Chương 42: Cục diện kỳ quái
au khi nháy mắt dừng lại, thân hình hai người lần nữa va chạm với nhau! Nồng đậm Thiên lực màu đen giống như sương khói đen, che chắn thân hình hai người, để cho mọi người thấy không chân thực.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo âm thanh quyền cước đụng vào nhau không ngừng vang dội ra, kình khí bén nhọn bay tứ tán, trên mặt đất oanh kích ra nguyên một đám hố.
Tại phía dưới chấn động mạnh mẽ, đám người Mộ Chỉ Ly không khỏi lui về phía sau mấy bước, sắc mặt khẽ biến, uy lực chiến đấu bực này thật sự quá mạnh mẽ. Khí tức màu đen nồng đậm phát ra, tại đây ở bên trong khí tức hắc ám, mọi người chỉ cảm thấy tà ác lạnh như băng đang xâm nhiễm thân thể của bọn họ.
"Ác Ma Chi Thủ!"
Mộ Dật Thần quát lạnh một tiếng, Thiên Lực Hắc Ám bành trướng từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra, một cái Hắc Ám Chi Thủ khổng lồ chậm rãi thành hình. Hắc Ám Chi Thủ ở trước mặt Mộ Dật Thần, che chắn hết cả thân ảnh của hắn.
Hắc Ám Chi Thủ này làm như từ Địa Ngục mà đến, bầu trời bao la sáng rỡ ở nơi này bị Hắc Ám Chi Thủ ảnh hưởng cũng trở nên tối chìm không dứt, giống như che khuất bầu trời chặn lại tầm mắt mọi người.
Ánh mắt Cung Tuấn Bân ngưng tụ, Hắc Ám Chi Thủ này so với lúc trước Mộ Dật Thần ở nơi năng lượng nguyên đó thi triển ra Hắc Ám Chi Thủ đúng là muốn cao hơn mấy lần, bất luận là thể tích, hơi thở hay là uy lực đều vượt qua xa ban đầu có thể so sánh.
Âm lãnh, tuyệt vọng, bi thống cùng một chút hơi thở tuyệt vọng từ trên người của hắn truyền tản ra, mọi người chỉ cảm thấy tâm tình không tự chủ trầm thấp, bóng tối làm cho người ta không cảm giác được nửa điểm ánh sáng tồn tại.
Trong mọi người, duy chỉ có Thiên Nhi không có biến hóa quá nhiều, có thuộc tính Quang Minh nàng đối với thuộc tính Hắc Ám có sức chống cự mạnh hơn rất nhiều.
"Hắc Minh Chi Trảo!"
Giọng nói của Hoàng Phổ Vân đột nhiên vang dội ra, quanh thân Thiên lực như nhập gió bão gào thét mà ra, Thiên lực Hắc Ám kia ở dưới sự khống chế chậm rãi hóa thành một cái móng nhọn, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Hắc Minh Chi Trảo này phảng phất đến từ biển chứa đầy xác chết, tản ra mùi máu tươi nồng nặc, hơi thở tà ác và bá đạo không ngừng truyền ra, chấn nhiếp tâm linh con người!
Oanh!
Một loáng sau, tại trong tầm mắt khiếp sợ của mọi người, một chưởng một trảo trên không trung đột nhiên gặp nhau! Cả hai không ngừng mà ăn mòn năng lượng đối phương, Thiên lực Hắc Ám tứ tán ra, cây cối chung quanh bị ảnh hưởng nhanh chóng khô héo. . . . . .
Trong lúc nhất thời, bầu trời bị che khuất. Tầm mắt mọi người tiếp xúc chỉ có một mảnh màu đen, đen cực hạn, đen đáng sợ. Hai đạo thân ảnh đạp không mà đứng đã hòa tan vào trong đó, căn bản không thể nào phát hiện thân hình của bọn hắn.
Mọi người tinh thần căng thẳng , đối chọi cuồng mãnh như thế, không biết kết quả như thế nào?
