Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi
Sắc mặt Đồng Mẫn Nhi vô cùng khó coi, nhìn qua Tề Ngộ trưởng lão trước mặt, há to miệng mà chưa biết nên nói cái gì cho phải.
Trong lòng nàng bây giờ khỏi phải nói là có đến bao nhiêu buồn bực, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh rốt cuộc là làm chuyện gì đây! Hôm qua các nàng vẫn còn liên tục đảm bảo với mình rằng tình hình sinh trưởng của thảo dược trong dược điền của các nàng vẫn vô cùng tốt, nhưng bây giờ lại biến thành bộ dáng như vậy!
"Tề trưởng lão, đây hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn..." Đồng Mẫn Nhi tươi cười nói, chuyện đến nước này rồi thì cũng chỉ có mỗi cách này thôi.
Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua một tia cảm xúc khác thường, trong nụ cười nhiều hơn một phần giễu cợt, nói: "Cái này cũng gọi là ngoài ý muốn? Những thảo dược này vừa nhìn là biết đều không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc um tùm bên trong dược điền.
Đã có nhiều cỏ dại mọc lên như vậy, những thảo dược này làm sao lại có thể sinh trưởng tốt được? Khó trách tất cả thảo dược lại đều có bộ dạng thiếu dưỡng chất, thật đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!"
Đồng Mẫn Nhi cảm nhận được trong lời nói của Tề Ngộ có chứa sự tức giận, nên chỉ có thể yên lặng nhận lấy sự tức giận của lão ta. Trong lòng không ngừng nghĩ rằng đợi đến lúc nàng trở về nhất định phải dạy dỗ Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một trận ra trò, chắc hẳn hai người bọn họ đều ỷ là có mình chiếu cố nên mới dám to gan lớn mật như thế!
Ghê tởm nhất chính là lúc này hai người các nàng cũng không biết chạy đến chỗ nào nữa, nếu như các nàng ở chỗ này, mình còn có thể khiển trách các nàng một lượt rồi phủi trách nhiệm đi, còn bây giờ ngược lại thật tốt...
Sáng sớm nay, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh sau khi đi tới dược điền, nhìn rõ các mảnh dược điền gieo trồng không tốt kia, đều hoàn toàn trợn tròn mắt. Vì để lần này có thể đạt được biểu hiện thật tốt, hai người các nàng không biết đã phí mất bao nhiêu công sức cho việc chăm sóc dược điền, thế nhưng, không ai nhĩ đến chỉ trong vòng một đêm dược điền lại biến thành bộ dạng như vậy.
"Thanh Lăng, chúng ta lần này sợ là thảm rồi, dược điền này làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ là bọn Mộ Chỉ Ly biết được chuyện là do chúng ta làm, cho nên cố ý phá hủy dược điền để báo thù chúng ta?" Kỷ Phỉ Linh cuống quýt nói, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, bây giờ thật sự là đâm vào đại họa rồi!
Nghe vậy, chân mày Vưu Thanh Lăng không khỏi nhíu lại, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Ta thấy chắc có lẽ cũng không phải là các nàng, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm trả thù, làm sao có thể đợi đến hôm nay? Huống hồ nhìn bộ dáng kia của dược điền đi, đây thật sự là người có thể hủy hoại ra được sao?"
Kỷ Phỉ Linh không khỏi gật đầu: "Vậy cũng đúng, có ai có thể phá hỏng dược điền được như vậy sao, chuyện này thật đúng là gặp quỷ rồi, chẳng lẽ chúng ta thật sự không may mắn như thế?" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kỷ Phỉ Linh lúc này lại càng tái nhợt hẳn lên, không khỏi kéo tay Vưu Thanh Lăng, giọng hơi run rẩy mà nói: "Thanh Lăng, tỷ nói xem không phải chúng ta sẽ bị đuổi khỏi viện Lưu Ly chứ?"
Sắc mặt Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói: "Ta tin có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm đệm lót, thì kết quả của hai người chúng ta chắc sẽ không đến nỗi quá thảm đâu, dù sao trưởng lão cũng sẽ đuổi đi nhiều người như vậy trong một lần đâu."
