Chương 70: Huyết Sắc Địa Ngục

Mạc Linh San vừa nói xong, chân mày Cổ Ngữ Dung không khỏi nhíu lại, nói: "Linh San, những năm ta bế quan, tính tình của con ngược lại đã thay đổi không ít, rốt cuộc là ai dạy con kiêu căng ngang ngược như thế ?"

Lúc này vẻ từ ái trong mắt Cổ Ngữ Dung đã thay đổi, Linh San mà bà yêu chiều không phải là người như vậy, Linh San chỉ phạm một chút sai lầm nho nhỏ thì thôi đi. Nhưng Linh San bây giờ đã rất khác biệt so với lúc trước. Tuổi đã lớn như thế mà làm việc còn kích động lỗ mãng như vậy, xem ra lúc trước mình đối đãi với nàng như thế thật sự là sai rồi, về sau tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa.

Nghe Cổ Ngữ Dung khiển trách, Mạc Linh San không khỏi cúi đầu, nói: "Bà bà, ta chỉ là..."

"Không có chỉ là! Bắt đầu từ hôm nay, con hãy sống ở viện Lưu Ly, phụ trách chăm sóc thảo dược giống như những đệ tử tu luyện khác, không có những quyền lợi khác, có nghe hay không!" Cổ Ngữ Dung lớn tiếng nói, tuổi của bà cũng đã không nhỏ, không biết còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa.

Lấy tính tình này của Mạc Linh San, sau này không biết là sẽ đắc tội bao nhiêu người, nếu một ngày kia bà giá hạc quy tiên (cưỡi hạc quy tiên, chết), nha đầu này sợ là căn bản không được bao lâu sẽ phải đi đến đường cùng.

Lúc này, Mạc Linh San mới thật sự luống cuống, vội nói: "Bà bà, Linh San biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa, bà đừng đuổi Linh San đi mà!"

"Ta nói như thế nào thì con làm thế ấy đi, nếu có ý kiến khác, ta sẽ đuổi con đi những nơi khác lạnh hơn, vắng vẻ hơn!" Giọng nói lạnh như băng của Cổ Ngữ Dung truyền vào tai Mạc Linh San, lập tức sắc mặt Mạc Linh San biến thành tái nhợt.

Nàng làm sao cũng không nghĩ đến bà bà thời gian qua luôn luôn rất thương yêu nàng vậy mà sẽ vì một cô gái xa lạ mà đối xử với mình như vậy, không khỏi đối với Mộ Chỉ Ly càng thêm phẫn hận! Hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, sau này, nếu như có cơ hội, nàng nhất định sẽ làm cho Mộ Chỉ Ly phải trả giá thật nhiều!

Mộ Chỉ Ly cũng có chút kinh ngạc, nhìn thái độ lúc trước của Cổ Ngữ Dung thì có thể nhìn ra bà cực kỳ sủng ái Mạc Linh San, quyết định như vậy thật sự có chút kỳ quái. Cùng lúc đó, nàng tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt hận không thể phanh thây xé xác nàng của Mạc Linh San, nhưng lại không thèm để ý chút nào.

"Mấy ngày nữa chính là dịp Thiên Âm Môn phái đệ tử đi Huyết Sắc Địa Ngục rèn luyện lấy kinh nghiệm. Nếu như con có thể giúp ta trồng hoa Vi Thảo, con sẽ có được một chỗ trong danh sách, như thế nào?" Cổ Ngữ Dung chậm rãi nói.

Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, nàng còn chưa bao giờ từng nghe nói đến Huyết Sắc Địa Ngục, chỉ là nhìn bộ dáng của Cổ Ngữ Dung, nơi này có lẽ không tệ, nếu không bà ấy cũng sẽ không chắc chắc rằng mình sẽ đáp ứng như vậy.