Bóng tối dần dần tiêu tán, sắc trời khôi phục trong sáng, mọi người lúc này mới thấy rõ tình huống hai người, song, để cho bọn họ kinh ngạc là hai người tựa như chưa từng động thủ, như cũ đạm mạc đứng cách tương đối ở hai mảnh bầu trời xa xa .
Khóe miệng Mộ Dật Thần chậm rãi vung lên nụ cười, "Lúc này thực lực của ta và ngươi không chênh lệch." Chỉ là phen giao thủ này, bọn họ đã có thể rõ ràng đoán được thực lực của đối phương. Bất luận là cận chiến hay là đánh xa, hai người đềuđánh thành ngang tay.
Nghe vậy, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Hoàng Phổ Vân cũng hiện lên nụ cười, "Xem ra, đánh như vậy rất khó phân biệt kết quả."
Cách đó không xa.
Đám người Hà Kế Quán đang đi ở trong một cái ngã ba, sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều mang theo một tia che lấp. Kể từ sau khi rời đi thành Thiết Thạch, hắn vẫn là bộ dáng như vậy, đích thân sát hại đệ đệ hắn căn bản không thể nào lại được người nhà tiếp nhận, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn một người lưu lạc.
Cái loại cô độc và nghèo túng này cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng, ở trong Chủ thế giới, nếu như không có thế lực bảo đảm, liền có nghĩa mặc người chém giết. Một phen lưu lạc, hắn tinh tường nhận thức được điểm này, đây hết thảy đều là đám người Mộ Chỉ Ly ban tặng!
Nếu như không phải tại bọn hắn, mình cũng sẽ không vội vã làm giao dịch như vậy, cuộc đời của hắn đã không có tương lai, chỉ còn lại có hai chữ báo thù!
Đột nhiên, trước mặt Hà Kế Quán hiện ra vẻ kinh dị, tầm mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói: "Phía trước có người giao thủ, không biết là người nào, thế nhưng tốc độ còn nhanh hơn chúng ta!"
Sau một khắc, Hà Kế Quán lại đột nhiên nở nụ cười, "Thật là ông trời cũng giúp ta, lại để cho ta nhìn thấy bọn họ ở chỗ này. Đáng đời bọn họ xui xẻo, nhanh như vậy đã cùng người giao thủ."
Hà Kế Quán dẫn theo mọi người phía sau nhanh chóng hướng phía trước lao đi, thừa cơ hội này, hắn vừa lúc một lưới bắt hết đám người Mộ Chỉ Ly!
Một trận tiếng bước chân dày đặc truyền đến, đám người Mộ Chỉ Ly không khỏi theo tiếng nhìn lại, song, khi bọn hắn thấy rõ người đến đây, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Hà Kế Quán ? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Cung Tuấn Bân áp chế tức giận lên tiếng nói, ban đầu bởi vì Hà Kế Quán mà bọn họ suýt nữa chết ở thành Thiết Thạch. Nhìn hắn ta thoát đi chính là cái gai trong lòng bọn họ, không nghĩ tới hôm nay hắn ta lại là đưa tới cửa.
Nghe vậy, Hà Kế Quán cười đắc ý, "Gặp lại ta rất kinh ngạc sao? Lúc trước ta không thể chém giết toàn bộ bọn ngươi, hôm nay mặc dù chỉ có ba người các ngươi, nhưng ta cũng không ngần ngại lấy tánh mạng của các ngươi trước!"
Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng, trên dung nhan tà mị hiện đầy vẻ băng lãnh , "Bại tướng dưới tay ta, hiện tại lại có thể nói ra như vậy, ngươi thật đúng là rất cao minh."
Nghe Hàn Như Liệt nói..., sắc mặt Hà Kế Quán khẽ biến, ban đầu chính là vì từ trong tay Hàn Như Liệt trốn chạy, mới lấy đệ đệ làm bia đỡđạn!