Nghe thấy lời Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt Kỷ Phỉ Linh lúc này mới dễ nhìn hơn một chút: "Đúng rồi, hai người chúng ta cùng lắm cũng chỉ là trồng không tốt, còn thành tích dược điền của các nàng so với chúng ta thì kém nhiều lắm."
"Ta thấy thành tích trong lần kiểm tra thành tích này thì hai người bọn họ là tệ nhất, liền bố trí hai người bọn họ đến viện khác đi thôi. Khả năng gieo trồng và tính cách như thế này thì căn bản không xứng đáng được sống ở viện Lưu Ly." Tề Ngộ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù không có Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh thì cũng không vấn đề gì với nàng, nhưng một khi Tề Ngộ trưởng lão đuổi hai người bọn họ ra khỏi viện Lưu Ly, vậy kế hoạch đối phó với Mộ Chỉ Ly và Tử Di của nàng sẽ thất bại mất!
Nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi không khỏi nói: "Tề trưởng lão, lúc này người mới chỉ nhìn được một bộ phận dược điền ở viện Lưu Ly, bây giờ người đã hạ kết quả thì có phần quá sớm một chút, chi bằng chúng ta lại đi xem thêm một chút?
Ở trong viện Lưu Ly này còn có hai người không phục sự quản lý của đệ tử, ngày thường không để tâm chút nào đến việc chăm sóc dược điền, ngài không đến xem thì đệ tử lại không tiện xử trí, chi bằng đi xem các nàng ấy rồi lại nói sau thì thế nào ạ?"
Chân mày Tề Ngộ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), viện Lưu Ly này hình như còn có không ít vấn đề rồi. Lại còn có dược điền hỏng bét hơn cả hai mảnh dược điền này sao? Viện Lưu Ly từ trước tới nay chưa từng xuất hiện tình huống thế này.
"Vậy thì nghe ngươi, đi xem một cái thôi. Loại đệ tử không chăm chỉ này căn bản cũng không có tư cách sống ở viện Lưu Ly, sau này nếu như ngươi gặp phải đệ tử như vậy, trực tiếp nhanh chóng báo cáo người đó cho ta." Sắc mặt Tề Ngộ nghiêm túc nói.
Lúc này, sắc mặt Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ cần dẫn Tề Ngộ đi nhìn dược điền của hai người Mộ Chỉ Ly, thì sau này mình chỉ cần báo lên với Tề Ngộ một vị đệ tử nào đó làm việc không chăm chỉ là có thể trực tiếp đuổi người đó ra khỏi viện Lưu Ly, thật sự là quá thuận tiện rồi!
Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy, thì bây giờ Mộ Chỉ Ly và Tử Di khẳng định đã sớm bị đuổi đến viện hẻo lánh rồi, chỉ là hiện tại để bọn hắn rời đi cũng không tệ!
Đồng Mẫn Nhi quen đường dẫn Tề Ngộ đi tới dược điền của Tử Di, chỉ vào phía trước nói: "Chính là hai mảnh dược điền này đây, mảnh này là do Tử Di quản lý, trước đây đệ tử để cho nàng ta trồng Bách Mị Hoa, nhưng gieo trồng đến bây giờ cũng không có kết quả, đệ tử thấy là suy nghĩ của nàng căn bản là không hề đặt trên việc chăm sóc dược điền."
"Thế ư? Vậy chúng ta mau đi xem một chút." Tề Ngộ vội vàng, viện Lưu Ly này nếu xảy ra vấn đề gì, thì liên quan rất lớn đến lão, nhất định phải giải quyết triệt để tất cả các vấn đề này trước khi Chưởng môn phát hiện.
Đến khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy mảnh dược điền kia đều gieo trồng đầy ắp Bách Mị Hoa, thì sắc mặt nàng ta đã khó coi đến cực điểm. Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, so với tất cả các dược điền khác nhìn thấy trước đây lại đều tươi tốt hơn rất nhiều.