Đúng lúc mấy ngày nay nàng vẫn luôn tìm cơ hội để rời khỏi Thiên Âm Môn, thời cơ này tất nhiên cũng không tệ, sau một lúc do dự, Mộ Chỉ Ly bèn gật đầu đồng ý nói: "Ta đồng ý với bà."

Khóe miệng Cổ Ngữ Dung lộ ra một nụ cười, chợt lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Mộ Chỉ Ly, nói: "Đợi khi nào con thành công trồng ra hoa Vi Thảo, lúc đó hãy cầm ngọc bội này tới viện Nguyệt Minh tìm ta, ta không yêu cầu con phải trồng nó cho đến khi nó trưởng thành, chỉ cần trồng thành cây non là có thể tới tìm ta. Một tháng sau chính là lúc đến Huyết Sắc Địa Ngục rèn luyện, con phải nắm chặt thời gian."

Nhìn ngọc bội trong tay, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kiên định, gật đầu đáp: "Bà yên tâm đi, ta nhất định sẽ trồng được hoa Vi Thảo." Có trụ sở bí mật ở đây, đừng nói là một tháng, cho dù là một ngày nàng cũng có thể trồng được.

Nhìn bộ dáng tự tin kia của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Cổ Ngữ Dung hiện lên vẻ vui mừng, chợt nhìn về phía Mạc Linh San nói: "Con ở viện Lưu Ly giải quyết công việc cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ không ra mặt giúp con giải quyết." Vừa dứt lời, Cổ Ngữ Dung đã xoay người rời đi, không hề để ý tới Mạc Linh San.

Mạc Linh San nhìn bóng lưng Cổ Ngữ Dung rời đi, vành mắt có chút hồng hồng, nếu sớm biết chuyện này có kết quả như vậy, lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Đã không có bà bà che chở, cuộc sống sau này của nàng sẽ phải khổ sở hơn rất nhiều.

"Mộ Chỉ Ly, tất cả đều là tại ngươi!" Mạc Linh San tức giận nói.

Mộ Chỉ Ly liếc Mạc Linh San một cái, bình thản nói: "Bây giờ thân phận của ngươi và ta đã hoàn toàn giống nhau, nếu lúc trước ta còn kiêng dè ngươi một chút, hiện tại, một chút cố kỵ cũng đã không còn. Chính ngươi hiểu rõ ràng nên làm như thế nào!"

Nghe ra ý uy hiếp trong giọng nói của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San khẽ giật mình rồi chỉ có thể nổi giận đùng đùng rời đi. Lấy địa vị và thực lực của nàng bây giờ, đúng là thật sự chưa có tư cách khiêu chiến với Mộ Chỉ Ly.

Đợi sau khi Mạc Linh San rời đi, Tử Di mới lên tiếng nói: "Chỉ Ly, Huyết Sắc Địa Ngục cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể đi được, nghe nói đệ tử chưa tu luyện tại Thiên Âm Môn mười năm thì căn bản sẽ không được phép đi tới đó, ngươi lại mới tới đây chỉ có một năm đã có cơ hội đi, ngươi nhất định phải quý trọng."

"Vậy sao?" Chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhướn lên nói: "Ngươi biết thông tin về Huyết Sắc Địa Ngục?"

Tử Di khẽ gật đầu, nói: "Đó là tất nhiên, Huyết Sắc Địa Ngục là nơi rèn luyện cực kỳ nổi tiếng tại Bồng Lai Bí cảnh. Chỉ có năm Chính Ma Môn phái đứng đầu mới có thể đi tới đó, tổng cộng có mười Môn phái. Tu Luyện Giả có thể tiến vào trong đó đều có thực lực không tầm thường. Chỉ là bên trong Huyết Sắc Địa Ngục nguy hiểm chồng chất, có thể nói cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống) cũng không quá đáng." (Truyện được post độc quyền tại www.tamvunguyetlau.com)

"Nếu là cửu tử nhất sinh, vì sao còn có nhiều người như vậy muốn đến?" Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, không biết trong Huyết Sắc Địa Ngục này có chỗ tốt gì?