"A, ngược lại bản thân ta đã quên, ngay cả chuyện ngươi bắt đệ đệ ngươi thay ngươi chết còn làm ra được, thì có cái gì là làm không được ?" Hàn Như Liệt cười nhạt nói, đáy mắt giễu cợt không che dấu chút nào.
Thân hình Hà Kế Quán không nhịn được mà run rẩy, nhưng rất nhanh hồi phục, chợt âm tàn mà nhìn Hàn Như Liệt nói: "Ta đã không còn là ta như ban đầu, hôm nay chính là ngày các ngươi táng thân!"
Sau một khắc, tầm mắt Hà Kế Quán không khỏi chuyển hướng tới đám người Hoàng Phổ Vân, nói: "Chư vị, ta có cừu oán với bọn họ, còn hi vọng lúc này các ngươi chớ nhúng tay."
Hắn vốn định liên thủ cùng với đối phương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thật sự đoán không ra tâm tư đối phương, vạn nhất đối phương không muốn, mà vì vậy mình chọc giận bọn họ, vậy thì được không bù nỗi mất. Hôm nay bọn họ một mặt có khoảng mười người , Mộ Chỉ Ly bọn hắn chỉ có năm người thôi, hắn rất có lòng tin chém giết toàn bộ bọn họ.
Thân hình Mộ Dật Thần chậm rãi từ không trung rơi xuống, hướng Hoàng Phổ Vân nói: "Xem ra, hôm nay không cách nào phân thắng bại với ngươi rồi ." Sau một phen giao thủ ở nơi này, hắn cũng đối với Hoàng Phổ Vân thêm mấy phần thưởng thức, thực lực của hắn ta thật rất mạnh, cho dù chính mình đã đón nhận Hắm Ám truyền thừa, đối mặt hắn cũng không khỏi cẩn thận.
Song, phản ứng của Hoàng Phổ Vân lại vượt ra khỏi dự liệu mọi người.
"Ai nói phân không ra thắng bại, đối phương mười người, chúng ta liền so ai giết người nhiều hơn, như thế nào?" Hoàng Phổ Vân nhướng mày nói, lời của Hà Kế Quán trực tiếp bị hắn bỏ qua.
Người như vậy căn bản không đáng giá được hắn để trong mắt, hắn thật rất muốn cùng Mộ Dật Thần lại tỷ thí một hồi. Giờ khắc này, Hoàng Phổ Vân chỉ cảm thấy thời gian đám người Hà Kế Quán xuất hiện không sai.
Đám người Mộ Chỉ Ly đều cả kinh, làm sao cũng không nghĩ đến Hoàng Phổ Vân sẽ nói ra như vậy , vốn là nguy cơ trùng trùng cục diện tựa hồ trong nháy mắt liền thay đổi?
Sắc mặt Hà Kế Quán lập tức trở nên khó nhìn, Hoàng Phổ Vân này thật sự quá không nể mặt rồi, hành động như vậy quả thực chính là trước mặt mọi người tát vào mặt hắn! Hết lần này tới lần khác hắn không dám nói gì, những người khác không biết bối cảnh Hoàng Phổ Vân, hắn cũng là biết được một hai, nếu như đắc tội hắn ta, mình sợ là cũng không có qua ngày tốt lành.
Mộ Dật Thần thật sâu nhìn Hoàng phổ Vân một chút, hắn phát hiện Hoàng Phổ Vân thật rất là có lòng tin. Đám người Hà Kế Quán này thực lực cũng không yếu, thế nhưng hắn ngay cả nửa điểm cố kỵ cũng không có, liền từ bên trên thái độ này có thể nhìn ra bối cảnh sau lưng của hắn.
"Ta đồng ý." Mộ Dật Thần thản nhiên nói, nếu như Hoàng Phổ Vân cũng xuất thủ, vậy uy hiếp của bọn họ đúng là nhỏ hơn rất nhiều. Hắn cũng không phải là kẻ ngu, sẽ bỏ qua cơ hội như vậy.
Trong lòng Thiên Nhi cười thầm, Hà Kế Quán này thật là đủ xui xẻo, đụng với Hoàng Phổ Vân như vậy một người tính cách đặc biệt, nhất định muốn ăn thiệt a! Xem ra, lần này Hà Kế Quán không phải là đến báo thù, mà là đến tìm chết .
Khóe miệng Hà Kế Quán co giật, hắn vốn tưởng rằng đây là một cơ hội báo thù thật là tốt, hiện tại cũng thành cơ hội tốt của đám người Mộ Chỉ Ly. Quay đầu nhìn mọi người phía sau một cái, trong đầu không ngừng tự nghĩ rađối sách.
Với thực lực của bọn hắn, đối phó đám người Mộ Chỉ Ly cũng không có vấn đề, nhưng cộng thêm đám người Hoàng Phổ Vân thì nửa điểm phần thắng cũng không có. Nghĩ tới đây, Hà Kế Quán hướng chín người phía sau ra một ánh mắt, mọi người cơ hồ cùng một thời gian bay vút đi!
"Muốn chạy? Không có cửa đâu!" Mộ Dật Thần lạnh lùng nói
Lúc đám người Hà Kế Quán thoát đi, hai người Mộ Dật Thần và Hoàng Phổ Vân dường như đồng thời đuổi theo bọn hắn. Thiên Lực màu đen xuất ra , thân ảnh mọi người không ngừng từ không trung rớt xuống!
Đám người Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn nhau, hẳn là không biết nên ra tay hay là không ra tay. Theo lý thuyết, đám người Hà Kế Quán là tới tìm bọn hắn ,đương nhiên muốn xuất thủ, nhưng còn là tỷ thí giữa Mộ Dật Thần và Hoàng Phổ Vân, bọn họ nhúng tay lại có chút ít không thích hợp.
Bọn họ bên ngoài lịch lãm lâu như vậy, tình huống kỳ quái như vậy cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Tựa hồ Trương Chí Lăng nhìn thấu đám người Mộ Chỉ Ly lúng túng, chợt lên tiếng nói: "Đây là tỷ thí giữa công tử chúng ta và Mộ công tử, không cần nhúng tay. Nếu công tử nói ra lời này thì nhất định có nắm chắc."
Nghe lời Trương Chí Lăng nói..., đám người Mộ Chỉ Ly cũng dễ chịu vài phần, bọn họ hiện tại liền chờ tại đây a. Đợi đến thời điểm cần xuất thủ lại ra tay, dù sao Mộ Dật Thần là người thực lực mạnh nhất trong bọn họ.
Hà Kế Quán thấy người mình người này tiếp người kia chết đi, trong lòng cũng dâng lên vẻ sợ hãi. Hai người này thực lực không khỏi quá cường hãn, sao bên cạnh Hàn Như Liệt có người mạnh như vậy.
Mình cố gắng hồi lâu mới đạt tới Hóa Thân Cảnh, hắn xem ra bọn Hàn Như Liệt căn bản không thể nào đạt tới Hóa Thân Cảnh, mình đối phó bọn họ chẳng phải là dễ dàng?
Nhưng trước mắt hai gã nam tử một gã là Hóa Thân Cảnh hậu kỳ, một gã là Hóa Thân Cảnh trung kỳ, điều này làm hắn làm sao đánh? Chỉ có thể điên cuồng mà chạy trốn .
Sắc mặt Hoàng Phổ Vân lạnh nhạt, nhìn mọi người trước mắt kết thúc tánh mạng, tâm tình không có nửa điểm biến hóa, khóe miệng lầm bầm đếm lấy là người thứ mấy chết ở trên tay mình.
Lúc này, hắn đã chém giết bốn người, mà Mộ Dật Thần đang cùng người thứ tư giao chiến, chỉ cần hắn bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết hai người cuối cùng, như vậy hắn sẽ thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top