Mỗi một cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua sự che chở cẩn thận, cả mảnh dược điền đều không có lấy nửa cọng cỏ dại tồn tại. Mà lúc này, bên cạnh dược điền, một thân ảnh màu tím ngạo nghễ đứng đó.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên mặt Tử Di, nhìn những đóa Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền này, trong lòng của nàng lại có một cảm giác hạnh phúc, đây tượng trưng cho sự tăng lên của tình bạn giữa nàng và Mộ Chỉ Ly như lúc trước nàng đã chờ đợi, Thẩm Hướng Thiên đã nói cho nàng biết tất cả những chuyện mà ngày hôm qua Mộ Chỉ Ly đã làm, nàng thật sự rất cảm động. Vừa cảm động mà đồng thời nàng cũng hiểu được bản lĩnh cao cường của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy rốt cuộc là từ đâu mà đến? (Truyện được post độc quyền tại tamvunguyetlau.com)
Nhưng mà, những thứ này chỉ khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không thèm để ý. Cho dù Mộ Chỉ Ly có thủ đoạn đến như thế nào, nàng vẫn là Mộ Chỉ Ly! Thế này là đủ rồi, còn những thức khác nàng cũng không cần phải biết.
Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ khó hiểu nồng đậm, vẻ mặt khi nhìn qua Đồng Mẫn Nhi kia giống như đang nhìn một đứa ngốc vậy. Đồng Mẫn Nhi này chẳng lẽ đầu óc không bình thường rồi sao? Ngay cả tốt xấu cũng đều không phân biệt được, hai mảnh dược điền này có thể nói là có kết quả gieo trồng tốt nhất trong tất cả các dược điền rồi, vậy mà Đồng Mẫn Nhi lại nói ngày thường nàng đều không chú ý chăm sóc dược điền?
Không chăm sóc dược điền, chẳng lẽ dược điền sẽ tự biến thành bộ dáng như vậy sao? Nếu thật sự là như thế, vậy thì toàn bộ đệ tử Bách Thảo Viên cũng không cần phải trồng thảo dược nữa.
"Bái kiến trưởng lão, nghi trượng." Tử Di thi lễ một cái với hai người, cung kính nói.
Tề Ngộ cũng không quan tâm Đồng Mẫn Nhi, mà cười nhìn Tử Di nói: "Hai mảnh dược điền này là ngươi trồng sao? Trồng rất tốt!"
"Đa tạ trưởng lão khích lệ!" Nụ cười trên mặt Tử Di tươi thêm vài phần, nhất là khi nhìn thấy biểu tình như ăn phải con ruồi con nhặng kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng càng cảm thấy vui sướng không dứt.
"Kỹ thuật của ngươi quả thật không tệ, dù là so với đệ tử cũ cũng không chênh lệch chút nào, thậm chí dường như còn hơn nữa, chắc hẳn là làm việc vất vả không ít rồi." Tề Ngộ thản nhiên nói, nhưng ánh mắt cơ trí kia lại làm như lơ đãng mà liếc qua Đồng Mẫn Nhi bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi không khỏi kinh hãi, xem ra Tề Ngộ trưởng lão nhất định có bất mãn với mình rồi. Giây phút này, Đồng Mẫn Nhi không khỏi bắt đầu hoài nghi đây có phải là Mộ Chỉ Ly thiết kế mình hay không, chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mới có thể khiến mình sa vào hoàn cảnh như vậy?
Nhưng nghĩ tiếp thì Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu thật sự là như thế, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh vậy mà lại bằng lòng vì hai người Mộ Chỉ Ly mà rời khỏi viện Lưu Ly, việc này cũng không khỏi kỳ quái một chút đi.
Tử Di cung kính trả lời: "Thưa trưởng lão, kỹ thuật gieo trồng của Tử Di cũng chỉ bình thường thôi, những điều này đều là do bạn rất tốt của đệ tử – Mộ Chỉ Ly dạy mới có thể gieo trồng ra được kết quả như thế đấy ạ."
"Vậy sao?" Nghe thấy lời Tử Di nói, trong mắt Tề Ngộ không khỏi hiện lên vẻ hứng thú: "Mộ Chỉ Ly? Sao ta lại chưa từng nghe nói tới người này, chẳng lẽ là người mới tới viện Lưu Ly?"
Nghe vậy, Tử Di không khỏi nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên một sự sợ hãi, vội vàng đổi giọng mà nói: "Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là bạn tốt của đệ tử thôi, kỹ thuật gieo trồng cũng chỉ như vậy."
Vẻ sợ hãi trên mặt Tử Di mặc dù được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn nhận ra được như cũ. Trong đầu không khỏi tự cân nhắc về quan hệ bên trong giữa Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, lại nghĩ đến lời nói trước đây của Tử Di, thì lập tức hiểu rõ.
Giây phút này, nếu như lão vẫn còn không rõ nữa, thì lão cũng không phải là trưởng lão mà là kẻ ngốc rồi.
Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy nghĩ đến các loại khả năng, liền hoàn toàn bỏ đi ý định đi đến dược điền của Mộ Chỉ Ly, nếu như để Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng thật tốt, thì đến lúc đó xui xẻo cũng không phải là đám người Mộ Chỉ Ly, mà là mình!
"Tề trưởng lão, lần này dược điền ở viện Lưu Ly người cũng đã nhìn rõ rồi, đệ tử thấy không bằng chúng ta đi về trước đi ạ." Đồng Mẫn Nhi không khỏi lên tiếng nói, trong tầm mắt nhìn Tử Di hiện lên vẻ hung ác.
Nhưng mà, Tề Ngộ lại đột nhiên lên tiếng nói: "Nếu đã đến rồi, chúng ta cũng không gấp, chi bằng liền đi xem nốt hai mảnh dược điền còn lại đi, ta tin chắc đó chính là dược điền vô vùng hỏng bét theo như lời Đồng nghi trượng nói rồi."
"Vậy sao?" Đồng Mẫn Nhi cả kinh, nhưng lập tức lại cảm thấy đã trót làm rồi thì phải làm tới cùng, trong lòng ngàn nghĩ trăm chuyển, chỉ đành phải lên tiếng nói: "Lúc trước là đệ tử nhớ nhầm, kỹ thuật gieo trồng của người kia cũng rất tốt, Tề trưởng lão không cần nhìn nữa."
Tề Ngộ khoát tay áo, nếu kỹ thuật gieo trồng đã rất tốt, vậy thì lão lại càng muốn đi lên xem xét cho thật kỹ, nếu như đệ tử này thật sự giỏi như thế, ta cũng có thể bồi dưỡng một lượt cho thật tốt.
Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể thuận theo Tề Ngộ cùng nhau đi tới chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng dẫn Tề Ngộ trưởng lão theo, nhưng bây giờ lại thành Tề Ngộ trưởng lão dẫn theo nàng.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai thân ảnh dần dần đi đến gần, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười nhạt, Đồng Mẫn Nhi này quả nhiên vẫn tới rồi!
Lúc Tề Ngộ nhìn thấy hai mảnh dược điền bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Băng Tâm thảo bên trong dược điền cũng đã gần trưởng thành, không có lấy một gốc cây khô héo nào, những giọt sương tấm lấm nho nhỏ phía trên Băng Tâm Thảo, khi ánh mặt trời chiếu xuống lại phản xạ ra ánh sáng mê người.
Trong mắt của Tề Ngộ cũng không có chút kinh ngạc nào, từ sau khi nhìn thấy dược điền của Tử Di cùng với phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, lão cũng đã suy đoán đến kết quả như vậy rồi.
"Bái kiến trưởng lão, bái kiến nghi trượng." Mộ Chỉ Ly cung kính nói, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc.
"Băng Tâm thảo này của ngươi gieo trồng không tệ, Băng Tâm thảo lại thuộc về loại khó gieo trồng trong tất cả các loại thảo dược, ngươi lại có thể gieo trồng nó tốt thế này, thực sự hiếm có." Trên khuôn mặt Tề Ngộ tràn đầy vẻ hài lòng, kỹ thuật gieo trồng như thế này cũng đã đạt đến trình độ cao nhất trong toàn bộ Bách Thảo Viên rồi!
"Đều là do trưởng lão có phương pháp dạy dỗ." Mộ Chỉ Ly khiêm tốn nói.
"Nghe nói Bách Mị Hoa trồng ở chỗ Tử Di cũng là được sự hỗ trợ của ngươi sao?" Tề Ngộ lên tiếng hỏi, nhưng trong lòng đã khẳng định cái đáp án này rồi.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, một sự vui vẻ yên lặng lộ ra trên mặt nàng, Tử Di này... Lúc trước mình thực sự quá mức phòng bị Tử Di rồi, thì ra, trong Thiên Âm môn này vẫn có tu luyện giả lấy thật tâm đối đãi với người khác.
"Đệ tử cũng chỉ trả lời một chút vấn đề của Từ Di thôi, còn dược điền kia đều là do nàng ấy chăm sóc." Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói, cũng không tranh công, kỹ thuật gieo trồng của Tử Di cũng không tệ, huống hồ quả thực là nàng cũng không giúp nàng ấy chăm sóc dược điền.
Nghe thấy câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, sự hài lòng trong Tề Ngộ càng lớn, cái Mộ Chỉ Ly này ngược lại thực sự rất không tệ, nói: "Biểu hiện cho tốt, sau này tiền đồ vô lượng.
Nói xong, Tề Ngộ liền nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái thật sâu, chợt nói: "Kết quả lần kiểm tra này thật sự khiến cho người ta chấn động, Đồng nghi trượng, chúng ta trở về đi thôi."
"Vâng, tất cả đều nghe Tề trưởng lão." Đồng Mẫn Nhi vội vàng lên tiếng nói, trong lòng nàng rất rõ ràng, bây giờ cho dù nàng nói cái gì, thì Tề trưởng lão cũng không nghe lọt được, dù sao thì sự thật đã thắng hùng biện (ý là nói hay không bằng hành động thực tế), vào lúc hai người rời đi, Đồng Mẫn Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, hận không thể rút gân lột da Mộ Chỉ Ly.
Nhìn thấy Đồng Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn mình, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly ngày càng lớn hơn, càng cười đến mức rực rỡ, cùng với sự phẫn nộ của Đồng Mẫn Nhi hình thành sự đối lập rõ nét.
"Tề trưởng lão, trước đây là đệ tử nghĩ sai rồi, đệ tử bị lẫn lộn dược điền của bốn người bọn họ rồi, trên thực tế người không chăm sóc dược điền tốt chính là hai người Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh." Đồng Mẫn Nhi đi theo bên cạnh Tề Ngộ nói, có ý đồ mất bò mới lo làm chuồng.
Tề Ngộ khoát tay áo, chặn lại lời nói của Đồng Mẫn Nhi, lão nói: "Không cần nói nhiều, tất cả ta đều đã rõ ràng, ta sẽ bẩm báo đúng sự thực việc này cho Chưởng môn."
Sắc mặt Đồng Mẫn Nhi có chút khó coi, nàng ta không biết rốt cuộc Tề Ngộ nghĩ gì về chuyện lần này, nên không khỏi lên tiếng nói lần nữa: "Trưởng lão chắc có lẽ sẽ không..."
Ngộ ý vị thâm trường nhìn Đồng Mẫn Nhi một cái, nói: "Đồng nghi trượng chẳng lẽ là trong lòng có quỷ? Trước đây ta cũng đã kiểm tra không phải chỉ mới một hai lần, sao lần này ngươi dường như đặc biệt khẩn trương vậy?"
Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, vội nói: "Sao lại như vậy được chứ, trưởng lão nghĩ nhiều rồi."
Lúc Mộ Chỉ Ly trở về đến viện Lưu Ly, Tử Di đang đứng chờ nàng ở cửa, nhìn thấy nàng trở về, trên khuôn mặt kia hiện lên một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Cùng lúc đó, Thẩm Hướng Thiên cũng đứng bên cạnh Tử Di. So với một chút cảnh giác lúc trước, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly của Thẩm Hướng Thiên lúc này tràn đầy chân thành.
"Chỉ Ly, ngươi trở về rồi, ngươi không thấy được vẻ mặt khó coi kia của Đồng Mẫn Nhi nhỉ? Ha ha, buồn cười chết ta mất thôi." Tử Di cười đến mức cả người run lên, nàng bây giờ căn bản không để ý đắc tội Đồng Mẫn Nhi, dù sao thì có nên đắc tội hay không thì nàng cũng đã đắc tội rồi, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, đã như vậy, không bằng đắc tội nhiều hơn một chút!
Mộ Chỉ Ly cười nhẹ: "Đồng Mẫn Nhi lần này chắc hẳn có không ít chuyện phiền toái rồi."
"Chỉ Ly, lần này ta thực sự là cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, thì bây giờ ta đã bị đuổi ra khỏi viện Lưu Ly rồi." Trong mắt Tử Di tràn đầy vẻ cảm động, rất chân thành nói.
"Việc này cũng không riêng gì ta, Thẩm Hướng Thiên cũng đã làm rất nhiều việc vì ngươi. Sau khi hắn biết chuyện này thì liền lập tức đi điều tra rốt cuộc là ai hại ngươi, sợ ngươi xảy ra dù chỉ một chút nguy hiểm, thậm chí ngày hôm qua còn trông coi dược điền của ngươi cả một buổi tối. Quý trọng người trước mắt đi, ta phải đi tu luyện trước rồi." Mộ Chỉ Ly nắm tay Tử Di nói.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền đi vào bên trong viện Lưu Ly, chắc hẳn Tử Di và Thẩm Hướng Thiên còn có rất nhiều điều muốn nói với nhau, cho nên, nàng cũng không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào bên trong viện Lưu Ly, đúng lúc đụng phải Mạc Linh San, bước chân có chút dừng lại, Mộ Chỉ Ly liền im lặng mà đi qua bên cạnh nàng.
Ngay tại lúc chạm qua vai nàng ta, Mạc Linh San lại đột nhiên lên tiếng, trên mặt vẫn mang theo một chút vẻ kiêu ngạo như trước, trên cao nhìn xuống mà nói: "Bà bà nói giao cho ngươi hạt giống hoa Vi Thảo mà ngươi vẫn chưa bắt đầu gieo trồng? Chẳng lẽ là ngươi căn bản không có khả năng này?"
Chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên, thản nhiên nói: "Ta trồng hay không trồng, cũng không cần ngươi quan tâm."
Nhìn bộ dáng không để ý kia của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, hung dữ nói: "Chẳng lẽ người cho rằng bà bà thật sự không để ý tới ta nữa cho nên mới dám đối xử với ta như vậy? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể, vì bà bà xem ta như là cháu gái ruột của bà ấy!"
Mộ Chỉ Ly dừng bước, xoay người nhìn Mạc Linh San đang rất tức giận trước mặt, nàng đã nghe thấy lời của nàng ta nhưng cũng không để bụng, tính tình Mạc Linh San này quả nhiên là trẻ con, căn bản là không hiểu át chủ bài là gì mới thể hiện sự tức giận như vậy, một khi rời khỏi Thiên Âm môn, sợ là không được bao lâu thì phải chết mất.
"Mặc kệ là sau này Cổ tiền bối có để ý ngươi nữa hay không, nhưng ít nhất bây giờ bà ấy sẽ không để ý đến ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một tên đệ tử bình thường, đừng có làm ra vẻ tự cao tự đại kiêu ngạo gì đó nữa, nếu không thì cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu đâu, tự giải quyết cho tốt đi!" Mộ Chỉ Ly sau khi nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng, chỉ còn lại Mạc Linh San đang ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi mà không biết nói cái gì.
Lúc Mộ Chỉ Ly tiến vào trụ sở bí mật, thì Hàn Như Liệt đã ở bên trong rồi, đang tập luyện giao chiến với Mộ Hàn Mặc!
Lúc này tuy chỉ là tập luyện, thế nhưng những đòn tấn công của hai người lại cực kỳ nhanh chóng mạnh mẽ, chiêu chiêu tàn nhẫn công kích trực tiếp vào chỗ hiểm yếu. Trên cơ bản, Hàn Như Liệt vẫn luôn ở vào tình huống phòng bị, chờ Mộ Hàn Mặc đến công kích hắn.
Đây cũng là phương thức tu luyện Mộ Hàn Mặc mới tìm được thời gian trước, ở trong trụ sở bí mật này, mặc dù tu vi tăng lên có phần nhanh nhưng kinh nghiệm thực chiến lại vô cùng thiếu. Đúng lúc thông qua việc giao thủ với Hàn Như Liệt để tăng lên kinh nghiệm thực chiến, Hàn Như Liệt cũng không oán trách chút nào, mà còn làm làm hết phận sự của người luyện tập cùng.
Lúc này, Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Doãn cũng ở một bên đánh giá hai người giao thủ, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai thảo luận chuyện gì đó, hiển nhiên là học tập không ít kinh nghiệm trong lúc hai người kia giao thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top