"Đó là bởi vì một khi từ Huyết Sắc Địa Ngục trở lại, địa vị ở trong môn phái sẽ tăng lên rất cao, ngay cả đãi ngộ cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Giống như ngươi bây giờ đi Huyết Sắc Địa Ngục, sau khi trở về chắc chắn sẽ không cần quản lý dược điền nữa, địa vị của ngươi lập tức sẽ có thể cao hơn Đồng Mẫn Nhi rất nhiều!"

Tử Di dừng lại một chút, chợt cười thật tươi nói: "Ta cũng không có hiểu nhiều về Huyết Sắc Địa Ngục, cụ thể bên trong có thứ gì ta cũng không biết, ta cũng chỉ nghe mọi người đồn đại mà thôi."

"Những tin tức này của ngươi đã giúp ta rất nhiều, đa tạ." Mộ Chỉ Ly nói, cho dù Tử Di tiếp cận mình rốt cuộc có mục đích hay không, tin tức này thật sự rất quan trọng với nàng.

Trên mặt Tử Di lộ ra nụ cười tươi tắn, đơn giản mà thuần túy, nói: "Không cần cám ơn, ngươi vừa tới Thiên Âm Môn cho nên không biết những chuyện này. Những người khác ai cũng biết hết, cho nên cũng không coi là giúp được cái gì."

Mộ Chỉ Ly cười nhạt, cũng không nói chuyện.

Vừa trở lại bên trong phòng, Mộ Chỉ Ly trước tiên là tiến vào trụ sở bí mật, bắt đầu trồng hoa Vi Thảo. Trong lúc đó, nàng đã đoán được nguyên nhân Cổ Ngữ Dung khẩn cấp muốn có hoa Vi Thảo. Từ bề ngoài của bà, nàng có thể đoán ra tuổi của bà, chắc hẳn đại nạn buông xuống (đến số chết), nói vậy đây sẽ cơ hội duy nhất của nàng.

Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền, nói: "Ly nhi, hôm nay ta nghe nói nghi trượng của Bách Thảo Viên, Đồng Mẫn Nhi đã tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng?" Lúc hắn nghe nói đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy tức giận dâng trào, thật sự là đáng giận đến vô cùng!

"Không có việc gì, ta ở viện Lưu Ly rất tốt." Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, nàng không muốn Hàn Như Liệt vì nàng mà lo lắng.

"Còn nói không có việc gì, ta cũng đã nghe nói, nếu không thì nàng đến Chế Giáp phường đi được không?" Hàn Như Liệt lo lắng nói, để Chỉ Ly một mình ở Bách Thảo Viên, hắn thật sự rất lo lắng.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng đã chăm sóc xong thảo dược, đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt, hai tay vòng qua cổ Hàn Như Liệt, lông mày cong cong, nói: "Liệt, nhu nhược như vậy thật không giống chàng chút nào, mấy chuyện nhỏ này ta tự ứng phó được, không cần lo lắng. Phải biết rằng trước kia ta là Môn chủ Thiên Âm Môn của đại lục Thiên Huyền đấy, nếu chỉ một chút phiền toái như vậy mà ta cũng không xử lý được, vậy ta còn làm được cái gì?"

Hai tay Hàn Như Liệt ôm lên vòng eo của Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười tà mị quen thuộc: "Vi phu không phải là lo lắng cho nương tử sao? Nếu nương tử đến Chế Giáp phường, vi phu cũng có thể giải đi một nỗi khổ tương tư."

"Chàng thật lẻo mép!" Mộ Chỉ Ly cười mắng, "Đúng rồi, hôm nay còn xảy ra một chuyện nữa."

"Chuyện gì?"

