia sẽ chui vào trong cơ thể của bọn họ, gây ảnh hưởng thật lớn cho bọn họ.
Ngay lúc Mộ Chỉ Ly đang khiếp sợ, cũng có mấy người lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, trên mặt họ rất nhanh đều hiện lên một mảnh đỏ ửng, đã phải bắt đầu dùng thiên lực để trục xuất cái lực lượng kia ra khỏi cơ thể.
Chớp mắt đã qua ba canh giờ, sau khi mọi người nghỉ ngơi và hồi phục một lượt, tình trạng đều đã tốt hơn rất nhiều, đồng thời trên mặt mọi người đều hiện lên một sự tự tin.
Ánh mắt Đỗ Vũ Phàm quét qua trên người mọi người, sau khi xác định tất cả mọi người đã đến đủ thì lúc này mới lên tiếng nói: "Trước khi lên đường, ta có chuyện cần phải nói rõ trước. Chúng ta vào sâu thêm chút nữa sẽ gặp phải huyết nhân hạt, chúng ta đều ko biết rõ lực công kích và số lượng của nó như thế nào, nhưng ta tin rằng, với thực lực của chúng ta, đối phó với nó lúc đầu sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
Nếu như tất cả chúng ta đều đi chung với nhau thì sẽ là quá nhiều người, khó tránh khỏi có chút bất tiện, ta nghĩ rằng mặc dù năm mươi người chúng ta cùng nhau hành động, nhưng có thể chia làm năm tiểu đội, cứ mười người một tổ, như thế thì cho dù gặp phải số lượng lớn huyết nhân hạt, mọi người bắt buộc phải chia nhau ra, cũng có thể bình tĩnh ứng phó."
Nghe thấy lời Đỗ Vũ Phàm nói, mọi người rối rít gật đầu đồng ý. Đúng vậy, bọn họ có nhiều người như vậy, nếu như bị đánh tan một lúc, thì cũng không khác gì bị chia rẽ. Mặc dù mỗi người bọn hắn đều có thực lực phi phàm, nhưng nếu như đơn độc một mình mà bị huyết nhân hạt vây quanh thì chỉ sợ là cho dù muốn đột phá khỏi vòng vây cũng không thể được.
"Theo ý kiến của ta, đệ tử có thực lực mạnh nhất đi cùng đệ tử có thực lực yếu nhất, đệ tử có thực lực mạnh thứ hai dẫn theo tu luyện giả có thực lực yếu gần chót, cứ như vậy, thì thực lực của từng đội sẽ không chênh lệch nhau lắm, cũng tương đối công bằng, mọi người thấy sao?" Đỗ Vũ Phàm lên tiếng nói, trên khuôn mặt trầm tĩnh kia tràn đầy vẻ bình tĩnh.
"Không có vấn đề gì, chúng ta nghe đội trưởng!" Mọi người rối rít lên tiếng nói, Đỗ Vũ Phàm quả nhiên xứng đáng là người có năng lực phân tích rất cao, những đề nghị đưa ra vô cùng có tác dụng.
Mọi người rất nhanh đã chia làm năm tổ, thực lực Mộ Chỉ Ly xếp gần cuối, vậy mà lại phân cùng một tổ với Hề Phi Dương, Trình Hữu Minh cũng ở cùng tổ với bọn họ, trừ bọn họ ra thì còn có năm nam hai nữ. Mọi người còn chưa kịp làm quen, cũng đã đi theo phía sau Đỗ Vũ Phàm lên đường.
Vừa đi, mọi người cũng đều rối rít bắt đầu giới thiệu từng người, Trình Hữu Minh không thể nghi ngờ là người cởi mở nhất, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi tắn, nói: "Ta là Trình Hữu Minh ở Vạn Đan Các."
Trình Hữu Minh vừa nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng chậm rãi nói: "Mộ Chỉ Ly Bách Thảo Viên."
Nếu như mọi người đều tươi cười với Trình Hữu Minh, thì biểu hiện của bọn họ với Mộ Chỉ Ly cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, không phải là vì cái gì khác, mà là vì bọn họ đều không hiểu vì sao Mộ Chỉ Ly lại đạt được danh ngạch, nên đều cảm thấy có chút bất mãn nhất định trong lòng.
Mộ Chỉ Ly dường như không hề nhìn thấy vẻ quái dị trong mắt mọi người, lặng im đi trong đội ngũ, thỉnh thoảng lại quan sát tình huống xung quanh. Cho đến bây giờ nàng cũng không để ý đến cách nhìn của người khác với nàng, huống hồ tất cả mọi người đều cảm thấy bất mãn ở trong lòng?
Hề Phi Dương thì tất nhiên là không cần giới thiệu, bởi vì ở trong cả đội ngũ này không có ai không biết hắn cả. Một nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt hắn, làm cho mọi người đều có thiện cảm với hắn, duy chỉ có mình Mộ Chỉ Ly là ngoại lệ.
Theo quan điểm của Mộ Chỉ Ly, Hề Phi Dương này chính là loại người khẩu phật tâm xà, ở trước mặt mọi người thì cười tươi đến rạng rỡ, còn trên thực tế, trong lòng hắn chắc chắn không phải cũng giống như những gì mà hắn cố thể hiện ra bên ngoài, cho nên nàng cũng không tỏ vẻ gì.
Ánh mắt Hề Phi Dương như có như không dừng lại trên người Mộ Chỉ Ly một lúc, Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở Huyết Sắc Địa Ngục không thể nghi ngờ là chuyện cực kỳ quái lạ, lúc trước hắn cũng nghe được lời những người khác nói qua một chút, cho nên ấn tượng của hắn với Mộ Chỉ Ly cũng không tính là tốt.
Chỉ là, qua sự quan sát hiện tại của hắn, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly không phải đơn giản như vậy. Chỉ riêng đôi mắt có thể nhìn thấu tính cách con người kia của nàng cũng đã vượt xa rất nhiều người rồi, người bình thường căn bản không thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, thế nhưng, dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Chỉ Ly, hắn chỉ cảm thấy tất cả những gì hắn che giấu đều bị nàng nhìn thấy rõ ràng. Mộ Chỉ Ly tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Hề Phi Dương, nhưng cũng không có phản ứng gì.
"Cái mùi máu tươi này càng lúc càng nồng nặc rồi, sương mù màu đỏ dày đặc cũng càng nhiều, ta nghĩ phía trước chính là nơi huyết nhân hạt qua lại rồi." Ôn Bỉ Quan cau mày nói.
Ôn Bỉ Quan chính là một trong mười người ở tiểu đội của Mộ Chỉ Ly, hắn dường như cũng giỏi về phân tích, trên đường đi cũng đã phân tích cho bọn họ không ít chuyện.
Trình Hữu Minh khẽ gật đầu, rồi nói: "Ta cũng cảm thấy thế, chúng ta phải cẩn thận một chút, không đoán trước được lúc nào sẽ có một con huyết nhân hạt xuất hiện." Trong lúc nói chuyện, Trình Hữu Minh đã lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong tay.
"Cái mùi máu tươi này khiến cho người ta khó có thể chịu được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì ta quả thực sẽ phát điên mất!" Nguyễn Nhĩ Dĩnh không kiên nhẫn nói, trên khuôn mặt kia đều tràn đầy vẻ chán ghét, hiển nhiên mùi vị này đã khiến cho nàng ấy không chịu nổi.
"Vậy cũng không có cách nào cả, mùi vị của Huyết Sắc Địa Ngục chính là như vậy, chỉ có thể nhẫn nại mà chịu đựng thôi." Trình Hữu Minh bất đắc dĩ nói, so với nam tử, đội nữ tử dường như lại càng đặc biệt chịu không nổi, hơn nữa cái cảm giác này cũng khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.
Nghe thấy mọi người nói chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng làm bộ dáng có vẻ khó chịu, không để cho mọi người biết được rằng nàng căn bản là không ngửi thấy mùi vị này. Năm mươi người đi cùng nhau, vậy mà trên mặt đất cũng chưa hề truyền ra một chút tiếng vang nào, đây cũng là chỗ cường đại của tu luyện giả.
Bất thình lình, mọi người bỗng nhiên phát hiện sương mù màu đỏ trước mắt cách đó không xa dày đặc đến mức vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, lúc trước, mặc dù sương mù dày đặc che mất tầm nhìn của bọn họ, khiến cho bọn họ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng vẫn đủ có thể thấy rõ trong phạm vi nhỏ, thế nhưng màn sương mù dày đặc trước mắt kia lại khiến cho bọn họ căn bản là không nhìn rõ được cái gì!
Đỗ Vũ Phàm vung tay lên, mọi người đột nhiên dừng chân lại, nói: "Mọi người cẩn thận, xảy ra chuyện khác thường thì chắc chắn có yêu quái, rất có thể là huyết nhân hạt xuất hiện!"
Nghe vậy, mọi người đều đề phòng nhìn mọi thứ xung quanh, ngay sau đó, trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh dị đến vô cùng. Trên mặt đất, máu loãng đang chậm rãi chảy ra từ một vật gì đó bị sương mù màu đỏ dày đặc kia che khuất, thật giống như một vũng máu bị đổ, từ bên kia chảy xuôi đến.
Máu loãng kia thẩm thấu vào trong lòng đất từng chút một, đá sỏi vốn đã là một màu đỏ tươi lại bị vũng máu loãng này thấm thêm vào càng khiến cho màu sắc đậm thêm vài phần. Lúc này mọi người mới hiểu được, tại sao mặt đất ở Huyết Sắc Địa Ngục lại có màu sắc như vậy, hiện thực bây giờ khiến cho người ta sợ hãi than thở.
Mọi người đều phủ một chút thiên lực bao bọc lấy chân của mình, để bảo đảm chân sẽ không bị máu tươi này nhuộm đỏ, ai mà biết được vũng máu loãng này có ảnh hưởng gì hay không. Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngồi xổm xuống, một cây ngân châm lặng lẽ xuất hiện trong tay nàng, nhúng nó vào một chút máu tươi rồi lúc này mới cẩn thận quan sát.
Bây giờ vừa nhìn, Mộ Chỉ Ly đã phát hiện ra đầu mối trong đó. Máu này quả nhiên không giống bình thường, nó có tác dụng mê hoặc, một lượng nhỏ máu tươi cũng không có tác dụng quá lớn với nàng, nhưng nếu bị lây nhiễm quá nhiều máu tươi, sợ là sẽ gặp phải kết cục bi thảm rồi.
Kỳ lạ nhất là máu này còn mang theo một chút tính ăn mòn, cái ngân châm bình thường kia cũng đã bị ăn mòn phần rìa ngoài. Một giọt máu đã có uy lực như vậy, nếu như trên người bị dính quá nhiều, thì có lẽ da thịt toàn thân sẽ không còn chỗ nào hoàn hảo nữa.
Trình Hữu Minh nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly, không khỏi lên tiếng hỏi: "Lại có phát hiện gì à?"
Trình Hữu Minh vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: "Máu này có tính ăn mòn, hơn nữa còn có thể mê hoặc lòng người. Máu này cũng giống như sương mù màu đỏ dày đặc kia, có thể ăn mòn tâm trí của chúng ta, chỉ là uy lực của máu này có còn lớn hơn một chút."
"Làm sao ngươi biết những thứ này?" Trình Hữu Minh nghi hoặc hỏi, hắn thân là nghi trượng Vạn Đan Các mà cũng không thể đoán được việc này, Mộ Chỉ Ly tuy rằng ở Bách Thảo Viên, cũng có tinh thông nhất định về dược lý, nhưng mà rõ ràng nàng không thể hiểu rõ bằng dược sư được.
Lúc này, một nữ tử khác trong đám người – Bách Lý Yến lại nhíu mày nói: "Tại sao ta lại không nhìn ra? Thời gian ta sống ở Vạn Đan Các cũng đã mười năm rồi, cho dù là dược lý hay là những thứ khác ta đều hiểu rõ. Thời gian ngươi đến Thiên Âm Môn cũng chỉ chưa đến một năm, làm sao có thể biết được tất cả những thứ này? Cho dù trong đội ngũ này không ai coi trọng ngươi, ngươi cũng không nên dùng thủ đoạn vụng về như vậy để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta mới phải!"
Nghe thấy lời Bách Lý Yến nói, ánh mắt mọi người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đều chứa vẻ chán ghét bên trong đó. Dưới tình huống quỷ dị mà nguy hiểm như hiện tại mà còn làm chuyện lấy lòng mọi người như vậy thì quả thực khiến cho người ta cực kỳ chán ghét. Mọi người vốn đã có thành kiến với Mộ Chỉ Ly, lúc này lại càng không cần phải nói thêm nữa.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, liếc Bách Lý Yến một cái, nói: "Đây là phán đoán của ta, ngươi muốn tin thì tin, còn không muốn tin cũng không sao."
Bách Lý Yến nở một nụ cười trào phúng: "Bị ta vạch trần lời nói dối rồi nên chỉ có thể nói như vậy thôi chứ gì? Đệ tử tu vi yếu kém như ngươi thì có tư cách gì để đi nói lung tung lúc này chứ! Nếu không có ta ở đây, chắc hẳn lời nói dối của ngươi có thể che đậy được người khác rồi."
Sắc mặt Trình Hữu Minh có chút khó coi, ánh mắt đánh giá giữa Mộ Chỉ Ly và Bách Lý Yến. Hai người này hắn đều biết, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, quả thực là xấu hổ.
Ánh mắt Hề Phi Dương dừng lại trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao, mặc dù những người khác đều hoàn toàn không tin tưởng nhưng hắn lại cảm thấy lời Mộ Chỉ Ly nói là sự thật. Lúc trước nếu Trình Hữu Minh không lên tiếng hỏi, sợ rằng nàng căn bản sẽ không nói chuyện này ra, thế nên việc lấy lòng mọi người lại càng không thể nào có.
Lời Bách Lý Yến nói không thể nghi ngờ đã thắp lên lửa giận của mọi người, nguyên một đám đều dùng ánh mắt giống như hận không thể đá Mộ Chỉ Ly ra khỏi đoàn đội này mà nhìn về phía nàng. Trên thực tế, theo như suy nghĩ của bọn họ, thực lực của Mộ Chỉ Ly như thế căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì với bọn họ, trái lại còn liên lụy bọn họ!
"Mộ Chỉ Ly, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi có thủ đoạn như thế nào, nhưng bây giờ cũng không có trưởng lão ở trong Huyết Sắc Địa Ngục này, bối cảnh của ngươi trong mắt chúng ta sẽ không có bất cứ tác dụng nào cả, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo sát mọi người, nếu dám làm liên lụy tới bọn ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi đấy!" (Truyện được post độc quyền tại tamvunguyetlau.com) Kiều Tuyết Vi giận dữ lên tiếng, trong mắt cũng hiện lên một tia sát ý.
Nàng và Đồng Mẫn Nhi vốn là tỷ muội tốt nhiều năm, vài ngày trước đó nàng nghe được chuyện Đồng Mẫn Nhi bị cách chức nghi trượng, mà người khởi xướng chuyện này chính là Mộ Chỉ Ly. Từ sau khi biết được chuyện này, nàng bèn ghi hận Mộ Chỉ Ly, chỉ là lại không nghĩ tới sẽ gặp Mộ Chỉ Ly ở chỗ này.
Chỉ là, việc này đúng lúc hợp ý nàng, nếu như động thủ với Mộ Chỉ Ly ở Thiên Âm Môn sẽ khó tránh được bị truyền ra lời đồn đãi, nhưng nếu như khiến cho Mộ Chỉ Ly chết ở Huyết Sắc Địa Ngục, vậy cũng sẽ không bị di nghị gì cả. Lúc trước Bách Lý Yến đúng lúc bới móc việc này lên, nàng bèn nhân cơ hội này để mọi người bài xích Mộ Chỉ Ly!
Một khi nàng ta bị mọi người vứt bỏ, thì ở trong Huyết Sắc Địa Ngục này, thứ mà nàng ta phải đối diện chỉ có một, đó chính là tử vong!
Mộ Chỉ Ly nhìn Kiều Tuyết Vi đang nói chuyện trước mặt, trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc. Trong ấn tượng của nàng, nàng cũng chưa từng gặp qua nữ tử này, tại sao nàng ta lại oán hận mình như thế? Nghĩ mãi mà cũng không ra lý do, nàng cũng đành thôi.
"Ta có thể đến nơi này chính là dựa vào bản lĩnh của ta, ngươi quan tâm ta dùng thủ đoạn gì sao, ít nhất chuyện ngươi không làm được nhưng ta lại làm được, chỉ điều này thôi đã chứng minh ta còn mạnh hơn ngươi!" Mộ Chỉ Ly cười lạnh nói, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ lạnh như băng.
Kiều Tuyết Vi khẽ giật mình, nàng cảm thấy một cơn tức giận dâng lên, bèn chỉ vào Mộ Chỉ Ly mà giận dữ nói: "Ngươi dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt được danh ngạch, lại vẫn còn tỏ ra tự hào sao? Ta thật coi thường ngươi!"
"Ngươi coi thường ta thì sao? Ta phải sợ ngươi à!" Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, dường như là căn bản không thèm để lời nói của Kiều Tuyết Vi vào mắt.
Chân mày Hề Phi Dương không tự giác mà nhíu lại, Mộ Chỉ Ly đây là xảy ra chuyện gì vậy? Theo lý thuyết thì dưới tình huống như vậy, nàng ta đáng lẽ phải dàn xếp ổn thỏa mới đúng, đằng này lại chơi trò gây hấn, tuyệt đối không có lợi mà chỉ có hại thôi. Toàn bộ đội ngũ vốn đã không có người nào thích nàng ta, hơn nữa với cái bộ dáng tự đại này của nàng, nói không chừng thực sự sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ!
Với trí thông minh của Mộ Chỉ Ly, tuyệt đối biết rõ hậu quả khi làm như vậy, thế mà nàng vẫn làm, chẳng lẽ bản thân nàng muốn rời khỏi đội ngũ?
Bách Lý Yến nhịn không được mà nói: "Người như ngươi căn bản là kẻ tồi tệ, ngươi có bản lĩnh thì rời khỏi chúng ta đi, chúng ta ngược lại còn muốn xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm mặc một lúc, cũng không nói lời nào. Ánh mắt nàng đảo qua trên thân mọi người, chợt cúi đầu, bộ dáng kia giống như đang sợ hãi mọi người vứt bỏ nàng.
Nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly như vậy, Bách Lý Yến lại càng cười khoa trương hơn: "Làm sao thế? Không phải vừa rồi rất huênh hoang sao? Có bản lĩnh thì ngươi hãy tách ra đi! Ta còn thực sự nghĩ ngươi có gì đặc biệt hơn người nữa chứ, hóa ra cũng chỉ là một con rùa đen rút đầu mà thôi!"
"Đúng vậy, loại người như nàng ta thực sự là không có gì đáng để quan tâm, ta thấy một khi nàng rời khỏi chúng ta, rất nhanh sẽ biến thành một cái xác rồi, haha." Kiều Tuyết Vi cười đắc ý nói.
Mọi người hơi nhíu mày lại, tuy nói rằng biểu hiện lúc trước của Mộ Chỉ Ly thật sự có chút tự đại, thế nhưng lời nói của hai người Bách Lý Yến quả là cũng quá khó nghe một chút. (Truyện được post độc quyền tại tamvunguyetlau.com) Chỉ là cho dù trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, những cũng không ai nói ra, dù sao chỉ vì một phế vật như Mộ Chỉ Ly mà đắc tội với Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi thì cũng không phải là một chuyện có lợi.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly đỏ lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt mang vẻ giận dữ nhìn Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi nói: "Các ngươi thật khinh người quá đáng! Ta đây không phải là không dám rời đi! Phán đoán của ta vốn là chính xác, bản thân các ngươi đoán không ra còn nói ra đoán sai. Ta mới lấy làm hổ thẹn vì các ngươi đấy! Ở lại Vạn Đan Các đã mười năm, vậy mà ngay cả đặc điểm của loại máu này cũng không phân biệt được, quả thực khiến cho lòng người sợ hãi mà!"
Sắc mặt Bách Lý Yến lập tức trở nên khó coi, nói: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi nói đúng?"
"Chính ngươi thò tay xuống nhúng vào bãi máu kia thì chẳng phải sẽ biết được sao? Thật đúng là khôi hài, hay là ngươi không dám?" Mộ Chỉ Ly giễu cợt nói.
"Đừng nói Bách Lý Yến không dám, ngươi có bản lĩnh thì rời khỏi đoàn đội của chúng ta đi!" Kiều Tuyết Vi hùng hổ dọa người nói, nàng đã tìm được kẽ hở trong lời Mộ Chỉ Ly nói, điều nàng muốn chính là Mộ Chỉ Ly rời khỏi bọn họ, tự thân tự diệt!
Mộ Chỉ Ly hừ lạnh một tiếng, nói: "Rời khỏi thì rời khỏi, có gì nghiêm trọng đâu!" Nói xong, Mộ Chỉ Ly liền mang vẻ mặt giận dữ đi về phía sau, bộ dáng cương quyết kia thực sự muốn rời khỏi bọn họ!
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thực sự rời đi, Trình Hữu Minh không khỏi lên tiếng nói: "Mộ Chỉ Ly, ngươi đừng xúc động, Huyết Sắc Địa Ngục này nguy hiểm trùng trùng, một mình ngươi rời đi thật sự là quá nguy hiểm!"
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, nhìn Trình Hữu Minh một cái thật sâu nói: "Trình sư thúc, ngươi là người tốt, nếu Mộ Chỉ Ly ta có thể trở lại Thiên Âm Môn, nhất định sẽ không quên việc ngày hôm nay ngươi giữ ta lại.
Ta đã không thể nán lại đây nữa, bọn họ đều bài xích ta. Nếu ta tiếp tục ở lại, chỉ có thể trở thành trò cười của mọi người, thế thì chẳng bằng rời đi ta còn cảm thấy thoải mái một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top