"Hôm nay một lão bà bà đến bảo ta giúp bà ấy trồng hoa Vi Thảo, nếu như gieo trồng thành công, một tháng sau ta có thể đi đến Huyết Sắc Địa Ngục rèn luyện." Mộ Chỉ Ly lời ít mà ý nhiều nói, về chuyện của Mạc Linh San nàng tự ý bỏ qua mà không để ý đến.

"Huyết Sắc Địa Ngục?" Hàn Như Liệt kinh ngạc nói, đôi mắt hẹp dài lập tức lớn hơn vài phần, chợt nói: "Huyết Sắc Địa Ngục cũng không phải là người bình thường có thể đi tới được, ta nghe nói không phải đệ tử đã tu luyện tại Thiên Âm Môn mười năm thì sẽ không được đi, nàng lại có thể được đi?"

"Ta cảm thấy được lão bà bà kia sẽ không thể nào lừa gạt ta, bà ấy chắc hẳn có chỗ dựa của mình. Mặc dù ta không biết bà ấy là ai, nhưng ta biết địa vị của bà ấy ở Bách Thảo Viên nhất định không thấp!" Mộ Chỉ Ly tỉ mỉ đánh giá, lấy nhãn lực hiện tại của nàng thì những thứ này vẫn có thể nhìn ra được.

"Hiểu biết của ta với Huyết Sắc Địa Ngục cũng không nhiều, đợi sau khi ta trở về sẽ hỏi thăm một lượt, lúc đó sẽ nói cho ngươi biết." Hàn Như Liệt lên tiếng nói. "Ta nghe nói rất nhiều người tranh giành nhau để được có mặt trong danh sách đến Huyết Sắc Địa Ngục, chắc hẳn cũng không dễ dàng, nói vậy xem ra nương tử nhất định sẽ trồng được hoa này rồi?"

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Điều đó là tất nhiên, thiên hạ này chưa có loại thảo dược nào mà ta không trồng được đâu!"

Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt kìm lòng không được mà muốn hôn lên môi nàng, Mộ Chỉ Ly đưa tay ngăn đôi môi mỏng của Hàn Như Liệt lại, nói: "Chàng cho rằng nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi? Nếu bị bọn Dĩnh Nhi nhìn thấy, chàng muốn ta bị cười nhạo sao?"

"Kia không phải vi phu cũng sẽ bị cười sao?" Hàn Như Liệt cợt nhả nói.

"Như vậy cũng khác hẳn rồi, da mặt chàng dày như vậy, chàng cũng tự thừa nhận là mình vô lại, làm sao có thể so sánh với ta?" Mộ Chỉ Ly lầm bầm, Hàn Như Liệt vô sỉ đến xấu hổ như vậy, nàng đã thấy qua rất nhiều lần rồi!

"Đó là do nương tử nói ta vô sỉ nên ta mới nhận nha, đổi lại là những người khác, ta cũng sẽ không dễ tính như vậy đâu." Hàn Như Liệt chậm rãi nói, khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười tuấn mỹ như cũ.

"Nếu nương tử cảm thấy xấu hổ như vậy, chúng ta liền tìm một nơi kín đáo không ai tới là tốt rồi!"

"Này!" Mộ Chỉ Ly vội vàng lên tiếng nói.

Nhưng mà, Hàn Như Liệt lại không để ý tới lời Mộ Chỉ Ly nói, trực tiếp ôm ngang nàng vào trong ngực, đi về hướng cung điện mà họ tu luyện...

Khuôn mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ bất đắc dĩ nồng đậm, đáy mắt tràn ngập hờn dỗi đến vô hạn, ngón tay trắng nõn véo lên hai gò má của Hàn Như Liệt nói: "Ta thật không biết da này của chàng tu luyện đến thế nào mà lại dày như vậy."

Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười xấu xa nói: "Nương tử, vi phu còn có rất nhiều công phu chưa có dịp thể hiện, tiếp theo phải để cho nương tử hiểu rõ vi phu một lượt mới được!"

"Chàng thật vô sỉ!" Mộ Chỉ Ly mắng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: